“Vậy nhé, Mắt Cá Chết boy, việc dọn dẹp hậu quả giao cho cậu cả đấy. Sau đây tôi còn một buổi hẹn hò đang chờ.”
“À, vất vả cho cậu rồi.”
Trông Kouenji không hề giống một người vừa mới ẩu đả. Đối với cậu ta, trận vừa rồi chắc còn chưa đủ để gọi là khởi động.
Thật lòng mà nói, Hikigaya cũng không ngờ mọi chuyện lại kết thúc nhanh đến thế. Bọn Ryuuen chịu đòn quá kém.
Quả nhiên vẫn là do dẫn theo ít người quá…
“Mà này, nội dung giao dịch lần này đúng là làm tôi hơi bất ngờ đấy.” Kouenji nói với vẻ mặt đầy thích thú. “Cậu bảo tôi mỗi ngày sau giờ học, trong suốt thời gian trước kỳ nghỉ đông, phải đến làm đối thủ cho Dragon boy. Một triệu điểm (mỗi ngày 100k, làm 10 ngày) tiền công cũng đã chuyển thẳng vào tài khoản của tôi rồi. Cậu tự tin mình sẽ thành công đến thế cơ à?”
“Thành công ư… còn phải xem định nghĩa thế nào đã.”
“Này, đây không phải lúc để chơi chữ đâu.”
Kouenji lắc lắc ngón tay, đưa mắt nhìn Ryuuen đang nằm sõng soài trên sàn.
“Cậu muốn Dragon boy nhân cơ hội này để trưởng thành, đúng chứ? Nhưng cậu không định để tôi rèn luyện kỹ năng đánh đấm cho cậu ta, mà là muốn cậu ta tự nhận thức lại bản thân. Nếu không, cậu đã chẳng bảo tôi chỉ cần đánh gục bọn họ là xong.”
Đây là chuyện đương nhiên.
Võ thuật đòi hỏi sự kiên trì. Dù cho mười ngày tới Ryuuen không làm gì khác ngoài tập luyện, cậu ta cũng chẳng thể mạnh lên bao nhiêu.
Tuy nhiên, vấn đề lớn nhất của cậu ta không phải là không đủ mạnh, mà là chưa tìm ra phương pháp chiến đấu đúng đắn.
Phương pháp thì có thể tìm ra trong một thời gian ngắn.
“Nhưng có vẻ cậu đã bỏ qua một vấn đề quan trọng,” Kouenji mỉm cười, “Lần này Dragon boy nghe theo lời ngon tiếng ngọt của cậu thật đấy, nhưng không có nghĩa là cậu ta sẽ luôn hành động như cậu muốn đâu. Đặc biệt là nếu cậu ta không hiểu được ý đồ thực sự của cậu, thì mọi công sức của cậu sẽ đổ sông đổ bể cả thôi.”
“Thì đã sao, đằng nào cậu cũng có thiệt thòi gì đâu,” Hikigaya đáp thờ ơ.
“He he, đúng vậy thật, vì cậu đã chuyển trước cho tôi một triệu điểm tiền công rồi mà.”
Bên chi tiền đã nói không vấn đề gì, Kouenji dĩ nhiên cũng chẳng nói thêm.
Tuy nhiên, có một điều vẫn khiến cậu ta cực kỳ tò mò.
“Mắt Cá Chết boy, tôi có thể hiểu hành động của cậu lần này nghĩa là, đối thủ mà Dragon boy phải đối mặt là một người có thể sánh ngang với tôi sao?”
“…Ừm.”
Nghe câu hỏi này, Hikigaya bất giác sững lại. Sau một hồi suy nghĩ, cậu mới trả lời: “Nếu chỉ xét về vũ lực, có khi còn mạnh hơn cậu đấy?”
“Ha ha ha, không ngờ cậu cũng biết nói đùa nhỉ?” Kouenji phá lên cười sảng khoái. “Nhưng rất tiếc, từ trước đến nay tôi chưa từng gặp ai ở ngôi trường này đẹp hơn tôi. Nói cách khác, dù ở phương diện nào, cũng không có học sinh nào ở đây có thể vượt qua tôi.”
Cậu ta nói câu này với vẻ mặt hoàn toàn nghiêm túc, đó mới là điều đáng sợ.
“Xem ra Mắt Cá Chết boy cũng có lúc nhìn nhầm nhỉ?”
“Ồ, thế à.”
Dù đã quen với kiểu độc thoại của Kouenji, thỉnh thoảng Hikigaya vẫn muốn chọc tức gã tự luyến quá đà này một chút.
“Nhưng nếu tôi nhớ không nhầm thì thành tích của cậu đâu phải hạng nhất khối? Kỳ thi lần này còn bị bạn cùng lớp cho qua mặt nữa kìa.”
“Đó là do tôi chưa nghiêm túc thôi. Dù gì thì ngôi trường này cũng chẳng thể khiến tôi đặt kỳ vọng, nên tôi chỉ muốn ở đây tận hưởng tuổi thanh xuân của mình.”
Kouenji vừa nói vừa vuốt ngược mái tóc, nở một nụ cười rạng rỡ.
Chẳng biết là thật hay giả nữa… kệ đi.
“Lần này cũng nhờ đề xuất của Mắt Cá Chết boy mà tôi kiếm được một khoản kha khá,” Kouenji nói với vẻ mặt mãn nguyện. “Kỳ nghỉ này, tôi sẽ cùng các quý cô xinh đẹp trải qua đủ loại ái tình để nâng tầm lẫn nhau. Chắc chắn tôi sẽ nhờ đó mà trở nên đẹp hơn nữa.”
…Hả?
Gã này đang nói bậy phải không?
Chắc chắn rồi!
Hikigaya khôn ngoan quyết định không bắt bẻ, cảm thấy nếu cứ tiếp tục thì sẽ chẳng bao giờ dứt được.
Cứ coi như mình điếc đi cho xong.
“Thôi, cũng đến lúc rồi, See you.”
Nói rồi, Kouenji sải những bước dài ra khỏi phòng, rời đi đầy phóng khoáng.
Còn Ryuuen thì vẫn chưa tỉnh… hy vọng sau cú này, đầu óc cậu ta sẽ thông suốt ra đôi chút.
Không lâu sau, người đầu tiên gượng dậy là Albert, rồi đến Ishizaki.
“Ưm…”
“Tỉnh rồi à.”
Cuối cùng là Ryuuen.
Gã này có vẻ vẫn chưa nắm được tình hình… cũng phải thôi.
Ryuuen hẳn là một tay đánh đấm cừ khôi, và cũng quen với việc ăn đòn.
Chính vì thế, gã ta luôn tự cho rằng mình có sức chịu đựng phi thường, và càng không thể tưởng tượng nổi việc bị hạ gục chỉ bằng một cú đấm.
Tục ngữ có câu, chết đuối toàn là người biết bơi, cũng là đạo lý này thôi.
“Mắt Cá Chết… thằng khốn nhà mày đúng là cho tao một bất ngờ lớn đấy.”
“Có gì mà bất ngờ?” Hikigaya hỏi vặn lại. “Dù cậu chưa từng đấu với Kouenji, nhưng gã đó mạnh đến mức nào, chỉ cần nghĩ một chút là ra chứ gì? Tôi đã treo giải thưởng hậu hĩnh như vậy, dĩ nhiên là phải chắc chắn các cậu sẽ thua.”
“Hừ, nói cho cùng thì đây cũng chỉ là một trò chơi.”
Ryuuen nói câu này không phải để tỏ ra cứng rắn, mà gã ta thực sự nghĩ vậy.
Đã là trò chơi thì chỉ có thắng với thua. Nhưng nếu là cuộc chiến giữa các lớp, chỉ cần không bị đuổi học thì có thể dùng mọi thủ đoạn.
Ánh mắt gã ta đã nói lên điều đó.
Hikigaya dĩ nhiên biết tỏng chuyện đó, và cũng đã chuẩn bị sẵn lời đáp.
“Ryuuen, tôi đoán được cậu đang nghĩ gì. Chẳng qua là cậu tin rằng sớm muộn gì mình cũng lật được kèo, giống như hồi đầu năm học, khi cậu hoàn toàn không phải là đối thủ của Albert.”
Nói rồi, Hikigaya chỉ về phía cậu bạn lai da đen cao lớn.
“Nhưng cậu đã không bỏ cuộc, hết lần này đến lần khác thách đấu để khuất phục tinh thần gã ta, phải không?”
“He he, mày biết nhiều về lớp tao ghê nhỉ?” Ryuuen chống người dậy, nở một nụ cười gượng gạo. “Mày nói đúng đấy, không chỉ Albert, ban đầu tao còn đánh không lại cả Ishizaki. Số lần tao thua chắc cũng phải đến ba con số rồi.”
Gã ta nói với vẻ thích thú: “Nhưng mà, con người là một loài sinh vật yếu đuối hơn ta tưởng. Cuối cùng, bọn họ đều sẽ khuất phục trước bạo lực phi lý. Dù bây giờ tao có thua, thì đến cuối cùng, thứ quyết định vẫn là ý chí của mỗi bên.”
Quả thật, lời này không phải là vô lý.
Giống như một con gián đập mãi không chết, chỉ cần tấn công liên tục, đối phương sớm muộn cũng sẽ mệt mỏi về tinh thần, rồi dần nảy sinh ý định đầu hàng cho xong.
Trong đầu hầu hết mọi người đều có một cán cân để đo lường giữa cái giá phải trả và thành quả nhận được.
Một khi cái giá phải trả quá cao, con người sẽ trở nên yếu đuối và dễ bị bắt nạt.
Nhưng đó cũng không phải là chiêu bài bách phát bách trúng.
Ví dụ, Hikigaya chính vì đã nhìn thấu bản chất của Ryuuen, nên mới ép gã ta ký vào bản hợp đồng đó để chặn hết đường lui.
Bị đuổi học thì coi như chấm hết.
Tiếc là, Ryuuen có vẻ nghĩ rằng mình sẽ không mắc lừa lần thứ hai. Lần này phải dùng cách khác để thuyết phục gã ta.
“Cậu nghĩ ý chí của mình sắt đá, nghĩ rằng dù bị đánh gục bao nhiêu lần cũng có thể đứng dậy. Nhưng thực ra đó là do cậu còn quá non, chưa từng nếm trải cảm giác bị sỉ nhục đến tột cùng… Để tôi ví dụ nhé.”
Dường như đang hình dung ra một cảnh tượng thú vị, khóe miệng Hikigaya bất giác cong lên.
“Giả sử cậu bị đánh ngất, rồi bị người ta thay cho một bộ đồ của chiến binh Pretty Cure, sau đó quẳng ra trước cửa ký túc xá cho cả thiên hạ vây xem. Liệu lúc đó cậu còn mặt mũi nào để tiếp tục ở lại ngôi trường này không?”
“…”
“…”
“…”
Ngay lập tức, cả Ryuuen, Ishizaki và Albert đều không nói nên lời.
Điều quan trọng nhất là, Hikigaya trông không có vẻ gì là đang đùa.
Gã ta đang nghiêm túc cân nhắc việc đó.
“Hikigaya… mày đúng là ác quỷ.” Ishizaki lẩm bẩm.
“Đừng nói quá lên thế,” Hikigaya lắc đầu. “Tôi chỉ không muốn thấy mọi chuyện đi quá xa. Một khi ai đó dám phá vỡ giới hạn, thì phải chuẩn bị tinh thần để gánh lấy hậu quả. Thủ đoạn bẩn thỉu đâu phải độc quyền của riêng ai, lớp các cậu đã được nếm mùi ở đại hội thể thao rồi còn gì.”
“Hừ.”
Ryuuen bĩu môi, không phản bác.
Thực ra, Hikigaya chưa bao giờ phản đối việc gã ta dùng thủ đoạn.
Nếu chỉ đối đầu trực diện một cách sòng phẳng, một đám ô hợp như lớp C hay lớp D khó lòng thắng được các lớp trên, vì thực lực tổng thể của họ vốn đã cao hơn một bậc.
Nhưng lối suy nghĩ luôn lượn lờ bên lằn ranh nguy hiểm của Ryuuen sớm muộn cũng sẽ tự hại chính mình.
“Kể cả khi cậu nhất quyết muốn dùng bạo lực để khuất phục đối thủ, nhưng nếu đụng phải một kẻ như Kouenji, cậu có kéo cả đám lâu la theo cũng chẳng đánh lại. Dù sau đó cậu có trả thù được bằng cách đánh lén, thì trong mắt người khác, trông cậu cũng chẳng khác gì một tên hề, phải không?”
—Muốn thắng, phải thắng cho thật đẹp. Ý nghĩ đó hẳn đã truyền tới được Ryuuen rồi… dĩ nhiên, cũng có thể là do cậu tự đa tình mà thôi.
“Ha, Mắt Cá Chết, tao càng lúc càng không hiểu mày định giở trò gì nữa.”
Ryuuen đột nhiên cười khẩy.
“Cảm giác như mày đang cố tình xúi tao đi choảng nhau với X. Chẳng giống mày chút nào, cái thằng luôn mồm nói ghét bạo lực.”
“Thế tôi khuyên thì cậu sẽ bỏ cuộc chắc?”
“Không, vấn đề không phải ở đó.” Ryuuen nhìn Hikigaya với vẻ đầy hứng thú. “Nếu chỉ có thế, đáng lẽ mày phải mặc kệ mới đúng, chứ không phải nhảy vào tham gia như bây giờ… Ha ha ha, tao hiểu rồi!”
Gã ta vỗ trán một cái như thể vừa ngộ ra điều gì, rồi bật cười thành tiếng.
“Là mày đã thua thằng X, đúng không! Ngay từ đầu học kỳ hai mày đã muốn tống cổ nó ra khỏi trường, thậm chí còn tìm đến tao. Nhưng sau khi tao từ chối thì mày im bặt, thực ra là đã âm thầm thua cuộc rồi chứ gì!”
“Đúng, tôi thua rồi.” Hikigaya thẳng thắn thừa nhận.
Dù không phải thua Kiệt Tác Tối Cao, nhưng thua vẫn là thua.
Thua chính mình hay thua người khác, kết quả cũng vậy cả.
Kể cả bây giờ… cũng chẳng phải vì báo thù gì, đơn giản chỉ là muốn xả giận một chút thôi.
“Hừ, rồi sao? Mày bị nó dần cho một trận à?”
Thấy Hikigaya thừa nhận quá dễ dàng, Ryuuen lại không cười nữa.
“Làm gì có chuyện đó, đâu phải ai cũng giống cậu.”
“Câu đó mày nên tự nói với mình thì hơn,” Ryuuen bực bội đáp. “Mày lôi Kouenji ra để làm gì? Để cảnh cáo tao rằng X mạnh như Kouenji à? Rằng lớp D có đến hai con quái vật như thế? Mày không thấy nực cười sao?”
Việc Kouenji được xem là một trường hợp đặc biệt cũng phải qua một thời gian dài kiểm chứng.
Chỉ riêng thân thế của cậu ta đã khác biệt với phần lớn mọi người, tạo ra một cảm giác cao thâm khó lường.
Vậy mà bây giờ lại có người nhảy ra bảo rằng lớp D, một tập hợp những sản phẩm lỗi, lại che giấu một sự tồn tại khác với sức mạnh tương đương.
Đừng nói là Ryuuen, đến cả chính Kouenji cũng chẳng tin.
“Cậu nghĩ sao cũng được, trò chơi vẫn tiếp tục thôi.”
Nói đến đây là đủ rồi, nói thêm cũng vô ích.
“Ngày mai vẫn giờ đó, địa điểm đó. Chỉ cần cậu đánh bại được Kouenji trước kỳ nghỉ, cậu sẽ thắng.”
“Chậc, mày nghĩ tao sẽ ngoan ngoãn làm theo ý mày à?”
Vẻ mặt Ryuuen như muốn nói ‘đừng hòng lợi dụng tao’.
“Tôi có nghĩ thế đâu, tôi lạ gì con người cậu,” Hikigaya đáp nhạt. “Chỉ là, tôi thấy điều kiện này chẳng có hại gì cho cậu. Cứ cho là cậu thấy X chỉ là một thằng tép riu, chỉ cần đấm vài cái là ra mặt, nhưng lỡ sau này cậu phải đối đầu với Kouenji thì sao?”
“Mày nghĩ nó sẽ dính vào chuyện của lớp D à?”
Trước câu hỏi vặn lại của Ryuuen, Hikigaya gật đầu ra vẻ nghiêm túc.
“Tại sao không? Dù bây giờ cậu ta không quan tâm, nhưng đâu có nghĩa là sau này cậu ta sẽ mãi mãi không cống hiến cho lớp. Ít nhất thì chẳng ai dám đảm bảo điều đó.”
“…Mày định nói Kouenji sắp nghiêm túc thật rồi à?”
“Tôi chỉ ví dụ thôi.”
Kouenji là một kẻ tự do, hành động tùy hứng, nói cách khác cậu ta có thể đổi ý bất cứ lúc nào.
Ngay cả Hikigaya cũng không thể đoán trước được.
“Vậy nên, nhân cơ hội này tích lũy kinh nghiệm không phải là chuyện xấu. Đừng tưởng dẹp được vài tên tép riu trong lớp là đã vô địch thiên hạ. Thế giới này lớn hơn cậu tưởng nhiều. Về chiến thuật, phải luôn coi trọng đối thủ.”
Tuy nhiên, về chiến lược thì chưa chắc.
Kiệt Tác Tối Cao của White Room?
Ha, cái tổ chức quái quỷ nào đây?
“Thôi, tôi cũng phải đi đây.”
Nói xong, Hikigaya vẫy tay chào ba người rồi quay lưng rời khỏi phòng.
Nhưng trước khi đi hẳn, cậu lại quay đầu lại nói thêm một câu: “À phải rồi, bình thường các cậu cứ dùng chỗ này để luyện tập cũng được, dù sao gần đây cũng đang để trống.”
“…”
Tưởng rằng Ryuuen sẽ đáp lại ngay, không ngờ gã ta lại đăm chiêu suy nghĩ.
Xem ra mọi chuyện đã thành công một nửa.
“Haizz…”
Bước ra khỏi phòng tập, Hikigaya thở ra một hơi dài.
Dù đến giờ mọi việc đều diễn ra suôn sẻ, thậm chí là ngoài sức tưởng tượng, nhưng trong lòng cậu không hề có lấy một tia vui mừng hay kỳ vọng.
Nếu chuyện này xảy ra trước khi hội học sinh thay đổi nhân sự, cậu đã chẳng bao giờ làm những việc như hôm nay.
Dưới sự quản lý nghiêm ngặt của Horikita Manabu, mọi hành vi bạo lực đều sẽ bị truy cứu đến cùng.
Dù trong lòng có bứt rứt khó chịu đến đâu, Hikigaya cũng không muốn vì mình mà làm hại đến Ryuuen và lớp C.
Kể cả khi Ryuuen vẫn dùng đến vũ lực, cậu cũng chỉ có thể làm ngơ, chứ tuyệt đối không đời nào chủ động giúp đỡ.
Nhưng tình thế bây giờ đã khác.
Không biết Ayanokouji có theo kịp phiên bản mới này không… không theo kịp là ăn quả đắng đấy.