Người lo lắng cho sức khoẻ của Yeo Ryung đương nhiên không chỉ có chú tài xế xe tải kia. Trong lúc chúng tôi ghé qua siêu thị và bỏ mấy món đồ vào giỏ thì tôi vẫn hỏi mấy lần.
“Có sao không? Thật sự không sao à? Thật không?”
Yeo Ryung sảng khoái trả lời.
“Ừ, tớ thật sự không sao mà. Sao vậy? Bình thường tớ mà lo cho cậu thì cậu toàn bảo là tớ bảo vệ quá đà hay gì đó cơ mà.”
“Không, chuyện này với chuyện đó khác nhau chứ.”
Cậu bị xe tải đâm mà… Tôi vừa nói đến đây thì Yeo Ryung tự nhiên bảo ‘Ở chỗ kia có sự kiện gì kìa’ và hào hứng chạy đến đó. Tôi cũng hoảng hồn chạy theo cô ấy, tay bóp trán.
Nhìn Yeo Ryung chạy nhanh như thế này thì chắc cô ấy thật sự ổn đó, với cả nữ chính trong tiểu thuyết mạng bình thường đều có thể chất khoẻ mạnh, nên chỉ có từng đó thì chắc không có vấn đề gì nhiều đâu.
Mà không, tôi vẫn lo chỉ trong một lúc không nhìn tới thôi thì cô ấy sẽ đâm sầm vào ai đó và lại ngất xỉu. Đến cuối cùng tôi vẫn không thể hết căng thẳng nổi. Khoảng thời gian ngắn đi mua sắm ở siêu thị làm tôi nhanh chóng cảm thấy mệt mỏi.
Nhưng Yeo Ryung, đến cả sau khi xem đồ xong và đặt đồ lên bàn thanh toán rồi mà trông cô ấy vẫn rất tươi tỉnh. Hàng hoá được chai ra làm hai túi, nhưng chưa kịp làm gì thì Yeo Ryung đã xách cả hai và bước ra khỏi siêu thị khiến tôi chỉ biết nghiêng nghiêng đầu.
Trên đường đi từ siêu thị về nhà có vài chỗ bệnh viện nhỏ. Mỗi lúc đi qua chúng, tôi đều thầm nghĩ ‘Có nên kéo cô ấy vào khám không nhỉ?’, nhưng Yeo Ryung luôn đi trước tôi một khoảng nên tôi chẳng làm thế nào được.
Cuối cùng, tôi cứ thế về nhà khi còn chưa thể nhắc tới từ ‘bệnh’ trong ‘bệnh viện’ trước mặt Yeo Ryung. Yeo Ryung đặt túi xuống bàn ăn rồi nhìn đồng hồ.
“Mười hai giờ rồi. Vừa ăn vừa xem một bộ phim rồi dọn dẹp xong là vừa đúng lúc mấy người kia đến đấy.”
Thế rồi cô ấy ngay lập tức xắn tay áo lên và bước tới bồn rửa bát. Tôi mới ló đầu ra nhìn và hỏi.
“Tớ làm gì đây? Có việc gì cần giúp không?”
“Chọn một bộ phim đi.”
Cũng đúng, với tài nấu ăn của tôi thì chắc tôi chỉ giúp được trong việc bóc hành mà thôi. Tôi gật đầu rồi cứ thế đi thẳng vào phòng.
Khi đang lục lọi trong máy tính để tìm phim xem trong lúc ăn thì rầm, một tiếng động lớn vang lên từ trong nhà bếp. Sau đó còn có tiếng kim loại rơi loảng xoảng và tiếng thứ gì đó lăn lông lốc.
Tôi có rúm người lại, sau đó đẩy ghế ra và đứng dậy.
“Yeo Ryung?”
Tôi vừa hoảng hốt gọi như vậy vừa chạy ra ngoài nhà bếp, và rồi thấy Ban Yeo Ryung đang nằm bất tỉnh dưới sàn như lúc đi qua đường ban nãy. Tôi khiếp sợ chạy nhanh tới gần cô ấy và quỳ gối xuống.
Cánh tủ bếp đang mở toang trên đầu cô ấy, chiếc ghế và chảo rán rơi lăn lóc dưới sàn. Có lẽ cô ấy đang định lấy cái gì đó trong tủ bếp nhưng lại trượt tay để nó rơi vào đầu và ngất xỉu như thế này.
Thật may là kích cỡ của cái chảo nằm dưới sàn kia không to lắm. Phù, tôi khẽ thở phào nhẹ nhõm rồi ngay lập tức lắc vai Yeo Ryung.
“Yeo Ryung, không sao chứ?”
Vừa ban nãy thì tôi không quá lo lắng cho cô ấy lắm. Nghĩ theo cách thông thường, một người bị xe tải đâm mà vẫn lành lặn thì sao có thể bị gì chỉ vì có chảo rơi vào đầu chứ?
Tôi đã quyết định lấy sự việc lần này ra để ấp ủ niềm tin vô hạn vào sự bền bỉ của nữ chính trong tiểu thuyết. Nữ chính tiểu thuyết mạng không chỉ có mỗi thần kinh thép đâu, thế gian ạ.
Khi tôi vừa nghĩ linh tinh như vậy thì Ban Yeo Ryung đang được ôm trong lòng tôi cuối cùng cũng mở mắt.
Nhìn hàng lông mi cong vút của cô ấy phấp phới như cánh bướm làm tôi khẽ bật cười. Quả nhiên, biết ngay là không sao mà. Tôi vừa định dìu cô ấy đứng dậy thì ngay lúc này.
Tôi bỗng nghe thấy một giọng nói nhỏ nhẹ vang lên từ người đang túm lấy cánh tay tôi.
“Bạn…”
“Gì cơ?”
“Bạn… là ai?”
“……”
Sau một hồi im lặng, tôi mới tự hỏi mình. Mình nghe nhầm rồi sao? Hay là cô ấy đang đùa không đúng lúc?
Tôi nuốt nước bọt cái ực rồi nhìn xuống Yeo Ryung, thấy đôi mắt cô ấy vẫn sáng lên như đang chờ tôi đáp lại như trước. Nếu vậy thì chắc tôi không nghe nhầm rồi, vậy là cô ấy đang đùa nhỉ?
Tôi cười gượng gạo và định nói cô ấy đừng có đùa như thế, thì ngay lúc này.
“Đây… là đâu?”
Kh, không thể nào… Tôi lấy hai tay che mặt mình.
Thế này thì tôi cũng muốn lăn ra ngất xỉu quá.
***
Luật thứ 42 trong tiểu thuyết mạng, nữ chính tiểu thuyết mạng có nguy cơ bị mất trí nhớ, nhiễm bệnh nan y hoặc bị bắt cóc bất cứ lúc nào.
Với lý do đó, nếu tính ra thì mấy đứa trẻ con chưa biết gì còn an toàn hơn là bọn họ. Bởi vì ít nhất thì trẻ con sẽ không biến mất nếu người lớn căng mắt ra trông chừng chúng nó.
Trong ba loại nguy cơ của nữ chính thì chúng tôi đã bình an vô sự vượt qua bắt cóc rồi. Về bệnh nan y, tôi không phải bác sỹ và không thể làm gì nổi nên luôn cố gắng không nghĩ về nó, còn mất trí nhớ thì lại là một tình huống cũ đến nỗi phim truyền hình gần đây chẳng ai động đến nữa nên tôi mới không nghĩ đến.
Tôi vừa nghĩ đến đây thì mới bóp trán và khẽ lẩm bẩm.
“Mà không, nhưng mà không nghĩ ra cô ấy sẽ bị mất trí nhớ vì bị chảo đập vào đầu ngay tại nhà bếp trong nhà thì đâu phải lỗi tại mình đâu…”
Nếu biết trước như vậy thì mình đã xung phong nấu ăn.
Dù có hối hận thì cũng đã quá muộn rồi.
Tôi day cái đầu đau nhói rồi nhìn Ban Yeo Ryung trước mặt mình.
Ban Yeo Ryung đang ngồi ngoan ngoãn trên ghế trước bàn ăn đúng như tôi bảo, mắt nhìn tôi chằm chằm. Cái cách cô ấy chắp hai tay lại và ngồi nhã nhặn trông giống y hệt một con búp bê dây cót nằm trong tủ trưng bày. Đồng thời cũng giống một đứa trẻ nghe lời nữa.
Đôi mắt đen đang ngẩng lên nhìn tôi ấy thậm chí còn không có chút nghi ngờ tôi là kẻ khả nghi hay là đang nói dối, làm tôi càng có cảm giác cô ấy giống trẻ con hơn.
Tôi ngồi xuống đối diện cô ấy rồi bỏ chiếc túi bóng đang che giữa chúng tôi xuống bàn, sau đó hỏi.
“Cậu nhớ tên cậu không? Có nhớ cậu bao tuổi không?”
Cô ấy chỉ lắc đầu.
“Vậy bây giờ là năm bao nhiêu?”
Cô ấy hơi nhíu mày như để suy nghĩ một lúc, sau đó lại lắc đầu tiếp. Chết tiệt thật, tôi lại bóp trán. Trong đầu tôi cứ thế nghĩ thế này.
Chờ đã, theo những gì tôi biết thì có hai kiểu mất trí nhớ tiêu biểu nhất. Đó là quên đi những kiến thức phổ thông và quên đi ký ức về bản thân mình, nghe nói có trường hợp chỉ quên đi một loại và có trường hợp thì quên đi cả hai luôn.
Trước hết là cô ấy chắc chắn không nhớ chút gì về mình rồi, thế nên tôi mới hỏi.
“Hai cộng hai bằng mấy?”
“Bốn.”
Cô ấy trả lời mà không hề do dự. Vẻ mặt thờ ơ của Yeo Ryung làm tôi hối hận một hồi lâu. Ừm, dễ quá rồi sao? Nhưng những gì tôi có thể nghĩ ra ngay lúc này chỉ có mấy bài toán cộng trừ nhân chia hoặc bảng cửu chương mà thôi. Thế này thì chưa thể kết luận được điều gì.
Tôi lo nghĩ một lúc rồi mới phẩy tay bảo Yeo Ryung ngồi yên đó, sau đó vào phòng Yeo Ryung để lấy bài tập của cô ấy ra… Nhưng rồi lại khựng lại.
Bàn học của cô ấy trống không, trên giá sách thì chỉ có sách giáo khoa và một vài quyển tiểu thuyết với sách khoa học mà thôi. Tôi khẽ thở dài, phải rồi, người này làm gì có bài tập.
Tôi có thể lấy một bàn tay ra đánh cược là nếu nhà của Yeo Ryung được lên TV với cái danh ‘Nhà của học sinh đạt hạng nhất trong kỳ thi thử toàn quốc’ thì doanh số của các chỗ học thêm trên cả nước sẽ tụt giảm ngay lập tức.
Tôi cuối cùng mới bảo Yeo Ryung phải ngồi yên đó hàng chục lần rồi vội vàng quay về nhà mình để lấy bài tập sang.
Khi tôi mang bài tập toán của mình sang nhà Yeo Ryung, thật may là cô ấy vẫn đang ngồi yên chỗ đó chờ tôi. Sao nói không nhớ mình mà vẫn có thể tin tưởng một cách mù quáng thế nhỉ, dù ngờ vực nhưng tôi vẫn giở một trang trong sách ra.
“Đáp án của câu này là gì?”
“Số 2.”
Ngay khi nhìn thấy câu này có hình học thì tôi còn nghĩ chắc là nó khá là khó nhằn, thế mà cô ấy vẫn có thể trả lời với tốc độ giống hệt lúc tôi hỏi 2+2 ban nãy. Tôi lén nhìn phần đáp án phía sau rồi mới kêu lên. Ừm, đúng thật.
Nhưng mà vẫn phải hỏi thêm cho chắc.
“Cậu nói cho tớ cách giải được không?”
Câu hỏi dè dặt của tôi khiến cô ấy thậm chí còn không cần bút viết mà cứ thế lấy đầu ngón tay vẽ vẽ và chăm chỉ nói gì đó. Hầu hết những gì cô ấy nói không lọt vào tai tôi.
Nhờ vậy nên tôi mới nhận ra. Hừm, kiến thức vẫn không khác gì lúc trước. Tôi không bao giờ nhờ Ban Yeo Ryung giải hộ bài tập từ hồi cấp hai cũng là vì lý do này đây. Bởi vì bộ não bình thường của tôi không theo kịp cách giải thích của cô ấy.
Sau khi đã kiểm tra kiến thức xong rồi, tôi lại nằm sấp xuống bàn và dành thời gian tiêu hoá cơn sốc.
“A, làm sao đây? Nên làm gì đây?”
Biết được kiểu mất trí nhớ không có nghĩa là tôi có thể làm gì được cả. Tôi nhanh chóng lấy điện thoại ra, rồi những suy nghĩ ban nãy lại lần lượt hiện lên trong đầu tôi.
Theo lẽ thường thì tôi trước hết phải báo cho bố mẹ Yeo Ryung và anh Yeo Dan trước. Mà không, nhưng mà cứ nghĩ đến phản ứng của họ là tôi lại không thể nào gọi họ nổi…
Tôi vò rối tóc mình lên rồi lắc đầu. Tôi ở ngay bên cạnh đây còn chưa hết sốc đây này, cứ nghĩ đến phản ứng của bố mẹ Yeo Ryung và anh Yeo Dan là cả người tôi đã run lên bần bật rồi.
Và sau đó, tôi mới lấy một tờ giấy đã bị gập nhăn nhúm trong tay mình ra. Đây chính là danh thiếp của chú tài xế xe tải hồi sáng. Tôi nhìn số điện thoại ghi trên đó rồi lại nhíu mày lại.
Có một khả năng nhỏ nhoi là việc Yeo Ryung bị xe tải đâm không liên quan gì đến việc cô ấy bị mất trí nhớ vài tiếng đồng hồ sau đó, nhưng trước hết cứ phải liên lạc với người này trước đã.
Tôi thử tưởng tượng ra cuộc gọi đó và rồi lại lắc đầu.
“Không được, không làm vậy được…”
Lúc xảy ra tai nạn thì chú ấy đã ngỡ ngàng lắm rồi, nếu tôi gọi lúc này thì thế nào chú ấy cũng nói ‘Biết ngay là sẽ có di chứng mà! Làm sao vậy!’, và tôi thì vẫn chưa có đủ dũng khí để nói với chú ấy về căn bệnh mất trí nhớ này.
Không, tôi muốn phủ nhận hoàn cảnh hiện tại! Tại sao Yeo Ryung lại bị mất trí nhớ vào đúng lúc chỉ có mình tôi ở bên cạnh cô ấy cơ chứ, ít nhất nếu có thêm một người khác ở đây thì chúng tôi đã có thể bàn luận để tìm ra cách giải quyết rồi.
Lồng ngực tôi nghẹt lại vì cảm giác áp lực. Thế rồi tôi đang nằm sấp xuống bàn và rên rỉ thì bỗng dưng ngẩng phắt đầu lên. Bởi vì từ nãy đến giờ tôi vẫn bỏ quên một điều gì đó.
Phải rồi, bây giờ tôi cảm thấy áp lực vì không biết một mình tôi có thể giải quyết tình huống như thế nào, nhưng người rối loạn hơn bất cứ ai khác lại là Yeo Ryung.
Cũng giống như lúc bị bắt cóc, cô ấy can đảm hét lên ‘Tao sẽ giết hết chúng mày’ nhưng lại giấu đi bàn tay run rẩy sau lưng, thế nên chắc chắn là bây giờ vẻ mặt của cô ấy thản nhiên như không nhưng thật ra lại đang rất lo lắng.
Mà bây giờ cô ấy không chỉ không biết bản thân mình là ai mà còn không biết người ở bên cạnh cô ấy là tôi có thân phận như thế nào nữa.
Ngay khi nghĩ vậy, tôi mới xác định lại những việc cần làm trước tiên.
Trước hết phải giải thích cho Yeo Ryung tình hình hiện tại đã. Cũng giống cái lúc tôi thấy Yeo Ryung bị mất trí nhớ nên nghĩ ngay rằng cô ấy cũng sẽ bị mất kiến thức theo, hiện tại tôi cũng đang hiểu lầm rằng mình phải thảo luận vấn đề của Yeo Ryung với một người khác.
Nhưng Yeo Ryung cả quá khứ lẫn hiện tại đều rất thông minh, vậy thì cô ấy cũng có thể quyết định những việc cần làm cho tôi được chứ?
Thế rồi tôi ngẩng lên nhìn Yeo Ryung và lại cảm thấy bối rối. Tôi cứ nghĩ chắc chắn là cô ấy sẽ tỏ vẻ rối rắm hoặc bất an, nhưng trên mặt Yeo Ryung chỉ có một cảm xúc bình yên mà thôi.
Trông cô ấy thư thái như một con mèo tắm mình trong nắng chiều, vẻ mặt còn hiện lên một tia thoả mãn, khiến tôi đang nhìn thì mới dè dặt hỏi.
“Cậu nhớ ra rồi à?”
Nếu không thì cô ấy không thể thong thả như vậy khi đang ngồi trước mặt người lạ, ở một nơi xa lạ và còn không biết mình là ai được.
Tôi nghĩ thế, nhưng Yeo Ryung chỉ lắc đầu.
“Không có.”
“Thế sao cậu bình tĩnh thế?”
Cô ấy hơi nghiêng đầu nói tiếp.
“Chỉ là…”
“Chỉ là?”
“Vì tớ thích cậu.”
“……”
Tôi cạn lời một lúc lâu, khiến Yeo Ryung lại nghiêng nghiêng đầu rồi nói thêm ‘Như vậy không được sao?’. Tôi nhìn cô ấy với vẻ mặt không thể hình dung nổi rồi ngay lập tức đứng bật dậy.
“Làm sao thế?”
Yeo Ryung vội vàng đi theo tôi như rất ngỡ ngàng nhưng tôi vẫn cố gắng hết sức để né tránh ánh mắt của cô ấy, sau đó lấy điện thoại ra và bình tĩnh bấm số.
Không thể nói cho gia đình của Yeo Ryung biết và cũng không thể gọi cho ông chú tài xế thì lúc này, tôi chỉ còn biết một cách để chữa trị cho cô ấy mà thôi.
“Alo, Eun Ji Ho à?”
Tôi nói với giọng cứng đờ.
“Tôi bây giờ có thể đặt lịch khám ở bệnh viện ngay và luôn không? Có cái trung tâm mà tôi với Ban Yeo Ryung từng đi khám sau khi bị bắt cóc ấy.”
[Gì vậy? Cậu tự nhiên làm sao thế? Mơ đến hồi đó à?]
Eun Ji Ho chỉ hoảng hốt một hồi rồi ngay lập tức hỏi lại với giọng lo lắng.
Thôi chết, tôi đâu phải là không biết cậu ấy vẫn luôn canh cánh trong lòng vì sự kiện bắt cóc lần đó đâu, suy nghĩ của tôi nông cạn quá rồi. Tôi nhíu mày lại một lúc, sau đó liếc nhìn sang Ban Yeo Ryung đã len lén đến gần mình từ lúc nào rồi mới trả lời.
“Không, không phải thế. Yeo Ryung…”
[Ban Yeo Ryung? Ban Yeo Ryung làm sao?]
“Cô ấy… mất trí nhớ rồi.”
Tôi nói vậy xong thì mới từ từ thở ra một hơi. Rõ ràng là đang nói thật, nhưng mà từ miệng tôi nói thì lại nghe như kiểu một lời nói dối dở hơi vậy.
Đó là lý do tôi không muốn gọi điện cho gia đình Yeo Ryung hay những người khác đấy. Ít nhất phải nhìn mặt nhau mới nói ra được, chứ đây không phải là chuyện nên nói qua điện thoại.
Eun Ji Ho đệ nhất thiên hạ cũng tỏ ra cực kỳ bàng hoàng khi nghe tôi nói.
[Gì cơ?]
Thế nhưng có lẽ cậu ấy nghe thấy giọng tôi và ngay lập tức biết được rằng tôi không đùa. Cũng đúng, tôi đâu phải là loại người tự nhiên gọi điện cho người khác để đùa cợt như thế đâu.
Có lẽ vì nghĩ rằng mình nên hỏi thêm một câu gì đó nên Eun Ji Ho mới thận trọng hỏi tôi.
[Thế… sao tự dưng lại như vậy?]
“Đang trên đường đi chợ thì bị xe tải đâm…”
[Gì cơ?]
Giọng của Eun Ji Ho ngay lập tức gấp gáp dần.
[Bị tai nạn nặng thế thì phải đi khám ngoại khoa trước chứ đi khám khoa thần kinh làm gì, bây giờ đang ở đấy à?]
Tôi lại nói và ngắt lời cậu ấy.
“…Cô ấy đứng dậy như bình thường xong còn đi chợ và về đến nhà rồi, sau đó đang định nấu ăn ở nhà và lôi chảo ra thì mới bị chảo đập vào đầu và ngất xỉu.”
[Cậu đang đùa đúng không?]
Giọng nói của Eun Ji Ho ngay lập tức tỏ vẻ không thể tin nổi. Tôi trả lời với giọng xen lẫn tiếng thở dài.
“Được vậy thì tốt quá…”
[…Tôi cử xe đến khu chung cư của cậu nhé?]
Eun Ji Ho hỏi lại như đã bỏ cuộc như vậy làm tôi chợt nhận ra, dù hơi khó khăn nhưng tôi đã thành công làm cậu ấy tiếp nhận hiện thực rồi.
Thật ra nếu tôi là cậu ấy thì tôi sẽ bảo ‘Đừng có đùa nữa’ và ngay lập tức tắt cuộc gọi, hoá ra Eun Ji Ho còn tin tưởng tôi hơn tôi nghĩ nhiều.
Tôi vừa nhận ra một điều mới mẻ như vậy vừa nói.
“Nếu được thì đến đây càng nhanh càng tốt.”
[Có phải chuyện thường đâu, tất nhiên là phải đến nhanh rồi. Nhưng mà làm sao vậy? Tình trạng của Ban Yeo Ryung, nghiêm trọng lắm à?]
“Không, không phải thế.”
Tôi nói thêm với giọng nghiêm túc.
“Máu đào hoa tiềm ẩn của Ban Yeo Ryung nổi lên rồi. Làm tôi rung động chết đi được.”
[……]
“Tôi không muốn xảy ra tình huống phải lòng em gái của bạn trai giống trong phim truyền hình Mỹ đâu, giúp tôi đi.”
Lời nói nghiêm túc của tôi khiến Eun Ji Ho không nói gì một lúc, sau đó mới bảo ‘Biết rồi’ và tắt máy.
Tôi không biết cậu ấy có nghĩ tôi đang thực sự nghiêm túc hay không, nhưng chiếc xe mà cậu ấy gửi tới đã đến nơi chỉ trong vòng 3 phút.
-Hết quyển IX-