Long Tộc

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ma thuật gian lận: Chuyển mình từ kẻ vô dụng

(Đang ra)

Ma thuật gian lận: Chuyển mình từ kẻ vô dụng

Shinoura Chira

Kokubu Kento là một học sinh lớp 8. Khi cậu đang ngủ trong lớp thì bất ngờ cả lớp bị triệu hồi sang một thế giới khác.

40 1346

Mèo, thiếu nữ và xưởng đá phép thuật của nàng Elf da ngăm thân thiện

(Đang ra)

Mèo, thiếu nữ và xưởng đá phép thuật của nàng Elf da ngăm thân thiện

Emoto Mashimesa

Elle là một cô thợ chế tác đá ma thuật sống trong rừng, bị dân làng ghét bỏ và xem thường thành phẩm của mình. Sau khi cha rời đi làm việc ở kinh đô, cô được một vị ẩn sĩ trong rừng dạy dỗ.

1 4

Dịch Vụ Chuyển Nhà Của Nàng Phù Thủy

(Đang ra)

Dịch Vụ Chuyển Nhà Của Nàng Phù Thủy

Sakaishi Yusaku

Một câu chuyện diệu kỳ về những cuộc gặp gỡ và những lần chia tay, được dệt nên trong thế giới của gươm đao và phép màu.

3 7

I'm Really Not the Demon God's Lackey

(Đang ra)

I'm Really Not the Demon God's Lackey

Wan Jiehuo

Tất cả mọi chuyện đều là hiểu lầm, nhưng hiểu lầm này càng lúc càng đi xa và trở nên thú vị hơn...

1 4

Toàn Trí Độc Giả

(Đang ra)

Toàn Trí Độc Giả

Sing Shong

Một ngày nọ, thế giới của Kim Dokja sụp đổ. Không phải theo nghĩa bóng, mà theo đúng những gì đã xảy ra trong cuốn tiểu thuyết mà anh là độc giả duy nhất theo dõi đến cuối.

45 481

Trashlesse Oblige ~ 18 kin ge sekai no kuzu akuyaku ni tensei shite shimatta ore wa, gensaku chishiki no chikara de doshitemo mobu jinsei o tsukami toritai

(Đang ra)

Trashlesse Oblige ~ 18 kin ge sekai no kuzu akuyaku ni tensei shite shimatta ore wa, gensaku chishiki no chikara de doshitemo mobu jinsei o tsukami toritai

アバタロー

Dù không muốn trở nên nổi bật, nhưng bằng cách nào đó tôi lại vô tình tạo ra nhiều mối liên kết hơn với các nhân vật chính.

35 539

Vol 1: Bình minh rực lửa - Chương mở đầu: Thành Bạch Đế

“Anh ơi…” 

Trong bóng tối, có tiếng gọi khe khẽ vang lên.

Phiền thật! 

Lại là đứa trẻ nhà ai lạc đường rồi chăng? 

Còn đến phá giấc ngủ trưa của mình nữa.

“Anh ơi… dậy đi mà.” 

Đứa trẻ lại gọi.

Thật phiền, phiền quá! 

Ở đây không có anh của em đâu! 

Muốn tìm thì đi báo cảnh sát đi!

“Vậy… em đi đây.” 

Giọng đứa trẻ dần nhỏ lại.

Trong giọng nói ấy có chút cô đơn, như một chú chó con bị bỏ rơi. 

Anh bỗng thấy xót lòng, liền ngồi dậy:

“Được rồi được rồi! Em ở đâu? Nhà số mấy, đường nào? Anh đưa em về!”

Con trẻ của thế gian, em cô đơn đến nhường nào;

Hành trình băng qua hoang mạc ấy, còn xa đến đâu nữa?

Một khúc thánh ca vang vọng từ nơi xa xăm nào đó. 

Gì thế này? 

Hàng xóm mình biết hát nhạc kịch sao? 

Nhưng để hát được âm vực cao như vậy, chắc hẳn là một cô bác nào đó với vòng eo cả mét rồi.

Trong ánh nắng mềm mại và ấm áp, anh ngồi bệt xuống đất, áo trắng tinh khôi.

Trong bình sứ thô, một đoá hoa trà trắng đang thong thả nở rộ.

Đứa trẻ chưa đi. 

Qua cành hoa ấy, em đang cúi mình trên bàn, mặc chiếc áo trắng nhỏ xíu, tay cầm dao khắc, đang tỉ mẩn tạc gì đó.

Khung cảnh này thật lạ lẫm, anh chưa từng tới nơi đây.

Nhưng anh lại làm một điều rất tự nhiên —

Trên bàn có một dĩa nho xanh tươi mọng nước, anh lấy một chùm nhỏ, đưa cho đứa trẻ kia qua bàn.

Đứa trẻ ngẩng lên, ánh mắt hoảng hốt:

“Anh ơi, bên ngoài có rất nhiều người.”

Bên ngoài thật ra rất yên tĩnh, tĩnh đến mức cả ve cũng như đang ngủ. 

Chỉ còn tiếng hát nhạc kịch của người phụ nữ vẫn lúc xa lúc gần.

Nhưng anh nắm lấy tay đứa trẻ, nói những lời chẳng hiểu sao lại bật ra:

“Có thể sẽ chết đấy… nhưng anh ở bên em, nên đừng sợ.”

“Em không sợ. Nhưng… tại sao anh không ăn em đi? Ăn em rồi thì không ai cản được anh nữa.”

“Em là món ăn tuyệt vời đấy… nhưng làm vậy thì cô đơn quá. Ngần ấy năm rồi, chỉ có em luôn ở bên anh.”

“Cái chết thật sự là thế nào nhỉ? Có phải là như bị nhốt trong một chiếc hộp đen, tối tăm, không có chút ánh sáng, mãi mãi… Dù có với tay thế nào, cũng chẳng chạm được gì…”

“Chúng ta sẽ không bao giờ thực sự chết, chỉ là chìm vào giấc ngủ dài. Trước khi anh có thể nuốt chửng thế giới, so với lang thang đơn độc, thà ngủ yên còn hơn. Rồi sẽ có ngày tỉnh lại. Vận mệnh của tộc bị bỏ rơi là phải vượt qua hoang nguyên, giương cao chiến kỳ, quay trở về quê hương.”

Thật khó tin, những lời như thơ ấy lại thốt ra từ miệng anh.

Anh và đứa trẻ như hai diễn viên đã luyện tập vô số lần, đối đáp nhịp nhàng như một vở diễn quen thuộc.

“Đến ngày giương cao chiến kỳ ấy, anh sẽ ăn em chứ?” 

Đứa trẻ nhìn anh, đôi mắt trong veo ánh lên sự mong chờ.

Quỷ thật! 

Tên vở kịch này chẳng lẽ là "Gia đình ăn thịt người thân của nhau" sao? 

Kịch bản gì mà quái lạ vậy!

“Có chứ. Khi ấy, em sẽ cùng anh, thống trị thế giới!” 

Anh gật đầu, giọng dõng dạc, đầy kiêu hãnh.

“Đến lúc rồi, em phải đi. Anh ơi, hẹn gặp lại lần sau khi anh tỉnh dậy.” 

Đứa trẻ đứng dậy.

“Bảo trọng nhé. Loài người, không đáng tin đâu.” 

Anh nói.

Lại một câu thoại kỳ lạ, chẳng đầu chẳng đuôi, nhưng anh lại buột miệng thốt ra rất tự nhiên.

Đứa trẻ rời đi, khép cửa sau lưng. 

Anh nghe tiếng bước chân xa dần, cuối cùng mất hút.

Anh ngồi trong ánh nắng, lặng lẽ uống nước, chén nước ấy là đứa trẻ rót cho anh trước khi rời đi, nâng bằng hai tay qua đầu dâng tặng anh.

Bỗng nhiên, một nỗi sợ dâng lên trong lòng. 

Mình điên rồi sao? 

Một đứa trẻ nhỏ thế mà lại để nó lang thang ngoài đường một mình, lỡ bị bắt cóc thì sao? 

Không biết nó có tìm được anh nó không, chặng đường phía trước còn dài thế nào nữa?

Anh bứt rứt, cuối cùng không chịu nổi, lao đến mở cửa.

Ánh sáng chói chang tràn vào, chiếu lên áo trắng của anh — không phải ánh nắng, mà là ánh lửa.

Giữa biển lửa mênh mông, thành phố gào khóc. 

Những thân người cháy đen chạy trong lửa, hàng vạn mũi tên như mưa trút xuống từ trời cao. 

Biển hiệu khổng lồ bốc cháy, lật nhào rồi rơi xuống. 

Trên đó là những ký tự cổ xưa, anh nhận ra được, là chữ “Bạch Đế”.

Giữa quảng trường, một trụ kim loại sừng sững, đứa trẻ bị treo lên đỉnh cao nhất. 

Toàn bộ lửa của thành phố như đang thiêu đốt em, như một buổi tế lễ long trọng.

Trái tim anh đau nhói, như bị xé bằng dao.

Đứa trẻ nhắm mắt, gương mặt bình thản. 

Ngọn lửa phủ lên má em một lớp hồng nhàn nhạt, nhưng từng chút đau đớn thiêu đốt đó, anh đều cảm nhận được.

“Con…stan…tine…” 

Anh chợt gọi tên em.

Anh nhớ rồi. 

Em chính là em trai anh.

Anh lại một lần nữa đánh mất em.

Anh giật mình ngồi bật dậy, thở hổn hển, mồ hôi đẫm ướt. 

Ngoài cửa sổ là tiếng tàu điện trên cao rền rĩ đi qua.

Nơi anh đang ở chỉ là thế giới thường nhật, Thành cổ bị thiêu rụi và đứa trẻ ấy, chỉ là một giấc mơ mà thôi.

Có lẽ là ánh nắng hè quá gắt, cháy bỏng cả da, nên anh mới mơ thấy lửa.

Anh bò dậy, rót một ly nước to, ngửa cổ uống ừng ực. 

Cổ họng khô khốc như nứt toác, vẫn còn vương lại hơi nóng của giấc mơ.

Người đàn bà luyện hát vẫn cất cao tiếng ca, át cả tiếng xe điện và tiếng ve, làm cửa kính cũng rung lên khe khẽ.

Lần này anh nghe rõ lời ca:

Hỡi đứa trẻ của thế gian, em cô đơn đến nhường nào;

Hoang nguyên lẻ loi, còn bao xa nữa?

Nhưng nụ hôn của thần đã in trên trán em,

Vòng compa bằng thép đã vẽ nên hành trình em phải đi.

Nơi không thể đến, mãi mãi chẳng thể đến.

Nhưng nơi em đặt chân, sẽ luôn rực rỡ ánh hào quang.