Love Ranking

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Junior High School DxD

(Đang ra)

Junior High School DxD

Shinonome Rippu

*Các sự kiện trong vol 1 Junior High diễn ra sau vol 10 chính truyện.

8 256

Maryoku Cheat na Majo ni Narimashita ~ Souzou Mahou de Kimama na Isekai Seikatsu ~

(Đang ra)

Maryoku Cheat na Majo ni Narimashita ~ Souzou Mahou de Kimama na Isekai Seikatsu ~

アロハ座長 (Aloha Raichou)

Chise - phù thủy sáng tạo bất tử, trở thành một mạo hiểm giả và đi du hành khắp thế giới cùng với Tet, nữ golem bất tử do cô tạo ra với căn cứ là một vùng đất bình yên mà tự tay cô gây dựng.

77 7910

The Academy’s Time Stop Player

(Đang ra)

The Academy’s Time Stop Player

애모르

Với 1 kỹ năng gian lận phá vỡ sự cân bằng

109 1518

Tập 01 - Chương 10 Nó không phải là một phước lành—Nó giống như một lời nguyền

Một tuần đã trôi qua kể từ ngày Hoshinose-san khỏi bệnh.

Bề ngoài thì cuộc sống thường ngày của tôi dường như không có gì thay đổi, nhưng thực tế thì một sự chuyển dịch lớn đã diễn ra.

Nói cho dễ hiểu thì—

Hoshinose-san đã bắt đầu thỉnh thoảng nhắn tin riêng cho tôi.

Hoshinose > "Hôm qua tớ lại lúng túng với vụ phân loại rác. Mấy cái chai tương cà ấy, nó là chai PET hay rác nhựa vậy cậu?"

Kuga > "Là rác nhựa đấy. Cậu cứ tìm trên bao bì, kiểu gì cũng có nhãn ghi 'Nhựa' hoặc 'PET' thôi. Cứ nhìn vào đó là phân biệt được."

Hoshinose > "Thật á!? Tớ chẳng bao giờ để ý luôn! Hiểu rồi, cảm ơn Kuga-kun nhé!"

Hầu hết tin nhắn của cậu ấy là mấy câu hỏi vu vơ về cuộc sống thường ngày.

Nhưng đôi khi, chủ đề lại rẽ sang những chuyện phiếm—như hỏi tớ gợi ý món đồ ngọt nào ngon trong cửa hàng tiện lợi, hay than thở chẳng biết viết gì vào sổ đầu bài khi đến phiên trực nhật.

Theo lời cậu ấy thì, "Đây là một phần trong buổi học tình yêu của cậu đấy, Kuga-kun! Con gái hay nhắn mấy tin ngẫu hứng, vẩn vơ như thế, nên cậu phải tập trả lời thường xuyên vào!"

Dĩ nhiên, tôi chẳng bỏ sót tin nào cả.

"Được rồi, cả lớp, bắt đầu giờ sinh hoạt nào!"

Tôi đang lén trả lời một tin nhắn của Hoshinose-san thì cô chủ nhiệm, Uozumi-sensei, bước vào.

Giật mình, tôi vội giấu ngay điện thoại đi.

"Ok, cô có thông báo từ Shibasaki-sensei, giáo viên môn Gia Chánh học của các em. Theo như tờ thông báo các em đã nhận, tuần tới chúng ta sẽ có bài kiểm tra nấu ăn thực hành. Cô ấy muốn lớp mình chọn ra một trưởng nhóm và nộp thực đơn trước cuối tuần này."

(Bài kiểm tra nấu ăn thực hành…? À phải, đến mùa này rồi nhỉ…)

Cái môn bây giờ gọi là "Gia Chánh học" thì ngày xưa có tên là "Kinh tế Gia đình."

Nhưng từ khi chính phủ quyết định lồng ghép giáo dục tình yêu vào trường học để đối phó với tỉ lệ sinh giảm, họ cũng đánh giá lại tầm quan trọng của việc giáo dục gia đình. Kết quả là môn học được đổi tên.

Ngày xưa nó chỉ được xem như môn phụ giống Mỹ thuật hay Âm nhạc, nhưng giờ thì là môn chính hẳn hoi, bao gồm cả quản lý gia đình, chi tiêu, chuẩn bị đối phó thảm họa và nấu ăn. Một vài trường đại học còn đưa nó vào môn thi đầu vào nữa.

"Chậc, ngày xưa giờ nấu ăn chỉ là làm rồi ăn thôi. Giờ thì thành bài kiểm tra có chấm điểm, có cả lớp phụ đạo nữa," cô Uozumi-sensei vừa cười vừa nói. "Mà thôi, ít nhất thì bây giờ không còn bạn nam nào vo gạo bằng nước rửa chén nữa!"

Cả lớp bật cười trước ý nghĩ nực cười đó.

Thì đúng là có người hay mắc lỗi thật, nhưng vo gạo bằng nước rửa chén ư? Đùa chắc.

…Khoan. Hoshinose-san vừa giật mình cúi đầu xuống à?

Chắc là mình tưởng tượng thôi.

"Thôi nhé, cô cho các em thời gian còn lại của giờ sinh hoạt để chọn trưởng nhóm. Nhớ báo lại cho cô đấy!"

Nói rồi, cô Uozumi bảo "Cô ở phòng giáo viên nhé" rồi rời đi, có vẻ như phó mặc hoàn toàn quyết định cho chúng tôi.

"Được rồi, chúng ta bắt đầu nào," Hoshinose-san, lớp trưởng của chúng tôi, bước lên bục giảng và lên tiếng. Nhưng—

(Ừ… đây sẽ không phải là một quyết định dễ dàng…)

Bài kiểm tra nấu ăn không chấm điểm cá nhân—mà là chấm cả lớp.

Nghe đâu ngày xưa là chia nhóm nhỏ, nhưng vì chênh lệch tay nghề giữa các nhóm dễ dẫn đến chấm điểm không công bằng, nên họ đã đổi thành cả lớp chung một điểm.

Để điều hành được, cả lớp cần bầu ra một trưởng nhóm để giám sát mọi thứ.

Vai trò này cũng tương tự như trưởng nhóm trong mấy lớp nhảy hiện đại… nói cách khác, là một mớ phiền phức đúng nghĩa.

"Không ai tình nguyện à? Nếu nhận vai trò này, các cậu sẽ được cộng một chút điểm môn Gia Chánh học đấy," Hoshinose-san cố gắng thuyết phục.

Hai mươi phút đã trôi qua kể từ khi cuộc thảo luận bắt đầu, nhưng chẳng có ai chịu đứng ra làm trưởng nhóm cả.

“Ừm, thôi cho tớ xin. Tớ có biết nấu nướng gì đâu, làm tổ trưởng thì chỉ có toang.”

“Tớ không giỏi chỉ đạo đâu… Chắc không gánh nổi.”

“Tổ trưởng còn phải lên cả thực đơn nữa, đúng không? Hơi quá sức rồi…”

Ai cũng ngần ngại không muốn nhận trách nhiệm.

Tổ trưởng của bài kiểm tra nấu ăn có hai nhiệm vụ chính.

Đầu tiên, phải quyết định thực đơn.

Về lý thuyết thì đây là quyết định của cả nhóm, nhưng thực tế thì việc bắt cả lớp đồng thuận là điều gần như không thể. Hầu hết các lớp đều phó mặc cho tổ trưởng quyết định.

Thứ hai, vào ngày kiểm tra, người đó phải giám sát toàn bộ quá trình, đảm bảo không ai làm hỏng việc.

Và tệ nhất là—

Nếu thành phẩm của cả lớp tệ đến mức không đạt điểm tối thiểu, tất cả sẽ phải đi học phụ đạo. Đó là một gánh nặng khổng lồ.

(Chà, chắc lại phải bốc thăm cho công bằng thôi…)

Khi tôi đang im lặng quan sát tình hình—

“A, hay là để Hoshinose-san làm nhóm trường đi?”

“!?”

Trước đề nghị đột ngột đó, mắt tôi mở to vì sốc.

“Aaa, ý hay đó. Ừ, nếu là Hoshinose-san thì mình yên tâm rồi.”

“Đúng là chẳng còn ai khác để nhờ vả nữa rồi…”

“Cậu nghĩ sao, Hoshinose-san? Bọn tớ trông cậy vào cậu được không?”

(Kh-Khoan đã…!)

Chỉ với một lời mào đầu, cả lớp đã ngay lập tức bị cuốn theo lối suy nghĩ đó. Cứ giao cho Hoshinose-san.

Nếu có ai làm được, thì đó chỉ có thể là cậu ấy. Suy cho cùng, cậu ấy lúc nào cũng đáng tin cậy—chắc chắn cậu ấy sẽ hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ.

“A, ừm… chà…”

Dưới sức nặng của những ánh nhìn đầy kỳ vọng, Hoshinose-san rõ ràng là đang bối rối.

Sắc mặt của cậu ấy tái đi trông thấy, và tôi thậm chí có thể thấy mồ hôi lạnh đang rịn ra sau gáy.

Và lý do thì quá rõ ràng.

Hoshinose-san rất tệ trong việc nhà. Về khoản nấu nướng, cậu ấy chỉ vừa mới học cách cầm dao bếp bằng một tay cho đúng cách.

Đối với cậu ấy, việc trở thành tổ trưởng cho bài kiểm tra nấu ăn là điều cậu ấy muốn tránh bằng mọi giá.

(Không có ác ý… Mọi người thực sự tin tưởng cậu ấy…)

Không ai đang cố ép buộc cậu ấy nhận lấy vai trò phiền phức này.

Nhìn vẻ mặt của mọi người là đủ hiểu—họ chỉ đơn giản là tin tưởng cậu ấy.

Cậu ấy luôn đứng đầu lớp và rất đáng tin cậy, nên họ cho rằng đây chỉ là một nhiệm vụ nữa mà cậu ấy có thể xử lý một cách dễ dàng. Họ không hề có một chút nghi ngờ nào.

(Nhưng mà… Chẳng lẽ mình thực sự là người duy nhất biết cậu ấy tệ việc nhà sao!? Cậu ấy có nhiều bạn bè như vậy, ít nhất một hai bạn nữ cũng phải biết chứ…!)

Tôi quay sang cô nàng gyaru của lớp, Koiwai-san, nhưng cậu ấy cũng chẳng giúp được gì. Dù không phải là người đề cử Hoshinose-san, cậu ấy đang nghiêng đầu bối rối khi quan sát phản ứng lúng túng của bạn mình.

Xem ra ngay cả cậu ấy cũng không biết về điểm yếu này của Hoshinose-san.

(Không, đừng gật đầu, Hoshinose-san! Đây hoàn toàn không phải sở trường của cậu!)

Những giọng nói ủng hộ cậu ấy ngày một lớn hơn. Và với mỗi lời cổ vũ, gương mặt cậu ấy lại càng thêm tái nhợt. Rồi, giữa áp lực khủng khiếp đó, cậu ấy khẽ run lên trước khi cất lời—

“Được rồi… lần này tớ sẽ nhận vai trò tổ trưởng.”

(Cái gì…!?)

Giọng nói của cậu ấy đã tố cáo tất cả—cậu ấy đang ép buộc bản thân mình.

Đó không phải là một nụ cười chân thành. Nó là một thứ được tạo dựng một cách cẩn thận, một chiếc mặt nạ mà cậu ấy đã đeo lên .

Ấy vậy mà, cả lớp lại vỡ òa trong sự biết ơn. Ai cũng thở phào nhẹ nhõm, nói những câu như "Có Hoshinose-san lo thì còn gì phải sợ!"—hoàn toàn tin sái cổ rằng cậu ấy đã tự nguyện nhận vai trò này.

(Hoshinose-san… tại sao…?)

Trong khi cả lớp thở phào, chỉ có mình tôi đứng đó nhìn cậu ấy với vẻ không tin nổi.

Tại sao cậu ấy lại gật đầu?

Tại sao cậu ấy lại cảm thấy mình phải cố đến mức này?

Đầu óc tôi quay cuồng với những câu hỏi đó.

"Mừng cậu về."

"A…"

Tan học được một tiếng rưỡi, trời cũng bắt đầu ngả về chiều.

Đứng đợi ở hành lang chung cư, tôi chào Hoshinose-san khi cậu ấy trở về, vẫn trong bộ đồng phục, tay xách túi đồ ăn.

"…Cậu đã nhận một vai trò khó nhằn đấy."

"À, ahaha… Từ góc nhìn của cậu, Kuga-kun, trông chắc là liều lĩnh lắm nhỉ?"

Cậu ấy gãi má ngượng ngùng, một nụ cười cứng đờ trên môi.

Dĩ nhiên, chúng tôi đang nói về quyết định lúc nãy—việc cậu ấy trở thành trưởng nhóm cho bài kiểm tra nấu ăn thực hành.

"Tớ đã cố tỏ ra ngầu và nhận vai, nhưng chính tớ cũng biết nó liều lĩnh thế nào. Một đứa nấu ăn dở tệ như tớ mà lại đi quyết định thực đơn rồi chỉ đạo mọi người… đúng là một thảm họa chực chờ."

"Không ai biết cậu nấu ăn tệ à? Năm nhất bọn mình cũng có môn Gia Chánh học mà, chẳng lẽ bạn cũ không phát hiện ra sao?"

"Hồi đó… lớp tớ có nhiều bạn nấu ăn giỏi lắm, nên tớ chẳng bao giờ nổi bật cả. Trong mấy bài thực hành tớ chỉ toàn làm mấy việc lặt vặt thôi…"

Ra là vậy. Thế là do may mắn mà sự vụng về của cậu ấy đã không bị ai phát hiện cho đến giờ.

"Mà thôi, không sao đâu! Tớ sẽ quyết định thực đơn ngay hôm nay rồi tập luyện thật nhiều! Nhìn này, tớ còn mua đủ đồ cho mấy lần nấu thử rồi đây!"

Nói rồi, cậu ấy giơ lên một túi đồ ăn đầy ắp nguyên liệu. Nhìn cái số lượng này, chắc cậu ấy đã chuẩn bị sẵn tinh thần cho vô số lần thất bại rồi.

"…Cậu không định dựa vào tớ à?"

"Ể…?"

Nói ra câu đó cũng cần chút can đảm. Giống như lúc đến thăm cậu ấy khi bị ốm, tôi đang bước qua ranh giới mà hai đứa đã đặt ra một chút.

"Sau buổi họp lớp hôm nay, tớ đã liên tục kiểm tra điện thoại. Nhưng đến giờ vẫn chưa nhận được một tin nhắn nào từ cậu nhờ giúp đỡ."

"……"

"Nếu cậu không muốn, tớ sẽ không làm gì cả. Nhưng thật lòng, tớ thấy rất khó chịu. Sau tất cả những gì cậu đã làm cho tớ, tớ không thể chỉ ngồi yên nhìn cậu vật lộn với một thứ mà mình thực sự giỏi được."

Theo giao kèo hợp tác, tôi không nên hành động trừ khi Hoshinose-san ngỏ lời trước. Đó là khoảng cách phù hợp cần duy trì. Nhưng việc tôi đứng đợi ở đây—đó hoàn toàn là mong muốn ích kỷ của riêng tôi. Tôi muốn cậu ấy dựa dẫm vào mình.

"Kuga-kun… sẽ không phải phép nếu cậu làm nhiều đến thế vì tớ."

Tôi muốn giúp cậu ấy—không phải vì giao kèo, mà vì tôi thật lòng muốn. Nhưng Hoshinose-san lại đáp lại với một vẻ mặt đau khổ.

"Cậu cũng thấy rồi mà, đúng không? Tớ đã nhận một việc mà mình rất tệ, tất cả chỉ vì lòng tự trọng của tớ thôi."

(Vì lòng tự trọng của cậu ấy…?)

Điều đó không hoàn toàn sai.

Nhưng không hiểu sao, tôi không thể tin đó là toàn bộ lý do. Liệu một thứ đơn giản như "lòng tự trọng" có thực sự đủ để giải thích tại sao cậu ấy lại chấp nhận kỳ vọng của mọi người?

"Tớ không thể kéo cậu vào mớ rắc rối mà chính tớ đã tự rước lấy được."

Nếu đây chỉ là một sự cố bất ngờ, có lẽ cậu ấy đã nhờ giúp đỡ. Nhưng vì cậu ấy đã tự mình nhận lấy thử thách này, chắc cậu ấy cảm thấy sẽ thật mặt dày nếu đi nhờ vả. Nhưng mà, Hoshinose-san—nếu cậu nói vậy, thật sự làm tớ rất buồn .

"...Cậu biết không, sau buổi họp lớp hôm nay, tớ đã hối hận lắm đấy."

"Ể…?"

"Tại sao lúc đó mình không giơ tay nhận làm trưởng nhóm chứ?"

"...Hả!?"

Lời thú nhận đột ngột của tôi khiến Hoshinose-san buột ra một tiếng kêu đầy bối rối và kinh ngạc. Nhưng đối với tôi, đó là điều tôi đã trăn trở cả ngày.

"Tớ biết cậu nấu ăn tệ. Tớ cũng biết mình làm tốt hơn hầu hết cả lớp. Nói cách khác, tớ có cả lý do và khả năng để nhận vai trò đó. Vậy mà tớ lại chỉ ngồi yên, chẳng làm gì cả."

Hay đúng hơn, cái ý nghĩ phải đứng ra nhận một việc có trách nhiệm thực sự thậm chí còn chưa hề lướt qua tâm trí tôi.

"Đến khi mọi chuyện xong xuôi, tớ mới nhận ra mình thảm hại đến mức nào. Tớ đã luôn cố gắng để cải thiện bản thân—để trở nên ngầu hơn, tự tin hơn—nhưng đến lúc quan trọng nhất thì lại không hành động. Nghĩ lại thôi cũng thấy xấu hổ vì sự kém cỏi của mình."

Nếu thực sự muốn trở thành một phiên bản tốt hơn, lẽ ra tôi đã phải giơ tay ngay lúc đó. Điều này khiến tôi nhận ra một cách đau đớn rằng mình còn một chặng đường rất dài phía trước.

(Giờ mà đổi trưởng nhóm được thì tớ sẽ làm ngay không một chút do dự… nhưng thực tế thì, chắc là không thể.)

Với cái hạng F của mình, tôi chẳng có chút tiếng nói nào. Nếu bây giờ tôi mà đề nghị đổi trưởng nhóm, chắc cả lớp sẽ gạt phắt đi ngay.

Và thời gian thì chẳng còn bao nhiêu nữa, nên đó không phải là một lựa chọn khả thi.

"Vì vậy, ít nhất, hãy để tớ giúp cậu. Tớ muốn bù đắp cho sự hèn nhát của mình hôm nay—"

Dưới ánh hoàng hôn đang dần buông, tôi nói ra những cảm xúc thật lòng của mình với cô gái nhà bên.

"—Và hơn hết thảy, tớ chỉ đơn giản là không muốn thấy cậu phải vật lộn một mình."

"…!"

Tôi đã đưa ra rất nhiều lý do. Và lý do nào cũng là thật. Nhưng cuối cùng, đây mới là điều quan trọng nhất.

(…Hử?)

Sau khi tôi dứt lời, tôi để ý thấy Hoshinose-san đã lấy tay che mặt, người run lên nhè nhẹ.

Má cậu ấy… hơi ửng hồng.

Đồng thời, vẻ mặt cậu ấy trông phức tạp một cách lạ kỳ.

"Thật tình… cậu đúng là chân thành đến mức không thể tin nổi… Thật là không công bằng khi cậu lúc nào cũng nói thẳng những gì mình nghĩ như vậy."

Cậu ấy thở ra một hơi nhỏ—đâu đó giữa sự ngưỡng mộ và bất lực—trước khi từ từ ngước lên nhìn tôi.

Không hiểu sao, vẻ mặt căng thẳng, phiền muộn lúc nãy của cậu ấy đã dịu đi phần nào.

"...Nếu cậu đã nói đến thế, tớ đoán là mình phải dẹp lòng tự trọng sang một bên thôi."

"Ừ, vứt hết nó đi."

Cậu ấy bật cười khe khẽ, như thể lời nói của tôi đã chạm đúng chỗ. Vẻ mặt cậu ấy trông nhẹ nhõm hơn—như thể vừa trút được một gánh nặng bấy lâu.

"Ở trường thì tớ được coi như học sinh gương mẫu. Ấy vậy mà, tớ lại tệ việc nhà một cách thảm hại. Giờ lại phải tổ chức bài kiểm tra nấu ăn cho cả lớp? Đây đúng là một thảm họa toàn tập."

"Ừ, tớ biết mà."

Nhìn cậu ấy khoanh tay, lườm tôi với vẻ mặt bực bội, tôi không nhịn được cười.

Và ngoài cái sự vụng về trong việc nhà đó ra—tôi còn biết cậu ấy là một người biết quan tâm sâu sắc đến người khác. Một người có thể nhìn thấu những gì ẩn sau vẻ bề ngoài của một trái tim.

"Và dù có như vậy… cậu vẫn sẽ giúp tớ chứ, Kuga-kun?"

Cậu ấy ngước nhìn tôi, đôi mắt chứa đầy sự mong đợi thầm lặng.

Không một chút do dự, tôi gật đầu dứt khoát.

Chúng tôi biến căn hộ của Hoshinose-san thành bãi tập, dốc sức chuẩn bị cho bài kiểm tra thực hành nấu ăn.

Thực đơn và công thức được quyết định nhanh đến bất ngờ.

Chủ đề của bài kiểm tra là “Một bữa tối với thịt băm là món chính”, nên chúng tôi đã chọn phương án an toàn nhất—một suất ăn bít tết băm cổ điển.

Thực đơn bao gồm bít tết băm, salad cà chua, súp consommé và cơm—một bữa tối đơn giản mà ngoài món bít tết băm ra thì mọi thứ khác đều khá dễ chuẩn bị.

Nhân tiện, bài kiểm tra không chỉ đánh giá món ăn cuối cùng mà còn cả chính thực đơn nữa. Nếu chúng tôi chọn món gì đó quá đơn giản—như chỉ một quả trứng rán—cả lớp sẽ bị trừ điểm nặng.

Xét về mặt đó, bít tết băm là lựa chọn hoàn hảo: không quá dễ, nhưng cũng không khó đến mức choáng ngợp.

Mọi chuyện vẫn đang suôn sẻ cho đến lúc đó—

"Bo-byah!?"

"A—Aaaaah!? X-Xin lỗi, Kuga-kun! Tay tớ trượt!"

Bất thình lình, một miếng bít tết hamburger sống bay thẳng vào mặt tôi.

Cả tầm nhìn của tôi chìm trong một màu hồng.

Hóa ra là trong lúc cố đập thịt để thoát khí, Hoshinose-san đã lóng ngóng làm sao đó khiến miếng thịt bay vút lên không trung—rồi đáp thẳng vào tôi.

Chà, may mà không vào miệng hay vào mắt, nên cũng không sao… nhưng mà.

"T-Tớ thật sự xin lỗi…! Ugh, sao mình lại thế này cơ chứ…?"

Hoshinose-san cứ cúi đầu xin lỗi rối rít, trông hoàn toàn suy sụp sau một sai lầm nữa.

Đã bốn tiếng trôi qua kể từ lúc bắt đầu, và cậu ấy đã mắc vô số lỗi.

Nào là nhầm lẫn cho cả lát bánh mì vào thay vì vụn bánh mì. Nào là quên không chắt nước salad khiến nó sũng nước. Có lúc cậu ấy còn nhầm cả viên đường với viên súp consommé, vô tình tạo ra một nồi nước đường.

(Trời ạ… cậu ấy đúng là dở tệ thật…)

Nhưng mà, ai cũng có điểm yếu mà.

Có những người dù luyện tập thể thao bao nhiêu cũng không bao giờ bắt được bóng. Có người học máy tính nhiều năm trời vẫn cứ vật lộn với cái bàn phím.

Đôi khi, có những kỹ năng đơn giản là không hợp với mình, và việc học nó sẽ lâu hơn người khác rất nhiều.

(Nhưng mà… cậu ấy không bao giờ bỏ cuộc. Đó là điều mình thực sự nể phục ở cậu ấy.)

Trong tủ lạnh, vô số miếng bít tết hamburger thất bại được xếp chồng lên nhau trong hộp—có cái thì sống sượng, có cái thì cháy đen không nhận ra hình thù.

Mỗi miếng là một minh chứng cho sự vật lộn của cậu ấy. (Nhân tiện, bọn tôi đã định sẽ tận dụng lại chúng sau.)

Thường thì khi dở một việc gì đó đến mức này, người ta sẽ bực mình rồi bỏ cuộc.

Nhưng Hoshinose-san thì không.

Cậu ấy chưa một lần cố đùn đẩy trách nhiệm cho tôi. "Làm trưởng nhóm mà không thể dạy mọi người nấu ăn thì còn có ích gì," cậu ấy đã nói vậy, quyết tâm phải tự mình làm chủ được quy trình.

"...Thêm một phút nữa ở lửa nhỏ… Lần này mình phải đảm bảo không để nó quá lửa…"

Đến lần thử thứ sáu của cậu ấy, tôi bất giác nín thở theo dõi.

Nguyên liệu mua thêm để thực hành cũng sắp hết rồi.

"C-Cậu nghĩ lần này được không, Kuga-kun!? Cuối cùng tớ đã thành công chưa!?"

“Ồoo…”

Miếng bít tết hamburger thứ sáu này… trông ổn thật. Nó có một lớp vỏ ngoài xém vàng đúng điệu. Cà rốt phủ men và khoai tây nướng ăn kèm cũng hoàn toàn ổn.

Súp consommé, salad cà chua và cơm đã được chuẩn bị từ trước rồi.

Giờ chỉ còn lại món chính này thôi—nếu nó thành công, thì…

Cả hai chúng tôi đều nhìn chằm chằm vào nó như đang cầu nguyện.

Tôi cầm đũa lên và cẩn thận xắn nhẹ miếng thịt.

Ngay khoảnh khắc đó, nước thịt ứa ra, để lộ phần bên trong chín tới một cách hoàn hảo.

Món ăn đã được hoàn thành mỹ mãn.

"Được rồi… Xong rồi…! Cậu đã vất vả thật đấy, Hoshinose-san!"

"Th-Thật sao…!? T-Tớ làm được rồi—aaaaaahhh! Khoan, sao mình lại khóc thế này!?"

Nhìn cái cách cậu ấy phản ứng, trông cứ như thể cậu ấy vừa hạ gục trùm cuối trong một game RPG vậy.

Nhưng sau khi vật lộn với đống bít tết hamburger đến tận đêm khuya, chuyện này cũng là điều dễ hiểu.

Chúng tôi vẫn cần luyện tập thêm, nhưng ít nhất bây giờ, chúng tôi đã về đến đích.

"Trời ạ… tớ kiệt sức rồi…"

"Thì, bọn mình đã làm quần quật suốt bốn tiếng đồng hồ mà…"

Cả hai đứa tôi, hoàn toàn kiệt sức, cùng ngả người xuống ghế sofa trong phòng khách, bỏ lại bãi chiến trường trong bếp cho sau này.

Trời đã khuya, và cơn mệt mỏi đã hoàn toàn ập đến.

"Phù… Không có gì nhiều đâu, nhưng chúng ta cứ nghỉ một lát trước khi dọn dẹp nhé."

“A, cảm ơn cậu…”

Cậu ấy đưa cho tôi một chai trà sữa, và cả hai cùng tu những ngụm lớn để giải khát.

Sau khi đã vắt kiệt sức lực, thứ đồ uống ngọt lịm này cứ như vị cứu tinh vậy.

“Nghiêm túc đấy, Kuga-kun… cảm ơn cậu. Nếu không có những lời khuyên và sự chỉ bảo của cậu, chắc tớ đã phải mất thời gian gấp mười lần…”

“Không đâu, cậu mới là người đã nỗ lực. Thật lòng, tớ rất nể phục đấy.”

“Fufu… Lúc nhận ra mình đã phí phạm nguyên liệu cho tận năm phần ăn, tớ đã bắt đầu tự vấn về sự tồn tại của bản thân luôn đấy…”

Giờ khi áp lực đã qua đi, trông cậu ấy có vẻ thoải mái hơn một chút.

Ngay cả khi tự giễu cợt bản thân, cậu ấy vẫn cười một cách thật lòng.

“Chà, nếu cậu cứ tiếp tục luyện tập, cậu chắc chắn sẽ làm được thôi. Nấu ăn không khó đến thế miễn là cậu làm theo đúng các bước. Với lại, họ cũng không quá khắt khe khi chấm điểm thực hành đâu.”

Miễn là chúng tôi có một thực đơn và công thức đàng hoàng, và cả lớp đều thực sự nỗ lực, thì kể cả có vài người làm hỏng, chúng tôi vẫn sẽ tránh được việc phải học lại.

“Ừ… Nghe vậy làm tớ thấy tự tin hơn nhiều.”

Cậu ấy lún sâu hơn vào ghế sofa, cuối cùng cũng có thể thư giãn sau một đêm dài.

“Như vậy… tớ sẽ không làm mọi người thất vọng. Tớ sẽ có thể đáp ứng kỳ vọng của họ và làm những gì được mong đợi ở mình.”

“……”

Có lẽ vì cậu ấy cuối cùng đã thả lỏng, nên những lời đó cứ tự nhiên tuột ra.

Bề ngoài, đó chỉ là một câu nói đơn giản—phản ánh bản chất nghiêm túc và chăm chỉ của cậu ấy.

Nhưng có gì đó trong câu nói đó—

Có gì đó không ổn.

Và tôi không thể làm lơ được.

“Này, Hoshinose-san—”

“Hửm? Gì vậy?”

Ngồi cạnh tôi trên cùng một chiếc ghế, Hoshinose-san quay sang nhìn tôi với vẻ tò mò.

Trong một thoáng, tôi đã do dự, không chắc có nên nói ra điều mình đang nghĩ không—nhưng cuối cùng, tôi đã không kìm lại được.

"Từ giờ trở đi… cứ từ chối những việc mình không giỏi thì có sao đâu?"

"…………"

Hồi lớp đang chọn trưởng nhóm, tôi đã không thể không tự hỏi—tại sao?

Tại sao Hoshinose-san lại nhận lời chỉ vì mọi người muốn vậy?

Cậu ấy tệ việc nhà kinh khủng.

Vậy tại sao cậu ấy lại nhận vai trò trưởng nhóm cho bài kiểm tra nấu ăn?

Tại sao cậu ấy không nói thẳng, tớ không làm được đâu vì tớ không giỏi nấu ăn?

Ngay cả khi cậu ấy từ chối, cũng chẳng có chuyện cả lớp sẽ nổi giận hay trách móc cậu ấy.

"Tớ đã suy nghĩ về chuyện này một thời gian rồi. Tại sao cậu lại cứ phải cố gắng để đáp ứng kỳ vọng của mọi người—hay đúng hơn, tại sao cậu lại cứ phải cố gắng trở thành một hình mẫu hoàn hảo, không thể chạm tới trong mắt họ?"

"…!"

Đây là lần đầu tiên tôi đi sâu vào chuyện riêng tư của cậu ấy đến vậy.

Dĩ nhiên, việc cậu ấy thể hiện bản thân ở trường ra sao hoàn toàn là quyền của cậu ấy.

Nhưng ý nghĩ rằng cách sống này có thể sẽ tiếp tục làm cậu ấy đau khổ khiến tôi không thể im lặng.

"…Tớ đoán một phần cũng là lỗi của tớ vì đã lơ là cảnh giác và để cậu thấy quá nhiều con người thật của mình."

Vẫn nhìn về phía trước, Hoshinose-san nở một nụ cười mệt mỏi.

"Nhưng Kuga-kun… cậu đúng là tinh ý một cách kỳ lạ khi nói đến người khác, phải không? Dù cậu tệ trong việc giao tiếp với con gái, cậu lại để ý rất nhiều về họ."

Nụ cười mệt mỏi đó vẫn còn trên môi khi cậu ấy gián tiếp thừa nhận rằng lời nói của tôi đã trúng tim đen.

Dù cậu ấy muốn tôi nhận ra hay không, vẻ mặt của cậu ấy không cho tôi một câu trả lời rõ ràng.

"Thật lòng… ngay từ lúc cậu nhờ tớ dạy việc nhà, có điều gì đó trong chuyện này cứ làm tớ lấn cấn mãi. Cậu có rất nhiều bạn bè, tại sao lại nhờ tớ giúp?"

Cậu ấy từng nói rằng sắp tới bố mẹ sẽ kiểm tra tình hình sống của cậu ấy. Tùy thuộc vào kết quả, cậu ấy có thể sẽ phải về nhà.

Vì vậy, việc cải thiện kỹ năng quản lý việc nhà là một vấn đề cấp bách—vậy mà cậu ấy chưa bao giờ nhờ đến bạn bè cùng lớp.

Và lý do cho điều đó… là vì có một khoảng cách nhất định giữa cậu ấy và những người bạn của mình.

Cậu ấy lúc nào cũng trò chuyện, đi chơi cùng các bạn nữ, và luôn lắng nghe những tâm sự của họ về tình yêu hay chuyện học hành. Cậu ấy là một người dẫn dắt không thể thay thế.

Với các bạn nam, cậu ấy đã tuyên bố sẽ không hẹn hò với bất kỳ ai, nhưng vẫn đối xử với mọi người rất tử tế, luôn chào hỏi bằng một nụ cười. Cậu ấy gần như được tôn thờ như một thiên thần.

Nhưng—

"Cậu chưa bao giờ nói với bạn bè mình, đúng không? Rằng cậu tệ việc nhà. Rằng cậu cũng có những điểm yếu… Không, phải nói là—rằng cậu cũng có những nét bình thường, gần gũi khiến người khác thấy thân thuộc."

"…Ừm."

Hoshinose-san đã xây dựng danh tiếng của mình bằng cách đáp ứng kỳ vọng của mọi người.

Nhưng cũng chính vì thế, cả nam và nữ sinh đều chỉ nhìn thấy một "Thiên thần của Tình yêu Nở rộ", người đứng đầu Bảng Xếp Hạng Tình Yêu.

Họ chưa bao giờ thấy cậu ấy là một cô gái bình thường với những nỗi niềm riêng.

Gần như thể… cậu ấy đã cố tình xóa đi mọi dấu vết của sự yếu đuối của con người khỏi bản thân.

"…Đối với tớ, có vẻ như cậu đang cố định vị bản thân như một thần tượng."

Với vốn từ hạn hẹp của mình, đó là cách diễn đạt gần nhất mà tôi có thể nghĩ ra.

"Và không phải theo nghĩa cậu muốn được mọi người tung hô. Mà là… cậu đang đẩy mạnh cái hình ảnh đáng tin cậy, được yêu mến, hoàn hảo đến mức tự đặt mình lên bệ phóng—một nơi không ai có thể với tới."

Hoshinose-san không kết bạn.

Cậu ấy tạo ra người hâm mộ.

Nhưng không phải kiểu người sẽ nảy sinh lòng ghen tị hay những tình cảm lãng mạn mãnh liệt—không, cậu ấy vun trồng nên một lớp người hâm mộ bình thường, những người chỉ đơn giản là ngưỡng mộ cậu ấy.

Đó là lý do cậu ấy luôn cố gắng đáp ứng kỳ vọng của mọi người và không bao giờ để lộ điểm yếu của mình.

Nghĩ lại thì, lý do cả lớp tự nhiên đề cử cậu ấy làm trưởng nhóm cũng là vì mọi người đã vô thức xem cậu ấy ở một đẳng cấp khác.

Đối với họ, Hoshinose Airi không chỉ là một bạn học. Cậu ấy là nữ sinh hạng nhất, thần tượng của cả trường—một thiên thần ngoài tầm với.

Và chính nhận thức đó đã làm họ mù quáng trước sự thật rằng cậu ấy, cũng như bao người, có những khó khăn và những việc mình không giỏi.

"…Vậy là rõ ràng đến thế à."

Câu trả lời của cậu ấy nhuốm màu mệt mỏi, nhưng cậu ấy không hề phủ nhận lời tôi nói. Cậu ấy đã thừa nhận—thừa nhận rằng tôi đã nhìn thấu cậu ấy.

"Tớ không nói cậu phải thay đổi cách hành xử. Điều đó hoàn toàn tùy thuộc vào cậu. Nhưng…"

Nếu cách sống này đang làm cậu ấy đau khổ—Thì dù có ra sao, tôi cũng phải lên tiếng. Ngay cả khi điều đó có khiến cậu ấy sẽ căm ghét tôi.

"Từ giờ trở đi, cứ từ chối những việc mình không giỏi thì có sao đâu? Cứ thế này, cậu sẽ gục ngã mất, Hoshinose-san."

"…Đó không phải là một lựa chọn."

Cậu ấy lắc đầu, vẻ mặt đầy đau đớn. Cậu ấy không có ý định dừng lại. Cậu ấy không sẵn lòng từ bỏ vai trò là phiên bản thần tượng hóa của chính mình.

"Tớ không thể chỉ là chính mình được. Tớ không thể để mọi người thấy mình dễ gần hay yếu đuối. Tớ phải duy trì sự cân bằng—cảm xúc của mọi người phụ thuộc vào nó—"

Giọng cậu ấy run rẩy.

Sự điềm tĩnh của cậu ấy đang vỡ vụn.

Những cảm xúc dồn nén bao năm qua đang tuôn trào qua từng lời nói.

"Nếu tớ lơ là cảnh giác—nếu tớ để mọi người đến gần—"

Cậu ấy hít một hơi thật sâu, như thể đang tự trấn an.

"Thì Bảng Xếp Hạng Tình Yêu sẽ nghiền nát tớ."

"…Cái gì?"

Sức nặng trong lời nói của cậu ấy khiến tôi chết lặng.

Bị nghiền nát… bởi Bảng Xếp Hạng Tình Yêu ư?

Chính cái hệ thống đã công nhận cậu ấy là nữ sinh được ngưỡng mộ nhất trường?

Cái mà ai cũng nghĩ cậu ấy được hưởng lợi?

Cái đã định danh cậu ấy là "Thiên thần của Tình yêu Nở rộ"?

"…Kuga-kun, cậu nghe tớ kể được không?"

Giọng cậu ấy thật nhẹ nhàng—nhưng lại ẩn chứa một chiều sâu không thể nhầm lẫn.

Lần đầu tiên, trông cậu ấy hoàn toàn không phòng bị.

Cứ như thể sự mệt mỏi và nỗi đau cậu ấy chôn giấu bấy lâu cuối cùng đã tìm đến.

Ngay cả một đứa như tôi—chưa từng có mảnh tình vắt vai, đội sổ trên Bảng Xếp Hạng Tình Yêu—cũng có thể thấy được.

Ngay lúc này, cậu ấy cần một người lắng nghe.

"Để tớ kể cho cậu… về khoảnh khắc tớ bắt đầu căm ghét ứng dụng Koikatsu—và chính Bảng Xếp Hạng Tình Yêu."

Tôi—Hoshinose Airi—nếu nghĩ lại, đã từng là một đứa trẻ vô cùng vô tư và vụng về.

Tôi lúc nào cũng hậu đậu, tự vấp ngã rồi mắc những lỗi ngớ ngẩn khiến mọi người bật cười.

Nhưng vì không phải kiểu hay để bụng, tôi vẫn hòa đồng với bạn bè, ngay cả khi họ gọi tôi là “Airi-chan vụng về.”

Từ nhỏ, tôi đã thường được khen về ngoại hình.

Bố mẹ, họ hàng, và bạn bè ở trường đều nói tôi dễ thương.

Nhưng hồi đó, tôi chỉ là một đứa trẻ. Phản ứng của tớ chẳng bao giờ vượt quá, "Thật á? Thích quá!".

Tôi chưa bao giờ nghĩ nhiều về nó và cứ thế trải qua những năm tháng tiểu học.

Rồi, khi tôi vào năm hai cấp hai, tôi cuối cùng cũng đủ tuổi để dùng ứng dụng Bảng Xếp Hạng Tình Yêu.

Lúc đó, tim tôi đã đập rộn ràng vì phấn khích và mong đợi.

Giống như mọi cô gái đồng trang lứa, tôi khao khát một mối tình lãng mạn. Ứng dụng Bảng Xếp Hạng Tình Yêu cứ như một cánh cổng dẫn vào thế giới người lớn—như bước đệm để trải nghiệm một câu chuyện tình yêu bước ra từ manga hay anime. Tôi vẫn còn nhớ như in cảm giác tim mình đập loạn nhịp khi nghĩ về nó.

Và khi hồ sơ của tôi được đăng ký—chỉ trong chốc lát, tôi đã trở thành nữ sinh hạng nhất trên Bảng Xếp Hạng Tình Yêu của trường.

Kể từ khoảnh khắc đó, cuộc sống học đường của tôi đã thay đổi hoàn toàn.

Một cơn lũ những lời đề nghị hẹn hò từ các bạn nam ồ ạt kéo đến, và tiếng thông báo điện thoại trở thành một âm thanh bất tận và đáng sợ.

Nhiều bạn nữ đã ngừng đối xử với tôi một cách bình thường.

Ngay cả những người bạn thân cũng đột nhiên xa cách, thậm chí là sợ hãi tôi.

Rồi còn có những người tôi hoàn toàn không quen biết—họ bắt đầu ghen ghét tôi, nói xấu sau lưng, và thì thầm những lời cay độc.

“Ngay cả những học sinh hạng cao trước đây cũng chưa bao giờ gây ra phản ứng như thế này. Hoshinose-san, em đơn giản là quá thu hút, đến mức mọi người không thể đối mặt được.”

Đó là lời cô giáo mà tôi đã tâm sự nói với tôi. Và lần đầu tiên, tôi buộc phải thừa nhận rằng ngoại hình của mình không chỉ ưa nhìn—nó thật sự đặc biệt.

Đối với các bạn học khác, tôi cứ như một thứ thuốc nguy hiểm.

“Đừng lo, A-chan! Bất kể ai nói gì, tớ sẽ bảo vệ cậu!”

Giữa mớ bòng bong đó, người duy nhất ở bên tôi là cô bạn thời thơ ấu, Chikayama Chikage—hay Chi-chan, như tôi thường gọi.

Có cậu ấy ở bên, tôi đã bằng cách nào đó vượt qua được những năm tháng cấp hai.

Nhưng rồi, một ngày nọ—một sự cố đã xảy ra.

Một bạn nam đã dồn tôi vào góc, nhất quyết không chấp nhận lời từ chối. Cậu ta là một trong số rất nhiều người tôi đã từ chối, nhưng cậu ta không thể chấp nhận được.

“Tôi thì có gì không tốt chứ!?”

“Sao cậu có thể từ chối tôi qua một cái ứng dụng ngu ngốc như vậy!?”

“Tôi nghiêm túc với cậu! Đừng có gộp tôi chung với mấy thằng khác!”

Khoảnh khắc cậu ta siết lấy cổ tay tôi, cái nắm tay mạnh mẽ và tuyệt vọng, một làn sóng kinh hoàng chạy dọc người tôi—một cảm giác mà tôi vẫn chưa thể nào quên.

Một giáo viên tình cờ đi ngang và can thiệp trước khi mọi chuyện đi xa hơn, nhưng tôi nhớ mình đã dành cả ngày hôm sau ở nhà, khóc nức nở.

Cuối cùng, cậu bạn đó bị đình chỉ—và không bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa.

Đó cũng là lúc tôi lần đầu biết được các quy định đã trở nên nghiêm ngặt đến mức nào đối với các xung đột tình cảm ngày một gia tăng do ứng dụng gây ra. Rình rập, ép buộc và bạo lực đều bị trừng phạt rất nặng.

Và thế là, mọi chuyện đã được giải quyết—ít nhất là về mặt hình thức.

Nhưng đòn đau nhất lại đến sau đó.

“Tại sao cậu lại cướp anh ấy khỏi tớ!?”

Thứ chờ đợi trái tim đang bị tổn thương của tôi không phải là sự an ủi—mà là giọng nói đầy buộc tội của Chi-chan.

“Lúc nào cũng như vậy…!”

“Cứ ở cạnh cậu là chẳng ai thèm ngó ngàng đến tớ, A-chan!”

“Cậu lúc nào cũng, lúc nào cũng đẩy tớ ra rìa!”

Tôi đứng đó, sững sờ, gần như không hiểu được lời cậu ấy nói—cho đến khi tôi cuối cùng cũng nhận ra.

Chàng trai đã dồn tôi vào góc lúc đó… chính là người mà Chi-chan thích.

“Bất công, bất công, bất công quá…!”

“Chỉ vì cậu xinh đẹp mà ai cũng tung hô cậu, ai cũng yêu cậu!”

“Ngay cả người tớ thích—cậu cũng cướp đi mà chẳng cần tốn chút công sức nào!”

“A-chan, cậu thật bất công…!”

Ngay khoảnh khắc đó, tôi nghe thấy có thứ gì đó bên trong mình vỡ nát.

Nỗi buồn bóp nghẹt trái tim tôi thành một thứ không thể nhận dạng, khiến tôi tê liệt đến mức không thể khóc.

Và đó là lúc tôi nhận ra một điều.

Chi-chan và cậu bạn kia không phải là người xấu. Họ không phải kiểu người sẽ nói những lời cay độc.

Nhưng tình yêu đã nuốt chửng họ—đẩy họ đến giới hạn, cho đến khi họ không còn là chính mình nữa.

“Tình yêu khiến con người ta phát điên.”

Đã có lúc, tôi từng mơ về một mối tình ngọt ngào. Nhưng ngay cả khi còn là một cô bé cấp hai, tôi không có lựa chọn nào khác ngoài việc chấp nhận sự thật này.

Không chỉ riêng họ.

Vô số chàng trai gửi yêu cầu cho tôi, những cô gái ghen tị lườm tôi với ánh mắt căm ghét—tất cả họ, theo một cách nào đó, đều đã bị tình yêu làm cho phát điên.

Và tôi… tôi là người thu hút mọi người chỉ bằng sự tồn tại của mình.

Đó không phải là một phước lành.

Đó là một lời nguyền.

Trong thời đại cạnh tranh ám ảnh bởi tình yêu này, một người có ngoại hình như tôi sẽ không bao giờ được để yên.

Và điều đó, hơn bất cứ thứ gì, đã nhấn chìm tôi trong tuyệt vọng.

"────"

Tôi—Kuga Renji—lắng nghe câu chuyện của Hoshinose-san về những năm tháng cấp hai và hoàn toàn không biết nói gì.

Tôi và Toshiro vẫn thường than thở về những khó khăn của việc không nổi tiếng trong thời đại yêu đương này, nhưng sau khi nghe câu chuyện của cậu ấy… những lời ca thán của chúng tôi bỗng trở nên thật nhỏ nhặt.

“Vậy, cô bạn mà chúng ta gặp gần tiệm salon hôm nọ là…”

“Phải. Một thời gian sau đó Chi-chan đã xin lỗi tớ… và tớ đã chấp nhận. Nhưng chúng tớ không bao giờ có thể quay lại như xưa nữa.”

Nhìn cái cách “Chi-chan” đã hành động như không có gì xảy ra khi chúng tôi gặp cậu ấy, tôi chỉ có thể đoán rằng Hoshinose-san đã giả vờ không để tâm—vì cậu ấy.

Rất có thể là cho đến tận lúc tốt nghiệp.

Hoặc có lẽ… Chi-chan thậm chí còn không nhận ra rằng những lời nói của cậu ấy đã để lại một vết sẹo không thể phai mờ trong lòng Hoshinose-san, một vết sẹo đủ sâu để trở thành một chấn thương tâm lý.

“Và sau đó… tớ bắt đầu suy nghĩ. Làm thế nào để có thể sống một cuộc sống học đường bình thường đây? Bởi vì trong cái thời đại yêu đương này, chẳng có nơi nào để trốn chạy cả.”

Những rắc rối như cậu ấy phải đối mặt không hề hiếm.

Theo những gì chính mắt tôi thấy và những gì chúng tôi được học trên lớp, ứng dụng Bảng Xếp Hạng Tình Yêu và hệ thống của nó mang lại vô số vấn đề.

Phân biệt đối xử với những người kém may mắn trong tình yêu, sự phân chia giai cấp học đường ngày càng gay gắt, ghen tị vì chênh lệch thứ hạng, tình bạn tan vỡ, bắt nạt, theo dõi, lăng mạ từ những người bị từ chối—danh sách cứ thế dài ra.

(Nó bị chỉ trích rất nhiều… nhưng những người có quyền lực lại từ chối thay đổi lập trường. Ngay cả bộ trưởng cũng đã nói trên TV, ‘Chúng tôi thừa nhận các vấn đề thường xuyên xảy ra, nhưng xét đến việc hệ thống này đã cải thiện đáng kể tỉ lệ sinh, việc bãi bỏ nó là điều không thể.’)

Để đổi lại, các cơ chế để xử lý những vấn đề này đã được củng cố đáng kể qua nhiều năm.

Tin đồn nhảm nhí có thể bị bỏ qua, nhưng bắt nạt, theo dõi và quấy rối sẽ bị xử lý nhanh chóng một khi sự thật được phơi bày. Trong những trường hợp nghiêm trọng, đình chỉ, đuổi học, hay thậm chí có sự can thiệp của cảnh sát cũng không phải là hiếm.

Nhưng suy cho cùng, đó cũng chỉ là những biện pháp đối phó khi sự đã rồi.

Chẳng có hệ thống nào được lập ra để bảo vệ những cô gái như cậu ấy—những người có cuộc sống trở nên không thể chịu đựng nổi chỉ vì họ thu hút quá nhiều sự chú ý.

"Kết luận của tớ là trở thành một người không gợi lên những cảm xúc mạnh mẽ. Một người được mọi người yêu mến nhưng không ai oán giận, và tuy nhiên… một người mà không ai có thể xem là một cô gái thực sự, một người mà họ có thể trút lên những cảm xúc trần trụi. Theo nghĩa đó, cậu nói đúng, Kuga-kun—nó gần giống với việc được 'thần tượng hóa.'"

Hoshinose-san giải thích rằng mọi người nảy sinh lòng ghen tị, thù địch và những tình cảm lãng mạn ám ảnh đối với cậu ấy vì họ chỉ xem cậu ấy như một nữ sinh cao trung bình thường. Vì vậy, cậu ấy đã nhắm đến việc định vị bản thân ở một bậc cao hơn họ—một người không thể chạm tới.

"Và cho đến giờ, nó vẫn đang hiệu quả. Sự thù địch từ các bạn nữ khác đã giảm bớt, và số lượng các bạn nam theo đuổi tớ một cách dồn dập cũng đã giảm đáng kể… dù nó không hoàn hảo."

Điều đó thì tôi biết rồi, qua việc quan sát cậu ấy trên lớp.

Hồi đầu năm hai, khi chúng tôi mới chuyển lớp, đã có một chút căng thẳng, nhưng bây giờ thì sao? Không có sự ghen tị quá mức hay ám ảnh tình ái điên cuồng nào nhắm vào cậu ấy.

"Tớ đã phải nỗ lực rất nhiều vì điều này, cậu biết không? Mọi người cho rằng tớ là một cô gái tài năng, hoàn hảo chỉ vì ngoại hình, nhưng ban đầu điểm số của tớ không hề tốt, và về bản chất, tớ vẫn rất vụng về. Tớ đã phải học rất nhiều, rủ mọi người đi chơi để giao lưu—thật lòng, tớ đã cố gắng rất nhiều từ năm nhất."

"...Chắc hẳn đã vất vả lắm."

Tôi đã nghĩ điều này trước đây, nhưng Hoshinose-san không phải là một nữ hoàng không thể chạm tới của Bảng Xếp Hạng Tình Yêu. Cậu ấy là một cô gái tử tế, vui vẻ—và có phần hơi hậu đậu.

Tôi chỉ có thể tưởng tượng một người như cậu ấy đã phải nỗ lực đến nhường nào để trở thành một hình tượng giống như thần tượng này.

"Giải pháp dễ nhất là chỉ cần hẹn hò với ai đó—bất cứ ai. Nhưng… tớ không thể. Bản thân chuyện tình cảm đã trở thành một nỗi ám ảnh đối với tớ, và tớ luôn có một suy nghĩ khá cổ hủ rằng mình không thể hẹn hò 'tạm bợ' với ai đó mà không có tình cảm thật sự."

Cậu ấy nói đúng.

Nếu cậu ấy là kiểu người dùng sắc đẹp của mình để có hết bạn trai này đến bạn trai khác, cậu ấy đã không phải vật lộn nhiều đến vậy.

Lấy ví dụ như Koiwai-san, một cô nàng gyaru trong lớp chúng tôi. Cậu ấy tự do đón nhận tình yêu, tận dụng triệt để ngoại hình của mình, và dường như hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi bất kỳ vấn đề nào mà Hoshinose-san đã phải đối mặt.

"Đó là lý do tại sao việc đưa ra lời khuyên tình cảm là phần khó nhất. Mọi người đều cho rằng tớ là một chuyên gia dày dạn kinh nghiệm và tìm đến nhờ giúp đỡ, nhưng sự thật là, tớ không có lấy một chút kinh nghiệm thực tế nào cả."

Không có kinh nghiệm. Sau khi nghe câu chuyện của cậu ấy, tôi không hề nghi ngờ một chút nào. Nhưng vẫn thật khó tin khi nghe một cô gái xinh đẹp như vậy lại thẳng thắn thừa nhận điều đó.

"Lúc đầu, tớ chỉ đưa ra những câu trả lời có sẵn trên mạng và trong các tạp chí tình yêu. Nhưng dần dà, tớ đã học được rất nhiều từ những câu hỏi mà mình nhận được."

"Chờ đã… vậy có nghĩa là những bài học tình yêu của tớ cũng…"

"…Ừ. Thật khó để thừa nhận, nhưng tất cả những gì tớ đã tự tin nói với cậu chỉ là kiến thức suông—từ việc học và trả lời câu hỏi của người khác. Không một điều gì đến từ kinh nghiệm của riêng tớ. A ha ha… cá là cậu thất vọng rồi."

"K-Không, không hề! Ý tớ là, lời khuyên của cậu rất xác đáng và thực sự hiệu quả!"

Chắc chắn, thật ngạc nhiên khi biết rằng tất cả kiến thức đó không dựa trên kinh nghiệm trực tiếp. Nhưng bản thân các bài học chắc chắn đã có hiệu quả.

"Nếu có điều gì, thì nó còn tuyệt vời hơn, đúng không? Cậu đã giúp một đứa hạng F như tớ tiến đến mức được nhiều bạn nữ cho 'like'—tất cả mà không cần kinh nghiệm thực tế."

"Hừm… tớ nghĩ đó chủ yếu là nhờ tài năng và nỗ lực của cậu. Thật lòng, đôi khi tớ cảm thấy như mình đang đào tạo một tay sát gái tương lai vậy."

Gọi tôi, một đứa hạng F, là một tay sát gái đúng là một trò đùa khá vui—nhưng tôi cho qua.

"Chà… giờ thì tớ hiểu rồi. Tớ sẽ không bảo cậu ngừng cố gắng ở trường nữa. Và nếu cậu cần ai đó hỗ trợ để mọi thứ không sụp đổ, tớ sẽ giúp bằng mọi cách có thể."

Sau khi nghe về sức nặng của nỗi ám ảnh đó, tôi không đời nào có thể yêu cầu cậu ấy từ bỏ vị trí mà cậu ấy đã phải chiến đấu rất vất vả để duy trì.

"Nhưng mà, chắc hẳn mệt mỏi lắm, phải luôn giữ cái vỏ bọc đó."

Ý nghĩ về việc cô gái này bị đè bẹp dưới sức nặng của hình ảnh do chính mình tạo ra thật không thể chịu đựng nổi. Vì vậy, với tất cả sự ấm áp có thể, tôi đã nói với cậu ấy:

"Tớ biết con người thật của cậu mà, Hoshinose-san. Nên là… nếu có lúc nào cậu cần trút giận, tớ luôn ở đây."

"Kuga-kun…"

Tôi chẳng là gì to tát, nhưng nếu có bất cứ điều gì tôi có thể làm để giúp cậu ấy duy trì hình tượng này mà không bị gục ngã, tôi sẽ làm.

Ít nhất, nó có thể làm vơi đi gánh nặng của việc là nữ sinh hạng nhất—dù chỉ một chút.

"Dĩ nhiên, tớ sẽ giữ bí mật về con người riêng tư của cậu. Như cái lần cậu cố ép khí ra khỏi miếng bít tết hamburger rồi cuối cùng phóng thẳng nó vào mặt tớ—chuyện đó chỉ hai chúng ta biết thôi nhé."

"C-Chờ đã! Tớ đã xin lỗi về chuyện đó rồi mà! Tớ không thể tin nổi miếng bít tết khổng lồ đó lại biến mất khỏi tay mình—cảm giác cứ như bị ma giấu vậy!"

Khi tâm trạng trở nên quá nặng nề, hãy pha trò để làm nó nhẹ đi.

Đó là một trong những bài học đầu tiên cậu ấy dạy tôi về cách nói chuyện với con gái. Và quả nhiên, nó đã hiệu quả.

Không có điều gì cậu ấy từng dạy tôi là dối trá.

"Trời ạ… Nhưng mà cậu biết không, Kuga-kun, nói chuyện với cậu thật sự rất thoải mái. Dù sao thì, cậu cũng đã biết hết mặt xấu của tớ rồi."

Cậu ấy ngả người xuống ghế sofa, cười khúc khích như thể đó là chuyện vui nhất trên đời. Như thể, chỉ trong khoảnh khắc, cậu ấy cuối cùng cũng có thể thư giãn.

"…Cảm ơn cậu, Kuga-kun."

Rồi, cậu ấy quay sang tôi—ánh mắt kiên định, nhìn xoáy thẳng vào tôi.

Đôi mắt cậu ấy đẹp đến nao lòng, khiến tâm trí tôi trống rỗng.

"Tớ thật sự rất vui… vì người sống ở căn hộ kế bên, người đã thấy những điểm yếu của tớ… lại là cậu."