Luật Của Tiểu Thuyết Mạng

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

(Đang ra)

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

Pig Cake

Tôi chuyển sinh vào thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết R-19 dựa trên câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lần này là cô bé quàng khăn đỏ ăn thịt con sói cơ.

2 600

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

(Đang ra)

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

다라빛

Tôi đang ở trong một trò chơi RPG thông thường. (RPG là gì vậy mọi người?)

7 1209

Sự Quản Lý Hàng Đầu

(Đang ra)

Sự Quản Lý Hàng Đầu

Long Umbrella,장우산

Jung Sunwoo là một người bình thường với mong ước sau này có thể dẫn dắt thành công một diễn viên nổi tiếng quốc tế. Vào ngày đầu tiên đi làm sau khi được nhận bởi W&U – một công ty chuyên đào tạo các

1 362

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

(Đang ra)

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

Sukja

Một người phụ nữ độc ác khiến chồng và con trai phải sợ hãi.

17 2670

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

(Tạm ngưng)

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

엘리아냥

Tôi đã thăng thiên bởi truck-kun khi đang cố gắng tránh kẻ bám đuôi.

6 1122

브레이커즈 - Breakers

(Tạm ngưng)

브레이커즈 - Breakers

Chwiryong

Một chàng trai đã bị mắc kẹt vào thế giới Knight Saga, trò chơi đã biến cậu thành một vị hoàng tử của Quỷ giới. Đáng tiếc thay cậu lại trở thành Cửu hoàng tử bất tài chứ không phải là Nhị hoàng tử là

114 12495

Chương 29

Công viên vào buổi đêm thật sự rất đáng sợ, nhất là khi bạn đi vào khoảng tối mà hai bên đèn đường chiếu không tới. Bóng cây lay động trong gió trông y hệt như những con thú hoang dã ẩn mình trong bóng tối, chỉ đợi cơ hội nhảy chồm ra, nền đường tối tăm đến mức mỗi lần bước một bước là một lần tôi lo lắng không biết mình có phải vừa dẫm lên một con bọ không.

Thế nhưng trong 5 phút đi từ công viên về nhà đó, dù bước đi trong bóng tối nhưng tôi lại không sợ hãi một chút nào. Cũng có thể là vì giọng nói vui vẻ và tươi sáng của Ban Yeo Ryung bên cạnh tôi, cũng có hể là vì Eun Ji Ho đi trước tôi thỉnh thoảng cứ làu bàu gì đó. Hoặc cũng có thể do Yoo Cheon Young mỗi lần như vậy đều đáp lại Eun Ji Ho với giọng trách móc, do có một Kwon Eun Hyung trưởng thành cứ cười dịu dàng nhìn chúng tôi, do có Woo Joo In đi cạnh tôi mà thi thoảng lại hét lên “Rắn kìa!” làm chúng tôi sợ phát khiếp. Có lẽ nhờ tất cả bọn họ mà tôi chưa hề cảm thấy sợ hãi một chút nào.

Tôi cũng chẳng thèm nghĩ đến chuyện thay đổi thế giới nữa. Đây là lần đầu tiên tôi thấy con đường mình đi lên lại chắc chắn và cứng rắn đến thế. Ngày 2 tháng 3 năm nào cũng vậy, tôi luôn cảm thấy như mình đang đi trong một vùng đầm lầy, lúc nào cũng phải bất an sợ hãi vì mình có thể bị kéo xuống vũng lầy bất cứ khi nào. Nhưng bây giờ thì tôi không còn nỗi sợ đó nữa.

Chúng tôi chậm rãi bước cùng nhau, sau đó đã thấy được ánh đèn vàng trên hành lang của khu căn hộ. Chúng tôi đang định đi thẳng đến chỗ thang máy thì đã thấy một bác gái ở tầng 1 cầm một túi rác thức ăn và đi về phía bọn tôi. Bác ấy nhìn sáu đứa học sinh đã muộn thế này rồi mà còn đứng ở đây chờ thang máy với nhau với một vẻ mặt vô cùng vi diệu. Ban Yeo Ryung lúc nào cũng là người lễ phép nhất trong cả bọn nên đã nhanh miệng chào.

“Chào bác ạ!”

“À, ừ! Ôi trời, muộn thế này mà mấy đứa làm gì thế?”

“Bố mẹ bọn cháu đang ở gần đây nói chuyện với nhau ạ. Lạnh quá nên bọn cháu xin về trước xem TV ấy mà, hehe.”

Ban Yeo Ryung đút hai tay vào túi áo, chóp mũi đỏ ửng run run nhưng vẫn vừa cười vừa trả lời. Cũng chẳng hiểu nhìn mặt cô ấy trông có vẻ rất lạnh hay sao ấy mà bác gái lập tức có vẻ mặt đã hiểu rồi gật gật đầu với chúng tôi. Rồi tự nhiên bác ấy lại hoảng hốt quay đi mất, vừa rời đi vừa nói.

“À quên mất, ‘Thời gian hạnh phúc’ sắp bắt đầu rồi! Mấy đứa chơi vui vẻ nha!”

“Cảm ơn bác ạ!”

Ban Yeo Ryung nhìn bóng dáng bác gái biến mất trong bóng đêm trên hành lang và nói với theo. Ai nhìn lại tưởng chúng tôi định đến nhà bác ấy xem TV đấy. Tôi vừa nghĩ vậy vừa quan sát góc mặt xinh đẹp của Ban Yeo Ryung sáng lên trong ánh đèn điện, nhưng rồi tự nhiên cô ấy cũng quay lại nhìn tôi. Ngay lúc đó, một tiếng ‘tinh’ vang lên trên đầu chúng tôi. Woo Joo In nói.

“Thang máy đến rồi này.”

“Cẩn thận Ban Yeo Ryung làm quá tải trọng của thang máy đấy.”

Eun Ji Ho vừa nhìn lên vừa thản nhiên nói vậy thì ngay lập tức nhận được một cú đá vào chân từ Ban Yeo Ryung. Thế là cậu ta vừa ôm cẳng chân vừa nhảy qua nhảy lại và cuối cùng nhận được một lời cảnh cáo không được nhảy từ Yoo Cheon Young.

Cửa thang máy đóng lại và từ từ đi lên. 1, 2, 3… Tôi nhìn con số hiển thị trên màn hình than máy mà tự nhiên nhớ ra một điều. Thế là tôi quay lại hỏi.

“Này, mà ‘Thời gian hạnh phúc’ là cái gì vậy? Cái mà bác vừa nãy vừa nói ấy. Tên phim à?”

“À, cái đó ấy hả? Nói tắt của ‘Khoảng thời gian hạnh phúc của anh” đấy. Ừ, đúng là phim, rating cũng ổn phết. Thực ra nội dung cũng thường thôi nhưng được cái dàn cast đỉnh lắm.”

Eun Ji Ho trả lời như vậy và làm vẻ mặt nhẹ nhõm như kiểu cậu ta vừa giải toả nỗi buồn nào ấy. Sau đó Ban Yeo Ryung mới nhăn mặt rồi nghi ngờ nhìn Eun Ji Ho.

“Này, có phải kiểu plot đó không đấy? Sao nhỉ, Romeo và Juliet phiên bản hiện đại. Đứa con gái của chủ tịch tập đoàn A và đứa con trai của tập đoàn B đối thủ yêu nhau rồi… rồi kiểu kịch bản loạn lên chỉ vì hai người này yêu nhau ấy.”

“Trời má Ban Yeo Ryung! Rõ ràng là một câu chuyện tình yêu cảm động rơi nước mắt mà cậu dám rút gọn thành làm loạn lên à. Làm ơn xem lại khiếu cảm thụ của mình đi.”

“Haha.”

Chẳng hiểu có phải vì lời của Eun Ji Ho rất buồn cười không mà Eun Hyung khẽ cười một tiếng. Còn Woo Joo In thì lại đang nhìn theo một con sâu bướm đậu trên tấm gương trong thang máy, chỉ chờ khi nào nó bay lên nên cũng chẳng quan tâm đến cuộc nói chuyện của chúng tôi. Nhìn dáng vẻ chăm chủ của cậu ấy mà tôi cũng phải bật cười cùng Eun Hyung. Ôi, đúng là Ban Yeo Ryung chẳng có khiếu cảm thụ gì cả. Lúc này Yoo Cheon Young đứng cạnh đó mới hỏi Ban Yeo Ryung một câu bằng chất giọng trầm của cậu ta.

“Xong đứa con trai bị bệnh nan y đúng không?”

“Hả? Ừ đúng rồi. Hình như đang chiếu đến đoạn nhân vật nam vừa biết tin mình chẳng còn bao nhiên thời gian rồi hay sao ấy? Nhân vật nữ đau buồn muốn chết luôn.”

“Sau rồi mấy người đó đến nhà thờ cầu nguyện rồi hứa với nhau là sẽ tạo thật nhiều kỷ niệm đẹp trong hai tháng.”

“Ừ, đúng luôn. Thế nên tên phim mới là “Khoảng thời gian hạnh phúc” đấy.”

Nghe Eun Ji Ho đáp lời như vậy, tôi mới nhận ra hoá ra phim buổi sáng tôi xem là được phát lại, đúng vậy thôi, ai lại chiếu phim giờ đó bao giờ chứ. Nhưng càng nghĩ tôi càng cảm thấy nghi ngờ nên lại hỏi.

“Này, nhưng sao tên phim không phải là “Khoảng thời gian hạnh phúc của chúng ta” mà chỉ “của anh” thôi vậy? Hai người cùng tạo kỷ niệm đẹp thì phải là cả hai người đều vui chứ chỉ có một người không là thế nào?”

“……”

Tôi vừa nói xong thì bỗng dưng bầu không khí trong máy trở nên tĩnh lặng, chỉ có thể nghe thấy tiếng vù vù của thang máy đang đi lên. Thấy không khí tự nhiên chìm xuống như thế, tôi mới giật mình nhìn quanh bọn họ. Gì đây? Sao tự dưng nghiêm túc vậy?

Người phá vỡ bầu không khí đó là Eun Ji Ho. Cậu ấy nhìn lên trần nhà rồi lẩm bẩm với giọng nghi ngờ.

“Ừ, thật sự. Đúng vậy nhỉ. Tại sao không phải của chúng ta mà là của anh chứ? Chỉ có đối phương mới hạnh phúc à?”

Eun Hyung đứng ngay cạnh tôi và cũng đứng gần chỗ bấm nút thang máy nhất mới quay đầu lại trả lời.

“Lỡ có twist thì sao? Mấy phim dạo này hay thế còn gì? Như kiểu thực ra nữ không yêu nam, chỉ là muốn lấy tài liệu mật của công ty đối thủ nên mới cố tình dụ dỗ nam trước khi nam chết thôi ấy. Nếu vậy thì khoảnh khắc hạnh phúc nhất của nam lại không phải lúc nữ được hạnh phúc, tại vì cô ta không có yêu người kia.”

“Trời, nếu vậy thì quá thể…”

Yeo Ryung gần đó cũng lẩm bẩm như thể ngạc nhiên lắm, và tôi cũng vậy. Chỉ suy nghĩ có mấy giây đã đưa ra được kết luận như thế, dù biết rồi những tôi vẫn không thể ngờ Eun Hyung thông minh như vậy. Woo Joo In và Yoo Cheon Young vẫn giữ im lặng như thể họ đang suy nghĩ về điều gì khác.

Có khi nào tên phim lại có ý nghĩa khác không nhỉ, tôi cũng đang chăm chỉ vắt óc suy nghĩ thì thang máy đã đến tầng 13 rồi.

Chúng tôi từ từ ra khỏi thang máy rồi đi về phía nhà tôi. Sau khi bấm mật mã khoá, một tiếng “tít tít” vang lên và cửa lập tức mở ra. Tôi kéo tay nắm cửa ra rồi đi vào nhà.

Vì không thấy gì nên chỉ khi tôi mò mẫm sờ công tắc trên tườngvà bật được đèn rồi thì chúng nó mới rào rào đi vào và ngồi phịch lên ghế sofa như thể đang mệt mỏi lắm.

Người đang ngồi gọn trên ghế sofa với cái dáng thoải mái không có địch thủ là Eun Ji Ho, thế là Eun Hyung phải nhắc cậu ta cởi áo khoác ra đã rồi muốn ngồi gì thì ngồi. Yoo Cheon Young lúc này cũng cởi áo khoác đen và hỏi tôi phải để ở đâu, thấy Ban Yeo Ryung rất đường hoàng vào luôn phòng tôi treo áo thì cậu ta cũng ngay lập tức làm theo.

Cuối cùng tất cả chúng tôi cũng tụ tập hết ở ngoài phòng khách. Eun Ji Ho chẳng hiểu tìm được cái điều khiển ở đâu mà đã nằm sải lai trên sofa và bấm nút mở TV lên, nhìn cái dáng y hệt như kiểu đây là nhà của cậu ta. Nhìn qua thì phim đang chiếu là phim mà tôi xem lúc sáng, và đây là đoạn đôi nam nữ trong phim đi xe đạp cùng nhau. Thời gian trong phim là mùa xuân rồi nhưng sắc trời vẫn rất nhợt nhạt, vừa lạnh vừa không quang đãng. Thế mà xung quanh hai nhân vật chính vẫn có lá rơi lãng đãng cùng với bướm bay từng đàn. Quá là phi hiện thực rồi, tôi vừa dụi dụi mắt thì nghe thấy giọng của Eun Ji Ho vang lên.

“Này, bướm kia là CG mà.”

“Phụt.”

Nghe vậy, tôi chỉ biết phì cười. Đến bướm mà cũng phải CG nữa thì biết rồi đấy. Nhưng bỏ qua cái phông nền đó thì khung cảnh nam chính đạp xe đằng trước còn nữ chính ôm eo người yêu và vùi mặt vào lưng anh ta ở đằng sau trông vẫn rất lãng mạn.

Dù ban nãy vừa bảo phim này chẳng có gì hay ho nhưng bây giờ Eun Ji Ho vẫn rất chăm chú xem phim. Thấy Ban Yeo Ryung cũng tập trung y hệt vậy, tôi mới quay ra nhìn mấy người khác và thấy họ cũng đang không dời mắt khỏi màn hình. Chắc không cần đổi kênh đâu. Tôi thoải mái ngồi dựa vào ghế rồi lười biếng nhìn vào màn hình. 

Như mấy đứa kia nói, nội dung hay diễn xuất của mấy người trong này chẳng có điểm gì đặc biệt cả, nhưng được cái là nhan sắc rất đỉnh, nhờ thế nên người xem mới có động lực mà tập trung soi mói khả năng diễn xuất của diễn viên.

Họ cứ đạp xe như thế cho đến khi tới đỉnh đồi, lúc này cả hai người đều nhìn xuống phong cảnh phía dưới và cười hạnh phúc. Ngay lúc đó tôi lại nghe thấy tiếng lẩm bẩm của Eun Ji Ho.

“Cái cảnh phía dưới cũng là CG đấy à?

“Hình như không phải đâu.”

“Ở Hàn Quốc có chỗ nào đẹp đến vậy á?”

Khi nào hết phim thì phải tìm ngay trên mạng ‘Địa điểm quay phim Khoảng khắc hạnh phúc” mới được. Tôi tự nhủ như vậy rồi lại nhìn vào TV, lúc này đã đổi sang cảnh khác.

Ngay trên ngọn đồi mà đôi nam nữ kia đang đứng, có một cái cây đã khoảng 500 năm tuổi, to phải bằng vòng tay của 4 người nam giới trưởng thành. Chiếc xe đạp của họ đang dựa vào cái cây ấy. Người con trai nhìn xuống ngọn đồi và nở nụ cười nhưng người con gái lại đang dựa vào phía sau bóng cây như để cho chàng trai không nhìn thấy mình.

Cô gái ngẩng đầu lên nhìn trời xanh rồi tự nhiên hai hốc mắt đỏ hoe, nước mắt cứ thế chảy ra. Lúc này cô ấy mới ngồi sụp xuống rồi ôm chân khóc.

Đó là đoạn kết của phim, OST bắt đầu được bật lên. Đó là một bài hát đau buồn rất hợp với nội dung phim, nhưng khi vừa nghe bài hát ấy thì Eun Ji Ho đã có vẻ chẳng còn hứng thú gì nữa mà đổi kênh. Trên TV là một chương trình tạp kỹ mới bắt đầu chưa lâu. Vậy là cậu ta ngồi thẳng dậy rồi hươ hươ cái điều khiển cho mấy người xung quanh và bảo.

“Ai có gì muốn xem không?”

“Cứ xem cái này đi.”

“Cái này hay mà.”

Yoo Cheon Young và Yeo Ryung đồng thanh nói xong thì Eun Ji Ho làm cái vẻ mặt kiểu ‘Thế à? Cũng được” rồi ném cái điều khiển vào góc sofa rồi lại thoải mái nằm xuống. Đang nhìn dáng vẻ của cậu ta như vậy thì tự nhiên giọng nói bình thản của Yoo Cheon Young lại vang lên. Tôi quay lại đằng sau.

“Này, có khi tôi hiểu ý nghĩa của cái tên “Khoảng thời gian hạnh phúc của anh” là thế nào rồi.”

“Là gì?”

Yeo Ryung tò mò hỏi. Yoo Cheon Young đang cúi gằm mặt xuống sàn thì tự nhiên ngẩng lên, đôi mắt xanh hướng về tôi. Cậu ta nói.

“Trong bộ phim đó, nếu họ tạo kỷ niệm đẹp trong vòng 2 tháng trước khi nhân vật nam chết thì anh ta tất nhiên là sẽ hạnh phúc, ít nhất là hạnh phúc cho đến lúc chết. Nhưng mà anh ta chết rồi thì cô gái bị bỏ lại một mình sẽ như thế nào?”

“……”

Trong khoảnh khắc đó, một bầu không khí trầm lặng đến kỳ dị bao trùm khắp phòng khách. Cứ như chẳng thèm để tâm đến sự im lặng trong phòng, Yoo Cheon Young lại cụp mắt rồi lạnh lẽo nói tiếp.

“Dù anh ta có chết nhưng vẫn sẽ mang theo những kỷ niệm hạnh phúc đúng không. Nhưng còn cô gái, cô ấy bị bỏ lại trong một thế giới không có chàng trai kia… Dù cô ấy cũng hạnh phúc trong khoảng khắc đó nhưng khi anh ta chết rồi thì ký ức ấy sẽ trở thành những ký ức buồn, vì chúng càng làm cô ấy cảm thấy rõ ràng rằng anh ta không còn ở trên đời này nữa. Ký ức hạnh phúc, nhưng đồng thời cũng là ký ức đau đớn.”

“Vậy nên…”

“Với chàng trai thì là giây phút hạnh phúc, còn với cô gái, đó là những giây phút dù hạnh phúc nhưng quá đau khổ, vì chúng lại gợi cho cô ấy nhớ về cái chết của chàng trai kia.”

Tôi từ từ mở miệng, mắt nhìn Yoo Cheon Young đã ngừng nói và chỉ chăm chăm nhìn xuống sàn nhà bên kia.

“Tôi không thể nổi hiểu chàng trai kia.”

Thế là cậu ta mới vuốt vuốt tóc trên trán với dáng vẻ mệt mỏi. Nơi được bàn tay của cậu ta vuốt qua lộ ra phần lông mày đẹp như vẽ, nhưng rồi sau đó lại bị tóc che lại. Đôi mắt cậu ta ẩn hiện bóng tối như đã kiệt sức, và giọng nói trầm thấp lại vang lên.

“Chắc anh ta cũng không biết, không biết là khi mình chết đi thì người mình yêu bị bỏ lại sẽ đau khổ thế nào, hay cô ấy sẽ nhớ mình như thế nào, sẽ tắm trong nước mắt bao nhiêu đêm vì mình như thế nào cả.”

Giọng nói của cậu ta như ẩn hiện một tia giận dữ. Khi tôi vẫn đang ngơ ngẩn thì cậu ta nói tiếp.

“Nếu là tôi… ngay từ lúc biết tin tôi sắp chết thì tôi sẽ không xuất hiện trước mặt cô gái ấy nữa. Dù nhớ nhung muốn chết nhưng tôi vẫn sẽ kiềm chế bản thân lại, để cô ấy có thể nhanh chóng quên được tôi.”

“……”

“Chỉ cần nghĩ đến việc người con gái tôi yêu lại hàng ngày phải khóc hết nước mắt vì nhớ tôi sau khi tôi ra đi là tôi đã căm hận muốn chết rồi. Nếu việc nhớ tôi khiến cô ấy phải khổ đến vậy thì thà cô ấy quên đi nhanh lên còn hơn, nếu thế cô ấy sẽ nhanh chóng vượt qua và sống tiếp thôi.”

Nghe cậu ta nói xong, phòng khách lại chìm trong sự trầm lặng một lần nữa. Lời của cậu ta hình như chẳng phải là cố tình để chúng tôi nghe thấy mà chỉ là lời tự nhủ cho bản thân cậu ta thì phải. Dù vậy nhưng tôi cũng không thể cứ thế bỏ qua cho lời nói ấy.

Yoo Cheon Young nói xong thì lại mệt mỏi nhìn TV. Khi tôi vẫn đang nhìn cậu ta thì ai đó đã vỗ vỗ vào tay tôi làm tôi phải quay đầu lại. Eun Ji Ho ngồi cạnh tôi đang nhìn tôi với ánh mắt phức tạp, ngay khi thấy tôi quay lại thì cậu ta đã nhíu mày và mấp máy môi. Như vẫn đang do dự vì một điều gì đó, cậu ta ngượng ngùng một chút rồi cuối cùng mới thì thầm với tôi.

“Cậu cũng, vì lý do đó đúng không?”

“Gì cơ?”

“Cậu muốn bọn tôi nhanh chóng quên cậu sau khi cậu biến mất ấy, lý do kiểu vậy đúng không?”

Lúc này tôi mới hiểu cậu ta muốn nói gì. Cậu ta hỏi tôi xem có phải tôi nhờ mọi người giả vờ không quen tôi khi lên cấp 3 là vì tôi muốn mọi người quên tôi đi không. Cậu ta nghĩ tôi vì biết bọn họ sẽ bị tổn thương nên tôi mới chọn cách tự mình đơn độc chịu đựng như vậy.

Đôi mắt đen của cậu ta ánh lên sự nghiêm túc mà tôi chưa từng thấy bao giờ. Có thể cậu ta đang tức giận, cũng có thể là cậu ta đang rất buồn.

Tôi mới ngỡ ngàng rồi định nói rằng không phải vì lý do đó thì tự nhiên giọng nói của Joo In từ sau lưng tôi mới vang lên. Chúng tôi đều quay lại nhìn cậu ấy.

Đôi mắt nâu vàng của cậu ấy vẫn đang hướng thẳng vào tôi, rồi cậu ấy nói với vẻ mặt vui vẻ.

“Cái cô gái trong bộ phim vừa nãy ấy mà.”

“Ừ, cô gái làm sao?”

“Giống mẹ thật đấy.”

“……”

Lúc này, cả phòng lại đồng loạt im lặng, không biết thể hiện bằng lời như thế nào. Nhưng kiểu im lặng này cũng không giống kiểu im lặng mà Yoo Cheon Young vừa gây ra ban nãy mà là loại im lặng vì quá hài hước và buồn cười ấy.

Lý do là vì diễn viên đóng vai cô gái trong phim ban nãy là Song Hye Gyo, người đã từng nắm vị trí thứ 5 trên bảng xếp hạng mỹ nhân thế giới một thời.

Tôi trố mắt nhìn Woo Joo In rồi quay lại thì đã thấy vẻ mặt của ba thằng con trai còn lại như kiểu sắp phá lên cười đến nơi. 

Người mở miệng ra đầu tiên là Eun Ji Ho. Cậu ta vươn tay ra rồi gõ cốc một cái vào đầu người ngồi ngay đằng trước cậu ta, tức là tôi. Cậu ta nheo mắt, thấy tôi quay lại thì mới nói.

“Này, cậu ấy mà, cậu có tự nghĩ là cậu có điểm gì giống với Song Hye Gyo không thế? Tự để tay lên ngực mà nói thật đi.”

“Thế giờ cậu muốn gì? Muốn tôi trả lời như nào?”

“Sao vậy, Dan Yi xinh mà.”

Eun Hyung ngồi bên cạnh tôi vẫn đứng về phía tôi giống hồi sáng. Vì biết ơn muốn khóc nên tôi mới gửi cho cậu ấy một ánh mắt cảm ơn rồi lại quay lại nhìn Woo Joo In. Tôi không hiểu người này đang định khen tôi thật lòng hay đang định cho tôi nếm thử cảm giác nhục nhã đầu đời nữa.