“Hừm…”
Nghe Kamuro nói vậy, Hikigaya im lặng một lúc, rồi hỏi với vẻ mặt kỳ lạ: “Tại sao cậu đột nhiên lại nói thế?”
“Cậu… Thôi, không có gì.”
Vẻ mặt Kamuro rõ ràng là muốn nói rồi lại thôi, sự nghi ngờ gần như hiện rõ trên mặt.
Nhưng qua đó cũng có thể thấy, cô ấy không có bằng chứng xác thực, phần lớn chỉ là phỏng đoán.
…Lạ thật, rốt cuộc mình đã để lộ sơ hở ở đâu?
Hikigaya ngẫm lại một chút, về cơ bản cái cớ mà cậu dùng để giải thích với bên ngoài đều là phiếu tán thưởng của lớp C, chính là vì cân nhắc đối phương là gã Ryuuen kia.
Đương nhiên, đây không phải ý nói Ryuuen là kẻ kín miệng, tuyệt đối sẽ không hé răng nửa lời.
Mà là vì gã đó trong cả khối đều thuộc dạng ai thấy cũng ghét, không đời nào có người tìm đến gã để xác thực.
Dù sao thì Hikigaya cũng không thể tưởng tượng nổi cảnh Kamuro đi tìm Ryuuen để hỏi chuyện… vốn dĩ cô ấy thuộc kiểu người không giỏi ăn nói, chắc cgã không thể làm được việc này.
“Đừng ngẩn người ra nữa, lại đây đi.”
Cậu tiếp tục đi theo Kamuro vào trong, cuối cùng được dẫn đến trước một giá vẽ.
“Ồ, đây là tranh của cậu à?”
Ngay từ cái nhìn đầu tiên, Hikigaya đã không kìm được mà phải thốt lên kinh ngạc.
Đó là một bức tranh sơn dầu vẽ phong cảnh đồng quê, với những thửa ruộng bậc thang, những ngôi nhà gỗ cổ kính, một đứa trẻ dắt chó đi dạo giữa cánh đồng, và ngọn đồi nhỏ thấp thoáng ở phía xa. Mọi thứ trông thật tinh xảo, cứ như thể cảnh vật ấy đang hiện hữu ngay trước mắt.
Hikigaya không rành về thưởng thức hội họa, nhưng quả thực đây là một tác phẩm khiến người xem phải trầm trồ thán phục.
“Cậu vẽ đẹp quá vậy, đúng là người của câu lạc bộ mỹ thuật có khác.”
“Vậy sao? Cũng bình thường thôi.”
“Không không không, ngay cả một kẻ ngoại đạo như tớ cũng có thể thấy ngay là cậu vẽ rất đẹp.”
“Đồ ngốc… cậu có tâng bốc tớ thế nào đi nữa, tớ cũng chẳng cho cậu lợi lộc gì đâu.”
Miệng thì nói vậy, nhưng mặt Kamuro vẫn hơi ửng đỏ, trông có vẻ rất vui.
Nghĩ lại thì, đã vẽ xuất sắc đến thế, chắc cgã cô ấy đã phải khổ luyện rất nhiều, lẽ ra phải quen với những lời khen từ gia đình và thầy cô rồi chứ?
Chà chà, cô bạn Masumi còn ngại ngùng hơn mình tưởng nhỉ?
Ngay lúc Hikigaya đang định trêu cô ấy vài câu, vẻ mặt của Kamuro bỗng dưng tối sầm lại.
“Này, tớ hỏi… Hikigaya.”
“Sao thế?”
“Cậu còn nhớ… lần đầu chúng ta gặp nhau không?”
“Hả…?”
Hikigaya lập tức bị câu hỏi làm cho ngớ người.
Nếu hỏi có nhớ không, thì dĩ nhiên là có, thậm chí là muốn quên cũng không được.
“…Cậu quên rồi à?”
Không hiểu sao, ánh mắt Kamuro nhìn cậu có vẻ hơi buồn.
Thiệt tình, lạ quá đi… thường thì người ta phải mong đối phương quên béng chuyện đó đi mới đúng chứ!
“Làm sao mà quên được.” Hikigaya bị nhìn đến hơi ngượng, bất giác tránh ánh mắt của cô ấy, “Chưa đầy một năm, trí nhớ của tớ cũng không đến nỗi tệ vậy đâu… mà cho chắc, tớ hỏi một câu, bây giờ cậu không còn làm chuyện đó nữa chứ?”
“Ừm… ngày nào cũng bị Sakayanagi sai vặt, làm gì có thời gian mà làm.”
“Kể cả có thời gian cũng không được đâu nhé.”
Dù biết có thể bị cho là lo chuyện bao đồng, Hikigaya vẫn muốn nói thêm một câu, dù có bị ghét vì điều đó cũng chẳng sao.
Nếu là Hikigaya của hồi mới nhập học, chắc cgã cậu sẽ không can thiệp sâu đến mức này.
“…Hì hì, cậu thay đổi nhiều thật đấy.” Kamuro chợt mỉm cười, “Cậu biết không? Lần đầu gặp cậu, điều làm tớ ngạc nhiên nhất không phải là được cậu giúp đỡ, mà là cậu chẳng nói chẳng rằng đã bỏ đi… Tớ đã đinh ninh là cậu sẽ rao giảng đạo đức cho tớ một trận như mấy người tốt thái quá khác.”
“Ờ thì, tớ cũng đâu có tư cách đó.”
“Nhưng thường thì mọi chuyện sẽ diễn ra như vậy mới đúng chứ?”
Đúng là vậy. Dù một người tốt bụng vì không nỡ nhìn bạn học bị bắt mà ra tay ngăn cản, thì sau đó họ cũng thường sẽ khuyên răn đối phương đừng bao giờ tái phạm.
Nhưng Hikigaya lại chẳng có hứng thú với việc đó, chỉ cần có được cảm giác thỏa mãn vì đã cứu người khác là đủ rồi.
Thế nên cậu mới tự nhận mình chẳng phải người tốt gì cho cam…
“Tớ nhớ đã từng nói với cậu rồi thì phải, tớ trộm đồ là để tìm cảm giác mạnh.”
“Ừm…”
Nếu cậu nhớ không lầm, đó là chuyện trên đảo hoang.
Nghĩ đến chuyện xảy ra hôm đó, Hikigaya lại thấy vô cùng xấu hổ… nhất là khi bây giờ đang ở chung phòng với người trong cuộc.
Còn Kamuro, không biết có phải cũng nghĩ đến chuyện đó không mà mặt cũng bắt đầu ửng hồng, nhưng cô ấy vẫn vờ như không có gì mà nói tiếp: “Nhưng mà, tìm cảm giác mạnh là chuyện về sau, còn lúc đầu là vì… nói sao nhỉ, giờ nghĩ lại thấy mình ngốc thật.”
Đây có vẻ là một chủ đề khó nói.
“…Thật ra, tớ đã bắt đầu vẽ từ khi còn nhỏ.”
Kamuro im lặng hồi lâu, rồi mới đột ngột lên tiếng.
“Hồi tiểu học, tớ bị bố mẹ cho đi học lớp vẽ, nhưng không phải vì họ muốn bồi dưỡng tài năng gì đâu, mà chỉ đơn giản là lười chăm sóc nên tìm một chỗ gửi trẻ trá hình… Nói thẳng ra, họ chẳng quan tâm gì đến tớ cả.”
“…Vậy à.”
Hikigaya không phải người giỏi an ủi, và trong chuyện này, cậu cũng chẳng có tư cách để đồng cảm với ai.
Bởi về cơ bản, hoàn cảnh của cậu cũng xêm xêm.
Cậu không có ký ức được cha mẹ nuông chiều, nhưng cũng chẳng có ký ức bị ngược đãi.
Đôi lúc cậu cảm thấy sự tồn tại của mình trong nhà cũng chỉ là có cũng được, không có cũng chẳng sao.
Thế nên mới nói… lỡ sau này có thật sự đến mức phải ăn bám, Hachiman này quyết không khách sáo đâu!
“Nhưng tớ của lúc đó vẫn còn ảo tưởng.” Kamuro cười tự giễu, “Tớ nghĩ rằng nếu mình vẽ đủ đẹp, biết đâu sẽ được khen ngợi? Nhưng kết quả là dù có đoạt giải, họ cũng chẳng có phản ứng gì đặc biệt… Vả lại tớ chưa bao giờ được đi du lịch cùng bố mẹ, chỉ có thể vẽ theo trí tưởng tượng. Lúc đó, cầm trên tay giải thưởng từ một bức tranh trống rỗng như vậy, tớ thậm chí còn thấy hơi buồn.”
Du lịch à…
Hikigaya cũng thấy từ này thật xa lạ, hình như từ hồi tiểu học đã không còn khái niệm đó nữa rồi?
Tuy nhiên, đó là chuyện của riêng cậu.
Bố mẹ cậu dù rất bận rộn, nhưng chỉ cần Komachi yêu cầu, họ vẫn sẽ cố gắng sắp xếp thời gian để cả gia đình ba người đi chơi… Ơ, sao nghe cứ thấy sai sai thế nào ấy nhỉ?
Dĩ nhiên, nếu Hikigaya muốn đi cùng thì cũng chẳng sao.
Nhưng thứ nhất, bản tính cậu là một tên hikikomori, thà đổi tiền đi chơi lấy tiền tiêu vặt còn hơn phải chen chúc với cả đống người lạ ở các điểm tham quan.
Thứ hai… yêu cầu này là của Komachi, bố mẹ cũng vì Komachi mà xin nghỉ, cậu không định đi theo góp vui.
Có lẽ ai đó sẽ cho rằng cậu đang làm quá vấn đề, nhưng… cảm xúc thì không thể lừa dối được.
“Từ đó về sau, tớ không còn tìm kiếm sự chú ý từ bố mẹ nữa. Những lúc rảnh rỗi, tớ chỉ ngồi đó vẽ, vẽ mãi vẽ mãi, thời gian cứ thế trôi đi lúc nào không hay. Đó có lẽ là lợi ích duy nhất của việc vẽ vời.”
Giọng Kamuro thoáng một nét buồn xa vắng.
Có lẽ đến giờ cô ấy vẫn chưa thể nguôi ngoai… cũng phải thôi, dù sao cũng là cha mẹ ruột, nếu thật sự không bận tâm chút nào thì đã chẳng nhắc đến ngay từ đầu.
“Nhưng lên cấp hai, một hôm ở cửa hàng tiện lợi, tớ vô tình thấy có người đang ăn cắp. Lúc đó, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu… nếu mình cũng ăn cắp rồi bị bắt, liệu họ có… để ý đến mình một chút không? Tớ đã mang suy nghĩ đó mà dấn thân vào con đường tội lỗi.”
Nói rồi, Kamuro lại cười tự giễu.
“Giờ nghĩ lại, cái động cơ cho lần đầu phạm tội đúng là ngu hết biết… Mà cũng chẳng biết là may hay rủi, cho đến khi tốt nghiệp cấp hai, hành vi đó của tớ vẫn chưa bị phát hiện, cuối cùng lại càng ngày càng nghiện, tớ cảm thấy mình dần dà tận hưởng cái cảm giác kích thích đó.”
“…Cậu nói vậy làm tớ chẳng biết nên nhận xét thế nào.”
Thực ra, Hikigaya cũng có những phiền muộn tương tự.
Cậu luôn nhạy bén nhận ra ý tứ đằng sau lời nói của người khác, nhưng đôi khi cậu lại chẳng hề muốn biết, thà làm một kẻ ngốc vui vẻ còn hơn.
Giống như chuyện trong chuyến dã ngoại, cả Hayama và Ebina đều nói bóng nói gió nhờ cậu giúp đỡ.
Nếu lúc đó cậu không hiểu ra… liệu kết cục của Câu lạc bộ Tình nguyện có khác đi không?
“Tớ không cần cậu nhận xét.” Kamuro khẽ lắc đầu, “Tớ chỉ muốn cậu biết, chỉ muốn nói cho cậu biết… chỉ vậy thôi.”
“Ra vậy…”
Ủa? Sao cứ có cảm giác như đang xem kết phim thế này?
Hikigaya không hiểu lắm tâm trạng của Kamuro lúc này, tại sao lại đột nhiên nói ra những điều này, trông cũng không giống như là bộc phát nhất thời.
Chẳng lẽ… cô ấy thật sự…?
“…Này, tớ có thể hỏi cậu một câu được không?”
Vừa nói, Kamuro vừa đột ngột tiến lên một bước, áp sát người vào cậu.
Đặc biệt là khuôn mặt của cô ấy, chỉ cách Hikigaya chưa đầy một centimet, như thể quyết không để cậu chạy thoát… Hả?
Hả hả hả?!
Cô ấy định làm gì thế này!
“Chờ, chờ đã! Khoan, tạm dừng!”
“Không được, tớ không muốn chờ, câu hỏi này cậu phải trả lời thật lòng.”
“Không, không phải, cậu muốn hỏi thì cứ hỏi, việc gì phải lại gần thế!”
“Không làm vậy, tớ cứ có cảm giác cậu sẽ chạy mất.”
“Không chạy đâu!”
Miệng thì nói thế, nhưng Hikigaya cứ lùi dần về sau, còn Kamuro thì cứ tiến tới, cho đến khi dồn cậu vào góc tường.
Này, có cần phải làm quá lên thế không?
Chỉ là hỏi một câu thôi mà, sao phải làm như tra khảo thế này!
“Hì, không dồn cậu vào đường cùng thì cậu sẽ không chịu thành thật đâu.”
Chẳng biết có phải ảo giác không, mà Hikigaya cứ cảm thấy cô bạn Masumi có vẻ hơi đắc ý… Chết tiệt!
Đừng có coi thường sức mạnh tinh thần của Hachiman này!
“Rốt cuộc cậu muốn hỏi gì?” Hikigaya cố ép mình nhìn thẳng vào mắt Kamuro, “Cậu cứ hỏi thẳng là được rồi, cần gì phải bày trò con bò này… chẳng giống phong cách của cậu chút nào.”
“Hừ, sao cậu biết đây không phải phong cách của tớ?”
“…”
Câu này quả thực đã làm khó Hikigaya.
Nếu nói cậu hiểu Kamuro một trăm phần trăm, thì dĩ nhiên là không thể, hai người vốn dĩ chẳng thân thiết đến mức đó.
Nhưng nếu nói không hiểu chút nào… thì lại càng vô lý.
“Tớ muốn hỏi về kỳ thi lần này.”
“Gì chứ, cậu vẫn nghĩ tớ định bỏ học à?” Hikigaya cố tỏ ra bình tĩnh.
“Không phải.”
Kamuro lắc đầu, rồi nhìn xoáy vào mắt cậu, gằn từng chữ: “Hikigaya, tớ muốn biết, trong kỳ thi lần này, cậu có cảm thấy những việc mình làm với Sakayanagi là hơi quá đáng không?”
“…Hả?”
Làm mình làm mẩy nãy giờ, Hikigaya cứ tưởng cô ấy định nói chuyện gì to tát.
Chẳng lẽ muốn xin tha cho Sakayanagi… Chà, xem ra hai người họ đã thành bạn tốt thật rồi.
Thường thì, với việc bị Sakayanagi nắm đằng chuôi, đáng lẽ Kamuro phải mong cho cô ta cuốn gói khỏi trường mới phải.
Chỉ có điều, cô bạn Masumi này hơi đặc biệt, và có lẽ cô ấy cũng cảm nhận được Sakayanagi không hoàn toàn xem mình là công cụ.
Nếu hai người họ thật sự thành bạn… cũng không tệ.
“Hì hì, cậu không nỡ để Sakayanagi đi à?” Hikigaya cố tình trêu, “Còn nhớ hồi đại hội thể thao, tớ nói thẳng trước mặt cậu là sẽ cho Sakayanagi ra đi, lúc đó cậu tỏ vẻ chẳng quan tâm, sao bây giờ lại—”
“Đồ ngốc, cậu đừng có hiểu lầm.”
Nào ngờ cậu còn chưa nói hết câu, Kamuro đã gạt đi với vẻ mặt chán ghét.
“Tớ dĩ nhiên là không quan tâm, cậu ta không chỉ suốt ngày vênh váo trong lớp, mà còn tác oai tác quái ở trường. Lần này cũng là cậu ta gây sự với cậu trước, bị phản đòn đến mức phải bỏ học cũng là tự chuốc lấy, tất cả là do cậu ta đáng đời.”
“Ơ… Hả?”
Lần này thì Hikigaya chịu thua, không hiểu nổi nữa.
Rốt cuộc thì cô bạn Masumi muốn nói gì đây…
“Vậy nên, lúc nãy tớ mới hỏi cậu có cảm thấy mình làm hơi quá không?” Kamuro nhấn mạnh một lần nữa.
“Ủa? Nhưng chẳng phải cậu nói Sakayanagi đáng đời sao?”
“Đồ ngốc, hay cậu vẫn còn giả ngơ với tớ?” Kamuro bất lực thở dài, rồi ánh mắt bỗng trở nên lơ đãng, “Chuyện của Sakayanagi là của cậu ta, cậu ta có ra sao cũng chẳng liên quan đến tớ. Hơn nữa cậu ta làm bao nhiêu chuyện xấu, cũng không phải là không chuẩn bị tâm lý bị trả đũa. Vả lại, người tớ muốn quan tâm… chỉ có cậu thôi.”
Mặt cô ấy đỏ bừng, nhưng vẫn dồn hết can đảm để nói tiếp.
“Hikigaya, những cách cậu dùng lần này, tung tin đồn, ép người khác để Sakayanagi phải bỏ học… cậu thật sự thấy ổn cả chứ?”
“Ự…!”
Câu nói như một nhát búa tạ giáng mạnh vào tim Hikigaya.
Ổn sao… làm sao mà ổn được.
Nhưng lúc này cậu phải cố tỏ ra cứng rắn.
“…Cũng chẳng có gì to tát.” Hikigaya cứng miệng đáp, “Dù sao đó cũng là những chiêu trò mà Sakayanagi đã dùng. Cậu ta chẳng phải cũng đã tung tin đồn về Ichinose sao… Với lại chính cậu cũng nói, lần này là cậu ta gây sự trước, tớ đáp lễ một chút thì có gì là không bình thường.”
“Rất bình thường, thế nên nhỏ Sakayanagi đó mới không một lời oán thán mà chấp nhận thua cuộc… Haizz, đúng là đồ ngốc nhà cậu!”
Kamuro đột nhiên nổi cáu, bất thình lình đưa hai tay lên giữ lấy má Hikigaya, ép cậu phải nhìn thẳng vào mắt mình.
“Tớ đang hỏi cậu đấy! Tâm trạng của cậu bây giờ thế nào! Sau khi trả thù Sakayanagi như vậy, cậu có thấy vui vẻ, hạnh phúc không?”
“…Tớ không thấy mình sai ở đâu cả.”
“Thế nên tớ mới nói!… Haizz.”
Cùng với một tiếng thở dài, không gian chìm vào im lặng.
Không biết bao lâu sau, Kamuro chợt khe khẽ lên tiếng: “Hikigaya, tớ từng nghe Sakayanagi nói một câu, rằng trên đời này vốn không có đúng sai, chỉ là do lập trường mỗi người mỗi khác.”
“…Có lẽ vậy.”
“Đừng hiểu lầm, tớ không tán đồng cậu ta. Nếu chuyện gì cũng không phân định đúng sai, thế giới này sẽ loạn mất. Thế nên tớ thích một câu khác hơn.”
Dường như đang cố nhớ lại, lần này Kamuro suy nghĩ lâu hơn.
“Câu đó nói thế nào nhỉ? Đại khái là làm việc tốt thì thấy vui, làm việc xấu thì thấy ghê tởm.”
“…Của Hemingway à?”
“Đúng đúng, chính là ông thuyền trưởng đó!”
“Người ta đâu phải thuyền trưởng…”
Câu gốc là: ‘Tớ chỉ biết cái gọi là đạo đức là những gì bạn cảm thấy tốt sau khi làm, và vô đạo đức là những gì bạn cảm thấy tồi tệ sau khi làm’.
Tuy ý nghĩa cũng na ná, nhưng vẫn mong cô bạn Masumi có dịp nâng cao trình độ văn hóa một chút.
“Kệ đi.” Kamuro có vẻ mất kiên nhẫn, “Tóm lại tớ muốn hỏi điều này, bây giờ… cậu có thấy vui không?”
“Ự…”
“Trả lời tớ.”
“…Không… vui lắm.”
Trước sự truy vấn của Kamuro, Hikigaya thở dài một hơi, cuối cùng cũng thừa nhận cảm xúc thật của mình.
Cậu cũng biết dùng thủ đoạn này để đối phó với Sakayanagi thì chẳng thể nào gọi là quang minh chính đại được.
Nhưng cậu vẫn bất chấp làm vậy, có lẽ nguyên nhân sâu xa… chỉ là vì chính cậu muốn trốn chạy.
“Tớ biết Sakayanagi không phải người tốt, dù là chuyện cậu ta tấn công Ichinose hay cấu kết với hội trưởng hội học sinh để hại cậu, thủ đoạn của cậu ta rất quá đáng, nhưng tớ… nhưng tớ…”
Kamuro ấp úng một hồi, mặt đỏ như sắp rỉ máu.
“Nhưng riêng với cậu… tớ chỉ không muốn cậu cũng trở thành một kẻ bất chấp thủ đoạn như cậu ta… Cậu hiểu ý tớ chứ?”
“Ừm…”
Sakayanagi dùng tin đồn để công kích Ichinose là sai, nhưng điều đó không có nghĩa là Hikigaya dùng cách tương tự để đáp trả là đúng.
“Tớ cũng cảm thấy… rất có lỗi với Sakayanagi…”
“À… p-phải, phải.”
Nghe đến đây, vẻ mặt Kamuro chợt thoáng nét phức tạp.
Bị cắt ngang, Hikigaya không để ý đến điều đó, cứ thế nói tiếp: “Tớ cảm thấy rất có lỗi với bố của Sakayanagi, bác ấy có vẻ không phải người xấu.”
Dù Chủ tịch Sakayanagi đã chọn bao che cho Ayanokouji, nhưng đó cũng chỉ xuất phát từ lòng trắc ẩn đơn thuần, thậm chí cuối cùng còn tự rước họa vào thân.
Với một người như vậy, Hikigaya thực sự không thể ghét nổi.
“Ể? Khoan đã.” Kamuro kinh ngạc mở to mắt, “Cậu nói bố của Sakayanagi? Hóa ra cậu… cậu quen cả bố cậu ta à?”
“Ừm… hồi trước bị thương, bố của Sakayanagi đã đích thân đến thăm tớ.” Hikigaya nói thêm.
“Ồ, ra là vậy.”
Không hiểu sao, Kamuro dường như thở phào nhẹ nhõm… Gì thế này, khó hiểu thật.
“T-Tóm lại, chuyện này bỏ qua đi.” Kamuro cố tình lảng sang chuyện khác, rồi nói với vẻ mặt lo âu, “Nếu cậu đã tự biết mình sai… vậy cậu định dùng việc bỏ học để chuộc lỗi à?”
“…Tại sao cậu lại nghĩ vậy?”
“Lúc trước Yamamura nói với tớ, cậu đã dùng hợp đồng để đổi lấy phiếu tán thưởng của lớp C.”
Những lời thốt ra từ miệng Kamuro khiến Hikigaya không khỏi bất ngờ.
Gay go thật… cô nàng trông có vẻ mờ nhạt đó, không ngờ lại lắm chuyện đến vậy.
“Tớ nghe một cái là biết giả ngay.” Giọng Kamuro đầy quả quyết, “Một người như cậu, làm sao có thể vì muốn ở lại trường mà làm chuyện đó… Cậu ở một vài khía cạnh rất giống Sakayanagi.”
“…Đó chỉ là cậu tự suy diễn thôi.”
“Cậu có nghĩ Sakayanagi sẽ dùng điểm cá nhân để đổi lấy phiếu tán thưởng của lớp A không?”
Câu hỏi vặn lại của Kamuro khiến Hikigaya cứng họng, cậu cũng không cho rằng Sakayanagi sẽ làm vậy.
Tuy nhiên, cậu và Sakayanagi chung quy vẫn khác nhau.
Nhưng ngay sau đó, Kamuro như đọc được suy nghĩ của cậu, đã nói toạc ra điều đó.
“Có lẽ cậu nghĩ mình khác cậu ta, nhưng trong mắt tớ, cốt cách của hai người các cậu là như nhau… đó chính là sự ngạo mạn.”
“Ự…! Kh-Không phải!”
Hikigaya không kìm được mà phản bác.
“Tớ chỉ lười chơi trò này với họ nữa thôi, nên mới định rời khỏi ngôi trường này!”
“Câu nói đó của cậu chẳng phải đã thể hiện rất rõ sự ngạo mạn của cậu rồi sao?”
“Không phải!” Giọng Hikigaya to dần, “Là tại bọn họ quá kinh tởm, buộc tớ phải cùng họ lăn lộn trong cái mớ hỗn độn này!”
Cậu càng nói càng tức, gần như hét lên để trút giận.
“Những việc Sakayanagi làm thì khỏi bàn, còn có tên Ayanokouji của lớp chúng tớ nữa! Mấy trò phòng thủ phản công thì thôi đi, tớ cứ coi như cậu ta đang tự vệ chính đáng! Nhưng cái gã đó, chẳng ai động đến cũng tự gây sự, trước thì ở đảo hoang cố tình làm bệnh cảm của Horikita nặng thêm để giành chiến thắng, sau đó lại giăng bẫy trên tàu để bắt nạt Karuizawa, cậu nói xem hạng người đó có bị thần kinh không!”
“Ể… còn có chuyện đó sao?”
Kamuro thầm kinh ngạc, thảo nào trước đây Sakayanagi lại bảo cô theo dõi Ayanokouji.
Hóa ra không chỉ vì năng lực của đối phương rất mạnh, mà còn vì hai người này là cá mè một lứa, nên Sakayanagi mới có hứng thú với một kẻ giống mình như vậy.
“Còn cả tên hạ đẳng Nagumo nữa!”
Hikigaya không để tâm đến suy nghĩ của Kamuro, cứ thế xả giận: “Nếu gã là một tên otaku vừa béo vừa xấu thì thôi đi, tớ cứ coi như gã không tài nào kiếm được bạn gái. Nhưng gã lại đẹp trai như thế… Đã thích Ichinose thì đường đường chính chính mà theo đuổi đi chứ!”
“…Ngoại hình đâu phải là tất cả?” Kamuro khẽ nói.
“Đó không phải là vấn đề!” Hikigaya nói với vẻ mặt chán ghét, “Gã cố tình phá vỡ lời hứa với Horikita-senpai, chuyện đó tớ có thể coi là một phần trong cuộc đối đầu giữa các lớp. Nhưng gã đem quá khứ của Ichinose kể cho Sakayanagi thì là sao? Định nhân cơ hội này để thao túng tâm lý à? Gã cũng muốn trở thành một Ayanokouji thứ hai chắc?”
“Ờ, cậu có vẻ có ác cảm với Ayanokouji đó…”
“Còn nữa! Lần này gã cũng nghe lời xúi giục của Sakayanagi đúng không!”
Dù Kamuro có vẻ muốn chen vào bình luận, nhưng Hikigaya lúc này chỉ muốn xả cho hết, liền cắt ngang lời cô ấy.
“Chỉ cần khóa tài khoản của tớ, thì trong trường này chỉ còn mỗi gã có khả năng cho lớp A vay hai triệu điểm, qua đó ép Ichinose phải hẹn hò với gã… Tên đó chỉ biết dùng mỗi cái trò này thôi sao? Hay là bị liệt dương, nên dù có đẹp trai cũng không đủ tự tin để đi tán tỉnh người khác?”
“…Cậu biết cả giao dịch ngầm này à?” Kamuro không khỏi kinh ngạc.
“Hừ, đừng coi thường mạng lưới tình báo của tớ… Thật ra là do gã đem chuyện này kể cho bạn học ở bên cạnh.”
Chính xác hơn là chỉ có Asahina-senpai thôi. Với kiểu suy nghĩ ấu trĩ của một kẻ như Nagumo, chắc là định dùng cách đó để chọc cho cô ấy ghen tuông hay gì đó… Chậc, kệ xác gã.
Ai mà thèm quan tâm đến cái suy nghĩ não tàn đó chứ!
“Haiz… Gã tóc vàng đó đang nghĩ cái quái gì vậy.”
Kamuro cũng ngạc nhiên trước mức độ ngớ ngẩn của Nagumo.
Nhưng ngay sau đó, cô ấy lại trầm ngâm nói: “Vậy ra lần này cậu tức giận như vậy… vẫn là vì Sakayanagi nhắm vào Ichinose à?”
“Không phải.”
“Thế thì cậu mặc kệ cũng được mà?”
“Tớ có thể mặc kệ, nhưng vấn đề là tớ đã nhìn thấy.” Hikigaya nhấn mạnh, “Chuyện này dù chỉ đọc trên mạng, một người có chút lương tâm cũng sẽ thấy tức giận, đúng không? Tớ dĩ nhiên không thể chuyện gì cũng xía vào, cũng chẳng có năng lực đó… Tuy nhiên, đây không phải là chuyện trên mạng, mà là chuyện đang thật sự diễn ra ngay bên cạnh tớ, cho nên tớ…”
“...Hì hì.”
Sau một lúc im lặng, Kamuro đột nhiên bật cười.
“Giống hệt như lần đầu chúng ta gặp nhau, cậu nói rằng ngăn cản tớ chỉ là vì chính bản thân cậu, đúng không? Cậu vẫn cứ khó ở như vậy.”
“Không phải khó ở…”
Hikigaya tự thấy lời phản bác của mình thật yếu ớt, rồi cậu thở ra một hơi thật dài.
“Xin lỗi nhé, Kamuro, đã nói với cậu một tràng những chuyện chẳng đâu vào đâu… Hy vọng cậu đừng để bụng.”
Đây đều là những chủ đề chẳng vui vẻ gì.
“Không sao đâu.” Kamuro lắc đầu, “Sao rồi, giờ cậu bình tĩnh lại chưa?”
“Ừm…”
“Vậy thì tốt rồi.”
Rồi, như thể đã hạ quyết tâm, Kamuro nói với vẻ nghiêm túc: “Hikigaya, tớ cũng không muốn lo chuyện bao đồng, nhưng đôi khi tớ lại nghĩ… tại sao cậu cứ phải phức tạp hóa vấn đề lên như vậy?”
“…Ý cậu là sao?”
“Hai người kia tớ không rành, tớ chỉ nói riêng về Sakayanagi thôi.”
Kamuro thẳng thừng bỏ qua Nagumo và Ayanokouji, dù sao trong mắt cô ấy, hai người đó vốn chẳng đáng bận tâm.
“Nếu cậu đã thấy việc Sakayanagi làm là quá đáng, tại sao không nói thẳng với cậu ta?”
“Hả…?”
“Tớ không nói kiểu vòng vo tam quốc.” Kamuro nói thẳng, “Cậu hoàn toàn có thể đứng trước mặt cậu ta, nói thẳng là cậu không thích việc cậu ta làm, và yêu cầu cậu ta dừng lại, thế là xong, đúng không?”
“Không… cậu đang nói cái gì vậy?”
Hikigaya hoàn toàn bối rối.
“Nhỏ Sakayanagi đó đời nào nghe lời tớ, có ai khuyên cũng vô dụng thôi.”
“Tớ không bảo cậu đi khuyên, tớ bảo cậu yêu cầu cậu ta dừng tay.”
“Thế thì lại càng không thể!”
“Haizz… cậu đúng là…”
Kamuro day trán vẻ đau đầu, kiên nhẫn giải thích: “Cậu quên rồi à? Cậu từng cứu Sakayanagi mà, lời của ân nhân cứu mạng, chẳng lẽ cậu ta dám không nghe?”
“A…”
“Vả lại cậu ta vốn chẳng coi Ichinose ra gì, chỉ là kiếm chuyện trêu đùa cho vui thôi. Nếu cậu nói thẳng, chắc cgã cậu ta sẽ đồng ý. Như vậy thì đã không đến nỗi ầm ĩ thế này, để rồi chính cậu cũng chẳng vui vẻ gì.”
Những lời Kamuro nói ra, quả thực là phương pháp đơn giản và hiệu quả nhất.
Nghĩ kỹ lại thì đúng là như vậy, Sakayanagi đâu nhất thiết phải đánh bại Ichinose, chỉ là buồn chán tìm trò tiêu khiển mà thôi.
Nhưng… Hikigaya không muốn thừa nhận.
“…Những chuyện này nếu không phải tự mình nhận ra thì chẳng còn ý nghĩa gì nữa.”
“Ý nghĩa à?” Kamuro cười khổ hỏi lại, “Hikigaya, cậu luôn miệng nói giúp người khác chỉ để thỏa mãn bản thân, vậy sao bây giờ lại đi tìm ý nghĩa làm gì?”
“Hừm…”
“Hơn nữa, Sakayanagi cũng không phải là kẻ hoàn toàn không biết điều. Cậu đã cứu cậu ta một mạng, dùng điều đó để yêu cầu cậu ta sau này ở trường ngoan ngoãn một chút, dù nhỏ đó không thể hoàn toàn tuân thủ, nhưng ít nhiều cũng sẽ biết kiềm chế lại, đúng không? Cậu tự nghĩ xem có phải vậy không?”
“Nhưng tớ, nhưng nếu vậy…” Hikigaya ấp úng, “Nếu vậy thì chẳng khác nào tớ đang dùng ơn cứu mạng để uy hiếp Sakayanagi… mà tớ thì chưa bao giờ muốn cậu ta phải báo đáp.”
“Haizz… Cho nên tớ mới nói hai người các cậu đều ngạo mạn như nhau!”
“…Không phải.”
Thấy Hikigaya lại dỗi, Kamuro chỉ đành cười bất lực, không nói thêm nữa.
Vả lại, bây giờ nói gì cũng đã muộn.
“Nếu cậu đã phiền lòng đến mức muốn bỏ học… vậy hay là thế này đi, trước khi cậu đi, tớ có một việc muốn làm cùng cậu.”