Chương 41. Đã là nữ chính tiểu thuyết mạng thì phải bị mất trí nhớ (Đầu)
“Phù, hay quá.”
Vài ngày sau đó là đến một ngày nghỉ quý như vàng. Tôi đang nằm trên giường Yeo Ryung và lật từng trang truyện.
Yeo Ryung nằm song song bên cạnh tôi, một tay cầm quyển truyện tranh và giơ lên cao, tay còn lại đang bỏ một múi quýt vào miệng. Trên chiếc bàn nhỏ bên cạnh giường là một đống truyện tranh mà chúng tôi vừa mượn hồi sáng.
Tôi còn rất phiền lòng vì tuần trước quá tập trung vào chuyện của Ban Hwi Hyul nên không thể hưởng thụ cuối tuần cho ra nhẽ, nhưng thật may mắn là chúng tôi vẫn có một thứ gọi là ‘Ngày kỷ niệm thành lập trường’.
Lúc này lại còn vừa đúng lúc vừa kết thúc kỳ thi thử tháng 5 xong. Vì vậy nên những đứa học sinh năm 2 như chúng tôi được chơi thoả thích, không phải nghe ai cằn nhằn (tiêu biểu là bố tôi, bố tôi hoặc là bố tôi) và đã lăn lộn trong phòng từ sáng như thế này.
Yeo Ryung ném quyển truyện đã đọc xong xuống giường rồi ngay lập tức nhổm người dậy và nói.
“A, mấy người họ bảo mấy giờ đến ấy nhỉ?”
Tôi cũng gấp một quyển truyện đã đọc xong lại rồi nhổm người dậy và trả lời cô ấy.
“Cứ tính theo giờ Joo In mở mắt thức dậy đi.”
“Có nghĩa là…”
Cô ấy nheo mắt lại.
Tôi nhún vai rồi nói.
“Nghĩa là tầm 3 giờ hơn sẽ đến đấy.”
Thế là Yeo Ryung mới đáp lại với một giọng không thể nghiêm túc hơn. Không đâu, có khi không đến cũng nên. Đúng là khả năng đó rất có thể xảy ra thật.
Yeo Ryung từ từ cầm cái điện thoại đã bị vứt xuống giường lên rồi đột nhiên vò đầu bứt tóc và mếu máo nói.
“A! Chỉ mới 11 giờ thôi. Mà tớ đã đọc hết truyện mượn về rồi.”
“À, đúng rồi. Tớ cũng chỉ còn mỗi một quyển nữa thôi.”
Tôi vừa lôi một quyển truyện ra từ túi ni lông màu đen và nói vậy thì cô ấy mới bồn chồn cắn móng tay rồi bắt đầu lẩm bẩm như bị ám ảnh. Làm gì đây? Làm gì đây? Cứ như thể nếu không có chuyện gì làm thì cô ấy sẽ chết ngay lập tức vậy. Với một người lúc nào cũng tràn đầy năng lượng như Yeo Ryung thì cô ấy thực sự không thể chịu nổi khi phải giết thời gian mà không có việc gì làm như thế này.
Khi tôi đang ngồi dựa lên đầu giường đọc truyện thì Yeo Ryung vẫn cứ tiếp tục đi lại mấy vòng trong phòng, sau đó đột nhiên đi ra ngoài phòng khách. Ở một mình trong phòng cũng chán nên tôi cầm theo truyện và đi ra ngoài cùng cô ấy.
Tôi ngồi co chân lại ở đầu bên kia chiếc sofa mà Yeo Ryung đang ngồi, sau đó cầm lấy điều khiển TV. Tôi thử mở TV lên xem sao, nhưng đúng là hôm nay chẳng có cái gì đáng để xem cả. Cũng đúng, hôm nay không phải cuối tuần, cũng không phải trong kỳ nghỉ mà chỉ là một ngày thứ tư bình thường mà thôi.
Tôi vừa lơ đãng nghĩ vậy vừa ngồi xem một bộ phim được công chiếu mấy năm trước nhưng vì ít người xem nên nhanh chóng bị ngừng chiếu ở rạp, thế rồi giọng nói của Yeo Ryung bỗng vang lên.
“Dan này, cậu đọc hết quyển này rồi thì chúng mình ra ngoài đi.”
Một tay tôi cầm điều khiển, tay còn lại cầm sách, tôi quay đầu ra và ngờ vực hỏi.
“Ra ngoài phố đông người á? Cậu bảo không thích cơ mà.”
Thật ra người vừa nhăn mặt vừa phản đối kế hoạch ra ngoài chơi hiếm hoi này chính là Ban Yeo Ryung. Nếu là đi chơi vào ngày thi thử thì lượng học sinh trường tôi cùng với học sinh trường khác trên đường phố sẽ khá là đồng đều nên còn đỡ, chứ hôm nay mà đi chơi ở khu này thì chắc chỉ toàn mấy đứa được nghỉ vì ngày kỷ niệm thành lập trường của trường So Hyun mà thôi. Ừm, lý do này quả là rất thuyết phục.
Nhưng sao tự nhiên lại thay đổi rồi? Tôi vừa ngờ vực nhìn Yeo Ryung thì cô ấy mới nói.
“Đi chợ đi. Tớ sẽ bày một bàn tiệc hoành tráng cho xem.”
Mặt tôi ngay lập tức sáng lên. Tôi giơ tay ra và nói.
“Ồ, hay đấy.”
Yeo Ryung cũng giơ tay ra và đặt tay vào tay tôi theo thói quen rồi bật cười. Vì phải sống sót trong gia đình có bố mẹ đều đi làm cùng với anh Yeo Dan có thể tự tay tạo ra một thứ vũ khí hoá học, nên tài nấu ăn của Yeo Ryung đã thuộc hạng thượng thừa rồi.
Chỉ chưa quá 10 phút sau, tôi đọc qua loa quyển truyện trong tay mình rồi vơ hết sách truyện vào trong túi ni lông đen, sau đó ra khỏi nhà cùng với Yeo Ryung.
Con đường dốc nối liền từ khu chung cư ra đường chính đang được phủ đầy bằng cánh hoa màu hồng phấn, khiến tâm trạng của tôi cũng được vui lây. Đi trên con đường không có người khiến lòng tôi phập phồng như vừa được tan học sớm vậy. Mà không chỉ có thế, đến cả thời tiết cũng ấm áp làm khung cảnh trước mặt đây càng thêm lý tưởng.
Ừm, đến cả tôi bây giờ cũng đang trong một tình cảnh rất lý tưởng nữa. Một tay thì nắm lấy tay Yeo Ryung, tay còn lại treo chiếc túi đen lủng lẳng, trên miệng nở một nụ cười thích thú.
Sự thật là từ đầu năm tới giờ, hình như tôi chưa bao giờ được hưởng thụ cảm giác thả lỏng như thế này. Mà không, không phải là hình như mà đúng là thế thật. Tôi thử lục lọi lại trí nhớ rồi mới tỏ vẻ ngạc nhiên.
Vào ngày Tết, trong lúc tâm tình tôi còn đang rối loạn vì cãi nhau với mấy người kia thì vụ tai nạn giao thông xảy ra, lúc đi học lại thì lại học cùng lớp với Hwang Shi Woo nên phải mải mê theo dõi cuộc chiến ác liệt giữa hai phe. Thế rồi tầm tháng trước là lúc tôi biết được danh tính của Ban Hwi Hyul và chính thức bị kéo vào trận đấu trùm, mọi chuyện chỉ mới kết thúc vào tuần trước mà thôi.
Nghĩ đến đây thì tôi mới níu lưỡi lại.
“Oa, nghĩ thế này mới thấy, tớ năm nay khổ thật đấy.”
Thế này mà còn học được thì đúng là một điều thần kỳ. Thể nào những phần nhắc đến việc học trong tiểu thuyết mạng bé xíu đúng bằng một tí gỉ mắt, hoá ra là đều có lý do cả. Thế rồi tôi bỗng rơi vào tuyệt vọng.
Mà không, nói chính xác hơn thì các nhân vật trong tiểu thuyết mạng có cần phải học đâu… Nghĩ đến Ban Yeo Ryung và Eun Ji Ho trong tình cảnh này mà vẫn chưa bao giờ tụt khỏi hạng 1 và hạng 2 toàn trường làm tôi lại chỉ biết nắm chặt tay lại. Thế giới này bất công đâu phải là ít, ấy thế mà mỗi lần nghĩ đến là tôi vẫn cứ tức giận thôi…
Một lúc sau, tôi mới phẩy phẩy mái tóc của mình rồi lại vì làn gió mang theo cả phấn hoa mà khẽ hắt hơi một cái.
Tôi lấy ống tay áo quệt qua dưới mũi mình rồi lẩm bẩm.
“Mà thôi. Dù gì cũng đã giải quyết xong hết rồi.”
Những sự việc nghiêm trọng đều đã tập trung hết vào khoảng thời gian vừa qua, nên thời gian tới chắc không sao đâu. Tôi vừa nghĩ vậy vừa quay lại với vẻ mặt mừng rỡ giống cái lúc bước chân ra khỏi khu chung cư ban nãy.
Điều làm tôi vui nhất là bầu không khí trong lớp học, nơi mà tôi dành thời gian nhiều nhất trong tuần, cuối cùng cũng đã trở về bình thường.
Khi quay về lớp sau giải đấu trùm, Hwang Shi Woo công nhận tất cả các chuyện sai trái mà anh ta làm từ đó tới giờ và xin lỗi. Anh ta đã chủ động như vậy rồi nên đám đàn em từng ỷ vào uy thế của anh ta mà đi vênh váo đương nhiên cũng cực kỳ chán nản.
Tôi không biết bọn họ có thể hoà nhập với lớp tôi đến mức nào, nhưng ít nhất là cũng đã tiến thêm một bước rồi.
Mà thôi, đối tượng bị Hwang Shi Woo đối xử tệ không chỉ có lớp chúng tôi mà còn lan ra các lớp và các năm học khác, nhưng vấn đề này anh ta phải tự tìm đường giải quyết thôi.
Chúng tôi cũng khá hài lòng với việc ít nhất là bây giờ anh ta không nói to và phá hỏng bầu không khí trong lớp nữa. Tôi giơ hai tay lên sau đầu và đan tay vào, trên miệng lại nở một nụ cười vui vẻ.
Sao tôi lại không hiểu một điều nhỉ? Rằng các sự kiện có thể xảy ra vào khoảnh khắc mà mình không thể ngờ tới nhất.
“Dan ơi!”
Tôi đang đi qua vạch kẻ đường thì bỗng nghe thấy Ban Yeo Ryung hét lên. Đang đèn xanh mà, có vấn đề gì vậy? Tôi vừa lơ đãng quay đầu lại thì bỗng nhiên bị một bàn tay đẩy ra.
Rầm, tôi lăn tròn trên sàn đất một cách lộng lẫy, sau đó lắc đầu và dựng người dậy.
“Au.”
Có chuyện gì thế? Tôi nắm lấy cái đầu đang hoa lên của mình và cố gắng đứng dậy, nhưng khi thấy mấy quyển truyện đang nằm lăn lóc cách tôi vài bước chân thì mới hét lên thất thanh. Làm sao đây, không phải nhăn hết rồi đấy chứ? Nhưng mà chỉ được một lúc, tôi lại nghĩ ‘Có ai đó đẩy mình phải không nhỉ?’ rồi quay ra nhìn đằng sau và hét lớn.
“Yeo Ryung!”
Cảnh tượng trước mặt khiến tôi nghẹt thở. Có một chiếc xe tải đang dừng lại không xa so với nơi Yeo Ryung ngã xuống. Chiếc xe nọ có kích cỡ giống loại xe tải chở rau củ không lớn lắm, nhưng xe tải vẫn là xe tải. Tôi nhớ đến sự kiện xe tải ben cũng xảy ra vào tầm này năm ngoái mà chân tay run lên bần bật.
Tôi lấy tay khác ấn bàn tay đang run của mình xuống, trong đầu nghĩ. Thật may là Eun Hyung không ở đây. Quyết định gặp nhau muộn quả là một sự lựa chọn chính xác.
Thế rồi tôi đến gần Ban Yeo Ryung. Cứ bước một bước là tim tôi lại đập thình thịch như sắp nhảy ra ngoài tới nơi.
Thì ra lúc thấy tôi gặp tai nạn thì Eun Hyung có cảm giác như thế này, thật sự là rất kinh khủng. Bây giờ gặp phải rồi thì thôi, chứ thực sự là không bao giờ muốn trải qua lần thứ hai nữa.
Mặt khác, chú tài xế xe tải đang bồn chồn bước ra khỏi xe. Thật may là hình như chú ấy không định quát mắng hay gì cả.
Người tài xế nói với vẻ mặt nhợt nhạt như xác chết.
“Trời ơi, làm sao đây. Cô bé, cháu không sao chứ? Cô bé.”
Chú ấy không thể tiến đến gần Yeo Ryung thêm được nữa, còn tôi đang quỳ gối ngồi bên cạnh Yeo Ryung mới hỏi với giọng run rẩy.
“Yeo Ryung. Cậu không sao chứ?”
Thế rồi Yeo Ryung bỗng nhiên bật người dậy. Động tác của cô ấy đột ngột như kiểu Dracula tỉnh dậy khi đêm đến giống một bộ phim kinh dị mà tôi từng xem.
Người bình thường sẽ lắc lắc đầu và từ từ dựng người dậy, nhưng cô ấy đang nằm thì lại tự nhiên bật người lên chỉ trong một tích tắc.
Trong khi cả tôi lẫn chú tài xế đều ngớ người nhìn Yeo Ryung, thì cô ấy đã phẩy phẩy tay rồi nói.
“Ừm, tốt, bật dậy ngay được.”
Ơ kìa, chờ đã.
Yeo Ryung ngay lập tức quay ra nhìn tôi rồi hiên ngang kêu lên.
“Tốt, Dan ơi, đi thôi!”
Ơ này, chờ đã nào. Tôi khẽ lẩm bẩm trong miệng.
Tất nhiên là tôi nghe nói thỉnh thoảng cũng có trường hợp như thế này. Nhưng với điều kiện cơ bản là chiếc xe đâm phải di chuyển với một tốc độ cực kỳ chậm. Dù thực ra từ cái lúc bị ngã ra đường đến lúc đứng dậy thì tôi không nghe thấy tiếng chiếc xe này phanh két lại.
Nhưng mà tôi hoàn toàn không thể ngờ rằng mình sẽ được nhìn thấy cảnh tượng con người vừa bị đâm xong đã gấp gáp đứng dậy một cách phi thực tế như thế này.
Khi tôi còn ngơ ngẩn đứng chớp chớp mắt thì Yeo Ryung với chú tài xế bắt đầu đứng đôi co ngay giữa đường xá.
“Ơ kìa, cháu học sinh! Cháu phải đi khám xem sao đã chứ. Chú sẽ đưa cháu danh thiếp. Cháu làm ơn đến bệnh viện…”
“Không sao đâu! Cháu hoàn toàn khoẻ mạnh! Còn không bị xước xát chỗ nào, nói gì đến bị thương chứ. Chú nhìn xem.”
Cô ấy giơ bàn tay và đầu gối của mình ra như tự hào lắm, khiến vẻ mặt của chú tài xế càng trở nên khó xử.
“Nhưng mà cháu cũng phải đi khám thử đi. Lỡ đâu có di chứng gì thì sao?”
Dù chú tài xế nói gần như van nài như vậy nhưng Yeo Ryung vẫn thẳng thắn đẩy tay chú ấy ra, nhận một tấm danh thiếp của chú ấy coi như có lòng rồi hiên ngang nói với tôi.
“Dan ơi, đi chợ thôi.”
Tôi lẩm bẩm. Bây giờ chuyện ăn quan trọng lắm à?
Tôi nghĩ có khi Eun Hyung và Yeo Ryung cũng khá là hợp nhau đấy.