"Này Renji. Mày bị làm sao đấy?"
Giờ nghỉ trưa, ba ngày sau buổi "huấn luyện tình yêu" qua tin nhắn.
Trên đường ra căng tin, thằng bạn Toshiro của tôi đột ngột thốt một câu khi đi trên hành lang.
"Làm sao là làm sao? Bộ tao nhìn lạ lắm hay sao à?"
"Chịu. Dạo này mày cứ lạc quan một cách bất thường. Trước đây mày suốt ngày ca cẩm về mấy tiết học tình yêu với cái Bảng Xếp Hạng, nhưng giờ thì sao? Không một lời than vãn. Đã thế tao còn bắt gặp mày ngồi nhìn điện thoại cười tủm tỉm mấy lần rồi."
"À… thì…"
Cũng không phải tôi cố tình giấu, nhưng đúng là tôi chưa kể cho Toshiro nghe.
Về cái thứ mà tôi đã dồn hết tâm huyết vào dạo gần đây.
"Ờ… đừng có cười nhé. Nói thật thì… dạo này tao bắt đầu nghiêm túc với chuyện yêu đương hơn rồi. Và, chắc là… do thấy được chút thành quả nên mới vô thức mỉm cười thôi."
"Hả? Mày nghiêm túc với chuyện yêu đương á…? Thành quả?"
"Ừ. Đây này."
Tôi vừa nói, vừa mở ứng dụng Koikatsu lên rồi chìa điện thoại cho Toshiro xem.
Trên màn hình là một thành tích mà con người cũ của tôi có mơ cũng không dám nghĩ tới.
"…Đùa à…? Khoan, mày—! Mày được hẳn hai Điểm Like!? Mà còn từ… Koiwai-san và Mikazuragawa-san nữa chứ!? Một bên là nữ hoàng hạng A, một bên là mỹ nhân hạng C có cả hội fan ngầm hùng hậu!"
"…Mikazuragawa-san có fan ngầm luôn á?"
"Thì sao không! Mấy bạn nữ kiểu đó, theo một cách nào đó, còn được hâm mộ hơn cả mấy bạn hạng B, hạng A hào nhoáng nữa đấy. Kiểu như, 'hoa khôi ẩn mình mà nếu cố cưa thì có khi lại đổ' ấy."
"Tao hiểu ý mày, nhưng nghe cứ mất lịch sự thế nào ấy…"
Sau buổi thực hành chat, tôi đã chủ động đến gặp trực tiếp Mikazuragawa-san để cảm ơn.
Vì cậu ấy hay cúi mặt, nên cái chứng sợ con gái của tôi cũng không phát tác dữ dội, nhờ thế mà tôi còn có dịp ngắm khuôn mặt cậu ấy qua kẽ tóc. Phải công nhận là đường nét của cậu ấy rất sắc sảo.
(Đến cả Hoshinose-san cũng phải sốc khi biết Mikazuragawa-san cho mình Điểm Like ngay hôm đó…)
Theo như Hoshinose-san biết, Mikazuragawa-san là kiểu người chỉ sống với đam mê của mình và khá khép kín. Xét một góc độ nào đó, cậu ấy còn khó chinh phục hơn cả Koiwai-san.
Ấy vậy mà, tôi không chỉ có một buổi trò chuyện vui vẻ mà còn nhận được Điểm Like từ cậu ấy. Bảo sao Hoshinose-san lại ngạc nhiên đến thế.
"Rốt cuộc là có chuyện quái gì vậy? Mày từng đứng hình chỉ vì nhìn một đứa con gái cơ mà… Hay là mày đút lót cho người ta?"
"Làm gì có chuyện đó. Mà đúng là tao cũng có nghe mấy thằng làm thế thật."
Hệ thống Điểm Like hoạt động dựa trên sự nổi tiếng, nên một số kẻ đã dùng những mánh khoé mờ ám như hối lộ hay dọa dẫm để kiếm điểm.
Dĩ nhiên, chuyện đó là phạm quy. Nếu bị phát hiện, nhẹ thì bị cảnh cáo, nặng thì đình chỉ, thậm chí là đuổi học.
Chưa kể, trong mắt học sinh, đó là hành động thảm hại nhất. Kẻ nào bị phanh phui thì chỉ có nước mất hết danh dự.
"Thật ra thì… tao không chỉ bắt đầu nghiêm túc với chuyện yêu đương—mà còn đang 'luyện tập' vì nó nữa."
"…Khoan, mày đang đùa đúng không?"
"Không, tao nói thật đấy. Tao vẫn luôn cố gắng để vượt qua nỗi sợ con gái và học cách trò chuyện với họ."
Sao ai cũng nghĩ chuyện tôi luyện tập tình yêu là một trò cười vậy nhỉ?
Tôi đang rất nỗ lực đấy chứ bộ…
"Nhờ vậy mà trong buổi thực hành tình yêu, tao đã có thể nói chuyện tử tế với cả Koiwai-san và Mikazuragawa-san. Dù đúng là tao không ngờ họ lại cho mình Điểm Like."
Kể cả có là ăn may đi nữa, việc có được hai điểm sau chuỗi ngày con số không tròn trĩnh vẫn là một chuyện cực kỳ lớn lao đối với tôi.
Lần đầu tiên, tôi cảm thấy mình thực sự nhìn thấy một con đường phía trước.
"Ra vậy… Chết tiệt, công nhận là tao sốc thật. Thế là mày quyết định chơi tất tay với cái trò chơi tình yêu này rồi hả?"
"Ừ, coi như là vậy đi. Xin lỗi nhé, nhưng có vẻ tao không thể cùng mày đi theo con đường 'hội anh em FA' được nữa rồi."
Tôi và Toshiro đã cùng nhau ca thán không biết bao nhiêu lần về cái thời đại cuồng yêu đương này.
Theo một cách nào đó, việc tôi đâm đầu vào con đường này có thể xem như một sự phản bội tình anh em của chúng tôi.
Nhưng dù vậy, tôi đã quyết định rồi.
"Tao hiểu rồi. Thôi thì… chúc may mắn."
"Hửm…?"
"Ý tao là, ờ thì, phản ứng đầu tiên của tao đúng là muốn gào lên 'Thằng khốn! Mày bỏ rơi tao à!? Mày hack game kiểu gì mà được cả hai người đó cho Điểm Like chỉ sau vài buổi luyện tập thế!?' nhưng mà—"
"Thì mày vừa nói hết ra rồi còn gì."
"Nhưng mà, thấy thằng bạn mình cuối cùng cũng được công nhận… cũng vui lây. Nên là, thôi, tao tha cho lần này."
Toshiro cười toe toét như một đứa trẻ ranh.
"Với lại… giờ mày đã nghiêm túc như thế, tao không thể là thằng duy nhất lông bông được. Chắc tao cũng phải thử lại một lần nữa xem sao."
"Mày lúc nào cũng đặt mục tiêu cao quá đấy. Tao nể cái sự tự tin của mày khi tiếp cận các bạn nữ, nhưng mày lại quá dễ xiêu lòng trước mấy người xinh đẹp. Bảo sao người ta cứ nghĩ mày là tay chơi."
"Ồ? Nghe mày nói cứ như chuyên gia ấy nhỉ. Nhưng nghe này, đâu phải lỗi của tao. Chỉ là mấy bạn nữ mà tao thấy dễ thương tình cờ lại toàn là mỹ nhân hàng top thôi, hiểu chưa?"
Khi chúng tôi vừa đi vừa tán gẫu trên đường đến căng tin—
"Này. Mày là Kuga, đúng không?"
—một giọng nói lạ hoắc bỗng vang lên từ sau lưng tôi.
"…? Ừ, là tôi đây. Ai vậy?"
"Mizobuchi. Lớp 3. Tao có chuyện muốn nói với mày."
Tôi quay lại, đối mặt với một gã mà tôi chẳng hề quen biết.
Hắn có vẻ ngoài khá ngông cuồng, tóc ngắn vuốt sáp dựng đứng, và vẻ mặt thì chẳng thân thiện chút nào.
"Chẳng lẽ mày đang lên mặt chỉ vì mày là một thằng hạng F đấy à?"
"…Hả?"
Thằng cha này đang nói cái quái gì vậy?
Tôi còn chẳng biết hắn là ai—hay là hắn nhầm tôi với người khác?
"Tao thấy mày hôm nọ. Tan học đi ra từ phòng tư liệu—cùng với Hoshinose Airi."
"……!"
Những lời đó khiến sống lưng tôi lạnh toát.
Giao kèo của tôi và Hoshinose-san là một bí mật mà chúng tôi đã cố tình che giấu.
Suy cho cùng, cậu ấy là nữ sinh số một của trường, một người hạng S được vạn người ngưỡng mộ—còn tôi thì đội sổ ở hạng F. Nếu chuyện hai đứa lén lút gặp nhau bị lộ, chắc chắn sẽ có một trận bão lớn.
"Thôi thì, vì cậu ấy là lớp trưởng, chắc cũng chỉ là chuyện của lớp thôi. Nhưng cái mặt mày lúc đó trông ngớ ngẩn mà sung sướng lắm, nên tao nghĩ nên cảnh cáo mày một tiếng trước khi mày ảo tưởng."
Tôi đã lo hắn sẽ chất vấn về mối quan hệ của tôi với Hoshinose-san, nhưng có vẻ như đó không phải là điều Mizobuchi quan tâm.
"Nghe cho rõ đây. Một thằng hạng F thì nên biết thân biết phận. Đừng có mơ tưởng đến việc tiếp cận Hoshinose hay bất kỳ cô gái hạng top nào khác."
"……"
Lời lẽ thật trơ tráo, nhưng cũng chẳng có gì tôi chưa từng nghe.
Vẫn là cái tư tưởng cũ rích—nếu bạn không giỏi yêu đương, giá trị con người của bạn cũng thấp kém hơn.
Cái hệ thống Bảng Xếp Hạng Tình Yêu này không chỉ cổ vũ sự cạnh tranh; nó còn châm ngòi cho những cuộc chiến địa vị và kỳ thị. Kết quả là, những kẻ như Mizobuchi—luôn công khai chế giễu người khác dựa trên thứ hạng—chắc chắn sẽ xuất hiện.
"Mày không nổi tiếng. Mày không có tí giá trị đàn ông nào. Nên đừng có ảo tưởng. Lũ vô danh tiểu tốt như mày thì nên biết điều mà chui vào xó tối nào đó, ngậm miệng lại cho đến lúc chết đi."
Thật lòng mà nói… sau nhiều năm làm một kẻ vô danh, tôi đã gặp quá nhiều những gã như hắn hồi cấp hai rồi. Lời nói của hắn chẳng hề hấn gì với tôi.
Tôi không phủ nhận rằng chính mình cũng đã từng có suy nghĩ ngầm rằng giỏi yêu đương sẽ khiến một người trông ấn tượng hơn. Nhưng để có thể nói thẳng một câu như 'Chui vào xó tối cho đến hết đời' với một bộ mặt tỉnh bơ như vậy? Tôi chỉ có thể nghĩ, Thằng này bị ảo à?
Hắn muốn coi thường người khác, đó là việc của hắn. Nhưng hét toáng lên cho cả thiên hạ cùng nghe? Đúng là ngu hết thuốc chữa.
(Mà khoan… hắn đã mất công tra tên mình chỉ để nói mấy lời này? Hắn bị làm sao thế nhỉ…? Ồ, ra là vậy.)
Tôi gần như đã đoán được tại sao hắn lại cay cú đến thế.
Nhưng vạch mặt hắn lúc này chỉ tổ thêm phiền phức, nên tôi chỉ im lặng mong hắn tự biết điều mà rời đi.
"Chậc. Mà con nhỏ Hoshinose đó bị làm sao vậy? Lại đi làm cái vẻ mặt đó với một thằng hạng F như mày… À. Không, khoan đã. Tao hiểu rồi."
Mizobuchi không những không chịu đi, mà vẻ mặt cau có của hắn bỗng chuyển thành một nụ cười tự mãn, kinh tởm.
"Ha, ra là ngay cả nữ hoàng hạng nhất cũng chơi bẩn à?"
"…Mày đang nói cái đéo gì vậy?"
Tôi không biết hắn đã tự suy diễn ra cái kết luận gì, nhưng trông hắn chắc nịch lắm.
Và quan trọng hơn—thằng cha này lấy tư cách gì mà gọi thẳng tên Hoshinose-san một cách trơ trẽn như vậy?
"Mày vẫn không hiểu à? Nhỏ đó chỉ giả vờ quan tâm đến mấy thằng thất bại như mày thôi. Bằng cách đó, nó có thể moi được cả đống Điểm Like từ mấy thằng vô danh khố rách áo ôm đang ảo tưởng!"
"────Cái gì?"
Trong một thoáng, đầu óc tôi trống rỗng vì tức giận.
Thằng này nghĩ nó là ai mà dám nói nhảm như đúng rồi vậy?
"Ha! Nhìn mày kìa, tức điên lên rồi à! Nhỏ đó chỉ đang giữ hạng nhất bằng cách đi lừa mấy thằng thất bại để kiếm điểm thôi! Đó là cách nó giữ được cái vẻ cao ngạo của mình đấy!"
"────"
Mizobuchi cười ha hả, một cách ồn ào và thô lỗ, như thể đây là một trò đùa vui lắm.
Hắn chế nhạo Hoshinose-san—cô gái tốt bụng và ấm áp đó—và tiếng cười ghê tởm của hắn vang vọng khắp hành lang.
(—Mày giỡn mặt tao à?)
Giả vờ thích mấy thằng hạng thấp để câu Điểm Like?
Cứ như thể Hoshinose-san là loại người sẽ lợi dụng tình cảm của người khác vậy.
Giữ hạng nhất chỉ để tỏ ra thượng đẳng?
Cậu ấy đã bao giờ có thái độ đó với bất kỳ ai đâu?
Hắn chẳng biết cái quái gì về cậu ấy cả. Vậy mà lại dám phun ra những lời rác rưởi như thể đó là sự thật…
"…Mày muốn được nổi tiếng, đúng không?"
"Hả?"
Tôi chỉ muốn đấm cho thằng chó này một phát ngay tại đây.
Nhưng lạ thay, đầu óc và miệng lưỡi của tôi vẫn giữ được bình tĩnh.
"Cái đống trang sức loè loẹt, cái kiểu đầu nhím lố bịch đó… Đâu phải phong cách thật của mày, đúng không? Mày chỉ cố ăn mặc thế để tỏ ra nổi tiếng thôi. Tất cả chỉ là một phần của màn kịch ‘Tao là một thằng đầu gấu nam tính, ngầu lòi’ của mày, phải không?"
"Cái—"
Nhìn cái cách Mizobuchi sượng lại, tôi biết mình đã nói trúng tim đen.
Đến lúc này, một đám đông nhỏ đã tụ tập quanh chúng tôi, tò mò về vụ ồn ào.
Cũng phải thôi, chuyện này đang xảy ra ngay trước căng tin vào giờ ăn trưa mà.
"Vậy ra, tất cả cái sự ‘nam tính’ màu mè mà mày đang khoe khoang… mày dùng nó để làm việc này à? Đi gây sự và lấy cái hạng ra để bắt nạt người khác chỉ để mày cảm thấy hơn người? Đúng là thảm hại hết sức."
"C-câm mồm đi, thằng hạng F! Hạng của tao cao hơn mày nhiều! Một thằng thất bại như mày thì không có tư cách nói lại!"
Giọng của Mizobuchi có một sự hoảng loạn rõ rệt.
Hắn có lẽ đã nghĩ rằng chỉ cần tỏ ra hung hăng là tôi sẽ co rúm lại và im lặng.
Công bằng mà nói, hệ thống cấp bậc ở trường và Bảng Xếp Hạng Tình Yêu luôn song hành với nhau, và hầu hết những thằng hạng F đều khá nhút nhát và ngại xung đột.
Chỉ tiếc cho hắn, tôi không phải loại người đó.
Tôi không phải kiểu người sẽ im lặng khi ai đó đi quá giới hạn.
Đúng là tôi gặp khó khăn khi giao tiếp với con gái, nhưng với con trai thì sao? Tôi chẳng ngại nói thẳng suy nghĩ của mình—hay thậm chí là nổi điên.
"Nhân tiện, là Mizobuchi, đúng không? Tao vừa mới xem hạng của mày trên app. Thứ 241 trên 414. Hạng D. Mày thật sự nghĩ cái hạng đó đủ cao để lên mặt với người khác à?"
Toshiro, đứng cạnh tôi, cố tình nói thật to cho tất cả mọi người xung quanh cùng nghe.
Những tiếng cười khẩy và lời xì xào bắt đầu lan ra từ đám đông đang ngày một lớn.
Mặt Mizobuchi đỏ bừng, miệng hắn cứ mấp máy như muốn cãi lại, nhưng khi nhận ra mình đã trở thành tâm điểm của sự chú ý, hắn không tài nào nói được một câu hoàn chỉnh.
…Phải thừa nhận, chính tôi cũng hơi ngạc nhiên.
Tôi đã nghĩ hắn ít nhất phải hạng B, hoặc tệ lắm là C. Nhưng lại là D?
Với cái hạng đó, hắn thực sự không có tư cách gì để coi thường hạng F.
Chà, vậy thì… tôi cũng nên nói ra điều mình thực sự muốn nói.
"…Mày đã gửi yêu cầu hẹn hò cho Hoshinose-san, đúng không? Và cậu ấy đã từ chối."
"M-mày—"
Mặt Mizobuchi nhăn lại như nuốt phải giấm. Rõ như ban ngày rồi.
Cái lý do hắn có mặt ở đây, cái cách hắn kiếm cớ gây sự với tôi—chỉ có thể là vì chuyện đó.
"Mày bị Hoshinose-san từ chối, sau đó lại thấy cậu ấy đi cùng tao—một thằng hạng F, kẻ mà mày vốn đã khinh thường. Và điều đó làm mày cay, đúng chứ?"
Nếu hắn thực sự tin vào cái lý lẽ ‘hạng thấp thì nên biết điều’, thì một thằng hạng D như hắn cũng chẳng nên tơ tưởng đến một người hạng S ngay từ đầu.
Cuối cùng, tất cả những gì hắn nói chẳng qua chỉ là cái tôi bị tổn thương đang nổi điên lên thôi.
"Thật lòng, tao chẳng quan tâm mày nói gì về tao. Ý kiến của mày chẳng có giá trị gì. Nhưng—"
Đúng vậy. Nếu hắn chỉ nhắm vào tôi, tôi đã mặc kệ rồi.
"Nhưng mày… đã dám đặt điều nói xấu Hoshinose-san, phải không?"
Tôi nhìn chằm chằm vào gã "đầu gấu" trước mặt, cơn giận của tôi bùng lên dữ dội.
Đó là điều duy nhất tôi không thể bỏ qua.
Hoshinose-san là một người thực sự tuyệt vời. Cậu ấy tốt bụng, ấm áp, xinh đẹp vô cùng, và quan trọng nhất, cậu ấy có một trái tim nhân hậu—một trái tim nhìn nhận con người thật của người khác, chứ không phải qua thứ hạng.
Cậu ấy đã đối xử với tôi như một người bình thường, không hề tỏ ra coi thường. Dù giao kèo của chúng tôi chỉ là một hợp đồng, cậu ấy đã giúp đỡ tôi rất nhiều và đã mỉm cười với tôi không biết bao nhiêu lần.
Vậy mà thằng khốn như này lại dám bôi nhọ danh dự của cậu ấy chỉ vì cái tôi bị tổn thương của mình.
"Quen thói cay cú con gái đã từ chối mình rồi đi nói xấu họ à? Đó là hành động hèn hạ nhất tao từng thấy. Bỏ cái mác 'nam tính' đi—mày chỉ là một thằng thảm hại. Mày có biết nhục là gì không?"
"M-mày, thằng chó—! Mày nói lại xem—!"
Trước khi Mizobuchi kịp nói hết câu, một tiếng thông báo vui tai nhưng chói gắt vang lên từ túi hắn.
Hắn cau mày, lôi điện thoại ra xem—và ngay lập tức tái mét.
"C-cái quái gì vậy!? Không thể nào…!"
"Ồ, coi kìa. Hạng của hắn vừa tụt dốc không phanh. Chào mừng xuống hạng F nhé, bạn hiền."
Lời của Toshiro khiến tôi cũng liếc nhìn điện thoại của mình, và đúng như vậy, hạng của Mizobuchi đã rơi từ D xuống F.
(Ra là vậy. Ai đó đã rút lại Điểm Like của họ.)
Bảng Xếp Hạng Tình Yêu được quyết định chủ yếu bởi Điểm Like từ người khác giới. Và những điểm đó không phải là vĩnh viễn—chúng có thể bị rút lại bất cứ lúc nào.
(Chắc chắn có cô gái nào đó trong đám đông đã từng cho hắn điểm. Và sau khi chứng kiến tất cả, họ nhận ra hắn là một kẻ thất bại thảm hại và đã rút lại chúng.)
"Ch-chuyện này không thể nào…! Ch-chết tiệt…!"
Mizobuchi dường như nhận ra rằng những học sinh xung quanh—đặc biệt là các bạn nữ—đang nhìn hắn bằng ánh mắt khinh bỉ.
Mặt hắn nhăn lại vì nhục nhã, rồi không nói thêm lời nào, hắn quay người bỏ chạy.
Đám đông hiếu kỳ cũng nhanh chóng giải tán.
"Phù. Mày nổi trận lôi đình ghê thật đấy, Renji. Nhưng tao hiểu tại sao mày lại tức giận."
"Ừ… Lúc đó tao nóng quá."
Giờ khi mọi chuyện đã xong, tôi mới nhận ra mình đã tức giận đến mức nào. Lâu lắm rồi tôi mới nổi điên như vậy.
"Nhưng mà này, tao hiểu là nó lảm nhảm về mày và Hoshinose-san, nhưng… rốt cuộc là có chuyện gì giữa hai người vậy? Mày với Thiên thần của Tình yêu Nở rộ có gì mờ ám à?"
"À, thì…"
Ngay lúc tôi đang loay hoay không biết giải thích với Toshiro thế nào—
"Làm tốt lắm, Kuga!"
Một giọng nói vui vẻ vang lên, cùng lúc đó, một thứ gì đó đập mạnh vào lưng tôi.
C-cái giọng nói đầy năng lượng này chỉ có thể là một người…!
"K-Koiwai-san!?"
"Trời ơi, hài chết mất! Nghiêm túc đấy, xem cảnh đó đúng là đã mắt thật! Bị người ta từ chối rồi quay ra nói xấu? Đúng là thảm hại hết mức! Cậu vạch mặt hắn hay lắm, mấy bạn nữ xung quanh đều gật đầu lia lịa luôn!"
Cô nàng gyaru, Koiwai-san, rõ ràng đã hóng chuyện từ đầu và có vẻ rất khoái chí. Vừa cười, cô vừa tiếp tục đập vào lưng tôi đầy phấn khích.
"Chưa kể nhé, với nhiều người xem như vậy, kiểu gì cậu cũng được hời to! Haha, đúng là một sự kiện thưởng bất ngờ, phải không?"
"…Hả?"
Hời to? Hời cái gì cơ…?
"Này Renji… điện thoại mày đang reo kìa."
"Hả…? Khoan—cái gì!?"
Nghe Toshiro nhắc, tôi lôi điện thoại ra khỏi túi—và những gì tôi thấy trên màn hình khiến tôi hoàn toàn chết lặng.
"Đ-Điểm Like!? Mà còn từ… ba bạn nữ lớp khác tao không hề quen biết…!? T-tại sao!?"
"‘Tại sao’ là sao? Thì rõ ràng là từ mấy bạn nữ đứng xem lúc nãy rồi."
Koiwai-san nói cứ như thể đó là chuyện hiển nhiên nhất trần đời.
"Điểm Like về cơ bản cũng chỉ như mấy cái ‘like’ dạo thôi, hiểu không? Mấy bạn nữ thấy cậu hạ đo ván cái thằng cha cay cú ăn thua đó chắc đã nghĩ, ‘Ui, ngầu thế,’ rồi gửi cho cậu vài điểm thôi. Chẳng có gì lạ cả đâu."
"T-tớ hiểu rồi…"
Giờ cô ấy nói ra thì cũng có lý thật. Điểm Like không chỉ dành cho những người mình có tương tác trực tiếp. Người ta có thể nhận được chúng vì đủ thứ lý do—như có người thấy bạn nhặt rác, hay lỡ chân ngã xuống ao cá của trường, hoặc bất cứ điều gì khiến người khác thấy vui hoặc ấn tượng.
Nó không nhất thiết phải là tình cảm trai gái hay ngưỡng mộ. Đôi khi chỉ đơn giản là ‘Vui thật’, ‘Làm hay lắm’, ‘Cảm ơn đã giúp đỡ’, hay thậm chí là ‘Cùng câu lạc bộ thì cho thôi’. Đó là lý do một số người gọi chúng là ‘điểm mạng xã hội phiên bản đời thực’.
"Chậc, tớ cho cậu Điểm Like từ trước rồi, tiếc ghê! Nhưng không sao—tháng sau tớ lại cho cậu thêm một cái nữa! Nếu tớ quên thì cứ thoải mái mà réo nhé!"
"Mắt tôi… Hào quang của dân hướng ngoại đúng là chói mắt thật…"
Toshiro lẩm bẩm, cứ như thể đang bị choáng ngợp.
Và thật lòng? Tôi cũng vậy.
Cái năng lượng chói lòa và không chút e dè của Koiwai-san đúng là khó mà đỡ nổi.
"Nhưng mà này—"
Cô ấy đột nhiên liếc về phía khúc cua hành lang gần đó.
Tôi và Toshiro nhìn nhau khó hiểu, nhưng cô ấy chỉ tiếp tục cười, như thể vừa phát hiện ra điều gì đó rất thú vị.
"Cái người thực sự muốn cho mày Điểm Like ngay bây giờ... có lẽ không phải là tớ đâu."
"……………"
Tôi—Hoshinose Airi—đứng chết trân gần góc hành lang cạnh căng tin.
Ngay lúc này, chính tôi cũng không biết mình đang mang vẻ mặt gì nữa.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, và cảm xúc trong tôi hoàn toàn rối bời.
(A, ừm… Mình…)
Vẫn còn bàng hoàng, tôi cố gắng xâu chuỗi lại mọi việc, nhớ lại tất cả những gì mình đã thấy và nghe được.
Phải rồi—khoảng mười phút trước, tôi có đến cửa hàng bên cạnh căn tin của trường.
Đó là lúc tôi nghe thấy tiếng cãi vã gần đó—một giọng lạ hoắc của một cậu bạn tóc tai dựng đứng, và giọng còn lại chắc chắn là của Kuga-kun.
Và tôi đã sững sờ khi nghe thấy tên mình được nhắc đến.
Nép mình ở rìa đám đông, tôi lắng nghe—và nhanh chóng nhận ra Kuga-kun đang gặp rắc rối là vì tôi.
Một cảm giác vừa tức giận vừa tội lỗi dâng trào trong lòng.
(Cậu ấy bị kéo vào chuyện này... là vì mình...)
Tôi đã luôn cẩn thận để tránh chính xác loại rắc rối này. Là nữ sinh hạng nhất, mọi mối quan hệ của tôi đều bị soi xét. Nếu chuyện tôi qua lại với Kuga-kun bị lộ, tôi biết người bị chất vấn và sỉ nhục sẽ là cậu ấy, không phải tôi.
(Thật tình, tại sao người ta lại nghĩ mình có quyền can thiệp vào chuyện mình nói chuyện với ai chứ…?)
Đó là lý do tôi đã cố hết sức để giữ bí mật mối quan hệ của chúng tôi.
Nhưng có vẻ như chúng tôi đã bị phát hiện.
Chỉ vì sự bất cẩn của tôi mà Kuga-kun đang phải chịu đựng sự công kích bất công này.
Nhận ra điều đó, tôi đã định xen vào—thì đột nhiên, tôi nghe thấy những lời đó.
"Mày vẫn không hiểu à? Nhỏ đó chỉ giả vờ quan tâm đến mấy thằng thất bại như mày thôi. Bằng cách đó, nó có thể moi được cả đống Điểm Like từ mấy thằng vô danh khố rách áo ôm đang ảo tưởng!"
Những lời nói đó khiến tôi sững người lại.
"Ha! Nhìn mày kìa, tức điên lên rồi à! Nhỏ đó chỉ đang giữ hạng nhất bằng cách đi lừa mấy thằng thất bại để kiếm điểm thôi! Đó là cách nó giữ được cái vẻ cao ngạo của mình đấy!"
Thật vô căn cứ. Hoàn toàn sai sự thật.
Một ảo tưởng được sinh ra từ ác ý.
Và tuy nhiên—chuyện này cũng chẳng có gì mới mẻ.
Là nữ sinh hạng nhất, tôi luôn là tâm điểm của sự chú ý. Cứ có một người ngưỡng mộ tôi, thì lại có một người khác ghen ghét. Tin đồn và những lời xúc phạm cứ bám lấy tôi, không bao giờ thực sự biến mất.
Dù tôi đã cố gắng đến mức nào—
(Dù vậy… nó vẫn đau…)
Tôi đã tự nhủ rằng mình quen rồi.
Nhưng những lời lẽ như thế vẫn luôn xuyên qua lớp phòng bị, đâm thẳng vào trái tim mỏng manh của tôi.
Cứ như thể chúng đang vắt kiệt tâm hồn tôi, hết lần này đến lần khác.
Nhưng rồi—xuyên qua màn sương mờ mịt của những lời lẽ tàn nhẫn đó, tôi nghe thấy một giọng nói.
"Mày… đã dám đặt điều nói xấu Hoshinose-san, phải không?"
Tôi sững người.
Kuga-kun đang nổi giận—một cơn giận thực sự, không thể nhầm lẫn.
Tôi đã ở bên cậu ấy đủ lâu để nghĩ rằng mình đã hiểu tính cách của cậu, nhưng tôi chưa bao giờ tưởng tượng được cậu ấy lại có thể lớn tiếng như vậy.
Cậu ấy không nổi giận vì những lời người ta nói về mình.
Cậu ấy… đang bảo vệ mình.
(Cậu ấy… đã tức giận đến thế vì mình ư…?)
Vẻ mặt cậu ấy thật đanh thép, tư thế vững vàng ngay cả khi đối mặt với gã hung hăng kia. Và cuối cùng, với sự ủng hộ của đám đông, cậu ấy đã hoàn toàn đuổi được gã đó đi.
Và sau khi chứng kiến tất cả—
Tôi đã hoảng loạn.
Trước cả khi kịp nhận ra mình đang làm gì, tôi đã vội nấp sau góc hành lang.
Cảm xúc của tôi rối bời, hơi thở cũng không sao ổn định lại được. Mặt tôi nóng ran, và tim thì đập loạn xạ.
(Aaaa, mình bị làm sao thế này…!? Cảm xúc của mình hôm nay đúng là một mớ hỗn độn!)
Khi gã tóc dựng đó phun ra những lời lẽ cay độc, tôi chỉ cảm thấy những vết thương đau nhói đang rỉ máu trong tim.
Nhưng bây giờ thì sao? Cơn đau đó đã hoàn toàn tan biến.
Bởi vì khi tôi thấy Kuga-kun đứng ra vì mình, một luồng hơi ấm đã lan tỏa trong lồng ngực—xoa dịu đi tất cả.
"Ahaha! Bắt được cậu rồi nhé, Airi! Trốn cái gì thế?"
"Ể!? K-Koiwai-san!?"
Vẫn còn đang ngơ ngác, tôi quay lại và thấy một người bạn cùng lớp quen thuộc—Koiwai Anna.
Một cô nàng gyaru sôi nổi, cô ấy cười với tôi bằng một nụ cười đầy ẩn ý.
"Khoan, gì vậy? Cậu tìm tớ có việc gì à?"
"Ughhh, bọn mình vẫn gọi nhau bằng họ à? Cậu định bắt tớ đợi đến bao giờ nữa hả? Mau đáp lại tình cảm đơn phương của tớ đi chứ?"
Cô ấy phồng má, giả vờ giận dỗi.
Nhưng thật lòng, chúng tôi chỉ thỉnh thoảng nói chuyện, và việc thân mật như vậy với cô ấy khiến tôi thấy hơi khó xử.
(Koiwai-san đúng là một ẩn số…)
Tôi chưa bao giờ là kiểu người có những tình bạn sâu sắc. Tôi luôn giữ một khoảng cách chừng mực với mọi người, duy trì một mạng lưới quan hệ xã giao rộng nhưng không sâu. Và dường như cũng chẳng ai bận tâm.
Nhưng Koiwai-san thì sao?
Ngay khi vừa trở thành bạn cùng lớp, cô ấy đã xông vào với câu “Từ giờ tớ gọi cậu là Airi nhé! Rất vui được gặp!” và hoàn toàn phớt lờ mọi giới hạn cá nhân.
"Chà, cũng không hẳn là có ‘lý do’ gì đâu. Chỉ là lúc nãy thấy phản ứng của Kuga, tớ chợt nảy ra một ý nghĩ, nên qua kiểm tra xem có đúng không thôi!"
"…Ừm, Kuga-kun? Ý cậu là cậu bạn cùng lớp mình?"
"Đúng vậy, Kuga Renji-kun!"
Tôi không chắc cô ấy định nói gì, nhưng tôi quyết định giả vờ không biết và che giấu mối liên hệ của mình với Kuga-kun.
Nhìn có vẻ, Koiwai-san cũng đã chứng kiến vụ ồn ào lúc nãy.
"Kuga ấy, cậu biết mà, trước đây cứ mỗi lần phải nói chuyện với con gái trong tiết học tình yêu là lại đứng hình như tượng. Nhưng đột nhiên, cậu ta lại bắt đầu nói chuyện bình thường. Tớ hỏi thì cậu ta bảo là đang 'luyện tập tình yêu' hay gì đó—nói thật, tớ đã cười chết!"
"H-heh… Ra vậy…"
Tôi cố gắng giữ vẻ mặt bình thản, nhưng trong lòng thì đang toát mồ hôi hột.
Quan trọng hơn—tại sao Koiwai-san lại kể cho tôi nghe những chuyện này…?
"Nói thật đi—là cậu đã dạy cậu ta cách nói chuyện với con gái, đúng không, Airi?"
"Phụt—!"
Tôi đã không thể kiềm chế được phản ứng của mình, buột ra một tiếng kêu hoàn toàn mất hết hình tượng.
(Ch-ch-chờ đã, sao cậu ấy biết được!? Mình chưa bao giờ lơ là cảnh giác trước mặt cậu ấy mà...!)
"Thôi nào, rõ như ban ngày. Gã tóc dựng lúc nãy có nói Kuga đi cùng cậu, đúng không? Và Kuga đã nổi điên lên khi cậu bị nói xấu. Cứ nghĩ mà xem, mối liên hệ thực sự duy nhất giữa hai người chỉ có thể là cái vụ ‘luyện tập tình yêu’ mà cậu ta nhắc đến thôi."
Lý luận của cô ấy sắc bén đến đáng sợ.
Hay cậu ấy là một thám tử gyaru trá hình!?
"A-à, ừm, chuyện đó là…"
"Aaa, đừng lo! Tớ sẽ không đi rêu rao khắp nơi đâu. Thậm chí tớ còn giúp cậu nữa là đằng khác! Dù phải công nhận, tớ tò mò chết đi được muốn biết cậu đã 'huấn luyện' cậu ta những gì đấy!"
Koiwai-san cười, rõ ràng là rất thích thú. Đến nước này, tôi biết có chối cũng vô ích.
Tôi tin là cô ấy sẽ giữ bí mật, nhưng mà—
(Mình vừa mới tự trách bản thân vì để bị bắt gặp đi cùng Kuga-kun… giờ thì Koiwai-san lại dễ dàng phát hiện ra…! Chậc, mình phải học cách che giấu dấu vết tốt hơn mới được!)
"Nhưng mà thật lòng nhé? Tớ nghĩ đây là một chuyện rất tốt đấy, Airi!"
"…Hả?"
Không hiểu sao, Koiwai-san lại rạng rỡ nhìn tôi, trông thực sự vui vẻ. Cô ấy khoanh tay và gật gù hài lòng.
"Airi này, cậu xinh điên đảo luôn, đúng không? Nhưng lúc nào trông cậu cũng như đang phải gồng mình để giữ cái vỏ bọc hoàn hảo đó, đã thế lại còn tuyên bố không bao giờ có bạn trai. Thật lòng, nhìn mà phát bực!"
Cô ấy đột ngột rút ngắn khoảng cách, ghé sát mặt vào tôi—như một người bạn thân thực sự.
"Đó là lý do tớ rất vui khi thấy cậu đang xây dựng một mối quan hệ khác! Dù không phải là bạn trai, nhưng ít nhất đó cũng là một điều gì đó mới mẻ. Một cuộc sống học đường hoàn hảo, yên ả không chút sóng gió ư? Chán phèo!"
Vẫn cười toe toét, Koiwai-san vỗ mạnh vào vai tôi vài cái.
"Thôi nhé! Như đã nói, tớ sẽ không ngáng đường đâu, nên yên tâm! Tạm biệt, Airi!"
Và cứ thế, cô ấy rời đi—sau khi đã nói hết những gì mình muốn.
Tôi chỉ biết bật ra một tiếng cười khẽ, có chút bất lực.
Dù tốt hay xấu, cô ấy là một người sống hoàn toàn theo cảm tính.
Nhưng… cô ấy thực sự rất biết quan sát người khác. Cô ấy thấu hiểu họ.
(Một điều gì đó khác biệt… ư…?)
Tôi chưa từng nghĩ về nó trước đây. Nhưng giờ khi cô ấy nhắc đến, cô ấy đã đúng.
Kể từ cái đêm Kuga-kun cứu tôi khỏi vụ cháy, cuộc sống của tôi đã dần thay đổi.
Từ trước đến giờ, cuộc sống học đường của tôi vẫn luôn… ổn định.
Bởi vì tôi đã cố gắng để giữ cho nó được như vậy.
Nhưng giờ đây, cả tôi và thế giới xung quanh đều đang dịch chuyển—từng chút, từng chút một.
Ngay cả sự việc hôm nay cũng đã làm nứt vỡ cái vỏ bọc được kiểm soát hoàn hảo mà tôi đã tự mình xây dựng.
Và tuy nhiên—
(Mình không hề ghét cảm giác này.)
Tôi đã luôn nghĩ mình muốn một cuộc sống bình yên, không biến cố. Một cuộc sống mà tôi không bị tung hô quá mức hay bị căm ghét tột cùng. Một trải nghiệm học đường hoàn toàn bình thường.
Theo lý mà nói, tôi nên chống lại những thay đổi này.
Vậy mà… tôi lại thấy mình không thể ghét chúng.