Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

The Delicate Female Lead Only Wants to be Loved by the Villainous Young Ladies

(Đang ra)

The Delicate Female Lead Only Wants to be Loved by the Villainous Young Ladies

辞树花

Trong khi những người khác chuyển sinh vào vai một cô gái trẻ phản diện, thì tôi lại trở thành nữ chính bị ngược đãi trong một cuốn tiểu thuyết tàn bạo!Tôi run lên vì tức giận, nhưng chẳng có ai để đò

46 416

Papa no Iu Koto o Kikinasai!

(Hoàn thành)

Papa no Iu Koto o Kikinasai!

Matsu Tomohiro

Giờ đây, căn phòng sáu chiếu tatami chật hẹp của cậu không chỉ phải chứa mình cậu, mà còn cả Sora 14 tuổi, Miu 10 tuổi và Hina 3 tuổi. Số phận của Yuuta sẽ ra sao đây?

168 185

Tin Tức Toàn Tri Giả

(Đang ra)

Tin Tức Toàn Tri Giả

Ma Tính Thương Nguyệt

Đối mặt với tình thế tiến thoái lưỡng nan khi nhân loại bị nền văn minh cao cấp nuôi dưỡng mà không hề hay biết, Hoàng Cực chỉ có thể cùng người ngoài hành tinh xem, ai biết được nhiều hơn!

2 4

Angel Of Death

(Hoàn thành)

Angel Of Death

Chiren Kina

Rachel, 13 tuổi, tỉnh dậy và thấy mình bị nhốt trong tầng hầm của một tòa nhà hoang tàn. Không có bất kỳ ký ức nào, thậm chí chẳng biết mình đang ở đâu, cô bé lang thang trong tòa nhà, vừa hoang mang

24 20

Bị phản bội và suýt mất mạng trong mê cung bởi chính đồng đội, tôi thức tỉnh kỹ năng “Vòng quay Vô Hạn” và triệu hồi những đồng minh cấp 9999. Giờ là lúc cùng họ trở lại, trả thù lũ phản bội và cả thế giới này. Tất cả sẽ phải trả giá!

(Đang ra)

Bị phản bội và suýt mất mạng trong mê cung bởi chính đồng đội, tôi thức tỉnh kỹ năng “Vòng quay Vô Hạn” và triệu hồi những đồng minh cấp 9999. Giờ là lúc cùng họ trở lại, trả thù lũ phản bội và cả thế giới này. Tất cả sẽ phải trả giá!

Meikyou Shisui

Câu chuyện bắt đầu khi Light, một nhân tộc, bị chính tổ đội “Hội Quần Tộc” phản bội và trục xuất trong lòng hầm ngục. Thế giới này có sáu chủng tộc, trong đó nhân tộc bị xem thường và phân biệt do lên

3 6

Dungeon Farm: Ie wo Oidasareta node, Dungeon no Noujou wo Tsukutte Kurasou to Omoimasu

(Đang ra)

Dungeon Farm: Ie wo Oidasareta node, Dungeon no Noujou wo Tsukutte Kurasou to Omoimasu

Suzuki Ryuuichi

Thoát khỏi xiềng xích của những kỳ vọng nghiêm khắc từ gia đình, Bale quyết định sử dụng kiến thức từ kiếp trước để sống tự do như một nông dân. Cậu tận dụng sức mạnh của Dragon Tree Sword để tạo ra m

1 3

Năm nhất học kỳ 1 - Chương 196: Món quà sinh nhật muộn

“Hikigaya, cậu đúng là một người thú vị.” Nagumo tán đồng gật đầu. “Thật ra, ngay từ lần gặp đầu tiên, tôi đã có ấn tượng khá tốt về cậu rồi. Cậu là kiểu người sẵn sàng vứt bỏ lòng tự trọng để trèo lên vị trí cao hơn... Dù cách làm đó thường bị xã hội khinh miệt, nhưng cá nhân tôi lại rất tán thưởng.”

“…Xin cảm ơn lời khen.”

Hikigaya cảm thấy hình như mình đang bị hiểu lầm gì đó.

Vứt bỏ lòng tự trọng thì tất nhiên không thành vấn đề, nhưng trèo lên cao thì cậu xin kiếu.

Nhưng cũng chẳng cần phải giải thích làm gì, cứ để đối phương hiểu lầm như vậy lại hay hơn.

“Đợi đến cuộc tổng tuyển cử hội học sinh ở học kỳ hai, hội trưởng Horikita sẽ từ chức.”

Nói đến đây, giọng điệu của Nagumo thoáng chút bất mãn.

Về chuyện này, Hikigaya cũng từng nghe qua, và đây là lần duy nhất cậu có cùng tâm trạng với Nagumo.

——Hội trưởng đang làm gì thế hả!

Sao lại có thể lui về ở ẩn vào thời khắc mấu chốt như thế này!

Dù theo thông lệ hằng năm, hội trưởng hội học sinh đúng là sẽ phải thoái vị vào học kỳ hai, mục đích là để người kế nhiệm làm quen trước với môi trường làm việc, chuẩn bị sẵn sàng chào đón học sinh mới vào năm sau.

Thế nhưng, quyền lực của Horikita Manabu trong hội học sinh là tuyệt đối. Chỉ cần anh mở lời tham gia tranh cử, những người khác tuyệt đối không dám phản đối.

Thậm chí chỉ cần anh muốn, anh có thể ngồi ở vị trí đó cho đến tận lúc tốt nghiệp mà chẳng ai có thể chống lại.

Haizz… Hội trưởng cứng nhắc quá rồi.

Hikigaya không khỏi thầm than. Đã muốn kìm hãm cuộc cải cách của Nagumo thì phải cố gắng trì hoãn việc gã đó lên nắm quyền chứ.

Có điều, cậu cũng không phải là hoàn toàn không hiểu suy nghĩ của Horikita Manabu.

Chính vì nắm trong tay quyền lực to lớn, Horikita Manabu mới không muốn tùy tiện sử dụng, để tránh gây ra ảnh hưởng tiêu cực đến nề nếp của trường.

“Sau khi trở thành hội trưởng, tôi cũng sẽ trọng dụng cậu như hội trưởng Horikita vậy, Hikigaya.” Nagumo mỉm cười nói.

“…Xin hãy nương tay.”

“He he, yên tâm, dĩ nhiên sẽ không để cậu làm không công đâu.”

Rõ ràng cuộc bầu cử còn chưa bắt đầu, thế mà Nagumo đã tự cho mình là hội trưởng, thậm chí còn bắt đầu hứa hẹn suông với người khác.

“Nhưng trước đó tôi muốn nghe thử xem, cậu thấy ai đảm nhiệm chức phó hội trưởng thì phù hợp? Tất nhiên, cậu cũng có thể tự đề cử mình đấy.”

“Ừm…”

Hikigaya làm ra vẻ đang suy nghĩ.

Thực chất, cậu chẳng buồn nghĩ đến chuyện này. Dù sao thì chức phó hội trưởng này ai làm mà chẳng như nhau.

Đừng tưởng lên làm phó hội trưởng là có vốn liếng để kìm hãm Nagumo. Theo thể chế của ngôi trường này, quyền lực vốn không đến từ những chức danh hão đó.

“Cá nhân tôi đề cử tiền bối Kiriyama.”

“Ồ? Cậu thấy Kiriyama hợp sao?”

“Ít nhất thì anh ấy sẽ vui.”

Dù câu trả lời của Hikigaya có vẻ chỉ là nói cho qua, hoàn toàn không bàn đến sự phù hợp, nụ cười trên môi Nagumo lại càng đậm hơn.

“Rất tốt, xem ra cậu có sự thấu hiểu rất sâu sắc về cơ chế của ngôi trường này.” Nagumo gật đầu với vẻ mặt mãn nguyện. “Vốn tôi định để cậu và Kiriyama cùng nhau đảm nhiệm chức phó hội trưởng, nhưng nếu cậu đã có chí hướng cao hơn thì tôi cũng không nên can thiệp.”

Sau đó, gã nói thêm: “Nhưng tôi vẫn phải cho cậu một lời khuyên. Tuy hiện tại trong hội học sinh chỉ có mình cậu là học sinh năm nhất, nhưng tình hình này sẽ không kéo dài mãi. Sau này cậu phải chuẩn bị sẵn sàng để đối mặt với những đối thủ mạnh đấy.”

“…Tôi không có ý định đó.” Hikigaya chậm rãi lắc đầu.

“He he, so với kịch bản nhàm chán về chính nghĩa chiến thắng tuyệt đối, tôi lại thích những màn kịch lật kèo hạ khắc thượng hơn. Dù sao thì tôi cũng đi lên từ lớp B mà.”

Tiếc thay, Nagumo hoàn toàn không tin.

Nói xong, gã còn vỗ vỗ vai Hikigaya, để lại một câu ‘Tôi mong chờ màn thể hiện của cậu’ rồi dẫn theo hai người bạn đồng hành rời đi.

“…Haizz.”

Nhìn bóng lưng Nagumo khuất dần, Hikigaya không nhịn được mà thở dài một hơi.

Gã đó đúng là chỉ biết nói chuyện một mình.

Lẽ nào sau khi trở thành một tên súc vật của công ty, mình sẽ phải đối mặt với loại cấp trên phiền phức thế này sao… A, không muốn đi làm chút nào.

Nhắc mới nhớ, Kiriyama quả nhiên đã bị lộ từ sớm.

Theo ý của Horikita Manabu, dường như anh muốn dùng Kiriyama làm vũ khí bí mật để chống lại Nagumo, nhưng với tính cách của gã đó thì sao có thể được chứ.

Hơn nữa, hôm nay gặp Nagumo ở đây chắc cũng chẳng phải tình cờ.

Mọi hành tung của hội học sinh e rằng đều nằm trong lòng bàn tay gã.

Nhưng cũng khó trách, ngoài tiền bối Tachibana ra, các thành viên khác đều không quá thân thiết với hội trưởng Horikita, phần nhiều chỉ là kính sợ.

Trong tình huống này, Nagumo muốn lôi kéo người khác thì quả thực quá đơn giản.

May mà Horikita Manabu vẫn còn tự biết mình. Anh hiểu rõ bản tính cô độc của bản thân, không thể nào xây dựng được mối quan hệ với các hậu bối, lại càng không thể giúp họ thoát khỏi ảnh hưởng của Nagumo.

Thế nên, cho dù năng lực và phẩm hạnh của Ichinose và Katsuragi đều đạt yêu cầu, anh vẫn từ chối họ.

“Ể… Vậy mình thì được sao?”

Nghĩ đến đây, Hikigaya bất giác cất lên nghi vấn.

Cậu đúng là không thích phong cách của Nagumo lắm, nhưng nói cho cùng thì chuyện đó cũng không liên quan gì nhiều đến mình. Còn việc cải cách sẽ khiến nhiều người bị đuổi học hơn…

Thú thật thì, đây chưa chắc đã là chuyện xấu.

“Mình cứ thế này liệu có ổn không…”

Hikigaya một lần nữa cảm thán, mình quả nhiên bị tiểu thư Haruno nói trúng phóc.

Giống như việc cậu hành động không phải vì đồng tình với lý tưởng của Câu lạc bộ Tình nguyện, lý do lúc này cậu không từ chối yêu cầu của hội trưởng đơn thuần chỉ là muốn báo đáp ân tình.

Nhưng nếu nghĩ ngược lại…

Cứ mặc cho dòng đời xô đẩy thế này cũng đâu có gì không tốt?

Hay nói cách khác, chín mươi chín phần trăm con người trên thế giới này đều như vậy, dù không thể trở thành một phần trăm kia thì cũng chẳng cần phải tiếc nuối.

Ting——

Đúng lúc này, chuông điện thoại đột nhiên vang lên, có người nhắn tin tới.

[Hikigaya-kun, sắp đến sinh nhật của Kokoro-chan rồi đó, nếu được thì cậu có thể đến giúp tớ chúc mừng sinh nhật cậu ấy không?]

Người nhắn tin tới là Kushida, nhưng nội dung cô ấy gửi lại khiến người ta có chút khó hiểu.

Đầu tiên, câu hỏi thứ nhất.

Kokoro-chan là ai vậy?

Hikigaya: […Ai?]

Kushida: [Ể?]

Kushida: [Tớ là Kushida Kikyou đây! Cậu đừng nói là xóa số tớ rồi nhé?!]

Hikigaya: […]

Không biết có phải là ảo giác không, nhưng cảm giác Kushida hình như có hơi ngốc nghếch.

Rõ ràng trong kỳ thi Người Ưu Đãi đã thể hiện xuất sắc như vậy, lừa các lớp khác xoay như chong chóng… A, lẽ nào lúc đó đã dùng hết năng lượng trí tuệ, nên giờ mới biến thành đồ ngốc?

Kushida: [Hikigaya! Cái đồ mắt cá chết nhà cậu đừng nói là thật sự xóa số bà đây rồi nhé!!!]

Hikigaya: […Ý tôi là Kokoro-chan là ai.]

Sau khi gửi đi dòng tin nhắn này, phải đợi một lúc lâu mới nhận được hồi âm.

Kushida: [Thiệt tình, Hikigaya-kun, không thể quên cả tên bạn cùng lớp được đâu nhé.]

Kushida: [Tớ đang nói đến Inogashira-san đó, lần trước trên hoang đảo cậu ấy còn đặc biệt cảm ơn cậu nữa mà.]

Hikigaya: [Ồ.]

Nhắc tới mới nhớ, lúc đó đúng là có hai người đã bày tỏ lòng biết ơn với cậu.

Nếu không nhầm, đó là Inogashira Kokoro và Wang Mei-Yu, đều là hội chị em bạn dì của Kushida.

Hikigaya: [Mỗi người góp bao nhiêu điểm?]

Kushida: [Ể?]

Kushida: [Không phải! Tớ không phải đang đòi tiền cậu!]

Ể? Không phải à?

Hikigaya không rõ lắm khi bạn cùng lớp tổ chức sinh nhật thì nên làm gì, dù sao thì cậu cũng chưa bao giờ được mời.

Lần duy nhất cậu nhớ là sinh nhật của Yuigahama, nhưng nói một cách nghiêm túc thì đó là hoạt động của Câu lạc bộ Tình nguyện, hơn nữa còn là do Yukinoshita đề xuất để khuyên Yuigahama quay lại.

…Thôi kệ.

Dù sao gặp phải chuyện này, cứ góp tiền mua quà là được rồi nhỉ.

Hikigaya: [Năm nghìn đủ không?]

Kushida: [Đã bảo không phải là chuyện tiền bạc rồi mà!]

Kushida: [Với lại, đừng có tùy tiện tiêu nhiều tiền như thế! Cậu và cậu ấy có thân thiết đến vậy đâu!]

Hikigaya: […Vậy cậu muốn tôi làm gì?]

Cảm giác cảm xúc của Kushida có hơi kích động, đến cả lớp ngụy trang thường ngày cũng biến mất.

Phải biết cô ấy là một đứa trẻ ‘ngoan’, ngay cả khi trò chuyện trên ứng dụng nhắn tin cũng luôn giữ thái độ lịch sự cơ mà.

Nhưng mà… bây giờ như vậy cũng tốt.

Kushida: [Ý tớ là cậu phải tự mình chọn một món quà tặng cậu ấy, như thế mới thể hiện được tấm lòng.]

Hikigaya: [Hả?]

Hikigaya: [Nhưng không phải vừa nãy cậu bảo, tôi và cô ấy không thân thiết đến vậy sao?]

Trong ấn tượng của cậu, Inogashira là một cô gái giản dị và ngoan ngoãn, có chút giống Sakura, trong lớp cũng chẳng có mấy bạn bè.

Một cô gái như vậy, nếu nhận được quà từ một bạn nam bình thường chẳng hề nói chuyện, sẽ chỉ khiến cô ấy khó xử mà thôi đúng không?

Kushida đúng là ngốc thật rồi… Mấy kỹ năng giao tiếp coi như học công cốc.

Ngay khi Hikigaya đang nghĩ hay là cứ chuyển thẳng tiền góp quà đi, thì lại nhận được tin nhắn.

Kushida: [He he, dù sao thì cậu cũng không có tự tin chọn được món quà phù hợp, nên mới tìm lý do thoái thác chứ gì.]

Hikigaya: […]

Tuy không thể phủ nhận, nhưng bị nói thẳng ra như vậy cứ thấy hơi khó chịu.

Kushida: [Nhưng không sao đâu, cứ để tớ giúp cậu tham khảo nhé!]

Hikigaya: [Ồ, vậy lúc đó bảo tôi biết bao nhiêu tiền.]

Kushida: [Đã bảo không phải chuyện tiền nong à à à!!!]

Này này, cứ thế này là hình tượng sụp đổ đấy nhé?

Hikigaya cảm thấy cảm xúc của Kushida hôm nay có vẻ không ổn định, lẽ nào là… tới tháng?

Haizz, con gái đúng là khổ thật.

Kushida: [Tóm lại, quà tặng là phải tự mình chọn! Đây là điều cơ bản nhất của một con người!]

Hikigaya: […Không đến mức khoa trương vậy chứ?]

Hikigaya: [Thôi được rồi, rốt cuộc cậu muốn tôi làm gì?]

Cảm thấy cứ dây dưa thế này cũng chẳng có ý nghĩa gì, tốt hơn là vào thẳng vấn đề.

Nhưng lần này lại phải đợi rất lâu mới nhận được hồi âm.

Kushida: [Nếu tiện thì, chúng ta đi xem cùng nhau không?]

Kushida: [Dù sao cậu cũng không biết Kokoro-chan thích gì, mà tớ cũng không tin tưởng mắt nhìn của cậu lắm!]

Kushida: [Lỡ mua phải thứ không tốt, làm Kokoro-chan giận thì gay to!]

Hikigaya: […Cậu gõ chữ nhanh thật đấy.]

Vậy mà có thể gõ ra ba câu trong vòng năm giây, đây chính là thực lực của một người hướng ngoại sao?

Mà nói đến chuyện đi mua quà cùng nhau à… cứ thấy không muốn đi lắm.

Đi cùng một cô gái xinh đẹp và nổi tiếng như Kushida thì quá bắt mắt, mà trời lại còn nóng nữa.

Bây giờ Hikigaya chỉ muốn về ký túc xá bật điều hòa thôi.

Tiếc là, lời của Kushida nói quả thực rất có lý. Cậu hoàn toàn không có mắt nhìn để chọn quà.

Nếu chỉ là quà sinh nhật của bạn cùng lớp thì dĩ nhiên không sao cả, nhưng quà cho Komachi thì không thể có thái độ qua loa như vậy được…

Hikigaya: [Đến trung tâm thương mại Keyaki à?]

Hikigaya: [Khi nào?]

Thế nhưng, lần này lại rất lâu không thấy hồi âm.

Ể… lẽ nào mình bị troll rồi?

Ngay khi Hikigaya nghĩ rằng lịch sử đen tối của mình sắp cộng thêm một trang, thì điện thoại cuối cùng cũng vang lên một tiếng ting.

Kushida: [Cậu rảnh lúc nào?]

Kushida: [Gần đây tớ rảnh lắm, cậu cứ tùy ý chọn là được.]

Không ngờ một người siêu hướng ngoại như vậy cũng có lúc rảnh rỗi.

Vốn Hikigaya còn tưởng Kushida chắc chắn bận tối mắt tối mũi, ngày nào cũng có người hẹn đi chơi… ngược lại thì cậu lại bị chuyện của hội học sinh làm cho đầu bù tóc rối, giữa mùa hè mà còn phải ra ngoài tăng ca.

Nhưng, nếu đối phương đã nói vậy, cậu cũng không khách sáo nữa.

Hikigaya: [Tốt nhất là bây giờ.]

Kushida: [Bây giờ?!]

Hỏi tại sao lại là bây giờ, dĩ nhiên là vì Hikigaya không muốn phải đi thêm một chuyến nữa.

Dù sao cũng đã rời khỏi ký túc xá rồi, tiện thể giải quyết xong việc luôn một lần, chỉ không biết Kushida có tiện không.

May là Kushida nhanh chóng trả lời đồng ý, hai người hẹn nửa tiếng sau sẽ gặp nhau ở trung tâm thương mại.

Ai ngờ sau khi gặp mặt, câu đầu tiên nghe được không phải là lời chào, mà là một câu phàn nàn cực lớn.

“Sao cậu lại mặc đồng phục thế hả!”

“…Có vấn đề gì à?”

Hikigaya nghiêng đầu, không hiểu tại sao mình lại bị Kushida phàn nàn.

Cậu thấy đồng phục của trường Koudo Ikusei không đến nỗi xấu, chỉ là thời tiết này mặc vào thì nóng thật, đi trên phố cũng rất dễ gây chú ý.

Nhưng biết làm sao được, muốn vào khuôn viên trường thì bắt buộc phải mặc đồng phục, mà cậu lại lười về ký túc xá để thay.

Ngược lại thì Kushida không có nỗi phiền muộn đó, trên người cô ấy là chiếc áo thun ngắn tay và váy trông rất mát mẻ… nói mới nhớ đây là lần đầu tiên thấy Kushida mặc thường phục, cũng khá mới mẻ.

“Haizz… Thôi bỏ đi.”

Không hiểu sao, dáng vẻ của Kushida trông có vẻ uể oải.

Chẳng lẽ bị say nắng rồi?

“Tóm lại, chúng ta vào cửa hàng trước đã.” Hikigaya đề nghị. “Bên ngoài nóng thật sự, tớ muốn vào hóng điều hòa.”

“Được được, đi thôi đi thôi.”

Tuy bây giờ bên ngoài không có mấy người qua lại, nhưng Kushida đến cả giả vờ cũng lười… cô nàng này đúng là bị say nắng rồi.

Trung tâm thương mại có rất nhiều cửa hàng, có thể nói là bán đủ thứ.

Kushida đầu tiên nhắm tới một cửa hàng tông màu hồng, chính là kiểu cửa hàng phụ kiện nhỏ mà bình thường chỉ có con gái mới ghé vào, nhân viên cũng là một chị gái xinh đẹp.

Nói thật, con trai mà muốn một mình bước vào đây thì phải có đủ dũng khí mới làm được.

Ít nhất thì Hikigaya không thể.

“Hikigaya-kun, đây là lần đầu tiên chúng ta đi chơi cùng nhau nhỉ.”

“…Ừm.”

Có lẽ bị ảnh hưởng bởi không khí trong cửa hàng, tâm trạng của Kushida nhanh chóng hồi phục.

Cô ấy tươi cười rạng rỡ trò chuyện phiếm với Hikigaya, thỉnh thoảng cầm lấy những món đồ nhỏ trên kệ hàng hỏi ý kiến, trông vô cùng hứng khởi.

Chà chà, con gái đúng là thích mấy chuyện này thật.

Tuy Hikigaya thấy chọn bừa một món là được rồi, nhưng Kushida nhập tâm như vậy, cậu cũng không nỡ dập tắt hứng thú của cô ấy.

Hơn nữa, còn phải trông cậy vào cô ấy giúp chọn quà cho Komachi nữa.

Nhưng mà… cũng không thể hoàn toàn dựa dẫm vào người khác.

Nếu có thể, Hikigaya vẫn muốn tự tay chọn một món quà phù hợp để tặng Komachi.

Thế nhưng, nhìn qua một vòng, xung quanh toàn là những thứ như thú nhồi bông, móc khóa hay ruy băng.

Dùng để tặng con gái thì không có vấn đề gì, nhưng cứ cảm thấy không có tấm lòng cho lắm, tốt nhất là một món quà đặc biệt.

“A…”

Đúng lúc này, ánh mắt Hikigaya đột nhiên lướt qua một con thú nhồi bông, rồi lập tức bị nó thu hút.

Đó là một chú gấu trúc bông nho nhỏ, ánh mắt trông hơi hung dữ, trên cổ còn quàng một chiếc khăn choàng màu vàng.

Hikigaya không nhịn được mà đưa tay cầm nó xuống.

Chú gấu trúc bông này rất nổi tiếng, chỉ cần là người từng đi Disneyland đều biết… là món đồ yêu thích của một người nào đó.

“Oa, đây không phải là Pan-san sao, hoài niệm thật.”

Kushida để ý thấy hành động của cậu, ghé lại gần cười nói: “Nhớ lần trước đi Disneyland là hồi năm hai cấp hai. Không ngờ trong trường mình cũng có bán, Hikigaya-kun định tặng cái này làm quà à?”

“…Không, chỉ xem bừa thôi.”

“Nhưng tớ thấy cái này cũng được đó, Kokoro-chan chắc cũng sẽ thích.”

Nói rồi, Kushida muốn cầm lấy chú Pan-san trên tay Hikigaya.

Ai ngờ Hikigaya vờ như không để ý, nhanh tay đặt nó về chỗ cũ.

“Tớ muốn đi dạo thêm chút nữa.”

“Ể—— Vậy cũng được thôi.”

Kushida kéo dài giọng, chỉ là vẻ mặt có chút kỳ quặc.

Tiếp đó, cô ấy bỗng nhiên lại mỉm cười.

“Nhưng mà, tớ quyết định tặng cái này!” Kushida ôm chầm chú Pan-san vào lòng. “Hikigaya-kun cứ từ từ chọn nhé, tớ đi thanh toán trước đây.”

“Này…”

Hikigaya không ngờ Kushida lại đột ngột như vậy… mà tính cô nàng này có nóng nảy đến thế sao?

Nhưng, như vậy cũng tốt.

Coi như là góp một phần công sức vào doanh số bán hàng của Pan-san vậy.

Nhưng ngay sau đó Hikigaya lại thấy khó xử. Kushida thì chọn xong rất nhanh rồi, còn cậu thì vẫn chưa có chút manh mối nào.

Hay là tặng ốp lưng điện thoại cho xong…

Ngay khi Hikigaya sắp hoa cả mắt vì lựa chọn, Kushida đã thanh toán xong và quay lại, trên tay cầm món quà được gói cẩn thận bằng ruy băng hai màu đen trắng.

Ể? Sao lại là màu này?

Xét đến việc tặng cho con gái, đáng lẽ nên dùng tông màu hồng mới phải… không, đây có được coi là định kiến giới tính không nhỉ?

Mà Pan-san vốn là gấu trúc, dùng màu đen và trắng ngược lại càng cho thấy sự dụng tâm.

Hikigaya không khỏi muốn khen Kushida một câu. Phải nói không hổ là người trước giờ luôn có thể đóng vai một nhân vật được yêu mến thành công trước mặt mọi người.

Những chi tiết nhỏ thế này lại là thứ dễ làm người ta cảm động nhất.

“Này, Hikigaya… lại đây một chút.”

Kỳ lạ là, hành động của Kushida đột nhiên trở nên có chút đáng ngờ, giọng điệu cũng có phần không đúng.

Cô ấy liếc nhìn mấy nữ khách hàng gần đó, rồi kéo Hikigaya vào một góc khuất.

“Sao thế?”

“Thì là… cái này tặng cậu.”

Kushida do dự một hồi lâu, sau đó như thể đã hạ quyết tâm, hai tay đưa hộp quà cho Hikigaya.

“Ể?”

Nhìn chiếc hộp trước mặt, Hikigaya thoáng chốc ngẩn người.

“Có gì đáng ngạc nhiên đâu chứ!” Kushida nói như bắn rap. “Tuy tớ biết là hơi muộn, nhưng ở trên thuyền thật sự không tiện, hơn nữa… hơn nữa… tóm lại, đây là quà sinh nhật. Tớ thấy vừa rồi cậu nhìn con gấu trúc đó rất lâu, nếu thích thì cứ nói thẳng ra đi, tớ cũng không cười cậu đâu.”

“A… Cảm ơn.”

——Thật sự là quá tệ rồi.

Lời nói ra từ miệng và suy nghĩ trong lòng hoàn toàn trái ngược.

Hikigaya không biết bây giờ mình nên bày ra vẻ mặt gì mới phải.