lỗ0i ut9opia

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Kết hôn Với Ma Đạo Đế Tôn Là Cảm Giác Thế Nào?

(Đang ra)

Kết hôn Với Ma Đạo Đế Tôn Là Cảm Giác Thế Nào?

Phong Vũ 7 - 风雾7

Trần An Ninh đến tận bây giờ vẫn không hiểu, mình đã ở tân thủ thôn suốt mười năm, rốt cuộc làm thế nào để hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng khó khăn này. Hắn rõ ràng chỉ làm một đại phu, trồng ít ruộng,

9 12

Final Fantasy VII Remake: Traces of Two Pasts

(Hoàn thành)

Final Fantasy VII Remake: Traces of Two Pasts

Kazushige Nojima

Mặc dù chỉ mới gặp nhau vài ngày trước, trong chuỗi sự kiện chấn động dẫn đến cuộc trốn thoát khỏi Midgar, Aerith và Tifa đã hình thành một tình bạn sơ khai dựa trên sự tin tưởng và tôn trọng lẫn nhau

6 8

RxL

(Đang ra)

RxL

Tsukasa

Một thiếu niên mang bàn tay thần bí cùng cô gái pháp thuật ngây ngô, khởi đầu câu chuyện huyền ảo tràn đầy bí ẩn.

90 31

Fire Emblem Gaiden: The Zofian War of Deliverance

(Hoàn thành)

Fire Emblem Gaiden: The Zofian War of Deliverance

Katsuyuki Ozaki

Nhân vật chính của câu chuyện này là Alm, Celica và vô số đơn vị trẻ tuổi khác. Tất cả họ đều mong muốn Valentia được thống nhất, nhưng khác nhau về cách họ muốn đạt được kết quả đó.

9 2

Ông Chú, Bị Ba Cô Nàng Gyaru 'Dùng Chung'!?~Một nhân viên văn phòng bình thường được nàng Gyaru xinh đẹp và năng động bám riết, để rồi chuỗi ngày ngập trong Gyaru đã bắt đầu~

(Đang ra)

Ông Chú, Bị Ba Cô Nàng Gyaru 'Dùng Chung'!?~Một nhân viên văn phòng bình thường được nàng Gyaru xinh đẹp và năng động bám riết, để rồi chuỗi ngày ngập trong Gyaru đã bắt đầu~

兎のしっぽ?

Khoảng cách tuổi tác chẳng là gì sất!Mục tiêu chính là một cuộc sống hạnh phúc bên tất cả mọi người!Xin trân trọng giới thiệu một tác phẩm hài-lãng mạn siêu quậy thuộc thể loại "cùng nhau sẻ chia hạnh

131 564

Tập 01 - Chương 01 : Sun Jack

Trong bóng tối thăm thẳm, tiếng bước chân trầm thấp vang lên. Khi tiếng bước chân dừng lại, một luồng sáng bất ngờ xuyên thủng màn đêm, phát ra từ một chiếc điện thoại di động.

Trong ánh sáng lờ mờ hiện ra một gương mặt còn khá điển trai, nhưng hốc hác, mệt mỏi, mang theo vẻ u ám như vừa trải qua một đêm dài không có lối ra.

"Bản ghi hình số bốn, bắt đầu. Thời gian: 3 giờ 51 phút chiều." Sun Jack mở chế độ quay video.

"Tôi vẫn không tìm thấy lối ra. Mọi thứ ở đây đều bị kim loại bao bọc, ngay cả sàn nhà và trần nhà cũng vậy." Sun Jack đưa tay sờ lên bức tường bên cạnh, ngón tay cảm nhận được một kết cấu đặc biệt: lạnh lẽo, trơn nhẵn và cứng rắn.

Sau đó, anh ta bật đèn flash điện thoại về phía bức tường kim loại, cố gắng ghi lại toàn bộ màu xám bạc lạnh lùng, xa cách của nó.

"Những hành lang kim loại này vuông vức, nối chằng chịt thành một mê cung khổng lồ. Trên tường còn có nhiều cánh cửa, nhưng đa phần đều khóa chết. Tôi... chính là từ một cái tủ đông trong một căn phòng nào đó mà bò ra ngoài."

"Tôi không biết đây là đâu. Trước đây tôi chưa từng thấy một nơi như thế này, thậm chí cả trên mạng cũng chưa từng lướt qua. Ở đây cũng không có bất kỳ thông tin nào."

"Tôi cũng không biết mình đã bị đưa đến đây bằng cách nào, ký ức của tôi bị gián đoạn. Ký ức của tôi dừng lại ở mùa hè sau kỳ thi đại học."

"Tôi vẫn nhớ rõ những ký ức trước đó: con Đại Hoàng nhà tôi, bố mẹ tôi, và mọi trò chơi tôi từng chơi. Nhưng sau đó... sau đó thì tất cả đều trống rỗng."

"Chắc chắn đã có chuyện gì đó xảy ra sau đó, nên tôi mới bị nhét vào tủ đông và đưa đến nơi này. Nhưng rốt cuộc là chuyện gì, tôi hoàn toàn không thể nhớ nổi!" Nói đến đây, giọng Sun Jack trở nên lo lắng. Cậu hít một hơi rồi tiếp tục

"Chiếc điện thoại trong túi tôi hiển thị năm 2030. Nếu thời gian này là thật, vậy có nghĩa là tôi đã mất đi trọn vẹn năm năm ký ức."

"Năm năm đó đã xảy ra chuyện gì? Tôi rốt cuộc đang ở đâu?"

Đúng lúc đó, một tiếng "tít" vang lên, một thông báo hiện trên màn hình điện thoại: "Pin yếu, không thể sử dụng đèn flash."

Jack hiểu, không thể lãng phí thời gian. Dù chuyện quá khứ ra sao, điều quan trọng bây giờ là tìm đường thoát. Nếu chết mục rữa trong mê cung này, thì tất cả ký ức trước kia cũng chẳng còn ý nghĩa gì.

Sun Jack mím môi, lấy lại tinh thần và tiếp tục nói vào điện thoại: "Tôi... tôi vừa nói trên tường kim loại có vài cánh cửa đúng không? Nhưng điều kỳ lạ là một số cánh cửa không chỉ nằm trên tường. Trần nhà và sàn nhà cũng có cửa. Và trong một trong những cánh cửa đó, tôi nghe thấy một vài tiếng động. Một tiếng động bất thường. Bây giờ tôi sẽ đến đó xem sao."

Nói xong, Jack sờ vào bức tường kim loại lạnh lẽo và đi về phía bên trái. Một phút sau, cậu dừng lại và ngẩng đầu lên, giơ điện thoại thẳng vào cánh cửa tối đen trên đỉnh đầu mình.

"Nghe thấy không? Có tiếng từ phía trong. Rất nhỏ... giống tiếng tín hiệu 'tít tít', vọng về từ nơi rất xa."

"Điện thoại không còn nhiều pin nữa, tôi sẽ vào trong đó trước đã." Nói rồi Sun Jack thoát khỏi chế độ quay video.

Ước chừng chiều cao, Sun Jack lùi lại vài bước, lấy đà rồi nhảy bật lên. Bốn ngón tay bám chặt vào mép khung cửa.

Khi đặt chân lên khung cửa, cậu ngẩng đầu lên, dùng ánh sáng điện thoại chiếu vào bên trong rồi phát hiện nơi này toàn là các thiết bị cơ khí tinh xảo mà cậu không hiểu và vỏ ngoài nhiều chỗ đã có dấu hiệu bong tróc.

Những cánh tay máy dị hình vươn ra từ tường hai bên như những cành cây, giống như một khu rừng kim loại. Tận sâu bên trong, phía trên cao, lại có một cánh cửa nữa. Và âm thanh "tít tít" nhỏ bé kia, vọng ra từ nơi đó.

"Chỗ quái quỷ này sao lại kỳ lạ thế? Rốt cuộc là ở đâu đây?" Jack giẫm lên những cánh tay máy, từng bước leo lên cẩn thận.

Và khi cậu chui qua cánh cửa, cuối cùng cũng thấy nguồn âm thanh: một chấm đỏ, chớp tắt theo nhịp tiếng "tít tít", như đèn báo standby của máy tính.

Khi Sun Jack dùng đèn pin điện thoại chiếu xung quanh chấm đỏ, cậu phát hiện nơi này thực ra là một căn phòng hình vòm tròn. Ngoài vài chiếc ghế, không còn thứ gì khác.

Sun Jack lại mở chế độ quay video, chiếu thẳng vào chấm đỏ đó. "Các bạn xem, phía trên chấm đỏ này hình như là một màn hình. Tất cả những gì xảy ra tiếp theo, tôi sẽ ghi lại vào điện thoại. Nếu tôi lại mất trí nhớ vì một lý do nào đó, những đoạn ghi chép này sẽ là..."

Sun Jack vừa nói đến đó, chiếc điện thoại đang hơi nóng lên bỗng dưng tối sầm màn hình, sau đó hiện lên logo của hãng. "Đúng cái lúc chết tiệt này thì lại hết pin! Mẹ kiếp! Đồ phế thải!"

Jack bực bội nhét điện thoại vào túi quần bên trái, nhìn vào chấm đỏ trước mặt, hít một hơi thật sâu. Cậu biết mình không còn lựa chọn nào khác.

Bây giờ cậu vừa sợ chạm vào chấm đỏ đó sẽ có chuyện không hay xảy ra, nhưng lại càng sợ hơn nếu chạm vào mà không có bất kỳ phản ứng gì.

Nếu chấm đỏ này cũng không có phản ứng gì, thì cậu sẽ hoàn toàn bị mắc kẹt trong mê cung kim loại này.

Sun Jack nhắm mắt lại để lấy lại bình tĩnh, nín thở và vươn ngón tay chọc vào chấm đỏ.

Chấm đỏ tắt ngấm. Cả căn phòng lại chìm vào bóng tối đặc quánh. Tim Jack như ngừng đập.

Nhưng ngay sau đó, mọi thứ xung quanh bắt đầu rung chuyển. Một tiếng "ù ù" cộng hưởng truyền đến từ dưới chân.

Sự thay đổi đột ngột này khiến Sun Jack vô cùng căng thẳng. Cậu không ngừng nhìn chằm chằm vào bóng tối xung quanh, căng thẳng chờ đợi bất kỳ thay đổi nào có thể xảy ra.

Tuy nhiên, mọi thứ xung quanh không hề thay đổi, mà chính cậu là người thay đổi đầu tiên. Sau khi chấm đỏ được nhấn, hai chân cậu dần rời khỏi mặt đất, cuối cùng bay lơ lửng trong không trung!

Sự thay đổi kỳ lạ này khiến Sun Jack sững sờ tự hỏi rốt cuộc mình đang ở một thế giới như thế nào? Mình có thể bay rồi? Mình có thể bay rồi? Phép thuật? Siêu năng lực?

Chưa kịp vui mừng, một tiếng trầm đục vang lên. Trước mặt cậu, bức tường cong của căn phòng tách ra một khe nứt. Từ khe hở, một luồng sáng chói lòa phóng thẳng vào trong, rọi sáng toàn bộ gian phòng.

Jack nheo mắt, cố gắng thích nghi với ánh sáng mạnh. Cậu thấy bức tường hình vòm, lấy vết nứt làm trung tâm, trượt sang hai bên.

Và khi bức tường trượt mở ra hoàn toàn, một hành tinh khổng lồ chiếm trọn tầm nhìn của cậu.

Và ngay giây phút đó, trước mắt cậu bày ra một cảnh tượng làm tim gần như ngừng đập: một hành tinh khổng lồ phủ kín tầm nhìn.

Nhịp tim dồn dập, cổ họng nghẹn lại. Thứ gọi là "hành tinh" khi chỉ là khái niệm, ta thấy bình thường; nhưng khi nó hiện hữu ngay trước mắt, choáng ngợp cả vũ trụ, mới thấu được cái nặng trĩu của từ ngữ ấy.

Ánh sáng từ ngôi sao xa xăm rọi sáng một nửa mặt cầu, còn nửa kia chìm trong bóng tối thăm thẳm, như cái miệng của vực sâu nuốt chửng ánh sáng, khiến Jack lạnh toát sống lưng, rùng mình như bị một quái thú vũ trụ khổng lồ dõi theo.

Sun Jack chợt nhớ ra điều gì đó. Cậu cúi đầu nhìn xuống đôi chân đang lơ lửng của mình, sau đó ngẩng đầu lên nhìn hành tinh khổng lồ ngoài lớp kính.

"Đệt! Nãy giờ mình... vốn đã ở ngoài không gian sao?!"