Lộ người mình yêu là tiêu đời

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Masho no Otoko wo Mezashimasu

(Đang ra)

Masho no Otoko wo Mezashimasu

立花

Dù cho Kohaku chỉ hành động thật bình thường, những người xung quanh vẫn bị anh quyến rũ!? Một câu chuyện hài học đường sẽ được kể bởi một kẻ chuyển sinh!

89 6010

Amagi Brilliant Park

(Đang ra)

Amagi Brilliant Park

Gatou Shouji

Cô gái đó nói với cậu rằng: "Em muốn anh trở thành người quản lý của Amagi Brilliant Park này."

4 47

Kẻ theo đuổi hình tượng phản diện như tôi được chuyển sinh thành nhân vật mình thích

(Đang ra)

Kẻ theo đuổi hình tượng phản diện như tôi được chuyển sinh thành nhân vật mình thích

Takano Kei

Câu chuyện fantasy về hành trình chuyển sinh để giải cứu nhân vật yêu thích bắt đầu.

4 100

Khát Vọng Trỗi Dậy

(Đang ra)

Khát Vọng Trỗi Dậy

Ro Yu Jin (로유진)

Kết quả là chết một cách thảm bại - nhưng một vị nữ thần đã gửi đi hình ảnh của tương lai khủng khiếp này cho chính anh trong quá khứ, có được kiến thức rằng mình sẽ trở nên như nào, liệu cậu ta có th

9 361

Cô gái tôi không nên thích đang ra sức quyến rũ tôi mới chết - Chương 3: Thế giới băng giá

Bạn có nghĩ trường học là địa ngục không?

Tôi thì từng nghĩ như vậy. Ít nhất là hồi tiểu học.

Đã có một thời tôi được gọi là thần đồng. Trong khi mấy đứa cùng trang lứa mải mê chơi game hay đá bóng thì tôi đang say sưa với môn Toán.

Cơ mà, như thế không có nghĩa là tôi thích học. Trái lại, tôi còn ghét học là đằng khác.

Tuy nhiên, có lý do để tôi bị môn Toán thu hút. Đó là vì tôi cần sức mạnh.

Thuở ấy, học sinh tiểu học chúng tôi thường cạnh tranh xem mình xuất sắc hơn mấy đứa cùng lớp đến mức nào trong học tập, thể thao, hoạt động ngoại khóa, ngoại hình, tính cách, ...

Dưới tiêu chuẩn giá trị của giáo viên và cha mẹ, chúng tôi sẽ được khen ngợi nếu đạt thành tích tốt, bị mắng mỏ nếu làm trái ý họ. Và thước đo giá trị của người lớn được truyền lại cho những đứa trẻ, hình thành một hệ thống phân cấp.

Theo luật bất thành văn, bọn trẻ phải xác định ai ở trên chúng và ai ở dưới chúng, khiến thế giới trở thành một nơi lạnh lẽo, người trên thống trị kẻ dưới. Và những vị phụ huynh biết về hệ thống phân cấp lại hình thành hệ thống phân cấp giữa họ, tạo ra một vũng lầy.

Bi kịch của tôi là cha mẹ tôi rất nhạy cảm về vấn đề ấy. Nếu tôi thua điểm mấy đứa cùng khối trong bài kiểm tra, họ sẽ quát vào mặt tôi: “Tại sao mày lại ngu như vậy!?” Nếu tôi thua trong trận thể thao, họ sẽ đánh đập tôi kèm theo lời chửi: “Mày là thứ kém cỏi!” Nếu tôi bị nhà trường nhắc nhở, họ sẽ bỏ đói tôi bữa tối.

Trong môi trường ấy, tôi chỉ có một cách để sống sót. Đấy là chiến thắng.

Tôi chọn môn Toán bởi vì môn này dễ nhất. So với các môn khác, nó không cần phải ghi nhớ nhiều, chỉ cần biết logic tối thiểu và công thức, vận dụng tư duy một chút là có được đáp án. Không như thể thao hay hoạt động ngoại khóa, tôi có thể cạnh tranh với cả người lớn trong môn này. Phải, tôi không bận tâm bọn trẻ cùng khối. Những người mà tôi muốn thắng là cha mẹ tôi cơ. Và kết quả đã đến sớm hơn tôi tưởng.

Có thể là do tôi đã tập trung năng lượng đáng lẽ nên phân bố cho việc học tập hay thể thao, có thể là do tôi đã bỏ qua các thú vui như game gủng hay bóng đá, hoặc có thể đơn giản là do tôi bị ám ảnh rằng chiến thắng là cách duy nhất để tồn tại, mới lên lớp ba mà trình độ Toán học của tôi đã ngang với bậc đại học, và trước khi lên lớp bốn, tôi đã chứng minh được ‘Định lý cuối cùng của Fermat’. Tất nhiên, vào thời điểm đó, nó đã được giáo sư Wiles ở Anh chứng minh rồi, nhưng vẫn là thành tích đặc biệt đối với một học sinh lớp bốn.

‘Đứa con cưng của giới Toán học’, ‘Thần đồng Aoyama Natsumi’, đấy là những biệt danh mĩ miều mà các tờ báo thời đó giật title. Và cũng vì chúng, thế giới của tôi đã hoàn toàn thay đổi khi những người lớn chẳng bao giờ thèm quan tâm tôi bắt đầu đến thăm.

Sự ghen tị của đám bạn cùng lớp đã có từ trước, nay thỉnh thoảng xuất hiện thêm mấy đứa định tấn công tôi, nhưng chúng đã bị người lớn bắt giữ ngay lập tức và cho chuyển trường vào hôm sau.

Các giáo viên bắt đầu lo lắng, chú ý đến tôi nhiều hơn. Ở trường tiểu học, một giáo viên chủ nhiệm sẽ phụ trách tất cả các môn, nhưng vị trí giáo viên chủ nhiệm lớp tôi lại thường xuyên thay đổi. Một lần nọ, có thầy giáo do không ưa thái độ của tôi nên đã đánh vào đầu tôi, và ông ấy đã bị trục xuất khỏi giới giáo dục ngay hôm sau.

Cha mẹ tôi cũng bắt đầu theo dõi sắc mặt của tôi. Khi tôi đe dọa bằng ánh mắt nổi loạn thì họ khúm núm. Họ cho tôi ăn những món tôi thích, cho tôi tiền tiêu thoải mái. Nếu tâm trạng tôi không tốt, các ông lớn đến thăm tôi sẽ nói gì đó an ủi tôi.

Từ góc nhìn lúc bấy giờ của tôi, con người trên khắp thế giới là kẻ thù của nhau, không có lựa chọn nào khác ngoài nhượng bộ, phục tùng hay thống trị. Nếu không, họ chỉ còn cách giết nhau.

Cuối năm lớp bốn, một nhà Toán học đã đến thăm tôi. Ông ấy muốn nhận tôi làm con nuôi. Cha mẹ tôi đã chấp nhận không do dự, nên tôi cũng đồng ý với đề nghị của ông ấy.

Không quan trọng cha mẹ là ai, tôi chỉ cần thể hiện quyền lực và sự thống trị là đủ. Người nào hữu dụng hơn thì được ưu tiên hơn, thế thôi. Dù rằng cha nuôi tôi đã nói: “Con nên sử dụng sức mạnh của mình vì lợi ích của nhân loại nhiều hơn.”

Sau khi chứng minh ‘Định lý cuối cùng của Fermat’, tôi đã bắt tay vào giải ‘Các bài toán thiên niên kỷ’. Đó là những bài Toán được treo thưởng 1 triệu Đô la cho mỗi bài giải, được công bố vào năm 2000. Trong số đấy, còn 6 bài vẫn chưa được giải quyết, và tôi đã thiết lập phương pháp chứng minh đại khái cho tất cả. 6 bài toán thiên niên kỷ còn lại sẽ sớm được giải quyết thôi.

Tổng giải thưởng là hơn 600 triệu Yên. Nếu có thể kiếm được nhiều tiền như thế, tôi sẽ tự do. Và để biến điều đó thành hiện thực, tôi cần một người môi giới trong việc trình bày thành quả của mình với giới Toán học. Vì lẽ đó, tôi đã chọn cha nuôi của mình.

Ông ấy có một viện nghiên cứu ở Mỹ, và muốn tôi chuyển đến đó để hỗ trợ cho nghiên cứu của ông. Tôi đã chấp nhận với điều kiện là ông ấy phải hợp tác với tôi nhiều nhất có thể lúc tôi trình bày bài luận của mình về các bài toán thiên niên kỷ.

Thế giới chắc chắn đang xoay quanh tôi. Thế nhưng, trái tim tôi càng lúc càng trống rỗng...

... cho đến 10 ngày cuối cùng trước khi tôi sang Mỹ.

Trong kỳ nghỉ xuân, sau khi nộp đơn xin thôi học, tôi đã đến thư viện lớn nhất địa phương. Từ máy vi tính ở đó, tôi có thể đọc các bài báo đăng trên tạp chí nước ngoài.

Dù sắp sửa phải rời xa Nhật Bản, tôi không xúc động hay quyến luyến, mà chỉ có cảm giác sốt ruột như đang tìm kiếm mảnh ghép bị mất.

Tôi in tài liệu ra giấy, lang thang kiếm một chiếc trống... và đã gặp người con gái định mệnh của đời mình.

Lúc ấy, nhỏ đang làm bài tập về nhà. Nhìn sách giáo khoa nhỏ đang sử dụng, tôi biết là nhỏ cùng khối với mình. Hơn nữa, đó còn là sách Toán Số học.

Bài toán nhỏ đang giải đối với tôi dễ như ăn bánh, thế nhưng nhỏ lại nhăn nhó mặt mày như em bé vậy.

Ngoài ra, ngoại hình nhỏ khá lạ. Da trắng bệch, tóc cũng trắng phau. Đằng sau làn tóc mái dài thấp thoáng đôi mắt màu đỏ thẫm. Theo tôi thì ngoại hình nhỏ thuộc nhóm ‘xinh đẹp’ hay ‘dễ thương’, nhưng cái gì khác người là xấu, là minh chứng cho kẻ yếu.

Giờ nghĩ lại, đó chắc chắn là giận cá chém thớt. Đáng lý tôi nên thỏa mãn với những gì mình có tại thời điểm ấy, nhưng lại không thỏa mãn được. Tôi muốn nhấn chìm nỗi đau mâu thuẫn, sự trống rỗng của mình bằng cách trút giận lên người khác.

“Bài dễ như vậy mà cũng không giải được sao?”

Tôi khịt mũi, cười khinh khỉnh, đủ nhận thức để biết mình đang kiếm chuyện. Hay nói đúng hơn là tôi đang cố tình gây sự. Tôi muốn tận hưởng cảm giác thống trị người khác đã lâu không trải nghiệm, muốn thể hiện sự vượt trội của bản thân bằng cách hạ nhục con nhỏ trước mặt, muốn hét lên cho cả thế giới biết rằng tôi giỏi như thế nào.

Thế nhưng, nhỏ quay sang tôi, ngây mặt ra... rồi mỉm cười tươi tắn:

“Cậu dạy mình học được không?”

Nét mặt của tôi lúc đó như hóa đá.

Mày không hiểu gì hết! Tao đang gây sự với mày đấy! Tao là kẻ thù của mày đó! Vậy mà tại sao mày lại nghĩ đến chuyện nhờ kẻ thù dạy mày học chứ hả!?

“Mày... không sợ tao sao?”

“Câu đó phải để mình hỏi mới đúng.”

“............Hả?”

“Tại... mình trông như thế này kia mà...”

Vẻ mặt nhỏ hơi tối lại, tay vuốt mái tóc bạc.

Như vừa rồi có đề cập, tôi thấy ngoại hình nhỏ thuộc nhóm ‘xinh đẹp’ hay ‘dễ thương’, nên chả có gì phải sợ cả.

Có điều, tôi không thể nói ra cảm tưởng ấy.

Đối với tôi lúc bấy giờ, đứa bắt đầu có nhận thức mơ hồ về người khác giới, nói con gái ‘dễ thương’ là điều xấu hổ chết đi được.

“Có gì đâu mà sợ.”

“Thật ư?”

“Ờ. Trái lại, tao còn thấy đôi mắt kia... đẹp nữa.”

“Đẹp...?”

“Đẹp ở đây là chỉ đôi mắt thôi nhé! Không phải ý là khen mày dễ thương đâu! Đơn giản là tao... thấy chúng giống cặp hồng ngọc thôi!”

“Vậy à...? Hihi, cảm ơn.”

Nhỏ mỉm cười. Chỉ thế thôi mà lại khiến gò má tôi cảm thấy nóng ran.

“Nè, cậu ngồi xuống đây đi. Nếu được thì cậu có thể kết bạn với mình không?”

“Kết bạn ư...?”

“Ưm! À, mình có kẹo nè. Cậu ăn không?”

Nhỏ vui vẻ kéo tay tôi ngồi xuống ghế. Cứ như thế, tôi đã trải qua 10 ngày cùng nhỏ.

Trong khi tôi coi mọi người trên thế giới là kẻ thù thì nhỏ lại coi mọi người trên thế giới là bạn bè. Trong khi tôi nghĩ người khác sẽ tấn công mình thì nhỏ lại nghĩ người khác sẽ giúp mình. Trong khi tôi muốn thống trị người khác thì nhỏ lại muốn tử tế với người khác. Và chúng tôi đang sống trong cùng một thế giới.

Chỉ 10 ngày đã có thể thay đổi 10 năm của tôi. Mảnh ghép bị thất lạc đã rơi vào lòng bàn tay tôi tự lúc nào.

Trái tim trống rỗng của tôi tràn ngập sự ấm áp. Tôi cảm thấy như cuối cùng mình đã tìm ra thứ mà mình đã luôn tìm kiếm suốt bấy lâu nay.

Vào ngày cuối cùng ở bên nhỏ, lúc lập lời hứa tái hợp với nhỏ, tôi đã thề sẽ trở thành một người tử tế như nhỏ.

Đó cũng là lúc tôi làm hòa với thế giới.

Mở mắt ra, theo lẽ hiển nhiên, tôi đang nằm trong phòng ký túc xá. Dù bối rối trước trần nhà và giường ngủ lạ lẫm, nhưng tôi đã nhớ ra ngay lập tức. Rằng mình đã nhập học trường Bá Vương, rằng mình có môn Tình yêu Học, rằng mình bị bắt phải sống chung với người khác giới, rằng mình đã dùng quyền lực của chức danh học sinh đặc biệt tạm thời để chọn người con gái định mệnh làm bạn cùng phòng.

Tôi trở mình, nhìn chằm chặp tấm rèm màu kem.

Bên kia lớp vải mỏng này, Haruka đang... chỉ nghĩ thế thôi mà huyết áp của tôi tăng vọt. Đồng thời, bộ não đã tỉnh giấc bắt đầu lo lắng mấy điều tiểu tiết như “Mình có tật trong lúc ngủ không nhỉ?”, hay “Mặt mình có dính nước dãi không ta?”, và chạy vội tới bồn rửa mặt.

Cảm ơn trời vì đã cho con dậy trước Haruka, không thì con sẽ bị nhỏ thấy bộ dạng luộm thuộm này mất.

Tính ra thì sống chung cũng không phải là chuyện tốt đẹp gì cho lắm.

Tôi rửa mặt bằng nước lạnh, đầu óc tỉnh táo hẳn ra. Sau đó, tôi đánh răng, dùng lược với nước tạo kiểu tóc, kéo áo thun cho thẳng lại rồi quay trở về giường mình dọn dẹp cho gọn gàng, ngăn nắp.

Mỗi chiếc giường có gắn rèm riêng, nên dù mở rèm ra thì tôi vẫn không thể nhìn thấy được dáng dấp của Haruka. Tôi muốn nhìn lén tí xíu lắm, nhưng lại có linh cảm rằng giáo viên sẽ lao đến ngay lập tức.

Ngoài bị theo dõi bởi đồng hồ thông minh chứng nhận học sinh, dường như trên mỗi tấm rèm cửa đều có thiết bị cảm biến. Rõ ràng họ đang cảnh giác cao độ hòng ngăn ngừa các hành vi vô đạo đức như nam sinh tấn công nữ sinh trong lúc ngủ say.

Tóm lại là mình chỉ được phép đốn tim nhỏ thôi chứ gì?

Mắt tôi bất giác hướng về phía nhà bếp.

Hôm nay là thứ Bảy. Một cô gái mệt mỏi sẽ muốn ngủ nướng vào buổi sáng. Vừa thức giấc đã có ngay một bữa sáng ngon miệng thì chẳng phải nhỏ sẽ rất hạnh phúc sao?

 ‘Soái ca’ đã phổ biến một thời, nhưng trong những năm gần đây thì con gái có vẻ yêu thích tuýp đàn ông nội trợ đảm đang. Vậy thì mình sẽ chuẩn bị một bữa ăn sáng đặc biệt thay cho dịch vụ phòng!

“Cơ mà, mình có biết nấu ăn đâu!”

Thằng đầu bếp, tức tôi, tự đâm vào chân mình.

Rã đông thức ăn đông lạnh, chế nước sôi vô mì ly... kỹ năng nấu ăn của tôi chỉ được nhiêu đó thôi. Ngay cả việc xử lý nồi niêu xoong chảo, tôi còn chả làm ra hồn.

Tôi mở tủ lạnh chứa đầy nhóc nguyên liệu ra. Với mớ nguyên liệu phong phú này, tôi có thể nấu bất cứ món gì chứ chả phải ví von.

“Nếu mình không dùng đến thì đống này sẽ bị vứt bỏ hết nhỉ...? Trong thời đại hiện giờ, thất thoát lương thực cũng là một vấn nạn xã hội đa...”

“Oáp... Chào buổi sáng...”

“Oái!?”

Nghe thấy tiếng nói sau lưng, tôi nhảy dựng theo đúng nghĩa đen.

Haruka đã đứng ngay bên cạnh tôi tự khi nào.

“Sáng nay trời đẹp nhỉ. Cậu định nấu đồ ăn sáng à?”

“À-ờ... T-tớ định vậy...” Tôi ấp úng.

Hôm nay Haruka vẫn xinh đẹp như thường lệ. Đồ ngủ không có nếp nhăn, mái tóc trắng óng ả không bị rối hay gãy, thoang thoảng mùi hương xà phòng dễ chịu.

“.........Haruka?”

“G-gì vậy?” Thấy tôi nhìn chăm chăm, Haruka lập tức cảnh giác.

Tôi đang đắm chìm trong hạnh phúc vì được nhìn thấy bộ dạng còn ngái ngủ của người con gái mình thích, nhưng chợt nhận ra có gì đó không đúng. Tóc nhỏ không rối, đồ ngủ cũng không nhăn thì quả là bất thường. Mà khoan, hoa văn trên đồ ngủ của nhỏ cũng khác tối qua nữa.

Cho dù tôi có mải mê làm bữa ăn sáng đến đâu thì ắt vẫn sẽ nhận ra nếu nhỏ thức dậy hay đi rửa mặt. Vậy kết luận có thể rút ra từ những điều trên là...

“Lẽ nào... cậu đã dậy còn sớm hơn cả tớ?”

“C-cậu đang nói gì vậy?”

“Đây phải chăng là chiến thuật ghi điểm bằng cách cho tớ thấy bộ dạng con gái mới thức dậy?”

Nghe xong, nhỏ vờ huýt sáo.

“Để tớ tìm bằng chứng trong phòng tắm...”

“Á! Đừng mà! Vào phòng tắm con gái mới sử dụng là điều cấm kỵ đó! Mình xin lỗi! Mình xin lỗi mà!!”

Không hổ danh là thủ khoa. Có vẻ như hôm nay nhỏ vẫn chuyên tâm kiếm điểm.

Để tạ lỗi vì đã tấn công bất ngờ, Haruka đã nấu bữa ăn sáng. Còn tôi thì lại biết ơn vì lại được thưởng thức tay nghề nấu nướng của nhỏ.

“Đây, mời dùng. Do không có nhiều thời gian nên mình chỉ có thể chuẩn bị đơn giản thôi.”

“Không sao, không sao hết! Đỡ hơn tớ, chỉ có thể cho đồ ăn đông lạnh vô lò vi sóng hay chế nước sôi vào mì ly.”

“Đúng là đồ con trai.”

Haruka cười khúc khích trong khi dọn đồ ăn ra, bao gồm: bánh mì nướng, trứng rán, xà lách, cà phê. Nhiêu đó là quá đủ đối với tôi.

Chúng tôi ngồi xuống ghế, vừa mới chắp tay xin phép dùng bữa thì điện thoại thông minh tôi đặt trên bàn rung lên.

Tôi nói lời xin lỗi, định nhét nó vào túi nhưng... tin nhắn do Hachiya gửi hiển thị trên thanh thông báo của màn hình khóa làm tôi trố mắt. Nội dung của nó là: [Có người mới bị đuổi học vì lộ yêu đó.]

Thành thử, tôi xin phép Haruka rồi trả lời tin nhắn.

[Lộ yêu? Ý là bị lộ người mình yêu ấy à?]

[Phải. Em viết tắt ấy mà.]

[Cơ mà, thật á? Mới nhập học được ba ngày thôi mà?]

[Hơn nữa, một lúc ba người đấy. Thông tin chi tiết được đăng trên cộng đồng trường, để em gửi qua.]

Đường link Hachiya gửi cho tôi dẫn đến trang thông báo đuổi học ba học sinh.

Một trong số đó là thằng Watarase từng huênh hoang rằng mình đã xơi 100 em hồi cấp hai. Tuy thằng đó có vấn đề thật, nhưng tôi không nghĩ là nó ngu đến mức để bị đuổi học như thế này.

Hai người còn lại trông khá ngoan hiền. Một người cùng lớp với tôi, người còn lại thuộc lớp khác.

Tôi không có ấn tượng mạnh với ai, nhưng mới ba ngày mà đã có ba người bị đuổi học thì quá sốc. Hơn nữa, bởi vì một trong số đó là Watarase nên tôi cảm thấy có âm mưu gì đó ở đây.

“Có người bị đuổi học vì lộ crush. Hơn nữa còn là một lúc ba người.”

“Gì cơ!?” Haruka cất tiếng ngạc nhiên.

Quả nhiên chẳng ai ngờ được rằng có người bị đuổi học sớm như thế này.

Tôi gửi icon cảm ơn cho Hachiya, sau đó thắt chặt tâm trí lại.

Hiện tại, tôi rất vui vì được sống chung với người mình thích. Nhưng đây đồng thời cũng là một tình huống rất rủi ro. Kể cả có lấy hiệu quả ghi điểm để làm cái cớ, nếu chúng tôi sống chung lâu dài thì kiểu gì cũng có người nghi ngờ một trong hai thích người còn lại.

Ngoài ra, từ đầu đến giờ, Haruka là người làm bài tập môn Tình yêu Học cùng tôi nhiều nhất. Và như một hệ quả tất yếu, chúng tôi đang đứng đầu cả trường trong môn Tình yêu Học.

Không chỉ đề cử làm bạn cùng phòng mà còn cố định đối tác làm bài tập, hơn nữa còn cung cấp rất nhiều điểm cho nhau thì chẳng khác gì tuyên bố chúng tôi thích nhau cả.

Từ giờ trở đi, có lẽ tôi nên hợp tác với người khác ngoài Haruka để đánh lạc hướng dư luận. Chứ dù có đứng nhất trường nhưng bị đuổi học thì cũng như không.

Chắc đầu tuần... à không, ngay hôm nay mình sẽ rủ Hachiya làm đối tác lâu dài trong môn Tình yêu Học.

Tôi đang tính như thế thì tiếng chuông cửa vang lên.

“Phòng này có chuông cửa à? Mà ai ấy nhỉ...?”

Haruka, đã ăn xong trước, đứng dậy đi mở cửa.

Tôi thoáng nghĩ đó là giáo viên đến liên lạc vì công việc, nhưng giọng nói từ bên ngoài đã khiến tôi suýt phun cà phê ra.

“Chào buổi sáng. Aoyama-san có trong đó không?”

Nghe cái giọng điềm đạm độc nhất ấy, tôi biết ngay khách đến thăm là ai.

Trong lúc tôi uống ừng ực ly nước để lấy lại bình tĩnh, không ngoài dự đoán, Tousaka xuất hiện với bộ trang phục lộng lẫy.

“Chào buổi sáng, Aoyama-san. Cậu khỏe không?”

“Ch-chào buổi sáng, Tousaka. Nhờ cậu mà tớ mới bị sặc đây.”

“Ái chà, xin lỗi nhé.”

Sau khi nở nụ cười yêu kiều như trong tranh, Tousaka nhìn lướt qua căn phòng.

Haruka, vì lý do nào đó, đang tỏa ra bầu không khí bực dọc sau lưng Tousaka. Đương nhiên, từ vị trí của Tousaka không thể nhìn thấy biểu hiện của Haruka, song cô ấy vẫn nói với Haruka như có gắn mắt sau lưng:

“Cậu không cần phải tức giận như vậy. Tôi không có ý làm ô uế tổ ấm tình yêu của hai người đâu mà.”

“Tổ ấm...”

“... tình yêu!?”

Haruka và tôi cùng hoảng hốt.

 B-bình tĩnh lại nào, Aoyama Natsumi! Mày mà lỡ lời thì bị lộ là thích Haruka bây giờ! Có ba người mới bị đuổi học đấy!!

Liếc nhìn tôi với Haruka, Tousaka thở dài. Ngay sau đó, cô ấy nhìn thẳng vào tôi.

“Dai dẳng không bằng nói thẳng. Aoyama-san, cậu hẹn hò với tôi được không?”

“H-hẹn hò!?”

Tôi trượt khỏi ghế trước lời đề nghị bất ngờ.

Haruka cũng giật mình, miệng lắp bắp:

“Ch-chờ một chút! Sao tự nhiên...!?”

“Hôm nay là ngày nghỉ nên tôi muốn đi chơi cùng một quý cậu lịch lãm ấy mà.”

“Thế thì có thiếu gì người tốt hơn tớ cơ chứ?”

“Nhưng chỉ có mỗi Aoyama-san là học sinh đặc biệt tạm thời thôi.”

“À, thì ra là cậu muốn kiếm điểm môn Tình yêu Học hử? Dù vậy đi nữa...”

“Tất nhiên là không phải chỉ vì mỗi lý do đó.” Tousaka cắt ngang câu nói của tôi.

“Đôi lúc cũng cần phải thật thà một chút.” Cô ấy lẩm bẩm như tự nói với chính mình, hoặc khuyên nhủ gì đấy với Haruka ở sang lưng.

“Vì muốn được Aoyama-san ngỏ lời mời nên tôi đã im lặng từ đầu đến giờ, nhưng thú thực là tôi ái mộ cậu.”

“H... Hả!?”

Chờ một chút! Tousaka mới nói cái gì vậy!?

Ái mộ tôi...? Tức là ‘thích’ tôi á!?

Trước cặp mắt bối rối của tôi, Haruka đứng hình như vừa dính phải thần chú hóa đá. Tôi hiểu cảm giác của nhỏ. Bất cứ ai cũng sẽ phản ứng như vậy khi chứng kiến người khác tỏ tình mà thôi.

Tousaka ngó đi chỗ khác, lấy ngón tay vọc ngọn tóc, bờ má ửng đỏ, ngượng ngùng nói:

“Tất nhiên... là chưa tới mức ‘thích’. Phải, ‘chưa tới’. Nhưng, chuyện tôi có thiện cảm với Aoyama-san là thật. Thế nên, nếu hẹn hò với tôi, Aoyama-san nhất định sẽ nhận được rất nhiều điểm đấy.”

Ơ kìa...? Tousaka... có thể dễ thương như thế này á...?

Trong khi lồng ngực tôi đang bồi hồi kỳ lạ thì Haruka, đã theo dõi diễn biến nãy giờ, chen vào giữa tôi với Tousaka:

“X-xin lỗi! Hôm nay, Aoyama bận hẹn hò với mình rồi...!”

Mặt nhỏ đỏ bừng. Tôi bị lời nói dễ thương ấy cắm thẳng vào tim.

Đương nhiên là tôi với Haruka không có hứa với nhau như thế. Nhưng, nếu Haruka chủ động thế này thì có nghĩa là...

Được, quyết định rồi! Tôi sẽ hẹn hò với Haruka! Có bị lộ người mình yêu hay bị đuổi học gì tôi cũng kệ! Được hẹn hò với Haruka dễ thương như thế này thì có chết tôi cũng cam lòng...

Trong lúc tôi đắm chìm trong ham muốn tự sát, Tousaka khẽ nghiêng đầu:

“Phải chăng... Sakurame-san thích Aoyama-san?”

“Ơ!?” Toàn thân Haruka đỏ như tôm luộc.

“Vì thích Aoyama-san nên cậu mới thường xuyên mời cậu ấy cùng làm bài tập môn Tình yêu Học và chọn cậu ấy làm bạn cùng phòng chứ gì? Vì yêu cậu ấy nên cậu mới ghen tị khi tôi mời cậu ấy hẹn hò, nên mới nhảy vào phá đám chứ gì?”

“Ơ-ơ...!? Kh-không phải...!” Haruka hoang mang.

Tôi hồi hộp chờ đợi câu tiếp theo của nhỏ. Tôi biết là nhỏ có crush rồi, nhưng trong hai ngày qua, khoảng cách giữa chúng tôi đã được rút ngắn. Và tôi muốn biết địa vị của mình trong lòng nhỏ lúc này như thế nào. Không cần chạm tới mốc ‘crush’, chỉ cần đạt được mốc ‘trên tình bạn, dưới tình yêu’ thôi là tôi vui rồi. Không thì khiến nhỏ nghĩ “mình không muốn giao cậu ấy cho người con gái khác để giúp cô ta gia tăng điểm số đâu” cũng được. Thế nhưng...

“M-mình làm gì thích Aoyama cơ chứ! Mình chỉ quấn quýt bên cậu ấy vì muốn kiếm được nhiều điểm trong môn Tình yêu Học thôi! Cậu ấy có hẹn hò với ai thì cũng không liên quan đến mình!!”

“.........”

Tôi muốn khóc quá.

À không, mình biết chứ... Mình vốn biết rõ điều này kia mà...

Trái với tôi thất vọng não nề, Tousaka mím môi cười nhẹ:

“Vậy à? Thế thì tôi yên tâm rồi. Trong tình yêu, có càng ít đối thủ càng tốt mà.”

“!?”

“Tôi nghĩ Sakurame-san là một người rất tử tế. Vì thế, xin cậu vui lòng cho phép tôi hẹn hò với Aoyama-san trong ngày hôm nay có được không?”

“V-việc đó...”

“Tất nhiên là chỉ hôm nay thôi cũng được. Thân là học sinh đặc biệt tạm thời, Sakurame-san có quyền ưu tiên với Aoyama-san mà. Thế nên, chỉ hôm nay thôi là đủ rồi. Với lại, vì tôi có thiện cảm với Aoyama-san nên sẽ cho cậu ấy rất nhiều điểm. Tôi không nghĩ đó là chuyện xấu đối với Aoyama-san.”

“Nh-nhưng...!”

“Làm ơn, Sakurame-san! Xin hãy ủng hộ cho tình yêu của tôi đi mà!”

Tousaka nắm lấy Haruka trong lúc rưng rưng nước mắt.

Ờm... tôi đang có mặt ở đây à nha. Làm ơn đừng nói chuyện tình yêu này, tình yêu nọ trước mặt người trong cuộc có được không? Xấu hổ chết đi được...

Haruka lưỡng lự rất nhiều, nhưng cuối cùng đã đồng ý: “Thôi được rồi...”

Đến nước này thì tôi cũng khó lòng mà từ chối lời mời của Tousaka, nên đã quyết định sẽ hẹn hò với cô ấy trong hôm nay.

Cứ suy nghĩ tích cực rằng tôi nên có đối tác khác ngoài Haruka để tránh chuyện hai đứa bị đuổi học là được...

Tôi và Tousaka gặp nhau trước nhà ga sau bữa trưa. Chúng tôi sẽ đến trung tâm thương mại gần đó và thưởng thức chuyến mua sắm.

Tại Tousaka nói “Mỹ nhân cần nhiều thời gian để chuẩn bị lắm” nên chúng tôi mới hẹn gặp nhau trễ như vậy, chứ tôi thì chẳng chuẩn bị gì cả. Hay nói đúng hơn là tôi không thể chuẩn bị.

Hồi cấp hai, tôi bận túi bụi với hoạt động câu lạc bộ và công việc làm thêm. Tất cả những gì tôi cần là đồng phục, đồ thể thao và giày đinh. Thành thử, tôi không có đồ Tây để hẹn hò với con gái. Thậm chí tôi còn chả có quần áo để đi mua sắm quần áo cơ.

Rõ ràng không phải là một ý hay nếu hẹn hò trong trang phục quần đùi áo số, nên tôi đã quyết định mặc đồng phục theo phương pháp loại trừ. Cùng lắm thì tôi lấy nội quy trong đồng hồ thông minh chứng nhận học sinh ra để biện minh, ờ! Trong đó có câu như thế này: [Mong các học sinh trường Bá Vương mặc đồng phục khi ra ngoài vào các ngày nghỉ].

Thực tế thì tôi thấy đồng phục là thứ không thể thiếu trong những cuộc hẹn hò. Nếu Tousaka chê thì tôi sẽ chấm dứt cuộc hẹn hò ngay lập tức. Như thế lại càng hay, tôi có thể trở về căn phòng mà Haruka đang chờ.

“Xin lỗi vì đã để cậu phải đợi.”

Sau vài phút chờ tại điểm hẹn, giọng nói thánh thót như tiếng hót họa mi cất lên bên cạnh tôi.

Tôi rời mắt khỏi màn hình điện thoại, thấy Tousaka đang đứng đó với dáng vẻ ‘bốc lửa’ hơn mọi khi.

Mái tóc vàng phớt hồng đặc trưng của cô ấy được tạo kiểu cẩn thận, gợn sóng rất đẹp mắt. Cô ấy mặc chiếc áo len trông mềm mại cùng chiếc váy họa tiết hoa nhỏ, khoác thêm bên ngoài chiếc áo khoác mỏng cao cấp, chân mang đôi giày cao gót, rất hợp với phong thái của cô ấy.

“Aoyama-san. Những lúc thế này, nói dối cũng được, cậu nên khen ngợi phụ nữ một câu thì hơn đó.”

“A-à, xin lỗi. Trông hợp với cậu lắm đó.”

“Cảm ơn. Dù chỉ là lời nịnh nọt nhưng tôi vẫn vui lắm.”

Trái với vẻ lúng túng của tôi, thái độ Tousaka ung dung tự tại.

Tất nhiên đó không phải lời nịnh nọt, mà là tiếng lòng... nhưng cuộc trò chuyện này chẳng có ý nghĩa gì, nên thôi tôi cứ ngậm miệng cho lành.

Đây là lần đầu tiên tôi hẹn hò. Nếu được thì tôi muốn đối tượng hẹn hò đầu tiên của mình là Haruka lắm... nhưng nghĩ lại thì hiện giờ tôi vẫn chưa phải là một người hộ tống giỏi. Vì lẽ đó, tôi chợt nhận ra rằng Tousaka có thể giúp ích được mình trong vụ này.

Mà khoan...? Thế nào là hẹn hò nhỉ?

Định nghĩa chính xác thì tôi không rõ, nhưng theo nghĩa rộng thì hẹn hò là khoảng thời gian nam nữ ở riêng với nhau.

Nếu vậy thì cái lúc tôi dạy Haruka học có thể gọi là ‘hẹn hò trong thư viện’?

Tức là mình đã hẹn hò lần đầu với Haruka!

Trong khi tôi đang tự thuyết phục mình, Tousaka đặt tay lên môi, nhìn chăm chăm đồng phục của tôi.

“Aoyama-san... mặc đồng phục ha.”

“À, xin lỗi. Tại hồi học cấp hai tớ toàn hoạt động câu lạc bộ với làm thêm, nên không có thường phục tử tế.”

“Hoạt động câu lạc bộ với làm thêm...? Tôi tưởng là lúc đó cậu đang cố giải mấy bài toán được treo thưởng?

“A... Ahahaha...” Tôi cười trừ.

Coi bộ Tousaka biết về quá khứ thần đồng toán học của tôi thật.

Không may là hiện giờ mình không còn khả năng học tập như hồi đó. Nếu cô ấy mong đợi bất cứ điều gì từ mình trong môn Toán thì sẽ sớm thất vọng mà thôi.

Tôi đang nghĩ thì bỗng Tousaka xáp người sát vào và ôm lấy cánh tay tôi.

“T-Tousaka!?”

“Ảra, thế này mới giống một cuộc hẹn hò chứ?”

Gương mặt xinh đẹp của Tousaka kê đến gần. Hương cam thoang thoảng luồn vào mũi tôi. Tôi không rành về nước hoa cho lắm, nhưng mùi hương Tousaka tỏa ra thật quyến rũ. Bản thân nước hoa thì thơm, nhưng sức quyến rũ nhất định là do Tousaka góp phần.

Cảm nhận được nhịp đập rộn ràng trong lồng ngực, tôi quay mặt đi theo phản xạ. Khi đó, tôi nhận ra có nhiều người xung quanh đang để ý Tousaka.

Nam nhìn thì tất nhiên rồi, nhưng ngay cả nữ cũng vứt cho cô ấy ánh mắt ghen tị. Có ca tệ nhất là một chàng trai bị bạn gái véo tai vì dám để Tousaka hớp hồn.

Tuy nhiên, đó không phải là vấn đề cần lưu tâm. Khoảng cách vật lý giữa tôi và Tousaka đang gần như bằng 0.

Thế này thì khuỷu tay của mình sẽ chạm vào... chạm vào...?

“...”

“Cậu vừa thắc mắc là tại sao chưa đụng trúng ngực tôi chứ gì?”

“Hể!? L-làm gì có chuyện đó!”

“F-fufufu, không sao. Tuy hay được gọi là mỹ nhân, nhưng tôi chỉ mới 15 tuổi thôi. Cơ thể vẫn còn đang phát triển. Đặc biệt, vòng một nữ tính của tôi dự kiến sẽ nở nang trong thời gian sắp tới đó.”

Có vẻ như chủ đề ấy là địa lôi đối với Tousaka. Không tính Hachiya thuộc hàng ‘khủng bố’ thì Haruka vẫn gọi là ‘có’. Còn đằng này ‘khiêm tốn’ quá nên tôi chả biết phải nói sao.

Đúng rồi, lái sang vóc dáng của cô ấy! Cơ mà...

“...”

“Cậu vừa nghĩ là tôi lùn ngoài sức tưởng tượng dù đã gian lận bằng giày cao gót chứ gì?”

“Tousaka là nhà ngoại cảm à!?”

“F-fufufu, tôi không bận tâm đâu. Tôi chưa bao giờ mặc cảm về chiều cao của mình cả. Tôi mang giày cao gót để đáp ứng nguyện vọng của các quý ông thôi. Giờ Aoyama-san có cầu xin được dẫm lên người thì tôi cũng chiều đó.”

Nội dung phát ngôn của Tousaka vẫn bình thường, nhưng giọng điệu thì lại sắc bén.

Tính ra cô ấy đâu lùn bằng Hachiya, dù có bỏ giày cao gót thì vẫn ngang Haruka kia mà. Với tay chân mảnh mai như thế kia, cô ấy quá đủ để đạt tiêu chuẩn mỹ nhân thon thả, nhưng giờ có nói gì thì chắc cô ấy cũng chả nghe đâu.

Mặt mũi Tousaka tối sầm, song tôi lại cảm thấy cô ấy gần gũi lạ thường.

Nhân tiện... vừa rồi, khi để ý xung quanh, tôi chợt nhận thấy có bóng người khả nghi lấp ló sau tòa nhà gần đây. Người đó mặc một chiếc áo khoác đen quá khổ, đeo khẩu trang và kính râm kín mít gương mặt (đã vậy cặp kính râm còn bị mái góc trắng che gần hết), tay cầm chiếc ô đen tuyền như tự thú là mình sợ ánh nắng mặt trời.

Cậu đang làm cái gì vậy hả, Haruka...

Địa điểm hẹn hò đầu tiên của tôi và Tousaka là cửa hàng quần áo. Tại Tousaka cứ để ý đồng phục của tôi nên đã quyết định: “Trước tiên ta hãy mua đồng phục cho Aoyama-san nào”.

Thế cũng tốt. Từ giờ tôi sẽ còn ra ngoài vào ngày nghỉ mà, có ít nhất một bộ quần áo tươm tất thì sẽ thuận tiện hơn. Với lại, tôi mà được Tousaka chọn cho thì khỏi lo vụ bị chê gu thời trang.

Vấn đề là... Tousaka định bước vào một cửa hàng cao cấp. Tôi liếc nhìn bảng giá của một món đồ đặt ở cửa sổ trưng bày, thấy nó ghi 100 nghìn yên thì vội vàng đứng lại.

Nguy hiểm thật... Dù từ cấp hai tới giờ để dành được bao nhiêu tiền đi nữa thì mình cũng không thể vào mấy cửa hàng như thế này được.

Đã vậy, đây hình như còn là cửa hàng của thương hiệu đứng đầu các thương hiệu nổi tiếng. Mắt tôi muốn lòi tròng khi thoáng thấy chiếc áo khoác dành cho nữ để giá hơn 7 chữ số.

Vì lẽ đó, tôi đã kéo Tousaka sang cửa hàng của UNIQLO. Tôi nghe Mizushiro nói thương hiệu này rẻ, chất lượng tốt so với giá tiền. Đứa sành điệu như nó đã nói thế thì chắc là không sai.

Có lẽ đây là lần đầu tiên Tousaka đến UNIQLO, trong lúc tìm đồ cho tôi, cô ấy nhìn dáo dác khắp cửa hàng lạ lẫm.

“Cậu lo làm gì không biết. Dù vào cửa hàng kia đi nữa thì tôi vẫn sẽ trả tiền thôi. Vì cuộc hẹn hò này tôi là người mời mà.”

 “Tớ có hơi tò mò từ trước rồi... nhưng nhà Tousaka giàu lắm hở?”

“Có thể nói là vậy. Tôi là con gái một của gia chủ tập đoàn Tousaka mà.”

“Tập đoàn Tousaka...? Hình như tớ từng nghe qua rồi thì phải...”

“Tập đoàn tham gia nhiều lĩnh vực lắm, nhưng thế mạnh là tài chính và cơ sở hạ tầng. Ví dụ như ngân hàng Tousaka chẳng hạn.”

“......”

Thảo nào tôi cứ thấy ngờ ngợ. Tập đoàn ấy hình như là một trong tứ đại tập đoàn tài phiệt lớn nhất Nhật Bản. Liệu tôi có bị giết khi hẹn hò với con gái của tập đoàn lớn như thế không nhỉ...?

Trong khi tôi đang đổ mồ hôi hột thì Tousaka đã thanh toán xong.

Tôi đã nói là để mình trả lại tiền, nhưng Tousaka nhất quyết không chịu, bảo tôi coi đây như quà tặng. Thành thử tôi đã thỏa thuận sẽ tặng trang phục lại cho Tousaka.

Sau đó, tôi đã đi thay đồ. Lúc thấy tôi quay trở lại, Tousaka bộc lộ vẻ ấn tượng:

“Hợp với cậu lắm đó.”

“Cảm ơn, Tousaka. Lần đầu tiên tớ mặc quần áo như thế này, trông thời thượng ra phết.”

“Fufu, thế thì tốt. Lần này đến lượt tôi nhé.”

“Nh-nhẹ tay với tớ thôi nhé... ơm... về mặt tiền bạc...”

Tôi gượng cười. Tiền tiết kiệm của tôi có thể bay sạch chỉ bằng một quyết định của Tousaka chứ chả đùa.

Bộ thấy tôi khúm núm vui lắm hay sao ấy, Tousaka đặt tay lên miệng cười khúc khích, sau đó kéo tay tôi đi. Có vẻ như cô ấy định mua ở một cửa hàng khác.

Và nơi tôi được dẫn đến là một cửa hàng khiến tôi quan ngại theo nghĩa khác.

“T-Tousaka, ở đây là...”

“Phải, là lingerie shop.”

Lingerie có nghĩa là đồ lót phụ nữ. Bên trong cửa hàng trưng bày hàng loạt loại đồ lót khác nhau, tôi chả biết nên nhìn vào đâu luôn. Tôi có cảm giác rằng chỉ cần mình nhìn mớ đồ lót ấy là đã bị gọi cảnh sát đến còng tay rồi.

“Coi nào, Aoyama-san. Cứ nhìn thoải mái đi. Chúng cũng có phần trên và phần dưới như bộ đồ Tây mới mua lúc nãy thôi mà.”

“Oái!? T-Tousaka! Đừng mà!”

Tousaka vớ lấy một bộ gần mình và gí vào mặt tôi. Bộ đồ lót ấy màu đỏ thẫm, hơn nữa còn xuyên thấu nhiều chỗ, khiến tôi liên tưởng đến cuộc tình một đêm.

“Lúc nãy tôi đã chọn đồ giúp Aoyama-san rồi, giờ tới phiên Aoyama-san chọn đồ giúp tôi đó.”

“Ớ!?”

“Sao, cậu thích bộ nào?” Tousaka tươi tỉnh cầm bộ đồ lót ren hoa gợi cảm ướm vào ngực mình. “Nghe nói các quý ông thích mấy bộ như thế này lắm nhỉ.”

Màu đen tương phản khiến làn da trắng càng thêm nổi bật. Vẻ khiêu gợi tạo ra khoảng cách với hình ảnh kiêu sa thông thường của Tousaka, khơi dậy dục vọng của đàn ông.

“Cái này thì... hơi trẻ con nhỉ?” 

Màu xanh bạc hà có nơ. Khí chất trưởng thành của Tousaka được bổ sung nét nữ tính phù hợp lứa tuổi, làm cân bằng vẻ đẹp tự nhiên của một người con gái.

“Hay là... à không, táo bạo đếm mức này thì...”

Tousaka cầm một bộ màu đỏ khác, nhưng liền ngượng chín mặt và giấu nó đi. Cái đó gọi là hai sợi dây thì đúng hơn là đồ lót đấy.

Trong đầu tôi bắt đầu tưởng tượng ra cảnh Tousaka nằm trên tấm đệm trắng, thì thầm bằng giọng nói hư hỏng: “Hãy kéo sợi dây này đi...”

*Bốp*, tôi tự đấm vào mặt mình.

Nguy hiểm quá... Mày đang tưởng tượng cái gì vậy hả, Aoyama Natsumi!?

Quên không nhắc, cô gái tóc trắng, đeo khẩu trang và kính râm kín mít mặt mũi vẫn đang theo dõi chúng tôi nãy giờ.

Chỉ cần mày để lộ hành vi đáng xấu hổ nào thôi là hết được ở chung với Haruka đấy! Tôi tự cảnh báo mình.

Tousaka ngạc nhiên trước hành động của tôi, chớp mắt mấy cái.

“Xin lỗi, Tousaka. Tớ mới suy nghĩ chuyện không đâu ấy mà...”

“Ây cha, sao tò mò quá ta. Rốt cuộc thì Aoyama-san đã tưởng tượng gì về tôi vậy nhỉ...?”

Tousaka mỉm cười đầy mê hoặc, vươn tay chạm vào ngực tôi. Đầu ngón tay quý phái lả lướt làm tôi cảm thấy như có dòng điện nhẹ chạy qua người.

“Nếu Aoyama-san muốn thì... tôi sẽ chiều đó...”

“Ch-chiều cái gì cơ?”

“Thì...”

Tousaka ngước nhìn tôi chăm chăm. Đôi mắt ấy tràn đầy dục vọng, khiến tôi bất giác nuốt nước bọt. Ý thức cảnh giác Tousaka đã biến mất khi nào không hay.

Lúc sắp sửa có gì đó sổ lồng thì... chiếc điện thoại trong túi tôi rung lên.

Tôi giật mình hoàn hồn, rút điện thoại ra theo phản xạ và thấy mình đang nhận được cuộc gọi từ Haruka.

Tôi ngoái đầu lại, không còn thấy bóng dáng cô gái tóc trắng nữa. Ngay lập tức, linh cảm chẳng lành xộc tới.

Không lẽ nhỏ đang bị gã nào đó ve vãn? Nhỏ đã bị gì sau khi tiếp xúc ánh nắng mặt trời chăng? Hay nhỏ đã bị cuốn vào vụ gì đó rồi?

“Xin lỗi, Tousaka. Tớ biết là thế này hơi thất lễ, nhưng cho phép tớ trả lời điện thoại có được không?”

“... Vâng, không thành vấn đề.”

“Thành thật xin lỗi.”

Tôi xin lỗi thêm lần nữa rồi ấn nút nhận cuộc gọi trong khi chạy ra khỏi cửa hàng, tới chỗ khu cầu thang.

“A-alô, Aoyama?”

“Haruka!? Sao thế!? Đã xảy ra chuyện gì à!?”

“X-xin lỗi. Cậu đang hẹn hò mà mình lại...”

“Không sao! Cậu nói đi!”

“Ơm...”

“Sao?”

“Thì........”

“...?”

Gì vậy...? Sao chuyện chẳng đến đâu hết thế này?

Do mối quan hệ trong môn Tình yêu Học mà tôi đã nhiều lần thấy Haruka bẽn lẽn, nhưng đây là lần đầu nhỏ ngập ngừng lâu đến mức này.

“......Ph-phải rồi. Mình đang nghĩ xem tối nay sẽ ăn gì...”

“.............Hả?”

“B-bữa tối ấy à! Mình định sẽ tự nấu... ơm...”

Hình như Haruka hiểu lầm rằng tôi đang tức giận vì bị phá đám buổi hẹn hò.

Phản ứng vừa rồi của tôi, thay vì là tức giận, nó mang ý nghĩ bối rối và an lòng cơ. Vì Haruka cứ ấp úng mãi nên tôi ngồi bệt xuống tại chỗ và an ủi:

“Tớ không có giận đâu mà, cậu yên tâm đi. Tớ vẫn chưa biết tối nay mình sẽ ăn gì, Haruka cứ nấu tùy ý đi. Tớ sẽ ráng về sớm.”

“Ư-ưm, mình hiểu rồi. Ơm... mình sẽ đợi cậu.”

Haruka chỉ nói thế rồi cúp máy. Chả hiểu gì cho lắm, nhưng biết nhỏ vẫn an toàn thì tôi yên tâm được phần nào rồi.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, quay trở lại cửa hàng lúc nãy. Sau khoảng thời gian giải lao thì không khí lãng mạn kỳ lạ giữa tôi với Tousaka đã lắng xuống. Thế nhưng...

“Hứm!”

... cô ấy chuyển sang sưng sỉa, khoanh tay phồng má, trông bất mãn ra mặt.

“X-xin lỗi nhé. Tại cuộc gọi bất ngờ quá nên tớ tưởng là có chuyện nghiêm trọng, chứ không phải tớ xem nhẹ Tousaka đâu. À-à phải rồi, bộ này có vẻ hợp với Tousaka đó.”

Tôi chỉ vào bộ đồ lót màu hồng dễ thương gần đấy. Có thể là nó hơi đơn giản đối với Tousaka, nhưng tôi cảm thấy sự khiêm tốn này làm nổi bật nét quyến rũ của cô ấy.

Cơ mà, theo tôi thì Tousaka mặc loại đồ lót nào cũng đẹp cả.

Tousaka vẫn tiếp tục sưng sỉa vì tôi đánh trống lảng trắng trợn, nhưng sau khi liếc nhìn bộ đồ lót tôi gợi ý, cô ấy thở dài như miễn cưỡng chấp nhận.

“Rồi, nếu Aoyama-san đã nói như thế.”

“Cảm ơn.”

Lời cảm ơn của tôi mang 2 ý nghĩa, một là vì cô ấy đã chấp nhận lựa chọn của tôi, hai là cô ấy đã tha thứ cho hành vi của tôi.

“Phiền cậu thanh toán hóa đơn dùm nhé, Aoyama-san.”

“Hửm...?”

Tousaka đưa bộ đồ lót cho tôi và đẩy tôi lùi lại.

Lẽ nào... giờ tôi phải cầm bộ đồ lót này đi thanh toán sao?

“Tôi sẽ chờ cậu ở ngoài cửa hàng.”

“A, khoan...”

“À, đúng rồi... Aoyama-san đã thay bộ đồ tôi mua, tôi mà không thay thì thật không công bằng nhỉ. Vậy, tôi chờ cậu ở phòng thay đồ nhé. Thanh toán nhanh nhanh để tôi còn thay nữa.”

“......”

Tousaka nở nụ cười thanh lịch như thường lệ, nhưng lần này tôi cảm nhận được chút tinh nghịch trong đó.

Con gái đúng là biết cách làm khổ con trai mà...

Tôi nhìn theo dáng Tousaka bước tới phòng thay đồ vài giây rồi khổ sở tiến đến quầy tính tiền.

Sau khi vượt qua thử thách mua đồ lót phụ nữ một mình, tôi được Tousaka mời tham dự bữa tiệc thưởng thức nhạc cổ điển.

Tôi chả hiểu gì hết luôn. Đầu óc trống rỗng.

May mắn thay, bộ đồ Tousaka chọn cho tôi ở UNIQLO, với tông chủ đạo là màu đen, khá hợp thời trang nên có thể tránh nổi bật tại hội trường. Tuy nhiên, tôi phải dán nụ cười mơ hồ trên mặt trong lúc Tousaka trò chuyện cởi mở với mấy vị khách khác.

Hóa ra đây là sự khác biệt giữa “người chỉ có thể học” và “người có văn hóa thật sự”...

Chỉ ngồi không mà toàn thân tôi vẫn đau nhức, và tôi đã phải chịu đựng suốt hai tiếng đồng hồ.

“Ngon đấy chứ.”

Tousaka phởn ra mặt trong lúc nhai bánh kếp topping kem tươi.

Sau bữa tiệc thưởng thức nhạc cổ điển, Tousaka đã nói “Có tiệm này tôi muốn ghé thử” và kéo tay tôi đi. Hóa ra là tiệm bánh kếp.

Không chịu thua Tousaka, tôi gọi một chiếc bánh pho mát kèm cà phê. Bình thường tôi hầu như chẳng bao giờ gọi đồ ngọt, hôm nay coi như ngoại lệ.

Hầy... Hachiya nói chuẩn thật. Đồ ngọt đúng là ma túy.

“Tôi đi một lát...”

Trong khi glucose đang tấn công não tôi thì Tousaka chợt cầm túi giấy đứng dậy.

Cô ấy đi đâu vậy cà...? Tôi đang thắc mắc thì Tousaka rẽ vào sâu trong tiệm.

À... Đi tưới hoa đây mà.

Tôi vờ như không nhìn thấy gì, tiếp tục dùng bánh.

Những lúc thế này, có lẽ con trai nên hộ tống bằng cách nói rằng “Tớ cũng cần đi rửa tay”. Có điều, chắc nhiều con gái sẽ cảm thấy ngượng khi nghe như thế...

Tôi đang suy nghĩ biện pháp hòng chuẩn bị cho lúc hẹn hò với Haruka thì có ai đó ngồi xuống chiếc ghế trước mặt.

“...? Ơm...”

“Vâng.”

“Ghế đó... có người ngồi rồi bạn...”

“Vậy sao?”

“...”

Gì đây!? Không lẽ gái ngành!?

Người vừa mới vô tư ngồi xuống ghế của Tousaka là một cô gái cực kỳ dễ thương, mang khí chất thân thiện lạ kỳ, đến mức hầu hết con trai nhìn phát là yêu ngay.

Trong khi tôi mất bình tĩnh, vội vàng tìm cách đối phó thì cô gái ấy mỉm cười tinh nghịch:

“Có phải người ngồi ở chiếc ghế này là bạn gái của cậu?”

“Kh-không, đó không phải bạn gái tôi...”

“Thế cậu có thích người đó không?”

“Ch-chuyện đó đâu liên quan...”

“Vậy... còn tôi thì sao?”

Cô ấy nghiêng đầu, nhìn thẳng vào tôi.

Tôi như bị mũi tên tình yêu bắn xuyên qua ngực, mơ hồ nghĩ rằng người con gái lý tưởng vừa hiện ra trước mặt mình.

Không, bậy nào. Bình tĩnh lại đi, Aoyama Natsumi. Người con gái lý tưởng của mày là Haruka, và nhỏ có thật!

Với lại, nếu Tousaka quay lại và thấy cảnh này thì...

Ê khoan? Cách xưng hô vừa rồi...

*Chú thích: Tousaka dùng đại từ “watakushi” để xưng hô.

“Không lẽ... Tousaka đấy à...?”

“Cuối cùng cậu cũng nhận ra rồi nhỉ.”

Tousaka thở dài, nhưng ngay khi cho bánh kếp vào miệng thì lại mỉm cười hạnh phúc.

“Tôi đang háo hức không biết mình sẽ được khen như thế nào, vậy mà cậu chẳng hề nhận ra tôi luôn.”

“X-xin lỗi. Cơ mà...”

Nhìn nhầm đối tượng hẹn hò là một sai lầm lớn, nhưng rõ ràng ngoại hình hiện tại của Tousaka tạo cho tôi quá nhiều cảm xúc. Cô ấy thay luôn bộ đồ khác kia mà.

À không, không chỉ mỗi bộ đồ. Đôi giày, trang sức, kiểu tóc, màu tóc, trang điểm, tất cả đều đã thay đổi. Đến cả cách nói chuyện và bầu không khí còn thay đổi thì tôi nhìn nhầm thành người khác cũng đúng thôi. Ừ... tôi thừa nhận là mình viện cớ đó.

“... sao lại thành ra như thế này? Bộ đồ và mái tóc đó...”

“Ở UNIQLO ấy. Tôi đã lén mua lúc Aoyama-san đi thay đồ. Này là tóc giả thôi.”

Tousaka tự hào khoe khoang. Hóa ra lúc đó cô ấy nhìn dáo dác khắp cửa hàng không phải đơn giản chỉ vì lạ lẫm.

Kỹ thuật siêu thật, tôi chẳng hề nhận ra luôn. Đến giờ tôi vẫn còn chưa tin vào mắt mình.

Ngoài ra, được Tousaka mặc vào cái là đồ UNIQLO cũng trông như đồ của thương hiệu cao cấp.

“R-ra là thế. Ủa khoan? Thế còn bộ đồ cậu mặc ban nãy đâu rồi...?”

Tousaka không có mang theo chiếc túi giấy trở lại. Còn chiếc túi xách nhỏ bên cạnh cô ấy lúc này thì khó mà đựng vừa.

“Tôi vứt rồi.”

“Hả!?”

“Đó là đồ của một thương hiệu nổi tiếng. Mà đồ của thương hiệu ấy không được giặt giũ, nên mặc xong là vứt đi luôn.”

“......”

Tôi cứng họng. Ôi, cách xài tiền của nhà giàu...

“Tôi cũng hơi tiếc một chút. Tại tôi thích bộ đó lắm.”

“Ơ... Vậy, tại sao...”

“Hì hì, cậu nghĩ là tại sao nào?”

Tousaka hỏi với gương mặt như vừa mới chơi khăm thành công, làm tim tôi trật một nhịp.

Để ý thì nãy giờ không còn thấy Haruka nữa. Chắc sau cú điện thoại kia thì nhỏ về ký túc xá rồi. Tức là lúc này thật sự chỉ có mình và Tousaka...

Tôi bất giác nuốt nước bọt, vươn tay tới tách cà phê thì bị bàn tay ấm áp của Tousaka chồng lên.

“Aoyama-san chắc thích trang phục như thế này hơn đồ hiệu, phải không?”

“Ơ... ờ... phải.”

“Fufu, thế thì tốt.”

Tousaka dùng đầu ngón tay vuốt ve mu bàn tay tôi. Lý trí tôi tan chảy trong sự cám dỗ ngọt ngào, suy nghĩ dần trì trệ như bị đổ mật ong vào não.

“Aoyama-san... có nhận ra cảm xúc của tôi không?”

“Ch-chuyện đó...”

“Rốt cuộc thì tôi không thể truyền tải được nếu không nói ra sao...?”

Tousaka than phiền với đôi mắt rớm lệ. Nhìn biểu hiện buồn bã ấy, lòng tôi quặn đau. Dẫu vậy, tôi đã vắt ra giải pháp tối thượng:

“T-Tosaka biết luật của môn Tình yêu Học mà phải không? Ai mà để lộ người mình yêu thì sẽ bị đuổi học. Tốt hơn là cậu không nên...”

“Vậy cậu có biết thế nào là lộ người mình yêu không?”

Tousaka nhìn vào tay trái cô ấy. Nằm ở đó đương nhiên là chiếc đồng hồ thông minh chứng nhận học sinh.

“Trong app Tình yêu Học có mục [Tố giác], dùng để nhập tên đối tượng tố giác và tên người yêu của đối tượng.”

“H-hình như là vậy.”

“Chính vì thế, nếu không bị học sinh khác tố giác thì ta có thể bí mật cặp bồ với người mình thích.”

Tousaka dùng tay còn lại áp nốt lên tay tôi. Sự mềm mại ấy, hơi ấm ấy, và đặc biệt là ánh mắt ấy, đang nói lên cảm xúc của Tousaka.

Đã thế, cô ấy còn nói thẳng, như để chặn đường thoát của tôi:

“Tôi thích cậu, Aoyama-san. Xin cậu hãy cặp bồ với tôi.”

Thú thật thì... tôi đã bị Tousaka hớp hồn trong khoảnh khắc này.

Dù đã có người con gái định mệnh Haruka, nhưng cảm xúc trong tôi vẫn phản ứng, và cảm xúc ấy không phải giả dối.

Tousaka thật sự rất xinh đẹp và dễ thương. Trong tình huống thế này, nếu có thằng nào không phải lòng cô ấy thì tôi không thừa nhận thằng đó là đàn ông.

Bí mật cặp bồ với Tousaka ư...? Đây là cám dỗ ngọt ngào nhất mà tôi từng gặp.

Tousaka sẽ trở thành của riêng tôi, và tôi sẽ được biết nhiều mặt về Tousaka mà không ai biết. Chỉ tưởng tượng ra thôi mà nhịp tim tôi tăng vọt, ham muốn chiếm hữu nằm sâu thẳm dưới đáy lòng dâng trào.

Chính vì thế, câu trả lời mà tôi nên nói lúc này chỉ có một mà thôi.

“Chính cậu là người đã tố giác đám Watarase à?”

Tousaka không mảy may dao động. Ít nhất là ở vẻ bề ngoài.

“... Cậu đang nói gì vậy?”

“Cậu giả khờ tệ quá đó. Nếu cậu phủ nhận ‘Không phải tôi’ thì sẽ tự nhiên hơn. Tin có 3 người bị đuổi học chỉ mới sau 3 ngày là một tin tức nóng hổi. Không lý nào người như Tousaka lại không biết được.” 

“......”

Tousaka không thay đổi nét mặt, rút tay lại và đưa tách trà lên miệng. Dù vẫn mỉm cười nhưng biểu hiện lúc này của cô ấy trông thật giả tạo.

“Với lại, tớ biết crush của ba người bị đuổi học là ai.”

“Gì cơ...?”

“Watarase là đứa rõ rệt nhất. Bởi vì mới ngày đầu nhập học thì nó đã đe dọa tớ không được đụng đến cậu rồi.”

“Hừ...!” Tousaka chắt lưỡi khó chịu.

Ngoài ra, giờ tôi mới sực nhớ. Nam sinh không nổi bật còn lại bị đuổi học thuộc lớp tôi chính là đứa hôm qua đã mời Tousaka ăn trưa. Tuy chưa được xác nhận, nhưng chứng cứ gián tiếp ấy rất hợp lý. Đặc biệt là đối với tôi, người đang trải nghiệm bẫy mật của Tousaka.

 Nếu tôi không có crush, hoặc tình cảm tôi dành cho crush quá thấp thì chắc có lẽ tôi đã rơi vào bẫy của Tousaka rồi.

Thế nhưng, tôi có người con gái định mệnh đã thay đổi thế giới quan của mình. Thực tế đó đã giúp tôi nhìn ra sự thật vào khoảnh khắc cuối cùng.

Haruka cũng có nói qua điện thoại rồi mà. Nhỏ đang chờ tôi! Người con gái định mệnh đang chờ tôi ở ký túc xá! Thế thì tôi phải về càng sớm càng tốt.

“Thế, cậu nghĩ là mình có thể thắng à?”

Tousaka cất giọng lạnh lùng từ đầu bàn bên kia. Cô ấy cẩn thận lau ngón tay bằng khăn ướt, sau đó tháo trang sức, tóc giả và bỏ mép áo ra khỏi váy, cuối cùng lấy ruy băng từ túi xách ra và buộc tóc thành hai đuôi. Tuy vẫn mặc trang phục UNIQLO nhưng bầu không khí là Tousaka ban đầu.

“Lần đầu tiên tôi cảm thấy khó chịu là lúc trao đổi thông tin liên lạc.”

Cô ấy vừa nghiêng tách trà vừa nói một cách thanh lịch.

Tự dưng tôi có linh cảm chẳng lành. Giác quan thứ sáu của tôi đang cảnh báo giống với lần đầu tôi gặp cô ấy.

“Trước giờ chưa có gã nào không hài lòng khi được tôi ngỏ lời cả. Ngoài ra, lúc chạm tay với cậu, tôi đã nói rằng mình nhận được 20 điểm... nhưng thật ra là có 2 điểm thôi. Trong khi đó thì Hachiya-san được 22 điểm, và Sakurame-san được 35 điểm nhỉ? Thế thì người mà Aoyama-san thích chỉ có thể là Sakurame-san hoặc Hachiya-san mà thôi.”

“......”

Tousaka suy luận giống hệt thám tử đang truy lùng thủ phạm.

“Lúc bài tập ăn trưa riêng với người khác giới được giao, tại thời điểm cậu từ chối lời mời của Hachiya-san và chọn Sakurame-san thì tôi hầu như đã xác định được rồi. Tuy nhiên, ai đó đã nói ‘chớ thấy hoa nở mà ngỡ xuân về’, thế nên tôi đã chống mắt xem cậu chọn ai làm bạn cùng phòng và nhân buổi hẹn hôm nay để điều tra tuýp con gái mà cậu thích.”

“!!”

Tôi tức sôi bụng với sự ngu ngốc của mình.

Hôm nay Tousaka không chỉ thay đổi trang phục, mà còn bắt chước vẻ tinh nghịch của Hachiya và vẻ rụt rè của Haruka, thỉnh thoảng nhẹ nhàng tiếp xúc với tôi nữa. Ắt hẳn mỗi lần như thế, cô ta đã quan sát phản ứng của tôi và kiểm tra điểm trong app Tình yêu Học.

Chính vì cô ta bắt chước tính cách của Haruka và Hachiya nên tôi mới mất cảnh giác. Chứ không thì tôi đã sớm nhận ra trước khi tình hình nghiêm trọng đến mức này.

Trái với tôi toát mồ hôi lạnh, Tousaka vẫn giữ thái độ ung dung, và cuối cùng nói ra vấn đề trọng tâm:

“Cậu thích Sakurame chứ gì?”

Tôi đã không phủ nhận. Vì có phủ nhận đi nữa thì rõ ràng cũng chả ích gì.

“Vốn tôi định khiến Aoyama-san phải lòng mình rồi tố giác như 3 người kia cơ. Từ lúc sinh ra tới giờ, đây là lần đầu tiên niềm kiêu hãnh của tôi bị tổn thương đấy.”

“Tại sao cậu phải làm như thế...?”

Tôi không mong chờ câu trả lời. Vì câu hỏi ấy như tiếng sủa của con chó thua cuộc mà thôi.

Tuy nhiên, Tousaka từ tốn đáp như đang phô trương với kẻ thua cuộc:

“Vì điều đó có ích. Chắc cậu chưa đọc kĩ quy tắc của môn Tình yêu Học đâu hả? Cô Misuzuri đã nói ngay từ hôm đầu tiên rồi kia mà? ‘Mấy đứa có thể đọc quy tắc chi tiết trong đó, có gì tự xử đi nhé’.”

Nghe Tousaka nói, tôi thao tác đồng hồ thông minh của mình.

Mục tiêu của tôi là hạng nhất trong môn Tình yêu Học, thế nên tất nhiên là tôi có đọc qua quy tắc. Tuy nhiên, hầu hết nội dung đều trùng lặp với những gì cô Misuzuri đã giải thích, và tôi cũng không ngờ mình có thể bị tố giác sớm thế này nên chưa để ý chi tiết.

Khi kiểm tra các quy tắc liên quan đến tố giác, tôi thấy dòng sau:

[Nếu tố giác học sinh khác thành công, bạn sẽ được cộng 10 điểm mặc định. Nếu thất bại, bạn sẽ bị trừ 100 điểm, còn học sinh bị tố giác được cộng 10 điểm.]

Điểm mặc định là số điểm có sẵn mỗi tháng.

“Cậu hiểu rồi chứ? Tóm lại, chỉ cần ‘giết’ 10 học sinh bằng cách tố giác họ là hoàn thành được trò chơi này.”

Tôi thật sơ suất khi đã không lường trước rủi ro mình bị tố giác ngay từ đầu. Để rơi vào hoàn cảnh này là lỗi tắc trách của tôi.

Dù vậy, tôi vẫn chưa biết mục đích của Tousaka.

Cái tôi muốn nghe không phải là ý nghĩa của việc tố giác, mà là mục đích của cô ta cơ. Cô ta tự nhận thức được bản thân. Với sắc đẹp và tài năng ấy, cô ta có thể tha hồ lựa chọn đối tượng yêu đương kia mà.

 “Bộ người mà Tousaka thích... khó cặp đến vậy sao?”

 “...? À, cậu đang đề cập đến quyền ép buộc cặp bồ ấy à? Tôi không quan tâm đến nó đâu. Mục tiêu của tôi là quyền lực của chủ tịch hội đồng quản trị cơ.”

Tousaka đặt tách trở lại đĩa lót, nét mặt trở nên nghiêm nghị. Nét mặt ấy không phải của học sinh cấp ba, mà là của dân kinh doanh đặt mình trong xã hội khắc nghiệt.

“Trong 4 tập đoàn tài phiệt lớn nhất Nhật Bản, tập đoàn Tousaka được gọi là con dốc mùa đông của nhân loại. Trong khi các tập đoàn khác tập trung vào tổ chức thì tập đoàn Tousaka tập trung vào con người. Dù tập hợp vào nhiêu người thiếu năng lực đi nữa thì bọn họ vẫn chỉ là một đám hỗn tạp mà thôi. Thứ mà tập toàn Tousaka muốn không phải công ty, mà là cá nhân. Hay nói cách khác, là thiên tài.”

Cuối cùng thì tôi cũng hiểu tại sao cô ta biết quá khứ của tôi.

Dù được ca tụng là thần đồng đi nữa thì tôi lúc ấy chỉ là học sinh tiểu học, còn quá nhỏ để được tiểu thư của một tập đoàn tài phiệt biết đến. Tuy nhiên, bởi vì tập đoàn Tousaka thèm khát thiên tài cho nên đã để mắt đến tôi.

“Làm thế nào để có được thiên tài hiệu quả hơn? Đơn giản thôi. Chỉ cần nắm trong tay toàn bộ tổ chức hội tụ các thiên tài là được. Mục tiêu của tôi là dùng quyền lực của chủ tịch hội đồng quản trị để chiếm trường học Bá Vương, sáp nhập nó vào tập đoàn Tousaka. Đó cũng là nguyện vọng của cha tôi, đương gia chủ của tập đoàn Tousaka.”

Lạ thật... Theo luồng câu chuyện thì tôi sắp bị tố giác và bị đuổi học. Thế nhưng hình ảnh Tousaka trước mắt lại như đang tan vào hư vô.

“Nói gì thì nói, cho Aoyama-san bị đuổi học ngay như 3 người kia thì tiếc quá. Dù gì cậu cũng từng được gọi là thần đồng cơ mà. ‘Người khác là kẻ thù, là đối tượng thống trị’, đó là gia huấn của nhà Tousaka. Mà nếu đã thống trị thì tôi muốn thống trị người có tài.”

Hình như tôi từng nghe qua câu đấy rồi thì phải? Từ triết gia nào đó chăng?

Giọng Tousaka hóa thành giọng của một cậu bé. Sau đó, giọng the thé bắt đầu biến đổi sang giọng trầm bất mãn như đang nguyền rủa thế giới.

“Tôi yêu cầu Aoyama-san tìm ra danh tính của người mà Sakurame-san và Hachiya-san thích. Tôi đang nhắm đến 100 điểm mặc định, nhưng lại có rủi ro khi hai người họ và Aoyama-san có thể ghi 100 điểm bằng cách thông thường. Thế nên để giành được top 1 với tỉ lệ tuyệt đối, tôi cần tìm ra nốt crush của hai người họ.”

Tầm nhìn của tôi trở nên mờ mịt. Đang nói ở đầu bàn bên kia là một cậu bé 9 tuổi.

Tôi nhẹ nhàng hỏi cậu bé sống trong thế giới băng giá, hỏi bản thân trước khi gặp người con gái định mệnh Haruka:

“Đó có thật là điều cậu muốn làm không?”

Cậu bé không trả lời.