Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

474 3476

The stunningly beautiful former classmate I had a crush on in high school has moved in next door — along with her stepdaughter

(Hoàn thành)

The stunningly beautiful former classmate I had a crush on in high school has moved in next door — along with her stepdaughter

篠宮夕 著・文・その他ほか

Nếu bạn gặp lại cô gái mình thầm thương trộm nhớ hồi trung học tại một buổi họp lớp hay gì đó sau khi đi làm, liệu mối quan hệ lãng mạn có thể phát triển không? Để tôi nói rõ nhé. Chuyện đó không thể

33 30

Những Khoảng Khắc Thoáng Qua Trên Hành Trình Của Setsuna

(Đang ra)

Những Khoảng Khắc Thoáng Qua Trên Hành Trình Của Setsuna

Rokusyou • Usuasagi

Giờ đây, cậu bắt đầu một chuyến du hành không phải để cứu rỗi thế giới, mà là để thực sự chiêm ngưỡng nó. Một cuộc hành trình của những cuộc gặp gỡ và chia ly, nơi mỗi con người, mỗi khung cảnh thoáng

53 71

The Merchant’s Daughter Overpowers All with the Power of Money

(Đang ra)

The Merchant’s Daughter Overpowers All with the Power of Money

Nishizaki Alice

Mục tiêu của Sara là kiếm đủ tiền để đạt được sự tự lập. Nhưng liệu cô ấy có thực sự thành công trong việc tạo dựng sự nghiệp và sống tự lập? (Và biết đâu, trên hành trình đó, cô ấy sẽ tìm thấy tình y

162 83

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

279 5621

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

108 2539

Năm nhất học kỳ 2 - Chương 289: Chúng ta không thể xuyên thủng lớp giáp của chúng

(Tiêu đề chương là meme bên Trung)

“Quái vật à? Chưa từng có ai gọi tôi như thế cả.”

Ayanokouji phủ nhận câu hỏi của Ryuuen, danh xưng duy nhất cậu từng có chỉ là Kiệt Tác Tối Cao.

Ngoài ra, cậu lại thấy tò mò hơn với chữ ‘cũng’ kia, không thực sự hiểu rõ ý nghĩa trong lời nói này.

Nhưng hiện tại mọi chuyện vẫn trong tầm kiểm soát, chắc cũng không cần để tâm quá.

“Heh heh, sao cũng được.” Ryuuen xòe tay cười, “Vậy Ayanokouji, mày một mình mò lên sân thượng làm gì? Cứu Karuizawa à?”

“Ừ, tôi nhận được tin nhắn của Karuizawa, cô ấy bảo muốn tôi cứu cô ấy.”

“Vậy mày định làm gì?”

“Làm gì là làm gì, tôi chẳng làm gì cả.”

Câu trả lời của Ayanokouji khiến Ryuuen tỏ vẻ cụt hứng, ngược lại Ibuki bỗng như bừng tỉnh ngộ.

“Đúng rồi! Nếu cậu ta thật sự là X thì đã chẳng đường đường chính chính một mình xông vào đây. Có lẽ bên ngoài vẫn còn học sinh lớp D khác đang chờ lệnh, còn cậu ta chỉ làm theo chỉ thị của X mà thôi.”

“Ibuki, cô động não chút được không?” Ryuuen ngán ngẩm trước kết luận này, “Chuyện đó là không thể nào. Phe chúng ta đang nắm giữ bí mật quá khứ của Karuizawa, một khi tung hê ra thì địa vị của kẻ đó coi như xong. Mà sao tôi cứ thấy cô có vẻ không muốn chấp nhận Ayanokouji là X thế, cô có bằng chứng gì à?”

“Hồi ở trên đảo hoang, để gây rối lớp D, tôi đã giấu trộm đồ lót của Karuizawa vào cặp của một bạn nam. Lúc đó ai cũng coi tôi, người của lớp C, là thủ phạm.”

Nói rồi, Ibuki chỉ tay về phía Ayanokouji.

“Nhưng chỉ mình cậu ta là hoàn toàn không nghi ngờ, còn quả quyết với tôi rằng cậu ta không tin tôi là thủ phạm. Cho nên, gã này chỉ là một tên ngốc tốt bụng, nghĩ kiểu gì cũng không thể là X được.”

“Thì ra là thế, tôi hiểu rồi.”

Ryuuen thở dài một hơi, vẻ mặt đầy bất lực.

“Cô không thể chấp nhận sự thật là mình đã bị lừa cho xoay như chong chóng, nên mới ngoan cố phủ nhận Ayanokouji là X, vì thừa nhận điều đó sẽ khiến cô trông như một con ngốc.”

“Đùa chắc, cậu tưởng mình thông minh lắm à!” Ibuki lập tức vặn lại, “Với lại, tôi chỉ thấy cậu ta là một học sinh bất tài, đến kẻ khả nghi ngay trước mắt cũng không hề nghi ngờ. Loại người như vậy sao có thể đứng sau giật dây lớp D được.”

“Học sinh bất tài à... Hừ, vậy để tôi chứng minh cho cô xem.”

Nói đoạn, Ryuuen lại nhìn về phía Ayanokouji.

“Này Ayanokouji, chắc mày cũng có chuẩn bị kế sách gì đó chứ, trổ tài cho tao xem một phen đi.”

“Kế sách ư? Trong tình huống này thì làm gì có.” Ayanokouji thẳng thắn thừa nhận mình bất lực, “Các cậu nắm trong tay bí mật động trời về quá khứ của Karuizawa, tôi làm gì cũng sẽ phải chịu thiệt hại tương ứng. Nói cho cùng, cậu đã nhắm vào điểm này để giăng bẫy, khiến tôi hoàn toàn bó tay.”

“Ha! Đừng nói mấy lời chán ngắt đó chứ.”

Ryuuen cười khẩy, như thể đang chế nhạo Ayanokouji giả vờ giả vịt.

“Giờ tao có thể tung hê bộ mặt thật của mày và quá khứ của Karuizawa bất cứ lúc nào. Mày không thể nào lại vô ích bại lộ thân phận được. Mày đã nghĩ ra thủ đoạn gì rồi? Mau cho tao một bất ngờ đi nào.”

“Xin lỗi, Ryuuen. Dù cậu nói gì thì tôi cũng không thể đáp ứng kỳ vọng của cậu được.”

“…”

“Tôi đã bị cậu xoay như chong chóng rồi, chỉ vậy thôi.”

Ayanokouji đáp lại với vẻ mặt vô cảm, không hề có chút cay cú hay lo lắng, như thể chỉ đang thuật lại một sự thật.

Có lẽ tất cả những người có mặt ở đây đều không ngờ X lại nói ra những lời như vậy.

Tuy nhiên, thái độ của Ryuuen có chút đáng chú ý.

Tưởng rằng gã ta sẽ thất vọng hoặc tức đến đỏ mặt tía tai, nhưng gã ta lại chấp nhận kết quả này một cách bình tĩnh hơn tưởng tượng. Lẽ nào gã ta đã lường trước được phần nào rồi sao?

Nếu đúng là vậy, phải đánh giá lại Ryuuen mới được.

Ayanokouji vừa suy tính, vừa bắt đầu hành động tiếp theo.

“Tôi đúng là đã lộ mặt thật rồi, cậu muốn nói ra thì tôi cũng chẳng cản được. Nhưng chung quy cũng chỉ có vậy, tôi không thấy phiền lòng đặc biệt vì chuyện này.”

“Mày nghĩ tao sẽ tin mày à?”

“Tin hay không tuỳ cậu, với tôi thì kết quả cũng như nhau cả thôi.”

Ryuuen không thể nhìn thấu Ayanokouji có đang ra vẻ hay không, bộ mặt đưa đám này quả thực quá khó đoán.

Dù vậy, cậu ta không bỏ cuộc mà quay sang chỉ Karuizawa.

“Vậy còn cô ta thì sao, mày cũng mặc kệ à?”

“Ừ, mặc kệ.” Ayanokouji đáp không chút do dự.

“Mày đừng có giả vờ nữa.” Ryuuen khịt mũi, “Nếu ngay từ đầu đã bỏ rơi cô ta, có lẽ thân phận của mày đã không bị lộ. Chính vì không làm được nên mày mới đến đây, phải không?”

“Đủ rồi… Nếu Kiyotaka đã không màng đến việc mình bị lộ, thì chuyện của tôi có bị nói ra cũng chẳng sao cả.”

Karuizawa khẽ lên tiếng, tỏ ý buông xuôi, đồng thời liếc nhìn về phía Ayanokouji.

Ayanokouji thản nhiên nói: “Cậu nghe rồi đấy, có vẻ cô ấy nói vậy. Cậu cứ tự nhiên làm gì thì làm.”

Rõ ràng lúc này Ryuuen đang chiếm thế thượng phong.

Nếu cậu ta tuyên bố kết thúc tại đây, rồi phanh phui mọi chuyện ra ngoài, thì người chịu tổn thương sẽ chỉ có Karuizawa và lớp D.

Karuizawa rất có thể sẽ suy sụp, thậm chí cuối cùng đi đến bước tự nguyện thôi học, và lớp D cũng sẽ phải trả một cái giá tương xứng.

Thế nhưng, người đàn ông trước mắt này tuyệt đối sẽ không làm như vậy.

“Ayanokouji, nói thật là bây giờ tao đang bực mình lắm đấy.” Ryuuen lắc đầu thở dài, “Rốt cuộc thì mày cũng chỉ đến thế này thôi, chẳng tạo ra được kỳ tích nào cả. Hại tao thua cược thì thôi đi, mày còn chẳng nhận ra mình đã lâm vào đường cùng.”

“Tuy là một câu hỏi đơn giản, nhưng hiện tại tôi đang ở đường cùng sao?”

“Heh heh… Hahahahaha.”

Ryuuen dường như thấy chuyện này rất nực cười, rồi ôm bụng cười phá lên.

“Nhìn bộ dạng của mày là biết ngay. Mày chắc chắn chẳng coi mấy người bọn tao ra gì, đúng không? Tao biết tỏng mày đang nghĩ gì đấy nhé.”

“Thế à? Tôi đang nghĩ gì?”

“Mày chắc chắn đang nghĩ, kể cả bọn tao có xông vào cùng lúc cũng không phải là đối thủ của mày, phải không?”

“…”

Ngay khoảnh khắc đó, gương mặt Ayanokouji cuối cùng cũng thoáng có chút biến sắc.

“Khoan đã, cậu định làm gì cậu ta?” Ibuki lập tức áp sát Ryuuen, “Dùng bạo lực là tuyệt đối không được, nó sẽ gây ra nguy cơ cực lớn cho lớp C. Cậu bỏ ý định đó đi. Giờ đã không còn cách nào đối phó Ayanokouji nữa rồi. Hơn nữa, biết được cậu ta là X là đủ rồi còn gì, mục đích của cậu đã đạt được rồi mà.”

“Heh heh, nó nói không quan tâm mà cô cũng tin à.”

Ryuuen cố tình lờ đi câu hỏi của Ibuki.

“Nghe cho rõ đây. Chỉ cần lấy quá khứ của Karuizawa và thân phận của Ayanokouji làm bia đỡ đạn, thì kể cả có dùng vũ lực với họ, họ cũng sẽ không chủ động báo cáo chuyện này lên nhà trường. Nếu không, kết quả sẽ là cả hai cùng thiệt, mà đó là điều Ayanokouji không muốn thấy.”

Quả thật, đây là một diễn biến dễ dàng đoán trước.

Nếu mọi chuyện đã bị phanh phui, vậy thì lại là chuyện khác, Ayanokouji và Karuizawa chỉ còn nước làm liều.

Nhưng chừng nào Ryuuen còn giữ kín bí mật, cả hai sẽ phải ném chuột sợ vỡ bình, dù có chuyện gì xảy ra cũng chỉ đành ngậm bồ hòn làm ngọt.

“Xem ra cậu thật sự định dùng bạo lực nhỉ? Chẳng phải cậu cho rằng tôi không coi các cậu là đối thủ sao?” Ayanokouji hỏi với chút tò mò.

Cậu không hiểu nổi suy nghĩ của Ryuuen, lẽ nào chỉ đơn thuần là khiêu khích thôi sao?

“Nhưng cậu nói đúng đấy, chỉ với bốn người các cậu ở đây thì không thể cản được tôi đâu.”

“Heh heh, chuyện đó phải thử rồi mới biết.”

Ryuuen cười bất cần, nhưng cơ thể đã bắt đầu gồng lên.

Ibuki không tài nào hiểu nổi, cô cau mày: “Chờ chút, các cậu nói nghiêm túc đấy à? Ryuuen, cái gã đó trông qua đã…”

“Cô phiền chết đi được.” Ryuuen mất kiên nhẫn ngắt lời, “Nếu không tin thì tôi giao cho cô đấy. Cô ra đập cho Ayanokouji một trận, chuyện hôm nay coi như xong.”

“Hả? Tôi không…”

“Phải đấy, Ibuki, cứ nhào vào đi.”

Ayanokouji cũng lên tiếng khiêu khích.

“Cái quái gì vậy… đừng có trách tôi đấy.”

Ibuki dường như vẫn còn bán tín bán nghi, cô thở dài rồi tiến đến trước mặt Ayanokouji.

Ngay sau đó, cô bất ngờ tung một cú đá bay thẳng tới.

Xem ra dù không tin, nhưng cô cũng chẳng có ý định nương tay.

Tất nhiên, cũng chẳng cần thiết phải thế.

Ayanokouji lùi lại một bước, nhẹ nhàng né được cú đá của cô.

“Lẽ nào cậu có luyện võ?”

Ánh mắt Ibuki trở nên nặng trịch, cuối cùng cũng nhận ra có điều không ổn, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc hơn.

“Ai mà biết được.”

“Hừ, cậu còn giả vờ!”

Như để trút bỏ sự nôn nóng, cô tung ra một loạt đòn tấn công dồn dập bằng những động tác đẹp mắt, trông gần như không để lộ chút sơ hở nào.

Thật tình, tư thế này rất điêu luyện.

Nhìn là biết đã trải qua khổ luyện, thảo nào có thể đánh bại được Horikita.

“Ibuki, cậu chỉ có thế thôi à? Vậy thì không phải là đối thủ của tôi đâu.”

“Chậc!”

Ayanokouji né toàn bộ các cú đá bằng những động tác vừa đủ, đồng thời dùng lời nói để khiêu khích Ibuki.

Cô nàng lập tức mất bình tĩnh, nhảy bật lên cao định tung ra một đòn hiểm.

Dù có thể chơi đùa với cô một chút cũng được, nhưng tiếp theo còn phải xử lý ba người nữa, tốn nhiều thời gian quá không phải là ý hay.

Chớp lấy thời cơ Ibuki nhảy lên, Ayanokouji lao tới một bước để rút ngắn khoảng cách, rồi tóm lấy cổ cô và quật thẳng xuống sàn.

“Ực!”

Ibuki lập tức bất tỉnh, nằm im bất động.

“Ibuki!”

Ishizaki kích động định xông tới, nhưng đã bị Albert đứng cạnh cản lại.

“Yên tâm đi.” Ayanokouji giải thích, “Tôi đã khống chế lực ra đòn, hơn nữa là quật xuống phần lưng, sẽ không có gì nghiêm trọng đâu.”

“Heh heh, mày đúng là một con quái vật đáng gờm, tất cả đều bị gã khốn đó nói trúng phóc.”

Ryuuen vỗ tay như thể để tỏ lòng kính trọng, nhưng ít nhất hơn nửa trong đó là sự giễu cợt và khinh miệt.

Mà nói mới nhớ, cái người mà cậu ta nhắc đến suốt từ nãy đến giờ, lẽ nào là quân sư giấu mặt của lớp C? Hay là...

Dù có chút bận tâm, nhưng nghĩ đến những chuyện đó bây giờ cũng vô ích, Ayanokouji quyết định tập trung xử lý ba người này trước đã.

Tuy nhiên, tình hình trước mắt có vẻ đã nằm ngoài dự đoán.

Cứ ngỡ họ sẽ ùa cả lên, nhưng ngay cả một Ishizaki có vẻ nóng nảy cũng đã kiềm chế được, dưới sự chỉ đạo của Ryuuen, họ từ từ áp sát, cuối cùng tạo thành một vòng vây hình tam giác.

Ayanokouji mặc cho họ bao vây mình, lặng lẽ quan sát biểu cảm của từng người.

…Quả nhiên là vậy.

Xem ra Ryuuen đã có được dữ liệu thể chất của cậu từ trước, nên ngay từ đầu đã xác định cậu là một đối thủ mạnh.

Có lẽ thông tin đã bị lộ ra từ hồi đại hội thể thao.

Nhưng dù vậy vẫn có điểm vô lý, các chỉ số mà Ayanokouji thể hiện lúc đó còn không bằng Sudo, nói gì đến Albert.

Ryuuen dù thế nào cũng không nên tỏ ra như gặp phải đại địch thế này, cậu ta vốn không phải là một kẻ cẩn trọng.

Chắc chắn phải có lý do nào khác mới khiến cậu ta tin chắc đến vậy.

“Này, Ayanokouji, mày có biết tao định nói gì bây giờ không?”

“Ai biết được.”

“Đó là—Ishizaki, lên!”

Theo tiếng hét của Ryuuen, Ishizaki gầm lên rồi vung nắm đấm tới.

Mà đã định ra tay thì đừng có hét lên chứ…

Ayanokouji thấy ngán ngẩm trước hành động khó hiểu này, đồng thời đưa tay phải ra đỡ cú đấm của Ishizaki.

Chát—!

Chỉ cần cảm nhận lực đấm là biết, Ishizaki hoàn toàn không nương tay, mà đã dùng hết sức bình sinh.

Lại có thể tung một cú đấm nghiêm túc với người lần đầu giao đấu, lẽ nào cậu ta được tiếp thêm ý chí chiến đấu sau khi Ibuki ‘gục ngã’?

Ayanokouji dùng lực tay phải, siết chặt lấy cú đấm của Ishizaki như một gọng kìm, rồi định đá vào đầu gối của đối phương.

Đúng lúc này, Albert xông đến ngăn cản.

Cái bóng đen kềnh càng ấy thoáng chốc đã áp sát, hai cánh tay to khỏe dang rộng, lao tới tung một cú ôm kiểu gấu.

Rõ ràng, nếu bị cậu ta tóm được, e là sẽ khó mà thoát ra.

Ayanokouji quyết định dứt khoát, từ bỏ ý định tấn công Ishizaki, thay vào đó cúi gập người để né cú bổ nhào.

Ngay sau đó, cậu vung nắm đấm liên tiếp vào bụng Albert.

Đối mặt với một đối thủ chưa rõ thực lực, ngay cả Ayanokouji cũng không dám nương tay, mỗi cú đấm đều tung ra hết sức.

Nhưng kết quả mang lại chỉ làm cho vẻ mặt của Albert thay đổi một chút, chỉ một chút mà thôi.

Chỉ riêng cảm giác dội lại từ nắm đấm cũng đủ hiểu, sát thương gây ra cho cậu ta là rất nhỏ.

Là một người lai da đen, Albert không chỉ sở hữu thể hình vượt trội so với bạn đồng lứa, mà còn được rèn luyện cực kỳ kỹ lưỡng, có thể coi là một thân mình đồng da sắt.

Nếu vậy thì sẽ phải tốn thêm chút công sức rồi.

Cơ thể người có một vài điểm yếu, ví dụ như cổ họng, tim và thái dương.

Dù có rèn luyện thế nào thì đó vẫn là điểm yếu.

Ayanokouji siết chặt nắm đấm, định nhắm vào huyệt tâm của Albert. Đối phương dường như cảm nhận được ý đồ của cậu theo bản năng, thân hình to lớn linh hoạt nhảy sang một bên.

Cùng lúc đó, Ryuuen có lẽ để yểm trợ đồng đội, đã xông đến tung một cú đấm thẳng vào đầu cậu.

Điều này lại trúng ngay ý của Ayanokouji.

Nếu chỉ đơn thuần là hơn về số lượng mà không có sự phối hợp, thì cũng chẳng khác gì đánh tay đôi, rất dễ đối phó.

Nhưng ba người trước mắt này không phải là một đám ô hợp, có thể thấy họ phối hợp rất ăn ý, có lẽ đã vạch ra chiến thuật từ trước.

Trong tình huống này không thể tự phụ được.

Dù có hơi khác với kế hoạch trong đầu, nhưng hiện tại chỉ có thể hạ gục kẻ chủ mưu là Ryuuen trước, sau đó giải quyết hai người còn lại sẽ đơn giản hơn.

Đoán trước được đòn tấn công của Ryuuen, Ayanokouji đột ngột xoay người vung nắm đấm.

Bốp!

Nắm đấm trúng ngay huyệt tâm của Ryuuen như ý muốn, nhưng cảm giác truyền đến lại có gì đó không đúng.

Đó không phải là cảm giác khi đấm vào da thịt.

Không kịp nghĩ nhiều, Ayanokouji theo bản năng ngửa người ra sau.

Tiếc là vẫn chậm một nhịp, chỉ thấy nắm đấm trước mặt ngày một lớn hơn, cuối cùng giáng thẳng vào mặt cậu.

May là nhờ né kịp, cú đấm này không trúng hết lực, chỉ thấy hơi tê tê ở mũi.

Nhân cơ hội này, Ayanokouji dùng sức nhảy lùi ra sau để thoát khỏi vòng vây.

“Heh heh heh.”

Nhìn chiếc mũi hơi ửng đỏ của cậu, Ryuuen không nhịn được mà nhếch mép cười.

“Xem ra kể cả nắm đấm của quái vật cũng không xuyên thủng được tạp chí Jump nhỉ?”

---------------

Ghi chú: lúc viết những chương này thì vol 0 của bản gốc vẫn chưa được ra mắt, tác giả truyện này vẫn coi Kiệt Tác Tối Cao thuộc về phạm trù con người. Chưa biết nội dung bản gốc sau đó Kiệt Tác Tối Cao "ảo" đến thế nào.