Mùa này không có mấy người mặc áo khoác, thế nên chiếc áo hoodie lại trở thành dấu hiệu riêng biệt để tôi tìm ra cô bé nọ. Dù có đông người thế nào đi nữa, chỉ cần không để lạc mất bóng áo hoodie thì thế nào tôi cũng sẽ đuổi theo được.
Nhưng mặt khác, tôi lại mong cô bé đó cởi áo hoodie ra. Phải như thế thì tôi mới có thể nhớ mặt em ấy được, nếu cứ để lạc thế này thì có khi tôi phải sống trong nỗi hy vọng sẽ tình cờ gặp lại được em ấy cho đến cuối đời mất.
Thật may là ngay khi xuống dưới tầng, đám đông như chướng ngại vật cản trở chúng tôi cuối cùng cũng biến mất.
Cô bé nọ nhìn hành lang trống trơn và hoảng hốt một hồi, còn tôi thì ngay lập tức tăng tốc độ. Nghe tiếng chân đến gần, cô bé kia sợ hãi quay ra nhìn tôi rồi bắt đầu chạy tiếp.
Một chút nữa thôi! Tay tôi giơ ra, nhưng thứ tôi bắt được không phải là cô bé đó mà là mũ áo của cô ấy.
Chiếc mũ áo hoodie bay phất phơ trước mặt như muốn trêu tức tôi. Cô bé đó hốt hoảng đội lại mũ lên đầu rồi rẽ ngoặt sang hướng cầu thang.
Nhìn bóng lưng em ấy chạy xuống tầng dưới, tôi hét lên.
“Lại xuống tầng nữa hả?!”
Cuộc truy đuổi này xin hãy kết thúc dùm cái đi!
Đương nhiên là cô bé kia không trả lời tôi. Cuối cùng, tôi chỉ đành chạy xuống cầu thang trong trạng thái thở hồng hộc. Lúc chạy tôi còn mệt quá mà suýt trượt chân, thế nên tốc độ của tôi bị chậm lại một chút.
Khi xuống được tầng dưới, tôi chẳng nhìn thấy ai cả.
Mất dấu rồi sao? Tôi cố quan sát xung quanh bằng đôi mắt mờ mịt của mình. Trước mắt tôi chỉ có phòng truyền thông, phòng đọc sách, phòng khoa học và dụng cụ khoa học mà thôi. Aha, đây là tầng dành riêng cho các câu lạc bộ chuyên biệt đây mà.
Xung quanh tôi chỉ có sự im lặng tuyệt đối chứ không có tiếng động của bất cứ ai. Tôi đứng đần mặt trước mấy cánh cửa phòng, vừa sờ cằm vừa ngẫm nghĩ.
Cô bé đó thuộc Câu lạc bộ Văn nghệ* thì chắc sẽ chạy vào phòng đọc sách thôi nhỉ? Mà không, thế thì rõ ràng quá! Chắc chắn em ấy không thể trốn vào trong đó được. Hơn nữa bây giờ vào đó lùng sục thì cũng mất quá nhiều thời gian.
(*Văn nghệ này là văn học nghệ thuật chứ hông phải văn nghệ cây nhà lá vườn la lá là la đâu nha)
Hay là ở trong phòng truyền thông? Vậy là tôi cứ thế xông bừa vào đó, khiến một vài học sinh trong phòng giật nảy mình và trợn mắt nhìn tôi.
Mấy thành viên trong Câu lạc bộ Phim ảnh vừa đi chiêu mộ Ban Yeo Ryung đều đang tụ tập ở đây.
Sau một hồi ngập ngừng, tôi hỏi.
“Các bạn có thấy ai đi vào đây không?”
“Không thấy.”
Cô gái tên là Soo Bin hay gì gì đó trả lời như một lẽ dĩ nhiên.
Người này học khoá trên mình hả? Tôi nghĩ ngợi một lúc rồi mới cúi đầu chào họ.
“Cảm ơn ạ.”
Sau khi đóng cửa phòng và bước ra ngoài, tôi lại phải vận dụng kỹ năng suy luận tiếp. Phòng đọc sách đã bị loại, thế thì chỉ còn một chỗ mà thôi.
Vậy là tôi vui vẻ mở cánh cửa phòng dụng cụ khoa học ra, nhưng khung cảnh bên trong đó khiến tôi ngay lập tức che mặt lại theo phản xạ.
Tôi hoảng hốt lùi lại một bước và lắp bắp nói.
“Á chết!”
Thôi xong rồi.
“Xin lỗi!”
Có một đôi nam nữ lạ mặt đang nồng nhiệt khoá môi nhau trong phòng dụng cụ.
Chà chà, tôi cũng nghe nói mấy đôi chim cu hay làm chuyện này ở mấy chỗ vắng vẻ trong trường rồi, nhưng không ngờ lại có một ngày được tận mắt chứng kiến như hôm nay.
“Ai đấy!?”
“Đóng cửa lại!”
Tiếng hét tức giận của họ khiến tôi co rúm đầu lại mà đóng sầm cửa vào. Bây giờ tôi cũng chẳng còn tâm trí nào mà hỏi xem vừa có ai vào phòng hay không nữa.
Tôi ngồi xổm bên dưới khung cửa sổ, miệng khẽ thở dài thườn thợt, tay thì gãi gãi đầu.
“Trời ạ, làm sao bây giờ? Lại để mất dấu nữa rồi.”
Cuối cùng, tôi quyết định mặc kệ suy đoán của mình và mở cửa phòng đọc sách, nhưng bên trong đó lại vô cùng tĩnh lặng.
Người thủ thư đang ngồi uống cà phê trên bàn nói rằng không thấy ai vào đây, thế nên tôi cũng chẳng cần vào tìm làm gì nữa.
Tôi cảm ơn thủ thư, sau đó bước ra ngoài và lại thở dài một lần nữa.
“Haa…”
Trong tiếng thở dài, tôi bực tức vuốt lại mái tóc hơi rối xù của mình.
Đã xuất hiện ngay trước mắt rồi, đã gần bắt được rồi, thế mà cuối cùng lại vì chút sơ sẩy mà để vuột mất. Tôi nhìn sang khu hành lang, nơi vừa có cuộc truy đuổi vô cùng khốc liệt ban nãy.
Hay là trong lúc tôi trượt chân suýt ngã nên chạy chậm lại thì cô bé đó đã đi xuống tầng dưới nữa rồi? Thế nên tôi chạy thục mạng để đi tìm cả 2 tầng như một con ngốc mà vẫn không thấy em ấy đâu sao?
Bây giờ có xuống tầng dưới tìm thì cũng đã quá muộn rồi.
Tôi có thể hỏi thử Câu lạc bộ Văn nghệ, nhưng một người luôn im ỉm đứng đằng sau trong lúc Hội trưởng nói chuyện như cô bé đó thực sự là thành viên của Câu lạc bộ sao?
Tôi vừa cắn chặt môi vừa ngẫm nghĩ một lúc, sau đó lại vò rối tóc mình lên. Miệng tôi khẽ thở dài.
“Aaa, sao lại vuột mất được chứ!?”
Người đó quan trọng đến vậy cơ mà.
Cô bé ấy nắm giữ một năng lực không thể được giải thích bằng lẽ thường của thế giới này. Có khi em ấy có thể cho tôi chút đầu mối cũng nên.
Tôi cứ nhìn chằm chằm xuống đất, rồi bỗng nhìn thấy một thứ gì là lạ nằm dưới sàn. Mắt tôi chớp chớp, chân bước về phía đó để nhặt thứ kia lên.
Tôi khẽ lẩm bẩm.
“Giấy?”
Đó là một mẩu giấy nhỏ được gập lại, trông giống như kiểu mấy đứa trẻ con cấp 1, cấp 2 hay viết thư rồi lén lút truyền cho nhau, đến cả bây giờ chúng tôi vẫn thỉnh thoảng làm như vậy.
Nhưng như bình thường thì mẩu giấy sẽ được mở ra khi đã có người đọc được, còn mẩu giấy này thì vẫn nguyên vẹn như chưa có ai đụng vào.
Sau một hồi ngập ngừng, tôi quyết định giở tờ giấy ra.
Đọc được dòng chữ nho nhỏ được viết trên mặt giấy nhàu nhĩ khiến tôi khẽ nhíu mày.
“Gì vậy trời?”
[Ban Yeo Ryung khôi phục trí nhớ.]
Ai lại viết câu này lên một mẩu giấy vậy chứ?
Đã vậy còn không viết theo cách nói chuyện thường ngày nữa. Nghe cứ như mệnh lệnh, hoặc là một kiểu dự báo vậy.
Thế rồi tôi chợt nhớ tới lời nói của Eun Ji Ho mà tôi vừa nghe được ban nãy.
‘Cô đang cầm cái gì trong tay kia?’
Nhìn về phía bên kia hành lang, tôi ngơ ngẩn lầm bầm.
“Chẳng lẽ…”
Đây chính là thứ mà cô bé đó cầm khi bắt tay với Ban Yeo Ryung sao?
Tất cả những sự kiện thần bí và ly kỳ xoay quanh cô bé đó ngay lập tức được xâu chuỗi lại trong trí óc tôi. Cơn sốc khiến đầu tôi choáng váng.
Bố của Yoo Cheon Young và Eun Hyung đồng thời tỉnh dậy một cách thần kỳ.
Đã vậy, một người ngồi ghế lái còn một người ngồi đằng sau nên mức độ thương tích của hai người đương nhiên phải khác nhau. Và người phải trải qua cuộc phẫu thuật nghiêm trọng hơn chính là bố của Yoo Cheon Young.
Ấy thế mà họ lại đồng thời tỉnh dậy, chỉ thế thôi đã quá là vô lý rồi.
Sau đó lại đến cái lúc tôi đụng phải cô bé đó khi đến xem trận đấu trùm vì Ban Hwi Hyul.
Vì địa điểm khác nhau, nên tôi không hề nghĩ sự có mặt của cô bé ấy lại liên quan đến việc em trai của Ban Hwi Hyul cũng tỉnh dậy một cách thần kỳ ngay sau sự việc đó cả. Cho đến tận bây giờ.
Rồi đến ngày hôm nay…
Tôi lại nhìn xuống mẩu giấy trong tay mình.
Nếu mọi việc suôn sẻ đúng theo kế hoạch của em ấy thì mẩu giấy này sẽ được truyền qua tay Ban Yeo Ryung sau khi hai người bắt tay, vậy lúc đó sẽ có chuyện gì xảy ra?
Nếu đây cũng là cách cô bé ấy đánh thức những người đang hôn mê thì sao? Nghĩ đến đây thì tim tôi bắt đầu đập loạn nhịp, khiến tôi không thể đứng yên nổi.
Tay tôi ấn nhẹ lên phần ngực đau nhói của mình, miệng lẩm bẩm.
Việc tôi đi qua đi lại giữa hai thế giới vào ngày 2/3 đã vô lý lắm rồi, thế mà năng lực của cô bé này còn vô lý hơn. Vô lý một cách cưỡng ép, như thể do một tay ai bày ra vậy.
Ban Yeo Ryung luôn giữ vững vị trí top 1 của trường, quá khứ khắc nghiệt của Lee Luda, vụ bắt cóc của chúng tôi, ngoài ra còn rất nhiều điều tình cờ mà như kỳ tích khác.
Nếu cô bé ấy cũng được một ai đó tạo ra, giống như thế giới này và tất cả những điều kỳ diệu kia thì sao?
Tôi nắm chặt lấy mẩu giấy trong tay mình, khiến nó bị vò đến nhàu nhĩ.
Miệng tôi khẽ lẩm bẩm.
“Không thể để mất dấu nữa.”
Lần sau, phải bắt được cô bé đó bằng mọi giá.
***
Sau khi cô gái vừa xông vào phòng dụng cụ kia xấu hổ chạy ra ngoài, đôi nam nữ vừa hôn nhau vồ vập nọ cũng đồng thời tách nhau ra và lấy tay lau miệng mình.
Cô gái cúi xuống dưới gầm bàn rồi gọi.
“Không có ai đâu! Đi ra đi!”
Thế là một mái tóc nâu rối xù đột nhiên xuất hiện ngay dưới gầm bàn. Woo Joo In thờ ơ vuốt lại tóc mình, sau đó nhìn vào nơi mà cậu vừa chui ra rồi hỏi.
“Bảo ra thì ra đi, còn làm gì thế?”
Ngay khi nghe cậu nói vậy, một dáng người nhỏ nhắn trong chiếc áo rộng thùng thình mới lúi húi bò ra ngoài.
Woo Joo In nhìn đứa con gái đang dáo dác nhìn quanh với tinh thần cảnh giác cao độ, thế mà hai tay cô ấy vẫn nắm chặt lấy mũ áo để che mặt mình đi.
Cậu lại nói một câu, khiến cô gái trợn tròn mắt nhìn cậu.
“Dù gì cũng biết mặt nhau cả rồi, em che làm cái gì nữa?”
“Dạ? A…”
Thấy cô bé lắp bắp như bị chặn họng, Woo Joo In nhoẻn miệng cười và nói.
“Anh nghĩ, với những người cùng hội cùng thuyền thì lòng tin là quan trọng nhất đấy.”
“Dạ?”
“Dù bây giờ chúng ta mới chỉ là đồng minh tạm thời và còn chưa thể tin tưởng nhau đi nữa.”
Người ta nói kẻ địch không đáng sợ bằng thuộc hạ không chịu nghe lệnh cấp trên mà. Thế nên lòng tin mới quan trọng đấy.
Phải chi ở nơi này có ai đó nói cho cô bé kia biết rằng Woo Joo In luôn nở nụ cười trong lúc tức giận, nhưng thật tiếc là những người biết điều đó lại không ở đây.
Cậu vươn tay lật mạnh chiếc mũ áo ra, khiến cô bé kia giật mình đến mức kêu lên một tiếng. Woo Joo In nheo mắt nhìn cô rồi lại nói tiếp, giọng nói của cậu như xen lẫn tiếng thở dài.
“Tốt nhất là em nên bỏ quách chiếc áo này hoặc đổi sang cái áo khác đi. Nói thế không có nghĩa là mặc cùng một kiểu nhưng chỉ khác màu đâu, em phải mặc một loại khác hoàn toàn. Cardigan hay áo gió chẳng hạn.”
“…”
“Trong CCTV của bệnh viện đã quay lại được cái áo hoodie như thế này rồi, thế mà em vẫn mặc được tiếp à? Bây giờ cũng đừng có mặc y nguyên như vậy mà ra ngoài. Lỡ mẹ, à không, người ban nãy thấy được thì em bị tóm ngay. Từ giờ bỏ cái áo này đi. Vứt thẳng vào thùng rác, hay nhét vào một góc tủ để sau này lén đi vứt sau cũng được. Rõ chưa?”
Cô bé chỉ biết mấp máy môi như đang do dự, sau đó nói đúng một câu.
“…Nhưng thứ này quan trọng lắm.”
Thế là Woo Joo In ngay lập tức nhướn mày nhìn cô. Cậu vừa bóp trán vừa lớn giọng quát.
“Quan trọng thì để ở nhà mà trưng, sao cứ phải mặc vào những lúc gây chuyện làm gì? Em có não không thế? Em…”
Có lẽ vì nhận ra mình nói chuyện hơi khó nghe nên Woo Joo In đột nhiên khựng lại, sau đó cậu chỉ lắc đầu rồi bước về phía trước.
Sau khi mở hé cửa để nhìn ra ngoài, Woo Joo In nói.
“Không có ai đâu, ra ngoài đi.”
“Vâng.”
“Đừng có lảng vảng ở chỗ nào khác, phải đi thẳng đường này đến phòng y tế. Đến đó viết tên vào trong sổ, ghi là mình vào phòng từ 1 tiếng trước rồi, có dùng cớ gì thì cũng phải nằm trong đó thêm một hai tiếng nữa rồi hẵng về lớp. Rõ chưa?”
Woo Joo In tiến đến gần và thấp giọng căn dặn cô bé, còn cô thì chỉ gật đầu lắng nghe. Cậu nhanh chóng bước sang bên cạnh để tránh đường cho cô.
“Đây, đi nhanh lên!”
Thấy cô bé ra ngoài hành lang và vội vã chạy mất dạng, cậu nam sinh đang ngồi trên bàn với vẻ mặt đờ đẫn mới mở miệng hỏi.
“Cậu sẽ giữ lời đúng không? Ban nãy cậu bảo sẽ xoá CCTV ấy?”
“Vâng, em lừa anh làm gì? Dù gì em cũng phải xoá để người khác không phát hiện ra bọn em ở đây. Khi nào xoá thì xoá luôn dùm anh chị là được.”
Cậu nam sinh từ nãy đến giờ vẫn luôn nhìn cánh cửa bị mở ra, phải đến khi Woo Joo In nói vậy thì cậu ta mới quay đầu lại và hỏi tiếp.
“Này, thế hai đứa là gì của nhau? Anh thấy hai đứa cũng đâu thân thiết đến mức phải kéo tay kéo chân nhau rồi trốn vào chỗ chật hẹp như vậy đâu nhỉ? Ít nhất là không yêu đương như bọn anh…”
“Thế anh còn muốn xoá CCTV nữa không?”
Chỉ một câu nói của Woo Joo In cũng khiến nam sinh ngậm miệng lại.
Cậu bước ra ngoài phòng dụng cụ và nói nốt một câu.
“Đổi lại, mong các đàn anh đàn chị cũng coi như chưa từng thấy bọn em ở đây.”
Cậu nói xong cũng là lúc cánh cửa bị đóng sầm lại. Phòng dụng cụ lại trở về với bầu không khí tĩnh lặng vốn có.
Một lúc sau, cậu nam sinh mới dám mở miệng với vẻ mặt nhăn nhó như táo tàu.
“Đe doạ thấy ghê thật. Nhìn mặt mũi thì sáng láng mà ai ngờ mồm miệng như côn đồ.”
Cô nữ sinh cũng gật gù đáp lời.
“Đúng rồi đấy. Tính cách thằng bé đó vốn đã thế rồi à? Em chưa từng nghe ai nói vậy.”
“Hay là vì ghét chúng ta?”
“Đâu có, lúc nói chuyện với cô bé kia cũng độc miệng như vậy mà.”
“Thế hả?”
Vậy là hai người họ cùng nhìn chằm chằm vào cánh cửa đóng lại kia và đăm chiêu suy nghĩ, sau đó đồng thời mở miệng như tâm linh tương thông.
“Thế hai đứa chúng nó rốt cuộc là có quan hệ gì với nhau nhỉ?”
Tuy bị đe doạ, nhưng bọn họ vẫn không thể không cảm thấy tò mò.
***
Trước khi về lớp, tôi còn ghé qua lớp của Ban Yeo Ryung và tứ đại thiên vương, nhưng lại nghe họ nói là Joo In vẫn chưa quay về.
Trên đường về đây tôi đâu thấy Joo In đâu, chẳng lẽ cậu ấy bắt được cô bé kia đúng như những gì cậu ấy quả quyết rồi à? Hay lại để mất đấu giống tôi rồi?
Bị thu điện thoại đúng là bất tiện thật. Tôi khẽ tặc lưỡi, sau đó chợt nhận ra rằng vẻ mặt của Yeo Ryung khi nhìn tôi không còn giống như lúc trước.
Nhìn đôi mắt cứng đờ như đá của cô ấy, tôi hỏi.
“Sao vậy? Cậu thấy không khoẻ à?”
Phải đến lúc này, những lời hỏi thăm mà tôi quên béng mất mới lần lượt hiện lên trong đầu tôi. Tôi cúi người xuống, miệng nói liên tục như súng liên thanh.
“À, đúng rồi. Ban nãy cậu sợ lắm phải không? Bây giờ đỡ hơn chưa?”
Ban Yeo Ryung vẫn giữ nguyên vẻ mặt vô cảm khi nghe màn hỏi han của tôi. Thế rồi cô ấy chỉ mở miệng nói đúng một câu.
“Thôi, cậu có muốn biết đâu.”
Lời nói của cô ấy khiến tôi giãy nảy lên.
“Đâu có! Cái gì mà không muốn biết chứ? Không phải đâu! Tớ chỉ nghĩ phải bắt thủ phạm trước thôi.”
“Đừng nói nữa, ban nãy cậu còn hỏi về cái người tên Joo In gì đó trước cả tớ cơ mà.”
Tôi trợn tròn mắt, trong đầu nghĩ thế này.
Ban Yeo Ryung mà lại gọi Woo Joo In là “Cái người tên Joo In gì gì đó” sao? Không thể tin được. Khi nào Ban Yeo Ryung nhớ lại thì phải kể chuyện này cho cô ấy mới được.
Nhưng mấy đứa bạn cùng lớp của tôi đều nói rằng có khả năng là Ban Yeo Ryung sẽ mãi mãi không nhớ lại được nữa, vậy nên bây giờ tôi phải tìm cách biện hộ cho bản thân cái đã.
Tôi đặt tay lên ngực và nghiêm túc nói.
“Không phải! Thật sự không phải đâu! Cậu có biết tớ lo cho cậu đến mức nào không? Tớ chạy ngay ra khỏi lớp để sang đây gặp cậu đấy! Ban nãy tớ cũng đứng ở hành lang chứng kiến hết mọi chuyện rồi, chỉ là mọi người đùn đẩy nên tớ không vào được thôi.”
“Thế nên lúc tớ gọi, cậu còn chẳng thèm ngoảnh mặt lại mà cứ thế đuổi theo người ta à?”
Thôi chết! Tôi thầm lẩm nhẩm trong lòng, tay ôm đầu trong tuyệt vọng. Sao hôm nay tôi chẳng làm gì ra hồn thế?
Lúc này, Joo In bước vào cửa lớp. Mặt tôi ngay lập tức sáng bừng lên như đón chào cậu ấy.
“Joo In!”
Thế rồi tôi chạy đến gần cậu ấy và nhỏ giọng thì thầm, chỉ đủ để cậu ấy nghe được.
“Con bắt được người đó chưa?”
“Chưa, mẹ thì sao?”
Câu trả lời không có chút lưỡng lự của Joo In khiến vẻ mặt hào hứng của tôi xìu xuống.
Mặt khác, tôi cũng không thấy ngạc nhiên gì. Joo In không phải là thợ săn, mà trường học cũng không phải một nơi chỉ cần bước một bước là sẽ để lại dấu tích như rừng cây hay gì đó, vậy nên cậu ấy không tóm được cũng phải thôi. Có hơn nghìn học sinh chen chúc trong ngôi trường chật hẹp này cơ mà.
Có vẻ như tôi đã quá quen với siêu năng lực bẩm sinh của Joo In nên đã đánh giá cao cậu ấy rồi. Tôi thểu não nói.
“Thôi đành vậy. Mẹ cũng không bắt được.”
“Thế mẹ không có manh mối gì khác à?”
Chẳng hiểu sao ánh mắt của Joo In khi nói câu đó trông như muốn gặng hỏi tôi, nhưng tôi nghĩ có lẽ đây là dư âm của cảm giác nhạy cảm ban nãy nên chỉ thờ ơ trả lời.
“Không có manh mối gì hết. Không nhìn thấy mặt người đó, tại người ta giữ mũ áo như giữ của vậy. Mẹ lật được mũ ra xong định nhìn mặt xem sao, nhưng mà người đó lại nhanh tay đội lại mất rồi.”
“Ngoài ra thì sao? Mẹ hỏi thử câu lạc bộ Văn nghệ chưa?”
“Chốc nữa mẹ định đi hỏi, nhưng mà giờ nghĩ lại thì mẹ thấy chắc không phải trong câu lạc bộ văn nghệ đâu. Tại cô bé kia đi cách xa so với mấy người trong câu lạc bộ lắm. Đáng lẽ ra mẹ phải nghi ngờ ngay lúc đó mới phải.”
Thế là Joo In mặt không đổi sắc mà chỉ gật đầu một cái.
“Ừm, con biết rồi. Chút nữa con đi cùng mẹ.”
Nói chuyện đến đây thì tôi lại đứng ngẫm nghĩ tiếp.
Trong túi áo của tôi vẫn có mẩu giấy mà tôi vừa nhặt được ở hành lang.
Có nên cho cậu ấy xem không? Nhưng thứ này chỉ là bằng chứng đối với tôi thôi, chứ với người khác thì chẳng có ý nghĩa gì. Tôi không thể chỉ vịn vào nó để nói ra một giả thiết nghe đã thấy vô lý được.
Lỡ lần này mấy người họ lại bảo tôi trí tưởng tượng phong phú thì sao? Chắc tôi không sống nổi mất.
Phải đến khi nghe Joo In gọi thì tôi mới ngẩng đầu lên.
“Mẹ ơi?”
“Hở? À, đúng rồi. Có một cách để lần ra manh mối đấy.”
Vẻ mặt của Joo In hơi biến sắc.
“Cách gì?”
“CCTV.”
Tôi trả lời mà không có chút do dự. Joo In hơi ngẩn ra.
Tôi lại nói tiếp.
“Khu cầu thang nào cũng được lắp CCTV đúng không? Thế xem cam là biết ngay. Với cả nghe nói mấy phòng chứa đồ vật nguy hiểm hay đắt tiền cũng có lắp cam hết. Như kiểu phòng khoa học, phòng tin học này nọ chẳng hạn.”
“…”
Tôi hạ giọng và chắp tay cầu khẩn cậu ấy.
“Con đi xem hộ mẹ đi, được không? Mẹ thực sự phải tìm được cô bé đó.”
Joo In đứng yên đó một hồi lâu, sau đó mới quay ngoắt người đi.
“Con biết rồi. Để con đến đó hỏi thử.”
“Bây giờ luôn hả?’
“Vâng, đi luôn không tí lại quên.”
Tôi nhanh chóng gật đầu và định đi theo Joo In, nhưng rồi lại quay ra nhìn Ban Yeo Ryung lần cuối. Phải đến khi nhìn thấy ánh mắt như bị phản bội của cô ấy thì tôi mới nhận ra mình vừa phạm lỗi gì.
Thôi chết, cô ấy đã giận dỗi vì tôi tìm Joo In chứ không hỏi thăm cô ấy trước rồi, bây giờ cô ấy còn thấy tôi lẽo đẽo đi theo Joo In ngay khi cậu ấy quay về nữa.
Tôi ngập ngừng muốn nói vài câu để giải thích cho bản thân, nhưng Joo In đã ra ngoài hành lang mất rồi.
Hức. Tôi khổ não ôm đầu, sau đó vừa bước ra ngoài vừa khẽ lẩm bẩm. Tha lỗi cho tớ nha Ban Yeo Ryung.
Nhưng nhìn vẻ mặt của cô ấy thì chắc cô ấy sẽ không dễ dàng tha thứ cho tôi đâu.