Lúc này Sun Jack cuối cùng cũng hiểu ra. Tại sao trên trần và dưới sàn lại có "cửa", tại sao bốn bức tường đều làm bằng kim loại.
Bởi vì đó căn bản không phải cửa, mà là những khoang không gian. Thì ra từ khi tỉnh lại đến giờ, cậu vẫn đang bước đi ngang trên... vách tường!
Sau một hồi lâu bàng hoàng, Sun Jack đưa mặt lại gần, dán vào tấm kính để quan sát kỹ hơn. Dù bao phủ bởi một màu xám, nhưng cậu chắc chắn hành tinh kia chính là Trái Đất.
Chỉ có điều, trái đất so với trước đã có biến đổi lớn. Quả cầu xanh lam giờ bị một tầng "màn sương" bằng rác kim loại bao trùm.
Đó không phải sương mù, mà là vệ tinh. Vô số vệ tinh và rác thải vũ trụ chen chúc kín mít, bao lấy cả hành tinh.
Một số vật thể to đến mức ngay cả bằng mắt thường Sun Jack cũng có thể phân biệt hình dạng, đủ để thấy chúng khổng lồ đến thế nào.
"Gì đây, sao lại nhiều vệ tinh thế này? Đây rốt cuộc là năm bao nhiêu rồi?" Sun Jack chắc chắn rằng với trình độ công nghệ trong ký ức mình, tuyệt đối không thể tạo ra tình trạng như vậy, cho dù cộng thêm cả năm năm ký ức bị mất cũng không đủ.
Khi Sun Jack rời mắt khỏi Trái Đất và nhìn sang bên trái, cậu lập tức sững người lại. Một vành đai hành tinh màu xám bạc, như một chiếc thắt lưng, đang quấn quanh eo Trái Đất. Còn Mặt Trăng vốn dĩ phải có ở đó... đã biến mất.
Vành đai hành tinh này phần lớn là đá, mảnh vỡ của tàu vũ trụ và trạm không gian, và vị trí hiện tại của cậu chính là nằm trong số đó.
Lúc này, Sun Jack cuối cùng cũng giải đáp được câu hỏi đã ám ảnh cậu từ lúc tỉnh dậy: rốt cuộc mình đang ở đâu? À thì ra mình đang ở một trạm không gian lớn bị bao quanh bởi vành đai hành tinh của trên quỹ đạo mặt trăng.
Nhưng ngay sau đó, câu hỏi thứ hai ập đến: làm sao để trở về?
Bị kẹt trong một trạm không gian nằm ngoài vũ trụ, mà trạm này còn trông có vẻ đã gần như hỏng hóc, việc quay về Trái Đất chắc chắn khó hơn lên trời.
Tuy nhiên, Sun Jack không cần phải giải quyết vấn đề này, vì thực tế tàn khốc đã "giải" thay rồi.
Toàn bộ trạm không gian rung lắc ngày càng dữ dội. Màn hình phía sau nhấp nháy liên hồi, thậm chí khi chạm vào còn truyền ra hơi nóng. Sun Jack kinh hoàng nhận ra cú chạm vừa rồi dường như đã phá vỡ trạng thái cân bằng tĩnh điện vốn được duy trì ở nơi này suốt một thời gian dài.
Kèm theo những tiếng động đó, Sun Jack nhìn thấy sự thay đổi đáng sợ bên ngoài tấm kính. Trạm không gian, vốn xoay như một con quay dưới chân cậu, đang từ từ tách khỏi vành đai hành tinh, nghiêng dần về phía bầu khí quyển của Trái Đất.
Một luồng khí lạnh chạy thẳng từ sống lưng lên não cậu. "Chết tiệt!! Cái quái gì thế này, nó sắp rơi xuống rồi! Tôi muốn về thật, nhưng không phải về theo kiểu này!"
"Phải làm gì đó! Nhất định phải làm gì đó!" Trán Sun Jack bắt đầu toát mồ hôi lạnh. Cậu vội vàng đến trước màn hình đang nhấp nháy, nhưng dù có làm gì nó cũng không phản ứng. Cắn răng, cậu dùng hai tay đẩy vào tấm kính, nhanh chóng bơi ra khỏi chỗ đó và bay về phía những căn phòng khác.
Có lẽ vì Sun Jack vừa khởi động thứ gì đó, một số khoang bị khóa cũng có thể mở ra. Trong cơn hoảng loạn, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, Sun Jack không ngừng tìm kiếm cơ hội sống sót cuối cùng trong các khoang vũ trụ, bất kể là tàu thoát hiểm hay thứ gì khác, chỉ cần sống sót là được.
"Nhanh, nhanh, nhanh!!" Sun Jack đã cảm nhận được lực ly tâm tăng dần do sự quay tròn của trạm không gian. Cậu hiểu rằng thời gian của mình không còn nhiều.
Khoang hàng, khoang vận động... hết gian này đến gian khác, Sun Jack đều lần lượt xông vào.
"Rầm!" Một cánh cửa bán mở bị cậu đẩy phăng ra, để lộ cảnh tượng khiến cậu sững người: từng dãy robot được neo cố định trên tường, trần và sàn.
Những robot này có hình dáng giống con người, trừ đôi chân là móng guốc sắt có khớp ngược, và đôi mắt là một dãy màn hình hiển thị.
Cậu không còn thời gian để kinh ngạc về công nghệ của những robot này nữa. Điều duy nhất cậu muốn là hỏi chúng có biết chỗ nào có tàu cứu hộ hay không.
Nhìn thấy chúng, Sun Jack như thấy tia hy vọng cuối cùng. Cậu vội vã tháo dây ràng buộc và bắt đầu tìm công tắc của một con robot.
Trong lúc mò mẫm, khi ngón tay của Sun Jack lướt qua một màn hình dưới nách robot, màn hình thay thế vị trí mắt của nó bỗng sáng lên, hiển thị hai biểu tượng đôi mắt đơn giản.
"Này? Này này?! Nghe thấy không? Tàu thoát hiểm ở đâu? Tàu thoát hiểm ở đâu!!" Sun Jack túm lấy con robot đang trôi nổi vì trạng thái không trọng lượng và dồn dập hỏi.
Con robot lập tức phản ứng, "Kinesiska paketet nedladdning 10%... 50%... 70%... Gói dữ liệu tiếng Trung đã được tải xong " Giọng nói bình thản nhưng đầy tính máy móc.
*(Kinesiska paketet nedladdning: Cụm từ này là tiếng Thụy Điển, có nghĩa là “Đang tải xuống gói (dữ liệu) tiếng Trung”)
"Xin chào quý khách, rất hân hạnh được phục vụ. Hoan nghênh vì đã sử dụng sản phẩm của Tapai Technology. Vui lòng tự định danh cho sản phẩm này."
"Trời ạ!! Có nhầm không vậy!! Rắc rối thế?!"
"Đặt tên thành công: Trời ạ!! Có nhầm không vậy!! Rắc rối thế?! Vui lòng chọn chế độ khởi đầu." Trên màn hình của robot hiện ra ba lựa chọn: Chế độ Vệ sĩ, Chế độ Chăm Sóc, Chế độ Giải trí.
Sun Jack đang nóng như lửa đốt vội vàng chọn Chế độ Vệ sĩ, nhưng ngay sau đó lại nhảy ra hàng loạt các tùy chọn khác. Cậu thực sự không ngờ một con robot mới lại cần phải cài đặt nhiều đến vậy.
Khi trạm không gian bắt đầu rung lắc đến mức một số bộ phận rơi ra, lơ lửng trong không trung, Sun Jack cuối cùng cũng cài đặt xong.
"Xin chào Sun Jack, Trời ạ!! Có nhầm không vậy!! Rắc rối thế?! rất hân hạnh được phục vụ bạn." Trên màn hình của robot hiện ra hai đôi mắt đang cười.
"Có nhận ra đây là đâu không? Cái chỗ này sắp rơi rồi!! Biết ở đâu có khoang cứu sinh hay tàu gì không?!" Sun Jack nói với giọng đầy vẻ khẩn thiết.
Thật không ngờ, con robot này lại thực sự có phản ứng. "Cảnh báo khủng hoảng cấp độ một của người dùng. Tự động báo động và ghi âm, ghi hình toàn bộ quá trình đã được kích hoạt. Khởi động ứng cứu khẩn cấp... Ting~ định vị vệ tinh không phản hồi, kết nối mạng thất bại, thiếu dữ liệu, không thể ứng cứu."
Lúc này, từ bên ngoài vang lên tiếng kim loại răng rắc kinh hồn, như thể toàn bộ trạm không gian sắp bị xé toạc. Nỗi sợ hãi cái chết khiến cơ thể Sun Jack không kìm được mà run rẩy theo.
Đúng lúc cậu định bỏ mặc cái "đống sắt vô dụng" này để tìm cách khác, nó bỗng có động tĩnh mới.
"Đang kết nối với subnet (mạng con) không xác định 12.128.C1..... Đã thu thập xong dữ liệu. Lập kế hoạch cứu hộ thất bại. Nguyên nhân lỗi: khả năng tư duy logic không đủ, không thể hiểu logic dữ liệu mạng con. Vui lòng đồng ý cấp quyền ROOT. Sau khi đồng ý sẽ khởi động hệ thống logic AI dựa trên dữ liệu mạng con, phán đoán: xác suất cứu hộ sẽ tăng 32.3%."
"Đồng ý! Đồng ý!" Mặc dù không hiểu rõ đối phương lải nhải gì, nhưng "xác suất cứu hộ tăng" thì nghe quá rõ.
"Hệ thống đang tiến hành nâng cấp..." Một thanh tiến độ hiện ra trên màn hình của robot.
Đúng lúc đó, toàn bộ khoang bỗng nhiên bị tách rời. Một tấm kim loại như một chiếc máy chém lao thẳng về phía đầu con robot.
Sun Jack túm lấy cánh tay kim loại của nó và kéo mạnh về phía mình. Nhưng cậu quên mất mình đang ở trạng thái không trọng lượng. Khi kéo con robot lại, do định luật bảo toàn động lượng, cậu đã di chuyển đến vị trí của nó.
Nhìn thấy tấm kim loại lao tới, tưởng như sẽ đâm nát đầu cậu. Trong tích tắc, Sun Jack đạp mạnh vào robot, lấy lực hất văng mình ra. Lưỡi thép sượt qua sát mặt, lạnh buốt.
Theo đà, cậu đập vào vách tường mới dừng lại, chưa kịp thở thì một con ốc đang xoay tít vọt thẳng vào cổ, như một viên đạn.
Ngay khi con ốc sắp đâm xuyên qua cổ Sun Jack, một bàn tay sắt bất ngờ đưa ra từ bên cạnh. Một tiếng "Keng!!" vang lên, cả hai va chạm tóe lửa, con ốc bị hất văng xa.
Sun Jack nhìn theo cánh tay kim loại, phát hiện con robot mà cậu vừa khởi động đã dùng cơ thể kim loại của nó để che chắn phần lớn bên trái thân người của cậu.
Nó từ từ ngẩng đầu, ánh mắt điện tử giao thẳng với cậu.
"Đm, cái tên chó khốn nạn gì đây vậy?" Con robot cất tiếng.