Dù Hikigaya có đôi chút lo lắng về những chuyện sắp tới, nhưng nghĩ lại thì cũng chẳng có gì đáng bận tâm.
Với tính cách của Sakayanagi, có lẽ cô ta cũng không quá để tâm đến việc thứ hạng của lớp bị tụt dốc.
Dẫu có rơi thẳng xuống lớp C, chắc cũng chỉ khiến cô ta hơi bất ngờ mà thôi.
Dù gì thì kẻ đó cũng tự xưng là thiên tài… mà cũng phải, con đường phía trước vẫn còn hơn hai năm.
Hiện tại đúng là không cần phải vội.
“Kushida, chính tay cậu đã đẩy lớp B xuống lớp C đấy.” Hikigaya khẽ mỉm cười. “Giờ cậu hiểu rồi chứ? Dù học lực và thể chất không phải hàng đầu, nhưng chúng không hoàn toàn quyết định được giá trị của một người. Ít nhất thì một kẻ chỉ biết cắm đầu vào thành tích như Horikita sẽ không bao giờ làm được chuyện phi thường như cậu.”
Nếu nói rơi xuống lớp B còn có thể viện cớ là do sai sót, thì thất bại hai lần liên tiếp chắc chắn là một đòn giáng mạnh vào họ.
E là tối nay sẽ có không ít kẻ phải trằn trọc mất ngủ.
Thật mong Sakayanagi có cách vực dậy sĩ khí của cả lớp.
Tiếc là sắp tới sẽ là đại hội thể thao, mà bản thân Sakayanagi lại có khuyết tật ở chân, năng lực thể chất của lớp A cũ cũng chẳng hề nổi trội trong khối.
Kể cả khi cô ta đích thân ra sân chỉ huy, vẫn thật khó nói có thể phát huy được bao nhiêu tác dụng.
“E rằng cho đến tận lúc tốt nghiệp, đám người đó cũng không thể quên được chuyện hôm nay đâu.” Hikigaya cảm thán.
Điều bất ngờ là, tưởng chừng Kushida sẽ vui mừng khôn xiết, nhưng cô lại bình tĩnh đến lạ… không, phải nói là kinh ngạc đến sững sờ thì đúng hơn.
“…Phải ha.”
Một lúc lâu sau, cô mới ngẩng đầu lên, ngơ ngẩn nhìn Hikigaya.
“Tớ cũng… không quên được.”
“Ừm, ừm.”
Hikigaya bỗng cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng lại không chỉ rõ ra được.
…Chắc là ảo giác thôi nhỉ?
“Cái đó… Hikigaya-kun.”
Đúng lúc này, Kushida đột nhiên gọi cậu.
Chỉ là không hiểu sao, giọng cô có chút do dự, tựa như có điều khó nói.
Nhưng cuối cùng cô vẫn cất lời.
“Còn nhớ lúc trước tớ từng nói với cậu không? Lý do tớ muốn Horikita phải nghỉ học, là vì cô ta sẽ cản trở giá trị tồn tại của tớ.”
“…Cậu có nói à?”
“Hả——?”
“Kh-không có gì! Tớ nhớ ra rồi! Mời chị nói tiếp!”
Thấy Kushida đang lườm mình bằng ánh mắt sắc như dao, Hikigaya không dám đùa nữa, thậm chí còn vô thức dùng kính ngữ.
“…Tớ từng nói, tớ và Horikita học chung trường cấp hai.” Kushida thở dài một hơi rồi nói tiếp. “Khi đó, để vào vai một người dịu dàng trong mắt mọi người, ngày nào tớ cũng phải gồng gánh bao nhiêu áp lực. Cuối cùng, tớ quyết định giải tỏa bằng cách lập một blog ẩn danh, trút hết tất cả những chuyện chướng tai gai mắt gặp phải hàng ngày lên đó.”
Hikigaya hơi giật mình, chủ yếu là không ngờ cô lại đột nhiên nói về những chuyện này.
Bây giờ không phải là lúc ăn mừng chiến thắng sao?
Sao tự dưng lại chèn thêm đoạn hồi tưởng vào đây chứ!
Kushida tiếp tục kể: “Dù tớ đã ẩn danh cẩn thận, cũng che tên các nhân vật, nhưng nội dung bên trong toàn là sự thật. Thế nên một ngày nọ, nó đã bị bạn cùng lớp phát hiện. Sau đó, tất cả mọi người đều biết chuyện tớ đã chửi rủa họ sau lưng, và hiển nhiên là tớ bị họ ghét bỏ.”
“Ồ, rồi sao nữa?”
Nghe đến đây, Hikigaya bắt đầu thấy có chút hứng thú.
Nếu chỉ có vậy, đáng lẽ không đến mức khiến Kushida phải liều mạng che giấu như thế.
“Sau đó, tất cả bạn học đều quay sang chỉ trích tớ, rõ ràng họ đã luôn được tớ giúp đỡ rất nhiều, vậy mà lại lật mặt nhanh như chớp. Thằng con trai từng tỏ tình với tớ đã xô tớ ngã, vì trên blog tớ viết ‘được tỏ tình, thấy ghê tởm quá, nó chết đi cho rồi’. Con bé bị bạn trai đá thì hất văng bàn của tớ, vì tớ đã liệt kê chi tiết lý do nó bị đá rồi còn chế nhạo. Tóm lại là lúc đó tớ cảm thấy nguy to rồi, dù gì cũng đã đối đầu với hơn ba mươi người trong cả lớp.”
“Cả lớp à…”
Vẻ mặt Hikigaya có chút kỳ quặc, nhưng cậu không nói gì, lẳng lặng chờ đợi phần tiếp theo.
“Để đối phó với cơn khủng hoảng đó, tớ quyết định dùng đến vũ khí tối thượng mang tên ‘sự thật’. Tớ phơi bày hết bí mật của tất cả mọi người, ví như ai ghét ai, hay ai nói xấu bạn bè sau lưng, đó đều là những sự thật mà tớ chưa từng viết trên blog.”
Nói rồi, trên mặt Kushida nở một nụ cười.
“Sau khi làm vậy, mũi dùi vốn chĩa vào tớ đều biến mất hết. Lũ con trai bắt đầu đánh nhau, lũ con gái cũng túm tóc giật áo. Lớp học trở nên hỗn loạn, còn tớ tất nhiên cũng bị nhà trường khiển trách. Dẫu sao cũng có nhiều người vì tớ mà không đến trường nữa, có điều việc tớ làm cũng chỉ là viết blog ẩn danh, nói ra cũng toàn là sự thật, nên nhà trường có vẻ cũng rất khó xử trong việc kỷ luật tớ.”
“…Hết rồi?”
“Ừm, đó chính là sự thật mà tớ muốn che giấu.” Kushida khẽ nói. “Thế nên, cho dù Horikita không có bạn bè, nhưng chuyện ầm ĩ đến mức đó, vẫn rất có khả năng sẽ lọt đến tai cô ta.”
Cô mỉm cười nhìn Hikigaya.
“Cơ mà, giờ những chuyện đó cũng chẳng còn quan trọng nữa.”
“…Vậy à.”
Nghe xong lời độc thoại của Kushida, Hikigaya chỉ có một suy nghĩ duy nhất.
Nói sao nhỉ… thế thôi á?
Cậu còn tưởng cô ta che giấu bí mật kinh thiên động địa gì, hóa ra loay hoay cả buổi chỉ vì ba cái chuyện vặt vãnh này!
Mà nói đi cũng phải nói lại, tâm hồn của đám người này cũng quá mong manh rồi.
Về việc này, Hikigaya có một cách giải quyết triệt để.
Nếu đã lo sợ các mối quan hệ sẽ tan vỡ, thì ngay từ đầu đừng kết bạn là được.
Nói cách khác, chỉ cần tất cả mọi người đều là những kẻ cô độc, thì thế giới sẽ thái bình!
“Chắc là vì chuyện đó, nên tớ mới bị phân vào lớp D.”
Kushida trước hết tự giễu một câu, sau đó tha thiết nhìn Hikigaya.
…À.
Chẳng lẽ mình cũng phải kể sao?
Dù không nói thẳng, nhưng việc Kushida chủ động thú nhận quá khứ của mình rõ ràng là mong muốn được chia sẻ bí mật.
Nhưng cũng chẳng sao cả.
Bởi với Hikigaya mà nói, quá khứ của cậu chẳng có gì là bí mật, chỉ là vài chuyện ngu ngốc không đáng nhắc tới mà thôi.
“Kushida, từ cái ngày thấy được bộ mặt thật của cậu, tớ đã nghĩ rồi… cậu đúng là một người phụ nữ tẻ nhạt.”
“Hả?!”
Không đợi Kushida nổi giận, Hikigaya lại nói tiếp: “Suy cho cùng, cậu cũng chỉ đối đầu với một lớp học. Còn tớ, tớ đối đầu với cả một ngôi trường đấy.”
“Ể?”
“Trong đại hội thể thao, tớ đã mắng trưởng ban tổ chức đến phát khóc ngay trước mặt mọi người, vì cô ta là một đứa vô dụng không thể tự hoàn thành nổi công việc của mình. Rồi trong chuyến du lịch ngoại khóa, nhóm nổi tiếng nhất trường lên kế hoạch cho một màn tỏ tình, đám Riajuu đáng ghét đó còn nhờ tớ giúp đỡ. Tớ vừa giả vờ đồng ý, vừa nhanh chân hơn một bước thực hiện một màn tỏ tình giả, phá nát bầu không khí ngay tại chỗ.”
“Ơ, khoan đã?”
“Cuối cùng… là chuyện mà tớ đắc ý nhất.”
Nói đến đây, Hikigaya khựng lại một chút, nhưng vẫn quyết định nói tiếp.
“Tớ đã tố cáo bốn mươi đứa con gái ngứa mắt, khiến tất cả bị ghi một lỗi nặng vào học bạ. Đến giờ hình phạt đó vẫn chưa được xóa. Hầu hết bọn họ sau đó đã chọn chuyển trường, nhưng chắc cũng chỉ có mấy trường vớ vẩn mới nhận mà thôi.”
“…”
Kushida không khỏi chết lặng.
Cô rất muốn nghi ngờ tính xác thực của những chuyện này, nhưng vừa nghĩ đến việc một người có năng lực như Hikigaya lại bị xếp vào lớp D, độ tin cậy liền tăng vọt.
“Thế nên Kushida à, cái quá khứ nhàm chán đó của cậu chẳng có gì đáng để dằn vặt đâu.” Hikigaya thản nhiên nói. “Chẳng qua chỉ là hủy hoại một lớp học, lại còn là lớp của chính mình, có gì đáng để tự hào? Không phải cậu muốn cảm nhận giá trị của bản thân sao? Vậy thì ít nhất cũng phải như hôm nay, đạp những kẻ tự cao tự đại của lớp A cũ xuống bùn, biến chúng thành trò cười cho thiên hạ, như thế mới tạm gọi là đủ.”
“…Thiệt tình, lại còn nói là tạm đủ.”
Sau một hồi ngẩn người, Kushida không nhịn được mà cười khổ.
“Quả không hổ danh là Hikigaya-kun nhỉ, cảm giác như đẳng cấp của chúng ta hoàn toàn khác nhau… Bị cậu nói như vậy, tớ bỗng thấy con người mình trong quá khứ đúng là ngu không để đâu cho hết.”
“Cậu hiểu là tốt rồi.”
“Gì chứ! Lúc này phải phủ định mới đúng chứ!”
Thấy Kushida đã lấy lại tinh thần, Hikigaya bưng tách cà phê lên nhấp một ngụm.
Sau đó, cậu bâng quơ nói thêm: “Cuối cùng, nói một câu ngoài lề nhé. Tớ thấy đám bạn cấp hai của cậu hoàn toàn đáng đời. Dù cậu có nói xấu họ sau lưng, nhưng chính họ đã dồn ép cậu đến mức đó, đó là sự thật không thể chối cãi.”
“Hửm?” Kushida mở to mắt.
“Chẳng lẽ không phải sao?” Hikigaya hỏi lại. “Những kẻ đó trút hết phiền muộn lên cậu, đẩy những việc không muốn làm cho cậu, lại còn cho rằng đó là điều hiển nhiên. Họ chỉ xem cậu như một công cụ tiện lợi, hoàn toàn không nghĩ tới tại sao cậu lại trở nên như vậy.”
Tình huống này cũng tương tự như lớp D hiện tại. Kushida ngày thường đúng là đối xử dịu dàng với mọi người, cũng chủ động gánh vác những chuyện phiền phức.
Bất kể là kỳ thi giữa kỳ, hay trên đảo hoang, cô đều đã cống hiến rất nhiều cho lớp.
Tiếc là tâm lý của đa số mọi người đều giống nhau, lâu dần sẽ cảm thấy đó là việc đương nhiên, cứ như thể người khác nợ họ vậy.
Không một ai thấy biết ơn vì những cống hiến ‘nhỏ bé’ đó.
Dù sao nếu Hikigaya gặp phải tình huống tương tự, ví dụ như vô tình nghe thấy Totsuka nói xấu mình sau lưng, cậu cùng lắm cũng chỉ lẳng lặng về nhà, rồi khóa cửa phòng khóc ướt gối mà thôi.
…Không, không thể nào.
Đại thiên sứ không thể nào nói xấu người khác!
Trong lúc Hikigaya đang nghĩ vẩn vơ, Kushida lại lặng lẽ đứng dậy, bước về phía cửa.
“Cảm ơn cậu… Hikigaya-kun.”
Khoảnh khắc tiếp theo, cô đột ngột quay đầu lại.
“Tớ có thể đến được ngôi trường này, thật sự là quá tốt rồi.”
“…”
Đây là lần đầu tiên, Hikigaya Hachiman nhìn thấy một nụ cười chân thật đến thế từ Kushida Kikyou.
…Chà, đúng là chịu thua luôn.
Hikigaya thầm thở dài, rồi vờ như vô tình dời mắt đi chỗ khác.
Xem ra, e rằng không chỉ có học sinh của lớp A cũ là không thể quên được đêm nay rồi.