Lv1 Skeleton

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3438

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1285

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 297

Web Novel - Chương 05

Từ phía đằng xa, tên Priest và pháp sư đang nhìn về phía tôi. Thật may mắn vì họ vẫn chưa nhận ra tôi là một con skeleton bởi ánh sáng mờ nhạt của những đám rêu. Rất khó để có thể nhìn thấy tôi trong hoàn cảnh này, những gì họ thấy được là một người xuất hiện từ trong bóng tối. (trans: Im Batman!)

Gwyn nhanh chóng trốn vào hộp sọ của tôi và hét về phía họ.

"Đừng lại gần! Ta không thể tiếp xúc với người khác!"

Thật buồn cười khi thấy Gwyn đang cố truyền giọng nói của cô ấy thành của tôi. Âm thanh vọng qua đầu tôi mang một cảm giác rất kì lạ, đó là tình huống mà chỉ thấy được qua những bộ phim nào đó.

"Tôi xin lỗi, tôi không biết..."

Họ run rẩy và dừng lại.

"Làm ơn hãy cứu bạn của chúng tôi!"

"Ta xin lỗi vì không thể giúp các ngươi sớm hơn, nhưng mấy người nên quay về nơi vừa đến đi, ở đây không an toàn đâu."

Giọng nói nhỏ bé của Gwyn thoát ra khỏi hộp sọ của tôi, nhưng những người này có vẻ như không có ý định quay về.

"Chúng tôi không biết cách quay trở về, cánh cổng nơi chúng tôi đến đã bị khoá, chúng tôi không biết cách để mở nó."

Đó chắc hẳn là âm thanh kèn kẹt khi trận đấu vừa bắt đầu, nhưng cũng tốt vì nhận được thêm thông tin về nó.

"Ta cũng không có cách nào để thoát ra khỏi đây, nên các ngươi hãy lo lấy cho bản thân đi."

Gwyn cố gắng nặn ra những câu cuối cùng và tôi nhanh chóng quay đầu và hướng về cái hố nhỏ.

Nói chuyện với họ càng lâu sẽ càng khiến họ càng tò mò, điều đó có thể gây ra nhiều rắc rối cho mình.

Suy cho cùng thì nó khá là khó khăn khi để một sinh vật nhỏ bé bắt chước giọng nói của con người. Mặc dù cô ấy không thể duy trì lâu nhưng tôi mừng vì cô ấy đã thay tôi nói chuyện với họ, nếu không tôi sẽ chạy mất dép và điều đó còn làm khó xử hơn.

Ngay sau đó, một vài thông báo hiện lên trước mặt tôi

[Nhận được Danh Hiệu: Vị Cứu tinh Lv1]

[Nhận được Danh Hiệu: Vô cảm Lv1]

'Ồ? Đó là một lời khen phải không, nó cũng đồng ý với hành động của tôi à? '

Cái hàm ý của danh hiệu khá phiền phức nhưng tôi chọn cách tập trung vào vấn đề hiện tại.

Hiện tại tôi phải quay về ngôi mộ, lục lọi trong đống đổ nát của con Tyrant (con Bạo Chúa ở chương 3).

Tôi tìm ra được rất nhiều quần áo để thay thế, lần tiếp theo nếu gặp phải con người, tôi có thể che dấu thân phận skeleton của mình. Bởi Tyrant rất thích những vật sáng nên hầu hết những bộ đồ của nó đều đính những viên ngọc lấp lánh.

Tôi khoác trên mình một chiếc áo choàng cổ nhưng là hàng VN chất lượng cao, đôi găng tay và giày đều được cường hoá bằng phép bền bỉ để chống lại sự hao mòn của thời gian. Với cái đống lấp lánh kia tôi giờ như một hip-hop Warrior hơn trước.

Tôi không thích che khuôn mặt của mình bằng những tấm vải che nên tôi dùng một chiếc mũ giáp trùm đầu để che giấu hộp sọ của mình.

"Chompy mập quá đó! Giờ sao ta chui vào được đây?"

Trang bị quá nhiều đồ và giáp khiến cho việc di chuyển của tôi bị hạn chế rất nhiều. Gwyn cũng phàn nàn liên tục vì không thể chui vào hộp sọ của tôi nếu tôi đội mũ giáp, nhưng đó không phải là vấn đề to tát. Nếu cô ấy muốn vào, tôi chỉ cần tháo mũ ra là được. Tôi đành tiếp tục nghe những lời phàn nàn. Vấn đề chính bây giờ là liệu tôi có thể đi săn mấy con chuột trong ngôi mộ với hành động cứng ngắc này không đây.

Sau khi tách khỏi hai người kia, tôi tiếp tục khám phá thêm các hầm mộ.

Có thể tôi sẽ may mắn tìm được một lối thoát nào đó, nếu như tôi không phát hiện ra kho báu của con Tyrant, tôi không thể tìm được con đường dẫn đến tầng này. Có lẽ sẽ có con đường ẩn nào đó quanh đây.

'À há!'

Cuối cùng tôi đã phát hiện được một con đường khác, nơi bị che khuất sau một tảng đá lớn. Bất ngờ là, nó nằm ngay gần cái hố mà tôi bị té lần đầu tiên.

'Mình cố gắng tìm lối thoát suốt bao lâu nay, không ngờ nó lại ngay trước mắt mình suốt cả quãng thời gian dài!!!'

"Chompy, ta có thể ngửi được mùi nước trong hang động này!"

Tôi sẽ không bao giờ biết được vì tôi làm éo gì có mũi, cũng may rằng Gwyn đi theo tôi.

Tôi cảm thấy có chút hi vọng, nếu như bạn bị mắc kẹt dưới lòng đất, bám theo nguồn nước thường sẽ có lối thoát hiểm.

Ầm! Ầm!

Một âm thanh của một con thú to lớn đang vang vọng dọc theo hang động.

"Chompy! Âm thanh gì vậy? Ta sợ!"

Gwyn loay hoay lôi mũ của tôi ra trước khi lẻn vào và trốn trong hộp sọ của tôi. Nhưng thật sự thì có gì khác nhau chứ, nó không giống như an toàn hơn khi cô ấy trốn vào trong đó.

Khi nhìn xung quanh, những bức tường trở nên xốp và mềm nhũn, gần như chúng đã bị nung chảy.

'Phải nóng đến mức nào thì mới nung chảy được đá nhỉ.'

Ầm! Ầm! Ầm!

Cơn chấn động đang dần mạnh hơn khi con thú to lớn ấy đang tiếp cận.

'Damn! mình cần phải rời khỏi nơi này!'

Tôi chạy với tốc độ bàn thờ trở về nơi bắt đầu.

"Hey... Mi đi đâu vậy? Có phải mi muốn giúp họ trốn thoát ra khỏi đây không? "

Gwyn chui ra khỏi hộp sọ, bay ngay bên cạnh và đang đoán mò ý định của tôi.

Gwyn nhìn tôi Với đôi mắt đầy rạng rỡ, bất chấp sự vô tâm của tôi nhưng đành phải gật đầu.

"Này này này, anh đang làm gì vậy?"

Tôi giật mình chộp lấy Gwyn và ném vào hộp sọ của mình.

"Umm... Xin lỗi nhưng anh có thể cho chúng tôi chút đồ ăn được không?" - Tên Priest hỏi khi lại gần tôi.

Có vẻ như hắn đã theo sau tôi suốt quãng đường. Cũng may tôi đã kịp ném Gwyn vào hộp sọ đúng lúc và gõ hộp sọ của mình để nhắc cô ấy về vai trò của mình. Tôi đã nghe tiếng bước chân lại gần nên tôi đã hành động nhanh chóng, Gwyn đã rất buồn khi bị tôi ném vào mà không cảnh báo gì, nhưng khi nghe âm thanh của tên Priest phát ra thì cô ấy đã bình tĩnh và hiểu ra vấn đề.

"Hmmmm... Nope! ta không có đồ ăn."

Gwyn thật sự rất hữu ích trong những trường hợp như thế này.

"Chúng tôi hầu như không còn chút thức ăn nào cả, liệu anh có thể chia sẻ cho chúng tôi một ít được không?"

Tôi ra dấu hiệu X từ 2 ngón tay, giúp cho cả tên Priest và Gwyn hiểu rằng tôi thật sự không đó thức ăn.

"Xin lỗi nhưng ta thật sự không còn chút nào, ta đã nhắc nhở các người không nên đến nơi này.”

"Xin thứ lỗi vì đã hỏi, nhưng Ian đang sắp chết vì khát, anh có thể cho chúng tôi chút nước được không?"

Lại một lần nữa tôi đặt dấu X trên ngón tay.

"Xin lỗi tôi cũng không còn chút nước nào."

"Như vậy là sao... tại sao anh có thể sống nếu không có nước chứ!"

Biểu hiện của hắn rất tức giận, giống như hắn đã hiểu lầm rằng tôi có thức ăn và nước uống nhưng không có ý định chia sẻ cho họ.

"Ta Không Biết!" Câu trả lời đơn giản của Gwyn đã khiến tên Priest bối rối ngay khi tôi bắt đầu di chuyển, tránh xa khỏi cái hang động mà tôi vừa khám phá.

Huỳnh! Huỳnh! Huỳnh!

Nhìn dọc theo phía hành lang, tôi thấy được hình dáng của con quái vật to lớn bốn chân vừa xuất hiện, có vẻ như nó là Boss của khu vực này.

‘Nó là rồng phải không?’

Với đôi chân dài này, nếu nó đứng dậy thì chắc sẽ cao tầm 10 mét. Tôi sẽ chết ngay tức khắc nếu tôi đối đầu với nó.

Đẩy

‘Hả?’

Tên Priest đã lén tiếp cận phía sau tôi và đẩy tôi xuống. Tôi đã quá tập trung vào con rồng mà không cảnh giác xung quanh, đó là sai lầm của tôi.

"Ha!, ngươi muốn ăn một mình và sống tốt ư? Mặc dù bọn ta bị mấy con Gargoyle tấn công, ngươi cũng không có ý định đến giúp đỡ. Có thể nói đây là trả thù của bọn ta. Hahahaha! bọn ta sẽ chết vì khát nhưng ngươi cũng sẽ tham gia vào!" Hắn bật khóc khi đang chạy trốn.

Tôi lăn mình lại và thấy bóng lưng đang chạy trốn của hắn, tôi đã liều cả mạng sống của mình để cứu họ khỏi bọn Gargoyle và đây là những gì tôi nhận được.

Khi nhận ra mình đang ở cửa chết (Edit: Thanh niên có skill hồi sinh lại sợ chết :v), cơ thể tôi đông cứng lại vì sợ hãi, điều tôi có thể làm lúc này là lót gạch ngồi xuống nhìn con rồng đang tới gần.

Nó là con quái vật với thân hình khổng lồ màu xám nâu, những lớp vảy của nó cứng như mai rùa với hình dạng lục giác, nhìn từ ngón chân đến đỉnh đầu, con rồng có chiều cao khoảng 3 mét, khuôn mặt nó giống như một con cá sấu với cổ ngắn, mỏ dài nhưng lại to hơn với hàm răng sắc nhọn.

086d3dd3bd0311e157639c55c81cb354.jpg

Ầm! Ầm! Ầm!

Nó nhanh chóng thu hẹp khoảng cách khoảng 6m và bắt đầu dùng cái mũi khổng lồ ấy để ngửi tôi.

Hít Hít

"Uugh, Hôi quá!"

Gwyn, người đang trốn trong hộp sọ tôi đang phải chịu đựng cái mùi hôi thôi của con quái vật, thật may mắn vì tôi không ngửi được gì cả (vì nó có mũi đâu).

‘Đây là cách mình sẽ chết sao’

Tôi đang hoàn toàn đứng bất động, cũng không chắc nó có nhận ra sinh vật sống như tôi chỉ bằng việc ngửi hay không.

‘Mong rằng nó nghĩ mình đã chết... Thôi xong.’

Rộp! Rộp!

Nó phập một phát đến đùi tôi, tách nửa phần trên của tôi và nuốt chửng mà không cần phải nhai gì cả.

‘Thật đau lòng mà!’

Tôi đi thằng vào dạ dày, bị quay vòng vòng đến nỗi không biết trời trăng mây gió gì, và cũng không biết tôi ở trong đó bao lâu rồi.

Cũng may mà tôi phục hồi được bộ dạng của mình, tôi kiếm tra bảng trạng thái và chỉ số của nó không bị tụt. Mặc dù ở trọng dạ dày nhưng tôi vẫn chưa bị tiêu hoá.

Xì Xì

Khi những mảnh áo choàng của tôi chạm vào axit dạ dày, âm thanh xì xì phát ra. Dạ dày của nó khá rộng và nhiều miếng thịt hơn tôi tưởng. Mặc dù mất cả hai chân, nhưng tôi vẫn có thể đi xung quanh được nhờ cặp xương đùi của mình, nó khá là kì cục.

‘Chết tiệt, lũ nhân tộc vô ơn... mình sẽ không bao giờ quên sai lầm này. Một Skeleton không bao giờ giúp con người.’

“Chompy... Ta xin lỗi, ta không nghĩ họ lại xấu xa đến vậy.”

Khi nghe được cuộc trò chuyện của chúng khi chúng mới bước vào Dungeon này, tôi biết tên Priest không phải là thằng tốt đẹp gì, nhưng tôi không ngờ hắn lại nhẫn tâm trước lòng tốt của tôi. Chắc chắn tôi sẽ trả thù nếu như có thể thoát ra khỏi nơi này.

‘Liệu mình có thể sử dụng phép thuật ở đây không nhỉ?’

Tôi đang tò mò muốn biết phép thuật gây sát thương đến mức nào khi ở trong dạ dày, lớp vảy ngoài của nó có thể cực kì cứng, nhưng từ trong này thì sao?

“Hoả Cầu!”

[Hoả Cầu lv1 ➢ 2]

Khu vực mà Hoả cầu tác động vào đã bị cháy đen, nó giống như được nấu với lửa vậy.

Gầm!!

con rồng gào thét trong đau đớn, nó chắc chắn nhạy cảm hơn khi ở bên trong. Nó lăn lộn trong đau đớn, điều đó cũng có nghĩa là tôi bay tè le khắp nơi trong dạ dày nó.

Đây chính là kế sách cuối cùng của tôi! Dùng toàn lực kích hoạt chuỗi phép thuật cho Hoả Cầu cho đến khi mana của tôi cạn kiệt về 0.

“Hoả Cầu!”

“Hoả Cầu!”

[Hoả Cầu lv2 ➢ 3]

“Hoả Cầu!”

“Hoả Cầu!”

“Hoả Cầu!”

“Hoả Cầu!”

[Hoả Cầu Lv3 ➢ 4]

"Tiến lên Chompy! Cho nó biết ai mới là trùm ở đây!"

Cho đến khi MP của tôi cạn dần, tôi cuối cùng cũng thoát ra cùng với mấy thứ tạp nham trong dạ dày của nó.

Tôi cũng đã chùm Gwyn vào chiếc áo choàng, vì một cách nào đó nó có sức đề kháng với Axit.

Xìiiii!!

Âm thanh của chiếc áo choàng phát ra khi chống lại Axit dạ dày, còn tôi thì cảm nhận được không khí trong lành bên ngoài sau một khoảng thời gian vật lộn trong dạ dày con quái vật. Tôi nhanh chóng chộp lấy chiếc áo choàng và lăn ra khỏi đống Axit đó càng nhanh càng tốt.

[ Học được kháng Axit Lv1 ]

Oẹ!!!

Con rồng nôn mửa lợi hại rồi ngã xuống đất, rõ ràng nó không còn chút sức mạnh nào. Mặc dù còn sống nhưng nó đã trong tình trạng hấp hối vì tôi đã đục một lỗ cháy trong dạ dày nó.

Sau khi quan sát cẩn thận và xác nhận con rồng dở sống dở chết này lết được bước chân cuối cùng, tôi dành thời gian để xem xét xung quanh. Có vẻ như chúng tôi đã đi vào tổ của nó khi thấy hàng trăm bộ xương khổng lồ cũng như ba trái trứng to lớn. Mặc dù hai trong số chúng đã vỡ nhưng vẫn còn một trái vẫn nguyên vẹn.

Tôi bắt đầu lại gần quả trứng đó, nếu như con rồng bằng cách nào đó hồi phục sức mạnh, tôi sẽ dùng nó như một con tin để trốn thoát an toàn.

Lung lay! Lung lay!

Bỗng dưng từ nơi nào đó một loài quái vật giống ấu trùng chui ra từ lòng đất.

“Chúng là sâu!”

Công nhận Gwyn rất giỏi trong việc chỉ ra những thứ mà ai cũng biết.

Gầm!

Con rồng đang cố gắng doạ bọn chúng với tiếng gầm của mình nhưng dường như chúng không kéo dài được bao lâu. Mặc dù ban đầu những con sâu đó bị đe doạ, nhưng khi nhận ra con rồng đã bị suy yếu, chúng không nhân nhượng và bắt đầu bữa tiệc của mình.

Con rồng đã thử những biện pháp cuối cùng nhưng nhanh chóng gục ngã, cho phép những con sâu sử dụng hàm răng sắc bén để gặm nhấm cho đến khi cơ thể chúng phình to gấp đôi ban đầu.

"Êuuuu, kinh quá, chúng được xem như những kẻ dọn dẹp dưới lòng đất. Theo những gì ta biết được chúng không tấn công sinh vật sống, nhưng ta chưa bao giờ thấy chúng to như thế này."

Gwyn đang lảm nhảm trong hộp sọ của tôi.

‘Này Gwyn cô không nhận ra là chúng ta suýt tan chảy trong dạ dày nó à?’

Đó là những gì tôi đang cằn nhằn trong đầu, Gwyn dường như quên mất tình trạng sống chết trước đây, và giờ lại quay trở lại cái kiểu nhiều chuyện.

"Những con giun bắt đầu đớp phần thịt mềm của nó rồi kìa, Nhìn kìa! Nhìn! không biết nó có ngon không ta?"

Tôi không nghĩ chúng có thể ăn nhiều đến vậy. Giờ tôi không còn tâm trí để chạy trốn và chỉ có thể đứng bất động, nhìn con rồng bị phân huỷ, ngấu nghiến từ từ cho đến khi còn một vài mảnh xương và thịt còn sót lại.

[+10224 Điểm kinh nghiệm ]

[Level tăng 18 20]

[Level đã đạt cấp tối đa]

[Bạn học đượcThẩm định Lv1](skill tối thượng đây rồi)

[Bạn học đượcTrí tuệ của bậc Hiền Nhân Lv1]

[Nhận được Danh hiệu: Sát Long Nhân Lv1]

Một loạt tin nhắn bỗng dưng xuất hiện trước mắt.

‘Như vậy cũng tính là mình giết nó à? Toẹt vời ông mặt trời!’

Sau khi đánh chén xong, bọn sâu chui xuống lòng đất ngay lập tức, không hề quan tâm đến sự hiện diện của tôi. Tôi hướng mặt về Gwyn rồi chỉ về phía đôi chân bị mất.

"Mi muốn tìm đôi chân của mi à? Tốt, ta sẽ bay phía trước tìm kiếm cho."

Tôi bò dưới sàn bằng đôi tay của mình, chắc chắn phải tìm cho ra đôi chân rồi gắn nó vào trước khi tiến hoá. Tôi không biết khả năng hàn gắn cơ thể vẫn còn hay không sau khi tiến hoá, nên an toàn vẫn hơn.

"Thấy rồi nè! Lại đây! Đường này nè!"

Gwyn dẫn tôi khoảng 30 phút trong lúc bò suốt một đoạn đường về phía đôi chân, cũng là nơi dẫn đến Hầm Mộ.

Tôi nghiến răng.

‘Đến giờ trả thù rồi!’