Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

474 3476

The stunningly beautiful former classmate I had a crush on in high school has moved in next door — along with her stepdaughter

(Hoàn thành)

The stunningly beautiful former classmate I had a crush on in high school has moved in next door — along with her stepdaughter

篠宮夕 著・文・その他ほか

Nếu bạn gặp lại cô gái mình thầm thương trộm nhớ hồi trung học tại một buổi họp lớp hay gì đó sau khi đi làm, liệu mối quan hệ lãng mạn có thể phát triển không? Để tôi nói rõ nhé. Chuyện đó không thể

33 30

Những Khoảng Khắc Thoáng Qua Trên Hành Trình Của Setsuna

(Đang ra)

Những Khoảng Khắc Thoáng Qua Trên Hành Trình Của Setsuna

Rokusyou • Usuasagi

Giờ đây, cậu bắt đầu một chuyến du hành không phải để cứu rỗi thế giới, mà là để thực sự chiêm ngưỡng nó. Một cuộc hành trình của những cuộc gặp gỡ và chia ly, nơi mỗi con người, mỗi khung cảnh thoáng

53 71

The Merchant’s Daughter Overpowers All with the Power of Money

(Đang ra)

The Merchant’s Daughter Overpowers All with the Power of Money

Nishizaki Alice

Mục tiêu của Sara là kiếm đủ tiền để đạt được sự tự lập. Nhưng liệu cô ấy có thực sự thành công trong việc tạo dựng sự nghiệp và sống tự lập? (Và biết đâu, trên hành trình đó, cô ấy sẽ tìm thấy tình y

162 83

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

279 5621

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

108 2539

Năm nhất học kỳ 3 - Chương 392: Ý nghĩa của White Room

“Một sự tồn tại sai lầm… ư?”

Hikigaya ngẫm nghĩ câu nói này một lúc lâu, nhưng vẫn không tài nào hiểu nổi trong đầu Sakayanagi đang nghĩ gì.

“Trước đây tôi chẳng phải đã nói với cậu rồi sao, tám năm trước tôi từng gặp Ayanokouji-kun một lần ở một nơi nào đó.” Sakayanagi thản nhiên trình bày suy nghĩ của mình, “Lúc đó tôi đã nảy ra ý định phải đánh bại cậu ta bằng được. Nhưng điều đó không hoàn toàn xuất phát từ lòng hiếu thắng, mà là vì… à không, hay là bỏ đi. Tôi không biết phải giải thích cho cậu thế nào mới phải.”

“Nhưng cậu đã khoa trương đến mức gọi Ayanokouji là một sự tồn tại sai lầm rồi, ai không biết còn tưởng cậu và cậu ta có thù oán gì đó.” Hikigaya không khỏi buông lời cà khịa.

“He he, có vẻ là vậy, nhưng sự thật thì có lẽ phải nói là ngược lại.”

Sakayanagi do dự một lúc, cuối cùng vẫn đưa ra một câu trả lời lấp lửng: “Nếu bắt buộc phải nói, có lẽ tôi có phần đồng cảm với Ayanokouji-kun. Dĩ nhiên, tôi cũng không phủ nhận trong lòng mình có một sự thôi thúc muốn chứng minh bản thân giỏi hơn cậu ta.”

“Nói cách khác, ngoài lòng hiếu thắng, cậu còn có những lý do khác buộc phải đánh bại Ayanokouji.”

“Đúng vậy, cậu có thể hiểu ra nhanh như thế thật tốt quá.” Nghe Hikigaya đáp lời, Sakayanagi tỏ ra rất vui mừng, gương mặt nở một nụ cười mãn nguyện.

“Dù đây là một yêu cầu rất vô lý, nhưng cậu có thể cứ thế đồng ý mà không hỏi thêm gì được không?”

“Nghĩ kiểu gì cũng thấy không được đâu.” Hikigaya nói với vẻ hơi cạn lời.

“Đừng nói vậy mà.” Sakayanagi mặt dày đeo bám, “Là chàng trai đã hoàn toàn đánh bại tôi, cậu cứ xem như đang thực hiện ước nguyện cuối cùng của kẻ thua cuộc đi, như thế không phải cũng rất tuyệt sao.”

“…Cậu có chết đâu.”

“Theo quy chế của ngôi trường này, bị đuổi học và cái chết thì có khác gì nhau đối với học sinh ở đây đâu?”

Không không không, khác nhau một trời một vực đấy nhé?

Hikigaya thầm thấy phiền não, dẫu rằng cậu có thể cứ thế mặc kệ hoặc đáp qua loa vài câu, nhưng dù sao hai người cũng đã quen biết nhau một thời gian… có lẽ nên nói thẳng ra ngay lúc này thì hơn.

Chỉ là, cậu cũng hiểu tại sao Sakayanagi lại phải nói năng úp mở như vậy. Chắc chắn là cô ấy không muốn cậu bị cuốn vào chuyện White Room.

Vì thế, từ đầu đến cuối Sakayanagi chỉ yêu cầu Hikigaya đánh bại Ayanokouji, chứ không hề nói rõ suy nghĩ và mục đích của mình. Nếu chỉ đơn thuần là vì hiếu thắng, thì việc không phải do chính tay mình đánh bại đối thủ sẽ chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

“Sao vậy Hikigaya-kun, lẽ nào cậu vẫn còn giận chuyện tôi giở trò khóa tài khoản của cậu à?” Thấy Hikigaya cứ đứng đó đăm chiêu, Sakayanagi dường như đã hiểu lầm.

Sau đó, cô mỉm cười nói: “Nếu là vì chuyện đó, tôi có thể bồi thường cho cậu một chút. Hiện tại tôi còn hơn hai triệu điểm cá nhân, dù sao cũng sắp không dùng đến nữa, tôi đưa hết cho cậu. Cậu chỉ cần đến gặp giáo viên xin một tài khoản tạm thời là được.”

“Chuyện đó với tôi không quan trọng.” Hikigaya lắc đầu, “Hơn nữa, cậu có bao giờ nghĩ đến một vấn đề không?”

“Là gì vậy?” Sakayanagi tò mò hỏi.

“Chỉ dựa vào lời tố cáo đó và sự thiên vị của chủ tịch hội học sinh, cậu nghĩ thực sự có thể dễ dàng khóa tài khoản của tôi như vậy sao?”

“Ừm, về điểm này…” Sakayanagi sờ cằm suy nghĩ một lát, rồi gật đầu: “Quả thực tôi cũng cảm thấy có gì đó không đúng. Vốn dĩ tôi chỉ định thử xem sao, hoặc ít nhất cũng phải đấu trí với Hikigaya-kun vài lần trước hội đồng thẩm định. Nhưng không ngờ lại thành công dễ dàng đến thế… Vậy, có khuất tất gì bên trong à?”

“Ở đây không tiện nói chuyện, chúng ta tìm một nơi vắng người trước đã.” Hikigaya đề nghị.

“Ôi chà, lẽ nào cậu định nhân cơ hội này làm chuyện xấu với tôi sao?”

“…Không đi thì thôi.”

“He he, tôi có nói là không đi đâu.”

Vừa tủm tỉm trêu chọc Hikigaya, Sakayanagi vừa theo cậu đến một góc khuất trong trung tâm mua sắm, để không phải lo bị những người không liên quan nghe lén. Dù sao thì chuyện sắp bàn tới, không phải là thứ có thể tùy tiện để lộ ra ngoài.

“Đầu tiên là về việc tài khoản của tôi bị khóa. Thực ra chuyện này có sự can thiệp của Chủ tịch Hội đồng quản trị tạm thời hiện tại, tức là Tsukishiro.”

“Chủ tịch tạm thời Tsukishiro sao… Ra là vậy, thế thì hợp lý rồi.” Sakayanagi trước hết tán thành quan điểm của Hikigaya, sau đó lại thắc mắc: “Nhưng tôi không hiểu tại sao ông ta lại nhắm vào Hikigaya-kun, lẽ nào hai người có mâu thuẫn gì sao?” 

“Chuyện đó liên quan đến cha cậu, tức là Chủ tịch Sakayanagi rồi.” Hikigaya quyết định nói ra chuyện không mấy hay ho này, “Tôi đã từng ngầm nhận của Chủ tịch Sakayanagi mười triệu điểm cá nhân. Tuy Tsukishiro không nói rõ, nhưng nếu ông ta vin vào cớ này để khóa và điều tra tài khoản của tôi, thì ít nhiều cũng có thể coi là chính đáng.”

Dĩ nhiên, nếu muốn làm to chuyện thì vẫn có thể. Hikigaya chỉ là một học sinh, dù cậu có nhận tiền mờ ám của Chủ tịch, thì do sự chênh lệch địa vị giữa hai bên, nhà trường cũng không đời nào lại đi đổ lỗi cho một học sinh. Tsukishiro có thể dựa vào việc này để chất vấn Chủ tịch Sakayanagi, cũng có thể yêu cầu Hikigaya phối hợp điều tra, chỉ có điều tuyệt đối không nên nói khóa là khóa ngay được. Nói thẳng ra, đây chẳng qua chỉ là bắt nạt học sinh, bên yếu thế hơn mà thôi.

Tuy nhiên, Hikigaya vốn đã định rời khỏi cái trường nát này, nên cũng lười so đo. Dù sao số điểm đó cũng không phải do cậu vất vả kiếm được, trong mắt cậu đó không phải thành quả lao động, nên mất thì thôi.

“Cha… đã ngầm đưa cho cậu mười triệu?” Nghe vậy, Sakayanagi không khỏi sững người một chút. Nhưng khi định thần lại, cô không hỏi dồn mà chỉ lặng lẽ chờ cậu nói tiếp. Cô biết Hikigaya chắc chắn sẽ giải thích.

“Còn về lý do, nói ra có thể cậu không tin, nhưng lúc đó tôi đã nắm được một vài bằng chứng đủ để khiến Ayanokouji bị đuổi học.”

“…Hả?” Sakayanagi lập tức mở to mắt.

Hikigaya mặc kệ phản ứng của cô, nói tiếp: “Lúc đó tôi đã tìm Chabashira-sensei để báo cáo sự việc. Và Chủ tịch Sakayanagi, sau khi biết được tình hình, đã đích thân tìm đến tôi… Chuyện tiếp theo chắc cậu cũng đoán được rồi nhỉ?”

“Mười triệu đó… là phí bịt miệng sao?”

“Tôi đã đồng ý.”

“…Không đúng.” Đột nhiên, Sakayanagi lại tự mình bác bỏ câu trả lời của chính mình. “Tôi cũng xem như khá hiểu con người của Ayanokouji-kun. Một kẻ không từ thủ đoạn như cậu ta quả thực có thể làm ra những chuyện vượt quá giới hạn, thế nên việc bị Hikigaya-kun cậu nắm được điểm yếu cũng không phải là không thể. Ít nhất cậu đã chứng tỏ mình có năng lực đó.”

“Vậy cái mà cậu nói ‘không đúng’ là chỉ điều gì?”

“Đương nhiên là việc cậu bị mua chuộc rồi.” Giọng Sakayanagi đầy quả quyết, “Theo như tôi biết về Hikigaya-kun, cậu không thể nào bị mua chuộc bởi chút điểm cá nhân, kể cả khi đối mặt với một vị Chủ tịch quyền cao chức trọng. Có lẽ những lời cậu nói là thật, nhưng chắc chắn đã giấu đi một phần sự thật then chốt nào đó.”

“Này này… cậu đánh giá tôi cao quá rồi đấy.” Hikigaya cười khổ.

“Đó là điều dĩ nhiên.” Không hiểu sao, Sakayanagi lại ưỡn ngực một cách đầy tự hào. “Cậu là người đàn ông đã hoàn toàn đánh bại tôi, vì thế mà cậu sẵn sàng vứt bỏ cả hai cây hái ra tiền, một người như cậu sao có thể là hạng người nhàm chán chịu khuất phục trước đồng tiền được.”

“Đã bảo cậu đừng tâng bốc tôi nữa mà…” Nếu có người đề nghị quỳ lạy một cái được mười vạn, Hikigaya tự tin có thể lạy đến khi đối phương phá sản. Nhưng chuyện đã đến nước này, cũng chỉ đành nói ra sự thật.

“Tạm gác chuyện đó lại, có một điểm cậu đã nhầm.” Hikigaya nói với vẻ mặt phức tạp, “Tôi đúng là đã bị cha cậu mua chuộc, nhưng không phải bằng điểm cá nhân, mà là vì ông ấy đã kể cho tôi nghe một câu chuyện.”

“Một câu chuyện?”

“Một câu chuyện về…” Hikigaya hít một hơi thật sâu, rồi nói một mạch phần còn lại. “Về ‘Kiệt Tác Tối Cao của White Room’.”

“…!” Lời vừa dứt, đồng tử của Sakayanagi liền giãn ra. Ngay sau đó, cô như vỡ lẽ ra điều gì, miệng lẩm bẩm: “Ra là vậy… ra là vậy à, thế này thì mọi chuyện đều có thể giải thích được rồi.”

“Có vẻ cậu không hề ngạc nhiên chút nào về việc cha mình bao che cho Ayanokouji nhỉ?” Hikigaya bắt chuyện.

“À, trong lòng tôi, cha không phải người xấu, nhưng cũng không phải là người quá cứng nhắc tuân theo quy tắc. Hơn nữa, nếu thực sự tuân thủ tuyệt đối quy định của trường, Ayanokouji-kun ngay từ đầu đã không thể nhập học rồi.”

Có lẽ đã lấy lại được bình tĩnh, Sakayanagi lại trở về dáng vẻ thường ngày. Nói cũng phải, cha cô dù gì cũng là một người có thể trở thành Chủ tịch, việc dấn thân vào những vùng xám là khó tránh khỏi.

“Nếu Hikigaya-kun cũng biết về White Room, vậy thì nói chuyện sẽ dễ dàng hơn nhiều, tôi cũng không cần phải quá e dè nữa.” Sakayanagi trông như thể vừa trút được gánh nặng, rồi cô nói với vẻ nghiêm túc: “Hikigaya-kun, cậu bị câu chuyện đó thuyết phục, chứng tỏ cậu cũng đồng cảm với Ayanokouji-kun… không, không chỉ cậu ta, mà là với tất cả những đứa trẻ bị giam cầm trong White Room, phải không?”

“…Có lẽ thế.” Hikigaya không dám nói chắc, dù sao cậu cũng chưa từng tận mắt thấy White Room. Nhưng chỉ qua vài lời kể, cũng đủ để người ta hiểu rằng nơi đó chắc chắn không phải là một cơ sở nhân đạo. Nếu bị phanh phui, chắc chắn sẽ gây ra một trận sóng gió ở Nhật Bản.

“Lý do tôi muốn đánh bại Ayanokouji-kun, chính là để chứng minh triết lý của White Room là sai lầm.” Sakayanagi nói bằng giọng chân thành từ đáy lòng, “Có lẽ trong mắt cậu điều này rất nực cười, nhưng tôi thực sự muốn chứng minh rằng, loại thiên tài giả tạo mà White Room tạo ra là vô nghĩa. Chỉ có như vậy mới có thể giải thoát cho những đứa trẻ đang phải chịu khổ sở ở đó… Vậy nên, bây giờ tôi có thể giao phó nhiệm vụ này cho cậu không? Hikigaya-kun.”

“…Sakayanagi, tôi không cho rằng lý tưởng của cậu nực cười.” Hikigaya chậm rãi lắc đầu. Dù thế nào đi nữa, lòng trắc ẩn của cô ấy chắc chắn không phải là giả.

“Phải nói là tôi còn có chút khâm phục cậu.”

“Nếu vậy thì—”

“Nhưng!” Chưa để Sakayanagi kịp vui mừng, Hikigaya đã thẳng thừng ngắt lời. “Cách làm của cậu mới khiến tôi thấy nực cười. Tại sao đánh bại Ayanokouji lại có thể chứng minh triết lý của White Room là sai lầm? Tôi hoàn toàn không thấy hai việc này có liên quan gì đến nhau.”

“Bởi vì triết lý của White Room là đào tạo người bình thường thành thiên tài.” Sakayanagi giải thích, “Nếu Ayanokouji-kun thua một người không được đào tạo bởi White Room, điều đó đủ để chứng tỏ rằng đó chỉ là một hành động vô nghĩa. Thiên tài giả tạo cuối cùng cũng không thể sánh bằng hàng thật.”

“…Không, tôi vẫn không hiểu.” Hikigaya không khỏi đưa tay lên trán thở dài. Sakayanagi rõ ràng là một người thông minh như vậy, tại sao cứ dính vào chuyện này là lại ngốc đi thế nhỉ? Quả nhiên trải nghiệm thời thơ ấu ảnh hưởng đến con người lớn thật…

“Tôi chỉ hỏi cậu một câu đơn giản nhất. Kể cả khi đánh bại Ayanokouji, cậu có thể phủ nhận năng lực của cậu ta không? Theo như tôi ước tính, cậu ta có lẽ đã nắm vững kiến thức bậc đại học từ hồi cấp hai, thậm chí là nhỏ hơn. Đó chẳng phải là công lao của nền giáo dục White Room hay sao?”

“Nhưng, nhưng! Ở đó chỉ có Ayanokouji-kun là trường hợp thành công duy nhất.” Sakayanagi vội vàng phản bác như thể đang bảo vệ một điều gì đó thiêng liêng, “Vì thế cậu ta mới được gọi là Kiệt Tác Tối Cao. Chỉ dựa vào một trường hợp đơn lẻ này, căn bản không thể nói lên điều gì cả. Ngược lại, còn phải hy sinh vô số những đứa trẻ vô tội khác. Tôi tuyệt đối không thể chấp nhận chuyện này!”

“Cái mà cậu gọi là hy sinh… thôi bỏ đi, để tôi lấy một ví dụ. Cậu biết Viagra không?”

“…Hả?” Với kiến thức uyên bác của mình, Sakayanagi dĩ nhiên biết loại thuốc này. Cô chỉ bị sốc vì câu hỏi đột ngột và chẳng liên quan.

Hikigaya không quan tâm đến phản ứng của cô, nói tiếp: “Viagra ban đầu được nghiên cứu để điều trị bệnh tim mạch. Nhưng trong quá trình thử nghiệm lâm sàng, người ta phát hiện nó không có tác dụng mấy, thay vào đó lại có thể chữa chứng liệt dương… Tương tự, White Room có lẽ muốn đào tạo ra những người có thể sánh ngang với thiên tài thực thụ. Dù cho cuối cùng chỉ có Ayanokouji là trường hợp thành công, thì năng lực của những học viên White Room khác cũng không thể nào tệ được, phải không?”

“Nhưng… những người khác đều không đáng kể.”

“Trong mắt cậu có lẽ là vậy, nhưng dù không bằng Ayanokouji, nếu so với những người đồng trang lứa khác thì sao?”

Tuy không rõ các học viên White Room khác thua kém Ayanokouji bao nhiêu, nhưng chắc chắn họ không phải là dạng học sinh yếu kém hay bất tài về thể thao theo nghĩa thông thường. Khả năng cao là, nếu đặt ra các trường học bên ngoài, một học viên White Room bình thường cũng sẽ vượt trội hơn hẳn.

Tạm không bàn đến vấn đề đạo đức, nếu mô hình giáo dục này thực sự có thể sản xuất hàng loạt, thì đó quả là một điều rất ghê gớm. Hơn nữa, ngoài đời thực cũng không phải không có những nơi tương tự White Room. Cần biết rằng cường độ của một số lò luyện thi cực kỳ khủng khiếp… Để có thể đỗ vào trường tốt, các sĩ tử cũng phải bán mạng học hành, mong sao có thể học suốt hai mươi bốn tiếng, tin tức về việc đột tử vì học cũng không phải là hiếm. Hikigaya thậm chí còn nghe nói ở một số nơi, còn có những trường học công khai dùng sốc điện và giam cầm học sinh. Dù tin tức bị phanh phui cũng vô ích, chúng vẫn hoạt động tốt cho đến tận bây giờ.

Biết đâu nếu White Room chịu chuyển đến đó, họ sẽ chẳng cần lo bị phát hiện, thậm chí những bậc cha mẹ mong con thành tài còn tranh nhau gửi con vào ấy chứ. Chà, nghĩ vậy thì có khi còn kiếm được bộn tiền!

Nhìn Sakayanagi đang im lặng, Hikigaya đưa ra kết luận: “Xem ra cậu cũng hiểu rồi đấy. Chỉ cần những học sinh do White Room đào tạo có thể áp đảo bạn bè đồng trang lứa, thì cậu không thể phủ nhận ý nghĩa tồn tại của nó. Huống hồ, cậu chỉ là người ngoài cuộc, chính những học viên White Room có lẽ còn chẳng muốn phủ nhận thành quả mà họ đã nỗ lực đạt được ở đó.”

“Hikigaya-kun… cậu đang ủng hộ triết lý của White Room sao?” Giọng Sakayanagi thoáng chút tức giận, nhưng phần nhiều là đau buồn. Có lẽ cô đã tưởng rằng mình tìm được một người cùng chung chí hướng… đúng là một kẻ ngốc.

“Đừng nói ngớ ngẩn nữa.”

“Á!” Nói rồi, Hikigaya không nhịn được mà gõ nhẹ vào đầu Sakayanagi một cái, khiến cô giật mình kêu lên.

“Làm ơn động não một chút đi, cái bộ não nhỏ bé thông minh của cậu ấy?” Hikigaya bực bội nói, “Ai lại đi ủng hộ một tổ chức mờ ám, khó hiểu như thế chứ? Dù sao tôi cũng là một người bình thường, có nhận thức thông thường, được chưa.”

“…Nhưng lời nói của cậu rõ ràng không có ý đó.” Sakayanagi ôm đầu phản đối.

“Tôi chỉ nói cách làm và suy nghĩ của cậu rất ấu trĩ thôi.”

Nếu là Hikigaya của ngày xưa, có lẽ sẽ thấy Sakayanagi rất đáng nể… một mình chống lại cả một tổ chức khổng lồ. Giống như một kẻ nào đó từng hô hào muốn thay đổi cả thế giới. Nhưng rốt cuộc, đó cũng chỉ là ảo tưởng tuổi dậy thì mà thôi.

“Kể cả cậu có đánh bại Ayanokouji, trong mắt những nhân vật lớn, đó cũng chỉ là một trò con nít thắng trận. Cùng lắm thì họ chỉ đưa Kiệt Tác Tối Cao về lò để rèn lại, hoàn toàn chẳng liên quan gì đến mục tiêu mà cậu muốn đạt được.”

“Chuyện đó… chuyện đó dĩ nhiên tôi biết…” Như bị một gậy giáng vào đầu, Sakayanagi bắt đầu có vẻ buông xuôi. “Nhưng ngoài việc đó ra, tôi còn có thể làm gì được chứ? Ngay cả cha tôi cũng có thể bị tùy tiện cách chức. Tôi chỉ có thể tập trung vào việc làm sao để đánh bại Ayanokouji-kun… Ha, giờ thì ngay cả việc đó tôi cũng không làm được nữa rồi.”

Nói đến cuối, cô nàng này lại còn tự giễu.

A… phiền phức thật. Hikigaya không khỏi cảm thán, tại sao mấy cô gái xung quanh mình ai cũng phiền phức thế này? Nào là thay đổi thế giới, nào là chống lại tổ chức… đó đâu phải là những chuyện mà một học sinh nên bận tâm? Mau tốt nghiệp khỏi cái bệnh ảo tưởng sức mạnh đó đi cho tôi nhờ!

“Sakayanagi, lúc nãy tôi đã nói rồi, tôi không thấy lý tưởng của cậu nực cười. Cậu chỉ là… quá nôn nóng thôi. Trước khi phá hủy White Room, cậu có một việc quan trọng hơn cần phải làm.”

“…Việc gì?”

“Trở thành Thủ tướng.” Hikigaya trả lời một cách nghiêm túc.

“…”

“…”

Đáng tiếc, không khí ngay lập tức chùng xuống. Hai người nhìn chằm chằm vào nhau, không ai nói lời nào, khung cảnh chìm trong sự im lặng như tờ.

Ngay lúc Hikigaya sắp không chịu nổi nữa, Sakayanagi đột nhiên bật cười thành tiếng.

“He he he… Hikigaya-kun, cậu… he he, cậu lạ thật đấy.”

“Lạ chỗ nào?” Hikigaya hỏi lại với vẻ không vui. Chủ yếu là cô nàng tóc trắng đáng ghét này quá thất lễ, cười đến mức sắp chảy cả nước mắt.

“Tôi rõ ràng đã thua cậu, thế mà cậu còn khuyến khích tôi đi làm Thủ tướng… mà không, trước cả chuyện đó, đây vốn dĩ là chuyện hão huyền mà, phải không? Tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ nghe được những lời ấu trĩ như vậy từ miệng Hikigaya-kun đâu.”

“Hừ, cậu cũng vậy thôi.”

Dù sao thì cái suy nghĩ ‘đánh bại Kiệt Tác Tối Cao đồng nghĩa với việc phủ định triết lý của White Room’ vốn đã là một giấc mơ rồi, vậy thì chi bằng cứ mơ một giấc mơ lớn hơn. Hồi tiểu học ai chẳng từng như vậy? Thầy cô hỏi ước mơ của mọi người là gì, câu trả lời đa phần đều na ná nhau, nào là phi hành gia, nhà khoa học các kiểu. Nhân tiện, ước mơ của Hikigaya lúc đó là kết bạn được với một trăm người… à. Ước mơ và hiện thực đúng là hai đường thẳng song song.

“Tóm lại, những gì cần nói tôi đã nói hết rồi. Phần còn lại cậu tự mình suy nghĩ đi.” Hikigaya nói xong liền quay người bỏ đi.

Giờ thì không cần phải lo lắng nữa rồi, Sakayanagi bây giờ chắc sẽ ổn thôi, phải không? Nếu là cô ấy, dù không học ở trường này cũng có thể đỗ vào Đại học Tokyo. Sau này nếu đi theo con đường chính trị cũng có thể nhận được sự hậu thuẫn từ gia đình. Ể? Nghĩ lại thì… cô nàng này biết đâu lại thật sự có khả năng hoàn thành tâm nguyện của mình.

“Xin hãy đợi một chút, Hikigaya-kun.” Lúc này, Sakayanagi từ phía sau bỗng gọi cậu lại.

Dù không quay đầu, Hikigaya vẫn dừng bước, chờ cô nói tiếp.

“Có một câu tôi phải nói với cậu… ừm, là thế này…” Dựa vào giọng điệu, có thể thấy thái độ của Sakayanagi có chút ngập ngừng. …Tình huống này quả là hiếm thấy.

“Chuyện đó, có lẽ cậu không cho rằng đây là một chiến thắng, nhưng tôi vẫn rất biết ơn vì cậu đã đánh bại tôi. Tôi đã thực sự nhận ra rằng, thất bại này là cần thiết đối với tôi… Cảm ơn cậu, Hikigaya-kun.”

“…Đồ ngốc.”

Thiệt tình, ai mà cần lời cảm ơn kiểu này chứ. Đối mặt với người mà mình sắp hại đến mức bị đuổi học, Hikigaya vẫn chưa đủ vô tâm đến thế.

Nhưng nếu việc này có ích cho sự trưởng thành của Sakayanagi… thì cũng đáng giá.

Hikigaya thành tâm biết ơn vì điều đó.