“Ựa… Cứ có cảm giác đêm nay thể nào cũng gặp ác mộng…”
Gồng mình qua được bữa trưa chẳng khác nào một màn khổ hình, Hikigaya bất giác ôm dạ dày mà rên rỉ. Công nhận tài nấu nướng của Shiina đúng là mỹ vị, nhưng ai mà ngờ được cái giá phải trả cho nó lại đắng chát đến thế.
Thảo nào đột nhiên lại tốt bụng mời khách… Ibuki, cái đồ hai lưng chết bằm!
Nghĩ đến đó, Hikigaya lại hận đến ngứa cả chân răng.
Mấu chốt là cậu với Manabe thực ra chẳng có gì sất, chẳng qua là hồi ở trại hè trong rừng có nhờ vả cô ta vài chuyện con con có thể dẫn tới quyết định đuổi học, rồi lần này coi như trả ơn, bèn mớm cho cô ta đó một mưu mẹo nhỏ.
Thế nhưng, từ những gì nắm được lúc này, cái mưu mẹo nhỏ ấy e rằng đã thực sự làm cục diện lớp C xoay chuyển.
Vấn đề là… Hikigaya vốn chẳng trông mong gì nhiều, xác suất thành công chắc cũng chỉ năm mươi năm mươi.
Ai mà lường được Tokitou lại máu chiến đến thế, hay tài ăn nói của Manabe đã đạt đến trình độ thượng thừa rồi?
…Không, nghĩ thế nào đi nữa thì chắc chắn là vế trước.
Điều này cũng lý giải tại sao trong kỳ thi Tìm Người Ưu Đãi, ba lớp kia chỉ có độc một mình Tokitou dám đứng ra bật lại Hikigaya.
Tiếc là cậu ta cũng chẳng chịu động não thêm, kể cả Nagumo có gật đầu với yêu cầu của cậu ta, thì lấy gì ra để đảm bảo một trăm phần trăm số phiếu tán thưởng từ lớp A?
Chỉ bằng cái mác hội trưởng hội học sinh quèn của gã đó ư?
Thực chất, đây là do góc nhìn của hai người hoàn toàn khác nhau, dẫn đến nhận thức khác nhau.
Trong mắt Hikigaya, việc hóa giải mấy trò mèo bẩn thỉu của Nagumo chẳng hề khó, chỉ là cậu lười phí phạm chất xám cho loại người như vậy.
Nhưng Tokitou dĩ nhiên chẳng nghĩ thế.
Đối với cậu ta, Nagumo đã dễ như trở bàn tay khóa được tài khoản của tên Hikigaya chướng mắt kia, rồi lại dùng hai triệu điểm để thao túng cả lớp A. Với bản lĩnh kinh thiên động địa như vậy, xử lý một tên Ryuuen chẳng phải là chuyện trong tầm tay sao.
Vừa hay, Nagumo cũng đang muốn củng cố quyền lực của mình ở khối năm nhất, cộng thêm bản tính gã vốn là một kẻ thích khuấy đảo sự tình, nên cực kỳ tâm đắc với những kẻ dám “phạm thượng” như Tokitou. Đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.
Thế là đôi bên nhanh chóng đi đến thỏa thuận. Tokitou lập tức quyết định nhảy lên thuyền giặc của Nagumo, và Nagumo cũng không khiến cậu ta phải thất vọng.
Ngay tối qua, gã đã cho câu trả lời chắc như đinh đóng cột, bảo cậu ta cứ yên tâm mà quẩy.
Đó là lý do tại sao trong buổi họp sáng nay, lớp C mới diễn ra màn kịch đó.
Tuy nhiên, đó mới chỉ là màn dạo đầu.
Khi mọi người vẫn còn đang thấp thỏm lo âu cho tương lai của lớp, thì trong buổi họp chiều, Tokitou lại một lần nữa giương ngọn cờ xung phong.
“Ryuuen, một ngày sắp hết rồi, cậu vẫn chưa định cho một lời giải thích ra hồn à?”
“Này, Tokitou! Mày lằng nhằng đủ chưa hả!”
Ishizaki ngứa mắt với thái độ dai như đỉa của gã, không kìm được mà gắt lên.
Tokitou liền vặn lại: “Chẳng lẽ tôi nói sai chỗ nào à? Nếu Ryuuen tự cho mình là thủ lĩnh của lớp này, vậy tại sao trong kỳ thi này cậu ta lại hoàn toàn án binh bất động?”
“Ryuuen-san nói rồi còn gì, kỳ thi này để chúng ta tự quyết. Thế thì có gì không ổn!”
“Chậc, nếu vậy thì cũng chẳng cần cậu ta làm thủ lĩnh nữa. Thay một con chó vào thì cũng thế thôi.”
“Thằng ranh con! Mày có biết mình đang sủa cái gì không đấy!”
Dù Ishizaki tức lồng lộn lên, nhưng thực tâm không ít người lại gật gù với quan điểm của Tokitou.
Đã là thủ lĩnh, thì phải đứng ra cầm trịch trong các kỳ thi.
Nhất là Ryuuen, kẻ bình thường luôn tác oai tác quái, đến kỳ thi cũng như một bạo chúa, ép tất cả phải tuân lệnh.
Vậy mà lần này lại khoanh tay đứng nhìn, thậm chí không hé nửa lời… Điều này khiến nhiều người cảm thấy vô cùng khó ở.
Mà điều cốt lõi nhất, không một ai muốn phải mang trong mình mặc cảm tội lỗi vì đã đẩy bạn học vào chỗ bị đuổi, cũng như những rủi ro kéo theo sau đó.
Vốn dĩ, họ chỉ cần răm rắp nghe lệnh Ryuuen bỏ phiếu chỉ trích là xong chuyện. Tuy kẻ bị chọn làm vật tế thần rất đáng thương, nhưng đó là lỗi của Ryuuen, hơn nữa luật chơi đã vậy, cũng đành chấp nhận thôi.
Chỉ cần có cái cớ đó là họ có thể dễ dàng tự ru ngủ lương tâm mình.
Thế nhưng, chính vì sự im hơi lặng tiếng của Ryuuen, bầu không khí bất an và hoang mang trong lớp đang lan ra với tốc độ chóng mặt.
Tokitou nhận thấy điều này, bèn tiếp tục chĩa mũi dùi: “Ryuuen, cái gã nhà cậu từ trước tới nay toàn làm càn, sao lần này lại co vòi rụt cổ như rùa vậy? Hay cậu định cả đời này làm một thằng hèn núp sau váy đàn em?”
“…Cũng được đấy, Tokitou.”
Dưới ánh nhìn của cả lớp, Ryuuen, kẻ nãy giờ vẫn nhắm nghiền mắt ra vẻ thờ ơ, cuối cùng cũng mở miệng.
“Cái thái độ phản kháng này của mày đâu phải bây giờ mới có. Nói đúng hơn là tao mừng vì cuối cùng cũng có một thằng ngu nổi loạn. Tao đang rảnh đến phát rồ đây này.”
Câu nói này cứ như thể Ryuuen đã chờ sẵn có kẻ làm phản từ lâu, khiến không ít kẻ nghe xong mà tim đập chân run, thầm cảm thấy may mắn vì đã không giở trò lén lút.
Dĩ nhiên, thâm ý thật sự của nó, chỉ mình gã tỏ.
Biết đâu chỉ là đòn gió dọa người.
“Mày còn vênh váo được bao lâu?” Tokitou chau mày chỉ trích, “Mày đừng có ảo tưởng là kỳ thi này mình hoàn toàn vô sự nhé. Đừng có nghĩ mày là thủ lĩnh của lớp này thì chắc suất không bị đuổi học.”
“Ờ, chuyện đó thì không có gì đảm bảo, vậy là mày tính cho tao lên thớt à?”
“Chính xác! Và tao sẽ vận động cả lớp bỏ phiếu chỉ trích cho mày!”
Nhưng rồi, Tokitou lại nói thêm: “Tất nhiên, mày cũng có chút năng lực, điều đó không thể chối cãi. Nhưng tao thực sự không thể nuốt trôi nổi cái trò dùng bạo lực để thống trị lớp học này nữa.”
“Ồ? Vậy nói tao nghe xem, mày dám phất cờ khởi nghĩa ngay tại đây, rốt cuộc là mày đang mong chờ màn kịch thế nào?”
“Nếu mày từ chức thủ lĩnh ngay tại đây, và thề trước toàn thể lớp học, thì tao sẽ coi như chưa nói gì.”
“Ha ha ha, tao còn tưởng mày định giở trò gì cao siêu.”
Nghe xong, Ryuuen không nén được mà phá lên cười.
“Loay hoay cả buổi trời chỉ được có thế? Cái quyết tâm nửa mùa gì đây, Tokitou? Hay là mày không đủ bản lĩnh để tiễn tao ra khỏi trường?”
“Đừng có chọc tao cười. Tao chỉ cho mày một con đường sống thôi. Nếu bàn về thiệt hại mày gây ra cho cái lớp này, mày mà nhận số hai thì không ai dám nhận số một!”
Mạnh miệng là thế, nhưng dù căm ghét Ryuuen đến tận xương tủy, Tokitou thừa hiểu rằng muốn đá gã đó khỏi trường trong kỳ thi này là chuyện khó như lên trời.
Không chỉ vì Ryuuen có vài con chó săn trung thành, mà còn vì phần lớn cái lớp này đã quen chịu đựng rồi.
Vì thế, phải kích động tinh thần phản kháng của họ ngay tại đây, ngay lúc này.
“Thưa toàn thể quý vị, những chuyện xảy ra trong gần một năm qua, chắc mọi người vẫn chưa quên chứ!” Tokitou quét mắt nhìn cả lớp, dõng dạc tuyên bố, “Tôi khoan hãy bàn tới những thất bại muối mặt của Ryuuen ở kỳ thi trên đảo hoang, đại hội thể thao và Paper Shuffle. Chỉ riêng việc đầu mỗi tháng, mỗi khi tôi nhìn thấy thông báo trừ điểm trong điện thoại, nó lại như một cái tát nhắc nhở tôi rằng Ryuuen là một tên thủ lĩnh bất tài và ngu xuẩn đến nhường nào!”
“Này! Thằng khốn, mày câm mồm lại cho tao!”
Ishizaki thấy tình hình không ổn, lập tức xông lên định khóa miệng Tokitou.
Nào ngờ lại bị Ryuuen cản lại: “Ishizaki, dừng tay. Để nó nói hết.”
“Nhưng mà, Ryuuen-san…”
“Tao bảo mày quay về.”
Ryuuen chỉ cần trừng mắt một cái, Ishizaki đã sợ đến hồn bay phách lạc, lập tức lủi về chỗ của mình.
“Hừ, dù có bịt miệng tôi lại thì sao chứ, chẳng lẽ khoản thâm hụt của lớp sẽ vì thế mà bốc hơi à?” Tokitou khinh khỉnh chất vấn.
“Đó không phải lỗi của Ryuuen-san! Tất cả là tại tên Hikigaya quá khốn nạn!” Ishizaki lại gào lên.
“Đúng là gã đó rất khốn nạn, nhưng nói đi cũng phải nói lại, trách nhiệm này thuộc về Ryuuen.” Tokitou cười khẩy nhìn Ryuuen, “Mày dùng bạo lực để cai trị cả lớp, cứ ngỡ chiêu đó dùng với ai cũng được sao? Kết quả thế nào? Lại bị đối phương siết cổ cả lớp! Chuyện này không trách mày thì trách ai!”
Nói rồi, gã lại hướng ánh mắt sang một người khác.
“Này, Yamawaki, cậu cũng phát biểu xem nào. Hồi đó chính cậu và vài người nữa đã đi úp sọt Hikigaya đúng không? Ai là kẻ chủ mưu?”
“Chuyện, chuyện này…”
“Cậu không nói, là định một mình ôm hết tội à?”
“Không phải! Đó không phải ý của tôi!”
Yamawaki luống cuống giải thích, dù thực tế ai cũng biết cậu ta chỉ là chân sai vặt.
Tuy nhiên, nếu lúc này khai ra tên Ryuuen, thì cũng đồng nghĩa với việc công khai về phe Tokitou. Và hiện tại, chưa ai đủ can đảm để làm điều đó.
Nhưng Tokitou cứ dồn ép mãi, chuyện này sớm muộn gì cũng phải ngã ngũ.
Dù gì thì việc mỗi tháng bay mất nửa số điểm cá nhân, lại còn kéo dài ròng rã gần một năm, tổn thất này thực sự quá nặng nề.
Vốn dĩ mọi người không dám chống lại Ryuuen, lâu dần cũng đành cắn răng chịu đựng. Nhưng giờ đây, cơ hội trả thù ngàn năm có một đã bày ra trước mắt, chẳng có lý do gì để bỏ lỡ.
“Tokitou-shi, cho phép tôi nói vài lời được không?”
Lúc này, dường như cảm nhận được chiều gió đã đổi, Kaneda quyết định nhập cuộc.
“Đầu tiên, không thể chối cãi rằng đó là thất bại của Ryuuen-shi. Nhưng tôi cho rằng không thể đổ hết tội lên đầu Ryuuen-shi. Hơn nữa, nếu bỏ qua yếu tố bạo lực, tôi thấy sách lược đó cũng không hề tồi.”
Sự thật đúng là như vậy.
Cách của Ryuuen không phải là quá phi lý, vì theo lẽ thường, đa số học sinh bị dần cho vài trận là sẽ biết điều ngay.
Đặc biệt là Hikigaya, trông rõ là cái loại nhu nhược, đụng chuyện là co vòi lại.
Mặc dù phần lớn thời gian cậu ta đúng là như vậy thật…
Vốn dĩ kế hoạch của Ryuuen rất hoàn hảo: trước hết dằn mặt Hikigaya, sau đó dùng Shiina để dụ dỗ cậu ta làm gián điệp. Đây chính là sách lược vừa đấm vừa xoa kinh điển.
Nếu thành công, thì ngay cả động tĩnh của hội học sinh cũng nằm gọn trong lòng bàn tay.
Tiếc thay, não của Hikigaya lại không đi theo đường thẳng.
Nói đi nói lại, chuyện này thật sự không thể trách Ryuuen, chỉ cần thử đặt mình vào vị trí của hắn là hiểu ngay.
Ở lớp khác có một mỹ thiếu nữ, ngày nào cũng cùng bạn đọc sách sau giờ học. Hai người không chỉ hợp gu, mà còn thân thiết không khoảng cách.
Rồi một ngày đẹp trời, cô nàng đột nhiên gửi cho bạn một lá thư tình, nội dung gần như là một lời tỏ tình.
Một người bình thường rơi vào hoàn cảnh này sẽ phản ứng thế nào?
Dĩ nhiên là — Trúng số độc đắc rồi!
Nhưng Hikigaya, cái kẻ dị biệt này, đừng nói là mừng rỡ, cậu ta từ trước đến giờ chưa bao giờ tin rằng mình sẽ được ai đó để ý, nên ngay từ đầu đã mặc định đây là trò chơi khăm, rồi từ đó lần mò ra sự thật phía sau.
Cuối cùng còn lật kèo ngoạn mục, giăng một mẻ lưới kéo cả lớp C xuống vũng lầy.
Nghĩ đến đây, Kaneda bất giác tháo kính xuống lau, cốt để che đi nụ cười méo xệch trên mặt.
“Chỉ là, đối thủ được chọn lựa thực sự quá xương xẩu, đó là điều mà không một ai trong chúng ta lúc đó lường trước được.”
“Đúng thế! Tên đó là một con cáo già!” Ishizaki lên tiếng phụ họa.
Cậu nhớ có lần cũng được Hikigaya đưa đến phòng y tế băng bó, còn ngây thơ tưởng đối phương tốt bụng, ai ngờ suýt chút nữa phá hỏng đại kế của Ryuuen.
“Cái cớ mày kiếm cho Ryuuen nghe mục rữa quá đấy.” Tokitou khịt mũi.
“Đây không phải cái cớ, mà là sự thật.” Kaneda nghiêm giọng, “Tokitou-shi, trong kỳ thi Tìm Người Ưu Đãi, cậu đã chung nhóm với Hikigaya-shi. Tôi tin rằng cậu là người thấm thía điều này hơn bất cứ ai.”
“…Thì đã sao, tôi có thua đâu.”
“Nhưng xét về kết quả, Hikigaya-shi với tư cách là người ưu đãi đã thành công lèo lái cả nhóm đến Kết quả 1. Đó đâu phải mục tiêu ban đầu của cậu, phải không?”
“Đó là…”
Thực tế, ngoài người ưu đãi và bạn cùng lớp ra, đa số đều nhắm đến Kết quả 3.
“Hơn nữa, nói ra thật xấu hổ, khi tôi làm gián điệp trên đảo hoang, cũng chính là bị Hikigaya-shi phá bĩnh.” Kaneda thẳng thắn thừa nhận thất bại, “Thế nên, tôi đồng ý rằng Ryuuen-shi với tư cách là thủ lĩnh phải gánh một phần trách nhiệm. Nhưng sự dị thường của Hikigaya-shi cũng là một sự thật không thể chối cãi. Dù lời này có thể bị cho là đang tự hạ thấp mình, nhưng nhìn khắp lớp chúng ta, ngoài Ryuuen-shi ra, tôi thực sự không tìm được ai khác đủ tầm để đối đầu với Hikigaya-shi.”
“Cậu, cậu đừng có tâng bốc gã lên như thế, gã đó thì có quái gì ghê gớm!” Tokitou nói với vẻ không phục.
Kaneda đẩy gọng kính, thản nhiên vặn lại: “Vậy nếu Ryuuen-shi bị đuổi học, có ai nguyện đứng ra dẫn dắt cả lớp đối phó với Hikigaya-shi, và gánh vác mọi trách nhiệm hay không?”
“Sau này ai làm thủ lĩnh, chuyện đó thảo luận sau cũng được. Nhưng riêng tên Ryuuen đó thì không đời nào đưa chúng ta đến chiến thắng, từ trước tới giờ gã đã thua sấp mặt bao nhiêu lần rồi!”
“Thắng bại là chuyện thường, hơn nữa lớp ta đã đạt kết quả không tồi trong kỳ thi Tìm Người Ưu Đãi và trại hè hỗn hợp mà.”
“Cái vụ ở trại hè trong rừng, căn bản đâu phải công của gã!”
Nhắc tới đây, Tokitou liền bốc hỏa.
Lúc đó, gã bị Ryuuen, Ishizaki và Albert dồn vào nhà vệ sinh, ép gã không được giở trò, nếu không sẽ phải nếm nước bồn cầu. Trong thế yếu, Tokitou chỉ đành khuất phục, lòng tự tôn bị chà đạp nặng nề.
Vì thế, lần này không ai có thể cản được gã.
Thậm chí dù không có Manabe châm dầu vào lửa, gã cũng đã sớm ngấm ngầm tập hợp vây cánh, chờ thời cơ để tống cổ Ryuuen đi rồi.
“Nếu điểm số ở trại hè hỗn hợp không thể tính là công của Ryuuen-shi, vậy thì những thất bại khác cũng không thể đổ hết lên đầu gã được, đúng không?” Kaneda bình tĩnh đáp trả.
“Ồn ào quá… Ryuuen, mày nói một câu xem nào!”
Tokitou không muốn đôi co thêm nữa, gã chỉ muốn nhắm thẳng vào Ryuuen mà khai hỏa.
“He he he, cũng khá đấy.” Ryuuen cười gằn, búng tay một cái “tách”, “Chơi luôn, Tokitou. Tao cho mày một cơ hội. Chúng ta solo, để xem lần này ai sẽ là kẻ phải cuốn gói khỏi trường.”
Đây chính là ván cờ mà Tokitou cầu còn không được.
“Ha, mày còn dám mạnh miệng, mày nghĩ thật sự có thể tiễn tao lên đường à?”
“Dù có vài thằng ngu theo phe mày, thì cũng chỉ cần mày là đứa nhận nhiều phiếu chỉ trích nhất là đủ.”
Ryuuen tỏ ra cực kỳ tự tin, thực tế gã đã sớm giật dây xong xuôi việc bỏ phiếu trong lớp cho kỳ thi này. Dù mục tiêu ban đầu không phải Tokitou, nhưng vì gã này đã tự nhảy ra, gã cũng đành phải đổi mục tiêu lâm thời.
Dù sao nếu không xử lý, uy danh của chính Ryuuen cũng sẽ bay theo gió.
“Câu đó của tao mới đúng.” Tokitou mỉa mai, “Mày cứ việc cùng đám lâu la của mày dồn phiếu cho tao. Nhưng đừng tưởng có vài con chó săn như Ishizaki là có thể kê cao gối ngủ yên. Không phải ai cũng ngán mày đâu.”
“Mày nói cái gì!”
“Còn nữa, Ryuuen, mày đừng có sủa to bây giờ.”
Tokitou bơ đẹp tiếng gầm của Ishizaki, tiếp tục chĩa mũi nhọn vào Ryuuen: “Trong lớp này, số người dám đứng lên chống lại mày đúng là không nhiều, nhưng không phải ai cũng sẽ nghe lệnh mày. Kể cả cuối cùng mày có thoát nạn nhờ đám chó săn bảo kê, thì cũng không có nghĩa là tao chắc chắn sẽ thua mày.”
“Ồ? Ý mày là mày tuyệt đối không thể bị đuổi học?”
“Hiển nhiên.” Ánh mắt Tokitou lóe lên sự tự tin tuyệt đối, “Ryuuen, tao tuyên bố ngay tại đây. Mày có giỏi thì cứ đuổi học tao đi, nếu không mày chỉ là một thằng bất tài võ mồm. Sau này cút khỏi cái ghế thủ lĩnh cho tao.”
“Nếu mày không dám, thì như tao đã nói, chỉ cần mày từ chức ngay bây giờ, sẽ không ai lật lại những thất bại của mày nữa.”
So với việc đuổi học Ryuuen, được chiêm ngưỡng bộ dạng thảm hại mất hết quyền lực của gã đó cũng là một thú vui.
Coi như đây là lòng nhân từ cuối cùng của Tokitou đi.
Hơn nữa, dù Ryuuen có chơi lầy không giữ lời, việc bị người ta chỉ thẳng mặt sỉ nhục giữa bàn dân thiên hạ mà sau đó đối phương vẫn bình an vô sự chắc chắn sẽ giáng một đòn chí mạng vào uy tín của gã.
Cùng lúc đó, Tokitou, với tư cách là kẻ dám công khai đối đầu Ryuuen, sau này chắc chắn sẽ được cả lớp nhìn bằng con mắt khác, phe cánh ủng hộ cũng sẽ dần đông lên.
Cứ thế này, lời nói của Ryuuen sẽ ngày càng mất giá trị, và đế chế của gã sớm muộn gì cũng sụp đổ.
Cho nên, dù lần này không thể hạ bệ được Ryuuen, đối với Tokitou đây vẫn là một phi vụ trăm lợi không một hại.
Tuy nhiên, ngoại trừ đương sự là Tokitou, những người còn lại của lớp C gần như chết lặng trước những lời này.
— Thằng cha này rốt cuộc lấy đâu ra sự tự tin kinh khủng vậy?
Đây là câu hỏi lởn vởn trong đầu rất nhiều người, kể cả Kaneda, họ hoàn toàn không sao hiểu nổi.
Duy chỉ có nụ cười trên mặt Ryuuen là ngày một đắc thắng.
“He he he, được thôi, chốt kèo.”
Gã rời khỏi ghế, đi lên phía trước lớp, rồi ngồi chễm chệ trên bục giảng, phóng tầm mắt xuống cả lớp như mọi khi.
“Tất cả chúng mày nghe cho rõ đây. Kỳ thi lần này, khi bỏ phiếu chỉ trích, chúng mày muốn viết tên tao hay tên Tokitou đều được. Sau này sẽ không có chuyện truy cứu gì hết. Cứ tự nhiên mà làm.”
Mặc dù quy trình bỏ phiếu là ẩn danh, nhưng nếu đã ngầm thông đồng với một số lượng người nhất định, vẫn có khả năng mò ra kết quả.
Vốn dĩ không ít học sinh cũng vì lo sợ điều này mà không dám dễ dàng bỏ phiếu chỉ trích Ryuuen.
Nhưng bây giờ chính chủ đã lên tiếng… chắc là ổn rồi nhỉ?
Quan trọng hơn, tình hình hiện tại cho thấy, một kỳ thi mà vốn dĩ ai cũng có thể là nạn nhân, giờ đã khoanh vùng lại chỉ còn hai cái tên: Ryuuen và Tokitou.
Điều này khiến không ít người thầm thở phào nhẹ nhõm.
Thế nhưng, không phải ai trong lớp C cũng lạc quan đến vậy.
Một bộ phận nhỏ học sinh đã nhận ra một kịch bản đáng báo động từ cuộc đối đầu này.
Nếu đến phút cuối… cả hai người họ đều không bị đuổi học thì sao?
Như vậy, chẳng phải sẽ có một vật tế thần vô danh khác phải lên thớt hay sao?