Trans: Peter D. Redlion
Edit: A. Sora
------------------------
Hiện tại đang là giữa tháng tư, ánh nắng ban mai ấm áp đang chiếu xuyên qua cửa sổ lớp học. Mọi người trong lớp vui vẻ trò chuyện với nhau và làm ầm ĩ hết cả lên với những tiếng “Ồ!” và “A!”
“Himari nè, cậu có xem show hài hôm qua không á?”
“Nè, Himari! Hôm nay đi hát karaoke đi.”
“Himari vẫn dễ thương như mọi khi nhỉ~”
Mọi thứ đều đang diễn ra ở hai ghế phía trước tôi, hàng ghế cuối cùng cạnh cửa sổ.
Đám đông xung quanh bao gồm toàn những anh chàng đẹp trai, những cô nàng gal, những tên mọt sách cuồng 2D và nhiều thể loại khác nữa. Tất cả đều gọi cùng một cái tên, là tên của một mỹ nhân đang ở vị trí trung tâm của vòng tròn mà những học sinh đã vô tình tạo ra.
“Mồ~, mọi người bình tĩnh lại nào! Tớ không thể trả lời tất cả cùng một lúc đâu! Dù sao thì tớ cũng chỉ có duy nhất một đôi tai dễ thương này thôi mà.”
Mỹ nhân ấy cất lên giọng nói đáng yêu, năng động, mọi người xung quanh đều phá ra cười thích thú.
Tenshin Himari. Đó là tên của mỹ nhân hiện đang nói chuyện với một nhóm người trong đó chiếm tới 80 phần trăm là học sinh cùng lớp.
Mái tóc uốn nhẹ của cô nàng được buộc lại theo kiểu đuôi ngựa. Khuôn mặt xinh đẹp của cô nổi bật hơn hẳn mấy đứa con gái đứng cạnh, và bộ ngực của cô cũng rất đầy đặn. Cô mặc một chiếc váy ngắn đến nỗi sắp lộ quần lót của mình ra tới nơi, dù chuyện như thế chưa từng xảy ra. Còn về chiều cao thì cô ấy có hơi thấp hơn một chút so với chiều cao trung bình của nữ sinh cao trung.
Nhưng bấy nhiêu đó thôi là tất cả những thứ mà một thằng nam sinh cao trung có thể đòi hỏi ở một người bạn gái lý tưởng rồi.
Hơn hết, kỹ năng giao tiếp của cô nàng rất tốt, tính cách lại thân thiện, chưa kể đến việc cô ấy rất rành về trang điểm và thời trang.
Chính vì những lý do đó mà cô rất nổi tiếng với cả con trai lẫn con gái trong trường. Cô ấy hoàn hảo về mọi mặt, một idol học đường đúng nghĩa - danh hiệu mà mọi người dành cho cô ấy.
“Như mọi khi, hôm nay Tenshin cũng thật dễ thương!”
Tôi nhìn từ phía chỗ ngồi ở cuối phòng bên cửa sổ của mình, quan sát Tenshin qua những cuộc đối thoại của cô nàng. Cô đích thực là một thiên thần.
À mà để tôi nói rõ luôn nhé - Tôi yêu Tenshin. Trái tim tôi hoàn toàn đổ gục trước cô ấy rồi. Trải qua mười sáu năm cuộc đời, cô ấy là người đầu tiên và duy nhất tôi đem lòng yêu.
Nhưng xui ở chỗ, cô nàng là idol của trường nên hiển nhiên con đường chinh phục cô ấy thật sự rất khó khăn.
Trình độ học vấn và kỹ năng thể thao của cô ấy cũng chỉ xêm xêm tôi thôi, nhưng phải thừa nhận là thật khó để mời cô ấy đi chơi khi tôi chỉ là một thằng tầm thường (tôi nghĩ vậy) chẳng đủ đẹp trai để có thể sánh bước cùng cô ấy.
“Haizz~ Phải làm sao để trở nên thân thiết với Tenshin đây?”
Tôi thở dài trong khi phóng ánh mắt ra ngoài cửa sổ và ngước lên bầu trời, giọng tôi đủ nhỏ để không ai có thể nghe được.
Khoảng một năm trước, tôi đã sa vào lưới tình với Tenshin.
Thành thật mà nói, khi Tenshin bắt đầu nhập học, cô ấy không có dễ thương như bây giờ đâu. Chỉ là một cô gái bình thường, đeo kính và cột mái tóc đen cũng bình thường nốt thành một búi.
Nhưng chính vì thế mà tôi mới yêu Tenshin đó.
Chuyện xảy ra chỉ vài ngày sau khi chúng tôi vào cao trung.
Tan học, tôi vừa dọn dẹp xong xuôi trong khi đám bạn người thì tới lò luyện thi, người thì đi hẹn hò với bạn gái. Khi bước ra khỏi thang máy và chuẩn bị về nhà, tôi nhận ra bên ngoài trời đang mưa rất to.
Không may là hôm ấy tôi lại không mang theo dù, nên tôi chẳng còn cách nào khác ngoài đợi cho mưa tạnh trước lối vào trường.
“Cậu có thể cầm lấy nếu muốn.”
Bỗng một ai đó lại gần tôi từ phía sau. Tôi quay lại và trông thấy một nữ sinh tóc đen đeo kính.
Cô ấy có chút gì đó giản dị, nhưng lại đang đưa một chiếc dù cho tôi như thể biết rằng tôi quên mang. Chiếc dù đó khá dễ thương với những đốm tròn ở trên đấy.
“H-hể? Nhưng mà…”
“Tớ còn một cái nữa mà, cậu đừng lo.”
“T-tớ hiểu rồi. Tớ sẽ nhận lòng tốt của cậu.”
Tôi nhận lấy chiếc dù một cách đầy biết ơn và cảm ơn cô gái.
“Cảm ơn cậu”
“Hi! Không có chi!”
Đột nhiên cô ấy nở nụ cười với tôi.
“Thình thịch!”
Một lúc sau tôi nhận ra tim mình đang đập càng lúc càng nhanh.
“Ừm. Tớ xin phép đi trước nhé.”
Cô ấy nói rồi bung dù của mình ra và rời đi.
Tôi sẽ không để cô ấy~
“Đ-đợi một chút đã.”
Nghe thấy tiếng tôi gọi, cô gái ấy từ từ quay về phía tôi.
“Có thể cho tớ biết tên của cậu không?”
Cô ấy có đôi chút ngạc nhiên bởi câu hỏi đột ngột của tôi, nhưng rồi cô bình tĩnh lại, đôi môi ấy mím lại, khẽ nở một nụ cười.
“Tenshin Himari. Đó là tên của tớ.”
Sau khi cho tôi biết tên, cô lặng lẽ biến mất trong cơn mưa với những bước chân yên tĩnh.
“Tenshin Himari.”
Tôi choáng váng tại chỗ, chăm chú nhìn theo bóng lưng đang khuất dần của cô ấy. Tôi đứng sững người, hoàn toàn bị choáng ngợp bởi nụ cười và hình bóng của cô.
Tôi hoàn toàn bị thu hút bởi mọi thứ về cô ấy, cả tấm lòng ấm áp của cô khi cho một kẻ xa lạ, tẻ nhạt như tôi mượn chiếc dù nữa.
“Mình đổ cô ấy mất rồi…!”
Ngạc nhiên thay, ngày hôm sau, tôi phát hiện ra Tenshin là bạn cùng lớp của tôi.
Hẳn Thượng đế đã sắp đặt để biến tình yêu của tôi trở thành sự thật rồi!
Tôi quyết định phải kết thân với Tenshin càng sớm càng tốt. Để có thể trở thành bạn với Tenshin, tôi sẽ cố gắng tiếp cận sao cho cô ấy sẽ không cảm thấy phiền, và khi chúng tôi biết nhau rồi, cả hai có thể dành thời gian cho nhau sau mỗi giờ học dưới cái cớ một buổi học nhóm.
Tôi thậm chí còn lấy hết can đảm mời cô ấy đi hẹn hò một vài lần, nhưng thần kỳ thay tôi chưa bao giờ bị từ chối - Tenshin đúng là một cô gái tốt mà.
Tôi tiếp tục cách tiếp cận đầy tuyệt vọng ấy thêm vài tháng nữa.
Sau đó, Tenshin bỗng nhiên thay đổi ngoại hình, nhưng kể cả thế thì cảm xúc của tôi vẫn không thay đổi dù chỉ một chút.
Lần đầu tiên tôi thổ lộ với Tenshin là vào giữa tháng mười năm nhất. Và kết quả là tôi còn chẳng nhận được một lời phản hồi nào.
Lời bày tỏ của tôi thậm chí còn chẳng thể chạm tới cô ấy.
Vào khoảnh khắc mà tôi tỏ tình với Tenshin ở trên sân thượng, một cơn mưa đồ lót nữ bỗng trút xuống. Là quần lót của con gái đó!
Hình trái dâu, ren, lọt khe... Một đống quần lót đủ loại rớt xuống từ trên trời, phá hỏng hoàn toàn bầu không khí. Cả trường cũng náo loạn lên, và tất nhiên là lời tỏ tình của tôi thất bại.
Không, tôi không đùa đâu! Tôi hoàn toàn nghiêm túc đấy!
Đó là cách mà lần tỏ tình đầu tiên trong đời tôi kết thúc, khi thậm chí nó còn chưa chạm tới đối phương nữa!
Bất ngờ hơn nữa, đống quần lót ấy biến mất bí ẩn chỉ vài phút sau đó. Ban đầu tôi rất ngạc nhiên, nhưng đã cố tỏ ra không quan tâm tới những gì đang diễn ra.
Và rồi, một tháng sau lần tỏ tình đầu tiên của tôi...