Lý do cô bạn thuở nhỏ luôn ngăn cản tôi hết mình khi tôi tháo kính

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Con trai út của Bá tước là một Warlock

(Đang ra)

Con trai út của Bá tước là một Warlock

황시우

Cậu con trai út nhà Bá tước Cronia quyết định trở thành một Warlock để có thể tiếp tục sống sót.

44 4805

Vĩnh thoái hiệp sĩ

(Đang ra)

Vĩnh thoái hiệp sĩ

lee hyunmin, ga nara

Mỗi ngày lặp lại, vẫn lao về phía ánh sáng của ngày mai.

172 4392

Nữ phản diện tôi phục vụ suốt 13 năm đã thất sủng

(Đang ra)

Nữ phản diện tôi phục vụ suốt 13 năm đã thất sủng

sujeongyojeong (수정요정)

Tôi đã phục vụ cho nữ phản diện này suốt mười ba năm, và giờ đây cô ấy đã sụp đổ.

5 30

Tôi Vẫn Phải Đi Làm Dù Bị Vứt Vào Động Creepypasta!

(Đang ra)

Tôi Vẫn Phải Đi Làm Dù Bị Vứt Vào Động Creepypasta!

백덕수

LÀM ƠN ĐÓ, AI ĐÓ THẢ TÔI VỀ NHÀ ĐIIII. TÔI CẦU XIN MẤY NGƯỜI ĐẤYYYYYYY!!!

252 6479

Ta Phong Thần Ở Thế Giới Bí Hiểm

(Đang ra)

Ta Phong Thần Ở Thế Giới Bí Hiểm

敖青明

Lệ quỷ cam tâm tình nguyện dâng hiến sức mạnh: “Đúng vậy, cô ấy chỉ là một đứa trẻ đáng thương, chẳng có năng lực tự vệ mà thôi.”

21 175

Web novel - Chương 03

"Này, Kohaku. Dạo này tớ có cảm giác như có ai đó đang nhìn mình ấy."

Tôi lẩm bẩm, đứng bên cửa sổ lớp học.

"Tớ không biết. Chắc cậu nghĩ vậy thôi?"

Kohaku trả lời bằng giọng điệu cộc lốc thường ngày.

Nhưng chỉ có vậy thì chưa đủ.

"Cậu cũng đâu có liếc ai vào giờ ăn trưa hôm nay?"

"Tớ có làm gì đâu. Chỉ tại tớ lúc nào cũng nhìn người ta bằng ánh mắt đó thôi."

"Đáng sợ quá."

"Lại vậy nữa rồi. Cái tính cứ hay hiểu lầm lung tung, cậu nên sửa đi đấy."

...Nhưng mà, tôi chắc chắn là mình đã cảm thấy được.

Ánh mắt. Cứ mỗi lần ra vào lớp, lại có ai đó nhìn trộm từ phía hành lang.

(Bộ mình đẹp trai đến vậy sao?)

Tôi đeo kính, tóc lại hơi dày, che mất nửa khuôn mặt.

Vậy mà.

Hôm trước, đang lau kính vào giờ nghỉ trưa, đám con gái lại kiểu

"A?"

Và sau đó, Kohaku nhìn bằng ánh mắt lạnh tanh.

"...Này, thật sự tớ chỉ là loại "bình thường" thôi sao?"

"Cậu định hỏi tớ bao nhiêu lần nữa thế?"

"Không, tại vì tớ thấy hơi tò mò... biết đâu mình lại lọt vào top mấy anh đẹp trai thì sao?"

Vừa dứt lời, Kohaku đã lấy hộp bút gõ vào đầu tôi.

"Này, đừng có được nước làm tới. Cái kiểu đó mới là thứ tệ nhất đấy."

"Ui... đau..."

"Cậu cứ là "bình thường" đi. Đừng có mong đợi gì. Rõ chưa?"

Dù đang cười, nhưng giọng của Kohaku có vẻ hơi gắt hơn mọi khi.

(...Hình như, giận rồi sao?)

(Phiền phức... là sao chứ, là kiểu gì vậy?)

Ở một góc lớp, tôi nhìn trân trân vào khuôn mặt đắc thắng của tên ngốc, vừa nói "biết đâu mình lại đẹp trai" đấy.

(Đừng có được đà mà lấn tới. Cứ bình thường vào, tôi đã luôn nói vậy rồi còn gì.)

Thật ra, cũng không hẳn là giận. Nhưng.

(Chỉ vì bị nhìn thấy khi tháo kính, lại còn bị phản ứng nữa, mà đã lo lắng rồi à?)

Khuôn mặt của cậu, tôi đã nhìn thấy mỗi ngày. Cứ lơ là một chút, thì lại thấy nó thật sự rất điển trai. Tôi thấy ghét điều đó. Tôi thấy phiền phức, rắc rối, và bực mình khi ai đó nhận ra.

(Lúc đó... khi kính bị lệch, tim tôi cũng như lệch nhịp vậy.)

Trong hai giây đó, ánh mắt của tất cả con gái đều đổ dồn về phía cậu. Tôi thấy ghét điều đó vô cùng.

(Không muốn ai thấy cả. Chỉ có khuôn mặt đó thôi.)

Chẳng hiểu sao, đến cả tôi cũng không hiểu nữa. Nhưng, có lẽ là vậy.

"...Cứ là "bình thường" đi nhé. Thật đấy."

Haruto lại thở dài.

"Thèm có bạn gái quá..."

...Mặc kệ cậu. Cứ muốn gì thì cứ nói đi.

 (Thật là, đúng là đồ ngốc .)

⸻⸻

"Này, nếu mà, tớ..."

"Ừm?"

"...Nếu mà, có đứa con gái khác nói tớ "đẹp trai" thì cậu nghĩ sao?"

Khoảnh khắc đó, tôi dừng lại, nhìn chằm chằm vào mặt cậu.

Vô thức, tôi dùng tay chỉnh lại tóc mái, rồi đẩy gọng kính lên.

"Cậu đang thả thính đấy à?"

"Đ, đâu có!!"

"...Nói cho cậu biết, tớ không quan tâm cậu được ai nhìn nhận thế nào đâu."

"Ừ ha."

(Nhưng đó là lời nói dối.)