Phần 1:
Lộ Minh Phi gõ “GG” rồi thoát khỏi game.
Cảnh cuối cùng còn hiện trên màn hình là mười hai chiến hạm của loài người cùng lúc khai hỏa đại pháo Yamato, biến nhà chính của cậu thành một vũng máu tanh lòm.
Hôm nay cậu đã thua trận thứ sáu liên tiếp, không thắng nổi một ván nào.
Ván cuối cùng cậu cố cầm cự được 22 phút 23 giây, nhưng cuối cùng vẫn bị ép đến đường cùng.
Đối thủ không chỉ chiến thuật lão luyện, kỹ năng điều khiển tốt, mà binh chủng loài người còn kìm hãm hoàn toàn tộc Zerg của cậu.
Trên nhóm chat, đối thủ đang thao thao bất tuyệt:
“Ván vừa rồi tôi chẳng cần xuất một chiếc xe tăng nào. Đánh Zerg không nhất thiết phải dùng tank đâu, cao thủ thì không thèm dùng tank, cứ đầu game dồn quân, tràn lên bằng lính bắn súng và y tá, vừa đánh vừa tiêu diệt…”
Lộ Minh Phi có thể tưởng tượng ra bộ dạng vênh váo của gã đó lúc đang gõ những dòng chữ kia.
Chẳng mấy ai để tâm đến bài giảng chiến thuật, trong nhóm người thì cãi nhau, kẻ thì tán gái, còn có một chị làm đa cấp vừa lượn qua, đăng ảnh mình bên chiếc Ferrari mới mua.
Những ông anh rỗi việc lập tức ngó lơ chiếc Ferrari lấp lánh, lao vào khen lấy khen để:
“Chị đẹp quá”, “Chân dài quá”, “Đúng là khí chất thần tiên”…
Nhưng chị đa cấp không đáp lại, chắc đã lượn sang nhóm khác tiếp tục post ảnh.
Nghe nói nhiều năm trước đây, nhóm này từng là nơi trao đổi rất chuyên nghiệp về StarCraft, thậm chí còn có tuyển thủ Hàn Quốc đến dạy chiến thuật.
Nhưng giờ ít người còn chơi game này, nhóm chat cũng dần biến thành cái chợ.
Lộ Minh Phi cứ lặng lẽ trôi dạt trong cái chợ ấy, nhìn đám người nhốn nháo, chơi một tựa game cũ mèm.
Cậu thoát khỏi nhóm chat, mở giao diện QQ.
Biểu tượng cô gái đội mũ bóng chày vẫn xám xịt, dòng tin nhắn cậu gửi vài tiếng trước vẫn chưa được hồi âm.
Cô ấy chưa online, cậu lại chờ uổng công.
Đúng lúc cậu đang thất vọng thì một biểu tượng khác sáng lên, một con gấu trúc với bộ mặt vô lại.
Đó là “Lão Đường”, chính là gã vừa thắng cậu ban nãy.
"Bro, nói thật chứ ông cũng mạnh lắm đấy, tôi thắng mà cũng toát cả mồ hôi!”
Lão Đường an ủi.
"Ông chỉ thiếu mỗi khoản micro thôi, đầu óc chiến thuật rất khá. Mai có online thì mình chơi tiếp!”
“Oke.”
Lộ Minh Phi đáp.
Lão Đường offline, Lộ Minh Phi nhìn bóng mình phản chiếu trong màn hình, khẽ cười.
Nếu Lão Đường mà tận mắt thấy cách cậu chơi thì chắc chẳng thể nào đắc ý như thế.
Có khi chỉ biết chửi “biến thái” rồi thề không bao giờ solo với cậu nữa.
Máy tính của Lộ Minh Phi là một con IBM cổ lỗ sĩ, cậu không dùng chuột, chỉ điều khiển bằng cái nút đỏ bé tí giữa bàn phím, thứ mà ai dùng rồi cũng muốn đập máy.
Nếu cậu cắm chuột vào, Lão Đường chắc không sống qua nổi phút thứ tám.
Nhưng làm thế thì lại chẳng còn gì để giết thời gian.
Lỡ Lão Đường không muốn chơi nữa thì sao?
Trong nhóm giờ chẳng còn mấy ai nghiêm túc chơi StarCraft nữa, Lão Đường tính ra là một trong số ít còn tâm huyết.
Mà Lộ Minh Phi thì có cả đống thời gian cần giết.
Nhưng giết bao nhiêu thời gian rồi… cô ấy vẫn không online.
Lắm lúc cậu cũng tự hỏi:
Làm thế có đáng không?
Như một thằng ngốc, chờ đợi vài tiếng đồng hồ chỉ để nói đôi ba câu.
Hơi vô lý thật.
Nhưng… đời người có nhất thiết việc gì cũng phải tính toán, chỉ làm những điều “đáng giá” hay sao?
“Nhớ mua sữa hộp đang giảm giá, nửa cân lạp xưởng Quảng Đông, với cả số Manh Nha mới cho Minh Trạch! Mua xong về ngay, nhặt đống cần tây trên bàn cho tao! Tiện thể xuống ban quản lý xem có thư từ Mỹ gửi về không! Còn chơi game à? Chuyện của mình thì lười như hủi! Không ai thèm nhận mày thì mày thi nổi đại học hạng nhất chắc? Bao nhiêu tiền đổ vào người mày, có ích gì đâu hả?”
Giọng của thím cậu vang lên như sấm động bên phòng bên.
Đầu óc Lộ Minh Phi ong ong, vội vàng đáp “vâng vâng vâng” rồi co giò chạy ra cửa.
Hành lang yên tĩnh, ánh nắng chiều đổ từ cửa sổ cuối hành lang vào, ấm áp phủ lên người cậu.
Trên lan can phơi chăn ga trắng như ngà voi, gió ngoài cửa thổi lá cây xanh um xào xạc.
Cậu dựa lưng vào cửa, còn nghe tiếng thím tiếp tục làu bàu, nhưng bị cách âm, nghe như ở thế giới khác vậy.
Lại một mùa xuân nữa, Lộ Minh Phi sắp mười tám tuổi, đang học lớp 12.
Bố mẹ cậu còn sống, nhưng cậu lại phải sống nhờ ở nhà chú, cùng với đứa em họ tên là Lộ Minh Trạch.
Hai anh em đều học ở một trường cấp ba tư thục nổi tiếng nhất vùng, “Trung học Sĩ Lan”, học phí đắt đỏ, giáo viên xịn xò, học sinh toàn nhà giàu.
Chỉ cần nói là học trường Sĩ Lan, tụi du côn cũng nể vài phần.
Đáng lẽ chỉ ăn đòn một trận, giờ đánh xong còn chủ động xin kết bạn để tiện chuyển khoản.
Còn ba tháng bốn ngày nữa là đến kỳ thi đại học.
Gần đây ai gặp cậu cũng răn dạy đủ điều, bảo là ngày tận thế sắp tới, hoặc là bùng cháy vượt số phận, hoặc là biến mất giữa dòng đời.
Nhưng áp lực càng lớn, cậu lại càng lười.
Suốt ngày chỉ chơi StarCraft với nằm trên giường nhìn trần nhà thẫn thờ.
Là một người chẳng có mấy ai chú ý, sự lười biếng của cậu cũng dễ hiểu thôi.
Đã hơn sáu năm cậu chưa gặp bố mẹ.
Tin vui là họ vẫn còn sống, nửa năm vẫn viết thư về một lần; tin buồn là trong thư bao giờ mẹ cậu cũng tiếc nuối thông báo chuyến về thăm cậu lại phải hoãn, vì “có tiến triển mới”.
Bố mẹ cậu là chuyên gia khảo cổ, nói là đang theo đuổi một dự án lớn, một khi công bố sẽ gây chấn động toàn cầu như Sven Hedin phát hiện thành cổ Lâu Lan.
Lên cấp hai, Lộ Minh Phi từng rất tự hào về bố mẹ, hay khoe với bạn bè.
Nhưng rồi cậu nhận ra, đáng để tự hào phải là những người có bố mẹ đến đón sau giờ học.
Khi tan học, bãi đỗ xe trường Sĩ Lan chật kín ô tô, bố mẹ người ta hoặc tài xế của họ từ xa đã bấm còi chào con.
Học sinh thì như thủy ngân chảy về các khe đá, lũ lượt chui vào xe nhà mình.
Chỉ còn Lộ Minh Phi, ngẩng đầu ưỡn ngực băng qua cả bãi đỗ xe, hướng đến tiệm net sau trường.
Tụi bạn nhìn theo cậu qua lớp kính ô tô, vừa ganh tị vừa ngưỡng mộ.
Ngồi trên ghế da, mát rượi điều hòa, mà lòng thì lại thèm khát kiểu sống phóng túng như một con ngựa hoang kia.
Chỉ có Lộ Minh Phi mới hiểu, cái cuộc sống “ngựa hoang tự do” đó nhàm chán đến mức nào.
Sau khi ngồi trong tiệm net đến phát chán, cậu lại lững thững về nhà, nhưng không vào phòng, mà leo thẳng lên sân thượng, ngồi cạnh cái cục nóng máy lạnh kêu ù ù, lặng lẽ ngắm nhìn thành phố cho đến khi mặt trời lặn.
Trong mắt Lộ Minh Phi, bố mẹ mình giống như siêu nhân nam nữ, họ bận tâm đến quá nhiều chuyện trọng đại, không có thời gian để lo cho một đứa như cậu.
Có lẽ chỉ đến khi nào cậu ngồi máy bay rồi gặp tai nạn, họ mới từ trên trời đáp xuống, đỡ lấy chiếc phi cơ đang rơi và đưa nó hạ cánh an toàn.
Nhưng khổ nỗi, Lộ Minh Phi sống đến chừng này tuổi, còn chưa từng đi máy bay lần nào.
Cũng chẳng bao giờ có cái kiểu nghỉ hè đi biển ngồi khoang hạng nhất cùng bố mẹ để mà khoe với bạn bè.
Cậu gần như đã quên mất khuôn mặt của bố mẹ mình, chỉ thỉnh thoảng nhìn tấm ảnh gia đình chụp từ ngày xưa mới lờ mờ nhớ lại:
Một người đàn ông, một người phụ nữ, cùng căn nhà cũ kỹ phủ đầy dây thường xuân.
Đó từng là ngôi nhà của cậu.
Chú và thím cậu chịu nhận nuôi Lộ Minh Phi, phần nhiều là vì số tiền bố mẹ cậu định kỳ gửi về từ nước ngoài.
Nhờ có khoản tiền đó, cả Lộ Minh Phi và Lộ Minh Trạch mới được học ở trường tư, chú mới có thể lái BMW, thím mới đủ tư cách chơi mạt chược với hội quý bà trong khu, còn Lộ Minh Trạch thì được đám bạn tôn làm "Thiếu gia Trạch”.
Thím là người sĩ diện, biết rõ nhà mình gắng gượng lắm mới chen chân vào nổi trường tư như Sĩ Lan, sợ Lộ Minh Trạch bị bạn bè coi thường nên thường lén nhét tiền tiêu vặt vào túi cậu, dặn phải hào phóng mời bạn bè.
Lộ Minh Trạch học giỏi, được thầy cô yêu quý, đặc biệt là văn viết rất khá, thường xuyên được chọn làm bài mẫu.
Mỗi lần họp phụ huynh, chú thím đều ăn mặc bảnh bao, cả nhà ba người ân ái như tranh vẽ.
Nếu Lộ Minh Trạch không cao có mét sáu mà nặng cũng 160kg, chắc giờ cũng có bạn gái rồi.
Còn Lộ Minh Phi thì sao?
Không có tiền tiêu vặt dư dả, chẳng có bố mẹ chống lưng, ngay cả quần áo cũng kém Lộ Minh Trạch mấy bậc.
Trong mắt người khác, cậu chỉ là “họ hàng nhà thiếu gia Trạch”.
Lộ Minh Phi cũng chẳng bận tâm.
Ngay cả bố mẹ ruột còn không đoái hoài tới cậu, thì còn mong gì chú thím?
Tay đút túi quần, đầu cúi gằm, Lộ Minh Phi bước xuống cầu thang, mua những thứ thím dặn ở tiệm tạp hóa, rồi ghé sạp báo gần đó mua quyển "Manh Nha" mới ra.
Thím nghĩ Lộ Minh Trạch thông minh, ham học, có chí tiến thủ, lại còn mê văn chương, nên hay mua tạp chí văn học cho cậu đọc.
Đúng là Lộ Minh Trạch viết văn không tệ, nhưng so với văn học, cậu ta mê gái học văn hơn.
Vì vậy, tạp chí đó lại thường do Lộ Minh Phi đọc nhiều hơn.
Ông chủ sạp báo rất quý Lộ Minh Phi, cảm thấy giờ trẻ con chỉ biết dán mắt vào điện thoại, hiếm có đứa nào mặt mũi u buồn mà còn chăm chỉ đọc tạp chí văn học như cậu.
Ông tin rằng sau này cậu sẽ thành tài.
Lộ Minh Phi cũng muốn dán mắt vào điện thoại lắm, khổ nỗi là… cậu đâu có cái nào.
Bề ngoài Lộ Minh Phi trông hiền lành, nhưng thực ra rất “cáo”.
Lộ Minh Trạch hay hạch sách, sai bảo cậu đủ điều, cậu cũng vâng dạ răm rắp, chẳng phản kháng gì.
Nhưng sau lưng thì…
Lộ Minh Phi lén lút vào QQ Zone bí mật của Lộ Minh Trạch, nơi cậu chưa từng cho ai biết.
Trong không gian đó, Lộ Minh Trạch lấy tên là “Rắn Tham Ăn Cô Đơn”, chép lại vô số những câu văn đau khổ, dán kèm mấy tấm ảnh tự sướng cận mặt, dùng filter chỉnh sửa tới mức mẹ đẻ cũng nhận không ra.
Thỉnh thoảng lại đăng vài dòng tâm trạng, đại loại như:
“Thế giới thiếu tình thương này như sa mạc khô cằn, tôi lang thang cô độc tìm kiếm dòng suối mát.”
Lộ Minh Phi đọc xong hiểu ngay:
Thằng cu em đang muốn yêu đương trên mạng đây mà.
Là anh em thì phải giúp nhau.
Thế là cậu tạo một tài khoản QQ mới, lấy tên là “Dấu Vết Hoàng Hôn”, đăng ảnh đại diện là một cô gái tóc ngắn xinh xắn, điền tuổi là 16, status cá nhân là:
“Nụ cười và nước mắt của anh sẽ là dấu vết khắc sâu trong cuộc đời em.”
Canh lúc Lộ Minh Trạch đang online ở nhà, cậu len lén ra tiệm net, giả làm gái ảo đi gạ chuyện.
Chỉ vài lần trò chuyện, “Rắn Tham Ăn” đã tưởng mình tìm được “mồi ngon”, tinh thần phấn chấn thấy rõ, bắt đầu chăm chút ngoại hình, lén mua keo vuốt tóc, suốt ngày ngân nga mấy bài tình ca sướt mướt.
Ở QQ chat, cậu ta năn nỉ “Dấu Vết Hoàng Hôn” đi xem phim cùng, lần nào “cô gái” cũng gật đầu ngay, nhưng khéo léo hẹn đúng lúc thím dắt Lộ Minh Trạch đi học đàn piano.
Thế là “Rắn Tham Ăn” mãi mãi lỡ hẹn với tình yêu.
Đó là niềm vui duy nhất của Lộ Minh Phi dạo gần đây.
Cậu là một đứa không có gì nổi bật, cũng chẳng xấu xa gì, sống gần 18 năm, vẫn mù mờ không biết tương lai mình sẽ ra sao.
“Minh Phi này, nghe nói cháu sắp đi du học hả?”
Ông bán báo gợi chuyện.
“Đâu có ạ, chỉ nộp đơn thôi. Ai mà nhận một thằng như cháu?”
Lộ Minh Phi vừa ngậm túi sữa chua vừa ngồi xổm bên lề đường giở tạp chí.
“Du học tốt mà, về nước là thành ‘hải quy’ , kiếm tiền đầy túi.”
“Cháu chẳng muốn kiếm nhiều tiền. Nếu không đậu đại học, cháu ra phụ ông bán báo cũng được, mỗi ngày ông cho cháu ít tiền, đủ tiền net là ổn rồi.”
“Không có chí khí gì cả! Bán báo lỗ lắm, chẳng qua ông già rồi mới làm thôi.”
Lộ Minh Phi ngước lên, ánh nắng xuyên qua tán cây xanh mướt rọi vào mắt:
“Cũng tốt mà. Vừa được tắm nắng, không ai tới thì ngẩn người chơi, thi thoảng còn có gái xinh đi ngang nữa.”
Cậu quả thật có nộp đơn đi du học Mỹ, nhưng không phải vì thành tích xuất sắc.
Về học lực của cậu, ai cũng có cách đánh giá riêng.
Chủ nhiệm lớp thì mắng:
“Lộ Minh Phi, em là cục chì hả? Một mình em kéo điểm trung bình của cả lớp xuống bao nhiêu biết không?”
Còn thím thì nói với chú:
“Thấy chưa? Rõ ràng gen nhà tôi hơn nhà anh. Minh Trạch học giỏi là nhờ tôi đấy!”
Chỉ có Lộ Minh Trạch là “an ủi” cậu:
“Hoàng hôn à! Học dốt thì sao chứ? Phải có cá tính! Chúng ta trẻ mà, cứ sống theo cách mình thích. Trong mắt anh, em mãi là một cô gái tốt!”
Phần 2:
Việc nộp hồ sơ đi Mỹ là do thím chủ trương.
Bà không chỉ ép Lộ Minh Phi điền đơn, còn hào phóng trả phí nộp hồ sơ – mấy chục đô mỗi trường.
Thím có toan tính riêng.
Trong các môn học, chỉ có tiếng Anh là Lộ Minh Phi còn tạm ổn, hồi lớp 11 còn thi được điểm TOEFL không tồi.
Trường như Sĩ Lan thì học sinh đua nhau luyện TOEFL.
Với điểm số ấy, biết đâu một trường hạng ba, hạng tư nào đó ở Mỹ cũng chịu nhận.
Như vậy, thím có thể đuổi khéo “ông thần” này đi xa, đỡ phải lo cuối tuần lại về nhà.
Còn tiền bố mẹ cậu gửi từ nước ngoài thì nhất định không được cắt, tốt nhất là gửi luôn học phí, và nhớ phải bằng đô la Mỹ.
Huống chi, một năm nữa đến lượt Lộ Minh Trạch phải chọn thi đại học hay là du học?
Ở trường Trung học Sĩ Lan, học sinh giỏi phần lớn đều hướng đến các trường danh giá như Ivy League, còn Thanh Hoa Bắc Đại thì thường bị xếp sau.
Thế nhưng, bỏ kỳ thi đại học trong nước để đi du học dẫu sao cũng là con đường mạo hiểm.
Thím nghĩ tới nghĩ lui, chợt nhớ ra câu danh ngôn nào đó:
“Những con đường gian nan phải do người dũng cảm lấy gót chân cứng cỏi mà mở lối”.
Thím cảm thấy Lộ Minh Phi đúng là kiểu người “gan vừa to vừa dày”, có khi nên để nó dẫm ra một con đường cho Minh Trạch thử bước sau này.
Nếu thất bại thì cùng lắm Lộ Minh Phi trì hoãn tốt nghiệp một năm, sang năm thi đại học cùng Minh Trạch.
Nhưng đường khó không thể chỉ dựa vào lòng can đảm để bước qua, khắp nơi là đá nhọn đủ để trẹo chân.
Bắt đầu từ tháng trước, Lộ Minh Phi đã nhận liên tiếp hơn chục lá thư hồi âm, mở đầu y chang nhau:
“Kính gửi ứng viên: Cảm ơn bạn đã quan tâm đến trường chúng tôi, tuy nhiên, rất tiếc...”
Số tiền thím bỏ ra làm phí nộp hồ sơ cho từng trường gần cả ngàn đô, đổi lại chỉ nhận được sự “cảm ơn” từ nước Mỹ, khiến người làm việc thiện cũng cảm thấy xót xa.
Chỉ có Lộ Minh Phi là vẫn điềm nhiên không lo không vội, bình thản như thiền sư nhập định, mặt như nước tĩnh lặng.
Chỉ là để phối hợp với vẻ mặt thất vọng của thím, cậu mới cố gắng gượng ra chút biểu cảm “buồn bã” mỗi khi nhận thư từ chối.
Giờ đây chỉ còn lại một trường duy nhất chưa hồi âm – Đại học Chicago, ngôi trường danh giá nhất trong danh sách cậu đã nộp hồ sơ.
“Có thư gửi cháu không ạ?”
Lộ Minh Phi ló đầu vào cửa sổ văn phòng quản lý khu nhà, bập bẹ tiếng Anh:
“Mingfei Lu?”
Gia đình chú thím sống trong khu nhà cũ dành cho cán bộ thành phố, quản lý nghiêm, bưu kiện không thể tự do chuyển vào, đều phải qua chốt bảo vệ.
“Có, từ Mỹ gửi về.”
Bác bảo vệ ném ra một phong bì.
Lộ Minh Phi cầm thư lên, cảm nhận được độ mỏng của nó, không nghi ngờ gì nữa, lại là thư từ chối.
Vì nếu là thư nhận học, bên trong sẽ kèm đầy giấy tờ, biểu mẫu, tài liệu hướng dẫn, rất dày.
Còn thư từ chối chỉ cần một tờ giấy in là đủ.
Cậu xé phong bì ra, không ngờ lại là thư viết bằng tiếng Trung:
---
Kính gửi Lộ Minh Phi:
Cảm ơn sự quan tâm của bạn đối với Đại học Chicago, tuy nhiên rất tiếc, bạn chưa đạt yêu cầu xét tuyển của chúng tôi. Nhưng chúng tôi thường nói: Khi Thượng đế đóng lại một cánh cửa, thì nhất định Người sẽ âm thầm mở ra một cánh cửa khác. Xin được tự giới thiệu, Học viện Cassell là một trường đại học tư thục nằm tại vùng ngoại ô Chicago, tiểu bang Illinois, có quan hệ hợp tác lâu năm với Đại học Chicago, hai bên thường xuyên giao lưu học thuật và tổ chức liên hoan sinh viên. Chúng tôi rất vinh hạnh khi được nhận hồ sơ của bạn từ Đại học Chicago. Sau khi đánh giá kỹ lưỡng thành tích học tập và lý lịch cá nhân của bạn, chúng tôi tin rằng bạn đủ điều kiện nhập học tại Học viện Cassell, và trân trọng gửi đến bạn lời mời nhập học. Ngoài ra, năng lực tổng hợp nổi bật của bạn đã thu hút sự chú ý của Giáo sư Guderian, người muốn đích thân làm giáo sư hướng dẫn cho bạn, đồng thời trích từ quỹ nghiên cứu cá nhân để cấp cho bạn một học bổng. Giáo sư dự kiến sẽ có chuyến thăm học thuật đến Trung Quốc, và sẽ đi ngang thành phố nơi bạn sinh sống. Ông ấy hy vọng có thể tiến hành một cuộc phỏng vấn ngắn với bạn. Nếu bạn đồng ý nhận lời mời này, xin vui lòng gọi điện cho Giáo sư Guderian. Chúng tôi sẽ có người sắp xếp lịch hẹn cho bạn. Tôi là Norma Lawrence, thư ký học viện Cassell, rất hân hạnh được phục vụ bạn.
Thành kính,
Norma
---
Lộ Minh Phi đọc xong, gãi đầu, đầu óc có chút choáng váng.
Câu mở đầu đúng là kiểu thư từ chối tiêu chuẩn, rất hợp với kỳ vọng của cậu.
Nhưng ngay sau đó, giọng văn đột nhiên chuyển hướng, tuy dùng từ rất chính thức, nhưng vẫn toát ra một cảm giác... khẩn thiết:
Chúng tôi đánh giá cao bạn…
Chúng tôi muốn nhận bạn…
Chúng tôi là đối tác lâu năm với Chicago…
Chúng tôi muốn cấp học bổng cho bạn…
Chỉ cần phỏng vấn nhanh thôi…
Gọi điện là được, chúng tôi sẵn sàng phục vụ bạn ngay lập tức!
Hàng năm trường Sĩ Lan vẫn có học sinh đi du học Mỹ, nhưng kiểu “trang trọng quá mức” như này, giáo sư tận Mỹ lặn lội sang phỏng vấn, thì đúng là xưa nay chưa từng nghe.
Lộ Minh Phi không hiểu mình có gì đặc biệt.
Thậm chí cậu còn không hề nộp hồ sơ cho cái trường Cassell này, cũng chẳng đóng một xu phí xét tuyển.
Lẽ nào có ai đang giở trò đùa dai?
Nhưng trên phong bì đúng là dấu bưu điện từ Illinois, Mỹ.
Cậu dốc phong bì ra, ngoài tờ giấy in đẹp đẽ kia, không có bất kỳ thứ gì khác.
Càng khiến cậu tin chắc:
Chắc chắn có người đang troll mình!
Huống hồ còn viết bằng tiếng Trung, đã thế còn nói “hãy gọi cho giáo sư” mà chẳng kèm theo số điện thoại!
“Ký nhận.”
Bác bảo vệ lại đưa thêm tờ giấy.
"Thư còn phải ký nhận á?”
Lộ Minh Phi ngơ ngác.
"Còn có một kiện hàng nữa, là vật phẩm quý giá, phải ký nhận.”
Lộ Minh Phi vẫn mơ màng ký tên, rồi nhận được một phong bì to của FedEx – bên trong có thứ gì đó rất cứng.
Cậu xé ra – bên trong là một chiếc iPhone mới toanh, vỏ đen bóng loáng như gương.
Lộ Minh Phi cảm thấy mình cần phải bình tĩnh lại một chút – nếu đây thật sự là trò đùa, thì đúng là chơi quá tay rồi.
Cậu mở điện thoại ra, danh bạ chỉ có một liên hệ duy nhất:
“Prof. Guderian”.
---
"Chắc chắn là trò lừa đảo! Mà lại là người trong khu biết rõ hoàn cảnh nhà mình! Chỉ có người quen mới biết rõ thế này!”
Thím đập tay lên lá thư, giọng đầy chắc nịch.
“Nhưng mà có tên lừa đảo nào chịu bỏ ra số tiền lớn như vậy không? Điện thoại mới tinh đấy! Hàng xách tay Hồng Kông cũng gần chục triệu!”
Chú không ngừng lật qua lật lại chiếc iPhone đen bóng loáng, in đầy dấu vân tay lên nó, giống như một bà cô trung niên đang vuốt ve chiếc vòng ngọc thạch gia truyền.
Chú là người rất sĩ diện.
Đã từng có lần, Minh Phi được đi theo chú đến một bữa tiệc, vừa ngồi xuống, chú lập tức đặt điện thoại ở tay trái, bật lửa ở tay phải lên bàn một cách không nặng không nhẹ, rồi trong lúc tán gẫu vô tình kéo tay áo lên để lộ chiếc đồng hồ Montblanc fake mua ở Quảng Châu, khiến mọi người không ngớt lời khen ngợi gu thẩm mỹ.
Dạo gần đây, chú không ít lần than thở trong các bữa ăn rằng cái điện thoại của mình cũ quá rồi, giờ iPhone mới ra tốt lắm, pin còn trâu, rất hợp với người bận rộn như chú – một “doanh nhân thành đạt”.
Nhưng quyền tài chính trong nhà lại nằm trong tay thím.
Thím nói mua iPhone làm gì?
Giờ ai cũng hô hào ủng hộ hàng nội địa, bà thấy điện thoại Redmi là quá được rồi!
“Chắc chắn là lừa đảo! Năm ngoái thần đồng của trường mình là Sở Tử Hàng đi du học, cũng là tới một trường liên kết của Đại học Chicago. Mấy trường liên kết kiểu đó đều cỡ Ivy League cả, dân Mỹ còn khó vào, nói gì tới người ngoài!”
Lộ Minh Trạch hiếm khi nào lại sốt sắng đến vậy vì tương lai của anh trai.
“Nhưng Sở Tử Hàng cũng đi đó thôi? Chứng tỏ mấy trường liên kết này vẫn tuyển sinh viên nước ngoài mà.”
Chú nói.
“Sở Tử Hàng thì lợi hại khỏi nói! Sao anh con sánh nổi với ảnh chứ?”
Lộ Minh Trạch cãi lại
“Thầy hiệu trưởng còn nói rồi, cả đời thầy mà dạy được một học sinh như Sở Tử Hàng là thầy mãn nguyện!”
Lộ Minh Phi cũng biết Sở Tử Hàng, còn biết rõ đó là thần tượng của Lộ Minh Trạch.
Trong trường Sĩ Lan, cái tên đó thậm chí đã trở thành truyền kỳ.
Đó là một nam sinh lạnh lùng như băng, học giỏi, chơi bóng rổ, biết kiếm đạo, đối nhân xử thế thì lễ độ mà không có chút ấm áp nào.
Anh ta rõ ràng sinh ra trong gia đình giàu có.
Không ai đếm nổi đã có bao nhiêu chiếc xe sang lần lượt đến đón anh, còn người mẹ xinh đẹp như minh tinh của anh mãi là đề tài bàn tán của các bậc phụ huynh:
Mấy ông thì mê nhan sắc bà ấy, mấy bà thì buôn chuyện về túi Hermes da cá sấu bản giới hạn mà bà ấy xách đến họp phụ huynh.
Anh ta già dặn một cách khác thường, hoàn toàn không giống học sinh cấp ba.
Khi tụi con trai trong trường còn thi nhau mang giày Adidas bản giới hạn, thì Sở Tử Hàng đã mặc toàn đồ của Barbour, Loewe.
Thu năm đó, anh ta khoác áo gió Barbour, xách bao đựng kiếm đến trường, khiến con gái toàn trường bàn tán suốt hai tháng trời về phong cách Anh quốc của anh ấy.
Năm sau bao nhiêu người bắt chước mua áo gió, nhưng Sở Tử Hàng lại đổi sang đi giày Martens và đồ lính vải không nhãn hiệu, rồi các cô lại chuyển sang mê anh ấy đi boots thật ngầu, chân thật dài.
Từng có hai bạn nữ bị phạt vì cãi nhau giành “Sở Tử Hàng là của ai”, dù cho anh ta còn chưa nói với họ câu nào.
Lộ Minh Trạch kể cho "Dấu vết hoàng hôn” nghe hết những giai thoại về đàn anh, hùng hồn tuyên bố:
“Sẽ có ngày anh chứng minh với cả trường rằng anh không thua gì Sở Tử Hàng!”
Lộ Minh Phi nghĩ rằng, em trai chỉ quan tâm đến chuyện làm sao được toàn trường con gái chú ý, chứ không hẳn là muốn giỏi như Sở Tử Hàng thật.
Thực ra, Lộ Minh Phi chẳng hề ghen tị gì với Sở Tử Hàng.
Cậu tin rằng sau vẻ ngoài hào nhoáng của mỗi người đều là những nỗi khổ khó nói, người giỏi như Sở Tử Hàng chắc cũng mệt mỏi lắm.
Có khi mệt đến mức cũng muốn sống kiểu “ăn chờ chết” nhàn rỗi như cậu.
Giống như câu chuyện cười đó, đại gia nhìn ngư dân phơi nắng trên bãi biển, bảo anh phải chăm chỉ đánh cá để kiếm thật nhiều tiền.
Ngư dân hỏi:
“Kiếm nhiều tiền rồi để làm gì?”
“Để được như tôi, đi nghỉ mát, nằm trên bãi biển hưởng nắng.”
Ngư dân nhún vai:
“Thì tôi đang làm cái đó rồi còn gì.”
Lộ Minh Phi chính là kiểu “ngư dân” ấy, có chút triết lý kiểu chó nằm gặm xương, hoặc ít nhất thì cậu cũng “chó” thật rồi.
Nhưng nói cậu không có chí hướng thì cũng không hẳn.
Có lần cô giáo văn lấy bài văn của cậu ra mắng giữa lớp, nói văn cậu chẳng có tí sinh khí, đúng là con người không có chí tiến thủ.
Lúc đó cậu suýt nữa muốn đứng bật dậy phản bác:
Em cũng có lý tưởng đó chứ!
Lý tưởng ấy đến từ bộ phim Ma Trận.
Trong phim, nam chính trời sinh là Đấng cứu thế, nhưng mãi sống mơ hồ cho tới một ngày có người thần bí tới tìm, hỏi:
“Anh có muốn cùng tôi đi cứu thế giới không? Chỉ có anh mới làm được.”
Lộ Minh Phi xem mà thấy đã dã man!
Quá ngầu bá cháy!
Còn do dự gì nữa?
Mau đưa đồ vest và khẩu súng cho tôi!
Thằng khốn nào muốn hủy diệt thế giới, chỉ cho tôi!
Có xe thể thao và trực thăng xịn không?
Đem ra hết đi!
Cho cả thế giới thấy tôi rực rỡ thế nào!
Nhưng cậu không nói gì, chỉ lẳng lặng tiếp nhận cái nhãn “vô dụng” mà cô giáo gắn cho.
Lý tưởng ấy, Lộ Minh Phi lười kể với ai, vì chẳng ai quan tâm lý tưởng của một kẻ bỏ đi.
Không ai để cậu nói về mơ ước, nên cậu chỉ có thể một mình tưởng tượng mãi, cuối cùng lý tưởng ấy biến thành một cảnh tượng hoành tráng trong đầu.
Một ngày nào đó, tại hội diễn văn nghệ Tết của trường, mỹ nữ chơi piano – “đóa hoa dương cầm” Liễu Miểu Miểu đang biểu diễn giữa sân khấu.
Các bạn nam cùng lớp mặc lễ phục đen, nhảy múa quanh cây đàn.
Chỉ riêng Lộ Minh Phi cô đơn ngồi ở một góc khuất, bị mọi người lãng quên.
Bất ngờ, một chiếc trực thăng đen kịt lao xuống, gió rít cuồng loạn.
Đám người mặc vest đen, đeo kính đen ào ào lao xuống, phong tỏa cả hội trường.
Người dẫn đầu tiến đến trước mặt Lộ Minh Phi, nghiêm giọng nói:
“Lộ Minh Phi, không còn thời gian xem văn nghệ nữa, tổ chức cần cậu!”
Lộ Minh Phi đứng dậy, luyến tiếc nói:
“Tôi chỉ muốn sống một cuộc đời bình thường thôi mà, sao lại khó đến vậy chứ?”
Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, nhóm đặc vụ khoác lên người cậu bộ quân phục đen và áo choàng dài, hộ tống cậu rời khỏi hội trường.
Trực thăng quay cuồng gió lớn, vạt áo cậu tung bay phấp phới.
Lý tưởng ấy, trọng điểm không nằm ở việc cậu sẽ cứu thế giới ra sao, mà là ánh mắt của người khác nhìn theo bóng lưng cậu.
Nhất định phải ngầu!
Nhất định phải có áo choàng!
Nhất định phải có gió thổi phần phật!
Lộ Minh Phi cũng hiểu rất rõ, cái gọi là lý tưởng kia chẳng qua chỉ là một giấc mộng giữa ban ngày.
Nhưng cậu thật sự chẳng có gì đáng tự hào cả, nếu không mơ mộng, cậu còn làm được gì?
Với cậu mà nói, tương lai đơn giản chỉ là:
Học đại học ở một trường không tên tuổi, yêu đương đại khái, ra trường kiếm việc, thuê nhà.
Có khi bố mẹ nhớ ra còn thúc giục cậu cưới vợ.
Rồi một ngày nào đó, cậu lấy vợ, có con, rồi cứ thế đi làm mỗi ngày.
Cậu sẽ chẳng bao giờ trở thành người quá xuất chúng, cũng không đến mức thất bại thảm hại, chỉ là một người bình thường như bao người khác.
Thế nhưng, từ lúc nhận được bức thư từ nước Mỹ gửi tới, cái cuộc đời vốn phẳng lặng như mặt hồ không gợn sóng của cậu bỗng có dấu hiệu thay đổi.
Trong phòng khách, “cuộc họp gia đình” vẫn đang diễn ra sôi nổi.
Chú, thím và thằng em trai Lộ Minh Trạch, ba người ba ý đang tranh cãi xem cái thư mời phỏng vấn kia là thật hay chỉ là trò lừa đảo.
Trái lại, chính nhân vật chính là Lộ Minh Phi lại như người ngoài cuộc, lặng lẽ ngồi ở góc phòng, nghe mọi người sốt sắng lo cho tương lai của mình.
Cậu đứng dậy rời khỏi phòng khách, chẳng ai để ý cậu đã đi lúc nào.
Thím có vẻ bị đả kích, nếu bức thư kia là thật, thì đúng là chó ngáp phải ruồi, vận may trời đánh rơi trúng đầu Lộ Minh Phi rồi.
Bà ấy không quen cái việc thằng cháu vô dụng bỗng dưng "phất" lên, nếu thế thì sau này con trai bà làm sao mà hơn người ta được?
Còn Lộ Minh Trạch thì càng sốc nặng – kiểu như Giả Bảo Ngọc nghe tin thằng đầy tớ nhà mình thi đỗ trạng nguyên vậy .
Lộ Minh Phi trở lại phòng mình, đăng nhập QQ, chăm chú nhìn cái avatar cô gái đội mũ lưỡi trai vẫn xám xịt, không sáng đèn.
Nghĩa là offline, hoặc đang ẩn danh.
Dù sao cũng không để lại lời nhắn.
Cậu đã nhắn cho Trần Văn Văn cách đây mười tám tiếng, hỏi cô ấy có muốn đi dự buổi sinh hoạt của câu lạc bộ văn học vào tối mai không.
Thực ra Trần Văn Văn chẳng đội mũ lưỡi trai gì cả – cô ấy có mái tóc dài, mảnh và suôn mượt, rất đẹp, đâu cần gì phải che chắn.
Lộ Minh Phi gặp Trần Văn Văn vào đúng ngày đầu nhập học, cô ấy bước vào lớp một cách nhẹ nhàng, mặc váy cotton trắng, đi giày thể thao trắng, tất ren trắng viền hoa, trên tóc cài chiếc kẹp hình bướm màu nhạt.
So với Tô Hiểu Tường được mệnh danh là “Tiểu Thiên Nữ” của trường, Trần Văn Văn trông mộc mạc như một đóa hoa trắng vô danh.
Tô Hiểu Tường được gọi là “Tiểu Thiên Nữ” hoàn toàn xứng đáng vì nhan sắc rạng rỡ, học lực xuất sắc, cả văn lẫn lý đều giỏi.
Bố cô ấy còn là ông trùm khai thác khoáng sản, bán đất hiếm cho cả Mỹ lẫn châu Âu.
Hôm đó, Tô Hiểu Tường mặc toàn đồ hiệu, đi xe limousine dài tới trường, vừa bước xuống xe là thần thái kiêu sa tỏa ra ngùn ngụt.
Cô ấy đưa mắt đánh giá đám con trai trong lớp, mong được ngắm nhìn bằng ánh mắt ngưỡng mộ.
Nhưng lũ con trai tuy giả vờ làm việc riêng, ánh mắt lại lén lút nhìn về phía cửa sổ nơi Trần Văn Văn ngồi im lặng, đang ôm cuốn Người tình của Duras, ánh nắng rọi lên váy cotton trắng và làn da cô, cả người như trong suốt.
Tô Hiểu Tường đã tự tin kiêu hãnh suốt mười lăm năm, nhưng ngay ngày đầu tiên vào cấp ba lại bị một “nữ thần văn nghệ” hạ gục, tức điên lên.
Đúng lúc đó, một thằng con trai “không có mắt nhìn” lại đến bên cô, chỉ tay về phía Trần Văn Văn rồi dùng giọng “anh em tám chuyện” nói:
“Ê, chắc bả là hoa khôi lớp mình đó!”
Tô Hiểu Tường xưa nay nào từng bị xúc phạm vậy?
Liền giáng cho thằng đó một cú giẫm đau điếng vào chân, quay lưng bỏ đi.
Còn thằng con trai ngu ngốc ấy... chính là Lộ Minh Phi.
萌芽:Một tạp chí văn học nổi tiếng ở Trung Quốc 海龟 (hǎi guī) là cách nói lái, chơi chữ trong tiếng Trung, đồng âm với từ “海归” (hǎi guī), mang nghĩa: người Trung Quốc ra nước ngoài du học rồi trở về nước làm việc Giả Bảo Ngọc là công tử con nhà quý tộc trong tiểu thuyết Hồng Lâu Mộng. Nếu một đầy tớ thấp kém mà lại thi đỗ trạng nguyên thì điều đó chẳng khác nào người dưới mình lại vượt mặt, khiến kẻ như Giả Bảo Ngọc thấy sỉ nhục và chấn động. Là thuật ngữ trong game chiến thuật như StarCraft, chỉ việc điều khiển từng đơn vị quân một cách tinh vi và chính xác trong trận chiến ví dụ như né đòn, chia quân, chọn mục tiêu bắn, rút lui đúng lúc...