Ngày thi thực hành nấu ăn cuối cùng cũng đã đến. Cả lớp tập trung đông đủ trong phòng gia chánh, chia thành các nhóm đã được chỉ định.
"Cái… cái đội hình này bá đạo quá! Chênh lệch Bảng Xếp Hạng Tình Yêu áp đảo đến mức tao cảm thấy mình phải xin lỗi chỉ vì đang thở mất!"
Thằng bạn cùng nhóm của tôi, Satohara Toshiro, rên rỉ đầy tuyệt vọng.
Và thật lòng, tôi chẳng thể trách nó được.
"Yo, Chiho-chi! Bọn mình chưa nói chuyện với nhau mấy nhỉ, nên hôm nay kết thân nhé! Đây, ID Messe của tớ này—nhắn cho tớ bất cứ lúc nào!"
"Hi-híiiii!? C-cậu đúng là kẻ hủy diệt không gian cá nhân…! Tớ chỉ là một hạt bụi vô danh, không đáng để trêu chọc đâu, nên làm ơn hãy để tớ yên!"
Các bạn nữ trong nhóm chúng tôi tình cờ lại chính là những người tôi đã có dịp tiếp xúc trong các buổi huấn luyện tình yêu gần đây.
Đầu tiên là Koiwai Anna—một người hướng ngoại điển hình, một cô nàng gyaru chính hiệu.
Hạng A, xếp thứ 45 trên Bảng Xếp Hạng Tình Yêu.
Tiếp theo là Mikazuragawa Chiho—một cô bạn trầm tính đeo kính, mặt mũi xinh xắn nhưng lại chẳng có chút tự tin nào.
Hạng C, xếp thứ 167.
Mikazuragawa-san có lẽ chỉ muốn yên ổn vượt qua bài kiểm tra này, nhưng xui cho cậu ấy, việc chung nhóm với Koiwai-san đúng là cơn ác mộng tồi tệ nhất. Cô nàng gyaru đã không chút do dự mà xông vào phá vỡ khoảng cách giữa hai người.
"Trời ạ, Koiwai-san, cậu nhẹ tay chút đi? Hơi thở của Mikazuragawa-san bắt đầu loạn hết cả lên rồi kìa."
Và người dẫn dắt cái nhóm hỗn loạn này, với vai trò vừa là trưởng nhóm vừa là giám sát viên chung của cả lớp…
Không ai khác ngoài Hoshinose-san.
Với một đội hình “trong mơ” thế này, bảo sao Toshiro lại không choáng ngợp cho được.
Nếu xếp hạng, nhóm sẽ có một S, một A, một C, và hai F. Sự chênh lệch giới tính đúng là nực cười.
"Aaa, nhưng mà vui ghê! Tớ thích được làm việc chung với những người bình thường chẳng có dịp nói chuyện! Ồ, và dĩ nhiên, được nấu ăn cùng Airi thì độ phấn khích của tớ phải gọi là nóc! Bọn mình nhất định phải chụp ảnh đút cho nhau ăn rồi đăng lên Instasnap mới được!"
"Bọn mình không làm thế đâu! Trời ạ, cậu bình tĩnh lại đi!"
Là một người Hạng S, Hoshinose-san nghiễm nhiên được các bạn nữ khác đối xử như người bề trên, ấy vậy mà Koiwai-san dường như chẳng hề bận tâm, cứ tự nhiên như thể họ đã là bạn thân từ kiếp nào.
"Hộc… hộc… T-tớ vừa suýt chết…"
"Ừ, cậu đã vất vả nhiều rồi, Mikazuragawa-san."
Mikazuragawa-san, một người tự nhận là tín đồ của bóng tối, đã kiệt sức trước cả khi bài thi bắt đầu, tất cả là nhờ cơn ác mộng tồi tệ nhất của cậu ấy—nguồn năng lượng vô tận của Koiwai-san. Tội nghiệp cậu ấy.
"Ồ… Kuga-kun, phải không? Cảm ơn vì đã giúp tớ trong buổi huấn luyện hôm nọ. Còn đằng kia… ồ, là cậu bạn ồn ào, Satohara-kun."
"Sao mình có cảm giác như vừa bị dán mác là một thằng ngốc nào đó vậy…?"
Nó có vẻ bị tổn thương thật, nhưng nói thật thì, đó là ấn tượng của hầu hết mọi người về nó. Nó chẳng khác nào một cây hài di động.
"Ừm… tớ có thể ngồi chung phía bàn của cậu được không? Nếu bị kẹp giữa Hoshinose-san Hạng S và Koiwai-san Hạng A, tớ nghĩ mình sẽ tan biến dưới hào quang của họ mất."
"Hả? Từ góc nhìn của Hạng F bọn tớ, ngay cả một người Hạng C như cậu cũng đã ở một đẳng cấp khác rồi."
Lời nói của Toshiro nhận được một cái gật đầu tán thành từ tôi. Việc một người khép kín như Mikazuragawa-san mà vẫn đạt được Hạng C chứng tỏ cậu ấy cũng rất có sức hút.
(…Nghĩ lại mới thấy, mình đang nói chuyện với các bạn nữ khác ngoài Hoshinose-san một cách khá bình thường.)
Chắc chắn là tôi vẫn cảm thấy hơi căng thẳng, nhưng nó không tệ như trước nữa.
Dường như nỗi sợ giao tiếp với con gái của tôi đang dần cải thiện khi tôi quen dần với nó.
Dĩ nhiên, nếu phải nói chuyện với một người hoàn toàn xa lạ, có lẽ tôi sẽ lại đứng hình như cũ…
"À, Kuga-kun, kiểm tra nhanh giúp tớ—phần nguyên liệu đã đủ chưa?"
"Ừm, đủ rồi. …Khoan, từ từ! Nhóm đằng kia—sao họ lại lấy nước sốt mỳ thay vì sốt Worcestershire thế kia!?"
"Hả!? Kyaaah, cậu nói đúng! Này! Mấy cậu bên đó! Mấy cậu lấy nhầm gia vị ở bàn nguyên liệu rồi!"
Với tư cách là trưởng nhóm, Hoshinose-san có trách nhiệm phân phát nguyên liệu, công thức và giám sát quá trình chuẩn bị.
Tôi phụ giúp cậu ấy một tay, nhưng ngay cả trong thời đại mà môn gia chánh được xem trọng, vẫn có đầy những học sinh mù tịt về nấu nướng.
"Phù… tớ đã kiểm tra hết các nhóm rồi, có vẻ mọi thứ đều ổn. Ugh, còn chưa bắt đầu mà tớ đã mệt rã rời…"
"Sẽ ổn thôi. Dù gì đây cũng là bài kiểm tra có điểm, ai cũng phải nghiêm túc cả. Tớ sẽ để mắt phụ cậu, nên cứ thư giãn chút đi."
"Ừm… cảm ơn cậu, Kuga-kun."
Khi chúng tôi thản nhiên xem lại các bước chuẩn bị cuối cùng—
"……"
"……"
"……"
—Tôi đột nhiên nhận thấy các thành viên khác trong nhóm đang nhìn chúng tôi chằm chằm, sững sờ.
"Ờ… tại sao cậu và Hoshinose-san có vẻ… thân thiết với nhau thế? Hai người là bạn thanh mai trúc mã à?"
"R-Renji… Mày là ai? Kuga Renji thật sự sẽ không bao giờ nói chuyện ngon ơ với một cô gái Hạng S như vậy! Hiện nguyên hình đi, đồ giả mạo!"
"Hừmmm… hôooo! Ok, cái này còn hay hơn tớ nghĩ! Khá lắm, Kuga! Cậu cũng ghê gớm phết!"
Đối mặt với phản ứng của họ, cả Hoshinose-san và tôi đều đồng loạt trưng ra vẻ mặt "thôi toang rồi".
Dạo gần đây, vì hay qua nhà cậu ấy để chuẩn bị cho bài kiểm tra này, nên bọn tôi tự nhiên cũng thân thiết hơn hẳn—nhưng rõ ràng, cả hai đã quá lơ là cảnh giác.
"A, không, ừm… Tại cùng nhóm nên tớ chỉ nhờ Kuga-kun giúp một chút thôi mà."
"Hử…? Thế sao cậu lại toát mồ hôi nhiều thế, Hoshinose-san?"
Mikazuragawa-san nhếch mép cười đầy ẩn ý, khiến Hoshinose-san càng thêm lúng túng, mồ hôi túa ra nhiều hơn.
Đúng là một người trầm tính, nhưng hễ thấy có kẽ hở là cậu ấy chẳng ngại trêu chọc người khác.
"Được rồi, cả lớp! Trở về vị trí! Bài kiểm tra thực hành bắt đầu ngay bây giờ!"
Người phá vỡ bầu không khí căng thẳng chính là giáo viên môn gia chánh của chúng tôi, Shibasaki-sensei.
"Như cô đã giải thích trước đây, mỗi nhóm sẽ chuẩn bị một bữa ăn đầy đủ. Các em có thể phân chia công việc tùy ý—ví dụ, một người lo món chính trong khi những người khác làm món phụ. Các trưởng nhóm, hãy đảm bảo nhóm mình hoàn thành món ăn một cách chỉn chu nhé."
Shibasaki-sensei là một phụ nữ ngoài bốn mươi, toát lên phong thái của một người nội trợ lành nghề. Cô thường ngày khá hiền lành, nhưng—
"Nghe cho rõ đây. Thời xưa khác, giờ là thời Lệnh Hòa rồi. Nấu nướng với việc nhà không phải chỉ dành cho phụ nữ! Sau này lấy vợ lấy chồng mà có đứa nào dám mở miệng nói ‘Tôi không biết nấu ăn’ thì cứ xác định là ly hôn ngay lập tức đi. Nên là làm cho nghiêm túc vào!"
—cô không hề khoan nhượng với những học sinh lơ là trong môn Gia Chánh học.
"Được rồi, bắt đầu bài kiểm tra! Các tổ trưởng, hãy chỉ đạo và đảm bảo nhóm mình hoàn thành món ăn!"
Và cứ thế, bài kiểm tra thực hành chính thức bắt đầu.
Công thức thì đơn giản, nguyên liệu đã sẵn sàng, và bọn tôi cũng đã luyện tập đủ nhiều.
Nhưng dù vậy, Hoshinose-san vẫn đang phải dẫn dắt cả lớp trong một môn học mà cậu ấy không hề tự tin.
(Mình phải hỗ trợ cậu ấy… Dù sao thì, ngoài mình ra chẳng có ai biết cậu ấy nấu ăn dở cả.)
Với một quyết tâm thầm lặng, tôi siết chặt lại dây tạp dề.
"H-Hoshinose-san… hành phi màu này được chưa?"
"Hừm, xào thêm chút nữa đi. Khi nào nó ngả màu nâu nhạt là được rồi!"
"Này, Hoshinose-san, khoai tây nướng này hơi cứng…"
"Thử cho vào lò vi sóng một chút xem! Nhưng cẩn thận đừng làm quá lửa, nếu không nó sẽ bị nhũn đấy—cứ hâm từng chút một thôi!"
"Ư… có một vũng nước ở đáy đĩa salad…"
"Ồ, thế là cậu chưa vắt ráo nước rồi! Có một cái rổ quay salad trong đống đồ dùng kìa—dùng nó để loại bỏ nước thừa đi!"
Kể từ khi bài thi bắt đầu, Hoshinose-san đã làm việc không ngừng nghỉ. Như mọi khi, cậu ấy là chỗ dựa của cả lớp, giải quyết mọi vấn đề với một nụ cười rạng rỡ, không chút gắng gượng.
(Công sức luyện tập của cậu ấy thực sự đã được đền đáp…)
Hồi luyện tập ở nhà cậu ấy, cậu ấy đã mắc tất cả những lỗi này—hết lần này đến lần khác.
Và mỗi lần, cậu ấy đều học hỏi từ chúng, dần dần xây dựng kỹ năng của mình.
Kinh nghiệm đó bây giờ đang hỗ trợ cho cậu ấy.
"Hoshinose-san đúng là tuyệt vời thật…"
"Công nhận. Vừa xinh đẹp, thông minh, giờ lại còn giỏi nấu ăn—đã thế lại còn giải thích mọi thứ rất rõ ràng nữa."
"Trời ạ, ước gì được cậu ấy làm bạn gái. Tưởng tượng xem, ngày nào cũng được ăn bento do chính tay cậu ấy làm…"
"Ừ, ừ, cứ mơ đi. Được học chung lớp với cậu ấy là may mắn lắm rồi."
Các bạn cùng lớp đều hết lời ca ngợi cậu ấy.
Ngay lúc này, cậu ấy đã thực sự trở thành hình mẫu mà mình hướng tới—một "thần tượng" được mọi người ngưỡng mộ, không gây ra sự ghen tị hay những tình cảm lãng mạn mãnh liệt.
"Renji, sao mày cười tủm tỉm thế kia? Trông mày cứ như một thằng fan cuồng đang xem thần tượng của mình được khen vậy."
"…Thế à?"
Lời nhận xét của Toshiro làm tôi phải dừng lại và tự sờ lên mặt mình.
…Hử.
Chắc là tôi đã thực sự vui khi thấy cậu ấy được khen.
"Nhân tiện, Kuga—cái quái gì vậy? Tớ chỉ từng thấy người ta thái rau nhanh như vậy trong video thôi!"
"K-không có gì đặc biệt đâu. Nếu cậu luyện tập đủ, ai cũng làm được. Dù sao thì, Mikazuragawa-san, súp thế nào rồi?"
"Hehe, ngay cả tớ cũng có thể xử lý một việc đơn giản như cho một viên súp consommé vào—khoan, á!? T-tớ quên cho hành tây vào rồi!"
"Ahahaha! Chuyện nhỏ, Chiho! Hồi năm nhất, lúc bọn tớ làm cà ri theo nhóm, tớ còn quên bật nồi cơm điện. Cuối cùng cả đám phải ăn cà ri không cơm đấy!"
"Làm ơn đừng so sánh lỗi của tớ với cấp độ thảm họa đó chứ!?"
Vì Hoshinose-san bận giám sát các nhóm khác, cậu ấy không có mặt ở nhóm nhiều. Nhưng dù vậy, nhóm chúng tôi vẫn đang tiến triển rất tốt.
Và rồi—
"Được rồi! Nếu nhóm nào đã sẵn sàng, hãy bắt đầu nướng bít tết hamburger đi! Thời gian nấu có trong công thức, nhưng nhớ dùng đũa chọc vào để kiểm tra xem thịt đã chín chưa nhé!"
Bài thi thực hành đã bước vào giai đoạn cuối, và Hoshinose-san tự tin đưa ra chỉ dẫn.
Mọi nhóm đều đã hoàn thành súp, salad, món phụ và cơm.
Tất cả những gì còn lại là nướng bít tết hamburger cho đúng cách, và cả lớp sẽ qua môn.
"Phù… xin lỗi mọi người nhé. Tớ gần như không giúp được gì cho nhóm mình cả."
"Này, không sao đâu. Nếu tớ là trưởng nhóm, chắc tớ chỉ phát công thức trên mạng rồi mặc kệ thôi. Cậu thực sự tuyệt vời lắm, Airi."
Koiwai-san vỗ vào lưng cậu ấy.
Tôi hoàn toàn đồng ý.
"Ừ, tớ cũng nghĩ vậy. Hoshinose-san thật đáng kinh ngạc."
"Ờ, Kuga-kun… sao giọng cậu lúc nào cũng to hơn khi nói về Hoshinose-san vậy?"
Mikazuragawa-san nhìn tôi với vẻ hơi ngao ngán.
Cậu ấy nói cũng đúng.
Càng biết nhiều về Hoshinose-san—về quá khứ, về những khó khăn, về sự nỗ lực của cậu ấy—tôi lại càng thêm nể phục.
"Trời ạ, cái mùi này làm tao đói chết mất! Bít tết hamburger tuy đơn giản nhưng đúng là đỉnh nhất."
Đúng như lời Toshiro, không khí trong phòng gia chánh giờ đây tràn ngập tiếng thịt xèo xèo và hương thơm nức mũi của thịt bò.
Đám con trai, đặc biệt là thế, đang phải vật lộn để kiềm chế cơn đói.
"Ừm, Kuga-kun… giờ chỉ còn lại việc kiểm tra xem thịt chín kỹ chưa thôi, đúng không?"
"Ừ. Chắc sẽ có vài miếng chưa chín tới, nhưng nếu vậy, cứ để lửa nhỏ nấu thêm là được. Thế là đủ để hoàn thành rồi."
Bài kiểm tra này không chấm điểm cá nhân—nỗ lực của cả lớp mới quyết định điểm số cuối cùng.
Miễn là không có quá nhiều thảm họa hay vô số sai lầm, sẽ chẳng có ai trượt hay phải học lại cả.
Thế nên, đến lúc này thì không có gì phải lo lắng nữa—
"Ơ… khoan, cái gì? Có thứ gì đó đang vỡ ra ở đây này?"
Ngay khi tôi vừa nghĩ vậy—
Giọng nói hoảng hốt của Toshiro vang lên.
Nó đang nhìn chằm chằm vào miếng bít tết hamburger trên chảo, thứ vừa đột ngột vỡ vụn ra.
"Này, sao thế? Mày làm hỏng lúc lật à?"
"K-không! Tao có đụng vào đâu! Tao chỉ đang nấu bình thường, tự dưng nó cứ vỡ ra thôi…!"
"Vô lý… khoan, cái gì!?"
Tôi nhoài người tới xem.
Đúng thật, miếng bít tết hamburger trong chảo của Toshiro đang tự tan rã—vỡ thành từng mảnh.
Nhưng tại sao chứ?
Bọn tôi đã nhào thịt để loại bỏ không khí, thậm chí còn làm nguội hành tây trước khi trộn vào…
"A-á!? C-của tớ cũng đang vỡ này!"
"Uwaah!? Tớ làm sai gì à? Miếng thịt nó đang nát bét ra!"
(Không thể nào…!)
Và tệ hơn nữa, vấn đề tương tự đang xuất hiện ở khắp nơi trong phòng.
Số học sinh nấu được bít tết hamburger thành công chỉ là thiểu số.
"T-tại sao…!? Tớ đã kiểm tra mọi thứ rất kỹ rồi! Tớ đã chắc chắn là mình tránh được hết các lỗi đã mắc phải trước đây cơ mà!"
Hoshinose-san đứng chết lặng, vẻ mặt lộ rõ sự hoài nghi tột độ.
Phản ứng đó cũng là điều dễ hiểu.
Cậu ấy đã lên kế hoạch tỉ mỉ, nỗ lực không ngừng, và đảm bảo mọi người đều được chuẩn bị.
Ấy vậy mà, thảm họa vẫn đang diễn ra ngay trước mắt cậu ấy.
Giọng nói của cậu ấy, chứa đầy sự đau khổ, như một nhát dao đâm thẳng vào tôi.
(Nhưng… tại sao lại thế này? Mấy tờ công thức bọn mình phát ra đều ổn mà… khoan—!)
"Trên danh sách nguyên liệu ở bảng trắng… không có muối."
"Hả…? A—Aah!?"
Tôi chỉ tay vào tấm bảng, và Hoshinose-san thét lên một tiếng thất thanh.
Những tờ công thức phát cho từng nhóm đều có ghi muối.
Nhưng công thức lớn viết trên bảng—cái mà mọi người dễ nhìn nhất trong lúc nấu—lại không hề có.
Đối với món bít tết hamburger, muối là thành phần tối quan trọng.
Nó giúp kết dính thịt lại, giữ độ ẩm và tạo ra kết cấu cần thiết.
Không có nó, miếng thịt chắc chắn sẽ tan rã khi nấu.
"K-không thể nào… tớ đã cẩn thận lắm rồi mà… làm sao tớ lại bỏ sót một thứ quan trọng như vậy được chứ…?"
Cậu ấy đứng đó, mặt tái mét, người gần như run rẩy.
Và rồi—
"Này, Hoshinose-san, giờ làm sao đây!?"
"Giúp với, của tớ trông kỳ lắm!"
"Trời ạ, món của tớ hỏng rồi à?"
"Nhiều người làm hỏng thế này, hay là công thức sai…?"
Lần lượt từng người một, các bạn cùng lớp xúm lại quanh cậu ấy, tuyệt vọng tìm kiếm giải pháp.
Những người làm theo công thức trên giấy thì không gặp vấn đề gì.
Nhưng hơn hai phần ba lớp đã chỉ nhìn vào tấm bảng trắng.
"A-à… ừm…"
Sai lầm mà cậu ấy sợ hãi nhất—thứ mà cậu ấy đã cố gắng hết sức để tránh—giờ đang đổ ập xuống đầu.
Không ai la mắng cậu ấy, nhưng không khí thất vọng bao trùm cả căn phòng.
Đây là một bài kiểm tra có chấm điểm.
Nếu quá nhiều người thất bại, khả năng cả lớp phải học lại là rất cao.
Đó là lý do họ tìm đến cậu ấy—người nhóm trưởng.
Suy cho cùng, Hoshinose Airi lúc nào cũng có câu trả lời.
"H-hii… đ-đây là một cuộc xử tử công khai…! Đây là lý do tớ ghét mấy nhóm người hướng ngoại đông đúc…!"
"Tình hình căng thẳng quá… làm sao bây giờ?"
Mikazuragawa-san co rúm người lại vì sợ hãi khi các bạn cùng lớp vây quanh Hoshinose-san, trong khi Toshiro thì mặt mày đăm chiêu, rõ ràng cảm nhận được tình hình đang tệ đi.
"Này, mọi người, bình tĩnh! Ừ thì hỏng rồi, nhưng chuyện đã rồi! Airi đâu phải là thánh—cậu ấy không thể cứ thế mà sửa được đâu!"
Koiwai-san chen vào, che chắn cho Hoshinose-san khỏi áp lực ngày một lớn.
Nhưng điều đó cũng chẳng làm dịu đi sự căng thẳng.
(Tệ rồi… đây chính xác là điều cậu ấy muốn tránh…)
Hoshinose-san đã nỗ lực rất nhiều để duy trì vị thế của mình.
Người nhóm trưởng đáng tin cậy.
Một thần tượng không thể chạm đến.
Người đứng trên sự hỗn loạn của Bảng Xếp Hạng Tình Yêu và những drama học đường.
Sự cân bằng mong manh đó giờ đây đang sụp đổ.
Nếu danh tiếng "hoàn hảo" của cậu ấy bị phá vỡ, nhận thức của mọi người sẽ thay đổi.
Một số sẽ bắt đầu xem cậu ấy như một mục tiêu dễ dàng cho sự ghen tị.
Những người khác có thể trở nên dạn dĩ, nghĩ rằng mình có cơ hội với cậu.
Vị thiên thần mà mọi người từng tin là không thể chạm tới giờ đây đang sa ngã khỏi thiên đàng, trở thành một con người bình thường.
(Nhưng—mình có thể cứu vãn được.)
Nếu mấy miếng bít tết hamburger bị vỡ, chỉ cần thay đổi một chút là được.
Trong đầu tôi đã có sẵn giải pháp rồi.
Nhưng—
(Chậc… chết tiệt… sao chân mình lại không nhúc nhích thế này!?)
Tất cả những gì tôi cần làm là bước lên và đề xuất một phương án.
Để giải tỏa áp lực cho cậu ấy và xoay chuyển tình thế.
Nhưng lưng tôi đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, đôi chân thì nặng như mang chì.
Bởi vì những người đang vây quanh cậu ấy—những người mà tôi phải đối mặt—phần lớn lại là con gái.
Nếu chỉ có đám con trai, tôi sẽ không chút do dự.
Nhưng cái cơ thể phi lý, khốn kiếp của tôi lại đang đình công.
Tôi đã nghĩ mình đã tiến bộ rồi.
Tôi đã nghĩ mình đã vượt qua được chuyện này rồi.
Tôi đã nghĩ mình đã phần nào khắc phục được nó, sau quãng thời gian ở bên Hoshinose-san và tiếp xúc với các bạn nữ khác. Nhưng ngay khoảnh khắc phải đối mặt với một nhóm người xa lạ, tôi lại gục ngã thảm hại như thế này đây.
Sự thảm hại tột cùng của nó làm tôi chỉ muốn biến mất.
(Mình đang làm cái quái gì vậy…!? Mình thực sự sợ con gái đến mức nào!? Mình sẽ còn bị quá khứ ám ảnh đến bao giờ nữa!?)
Một sự pha trộn giữa bực bội và tức giận với chính sự yếu đuối của bản thân đang trào dâng trong tôi.
Hoshinose-san đã từng chỉ ra—chính nỗi sợ bị con gái từ chối đã khiến tôi căng thẳng khi ở gần họ.
Nhưng hồi cấp hai, khi vấn đề này mới bắt đầu, nó không đến nỗi tệ như thế.
Đúng là tôi sẽ đổ mồ hôi như tắm và nói năng lắp bắp, nhưng ít nhất đầu óc tôi không hoàn toàn tê liệt đến mức không thể trò chuyện.
Tuy nhiên—
"Phụt, nhìn thằng Kuga kìa! Cái gì thế kia!? Nó đứng hình rồi—trông ngố vãi!"
"Tao chẳng hiểu nó nói gì luôn. Phiền phức thật—thôi biến mẹ khỏi lớp học tình yêu đi. Vướng chân vướng tay."
"Ahaha! Quay lại rồi gửi cho cả lũ đi! Hài vãi!"
Hồi năm hai cấp hai, có một nhóm con gái đứng đầu trong hệ thống phân cấp của trường—một lũ xấu tính.
Chế nhạo sự lúng túng của tôi với chúng là chưa đủ.
Chúng phải quay lại.
Phải lan truyền nó cho những đứa con gái khác.
Chúng biến tôi thành một trò cười.
Cuối cùng, nhà trường cũng phát hiện và phạt chúng.
Nhưng đến lúc đó, mọi chuyện đã rồi.
Tiếng cười trong lớp học.
Những tiếng khúc khích ở hành lang.
Mỗi khi đi ngang qua một nhóm con gái, tôi đều cảm nhận được tiếng họ cười nhạo.
Nỗi nhục nhã đó đã khắc sâu vào tiềm thức của tôi, không thể nào xóa nhòa.
Tôi muốn được yêu.
Tôi muốn được gần gũi với các bạn nữ hơn.
Nhưng đồng thời, tôi lại kinh hãi họ.
Sự mâu thuẫn khốn kiếp này—cái chứng bệnh ngu ngốc này của tôi—đã được sinh ra từ chính vết sẹo đó.
(Nhưng… đủ rồi.)
Mình đã quyết định sẽ tiến về phía trước.
Vậy thì hãy bước thêm một bước nữa.
Nếu cứ để nỗi sợ bị tổn thương kìm chân, mình sẽ chẳng bao giờ đi đến đâu.
Ít nhất thì—
Ngay lúc này—
Vì cậu ấy—
Mình phải hành động!
"Ể… Kuga-kun…?"
Giọng Hoshinose-san khe khẽ vang lên khi tôi bước tới.
Tôi đứng chắn trước mặt cậu ấy, che cậu ấy khỏi cả lớp.
Điều đó có nghĩa là tôi đang đối đầu với gần như tất cả mọi người.
"Này, cái quái gì vậy, Kuga? Bọn này đang nói chuyện với Hoshinose-san mà."
"Tránh ra, Kuga-kun! Cậu đang vướng chỗ đấy!"
"Dạt sang một bên đi! Sắp hết giờ kiểm tra rồi!"
Các bạn cùng lớp—cả nam lẫn nữ—nhìn tôi đầy bối rối, bực bội vì sự can thiệp đột ngột của tôi. Đám con trai chẳng làm tôi bận tâm.
Nhưng cái cách các bạn nữ nhìn tôi—vừa bực bội, vừa khó chịu—làm cả người tôi co rúm lại.
Lòng bàn tay tôi ướt đẫm mồ hôi.
Bụng tôi quặn đau như nuốt phải đá.
Cảm giác này quen thuộc quá.
Quá giống với cái ngày hôm đó ở trường cấp hai.
Cơ thể tôi đang gào thét bắt tôi phải chạy trốn.
Phải đầu hàng.
Phải lùi bước.
Nhưng—
Đó không phải là lý do chính đáng để lùi bước.
Tôi tôn trọng cậu ấy quá nhiều để làm vậy.
Cậu ấy đang gặp rắc rối. Và tôi có thể giúp.
Vì vậy tôi phải hành động.
Dù mọi người có nói bao nhiêu về bình đẳng giới—một thằng con trai không thể đứng ra vào lúc quan trọng thì thật kém cỏi.
Và tôi sẽ không trở thành một kẻ như vậy.
"Xin lỗi mọi người!"
Tôi hít một hơi thật sâu, rồi cúi đầu.
"Đây là lỗi của tôi! Tôi đã quên ghi muối vào danh sách nguyên liệu trên bảng trắng! Không có muối, bít tết băm rất dễ bị vỡ ra!"
"Khoan, Kuga-kun!?"
Giọng nói sốc của Hoshinose-san vang lên sau lưng tôi.
Nhưng tôi phải nói ra điều này.
Nếu không, cậu ấy sẽ là người phải chịu trận.
Tôi phải biến sai lầm này thành của mình để bảo vệ vị thế của cậu ấy.
"Khoan… cậu làm hỏng à!?"
"Kuga, thôi nào! Đây là một bài kiểm tra đấy, cậu biết không!?"
Như dự đoán, mọi lời chỉ trích đều hướng về phía tôi.
Không ai muốn đổ lỗi cho Hoshinose-san, người Hạng S và là số một của Bảng Xếp Hạng Tình Yêu. Nhưng một thằng Hạng F như tôi ư? Dễ như bỡn.
Nhưng thế cũng được. Người mà họ nên tập trung vào lúc này không phải là cậu ấy—mà là tôi.
"Đó là lý do tại sao tôi sẽ chịu trách nhiệm và sửa chữa nó!"
"Hả?"
"Cái gì?"
Những tiếng xì xào bối rối lan truyền trong lớp. Họ không biết tôi đang định làm gì.
"Hmm, bít tết băm của tớ cũng nát bét rồi. Vậy, Kuga, kế hoạch thiên tài của cậu là gì?"
Vào lúc đó, Koiwai-san—người cũng đã bước lên để che chắn cho Hoshinose-san—cười tinh nghịch và lên tiếng.
"Tôi có một kế hoạch. Nó không có gì cao siêu, nhưng tôi đảm bảo nó sẽ được điểm cao hơn là phục vụ một đống thịt vụn."
"Ồ! Nghe hay đấy! Chỉ tớ, chỉ tớ đi!"
Rõ ràng là Koiwai-san đang chống lưng cho tôi.
Vì cậu ấy là Hạng A, lời nói của cậu ấy có trọng lượng.
Nếu cậu ấy tỏ ra hứng thú với những gì tôi nói, những người khác không có lựa chọn nào khác ngoài việc lắng nghe.
Tôi từng cảm thấy hơi e ngại trước vẻ ngoài hào nhoáng của cậu ấy, nhưng… cậu ấy là một người thực sự tốt.
Nghĩ lại, tôi thực sự mừng vì đã có cơ hội kết nối với cậu ấy qua các lớp học tình yêu.
"Được rồi, làm thôi. …Mikazuragawa-san, xin lỗi, nhưng tôi sẽ dùng miếng bít tết băm vỡ của cậu cho việc này."
"Được thôi, không sao đâu, nhưng… Kuga-kun, mồ hôi của cậu đúng là kinh thật. Lưng cậu ướt đẫm cả rồi."
"Ừ, tôi đang không ổn lắm. Nhưng bây giờ không phải là lúc để lo lắng về điều đó."
"…Cậu đúng là một người kỳ lạ. Tôi nghĩ chúng ta giống nhau ở một vài điểm, nhưng tôi sẽ không làm đến mức này đâu."
Cô bạn đeo kính đã nhìn thấu trạng thái của tôi, có lẽ vì cậu ấy có tính cách tương tự. Cậu ấy thở dài—một phần bất lực, một phần ngưỡng mộ. Ừ thì… Đây chỉ là một kết quả khác của việc được một cô gái Hạng S nào đó huấn luyện.
(Được rồi… bắt đầu thôi.)
Tôi chộp lấy chiếc chảo và bắt đầu trình diễn kế hoạch chữa cháy của mình.
"Chủ đề của bài thi này là các món ăn từ thịt băm, vì vậy bít tết băm không phải là lựa chọn duy nhất. Nếu chả bị vỡ, chúng ta có thể biến chúng thành một thứ khác."
Đầu tiên là nước sốt. Tôi trộn tương cà, sốt Worcestershire, và một vài loại gia vị khác, biến tấu từ nước sốt bít tết băm ban đầu. Sau đó, tôi lấy những miếng chả vỡ, nghiền chúng thêm thành thịt băm nhuyễn, và trộn vào nước sốt.
Tiếp theo là salad. Tôi chuyển các nguyên liệu từ đĩa trở lại thớt, thái mỏng xà lách và cắt đôi cà chua bi.
(Hầy… mọi người trông bối rối. Chà, dĩ nhiên rồi. Một thằng Hạng F đột nhiên đứng ra để sửa chữa mọi thứ? Ai mà tin được?)
Ý tưởng tự nó không phức tạp.
Nó đơn giản, nhanh chóng, và chắc chắn sẽ được nhiều điểm hơn là phục vụ một món ăn hỏng.
Vấn đề thực sự không phải là kế hoạch.
Mà là tôi.
Ngay lúc này, mọi cô gái trong lớp đều đang nhìn chằm chằm vào tôi.
Một số thì hoài nghi. Một số thì hoàn toàn thù địch, có lẽ nghĩ rằng tôi đang đùa giỡn trong một kỳ thi.
Và tất cả những điều đó—
Kéo tôi thẳng về trường cấp hai.
Ngày hôm đó.
Sự sỉ nhục đó.
Những cô gái đó cười, chế giễu, ghi hình.
Tất cả lại trỗi dậy, cứa vào tôi như một nhát dao.
Mỗi giây trôi qua đều là một cực hình.
Bụng tôi quặn thắt lại.
Mồ hôi túa ra như thác đổ sau lưng.
Nếu tôi lơ là cảnh giác dù chỉ một chút, tôi sẽ bắt đầu run rẩy.
Cổ họng tôi nghẹn lại, và cảm giác buồn nôn đe dọa trào lên.
Nhưng—
Tôi không dừng lại.
Tôi ép đôi tay mình tiếp tục di chuyển, duy trì một nhịp điệu ổn định.
Tôi nghiến răng và cố gắng vượt qua.
Tất cả vì người mà tôi ngưỡng mộ—
Và vì hình mẫu đàn ông mà tôi muốn trở thành.
"Được rồi, xong rồi."
Tôi lùi lại một bước và trình bày món ăn.
"Một bát cơm taco—làm từ bít tết băm vỡ."
Tôi đặt món ăn chữa cháy nhanh chóng ở nơi mọi người có thể thấy.
Một bữa ăn đơn giản—xà lách thái nhỏ và cà chua thái hạt lựu từ salad được đặt trên một lớp cơm, phủ lên trên là bít tết băm vỡ được xào trong nước sốt kiểu taco.
Tất cả các nguyên liệu đều đã có sẵn.
Nó nhanh và dễ làm, và sự tương phản giữa xà lách và cà chua làm nó trông khá bắt mắt.
"Khoan… trông ngon thật đấy."
"Không thể nào… cậu ấy thực sự đã biến miếng bít tết băm hỏng đó thành một món ăn khác…"
"Kuga-kun, không phải lúc nãy động tác dao của cậu nhanh kinh khủng sao?"
Cả lớp nhìn chằm chằm, biểu cảm của họ chuyển từ bối rối sang hoài nghi.
Họ rõ ràng không ngờ rằng tôi thực sự có một kế hoạch dự phòng.
Thôi nào, mọi người. Chúng ta không có thời gian để đứng đó mà sốc đâu.
"Mm—ngon đấy! Mày làm được thật rồi, Renji!"
"Này, Toshiro! Sao mày lại ăn nó!? Đó là phần của Mikazuragawa-san mà!"
"Gì? Tao đã nghi ngờ tài nấu ăn của mày, được chưa? Nhưng ừ, cái này đủ dễ để làm. Tao cũng sẽ đổi phần của mình lấy món này!"
Thằng Toshiro biết tôi nấu ăn được, nhưng nó vẫn cất công thử trước mặt mọi người.
Chắc là nó đang muốn chứng minh món ăn chữa cháy của tôi không chỉ trông được mà còn ngon thật.
…Thật tình, nó mà có được sự tinh ý này thì sao đến giờ vẫn không nổi tiếng được nhỉ?
"Tớ đã quan sát—đây có phải là tỷ lệ đúng cho nước sốt không?"
"Hả? Ồ, ừ. Đúng rồi."
Tôi quay về phía giọng nói và thấy Mikazuragawa-san đang giơ một mẩu giấy vở bị xé với công thức nước sốt được viết nguệch ngoạc trên đó.
"Tớ sẽ viết nó lên bảng trắng cho mọi người cùng xem. Vì cậu đã làm phần của tớ rồi, đây là điều ít nhất tớ có thể làm."
Không đợi câu trả lời, cậu ấy bước đến tấm bảng, vẻ mặt vẫn khó đoán như mọi khi. Đó chỉ là một hành động nhỏ—nhưng lại cực kỳ hữu ích.
"A-à… Kuga-kun…"
Ngay lúc đó, một giọng nói ngập ngừng gọi tôi. Hoshinose-san.
"Tớ… tớ đã gây ra quá nhiều rắc rối cho cậu…"
Cậu ấy dường như đang vật lộn để diễn đạt cảm xúc của mình thành lời.
Tâm trí cậu vẫn đang cố bắt kịp với sự thật rằng cuộc khủng hoảng mà cậu đã lo sợ—cái mà tôi đã nhảy vào để giải quyết—đã qua rồi.
Và thật lòng, tôi cũng không chắc phải trả lời thế nào—
"Woa! Kuga, cậu đúng là ấn tượng thật đấy! Cậu đã nghĩ ra một giải pháp ngay tại chỗ, và ngay cả tớ cũng có thể làm được món đó! Thêm nữa, nó trông rất tuyệt để chụp ảnh nữa!"
Đột nhiên, có ai đó đập mạnh vào lưng tôi. Không thể nhầm được. Koiwai-san. Cậu ấy thực sự bị ấn tượng, xét theo sự nhiệt tình trong giọng nói của cậu.
"Thôi nào, Airi! Đừng chỉ đứng đó—hãy ra lệnh đi! Để công sức của Kuga lãng phí thì chán lắm!"
"…!"
Koiwai-san vỗ mạnh vào vai Hoshinose-san, kéo cậu ấy ra khỏi cơn mơ màng. Biểu cảm của cậu ấy thay đổi. Và cứ như thế, cậu ấy tự vực dậy và nói với cả lớp.
"Đ-được rồi! Nếu bít tết băm của các cậu bị vỡ, hãy làm lại thành cơm taco theo phương pháp của Kuga-kun! Chúng ta không còn nhiều thời gian, nên nhanh lên!"
Nghe lệnh đó, các bạn cùng lớp đang đứng đó trong sốc đã tản ra về vị trí của mình, nhanh chóng chuyển sang chữa cháy cho món ăn của họ. Và còn tôi—
Khoảnh khắc nhiệm vụ hoàn thành, sự căng thẳng rời khỏi cơ thể tôi, và tôi đổ sụp xuống ngay tại chỗ.
“Mày ổn không, bạn hiền? Mày gần như đã ngã quỵ trong khi đang ngồi. Sợ chết khiếp.”
“Không, giờ tao ổn rồi. Xin lỗi vì đã để mày lo phần phục vụ còn lại sau đó.”
Bây giờ là giờ ăn trưa sau bài kiểm tra nấu ăn.
Vì các bữa ăn trong bài kiểm tra tự động trở thành bữa trưa của lớp, tất cả chúng tôi vẫn ở trong phòng gia chánh, ăn tại các bàn nhóm tương ứng.
Như Toshiro vừa chỉ ra, sau khi bài kiểm tra kết thúc, tôi đã hoàn toàn kiệt sức và không thể di chuyển. Tôi chỉ ngồi đó, rã rời.
Đó là lý do tại sao các bữa ăn được bày ra trên bàn của chúng tôi—suất bít tết băm cho tôi và Hoshinose-san, cơm taco cho ba người còn lại—đều do Toshiro và những người khác phục vụ.
“Nghiêm túc đấy, Kuga! Cậu đã hoàn toàn cứu nguy! Cô giáo thậm chí còn cho chúng ta điểm cao nhất và cực kỳ ấn tượng! Cậu đúng là người hùng của tháng, không phải bàn!”
Koiwai-san khen ngợi tôi một cách vui vẻ khi cậu ấy xúc một muỗng cơm taco.
Nghe vậy làm tôi cảm thấy hơi xấu hổ, nhưng hơn hết, tôi thấy nhẹ nhõm vì bài kiểm tra đã diễn ra tốt đẹp.
Tôi đã lo lắng về cách giáo viên sẽ phản ứng khi chúng tôi phục vụ một món ăn không có trong thực đơn ban đầu, nhưng…
"Sai lầm xảy ra trong nấu ăn là chuyện thường! Điều quan trọng là biết cách điều chỉnh và làm cho món ăn vẫn thành công. Việc các em xoay sở được điều đó trong thời gian giới hạn là hoàn toàn đáng khen ngợi!"
…Hoặc một cái gì đó tương tự. Cả lớp đã reo hò trước nhận xét của cô, và cứ như thế, bài kiểm tra nấu ăn hỗn loạn đã đi đến một kết thúc thành công.
“Chà, đó là một nỗ lực khá ấn tượng. …Cậu chắc hẳn đã phải vật lộn rất nhiều, nhỉ. Tớ ngạc nhiên là cậu đã vượt qua được.”
“Hầy, ừ… tớ cũng đã đến giới hạn của mình rồi.”
Tôi cắn một miếng bít tết hamburg chín tới hoàn hảo, hương vị đậm đà khiến tôi thở dài hài lòng.
Cùng lúc đó, sức nặng của chiếc áo sơ mi vẫn còn ẩm ướt nhắc nhở tôi về việc mình đã đổ mồ hôi nhiều đến mức nào.
Thành thật mà nói, lúc cuối tôi gần như đã sắp ngất đi. Nếu không còn đủ sức để ngồi xuống, có lẽ tôi đã gục ngã hoàn toàn—gây ra một sự náo động lớn hơn nhiều.
(…Có vẻ như mọi người cũng đang ăn rất ngon miệng. Trời ạ, mình thật sự mừng vì mọi chuyện đã ổn thỏa.)
Sau tất cả những căng thẳng đó, việc nhìn thấy các bạn cùng lớp ăn uống vui vẻ như một sự giải thoát lớn lao.
Nếu kế hoạch của tôi không thành công và cả lớp phải kết thúc trong một tâm trạng tồi tệ, chỉ riêng cảm giác tội lỗi thôi cũng đủ để hủy hoại tinh thần tôi rồi.
(Hmm…?)
Khi đang nhai, tôi nhận ra một điều.
Hoshinose-san, người đang ngồi cùng bàn, gần như không nói một lời nào từ đầu bữa trưa.
Cậu ấy vẫn đang ăn, nhưng đầu thì cứ cúi gằm, khiến tôi không thể nhìn thấy biểu cảm của cậu ấy.
(Mà, cũng phải thôi. Sau khi bị dồn ép như vậy, chắc cậu ấy đã kiệt sức rồi.)
Nghĩ rằng cậu ấy chỉ cần thời gian, tôi để cậu ấy yên và tập trung vào bữa ăn của mình.
Rồi—
“…Cảm ơn vì bữa ăn.”
Cậu ấy ăn xong sớm hơn hẳn hai cô bạn còn lại, chắp tay lại một cách lịch sự.
(Hửm? Nhanh… nhanh thật.)
“…Kuga-kun, cậu ăn xong chưa?”
“Hể? À, ừ. Vừa xong.”
Hoshinose-san cuối cùng cũng ngẩng đầu lên—
Ánh nhìn của cậu ấy thật sắc bén. Chỉ tập trung vào riêng tôi, gạt bỏ mọi thứ khác.
“Vậy… Xin lỗi vì làm phiền cậu trong giờ ăn trưa, nhưng cô giáo có nhờ tớ xử lý một việc. Cậu có thể giúp tớ không?”
"Ể... Nơi này là…?"
"…Vào đi."
Hoshinose-san, người đã hoàn toàn đánh mất vẻ ngoài vui vẻ thường ngày, dẫn tôi đến căn phòng chúng tôi luôn dùng cho các buổi học tình yêu—phòng tư liệu.
Tôi khẽ cau mày bối rối nhưng vẫn bước vào khi cậu ấy thúc giục.
Bên trong, mọi thứ vẫn như thường lệ: bộ bàn ghế chúng tôi luôn dùng, những giá sách chứa đầy các tài liệu môn học.
(Cậu ấy… đã nói dối về việc cô giáo nhờ giúp đỡ? Nhưng vậy thì… tại sao?)
"Tại sao… cậu lại làm thế?"
"Ể—"
Tôi buông một tiếng ngớ ngẩn, nhưng tôi hiểu ngay cậu ấy đang muốn nói gì.
"Tớ mới là người mắc lỗi, vậy mà cậu lại nhận hết về mình…! Lỡ như có chuyện gì, người bị cả lớp mắng đã là cậu rồi!"
Cảm xúc của Hoshinose-san bị lay động hơn bao giờ hết. Giọng nói của cậu ấy thiếu đi sự điềm tĩnh thường ngày, và cậu ấy gần như đang tuôn ra lời nói mà không kiềm chế.
"Và trên hết, sự căng thẳng thường ngày của cậu đã quá rõ ràng! Cậu đã bị tất cả các bạn nữ đó lườm, trông như sắp gục ngã dưới áp lực…! Cậu có nhận ra hơi thở của mình đã bất ổn đến mức nào không!?"
Ra là vậy.
Vì cậu ấy quen thuộc với tình trạng của tôi, cậu ấy chắc hẳn đã nhận ra tôi bị ảnh hưởng nặng nề đến mức nào. Trời ạ, tôi thật sự không thể tỏ ra ngầu được, phải không?
"Tại sao… cậu lại đi xa đến thế…?"
Nước mắt đã bắt đầu rưng rưng trong mắt Hoshinose-san.
Cậu ấy có lẽ đang tự trách mình vì đã kéo tôi vào mớ rắc rối này.
Bởi vì đó là kiểu người của cậu ấy—một người luôn nghĩ cho người khác.
“…Này, Hoshinose-san. Cậu có nhớ tớ đã nói tớ muốn trở thành một người có thể yêu không?”
“Ể…?”
Đôi mắt cậu ấy mở to một chút trước những lời đột ngột của tôi.
Chà, tôi đoán cậu ấy sẽ không hiểu ngay tôi đang định nói gì, nhưng bây giờ, tôi cần cậu ấy lắng nghe.
“Nhưng khi tớ nói vậy, tớ không có ý chỉ là tăng cường kỹ năng xã hội hay thứ hạng của mình để có bạn gái—ý tớ là tớ muốn trở thành kiểu người có thể theo đuổi loại tình yêu mà tớ thực sự muốn.”
Nếu tôi muốn bắt đầu hẹn hò một cách nghiêm túc, bước đầu tiên là phải thoát khỏi hạng F.
Dĩ nhiên, cải thiện kỹ năng giao tiếp là một phần cần thiết.
Nhưng không có cái nào trong số đó là mục tiêu thực sự của tôi—chúng chỉ là những bước đệm trên đường đi.
“Nếu tớ thành thật, quan điểm của tớ về tình yêu có phần lỗi thời—giống như trong mấy bộ shoujo manga ngày xưa. Tớ không chỉ muốn hẹn hò với ai đó—tớ muốn yêu sâu đậm một người, và tớ muốn họ cũng cảm thấy như vậy với tớ.”
Trong Thời Đại Tình Yêu Huy Hoàng này, cách tiếp cận tiêu chuẩn là trau dồi kỹ năng xã hội, tăng Bảng Xếp Hạng Tình Yêu, và sau đó liên tục gửi yêu cầu hẹn hò cho đến khi được chấp nhận.
Tôi không nghĩ có gì sai với cách tiếp cận đó—nó hiệu quả với nhiều người.
Nhưng cá nhân tôi không muốn coi việc hẹn hò chỉ là một trò chơi con số, chọn đối tác tiềm năng chỉ dựa trên tỷ lệ tương thích.
“Đó là lý do tại sao, hơn bất cứ điều gì, tớ muốn cải thiện bản thân—không chỉ kỹ năng giao tiếp hay ngoại hình, mà là nhân cách của mình. Tớ muốn trở thành một phiên bản tốt hơn của chính mình so với ngày hôm qua.”
Nói ra thành lời làm tôi muốn độn thổ vì xấu hổ, nhưng… tôi muốn cậu ấy nghe được những lời này.
Bởi vì chính nhờ cậu ấy mà tôi đã bắt đầu cảm thấy như vậy.
“Đó là lý do tại sao, khi tớ thấy cảnh cậu bị dồn vào chân tường lúc nãy, tớ không thể ngồi yên được.”
Vào một lúc nào đó, tôi đã hình thành một sự ác cảm mạnh mẽ với việc hành xử theo cách mà một người đàn ông không nên. Và trong khoảnh khắc đó, tôi đã hoàn toàn bị thôi thúc bởi bản năng đó.
"Hoshinose-san… cậu là người cố vấn, là cô giáo, và là một người bạn rất quan trọng đối với tớ. Trong tất cả những cô gái tớ đã gặp, cậu là người đáng kinh ngạc nhất, và tớ thực sự tôn trọng cậu."
"Fweh—!? C-cậu đang nói gì với bộ mặt tỉnh bơ vậy!?"
Mặt cậu ấy đỏ bừng, tay chân luống cuống, bối rối tột độ.
"Chứng kiến một người như vậy bên bờ vực sụp đổ, không một ai đứng ra giúp đỡ—điều đó thật… hèn hạ không thể chịu đựng nổi. Tớ không thể đứng yên nhìn chuyện đó xảy ra. Đó là lý do tại sao, dù sợ chết khiếp, tớ vẫn hành động."
"Kuga… kun…"
Hoshinose-san nhìn tôi đờ đẫn.
Có lẽ bài diễn văn hoành tráng của tôi đã hơi quá đà.
Nhưng khi cậu ấy nhìn tôi với sự thất vọng và quan tâm chân thành như vậy, tôi không có lựa chọn nào khác ngoài việc trải lòng tất cả.
“Thật tình… Cậu đúng là chân thành và thẳng thắn đến mức phi lý…”
Cậu ấy cười khẽ, như thể thấy toàn bộ tình huống thật buồn cười, rồi thở ra một hơi thật sâu.
“…Cảm ơn cậu, Kuga-kun.”
Bên trong phòng tư liệu nhỏ, cậu ấy tiến một bước về phía tôi.
Có lẽ vì choáng ngợp trước dòng cảm xúc tuôn trào, đôi mắt cậu ấy đã long lanh ngấn lệ.
“Khi mọi người đang vây lấy tớ, và cậu đã bước ra để giúp… tớ đã thực sự, thực sự hạnh phúc.”
Đôi mắt cậu ấy ánh lên vẻ biết ơn, giọng nói dịu dàng và chân thành. Sự chân thật trong từng lời nói lắng sâu vào lồng ngực tôi.
“Ừ, bây giờ tớ có thể nói chắc chắn—cậu sẽ tìm thấy tình yêu mà cậu đang tìm kiếm.”
Giọng nói của cậu ấy mang một sự chắc chắn không lay chuyển khi cậu ấy nhìn thẳng vào tôi, như thể đang tuyên bố một chân lý tuyệt đối.
“Một người tử tế, quyết tâm, và ngầu một cách chân thật như cậu… Không có chuyện cậu sẽ không tìm được đâu.”
Nói rồi, cậu ấy mỉm cười—một nụ cười trong sáng, rạng rỡ. Một nụ cười chói lóa, đẹp đến nao lòng, đủ sức khiến bất cứ ai cũng phải yêu.
Đó là nụ cười chỉ có thể thuộc về một thiên thần.