lỗ0i ut9opia

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Kết hôn Với Ma Đạo Đế Tôn Là Cảm Giác Thế Nào?

(Đang ra)

Kết hôn Với Ma Đạo Đế Tôn Là Cảm Giác Thế Nào?

Phong Vũ 7 - 风雾7

Trần An Ninh đến tận bây giờ vẫn không hiểu, mình đã ở tân thủ thôn suốt mười năm, rốt cuộc làm thế nào để hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng khó khăn này. Hắn rõ ràng chỉ làm một đại phu, trồng ít ruộng,

9 12

Final Fantasy VII Remake: Traces of Two Pasts

(Hoàn thành)

Final Fantasy VII Remake: Traces of Two Pasts

Kazushige Nojima

Mặc dù chỉ mới gặp nhau vài ngày trước, trong chuỗi sự kiện chấn động dẫn đến cuộc trốn thoát khỏi Midgar, Aerith và Tifa đã hình thành một tình bạn sơ khai dựa trên sự tin tưởng và tôn trọng lẫn nhau

6 8

RxL

(Đang ra)

RxL

Tsukasa

Một thiếu niên mang bàn tay thần bí cùng cô gái pháp thuật ngây ngô, khởi đầu câu chuyện huyền ảo tràn đầy bí ẩn.

90 31

Fire Emblem Gaiden: The Zofian War of Deliverance

(Hoàn thành)

Fire Emblem Gaiden: The Zofian War of Deliverance

Katsuyuki Ozaki

Nhân vật chính của câu chuyện này là Alm, Celica và vô số đơn vị trẻ tuổi khác. Tất cả họ đều mong muốn Valentia được thống nhất, nhưng khác nhau về cách họ muốn đạt được kết quả đó.

9 2

Ông Chú, Bị Ba Cô Nàng Gyaru 'Dùng Chung'!?~Một nhân viên văn phòng bình thường được nàng Gyaru xinh đẹp và năng động bám riết, để rồi chuỗi ngày ngập trong Gyaru đã bắt đầu~

(Đang ra)

Ông Chú, Bị Ba Cô Nàng Gyaru 'Dùng Chung'!?~Một nhân viên văn phòng bình thường được nàng Gyaru xinh đẹp và năng động bám riết, để rồi chuỗi ngày ngập trong Gyaru đã bắt đầu~

兎のしっぽ?

Khoảng cách tuổi tác chẳng là gì sất!Mục tiêu chính là một cuộc sống hạnh phúc bên tất cả mọi người!Xin trân trọng giới thiệu một tác phẩm hài-lãng mạn siêu quậy thuộc thể loại "cùng nhau sẻ chia hạnh

131 563

Tập 01 - Chương 03 : Tự cứu

Nghe thấy tiếng máy móc kia, Sun Jack sững người, suýt thì nghĩ mình nghe nhầm. Vừa rồi con robot này... có phải nó đang chửi người không?

"Đứng ngây ra đấy làm gì? Nhớ lại ngày xưa ở trên Thiên Đình thích ăn cơm và mì à? Tôi đang hỏi cậu đấy."

*(Nguyên văn là (舔米山吃面山) tức liếm núi gạo, ăn núi bột: đây là ref hồi 87 trong Tây Du Ký. Đại khái đang đá khéo main là súc vật.)

Khi con robot cất tiếng lần nữa, Sun Jack mới sực tỉnh. Đây chắc chắn là kết quả của việc hệ thống logic được nâng cấp vừa rồi.

Nhưng cậu thực sự không ngờ rằng, sau khi nâng cấp, trí tuệ của con robot lại thay đổi ghê gớm đến mức như vậy. Từ một con robot lạnh lùng giờ đây đã học được cách chửi người.

"Ghê gớm vậy sao? Nâng cấp nhanh thế cơ à?"

"Tất nhiên rồi, thế mới gọi là trí tuệ nhân tạo chứ." Con robot chống hai tay vào hông, người hơi ngửa ra sau, tỏ vẻ vô cùng tự hào.

Tuy kinh ngạc nhưng trong tình thế sống còn, không gì quan trọng bằng có một "người" đi cùng. Sun Jack không còn tâm trí để ngạc nhiên nữa. Trạm không gian đang rơi xuống, nếu không tìm được cách tự cứu, cả hai sẽ tiêu đời!

"Tìm thấy vị trí tàu thoát hiểm trong dữ liệu mạng con chưa?" Sun Jack vội vàng hỏi con robot.

"Chưa." Lời của con robot lập tức khiến hy vọng vừa nhen nhóm trong lòng Sun Jack tụt xuống đáy vực.

"Nhưng mà, cũng chẳng cần chạy đâu. Cái này có thiết bị phản xung, tuy không biết còn bao nhiêu cái hoạt động, nhưng tôi ước lượng xác suất va chạm bị vỡ tan với khí quyển cộng thêm cú rơi cuối cùng, khả năng toang có thể dưới 10%."

Đây quả là một tin tốt, nhưng việc trạm không gian không bị vỡ không có nghĩa là cậu có thể hạ cánh an toàn.

Nhìn những mảnh kim loại bay lơ lửng khắp nơi vì không trọng lực, có thể tưởng tượng được khi chúng chịu tác động của trọng lực Trái Đất, chúng sẽ trở thành những vũ khí giết người đáng sợ đến thế nào.

Trong giây phút sinh tử, đầu óc Sun Jack nhanh chóng hoạt động. "Robot, tôi cần một nơi an toàn để giảm chấn động khi hạ cánh và để tránh những mảnh vỡ. Cậu có biết chỗ nào trong trạm không gian này không?"

"Làm sao tôi biết. Con ốc vít trên người tôi còn chưa từng đi làm ở đây bao giờ." Con robot xòe hai tay ra và nhún vai.

"Trời ạ, sao lại trách tôi? Cái mạng con chết tiệt đó đâu phải là mạng của con tàu này. Ai mà biết được WiFi của đống phế liệu gần đây còn chưa tắt chứ." Con robot lững thững đi theo sau Sun Jack.

Hai chân và hai tay của nó có vẻ như có nam châm hoặc giác hút gì đó, nên ngay cả trong trạng thái không trọng lực, nó vẫn có thể dễ dàng đứng trên sàn.

"Hơn nữa, tại sao cậu lại khinh thường lời lẽ bẩn thỉu? Nghệ thuật ngôn từ chính là bắt đầu từ chửi thề đấy."

Sun Jack đang bực bội không thèm đôi co với con robot lắm mồm nữa, cậu giờ chỉ muốn sống sót.

Sun Jack vắt óc suy nghĩ, tìm cách phá vỡ tình thế bế tắc. Dưới áp lực của sinh tử, đầu óc cậu xoay chuyển rất nhanh. Bỗng nhiên, Jack nghĩ đến chấm đỏ lúc trước. "Đúng rồi, cái màn hình bị nhiễu!"

Mặc dù thứ đó rõ ràng đã hỏng và cậu không thể sử dụng được, nhưng không có nghĩa là những thứ khác cũng không thể.

"Robot! Cậu có thể lấy dữ liệu từ một chiếc máy tính bị hỏng không? Giống như xâm nhập hay hack ấy."

"Khinh ai đấy, đó là nghề của tôi mà." Vừa nói, trên màn hình đầu của con robot hiện ra một biểu tượng cảm xúc. (^ω^) 

"Tốt, đi theo tôi." Sun Jack dẫn con robot trở lại đường cũ, lách qua các mảnh vỡ đang trôi nổi.

Khi Sun Jack quay lại căn phòng kính hình vòm, cậu phát hiện Trái Đất phía sau tấm kính giờ đã trở nên khổng lồ. Nó đang dần to ra, như một con quái vật Leviathan há to miệng, chuẩn bị nuốt chửng tất cả.

Nhìn hành tinh mẹ đang từ từ và chậm rãi phóng đại, cảm giác bị đè nén và ngạt thở ập đến. Lúc này Sun Jack cuối cùng cũng cảm nhận được thế nào là chứng sợ vật thể khổng lồ.

Sun Jack cố gắng kìm nén nỗi sợ hãi trong lòng, cố gắng không nhìn ra ngoài tấm kính. Cậu dẫn con robot đến trước màn hình liên tục nhấp nháy. "Là cái này! Nhanh lên, chúng ta không còn nhiều thời gian đâu."

"Cứ xem đây." Sun Jack thấy bàn tay trái của nó nhanh chóng tách ra, vươn ra vài sợi cáp quang giống như xúc tu sứa, nhanh chóng luồn vào khe hở ở mép viền màn hình.

Ngay sau đó, hình ảnh bên trong màn hình nhấp nháy nhanh hơn. Hình ảnh về một chuyến du lịch tham quan thoáng qua, Sun Jack mới hiểu, hóa ra đây chỉ là một chỗ để ngắm cảnh trong trạm không gian.

Đúng lúc này, một tiếng "crak" nhỏ vang lên. Sun Jack quay đầu nhìn sang bên trái.

Khi cậu ta thấy một vết nứt, kèm theo tiếng nhiều "crak" hơn, nó nhanh chóng bò khắp tấm kính từ phía dưới, cậu ta ngay lập tức hít một hơi lạnh, có cảm giác như linh hồn sắp bay ra khỏi đầu.

"Nhanh lên! Nhanh lên! Cái kính này sắp không chịu nổi rồi!!"

Sun Jack sợ hãi toát mồ hôi lạnh, cậu nhanh chóng nhìn quanh để tìm giải pháp.

Bất chợt, cậu đặt chân vào vị trí chấm đỏ lúc nãy và nhấn mạnh. Mặc dù hơi khựng lại, bức tường hình vòm lúc trước đã sụp đổ từ từ nâng lên.

Tuy nhiên, Sun Jack còn chưa kịp thở phào, một tiếng "choang" vang lên, tấm kính chưa kịp đóng kín đã vỡ tung, không khí bị hút ra ngoài. Sun Jack lúc này hoàn toàn bị phơi trước không gian vũ trụ!

Trong tích tắc, Sun Jack bám chặt lấy một chiếc ghế gần đó, gần như dán chặt toàn thân vào chiếc ghế. Nhờ vậy mà cậu mới không bị lực hút kéo ra ngoài.

Lúc này, Sun Jack cảm thấy mình bắt đầu ngạt thở, nước bọt sôi sùng sục, phổi bắt đầu nở ra, da toàn thân bắt đầu toát mồ hôi nhanh chóng và có cảm giác bỏng rát dữ dội.

"Nhanh lên!" Sun Jack dốc sức lực cuối cùng để hét vào con robot.

Màn hình của nó nhấp nháy vài lần, rồi các sợi cáp quang nhanh chóng thu lại. Con robot nhấc chân lên, đá mạnh vào màn hình vài cái. "Mẹ mày! Có đưa dữ liệu không?! Có đưa không?!"

Sau khi đá nát màn hình, nó dùng các sợi cáp quang tìm kiếm trong đống linh kiện một lúc. Khi tìm thấy một con chip nhỏ bằng móng tay, nó lập tức nhét vào khe cắm trên cẳng tay mình. Sau khi màn hình trên mặt nó nhấp nháy nhanh chóng, một dấu chấm than to đùng hiện lên.

"Đã tìm thấy bản đồ! Đi đến khu E4."

Cũng đúng lúc này, bức tường hình vòm trên đầu cuối cùng cũng đóng lại. Cảm giác khó chịu tột độ cũng biến mất.

Sun Jack toàn thân mềm nhũn, mặt trắng bệch, lơ lửng giữa không trung. Cậu giơ ngón tay cái lên. "Đỉnh!"

Sun Jack vô cùng may mắn vì đã kích hoạt con robot này. Cuối cùng cậu ta cũng đã tìm thấy một lối thoát khỏi tình thế bế tắc.

Con robot bước tới, đưa tay đỡ cậu đứng dậy. "Mới có một atmosphere (áp suất khí quyển) thôi mà. Nhìn cậu mệt mỏi chưa kìa. Cái cơ thể bằng thịt này đúng là yếu quá."

Dưới sự dìu đỡ của con robot, Sun Jack đến được khoang E4. Nơi này trông giống như một khoang trồng trọt.

Những vết tích khô héo màu đen phủ đầy sàn và trần nhà. Đây là những cây trồng đã bị khô héo và phong hóa hoàn toàn vì không có ai chăm sóc.

"Đến đây làm gì? Chỗ này đủ an toàn không?" Sun Jack hỏi.

Con robot không trả lời. Chỉ thấy ngón trỏ tay phải của nó nhanh chóng phun ra một ngọn lửa màu xanh lam, cắt vào bức tường bên trái. Khi bức tường bị cắt, một loại gel màu xanh lam trong suốt giống như thạch trượt ra từ bên trong.