"Hikigaya, đến lúc đó phiền cậu đi cùng tôi một chuyến được không?"
…Chẳng ngờ chỉ ăn một hộp cơm hộp mà cũng rước phải phiền phức.
Hikigaya vừa căm ghét sự lơ là của bản thân, vừa ngao ngán tận đáy lòng với tình cảnh này. Cậu cứ ngỡ Horikita sẽ đưa ra yêu cầu gì quá đáng lắm, ai dè vòng vo cả buổi cũng chỉ vì chuyện này… à không, bây giờ thì đúng là quá đáng thật rồi.
"Này, cậu làm thế này lạ lắm đấy." Hikigaya dở khóc dở cười đáp, "Cơ hội hiếm có như vậy, chỉ hai anh em cậu đi chơi riêng với nhau, muốn nói gì thì nói, chẳng phải tốt hơn sao? Cớ gì lại phải lôi cả tôi vào nữa."
"…Đâu có đơn giản như cậu nói." Horikita khẽ lầm bầm.
"Chuyện này có gì đâu… à ừ, tôi hiểu là cậu vẫn chưa chuẩn bị tâm lý xong."
Hikigaya vốn định buột miệng ‘có gì khó đâu chứ’, nhưng chợt nghĩ lại mỗi người mỗi cảnh, đúng là không thể ép buộc. Việc cậu và Komachi có thể thân thiết với nhau đâu có nghĩa người khác cũng vậy… thực tế, quan hệ anh chị em trong nhiều gia đình cũng chỉ ở mức bình thường, hơn người dưng một chút là cùng.
Suy cho cùng, đâu phải ai cũng may mắn được làm anh chị em nhà Chiba.
"Nhưng một khi đã muốn cải thiện quan hệ với anh trai mình, thì sớm muộn gì cậu cũng phải bước bước đầu tiên, đúng không?" Hikigaya tiếp tục khuyên nhủ, "Vả lại, chẳng phải lần trước cậu đã cùng học và chơi game với Horikita-senpai ở phòng tôi rồi sao? Hơn nữa, trong chuyến đi thực tế ở khu cắm trại, Horikita-senpai còn khen ngợi cậu trước mặt mọi người nữa đấy."
"Ừm… đúng thế thật."
Có lẽ vì nhớ lại cảnh tượng lúc đó mà Horikita bất giác mỉm cười.
Cô nàng này đúng là dễ đoán thật.
Hoàn cảnh của cô vừa giống lại vừa khác với Yukinoshita. Giống ở chỗ cả hai đều đang mải miết đuổi theo bóng lưng của anh chị mình.
Khác ở chỗ, Yukinoshita rất kém trong việc đối mặt với phiên bản nâng cấp của bản thân, tức tiểu thư Haruno, và cuối cùng đã chọn cách trốn chạy. Còn Horikita thì lại có thể thẳng thắn thừa nhận mình rất quý mến anh trai. Chỉ vì Horikita-senpai cũng là một kẻ khó chiều, nên mới dẫn đến tình cảnh hiện tại.
Tuy nhiên, hai người anh chị này lại khá giống nhau, đều sẵn lòng đóng vai ‘kẻ xấu’ để em gái mình được trưởng thành.
May là về phía Horikita-senpai, có lẽ anh ấy không cần phải tiếp tục đóng vai phiền phức đó nữa rồi. Việc còn lại của hai anh em họ chỉ là ngồi lại và nói chuyện thẳng thắn với nhau thôi.
Nếu Hikigaya chen vào lúc này, mối quan hệ của họ sẽ khó mà tiến triển được.
"Thế nên, những điều cậu lo lắng đã không còn nữa rồi. Horikita-senpai đã sớm công nhận con người hiện tại của cậu."
"…Trước đây, tôi vẫn luôn nghĩ anh trai là một người hoàn hảo."
Horikita im lặng một lát, nhưng rồi lại không đáp lời Hikigaya mà tự mình mở ra một chủ đề khác: "Nếu tôi không vào ngôi trường này, chắc chắn tôi sẽ không bao giờ thấy được con người thật của anh ấy, và cũng sẽ không bao giờ có thể hàn gắn quan hệ với anh… Giờ nghĩ lại, có lẽ đó chính là cái gọi là ‘bộ lọc thần tượng’ nhỉ?"
"Chắc là vậy."
"Ngoài ra… còn có chuyện lần này nữa." Horikita nói rồi cười khổ, "Tôi cứ ngỡ anh trai chỉ nấu ăn dở thôi, không ngờ con mắt nhìn người của anh ấy cũng… Với tư cách là người kế nhiệm, hội trưởng Nagumo lại có thể làm ra chuyện như vậy, thật sự khiến tôi không tài nào hiểu nổi."
Đúng thật, trong mắt một người chỉ chăm chăm lên lớp A như Horikita, hành động của Nagumo hoàn toàn vô nghĩa. Khối năm hai có đánh bại được khối năm ba thì cũng chẳng được lợi lộc gì, hơn nữa kể cả khi kế hoạch thành công, họ vẫn sẽ mất trắng hai mươi triệu điểm.
Không có từ nào diễn tả được việc này ngoài câu ‘làm hại người khác mà chẳng lợi cho mình’.
"Nếu cậu có gan, thì cứ nói thẳng những lời này vào mặt Horikita-senpai xem." Hikigaya ranh mãnh xúi giục.
"Không, cái này thì hơi…"
Dù ‘bộ lọc hoàn hảo’ đã vỡ, Horikita vẫn rất kính trọng anh trai mình, không dám có những hành động trêu chọc như vậy.
Nhưng nếu cô ấy có thể lấy hết can đảm để trực tiếp bày tỏ suy nghĩ, thì dù không giỏi ăn nói cũng sẽ truyền đạt được ý mình, và Horikita-senpai chắc chắn cũng sẽ chấp nhận.
"Horikita, cậu hẳn đã từng nghe câu này rồi nhỉ: đôi khi kẻ thù lại hiểu cậu hơn cả bạn bè."
Tất nhiên đây chỉ là một cách nói phóng đại, hiểu đơn giản là thỉnh thoảng cũng nên cãi nhau một trận. Nếu cứ quá để ý đến cảm xúc của đối phương, chọn cách kìm nén suy nghĩ của mình và tự cho rằng đó là điều tốt nhất cho họ, thì vết rạn nứt giữa hai người sẽ chỉ ngày một lớn, đến mức không thể cứu vãn.
"Có những chuyện nếu không đối mặt trực diện thì sẽ không bao giờ hiểu được."
Những trận cãi vã của anh em nhà Hikigaya là một ví dụ điển hình. Dù có cãi nhau to đến mấy, cuối cùng họ vẫn làm lành được, ít nhất còn hơn là cứ giữ mọi thứ trong lòng.
Muốn giải quyết vấn đề, chỉ có thể bắt đầu bằng việc đối mặt.
"Anh trai nào trên đời cũng đều nghĩ cho em gái mình, nên cậu cũng phải ‘khó chiều’ với Horikita-senpai một chút. Cứ nói thẳng vài lời không hay cũng được, như vậy anh ấy mới có cảm giác mình đang làm anh trai."
"…Cậu lại nói cái lý lẽ xiên vẹo gì thế."
Horikita có vẻ bất lực trước lý thuyết về anh em của cậu, nhưng vẫn khẽ mỉm cười.
"Ừm… cảm ơn cậu."
"Không có gì, đừng bận tâm." Hikigaya lắc đầu, cầm lại đũa, "Không ăn nhanh là không kịp thật đấy, mau tăng tốc lên nào."
"À, cậu phải ăn cho hết đấy nhé. Tôi không muốn phải dọn cơm thừa đâu, với lại lãng phí thức ăn vốn dĩ là không tốt."
"Biết rồi, biết rồi."
Horikita có vẻ lo cậu sẽ không ăn hết… Thiệt tình, đừng coi thường sức ăn của một nam sinh cấp ba chứ!
Mà có lẽ vì hợp khẩu vị, chiếc bánh mì yakisoba đã nhanh chóng chui vào bụng Horikita chỉ trong vài miếng.
Rồi cô nàng chớp lấy cơ hội lúc miệng Hikigaya đang đầy ắp thức ăn, nói át đi một cách áp đặt: "Vậy chúng ta quyết định thế nhé, sáng mai tám giờ gặp nhau ở cổng trung tâm thương mại Keyaki, nhớ đừng đến muộn đấy."
"Ưm, hả?!"
Khoan đã… theo diễn biến cuộc nói chuyện vừa rồi, chẳng phải Horikita đã quyết định sẽ một mình đối mặt với anh trai mình sao? Hóa ra nãy giờ nói nhiều như vậy, tất cả đều là công cốc à!
Hikigaya cố gắng nuốt vội miếng thức ăn xuống, nhưng chưa kịp lên tiếng thì Horikita đã đứng bật dậy khỏi bậc thềm.
"Nếu cậu không có ý kiến gì, vậy cứ chốt thế nhé. Tôi về lớp chuẩn bị cho tiết sau đây, hộp cơm để tan học trả tôi cũng được."
"Đợi đã! Ai bảo tôi không có ý kiến gì!"
Nhưng dù Hikigaya có lớn tiếng phản đối, Horikita vẫn làm như không nghe thấy, hất nhẹ mái tóc dài rồi rảo bước đi thẳng.
Trước khi đi hẳn, cô còn quay đầu lại nói thêm một câu: "À phải rồi, tuy tôi thấy không có khả năng lắm, nhưng nếu cậu dám cho tôi leo cây, thì tôi sẽ đập cửa phòng ký túc xá của cậu thật mạnh và hét to tên cậu đấy."
"Dừng lại ngay! Làm vậy sẽ phiền đến hàng xóm lắm!"
Mà nói mới nhớ, hàng xóm của Hikigaya hình như là Ayanokouji… vậy thì có làm phiền cậu ta cũng chẳng sao.
Nhưng nếu được, vẫn mong Horikita đừng làm thế. Ít nhất cũng hẹn muộn hơn một chút chứ, tám giờ sáng thứ Bảy là giờ vàng để ngủ nướng mà!
Chết tiệt, đúng là không nên ăn hộp cơm này.
Ngay lúc Hikigaya đang vô cùng hối hận, điện thoại cậu bỗng nhận được một tin nhắn. Mở ra xem, không ngờ lại là của Horikita-senpai.
[Hikigaya, tôi và Suzune đã hẹn gặp nhau vào thứ Bảy này. Nhưng nếu chỉ có hai chúng tôi, tôi cảm thấy vẫn sẽ có khoảng cách, e là lúc đó sẽ không thể bày tỏ hết lòng mình. Vì vậy, tôi hy vọng cậu cũng có thể có mặt, phiền cậu được không?]
From: Tên Kính Cận Quỷ Súc Horikita
…Thằng cha siscon này đang giở trò gì thế.
Hikigaya thật sự cạn lời, tại sao cả hai anh em nhà này đều lôi cậu vào? Cậu cũng bận lắm chứ bộ!
Thế là cậu lập tức trả lời: [Xin lỗi anh, Horikita-senpai, sáng hôm đó tôi có việc bận rồi.]
Chẳng bao lâu, bên kia cũng nhắn lại.
[Nếu là xem hoạt hình, TV trong ký túc xá có chức năng ghi hình đấy.]
…Lạ thật. Gã kính cận quỷ súc này có thể đọc suy nghĩ người khác qua điện thoại hay sao?
Với lại đó không phải hoạt hình, đó là phim tokusatsu!
[Tóm lại là sáng mai tám giờ hãy đến trung tâm thương mại Keyaki. Lúc đó tôi sẽ dẫn cậu đến một quán khá ổn. Tôi ở đó cũng có chút tiếng nói, có thể dùng phòng riêng để tiếp đãi, nên sẽ không ai làm phiền đâu. Ngoài ra, tôi cũng sẽ chuẩn bị quà cảm ơn tương xứng. Tuy có hơi phiền phức, nhưng mong cậu hãy chờ xem.]
Cứ thế, Horikita Manabu đã tự mình quyết định mọi chuyện.
Bực mình thật… mình không muốn đi.
Hikigaya vẫn còn ấm ức, đúng là không hổ danh hai anh em. Không chỉ ngoại hình giống nhau, vẻ ngoài đều toát ra khí thế áp đảo, mà ngay cả những điểm yếu kém cũng y hệt nhau.
Đúng là hai kẻ vô dụng!
…
Dù triệu lần không muốn, nhưng tám giờ sáng hôm sau, Hikigaya vẫn vừa ngáp vừa xuất hiện đúng giờ ở cổng trung tâm thương mại.
Biết sao được, ai bảo cậu là người đàn ông nói là làm.
Nhân tiện, đây tuyệt đối không phải là do cậu sợ anh em nhà Horikita đâu nhé!
"Cậu Hikigaya, chào buổi sáng. Cậu mà đến muộn vài phút nữa là tôi đã định sang gõ cửa phòng cậu rồi đấy."
"Đã bảo cậu đừng làm thế rồi mà…"
Khi cậu đến nơi, hai anh em họ đã đợi sẵn từ lâu. Có lẽ để phá vỡ không khí ngượng ngùng, Horikita liền lên tiếng trêu chọc Hikigaya.
Haiz, đúng là cô em gái phiền phức... Sao không đi mà nũng nịu với anh trai mình đi!
"Đến nơi rồi hẵng nói chuyện. Bị người khác trông thấy e là sẽ gây ra rắc rối không cần thiết." Horikita Manabu nhắc nhở.
Ý anh ta có lẽ là tai mắt của Nagumo, chắc vì lo ngại điều này nên mới hẹn gặp vào giờ này. Xung quanh ngoài ba người họ ra, gần như chẳng có bóng dáng học sinh nào khác.
Mà nói đi cũng phải nói lại, giờ này đã có quán nào mở cửa chưa?
Vì lượng khách hàng ở đây là cố định, nên các cửa hàng trong trường nếu không có trợ cấp của chính phủ, có lẽ phần lớn đã dẹp tiệm từ lâu. Thế nên bình thường họ cũng không mấy tích cực kinh doanh, thường phải hơn chín giờ mới mở cửa.
Horikita Manabu dường như đọc được nỗi băn khoăn của Hikigaya, bèn chủ động lên tiếng: "Tôi có quen một quán, đã nhờ họ mở cửa sớm hơn vào hôm nay rồi."
"Anh có uy tín thật đấy."
Hikigaya chỉ thuận miệng cảm thán một câu, không ngờ Horikita Manabu lại lắc đầu một cách nghiêm túc.
"Không phải uy tín của tôi. Lát nữa tôi sẽ giải thích."
"Ồ…"
Dưới sự dẫn dắt của Horikita Manabu, cả ba đến một quán cà phê nằm ở góc khuất… Khoan? Sao lại có cảm giác quen thuộc thế này. Đây chẳng phải là quán lần trước cậu đến cùng Shiina sao!
Còn người phục vụ vẫn là anh chàng đẹp trai rạng rỡ có nét hao hao Hirata. Cuối tuần cũng phải đi làm, đúng là vất vả thật.
"Xin lỗi đã làm phiền, tôi là Horikita, người đã đặt chỗ hôm qua."
"Vâng, mời quý khách đi lối này."
Khác với lần trước, lần này họ không ngồi bừa một chỗ. Anh chàng phục vụ mở một cánh cửa ở gian trong, rồi dẫn họ vào một căn phòng bài trí theo phong cách Nhật Bản.
Này, đây là quán cà phê mà, phải không? Tại sao lại phải đặc biệt chuẩn bị một căn phòng thế này chứ?! Trông cứ như một căn phòng mật…
"Quán này thực ra là do gia đình Yukinoshita-san mở."
Sau khi cả ba đã yên vị, Horikita Manabu đột nhiên buông một câu đầy kinh ngạc.
Yukinoshita… Hả? Tiểu thư Haruno?!
"Anh, anh nói Yukinoshita, có phải là cô giáo thực tập đã dạy chúng ta không ạ?" Horikita cũng tò mò hỏi.
"Ừ, cô ấy là cựu học sinh trường này. Lúc anh nhập học thì cô ấy là học sinh năm ba." Horikita Manabu giải thích, "Ngoài ra, gia đình cô ấy có hợp tác kinh doanh với trường, và quán này là một trong số đó… Hồi đó, anh thường bị cô ấy, với tư cách là hội trưởng hội học sinh, gọi đến đây để bàn bạc đủ thứ chuyện. Thế nên không cần lo cuộc nói chuyện ở đây sẽ bị lộ ra ngoài."
Dù anh không nói rõ, nhưng nghe qua cũng cảm thấy đó chẳng phải là những ký ức vui vẻ gì.
"Vậy ạ, không ngờ anh lại có một quá khứ như thế."
Horikita nhìn quanh, càng nhìn càng thấy nơi này đúng là giống một phòng mật chuyên dùng để hội họp. Nếu là cô của trước đây, có lẽ cô sẽ không để tâm, nhưng bây giờ cô đã bắt đầu nhận ra tầm quan trọng của việc bảo mật thông tin.
Bài học của lớp C ở đại hội thể thao là một ví dụ đắt giá.
"Thực ra nói chuyện ở ký túc xá cũng được, nhưng một tầng có rất nhiều học sinh, lỡ bị ai bắt gặp cũng phiền phức. Cho nên… cái này cho cậu, sau này có dịp thì cứ dùng."
Nói rồi, Horikita Manabu rút từ trong túi ra một xấp giấy dày, đặt trước mặt Hikigaya.
"Đây là?"
Hikigaya cầm lên xem, trông có vẻ giống phiếu ăn uống.
"Đúng như những gì ghi trên đó, là phiếu ăn của quán này." Horikita Manabu thản nhiên nói, "Cậu chỉ cần đưa phiếu này cho phục vụ là được, muốn gọi món gì cũng xong, muốn dùng phòng VIP cũng tùy ý, tất cả đều miễn phí."
"Ơ, hả?"
Chuyện này nghe thật khó tin, Hikigaya bất giác giơ xấp giấy mỏng trong tay lên.
"Chỉ cần thế này… là được thật sao?"
"…Ừ, chỉ cần vậy là được."
Giọng của Horikita Manabu bắt đầu có chút bất lực, xem ra vẻ điềm tĩnh ban nãy chỉ là giả vờ.
"Lúc đó tôi cũng đã hỏi Yukinoshita-san câu tương tự, và cô ấy trả lời rằng ‘chính vì nó đơn giản, nên mới không thể làm giả’… Tóm lại, tất cả những thứ này là do tôi lao động mà có. Dù sao tôi cũng sắp tốt nghiệp rồi, cứ xem như là quà cảm ơn vì hôm nay cậu đã đặc biệt đến đây."
"Vậy sao… anh vất vả rồi."
Không khó để tưởng tượng Horikita-senpai đã phải trải qua những gì… chắc chắn là đã bị tiểu thư Haruno hành cho ra bã.
Vừa thầm mặc niệm trong lòng, Hikigaya lại tò mò về vài chuyện, không kìm được bèn hỏi: "À phải rồi, Horikita-senpai, anh có từng gặp người phục vụ ở ngoài lúc nãy chưa?"
"Chưa, chắc chắn là nhân viên mới của năm nay."
Horikita Manabu dường như hiểu lầm ý cậu, còn giải thích thêm: "Yên tâm đi, tôi nghe nói nhân viên của quán này đều do chính tay Yukinoshita-san tuyển chọn. Cho nên dù cậu có muốn bàn chuyện gì đặc biệt, cũng không cần lo sẽ có người đồn ra ngoài."
"Vậy sao…"
Hikigaya vẫn cảm thấy anh chàng phục vụ đó rất quen mắt, nhưng đầu óc cứ như bị kẹt, không tài nào nhớ ra được. Theo lý thì không thể nào, chắc chắn cậu đã gặp ở đâu đó rồi, nếu không thì đã chẳng có ấn tượng.
Hay là tìm cơ hội hỏi thử… nhưng làm vậy cũng kỳ cục quá.
Điều duy nhất đáng mừng là anh chàng đó không phải con gái, nên sẽ không bị hiểu lầm là đang bắt chuyện… Không không không, vẫn kỳ cục lắm!
Trong lúc cậu đang bận tâm về những chuyện vớ vẩn, Horikita Manabu lại lên tiếng.
"Hikigaya, lần này tìm cậu đến đây, ngoài việc giới thiệu nơi này, còn là để cảm ơn cậu lần trước đã giúp Tachibana… không, là đã giúp tôi và cả lớp chúng tôi. Thật sự cảm ơn cậu rất nhiều."
Nói rồi, Horikita Manabu cúi đầu thật sâu.
"Không cần phải làm vậy đâu, anh mau ngẩng đầu lên đi. Hơn nữa, công lao chính cũng không phải của tôi." Hikigaya giật mình, vội vàng ngăn lại.
"Hikigaya, lúc này thì đừng khiêm tốn nữa." Horikita mỉm cười nói, "Toàn bộ sự việc tôi đã kể hết cho anh trai rồi. Dù nhìn thế nào thì đây cũng là công của cậu. Tôi cũng chỉ làm theo chỉ dẫn của cậu mà thôi. Quan trọng nhất là… nếu không có cậu, tôi đã không đủ can đảm để chủ động giúp đỡ anh mình."
"Đúng vậy, Tachibana cũng rất cảm kích cậu. Nhưng cô ấy vẫn chưa ổn định lại tinh thần, có lẽ là không còn mặt mũi nào để đối diện với một đàn em như cậu."
"Anh nói quá rồi… cô ấy không sao chứ?"
"Ừ, vài ngày nữa chắc sẽ bình tĩnh lại thôi."
Tachibana Akane là một cô gái có lòng tự trọng rất cao, đặc biệt là trước mặt một đàn em như Hikigaya, cô luôn tỏ ra mình là một senpai nhiệt tình. Lần này vì sự yếu kém của bản thân mà suýt nữa khiến cả lớp chịu tổn thất nặng nề, cuối cùng lại phải nhờ đến một đàn em để giải cứu… Giờ chỉ có thể hy vọng cô ấy sẽ sớm vực dậy tinh thần.