Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

474 3476

The stunningly beautiful former classmate I had a crush on in high school has moved in next door — along with her stepdaughter

(Hoàn thành)

The stunningly beautiful former classmate I had a crush on in high school has moved in next door — along with her stepdaughter

篠宮夕 著・文・その他ほか

Nếu bạn gặp lại cô gái mình thầm thương trộm nhớ hồi trung học tại một buổi họp lớp hay gì đó sau khi đi làm, liệu mối quan hệ lãng mạn có thể phát triển không? Để tôi nói rõ nhé. Chuyện đó không thể

33 30

Những Khoảng Khắc Thoáng Qua Trên Hành Trình Của Setsuna

(Đang ra)

Những Khoảng Khắc Thoáng Qua Trên Hành Trình Của Setsuna

Rokusyou • Usuasagi

Giờ đây, cậu bắt đầu một chuyến du hành không phải để cứu rỗi thế giới, mà là để thực sự chiêm ngưỡng nó. Một cuộc hành trình của những cuộc gặp gỡ và chia ly, nơi mỗi con người, mỗi khung cảnh thoáng

53 71

The Merchant’s Daughter Overpowers All with the Power of Money

(Đang ra)

The Merchant’s Daughter Overpowers All with the Power of Money

Nishizaki Alice

Mục tiêu của Sara là kiếm đủ tiền để đạt được sự tự lập. Nhưng liệu cô ấy có thực sự thành công trong việc tạo dựng sự nghiệp và sống tự lập? (Và biết đâu, trên hành trình đó, cô ấy sẽ tìm thấy tình y

162 83

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

279 5621

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

108 2539

Năm nhất học kỳ 3 - Chương 335: Mượn cậu cái XX dùng một chút

Gã Ryuuen này, liếc qua đã biết là một bụng ý đồ xấu xa.

Thế trận này khác nào đã lật bài ngửa, Ayanokouji và Kouenji mỗi người cầm một bộ sảnh rồng đồng chất, những kẻ khác còn hơi sức đâu mà chơi.

Đặc biệt, cậu - Hikigaya và Kanzaki lại là những kẻ nhập cuộc sau, đời nào có cái lý lẽ biết rõ mình yếu thế mà vẫn cố đâm đầu vào làm trò cười cho thiên hạ.

“Kanzaki, lớp A bọn bây, với tư cách là bộ mặt của cả khối mà thua tan tác thế à, chẳng lẽ mày không định rửa hận cho đồng đội hay sao?”

“Miễn đi, tôi không có hứng thú với mấy trò vớ vẩn này.”

Trước lời khích tướng của Ryuuen, Kanzaki đáp lại đầy dứt khoát, nhưng đối phương rõ ràng chẳng có ý định buông tha cho cậu ta dễ dàng.

“Hiện tại, những kẻ còn quấn khăn chỉ còn hai người bọn bây… à không, là ba người chứ nhỉ, hay là bọn bây cũng đang giấu nghề như Ayanokouji?”

Nghe tới đây, không khó để đoán ra Ayanokouji cũng đã bị Ryuuen lôi xuống vũng bùn này rồi.

Ngược lại, Kouenji có lẽ là kẻ tự nguyện tham gia… Khoan? Tại sao gã đó lại liếc mắt về phía này?

Đúng lúc Hikigaya đang lấy làm lạ, Kouenji đã cất giọng cười ha hả đầy khoái trá: “Tầm cỡ của Mắt Cá Chết Boy đây, tôi đã sớm được diện kiến rồi. Dù không thể sánh bằng tôi và Ayanokouji Boy, nhưng để nghiền nát các cậu thì vẫn thừa sức nhé.”

Này…

Câu nói của Kouenji như một quả bom dội xuống, khiến cả nhà tắm vốn yên ắng bỗng chốc vỡ oà.

“Làm quái gì có chuyện đó, tôi không tin cậu ta hơn được Katsuragi-san!”

“Chính xác, đừng quên lớp C chúng tôi còn có Albert đấy!”

Yahiko và Ishizaki, hai tên ngốc này liền nhảy dựng lên như bị phải bỏng… Mà này, các cậu muốn so kè thì tự mình ra trận đi chứ, cớ sao lại kích động hơn cả người trong cuộc thế?!

“Khoan, khoan đã nào, mọi người bình tĩnh lại chút đi?”

Thấy đám đầu đất này sắp sửa vây quanh, Hikigaya một mặt cố gắng xoa dịu, một mặt thầm nguyền rủa cái tên Kouenji khốn kiếp lại đi nói ba cái chuyện tào lao.

Tự mình thích làm màu thì mặc xác đi, lôi người vô tội vào làm gì cơ chứ!

“Nói thật nhé, các cậu đã được chiêm ngưỡng thứ hàng khủng cấp độ phi nhân loại của Kouenji và Ayanokouji rồi, bây giờ xem thêm của tôi thì cũng có giải quyết được vấn đề gì đâu?”

“Hì hì, bọn tôi chỉ muốn kiểm chứng một chút thôi mà.”

Ishizaki cười một cách nham hiểm rồi áp sát lại, những kẻ khác cũng với vẻ mặt hóng drama mà dán chặt mắt vào đây.

Suy cho cùng, trong đám con trai năm nhất, không dám nói là tất cả, nhưng chí ít cũng phải một phần ba ôm hận với Hikigaya này.

Mọi người dường như đều đang hả hê chờ xem cậu bẽ mặt… Haizz, tại sao con người cứ phải làm khổ nhau như thế nhỉ?

Mà nói cho cùng, các cậu chẳng phải cũng là bại tướng cả lũ sao!

“Rồi, rồi, muốn xem thì cứ xem, nhưng tôi đây không thể nào so được với hai cái gã có thể tay không vật lợn rừng kia đâu. Xem xong thì đừng có mà buông lời cay đắng đấy nhé.”

“Bớt lảm nhảm đi, cậu mau… Lợn rừng nào cơ?”

Hikigaya đã chuẩn bị tâm lý phó mặc cho số phận, nhưng chẳng hiểu sao Ishizaki vừa nghe thấy hai từ “lợn rừng” thì lại đứng hình mất vài giây.

Ngay sau đó, cậu ta mang vẻ mặt không thể tin nổi, lắp bắp: “Hikigaya, cậu vừa nói lợn rừng, là lợn rừng hoang trên núi gần đây á… Lẽ nào, cái ‘bên dưới’ của hai gã kia còn khủng hơn cả lợn rừng?”

“…Hả?”

Trong khoảnh khắc, Hikigaya hoàn toàn không thể tiếp thu được cậu ta đang nói cái quái gì.

Tại sao lại vô duyên vô cớ đi so sánh “cái ấy” với một con lợn rừng chứ?!

Có ai trên đời lại đi nói một câu như thế đâu!

“K-không thể nào, họ lại đi vật nhau với lợn rừng thật á…”

“Thật hay đùa thế…”

“Kouenji thì còn khó nói, chứ Ayanokouji… hình như cũng có khả năng thật?”

Tiếng xì xào bàn tán nổi lên, nội dung câu chuyện của mọi người dường như đang bị bẻ lái sang một chiều hướng không thể nào kỳ quặc hơn.

Cái đám này chắc chắn đã hiểu sai ý nghĩa của từ “vật nhau” rồi… nhưng Hikigaya cậu cũng chỉ thuật lại y nguyên lời của Ayanokouji mà thôi.

Thế nên, này Kiệt Tác Tối Cao bên kia ơi, cậu làm ơn đừng nhìn sang đây nữa!

“Này, Ayanokouji, không ngờ mày lại làm cả những chuyện thế này.” Ryuuen cười khẩy, “Xem ra loài người đã không còn đủ sức thỏa mãn mày nữa rồi. Lần sau, cứ tìm một con gorilla mà so tài cho nó xứng tầm.”

“Không phải tôi—”

“Ha ha ha, Mắt Cá Chết Boy, mạng lưới tình báo của cậu vẫn nhanh nhạy như mọi khi nhỉ.”

Ayanokouji vừa định thanh minh thì đã bị tiếng cười sảng khoái của Kouenji át đi.

“Hôm qua, tôi quả thật đã có một màn vui đùa thân mật với một em lợn nhỏ đáng yêu. Ayanokouji boy đây thấy vậy nên mới bắt chước theo tôi. Nói cách khác, tôi mới chính là người đàn ông đầu tiên chinh phục được lợn rừng.”

“Có ai đang thi thố với cậu đâu mà…”

Hikigaya nhất thời cạn lời, cái tôi của Kouenji đâu chỉ là quá khổ, nó phải gọi là quá tải rồi.

Tiếp đó, Kouenji liếc Ayanokouji một cái đầy thâm ý: “Nhưng mà này Ayanokouji Boy, quậy phá cũng phải có chừng mực thôi nhé. Gây liên lụy đến người khác thì không còn ‘beautiful’ nữa đâu.”

Câu này thì riêng cậu không có tư cách nói… Khoan?

Chẳng lẽ Kouenji đã biết chuyện hồi chiều rồi sao? Nghe được từ giáo viên à?

“Đó chỉ là một tai nạn bất ngờ.” Ayanokouji chậm rãi lên tiếng, “Vả lại, tôi chỉ thuật lại những gì mình thấy, không hề thêm mắm dặm muối.”

“Hê hê, quên lời tôi nói hôm qua rồi sao? Kẻ đưa ra phán đoán là tôi đây. Mặc cho thiên hạ có đàm tiếu thế nào cũng không thể lay chuyển được suy nghĩ của tôi.”

Xem ra Kouenji đã đinh ninh rằng Ayanokouji đứng sau giật dây, dù chẳng có chút bằng chứng nào… cái tính cách ta là trung tâm vũ trụ này, có khi cũng có vài điểm đáng để học hỏi.

Tuy nhiên, những người khác làm sao hiểu nổi họ đang đối đáp cái gì, vẫn tưởng họ đang tranh giành xem ai là người “hạ gục” con lợn rừng trước.

“Cảm giác như họ với chúng ta đã ở hai thế giới khác nhau rồi.”

“Dù sao cũng là T-Rex mà, lợn rừng thì cũng chỉ có nước thành bữa tối thôi.”

Chủ đề của đám này càng lúc càng đi quá xa, có dấu hiệu lái dần sang mấy chuyện zoophilia bệnh hoạn rồi.

Nói thật đấy, lòng đố kỵ của đàn ông trông gớm ghiếc lắm!

“Hai người này chính là King rồi! Đúng không!”

Bị tiếng gào của Hashimoto lây nhiễm, cả nhà tắm lại một lần nữa dậy sóng.

“King! King! King!”

Lấy Kouenji và Ayanokouji làm tâm điểm, đám con trai tự động hô vang “King call” đầy phấn khích.

Bọn họ lên cơn tập thể rồi.

Mà Ryuuen, với bản tính của một kẻ chuyên châm dầu vào lửa, còn gào lên: “Này này, các cậu đừng có coi thường người ta thế! Phải là Vua Lợn Rừng mới đúng đẳng cấp chứ!”

“Vua Lợn Rừng! Vua Lợn Rừng! Vua Lợn Rừng!”

“Hê hê hê, cuối cùng thì các cậu cũng đã biết cách chiêm ngưỡng vẻ đẹp hình thể của tôi rồi đấy.”

Kouenji tỏ vẻ vô cùng đắc ý, khoan khoái ngâm mình trở lại vào bồn tắm.

Còn về phần Ayanokouji, mặt mày cậu ta đã đen như đít nồi, trông có vẻ sắp bị dồn đến mức trầm cảm đến nơi rồi.

Thế mới nói, gặp phải tình huống trớ trêu này, chỉ có mặt dày mới là chân lý sinh tồn.

Cơ mà, Vua Lợn Rừng à… cũng khá là thú vị đấy chứ.

Hikigaya bất giác nảy ra một ý đồ đen tối. Nói đi cũng phải nói lại, “lợn” vốn không phải một từ dùng để chửi bới, từ xưa nó cùng với “gấu” vẫn là biểu tượng của sự dũng mãnh, kiên cường.

Chỉ là lần này, nó lại được dùng để trêu chọc về “chỗ đó”… Nói cách khác, đây chẳng phải là một chủ đề còn có sức công phá hơn cả tin đồn Ichinose đi khách hay sao?

Phải biết rằng, thứ duy nhất có thể khắc chế ma pháp chính là ma pháp.

Nhưng đây dù sao cũng là chuyện nội bộ của lớp A, vẫn nên để người trong lớp họ tự xử lý thì hơn.

Hikigaya tìm đến Kanzaki đang ngồi trên ghế đẩu tắm rửa, rồi ngồi xổm xuống bên cạnh và thì thầm: “Vừa nãy vui phết nhỉ, cậu không nghĩ những người khác cũng sẽ cực kỳ hứng thú với chuyện này sao?”

“Cậu nói gì?” Kanzaki khó hiểu nhìn sang.

“Thì là Vua Lợn Rừng chứ còn gì nữa.”

“…Chỉ là một trò đùa tục tĩu thôi.”

“Hê hê, chính vì nó tục tĩu, nên hiệu quả lan truyền mới càng kinh khủng đấy.” Hikigaya nói đầy ẩn ý, “Giống như vụ của Ichinose ấy… chẳng phải cậu muốn giúp cô ấy sao? Trước mắt cậu đang có một cơ hội bằng vàng đấy.”

Ichinose là người nổi tiếng của năm nhất, còn Ayanokouji, nhờ “nỗ lực” của một ai đó, danh tiếng lại càng như mặt trời ban trưa, chói lóa đến mức cậu còn muốn đòi cậu ta phí quảng bá thương hiệu.

Kanzaki nghe vậy thì sững người một lúc, sau đó kiên quyết lắc đầu: “Không, tôi sẽ không làm thế, làm vậy thì tôi có khác gì Ryuuen.”

“Ừm, đúng là chẳng khác gì.”

Hikigaya cũng không phủ nhận, nhưng rồi lại bồi thêm một câu.

“Nếu tôi nói cho cậu biết, chiều nay chính Ayanokouji đã gài bẫy, dùng lợn rừng để hất cẳng hai đàn anh năm hai bám đuôi cậu ta đến mức bị thương, liệu cậu có còn thấy áy náy không?”

Dùng mọi thủ đoạn để đối phó với kẻ xấu – điều này, về mặt lý thuyết, chắc chắn là sai trái.

Nhưng tình cảm của con người thường rất nguyên thủy. Ví dụ, nếu việc làm tổn thương Ayanokouji có thể cứu được Ichinose, liệu Hikigaya này có ra tay không?

Tất nhiên là có, không một giây do dự!

Ai bảo Komachi lại là bạn thân với em gái của Ichinose cơ chứ. Nếu để Komachi biết cậu thấy chết không cứu, con bé chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình.

Kanzaki do dự đáp: “Cậu nói vậy… nhưng có bằng chứng không?”

“Nói cách khác, nếu có bằng chứng thì cậu sẽ đồng ý làm?”

“Không, ý tôi là…”

Trước sự dồn ép của Hikigaya, vẻ mặt Kanzaki rối như tơ vò.

Một mặt, cậu ta thực sự muốn giúp Ichinose. Mặt khác, cậu ta lại không thể thoát khỏi gông cùm đạo đức của chính mình.

Thấy vậy, Hikigaya dứt khoát buông xuôi: “Xin lỗi, tôi không nên ép cậu. Là do tôi suy nghĩ không chu toàn. Cứ coi như tôi chưa nói gì đi.”

“Không, đừng nói vậy, tôi biết cậu làm thế cũng là vì muốn tốt cho Ichinose.”

“Nhưng có một điều tôi vẫn muốn nói với cậu: người sống quá chính trực trên đời này rất khổ sở. Học hỏi một chút cách làm của Ryuuen không hoàn toàn là xấu đâu… nhất là ở cái trường học quái quỷ này.”

Nói theo kiểu sến súa một chút, thì là sẽ có ngày cậu chết chìm trong chính sự ngây thơ của mình mà thôi.

“…Tôi hiểu.” Kanzaki gật đầu, vẻ mặt nặng trĩu.

“Với lại, tôi làm tất cả những chuyện này là vì em gái tôi.”

Điểm này thì phải nói cho rõ.

Ngay lúc Kanzaki còn đang ngơ ngác trước chủ đề đột ngột thay đổi, một giọng nói bỗng vang lên từ sau lưng.

“Này, hai bây đang tám chuyện gì vui thế, cho tao hóng với nào.”

Quay đầu lại, thì ra là Ryuuen.

Hikigaya lập tức đứng bật dậy, chủ yếu là vì góc nhìn lúc nãy có hơi… khó đỡ.

“Ryuuen, cậu đến đúng lúc lắm. Bọn tôi đang bàn một chuyện cực kỳ thú vị, cậu có muốn tham gia một chân không?”

“Ồ? Chuyện gì thế?”

Ryuuen lập tức tỏ ra hứng thú. Hikigaya liền ghé vào tai cậu ta thì thầm một hồi.

Nghe xong, cậu ta phá lên cười ngặt nghẽo.

“Hê hê hê, Mắt Cá Chết, tao thấy mày càng ngày càng không biết liêm sỉ là gì rồi đấy.”

“Thế nào? Cậu có tham gia không?”

“Chuyện vui thế này, dĩ nhiên phải có phần của tao rồi.” Ryuuen nở một nụ cười đầy man trá, “Coi như bị mày lợi dụng tao cũng cam tâm tình nguyện, dù sao thì tao vẫn còn một món nợ chưa trả với Ayanokouji.”

“Cậu chỉ muốn xem cậu ta bẽ mặt thôi chứ gì.”

Mặc dù Ryuuen không qua lại với những người khác, nhưng đám đàn em của cậu ta lại có mối quan hệ khá tốt với nhiều đứa con trai.

Như Kondou và Komiya ở đội bóng rổ, trước kia từng gài bẫy Sudou, giờ vẫn cười nói vui vẻ chơi bóng cùng nhau… mối quan hệ của đám con trai đúng là một thứ gì đó thật kỳ diệu.

Tóm lại, mấy gã đàn ông lực lưỡng tụ tập với nhau, thì dĩ nhiên là khoái nhất mấy chuyện cười tục tĩu rồi.

Nếu không có gì bất trắc, ngày mai tin này sẽ lan đi khắp trường cho mà xem.

Đột nhiên, Hikigaya nhớ lại một câu thoại kinh điển của Tào Tháo trong Tam Quốc Diễn Nghĩa.

—Ayanokouji, cho mượn cái đầu trên cổ… à không, cái thứ dưới háng của cậu dùng một lát!

“À phải rồi Mắt Cá Chết, suýt thì quên một chuyện.”

“Chuyện gì?”

“Dĩ nhiên là… cái này!”

Ryuuen đột ngột hét lớn, rồi “xoẹt” một tiếng giật phăng chiếc khăn tắm đang quấn trên hông Hikigaya.

Tiếng hét đó cũng kinh động đến toàn bộ những người xung quanh, hàng loạt cặp mắt tò mò đồng loạt chiếu tướng về phía này.

Ủa khoan… tại sao các người lại có thể hứng thú với hạ bộ của một thằng con trai đến thế?!

“Kouenji nói không sai chút nào…”

“Cái này phải ngang cơ Katsuragi… không, chắc phải cỡ Albert rồi.”

“Cảm giác công chúa điện hạ sẽ chết mất.”

Này! Đừng có bình phẩm ngay trước mặt người trong cuộc chứ!

Còn nữa Hashimoto, tôi sẽ ghim cậu!

Hikigaya bực bội đến cùng cực, không nhịn được mà ca cẩm: “Mấy người phiền phức thật đấy, đằng nào các người cũng có kiếm được bạn gái đâu, to hay không thì có khác gì— Oái?!”

Chưa kịp dứt lời, hàng loạt bánh xà phòng đã từ bốn phương tám hướng bay tới như mưa.

May mà cậu đã nhanh tay túm lấy Ryuuen làm lá chắn… xem ra câu nói vừa rồi đã chọc giận cả cái nhà tắm này rồi.

Thiệt tình, học cách chấp nhận hiện thực là bước đầu tiên để trưởng thành đấy, các chàng trai ạ!

Tối hôm đó, bốn mươi lăm phút đã trôi qua kể từ giờ tắt đèn, Hikigaya nín thở, rón rén bước ra khỏi phòng, nhẹ nhàng tiến đến nhà ăn.

Sau mấy ngày dò la, về cơ bản có thể chắc chắn là không có giáo viên đi tuần, nhưng cẩn tắc vô ưu vẫn hơn.

Tìm một chỗ ngồi xuống được một lúc, đột nhiên sau lưng có một vệt sáng đèn pin yếu ớt quét qua.

Chưa kịp quay đầu lại, một giọng nói đã lạnh lùng vang lên: “Ayanokouji! Thằng khốn nhà mày đừng có tưởng đến bây giờ mà vẫn có thể uy hiếp được tao! Tao cứ bắt nạt con điếm Karuizawa đấy thì đã sao, nếu cậu dám phanh phui chuyện này, tao sẽ chỉ đích danh cậu là kẻ chủ mưu, cùng lắm thì chúng ta cùng cuốn gói khỏi trường!”

“…”

Bị xối cho một tràng vào mặt, Hikigaya có hơi ngẩn người.

Hả? Cô nàng này biết chuyện này ư?

Vậy tại sao lúc đó lại ngoan ngoãn nghe lời Ayanokouji như vậy… Hay là mắc chứng khổ dâm?

“Cái bản mặt đưa đám của mày quay lại đây cho tao! Tao còn một núi nợ phải tính với mày đấy!” Manabe gằn giọng.

“…Xin lỗi, là mắt cá chết, không phải mặt đưa đám.”

Hikigaya mặt đầy vẻ chán chường quay người lại, lần này đến lượt Manabe sững sờ.

“S-sao lại là cậu? Ayanokouji đâu rồi!”

“Ayanokouji chắc đang bận vật nhau với lợn rừng trong giấc mơ đẹp rồi.”

“Hả?”

“Đùa thôi.” Hikigaya chống cằm, nói với vẻ vô cùng khó hiểu, “Này Manabe, nghe giọng điệu thì có vẻ cô biết tỏng là Ayanokouji không thể uy hiếp được mình, vậy tại sao lúc đó cô lại nghe lời cậu ta mà bán đứng cả lớp? Chẳng lẽ cô là dạng thích bị hành hạ… à không, là thích tìm cảm giác mạnh sao?”

“L-liên quan quái gì đến cậu!”

Sự thật là, Ryuuen đã giáo huấn cho Manabe một trận, sau đó cô ta mới vỡ lẽ ra.

Có điều, lúc đó Hikigaya đương nhiên không có mặt ở đó, và quan trọng hơn, cậu không ngờ Ryuuen lại đặc biệt phí lời để khai sáng cho Manabe.

Dù sao thì gã đó từ trước đến nay vẫn luôn coi bạn học như những quân cờ thí, mà đã là quân cờ thì cần gì phải giảng giải đạo lý cho tốn hơi?

Tuy nhiên, người khiến Ryuuen thay đổi lại chính là Hikigaya.

Gã ta đã nếm trái đắng dưới tay Hikigaya ngay từ đầu năm học, và buộc phải chấp nhận sự thật phũ phàng rằng năng lực của bản thân có hạn. Dù bề ngoài thái độ không thay đổi nhiều, nhưng sâu trong lòng gã ta đã hiểu rằng chỉ dựa vào sức mình thì không thể đưa lớp lên hạng A.

Chỉ tiếc là Ryuuen, với cái mác của một thiếu niên bất hảo, vẫn quá sĩ diện, mãi cho đến khi bị Ayanokouji hạ đo ván mới chịu xuống nước một cách hợp tình hợp lý.

“Thôi được, đúng là không liên quan đến tôi, nhưng cô đã cất công đến đây rồi, thì ngồi lại tán gẫu với tôi một lát đi.”

“Hả? Kh-khoan đã!” Manabe đột nhiên trợn tròn mắt, “Nói cách khác, cậu đã mạo danh Ayanokouji để lừa tôi ra đây?!”

“…”

Hikigaya lại một lần nữa chết lặng.

Chuyện này không phải vừa nhìn thấy mặt cậu là phải nhận ra ngay tắp lự sao… Cô nàng đầu gấu này đúng là ngốc đến mức vô phương cứu chữa rồi.

“Cô ngồi yên một lát đi, tôi chỉ nói vài câu thôi, nhanh là xong ngay ấy mà.”

“Không phải, sao cậu lại phải đi lừa người chứ, dùng tên của cậu thì không được à!” Manabe vẫn cố chấp gặng hỏi.

“…Tôi sợ cô không đến.”

“Vậy cậu lấy cơ sở gì mà nghĩ rằng dùng tên Ayanokouji thì tôi sẽ mò đến?”

“Thì bây giờ cô đang ở đây còn gì?”

“Đó là—”

“Thôi được rồi, câm miệng.”

Hikigaya bị cô nàng ngốc nghếch này tra tấn đến phát điên, cậu không thể hiểu nổi có cái gì mà phải hỏi đi hỏi lại.

“Cái thái độ đó là sao hả!” Manabe lại gào lên, “Bây giờ cậu đang là kẻ lừa đảo đấy nhé, tại sao lại tỏ vẻ như mình là người ban ơn thế!”

“…Cô mà còn lảm nhảm thêm một câu nữa, có tin tôi kể hết chuyện của cô cho Ryuuen không?”

“Hả? Tôi thì có chuyện gì để mà kể chứ!”

“Thì là chuyện cô không một giây do dự mà chấp nhận lời chiêu mộ của hội trưởng Nagumo, lại còn định bắt tay với Tokitou để lật đổ Ryuuen đấy.”

Nói rồi, Hikigaya thở dài một hơi, giọng đầy châm biếm: “Thật lòng mà nói, lúc đó tôi đã bị sốc nặng đấy. Tokitou nói rát cả họng mà cô chẳng hề lay chuyển, thế mà hội trưởng Nagumo vừa ra mặt là cô gật đầu ngay tắp lự… Chậc chậc, đẹp trai đúng là có đặc quyền thật.”

“C-cái gì! Chẳng phải chính cậu cũng là tay sai của hội trưởng Nagumo sao!”

“Bản chất của tôi và cô khác nhau. Lớp tôi làm gì có một bạo chúa như Ryuuen, chỉ có một ông thánh hiền Hirata thôi.”

Tuy Manabe là một đứa ngốc, nhưng đồng thời cũng là một đầu gấu, nên chắc cũng hiểu rõ quy tắc giang hồ chứ nhỉ.

Phục vụ cho hai đại ca cùng lúc là điều tối kỵ.

“Ha, cậu nói gì là anh ta tin ngay chắc! Cậu có bằng chứng không!”

Manabe vẫn còn già mồm… không, theo lẽ thường thì đúng là vậy.

Bởi vì ở đây không có camera giám sát, nhà ăn lại trống trải, chẳng có chỗ nào để nấp.

“Đừng có tưởng cậu thân với Ryuuen-kun là có thể lên mặt với tôi nhé! Đồ cường đạo!”

“Cường đạo thì tôi nhận, nhưng quan hệ của tôi với Ryuuen chẳng tốt đẹp gì đâu.”

Hikigaya lắc đầu thở dài, rồi rút từ trong túi ra cây bút có thiết kế tinh xảo mà cậu đã mượn của Horikita.

“Nhân tiện, mấy lời vàng ngọc vừa rồi của cô đều bị tôi ghi âm lại cả rồi. Mà cô biết đây là thứ gì chứ?”

“Hả, hả…? Bút ghi âm?”

Manabe ngập ngừng một lúc, rồi tự mình nói ra đáp án.

“Ừm, thông minh đột xuất đấy.”

“…”

Ngay lập tức, cả người Manabe đông cứng lại như tượng đá.

Một lúc lâu sau cô ta mới “tái khởi động”, giọng đầy tức tối và hoảng loạn: “S-sao có thể! Cậu đừng có mà lừa người! Lúc xuống xe, giáo viên đã kiểm tra từng thứ một rất kỹ lưỡng, sách vở bút mực của Rika cũng bị khám đi khám lại mấy lần, không thể nào là bút ghi âm được!”

“Haizz… uổng công cô là một cô gái.”

Hikigaya lắc đầu, ánh mắt tràn đầy sự bất lực.

“Chẳng lẽ cô không biết, trên người con gái có cả tá chỗ để giấu đồ sao? Hơn nữa, chẳng phải cô vừa mới chửi tôi là cường đạo à, quên mất Ryuuen đã bị tôi cướp đồ trắng trợn như thế nào rồi sao?”