Thông tin cơ bản:
Tên: Von Schneider
Giới tính: Nam
Quê quán: Đức
Ngày sinh: <truy cập lưu trữ> Theo yêu cầu của Bộ Chấp Hành, đã lưu trữ.
Cấp độ huyết thống: B ---> A
【Kèm theo】Chi tiết xem trong mục “Đánh giá huyết thống”.
Ngôn linh: Số hiệu 18-Ngôn Linh · Ma pháp Đinh
<cập nhật lưu trữ> Xác nhận thuộc dòng trực hệ của “Vua của Hải Dương và Nước”.
<cập nhật lưu trữ> Sau khi bị nhiễm Long huyết, đã ghi nhận mẫu quan sát về khả năng bộc phát ngôn linh.
Hoạt động:
Từng tham gia “Kế hoạch Greenland”, trong nhiệm vụ đó xảy ra một số sự kiện bị bảo mật.
Sau đó, ông giữ chức Trưởng Bộ Chấp hành.
Đánh giá:
【Đánh giá huyết thống】
Đợt kiểm tra ban đầu: Hạng B.
<cập nhật> Thẩm định lần hai: Hạng B.
<cập nhật> Sau “Chiến dịch Greenland”, máu có dấu hiệu bị nhiễm Long huyết, cần giám sát lâu dài.
【Đánh giá tâm lý】
Cần tiếp tục theo dõi, vì nhiễm Long huyết có thể dẫn đến biến đổi đột ngột trong trạng thái tinh thần.
Đồng thời giám sát cả tình trạng sinh lý.
【Đánh giá tổng thể】
Von Schneider là Trưởng Bộ Chấp hành Học viện Cassell, đồng thời là thầy hướng dẫn của Sở Tử Hàng.
Ông nổi tiếng với tác phong lạnh lùng, quyết đoán.
Trong sự kiện Greenland, ông bị nhiễm Long huyết và hiện chỉ có thể duy trì sự sống nhờ máy thở.
【Kèm theo】Báo cáo kiểm tra
Cơ thể và khuôn mặt bị bỏng lạnh nghiêm trọng.
Từ dưới mắt trở xuống, toàn bộ thịt đã khô quắt, môi và mũi teo lại, răng cửa lộ hẳn ra ngoài.
Tình trạng này là không thể hồi phục.
Tiểu sử:
Schneider lúc nào cũng đeo mặt nạ, tiếng thở nặng nề, khàn đục, lúc đứt quãng, lúc dồn dập.
Không ai từng thấy gương mặt thật của ông, nhưng chỉ cần liếc qua những vết sẹo đỏ sậm loang lổ nơi viền mặt nạ, người ta cũng có thể mường tượng ra phần nào.
Ông là tổng phụ trách của Bộ Chấp hành, thống lĩnh hàng nghìn kẻ liều lĩnh, nóng máu và đôi khi chẳng khác gì những kẻ điên.
Schneider mới chưa đầy 40, nhưng chẳng ai dám nghi ngờ năng lực của ông bởi ông là người đã sống sót trở về từ “biển băng Greenland”, một nơi mà những kẻ đặt chân đến thường chỉ có một con đường:
Chết.
Năm 2001, tại biển băng Greenland, Schneider đã lao xuống cứu nhóm tác chiến bất ngờ mất liên lạc.
Ở độ sâu 170m, ông chạm trán trực diện hơi thở của một loài rồng chưa từng được xác định.
Chỉ trong khoảnh khắc, khí quản và phổi ông bị băng giá hủy hoại nghiêm trọng.
Từ đó, ông chỉ có thể dựa vào máy thở để duy trì sinh hoạt bình thường.
Schneider vẫn thường nghĩ, lẽ ra mình đã có đủ lý do để rời bỏ tất cả, tìm một công việc yên ổn hơn… nếu như ngày đó ông có thể kéo họ trở về, dù chỉ là một người.
Ân huệ và Hủy diệt
“Ông đã từng nhìn thấy mặt tôi chưa?”
Schneider hỏi.
“Gương mặt của ông?”
Muen sững lại.
Schneider tháo chiếc mặt nạ dưỡng khí, bước vào vùng sáng.
Ngay cả khi hút thuốc, ông cũng không rời nguồn oxy, và mỗi lần tháo mặt nạ, ông đều khéo léo giấu khuôn mặt mình trong bóng tối. Đây là lần đầu tiên Muen nhìn thấy rõ, một gương mặt mà chỉ phim kinh dị mới ưa dùng:
Phần từ mắt trở xuống, máu thịt đã hoàn toàn khô quắt, chỉ còn lớp da mỏng đến mức nhìn thôi cũng đủ khiến người ta gặp ác mộng.
Đôi mắt lộ trần, mí dính chặt vào xương, đôi môi héo quắt trên gương mặt của một người mới 37, 38 tám tuổi nhưng lại mang nửa cái miệng khô đét của một xác ướp trăm năm.
“Bọn sinh viên nghe tiếng tôi ho thì tưởng tôi là một lão già ngoài 50… mà thực ra, tôi còn trẻ hơn ông một chút.”
Schneider cười tự giễu.
“Tại sao lại thành ra thế này?”
“Ông nhớ không?”
Schneider khẽ nói.
“Mười một năm trước… tôi bước xuống boong tàu hôm ấy… lần đầu tiên chúng ta nghe thấy nhịp tim vang lên từ đáy sâu. Và đó cũng là lần đầu tiên tôi đối diện với… Cổ Long.”
Ông chậm rãi kể:
“Sau khi lặn xuống, tôi cảm nhận rõ rệt nó đang ở ngay trước mặt. Máu rồng lan tỏa trong làn nước băng lạnh. Tôi và con rồng bị thương đó đối diện nhau trong bóng tối, rất gần… nhưng tôi không thể nhìn thấy nó. Rồi nó phả ra một hơi thở, chỉ trong khoảnh khắc, mặt nạ dưỡng khí của tôi vỡ vụn, luồng băng hàn dọc theo đường thở như xuyên thẳng vào tận linh hồn. Tôi mất ý thức. Khi tỉnh lại trong phòng y tế… tôi đã thành ra như bây giờ. Nhưng thứ ông thấy chỉ là bề ngoài thôi… nó cho tôi nhiều hơn thế.”
Schneider ngẩng nhìn Muen.
Giữa họ là một chiếc đĩa sứ trắng, bên trong đặt một bộ dao nĩa màu đỏ sẫm.
Bất chợt, ông chộp lấy con dao ăn, trở tay đâm thẳng vào tim mình, rồi dồn sức đẩy lưỡi dao sâu vào.
Ông lặng lẽ hút thuốc, mắt không rời Muen, chẳng nói một lời.
Vết thương xuyên tim dường như không tồn tại.
Muen chết lặng nhìn, đến 1 phút sau, Schneider mới rút con dao ra.
Miệng vết thương đã bắt đầu khép lại, lưỡi dao bị cơ thịt giữ chặt như muốn níu lại.
Sắc mặt ông không đổi, như thể hoàn toàn không biết đau là gì.
“Ông bị ô nhiễm rồi!”
Muen khàn giọng.
Schneider ném con dao trở lại đĩa sứ, máu đỏ loang lổ trên thép sáng:
“Đúng vậy. Tôi đã bị Long huyết xâm thực. Lý do tôi sống sót trở về từ đáy biển… là vì ngay khoảnh khắc nuốt phải máu rồng, nó đã bắt đầu đánh thức tiềm năng trong tôi. Nhưng tôi vốn không đủ tư cách để hoàn toàn tiếp nhận máu rồng. Nó vừa cường hóa tôi… vừa hủy hoại tôi. Suốt 11 năm nay, tôi vẫn sống chung với cơn đau tột cùng ấy.”
Vết thương ngừng chảy máu, cơ bắp dưới da cuồn cuộn sinh trưởng, rõ rệt đến mức có thể nhìn bằng mắt thường.