“Yuugo, đ-đợi đã!”
Tsukimiya gọi tên tôi, ngăn không cho rời đi.
Không biết đến bao giờ cô ấy mới bỏ cuộc. Thành thật mà nói, tôi thực sự vui vì cô nghĩ về tôi nhiều tới vậy, nhưng tôi đã có người mình yêu mất rồi, tình đầu của tôi - Tenshin Himari. Vậy nên dù Tsukimiya có nói yêu tôi bao nhiêu lần đi chăng nữa, tôi không thể đáp lại được.
Chắc tôi phải nói tới khi cô ấy hiểu mới thôi vậy.
“Sao thế?”
Tôi quay lại và thấy Tsukimiya nhìn bằng đôi mắt đỏ hoe.
Tuy vậy, khuôn mặt của Tsukimiya lúc này đây tràn trề quyết tâm dù cho cô ấy mới vừa khóc xong.
“Tớ sẽ nói cho cậu biết. Tình cảm của cậu sẽ không bao giờ chạm tới được Tenshin đâu.”
Tsukimiya vừa nói một điều khó hiểu. Cảm xúc của tôi không chạm tới được Himari á?
“Thế có nghĩa là sao?”
Khi tôi hỏi lại, Tsukimiya chỉ cười toe toét rồi trả lời bằng một câu hỏi khác.
“Yuugo này. Lúc mà cậu tỏ tình với Himari ấy, có gì lạ xảy ra không?”
“Kỳ lạ ư?”
“Ừ. Ví dụ, đang lúc tỏ tình thì cậu thấy bản thân bỗng bị dịch chuyển đến đâu đó.”
Cái hôm mà tôi cố để tỏ tình với Tenshin. đột nhiên tôi bị dịch chuyển đến sân thể dục. Theo lẽ tự nhiên, lần tỏ tình ấythất bại thảm hại. Nhưng…
“Sao cậu lại biết được chuyện đó, Tsukimiya?”
Tsukimiya nở nụ cười đầy tự hào, đáp lại
“Rõ ràng là vì tớ đã can thiệp vào lời tỏ tình của Yuugo rồi.”
“...Gì cơ?”
Câu trả lời bất ngờ này khiến tôi đáp lại một cách đầy nực cười.
“Cậu nói can thiệp ý là sao?”
“Tớ là người đã dịch chuyển cậu lúc đó.”
“...”
Cô gái này đang nói cái quái gì vậy?
“Đ-đó là sự thật! Tớ không nói dối đâu!”
“Dù có là thế đi chăng nữa, ai màn tin rằng cậu đã dịch chuyển một con người chứ?”
Thậm chí lời nói của một người bán hàng mờ ám còn đáng tin hơn thế này.
“Rõ ràng là người thường không làm được. Nhưng tớ thì có thể.”
“Ờ, tại sao thế?”
Thành thực mà nói, cũng không hẳn là tò mò đâu, nhưng tôi vẫn hỏi Tsukimiya.
“Fu~fu~fu~fu. Đó là vì…”
Giữ im lặng một lúc, cô ấy đáp.
“Vì tớ là Vị thần Romcom!”
“Kh-khoan, đ-đợi chút đã!”
Tôi gần như không nghe được phần sau của câu trả lời vì tôi đã cố thoát khỏi Tsukimiya càng nhanh càng tốt. Cô ấy ngay lập tức đuổi theo tôi, và sau khi nghe cô ấy tuyên bố mình là thần Romcom, tôi nhận ra Tsukimiya Athena là một kẻ điên. Đúng kiểu người Nhật hay gọi là chuunibyou ấy. Tôi không muốn dây vào loại như cô ấy đâu.
“Đợi đã! L-làm ơn đợi tớ đi mà, Yuugo! Tớ là Thần Romcom thật đó!”
Tsukimiya cố ngăn tôi lại, nhưng tôi tiếp tục bơ cô ấy. Ngay khi tôi đến được tủ để giày, tôi lập tức thay giày rồi chạy ra ngoài cửa chính.
Thật ư, sao Tsukimiya lại gọi mình bằng tên vậy?
Ừ thì, cũng có vài người gọi người khác thẳng bằng tên dù chưa từng gặp nhau trước đây, nên tôi nghĩ nó không quá kỳ lạ.
“L-làm ơn chờ chút! Đợi-”
Tôi nghe thấy tiếng giống như ai đó bị ngã ở đằng sau.
Tôi quay lại và thấy Tsukimiya nằm sõng soài trên sàn gần cửa ra vào.
… Thật là một người vụng về.
“Ưưư… đau quá…”
“Cậu không sao chứ?”
Tôi lại gần Tsukimiya, lúc này đang rướn người dậy. Theo đánh giá sơ bộ của tôi thì cô ấy không gặp phải thương tích nghiêm trọng nào. Thậm chí còn chẳng có một vết xước nào trên làn da hoàn mỹ của cô ấy.
“Cậu đứng lên được chứ?”
Tôi đưa tay ra để đỡ cô ấy.
“Yu-Yuugo…”
Hai má Tsukimiya đỏ ửng lên khi cô ấy nhìn chằm chằm vào tôi.
Đừng nhìn tớ như thế chứ. Ngại quá.
“Cảm ơn cậu, Yuugo.”
Tsukimiya nắm lấy tay tôi mà đứng lên.
“Ổn mà, không có chi đâu.”
Bất cứ ai có lòng tốt đều sẽ làm như vậy.
“Vậy thì tớ về nhà đây.”
Sau một hồi im lặng, tôi nói. Nhưng khi tôi chuẩn bị đi thì vị thần Romcom tự xưng này lại ôm lấy cánh tay tôi. Cái gì đây? Déjà vu à?
“Đợi chút đã Yuugo. Tớ là thần Romcom thật mà. Tin tớ đi chứ.”
“Nghe cho kĩ đây, tớ không có mấy cái sở thích chuunibyou đấy đâu.”
Dù khá đau khi phải thừa nhận, nhưng tôi đã vượt qua tuổi dậy thì với kĩ năng siêu hạng “Từ nhỏ đến giờ chưa biết mùi bạn gái”.
Rốt cuộc cô ấy thấy cái ảo giác gì vậy? Nghĩ thôi cũng thấy sợ rồi.
“Tại sao cậu lại không tin tớ chứ? Tớ trông không giống thần lắm hay sao?”
“Cậu nói ‘thần’ nghĩa là sao? Tớ không biết cậu đang nói gì cả.”
Tôi cố tìm cách lảng đi, nhưng Tsukimiya ngăn tôi làm thế bằng cách kéo tay tôi lại mạnh nhất có thể. Đau thật đấy! Cô ấy khỏe quá.
“Tớ sẽ không để cậu đi chừng nào cậu tin tớ là thần Romcom đâu.”
“Đừng có nói chuyện vô nghĩa nữa.”
Nhưng đôi mắt của Tsukimiya lại toátt lên vẻ nghiêm túc và cô ấy dường như cũng chẳng có ý định để tôi đi.
“Okay, vậy thì làm thế này xem.”
Quyết định rằng sẽ khó để thoát khỏi vị thần Romcom tự xưng này, tôi ra một đề nghị.
“Tsukimiya này, nếu cậu thực sự là thần của Romcom, thì cậu có thể dịch chuyển tớ đến đâu đó đúng không nhỉ?”
“Tất nhiên rồi. Vì tớ chính là vị thần của tình cảm hài hước mà.”
Tsukimiya trưng ra một biểu cảm đầy tự hào khi cô ấy vỗ vào ngực mình.
“Hiểu rồi. Vậy dịch chuyển tớ đi. Nếu cậu làm được thế thật thì tớ sẽ tin cậu là một vị thần.”
Nhưng nếu là người trần mắt thịt thì sẽ không thể nào dịch chuyển người khác được.
Nói cách khác, là một nhỏ chuunibyou, không nên chấp nhận thử thách này.
“Thật không! Cậu sẽ không rút lại lời nói đó chứ!”
Nhưng vì lý do nào đó, hai mắt Tsukimiya còn sáng rỡ hơn nữa.
Chẳng lẽ Tsukimiya thực sự là thần tình cảm hài hước sao?
.... Không, không, không, không thể nào. Trước hết thì thần tình cảm hài hước là cái kiểu thần thánh gì vậy.
“Vậy, trước đó thì tớ muốn nhờ cậu việc này.”
“Gì thế?”
Khi nghe tôi hỏi lại, Tsukimiya gật gật đầu.
“Tớ cần cậu đến một nơi nào đó vắng vẻ. Nếu cậu làm thế, tớ sẽ có thể chứng minh với cậu rằng tớ là thần Romcom.”
“Cậu nghiêm túc muốn dịch chuyển tớ đấy à?”
Tôi cam đoan 100% rằng cái đó là bất khả thi.
Nhưng mà ổn thôi. Tôi sẽ hùa theo cái trò này của cô ấy cho đến khi cô ấy cảm thấy tốt hơn vậy.
“Chỗ này là nơi kín đáo nhất rồi này. Tầm giờ này thì không có ai đến đây đâu.”
“H-hiểu rồi. Vậy thì hãy để tớ nhân cơ hội này mà chứng minh cho cậu thấy rằng tớ chính là thần của Romcom.”
Tsukimiya đột nhiên giơ thẳng tay lên trời.
…. Nghiêm túc đấy, cô ấy đang làm gì vậy?
“Yuugo.”
Sau đó, một cây đũa phép bỗng xuất hiện trong tay Tsukimiya.
Trên đầu của cây đũa màu đào ấy là một vật hình trái tim tỏ ra ánh sáng đỏ như đá quý. Thậm chí còn có thể thấy một cặp lông vũ nhỏ đính ở hai bên.
Nếu là Tenshin, người vừa bị ép mặc bộ trang phục nữ phù thủy lúc trước cầm cái này thì tuyệt phải biết.
“Đừng có bất ngờ lôi đồ chơi ra thế chứ.”
“Đây không phải đồ chơi! Nó sẽ được dùng để dịch chuyển Yuugo đi ngay tức khắc đó. Như thấy này nè.”
Sau khi nói thế, Tsukimiya khẽ vẩy cây đũa lên trên và vô số những hạt bị tỏa ra ánh xanh trắng xuất hiện trên đường đi của nó.
Hiện tượng kỳ ảo đột nhiên xuất hiện này làm tôi bối rối quá.
“Đây là…”
Và rồi, Tsukimiya vẩy cây đũa về phía tôi.
Tất cả những hạt bụi lơ lửng trong không khí rơi hết lên người tôi.
“...”
Ngay sau đó, khung cảnh xung quanh tôi bỗng nhiên thay đổi.
Đây chính xác là cái hiện tượng đã xảy ra khi tôi thử tỏ tình với Tenshin cơ mà.
“Nơi này là…”
Tôi nhìn xung quanh và nhận thấy bản thân đang ở trong một căn phòng khá rộng. Có một vài cái tủ khóa ở cuối phòng, cùng với hai cái ghế dài ở giữa.
“Nghiêm túc hả trời?”
Có vẻ như tôi đã bị dịch chuyển thật rồi.
“Yu-Yuugo…”
Một giọng nói phát ra từ đằng sau lưng tôi. Tôi quay lại thì thấy Tsukimiya đang đứng gần cửa ra vào căn phòng này, chống tay lên đầu gối thở hổn hển. Cô ấy chạy một mạch đến đây à?
“Sao nào? Giờ thì cậu tin tớ là thần của Romcom rồi chứ?
“Ừ-ừ, tớ đoán thế…”
Nhân tiện thì, tôi đã hứa sẽ tin Tsukimiya là thần nếu cô ấy thành công dịch chuyển tôi rồi. Tôi chỉ nói thể vì đoán rằng cô không thể làm được thôi, nhưng nào ngờ lại thành ra thế này.
“... Được rồi, đàn ông thì phải biết giữ chữ tín. Tớ sẽ tin cậu chính là một vị thần.”
“Th-thật chứ?”
Biểu cảm của Tsukimiya trông rất vui sướng.
Vì cô ấy không hay thể hiện những biểu cảm như thế, tôi có chút ngạc nhiên.
Có rất nhiều điều tôi muốn hỏi Tsukimiya về những gì vừa xảy ra và cô ấy đã can thiệp vào lời tỏ tình của tôi như thế nào.
Nhưng trước đó, có một thứ tôi muốn làm rõ.
“Này, Tsukimiya. Chúng ta đang ở đâu vậy?”
Chúng tôi đang ở trong một căn phòng mà tôi không thể nhận ra.
Tôi nghĩ đây là một căn phòng nằm trong khuôn viên trường… như kiểu phòng của câu lạc bộ thể thao.
“Đây là phòng thay đồ nữ.”
“... Hở?”
“Đây là phòng thay đồ nữ.”
“Tớ không có kêu cậu nhắc lại mà.”
Thế quái nào lại là phòng thay đồ nữ, tại sao cô gái này lại dịch chuyển tôi đến đây vậy?
“Vì tớ là người dịch chuyển Yuugo, tớ quyết định điểm đến là nơi nào đó cậu sẽ thích.”
‘Thế tại sao lại là phòng thay đồ nữ chứ?”
Thực sự thì nơi này vừa làm thiên đàng, vừa là địa ngục. Nếu ai bắt gặp tôi ở đây thì chắc tôi đi bán muối mất.
Đột nhiên sau đó, một nữ sinh trong bộ đồ bơi bước vào. Hẳn đó là một thành viên của câu lạc bộ bơi lội.
“A.”
Hai mắt chúng tôi chạm nhau.
… Và thế là hết.
Ngay lập tức, một tiếng hét lớn vang lên bên trong căn phòng.
Sáng hôm sau, tôi hẹn Tsukimiya ra gặp tôi ở phía sau trường.
Khoảng thời điểm này không có quá nhiều người ở đây, nên sẽ không có ai nghe thấy chúng tôi bàn luận về mấy thứ ảo tưởng tuổi dậy thì này.
“Vậy rốt cuộc ‘thần của tình cảm hài hước’ là cái gì vậy?”
“Nhưng trước hết thì Yuugo nè, hôm qua cậu ổn chứ?”
“Nhờ cậu mà tớ hoàn toàn ổn đấy.”
Ngày hôm qua, do Tsukimiya mà tôi được dịch chuyển tới phòng thay đồ nữ, nơi tôi đụng phải một cô gái từ câu lạc bộ bơi lội.
Tuy vậy, ngay sau tiếng hét của cô ấy, Tsukimiya đã nhanh chóng dịch chuyển tôi lại đến cổng trường.
Nhờ thế mà tôi có thể về nhà an toàn và tránh được rắc rối.
Cũng chỉ tại Tsukimiya mà tôi đụng phải một cô gái trong phòng thay đồ nữ.
… Nhân tiện thì, hôm qua tôi không thể hỏi cô ấy vì đầu tôi tràn ngập sự bối rối trên đường về, nhưng tôi phải làm rõ điều này.
“Tớ sẽ hỏi lại, thần romcom là cái gì vậy?”
“Thần romcom là một vị thần với vai trò là giúp đỡ hoặc cản trở chuyện tình yêu của người ta.”
‘Thì ra là thế. Vậy nó là kiểu thần tình yêu ấy à… hoặc không. Tại sao lại cần phải can thiệp vào vậy?”
Thần romcom đi xen vào tình yêu của con người thì có ổn không? Không thể nào ổn được.
Đôi khi cũng cần phải ngăn người ta đâm đầu vào tình yêu. Chẳng hạn như tình yêu của một người chồng đang ngoại tình chẳng hạn.
“Ồ, tớ hiểu rồi.”
Giáng nhát búa trừng phạt lên đám khốn nạn. Tôi đoán như thế là hợp lý rồi.
Nếu ngoại tình và những hành động không chung thủy được hợp pháp hóa, những người đàn ông bảnh bao thắng chắc rồi. Tôi sẽ không thể để họ thắng nếu điều đó xảy ra được.
“Để hoàn thành vai trò này, bọn tớ được sinh và nuôi dưỡng trên cõi thiên giới, hoặc là thiên đàng, theo cách gọi của Yuugo và bạn cậu. Khi đủ 15 tuổi thì bọn tớ sẽ xuống hạ giới.”
…
Điều này có nghĩa là thần romcom đã từ trời xuống để trừng phạt con người vì ngoại tình, không chung thủy và thỉnh thoảng là những hành động sai trái à?
Ảo thật đấy, nhưng tôi đã chứng kiến khả năng dịch chuyển người khác của Tsukimiya rồi.
Nếu cô ấy nói thiên đường có tồn tại, tôi sẽ không ngạc nhiên, bởi giờ đây nó thực sự có thật rồi.
“Hơn nữa, thần romcom có sức mạnh để tạo nên bất cứ hiện tượng nào để giúp đỡ hoặc ngăn cản tình yêu của con người bằng nhiều cách.”
“Thật sao? Thế có nghĩa là sao?”
Tsukimiya gật đầu đầy hăng hái.
Việc cậu có thể gây ra những hiện tượng như thế khá bất ngờ đó chứ.
“Sức mạnh đó… đến từ cây đũa phép à?”
Sau khi gật đầu, một cây đũa phép đáng yêu xuất hiện trong tay cô ấy. Nó chính xác là cái hôm qua tôi đã thấy.
“Cậu thấy sao nào? Dễ thương phải không?”
Tsukimiya tự hào khoe ra cây đũa phép. Cậu là trẻ con hay gì à?
“Này Tsukimiya, cậu không thể dùng sức mạnh lên chính mình đúng không?”
Hôm qua tôi đã bị dịch chuyển tận hai lần, nhưng Tsukimiya có vẻ như đã phải chạy đến phòng thay đồ nữ, và khi nữ sinh kia phát hiện ra tôi, tôi là người duy nhất bị dịch chuyển còn còn cô ấy vẫn ở bên trong đó. Lẽ ra cô ấy đã có thể dễ dàng dịch chuyển cùng tôi.
“Ừm. Sức mạnh của tớ chỉ có thể dùng lên con người thôi. Nó không có tác dụng lên một vị thần như tớ.”
“Kể cả cậu không thể nó lên chính mình, nó vẫn thực là một năng lực tuyệt vời.”
“Đúng thế. Với nó, tớ có thể ngăn chặn mọi lời tỏ tình của Yuugo.”
Tsukimiya khịt mũi và nói đầy tự hào.
“Ừ, cậu nói điều đó ngày hôm qua rồi mà.”
Đó là điều quan trọng NHẤT đó… Sao mà tôi quên được chứ? Chắc là vì nhiều chuyện đã xảy ra quá nên nó đã hoàn toàn biến mất khỏi đầu tôi.
Điều đó có nghĩa là Tsukimiya đã cho mưa quần lót từ trời xuống và biến thư tình của tôi thành ảnh idol áo tắm để ngăn tôi tỏ tình với Tenshin.
“Nhân tiện thì, tớ đã ngăn chặn những lời tỏ tình của Yuugo từ phía sau được một năm rồi, kể cả khi tớ không ở trong trường.”
Tsukimiya tự hào nói.
Ừ thì, có lẽ một vị thần có thể khiến mọi thứ xảy ra. Thật khó tin nhưng chẳng còn lựa chọn nào khác rồi.
“Tại sao cậu lại đi xa đến mức này để xen vào những việc tỏ tình của tớ chứ?”
“Đ-đó là vì…”
Tôi vì tò mò mà hỏi thẳng cô ấy. Khuôn mặt Tsukimiya xìu xuống và cơ thể cô bắt đầu run lên.
“Là vì tớ y-yêu cậu… Yuugo.”
“......”
Ựa... Rắc rối rồi đây. Tsukimiya thích tôi kìa.
Tôi đã sống cả đời là một kẻ mờ nhạt mà lại hoàn toàn quên mất điều đó. Nhưng cậu không thể xen ngang vào tình yêu của người khác chỉ vì cậu thích họ được.
“Cậu thực sự muốn xen vào tình yêu của tớ đến vậy sao?”
“Ư-ưm… đúng vậy.”
Câu trả lời đó thật lòng quá. Sao mà bác bỏ được chứ.
“Đành chịu thôi!? Kể cả có là thần thánh đi nữa thì dính vào tình yêu rồi cũng không khác biệt với con người là mấy."
“Th-Thật vậy sao…"
Lời nói tôi nghẹn lại khi Tsukimiya đột ngột mở miệng.
Thành thật mà nói, tôi cũng phần nào hiểu được cảm giác của cô ấy. Nếu gã nào đó tỏ tình với Tenshin, tôi sẽ khử ngay tên đó trước khi hắn làm thế.
… Nhưng có ổn không khi thần romom lại đi phá bĩnh chuyện tình của người khác chỉ vì mục đích cá nhân? Tôi không biết đó có phải ý tưởng tốt hay không nhưng khá chắc là không ổn rồi đấy.
“Này Tsukimiya. Cậu có thể không xen vào việc tỏ tình của tớ được không?”
“Không.”
“Trả lời ngay lập tức luôn à!”
Tôi bất ngờ vì cô ấy đáp lại nhanh như vậy.
“B-bởi vì tớ-tớ yêu cậu, Yuugo à.”
Miệng của Tsukimiya cong lên và những ngón tay cô đan chéo vào nhau vì ngượng. Đây là lần thứ hai trong ngày cô ấy nói điều đó rồi.
… Tệ rồi đây. Mặc cho tôi có nói gì đi nữa, khả năng ngăn được Tsukimiya khỏi xen vào việc tỏ tình của tôi là cực kỳ thấp.
Nhưng nếu điều đó xảy ra, suốt đời này tôi sẽ không thể bày tỏ cảm xúc của mình tới Tenshin được mất.
“......”
Giờ tôi nên làm gì đây?