Mùa xuân năm hai trung học. Tiếng xì xào của năm học mới cuối cùng cũng lắng xuống, trong lớp học. Tôi khẽ thở dài.
"Thèm có bạn gái quá..."
"Hả?"
Tiếng trả lời vang lên từ chỗ ngồi bên cạnh. Là Kohaku. Mặt xinh, học giỏi, tính cách thì... ừm, hơi khó chiều. Nhưng mà, tôi biết rõ, cô ấy luôn để ý đến tôi. Tôi nghĩ thế.
"Chứ sao, tớ đã 16 năm rồi, có được ai tỏ tình đâu chứ?"
"Ừm... thì... chuyện đó..."
"Sao lại úp úp mở mở thế kia?"
"Thì cũng đúng sự thật mà, Haruto. Mặt cậu cũng chỉ ở mức trung bình, tính cách cũng không có gì nổi bật..."
"Đừng nói thế chứ! Nghe vậy tớ cũng cảm thấy đau lòng đấy!"
Phải rồi, tôi- Ichinose Haruto, là một nam sinh trung học bình thường đến mức... mờ nhạt. Cặp kính cận, tóc mái che gần hết mặt, cứ như cái kiểu "mọt sách" có trong mọi lớp học.
"Này Kohaku, hồi xưa cậu hay nói "Mặt mày chỉ ở mức dưới trung bình" mà?"
"Ừm, đúng là tớ được huấn luyện bài bản đấy."
"Ừ ha. Thế nên tớ cũng chẳng mong đợi gì ở vẻ bề ngoài cả. Muốn thắng bằng tính cách... nhưng mà, lại còn ngại giao tiếp nữa..."
"Xem ra bế tắc rồi, Haruto."
"Im đi!"
Tôi lại thở dài một lần nữa. Ngay lúc ấy, sự việc xảy ra.
"...Ơ?"
Cặp kính, bị lệch. Tụt khỏi sống mũi, và rơi xuống bàn...
"WAAAAAAA!!!???"
Tiếng thét thất thanh vang lên từ bên cạnh.
Ngay sau đó, Kohaku vội vàng che mặt tôi bằng tay, theo phản xạ, nhặt cặp kính lên.
"Đồ ngốc! Đã bảo đừng có tháo ra cơ mà!!"
"Hả? Sao lại..."
"Cứ mặc kệ đi! Này! Kính đây! Đeo vào! Ngay và luôn!!"
"Khoan đã, bình tĩnh nào..."
"Bình tĩnh làm sao được chứ! Quên là bị nhìn mặt sẽ thế nào rồi hả? Muốn nhìn thấy đám con gái bàn tán nữa hả?"
"Không, chuyện đó thì..."
"Cứ để yên là "bình thường" đi! Cậu cứ sống cuộc sống của một người "bình thường" đi! Hiểu chưa!!"
...Sao tự nhiên lại nổi đóa lên với tôi chứ? Chắc chắn là vì... tôi. Nhưng Kohaku lại rất nhạy bén về chuyện khuôn mặt của tôi, có lẽ là đã có chuyện gì đó. Hồi tôi tháo kính ra, và bị mấy đứa con nít khóc hồi tiểu học, chẳng hạn. Mà, tôi cứ nghĩ là mặt mình "xấu" thôi...
"...Thì ra, mặt tớ... rốt cuộc là xấu đến thế sao?"
"Xấu đấy, Haruto. Theo nhiều nghĩa. Nên ngoan ngoãn vào. Đừng có tháo kính ra."
"Ư...ừm..."
Xem ra, khuôn mặt của tôi... xấu theo một nghĩa nào đó, khác hẳn với những gì tôi nghĩ.
*** **
Buổi chiều hôm đó, sau giờ học. Trên đường về, tôi lén hỏi Kohaku.
"Này, thật ra thì... mặt tớ tệ đến vậy sao?"
"Ừm... Bình thường? Không hẳn là xấu, nhưng mà, nếu lỡ lộ ra thì sẽ rất nổi bật đó..."
"Rốt cuộc là sao?"
"Cứ yên tâm đi, Haruto. Tớ thích cái sự bình thường của cậu mà."
"Ý tớ không phải vậy..."
"...Ý tớ là vậy đấy."
"Hả?"
"...Không có gì. Về thôi. Đi mua đồ ăn tối chung với tớ."
Gió thổi mạnh, suýt nữa thì tóc mái của tôi bị hất tung lên.
"Cẩn thận!"
Pằng.
Tay Kohaku nhẹ nhàng giữ tóc mái của tôi lại.
"Đã bảo là ngày gió mạnh thì phải cẩn thận rồi mà, đúng không?"
"...Cậu, sao lại hay lo lắng thái quá vậy?"
"Ừm, ừm. Tại vì cậu ngốc nên tớ phải bảo vệ thôi."
Nói vậy, giọng nói của Kohaku có chút run rẩy.
"Khuôn mặt này, chỉ mình tớ biết là đủ rồi."