Đã 2 tuần trôi qua kể từ cái ngày tôi bị Tousaka phát hiện người mình thích. Trong khoảng thời gian đó, tôi đã ngừng ở ghép cũng như hạn chế tiếp xúc với Haruka, chuyển sang ở chung và làm bài tập môn Tình yêu Học cùng Hachiya. Lý do là để phòng trường hợp tôi bị người khác ngoài Tousaka nắm thóp.
Vào hôm ấy, Tousaka đã yêu cầu tôi tìm ra danh tính của người mà Haruka và Hachiya thích, đổi lại cô ta sẽ không tố giác tôi.
Tất nhiên, kể cả có biết người mà Haruka và Hachiya thích là ai đi nữa thì tôi cũng không định báo cáo cho Tousaka. Haruka là người con gái định mệnh của tôi, còn Hachiya là bạn thân của tôi. Tôi không thể phản bội hai người họ được.
Với lại, sau khi đạt được mục đích thì chắc gì cô ta không trở mặt. Cho nên giai đoạn này là thời gian trì hoãn cho đến khi tôi lãnh án tử hình.
Hiện tại, cả Haruka và Hachiya đều chưa đạt 100 điểm, nên tôi chưa bị tố giác, nhưng Tousaka ắt sẽ tiếp tục lợi dụng tôi mà thôi.
Giờ dù tôi có làm gì thì cũng chỉ thấy hai kết cục: hoặc là bị đuổi học, hoặc là trở thành nô lệ của Tousaka.
“Ấy chết...”
Tôi mơ màng nhìn tách cà phê đổ tung tóe trên chiếc khay trong tay. Tôi vừa bị vấp chân, may là tách và đĩa chưa rơi, nhưng một phần cà phê đã văng trúng áo trắng của tôi.
“Cháu không sao chứ, Aoyama-kun?”
Người đàn ông lớn tuổi đứng sau quầy hỏi tôi một cách nhã nhặn.
Ông ấy là chủ quán này, và cũng là cha của Hachiya.
“Không sao ạ. Xin lỗi bác. Cà phê bác mới pha xong mà cháu làm đổ mất rồi...”
“Kệ nó đi. Cháu không bị bỏng chứ? Trước hết hãy thay đồ cái đã.”
“Vâng...”
Cũng may là đang trong khoảng thời gian ít khách.
Tôi cúi đầu một cái với các khách hàng thay cho lời xin lỗi rồi bước vào quầy.
“Cũng sắp hết ca rồi. Cháu nghỉ đi. Đúng lúc bác đang tính đem đồ dơ đến tiệm giặt là, sẵn bác giặt hộ chiếc áo đó luôn cho.”
“Ơ, bác làm thế, cháu thấy ngại lắm ạ...”
“Lúc nào cháu cũng làm việc chăm chỉ mà. Thỉnh thoảng bác giúp lại chứ có gì đâu.”
Tôi là người có lỗi, thế mà bác ấy vẫn tươi cười hỗ trợ.
Quả là một con người độ lượng. Không tin nổi bác ấy là cha của Hachiya luôn...
“Cảm ơn bác. Vậy, cháu xin phép nhận lòng tốt của bác ạ.”
“Ưm.”
“Vì hôm nay cháu nghỉ sớm nên lương giảm lại một chút đi ạ. Với trừ chi phí giặt giũ cho chiếc áo dính cà phê nữa.”
“Cháu chính trực quá nhỉ.”
“Cháu đã mang ơn bác từ hồi học cấp hai cơ mà. Thế này là lẽ bình thường thôi ạ.”
Phải, tôi đã làm việc tại quán cà phê này từ hồi học cấp hai.
Sau cuộc gặp gỡ định mệnh với Haruka, tôi đã từ bỏ ý định sang Mỹ. Không chỉ cha mẹ ruột, mà cả cha nuôi cũng cắt đứt quan hệ với tôi, cho nên tôi chỉ còn một con đường là đi làm việc ở đâu đó kiếm tiền sống qua ngày.
Tôi không biết phải cảm ơn thế nào cho hết với ông chủ khi đã nhận tôi, bất chấp rủi ro về hoàn cảnh hay tính pháp lý. Thực tế thì tôi nghĩ chính người này mới là cha nuôi của mình.
“À mà, Aoyama-kun. Hiện tại cháu đang sống chung với Akiha nhỉ?”
Lúc tôi định bước vào phòng thay đồ thì ông chủ chợt hỏi.
À, tôi chưa báo tin ấy cho bác ấy biết.
“Vâng ạ. Xin lỗi bác... Cũng tại hệ thống của trường kỳ cục quá...”
“Không sao. Akiha có vẻ cũng không khó chịu. Có điều... đối với bác, Akiha là đứa con gái cưng duy nhất trên thế giới này. Mong cháu hãy đối xử tốt với nó.”
“Ch-chuyện đó tất nhiên rồi ạ...”
Áp lực vô hình này là gì vậy...? Ông chủ hiền hậu, ân cần của mọi ngày đi đâu mất rồi...?
Tôi nuốt nước bọt, cảm thấy khó xử như thể mình đã làm gì tồi tệ với con gái bác ấy vậy, mặc dù thật sự là không có. Xin nhắc lại, thật sự là không có!
Tôi đang loay hoay tìm câu ứng đối thì ông chủ từ từ mở miệng... và cười tinh nghịch như thể áp lực vừa rồi chỉ là xạo:
“Aoyama-kun nè, bác có giấy phép dùng súng săn đó.”
À, ừm... Người này đích thị là cha của Hachiya...
◇
Thay đồ xong, tôi ra ngoài bằng cửa sau thì thấy Hachiya đang chờ sẵn ở đó.
“Tiền bối ra trễ quá đó!”
Nhỏ quay lưng về phía mặt trời đang lặn, phồng má sưng sỉa.
Nếu chỉ nhìn tình huống thì trông nhỏ chẳng khác gì người yêu hờn dỗi vì bị bắt phải chờ đợi lâu... nhưng tất nhiên là không phải như vậy.
Tuy đây là nhà Hachiya nhưng bản thân nhỏ lại không làm việc phụ cha. Hơn nữa, hiện tại nhỏ đang sống trong ký túc xá, nên tôi không hiểu tại sao nhỏ lại có mặt ở đây.
“Tớ nhớ là mình đâu có hẹn gặp cậu...?”
“Đúng vại. Do em tự ý đến đón tiền bối thôi.”
“Thế thì hà cớ gì cậu phàn nàn kia chứ? Ngộ ha?”
“Ứ chịu đâu~ Có hậu bối dễ thương đến đón thì phải đoán trước được và ra về sớm mới là tiền bối chuẩn mực chứ!”
“Còn hậu bối mà nói câu đó thì chẳng chuẩn mực tí nào đâu.”
“Ahahaha! Ủa mà, bộ đồ đó là sao vậy ạ?”
Nhìn bộ dạng của tôi khi đã đến gần, Hachiya chớp mắt ngạc nhiên. Chắc do ánh hoàng hôn chói quá nên vừa rồi nhỏ nhìn không rõ.
Cảm thấy hơi ngượng, tôi gãi đầu. Vì đồng phục sắp được ông chủ mang đi giặt rồi nên tôi đã thay bộ đồ thể dục nhét trong tủ đồ cá nhân.
Tôi đã đoán hôm nay chắc mình không còn gặp ai nữa đâu, nào ngờ bị Hachiya phục kích.
“Tớ lỡ mắc lỗi trong lúc làm việc nên đồng phục dơ rồi.”
“Ái chà, vậy sao? Nhân tiện, trông tiền bối giống du côn đầu đất ở tỉnh lẻ lắm á!”
“Nói thế thất lễ với du côn tỉnh lẻ lắm đấy! Dạo này họ khôn hơn rồi!”
“Ôi chao, Phật sống giữa đời thường.”
Hachiya phì cười, bước đến bên cạnh tôi.
Chúng tôi đi dọc theo con đường phủ ánh hoàng hôn. Từ thời cấp hai đã như thế này rồi, và tôi chẳng nghĩ gì đặc biệt.
Đi riêng với một cô gái, nghe khá là lãng mạn có phải không? Nhưng tôi chưa hồi hộp lấy một lần. Nếu phải so sánh thì tôi thấy giống như mình đang đi cùng em gái vậy. Mặc dù tôi không có em gái.
À, nhân tiện, Hachiya cũng không mặc đồng phục. Nhỏ mặc áo khoác hoodie cùng quần cụt, đi giày thể thao đế phẳng, trang phục thô sơ rất ra dáng nhỏ. Chắc là nhỏ đã về ký túc xá thay đồ sau giờ học.
“Không lẽ cậu đã chờ tớ thật à? Tớ còn đang định đi đến tiệm giặt là cơ.”
“Ờ thì...”
“Thiệt luôn...!? Cậu tận tình cứ như bạn gái ấy nhờ.”
“Đùa gì ác quá. Có bạn trai như tiền bối thì em cắn lưỡi tự tử ngay và luôn.”
“Tội nghiệp mình quá...”
Câu thương thân của tôi làm Hachiya bật cười.
Chúng tôi tán gẫu nhẹ nhàng với nhau như thường lệ. Đùa có, châm chọc có. Nói giữa chừng, bụng Hachiya kêu réo òn ọt.
“Em đói bụng rồi... À, đến lúc tiền bối thực hiện lời hứa rồi đó!”
“Lời hứa gì...?”
“Nhớ lại xem, tiền bối đã nói là sẽ chiêu đãi em còn gì♡”
Hình như mình có nói như thế thật.
Tôi đặt tay lên trán, lục lại ký ức.
À đúng rồi, là cái lúc mình từ chối lời mời của nhỏ để ăn trưa riêng cùng Haruka! Nghĩ lại thì, cũng tại vụ đó mà mình bị Tousaka nắm thóp...
Đang nghĩ thì tôi bất giác lắc đầu.
Đừng nghĩ ngợi lung tung nữa, không là mày sẽ buồn đấy!
“À, tớ nhớ ra rồi! Được thôi! Đồng nam nhất ngôn! Tớ sẽ đãi cậu một chầu hoành tráng luôn!”
Không muốn để Hachiya thấy tâm trạng buồn rầu của mình, tôi cố gắng ra vẻ phấn khởi. Thế nhưng, Hachiya lại nheo mắt chê trách:
“Tiền bối, em là nữ đó!”
“Đừng tiểu tiết làm gì! Thế, ta ăn gì đây?”
“Hưm... Ramen đi!”
Hachiya nhìn mơ hồ vào không trung, nước dãi chảy ròng.
Nhỏ Hachiya này tự xưng là con gái nhưng lại khoái ramen, cơm bò, thịt nướng, thỉnh thoảng còn đòi ăn thịt heo cốt lết nữa. Và nhỏ lấy cớ mình cũng thích đồ ngọt ra để bao biện, thật chả hợp lý tí nào.
Nạp nhiều calory thế mà nhỏ chả cao nổi nhỉ. À, hiểu... Toàn bộ chất dinh dưỡng dồn vào ngực của nhỏ cả rồi.
Tôi khẽ liếc cặp đồi nhô ra từ sau lớp áo.
“Nhưng... trước hết sao ta không đến game center nhỉ?”
“Hả...? Bây giờ á?”
“Em muốn ăn ramen bằng toàn bộ khả năng, cho nên phải làm bụng đói hơn nữa mới được! Hôm nay em tính ăn 3 vắt mì cơ!”
“Hôm nay tớ đãi đó...”
“Thì vì thế cho nên em mới ăn nhiều đó!”
Hachiya vừa cười toe toét vừa vỗ vào lưng tôi. Chắc nhỏ không nhận thức được, nhưng đó kiểu gì cũng không phải là cử chỉ của con gái.
Tớ không đối xử với cậu như con gái được cũng là vì thế đấy!
Thực hiện lời hứa chiêu đãi thì dễ thôi, nhưng có một vấn đề.
Tôi lại để ý đến trang phục của mình, rụt rè nhắc khéo:
“Nà... tớ... đang mặc đồ thể thao đó...”
“Hoể? Ờ.”
“Ờ á...? Ăn mặc vầy thì sao mà vào game center được?”
“...? Có vấn đề gì đâu ạ?”
“Có đấy...”
“Tiền bối có muốn tập thể dục không? Đến trung tâm tập đánh bóng chày hay sân bowling thì sao?”
Hachiya hỏi, tay làm động tác vung gậy.
Việc hẹn hò với Tousaka và sống chung với Haruka đã ảnh hưởng đến tôi, khiến tôi vô tình chú ý đến ngoại hình của mình nhiều hơn. Tôi đã khắc ghi trong lòng rằng không nên mặc đồ thể dục trong buổi hẹn hò. Trong hai tuần qua, ngay cả khi ở trong phòng, tôi đều mặc đồng phục hay quần áo chỉnh tề. Đó là lý do tại sao tôi ngần ngại đi chơi với bộ dạng như thế này.
Nhưng, nghĩ lại thì tôi vẫn thường ăn mặc như thế này lúc đi chơi cùng Hachiya hồi cấp hai. Thế thì tôi không cần phải thay đổi làm gì, nếu Hachiya thấy khó chịu thì nhỏ sẽ nói thẳng thôi.
“À thôi, không có gì đâu.”
Tôi gượng cười, nhớ lại cảm giác xa cách với Hachiya. Có lẽ tôi đã quá bận tâm chuyện yêu đương của mình mà bỏ bê các mối quan hệ bạn bè. Cảm giác trong tôi lúc này thật nhẹ nhõm như vừa mới trở về ngôi nhà ấm cúng.
“Hưm... nhưng lỡ nhắc đến thì em cũng thấy ngứa ngáy tay chân quá. Lâu lắm rồi chúng ta không đến trung tâm tập đánh bóng chày, hay là ta tỷ thí một trận đi? Ai có tỷ lệ đánh trúng thấp hơn thì sẽ phải nói nguyên ngày♡”
“Còn lâu tớ mới đồng ý.”
Tôi xua tan cảm giác nhẹ nhõm, bộc lộ thái độ kiên quyết từ chối.
Hachiya tuy có điểm yếu là bộ ngực quá khổ, nhưng thần kinh vận động của nhỏ lại cực kỳ vượt trội. Đánh bóng chày thì đỡ được cú ném 140 km/h, chơi bowling thì trung bình hơn 250 điểm.
Mizushiro, đứa lúc nào cũng bị nhỏ cho ‘ăn hành’ cùng tôi, từng nói với ánh mắt xa xăm: “Natsu... đó là Ngực Đả Pháp huyền thoại đấy... Chúng ta không thắng được đâu...” Còn bên bowling thì là Ngực Đẩu Pháp.
*Chú thích: Đả Pháp = cách đánh, Đẩu Pháp = cách ném.
Khéo léo như Mizushiro mà còn chào thua thì làm sao mà tôi thắng được. Tôi chỉ giỏi chạy cự ly ngắn do có kinh nghiệm từ hoạt động câu lạc bộ mà thôi...
“Ơ, chán thế~! Vậy thì ta tỷ thí ở game center đi!”
Hachiya bám vào eo tôi, lắc lia lắc lịa.
Hừm, chơi game thì thần kinh vận động không ảnh hưởng nhiều như thể thao.
“OK, chơi luôn!”
Tôi chiều ý nhỏ, xoay chân về hướng khu thương mại sầm uất.
Chắc là mình sắp sửa có khoảng thời gian yên bình đây. Mình đã dành quá nhiều tâm trí cho người con gái định mệnh và lời hứa, nhưng trên đời còn nhiều niềm hạnh phúc khác kia mà.
◇
Tuy lòng tôi đã lắng xuống sau lời độc thoại dễ chịu, nhưng bi kịch từ đây mới bắt đầu.
Vừa bước vào game center thì Hachiya nói “Đây, tiền bối cầm lấy♡”, đưa tôi một xấp vé ghi chú trống trơn, bảo tôi ký tên lên đó làm ‘vé yêu cầu’ dùng để đặt cược cho cuộc tỷ thí game.
“Yêu cầu dâm dê cũng được chấp nhận đó~ Như ‘cho bóp vú’ chẳng hạn♡”
“Hờ hờ, là cậu nói đó nha! Chuẩn bị tinh thần đi! Dù đối tượng là cậu đi nữa thì tớ vẫn có hứng thú với bộ ngực đấy!”
Nói đùa vậy thôi, chứ khoảnh khắc ngồi vào máy chơi game đối kháng thì coi như tôi tận số rồi. Tôi không nghĩ là Hachiya tình cờ mang theo vé ghi chú. Nếu nhỏ dám đặt cược thì tức là trận tỷ thí này có tính toán hay sắp đặt gì đó.
Bình thường tôi ắt sẽ nhận ra, nhưng vì hiện tại tôi đang lạc quan tếu để quên đi cơn stress từ vụ Tousaka, nên đầu óc hoàn toàn mụ mị. Kết quả là...
“Ê ê! Chiêu chết tiệt gì thế kia!? Có thể làm được như thế sao!?”
“Nyafufu~♡ Em đã luyện tay để dành cho mấy kèo cá cược như thế này đó!”
... thanh HP nhân vật tôi điều khiển bị rút sạch cái vèo, thắng bại được xác định trong chớp mắt.
“Nào nào~♡” Hachiya vẫy tay như mèo thần tài. Tôi đành phải đưa cho nhỏ một tấm vé mình đã ký tên.
“Chà~ Hương vị chiến thắng này được ghê~♡”
“Vậy là trước giờ cậu đã nương tay à...!?”
“Mèo có não nào để lộ vuốt kia chớ~?”
“Cậu là cáo thì có! Với lại, não ở đây là ‘não nuyện’ (lão luyện) chứ gì!”
“Thế, cậu tính yêu cầu tớ làm gì?”
“Để coi... Trước mắt chắc là ‘khỏa thân tại đây’ chăng?” Hachiya nói với vẻ mặt nghiêm túc.
“Tớ sẽ bị cảnh sát tóm ngay đấy!” Đương nhiên tôi kháng cự.
Nghe thì cứ tưởng đùa, nhưng nhỏ làm thật đó! Vì bất hạnh của người khác là mật ngọt đối với nhỏ mà!
“Hửm? Nhưng thua thì phải chịu phạt chớ~”
“Nhưng hình phạt nặng quá! Để lại tiền án như chơi đấy!”
“Chứ có thắng thì tiền bối cũng bóp vú em kia mà?”
“Gư...!”
Thật ra thì dẫu thắng đi nữa, tôi cũng không đưa ra yêu cầu đó đâu. Cùng lắm là tôi sẽ bắt nhỏ đãi kem trên đường về thôi, nhưng trong tình huống này có nói thế chắc nhỏ cũng chả tin đâu. Đã vậy thì...!
“Gấp đôi đến chết! Hachiya, game tiếp theo chúng ta đặt cược 2 vé đi!”
“Ồ, chịu chơi phết nhể?”
“Đây không còn là trò chơi nữa! Mà là cuộc chiến!”
Tôi bật chế độ chiến đấu như lúc ăn trưa riêng cùng Haruka.
Thứ đang được đặt cược là danh dự của tôi. Được bóp hay không được bóp ngực Hachiya không quan trọng.
Tôi phải lấy lại được mảnh giấy vừa rơi vào tay Hachiya, không thì tương lai của tôi chắc đi tong mất. Cảnh sát mà ập tới thì coi như tôi sẽ chết về mặt xã hội. Đây đích thực là trò chơi sinh tử. Sao tôi cứ bị cuốn vào mấy trò sống chết hoài vậy nè?
Thôi, dù sao thì cơ hội vẫn còn. Cựu thần đồng không được hoảng loạn. Mọi trò đánh bạc đều có mánh tất thắng cả. Và một trong những mánh đó là đặt cược gấp đôi số vé đã thua trong ván cược tiếp theo.
Vừa rồi tôi đã thua 1 vé, thế thì trong trận tiếp theo tôi sẽ đặt cược 2 vé. Nếu trận tiếp theo tôi cũng thua thì trận tới tôi sẽ đặt 4 vé, vẫn thua nữa thì 8 vé. Và chỉ cần tôi thắng một trận thôi là huề vốn.
Người thắng thật sự không phải là người thắng, mà là người không thua, hay nói cách khác là người biết khi nào nên rút khỏi trò chơi.
Do đó, Hachiya sẽ không bao giờ có thể chiến thắng. Tuy nhỏ đã có được 1 vé, nhưng lòng tham sẽ kích thích nhỏ muốn có thêm nhiều vé hơn.
“Nyafufu~♡ Được thôi, thích thì em chiều!”
“Nếu cậu lấy được 2 vé này, ngoài khỏa thân thì tớ còn nhảy điệu lễ hội Bon nữa!”
“Thiệt ư!? Vậy thì ngoài ngực, em sẽ cược thêm quần lót vậy!”
Nghe thấy phát ngôn thiếu ý tứ của Hachiya, những người xung quanh bắt đầu xì xào.
Mấy người muốn nói gì thì nói. Giờ tôi không có tâm trạng để ý đâu.
Sau khi chuẩn bị tinh thần cho trận quyết tử, tôi bước đến góc game gắp thú nhồi bông.
Tôi khá tự tin trong trò này, bởi vì tôi đã luyện tay từ hồi cấp hai hòng lấy le với Haruka trong trường hợp chúng tôi đi hẹn hò ở game center vào một ngày nào đó. Còn gì ngầu hơn khi bạn gái mình gắp hoài không được nhưng mình ra tay một phát là gắp được ngay kia chứ?
Đặc biệt, trong trò gắp thú bông ngày nay, kỹ năng đẩy giải thưởng bằng mũi cần cẩu còn quan trọng hơn kỹ năng gắp giải thưởng. Kỹ năng này không phải ai cũng trau dồi được, thậm chí có nhiều người còn không biết đến nó nữa cơ.
Lần này tôi thắng là cái chắc.
“À, tiền bối. Em chơi trước được không?”
“Cứ tự nhiên.”
Hà... cái đồ nghiệp dư. Nhìn kỹ vị trí của giải thưởng đi. Chắc chắn lấy không được đâu.
Chắc có ai đó đã chơi trước rồi. Giải thưởng đã di chuyển lệch hướng đến vị trí còn khó lấy hơn vị trí ban đầu. Trong tình huống này, chẳng có cách nào...
“Xin lỗi! Máy này đã chơi liên tiếp 3000 Yên nhưng vẫn chưa lấy được giải thưởng ạ!”
“...”
Tự dưng Hachiya cất tiếng gọi nhân viên.
Nhân viên bước đến, mở thùng máy ra, xác nhận rằng nó đã được chơi nhiều lần và di chuyển phần thưởng đến vị trí dễ lấy. Thế là Hachiya đã gắp được phần thưởng chỉ với 100 yên, tức trong 1 lần chơi.
“Cậu...!”
“Nyafufu~♡”
Hachiya ôm con thú nhồi bông bự, cười dễ thương như mèo kêu. Riêng tôi thì lại thấy mặt nhỏ trông như ác quỷ.
Hừ...! Nhưng mình vẫn còn mánh tất thắng!
Chúng tôi chuyển sang góc game đua xe. Và tất nhiên là đặt cược 4 vé.
Có thể là Hachiya mạnh trong game đối kháng, nhưng ở game đua xe thì...
“Đường đua này có lối tắt ẩn đó♡”
“Cậu...!”
Chúng tôi chuyển tiếp sang góc game pachinko. Đặt cược 8 vé.
Nếu là game chỉ có đàn ông chơi thì...
“Em trúng lớn rồi♡”
“Tại sao kia chứ!?”
Sang mạt chược, cược 16 vé! Hachiya ắt không biết luật chơi...
“A, mới vô mà thắng rồi.”
“Thiên Hòa!? Cậu hack luck đấy à!?”
*Chú thích: Thiên Hòa – tạm hiểu là ‘quân trời cho’, như tới trắng bên bài Tiến Lên. Ngoài ra còn có Địa Hòa và Nhân Hòa.
Ít nhất game nhịp điệu sẽ...
“A quên mất! Mình dở cảm thụ âm nhạc!”
“Vậy tiền bối chọn làm gì?”
Sau một hồi thì xấp vé trong tay tôi hết sạch.
Nãy tôi có nói ‘gấp đôi đến chết’ là một trong những mánh tất thắng nhỉ...? Xạo lìn đó.
Theo lý thuyết, cứ liên tục đặt cược gấp đôi số vé đã thua thì chỉ cần thắng một trận là huề vốn... nhưng trước đó, có một cạm bẫy được gọi là ‘vốn thấp’. Nói cách khác, không còn vé để đặt cược thì coi như thua trắng.
Ngoài ra, mấy sòng bạc dạo này thường cấm cửa các đối tượng ‘gấp đôi đến chết’, các bạn nhớ cẩn thận nhé.
“Ây dà, hôm nay ăn bộn ghê~♡”
Phú bà Hachiya hí hửng đếm số ‘vé yêu cầu’ thắng được từ tôi.
Đời tôi sắp kết thúc rồi...
“Hachiyaaa! Thêm một trận nữa thôi! Tớ vạch áo van xin ơn huệ cuối cùng...”
Khi tôi cởi áo ra và chắp tay van xin thì có ai đó vỗ vai tôi từ phía sau.
Ngoái đầu lại, tôi thấy bác bảo vệ đang đứng đó.
“Tôi nhận được báo cáo rằng có kẻ khả nghi đang gạ nữ sinh tiểu học chơi game cược ngực và quần lót...”
“......”
Máu dồn lên đầu tôi. Từ khóe mắt, tôi có thể thấy Hachiya đang lấy tay che miệng, ráng nhịn cười. Trên mặt nhỏ hiện nguyên dòng chữ [kế hoạch thành công♡].
Sau đó, tôi đã bị dắt đến phòng nhân sự. Nhờ Hachiya thành thật giải thích sự tình nên tôi mới được thả ra.
◇
“Ahaha~♡ Vui ghê!”
“......”
Vừa về tới ký túc xá là Hachiya đã hào hứng lao lên giường, trong khi tôi bơ phờ đặt bịch đựng đồ mua ở cửa hàng tiện lợi xuống bàn.
Trong cái may được thả về thì vẫn còn cái rủi là Hachiya đang giữ một đống vé yêu cầu của tôi.
Trước mắt thì tôi đã thoát được vụ khỏa thân nhảy nhót ở game center, nhưng để Hachiya nắm quyền sinh sát trong tay thì không tốt cho sức khỏe tinh thần.
Nhân tiện, nhỏ đã chấp nhận thi đấu với tôi thêm trận cuối, và đề xuất là thi ăn ramen. Tuy đã có linh cảm chẳng lành tại thời điểm đó, nhưng tôi không có quyền từ chối.
Cho dù Hachiya có là nữ hoàng ăn phàm ăn đi nữa thì nhỏ vẫn chỉ là một nữ sinh trung học nhỏ nhắn, không thể nào thắng được nam sinh khỏe mạnh như mình được!
Tự tin là thế, nhưng rốt cuộc tôi thua tơi bời dù đã nỗ lực hết sức.
Tôi ăn được gần 4 vắt mì, trong khi Hachiya ăn sạch 6 vắt, đã vậy lúc về nhỏ còn dùng vé yêu cầu để bắt tôi đãi kem nữa. Bộ bụng nhỏ này không có đáy sao?
“Ôi... hết đi nổi rồi. Tiền bối ơi, lấy kem dùm em với.”
Hachiya nằm ngửa trên giường, vừa nhờ vả vừa xoa bụng.
Tác phong kém quá. Nhưng giờ nhỏ đang là nữ hoàng nên thôi, bớt phàn nàn vậy.
“Tớ cũng đang no nóc đây... Lần đầu tiên trong đời tớ ăn một lúc 4 vắt ramen đó...”
“Ồ? Tiền bối từ chối sao? Vậy thì em sẽ dùng cái này.”
Nhỏ cầm tấm vé yêu cầu quơ qua quơ lại.
“...”
Tôi cắn răng đứng dậy, mang kem đến tận nơi cho nữ hoàng.
Nhục nhã thật... nhưng nếu không lấy lại từng vé như thế này thì tôi sẽ phải khỏa thân nhảy nhót mất. So với việc đó thì làm mọi đỡ hơn.
“Thưa nữ hoàng, người cần làm gì thì cứ ra lệnh cho bầy tôi thấp hèn này ạ.”
“Ừm, ngoan lắm.”
Hachiya lăn lóc trên giường tìm tư thế thoải mái. Coi bộ nhỏ cũng biết bội thực là gì.
“Ôi, tức ngực quá. Áo ngực chật ghê. Tiền bối, tháo áo ngực ra giúp em với.”
“Vừa phải thôi bà nội! Cậu tự tháo đi! Được voi đòi tiên hà!”
Hachiya miệng ngậm que kem, lưng xoay lại, tay vẫy vẫy vé yêu cầu.
Rõ ràng việc này đỡ hơn khỏa thân nhảy nhót... ngược lại, nó còn giống như một phần thưởng nữa... nhưng đồng hồ thông minh chứng nhận học sinh mà phản ứng trong lúc làm việc đó thì chắc tôi sẽ bị đuổi học mất.
Hachiya có vẻ cũng nhận thức được điều đấy, nên liền nói thêm: “Em đùa á. Tiền bối vào nhà tắm một chút đi.”
Tôi nhận lấy tấm vé với lòng cảm kích và bước vào phòng tắm, khóa cửa trong cho chắc, đợi khoảng vài chục giây thì nghe Hachiya cất tiếng: “Xong rồi.”
“Chắc chưa? Tớ ra đấy!” tôi thận trọng hỏi lại, nghe Hachiya xác nhận lần nửa thì mới bước ra ngoài, nhưng...
“Oái!? C-cậu ăn mặc kiểu gì vậy hả!?”
... tôi đã lập tức quay đầu theo phản xạ.
Hachiya đang nằm ngửa trên giường! Với mỗi cái áo thun!!
Như phát ngôn lúc nãy, nhỏ đã cởi áo lót, chỉ còn lớp áo thun mỏng che thân... nên hình dạng của cặp nhũ hoa đang hiện rõ trên bề mặt. Dù chuyện này có bị đánh giá là mối quan hệ khác giới không lành mạnh thì cũng không phải là lỗi của tôi đâu đấy!?
“À, em nhét đồ lót mới cởi ở dưới nệm, vì vậy tiền bối đừng lật nó lên nhé.”
“Khoác áo hoodie vào trước đi, đồ ngốc!”
“Sao tự dưng tiền bối hoảng loạn vậy...?”
“Ngược lại, sao cậu có thể bình tĩnh như vậy chứ hả!?”
“Ủa, không mặc áo ngực là chuyện bình thường mà...”
“Dạo này cậu toàn như thế sao!?”
Tôi ngạc nhiên, đồng thời đỏ mặt.
Tôi đã rơi vào trạng thái trầm cảm từ sau vụ Tousaka, và thường xem Hachiya là ‘thằng bạn thân’, nên chưa bao giờ kiểm tra coi nhỏ có mặc đồ lót hay không.
Tuy nhiên, khi đã biết rồi thì tôi không thể vô tư như mấy ngày trước được nữa.
“Em thuộc trường phái không mặc áo ngực lúc ở nhà mà.”
“Bị đần à!? Bất cẩn quá đấy! Tớ thì không sao, lỡ cậu sống chung với đứa con trai khác thì...”
“À, lúc sống chung với người khác thì em có mặc mà.”
“Thế sao lúc sống chung với tớ lại cởi!?”
Giờ tôi mới sực nhớ Hachiya là nữ sinh cùng lớp. Tôi hoang mang với phản ứng của chính mình.
Do đang quay mặt về phía cửa nhà tắm nên tôi không biết vẻ mặt Hachiya lúc này ra sao...
“Tiền bối, lần này lấy dùm em lon coca với.”
... nhưng nghe giọng điệu là đủ biết nhỏ đang khoái chí lắm.
Tôi toan từ chối mệnh lệnh, nhưng chợt nghe thấy tiếng lạch phạch của tấm vé nên miễn cưỡng bước lại bàn lấy lon coca, sau đó xoay cổ vừa đủ để thấy đường đi và mang cola đến chỗ Hachiya.
“Hí hí♡ Bình thường tiền bối toàn đối xử thô bạo, luôn miệng ‘ngực’ với ‘vú’, giờ tự dưng nhát dữ?”
“Mọi khi tớ chỉ đùa thôi! Sống động như thế này chả vui tí nào cả!”
“Ồ dá? Vậy à? Thế mà Mizushiro tiền bối lúc nào cũng muốn bóp thật đóa.”
“...”
Mizushiro... Chú mày...
Thảo nào mà Hachiya lại nghiêm túc về vụ cá cược. Dù thắng hay thua thì tôi cũng chỉ xem đó là trò đùa, nhưng Mizushiro thì lại muốn bóp ngực Hachiya thật, thế nên Hachiya cũng muốn bắt tôi khỏa thân nhảy nhót thật à...?
“Sao cũng được, cậu mau mặc áo khoác vào đi! Được cậu tin tưởng tớ vui lắm, nhưng cậu nên trân trọng bản thân nhiều hơn.”
“T-tự dưng được đối xử như con gái, mắc cỡ ghê...”
“Cậu cũng biết mắc cỡ à?”
“Ưm. Tiền bối, quay qua đây một chút đi.”
“Chi...?”
“Service♡”
Trong hai tuần sống chung với Hachiya, nhỏ vẫn quấy rối tôi như thường lệ, nhưng không có làm gì để ghi điểm trong môn Tình yêu Học cả. Thế nhưng, khi tôi quay mặt sang thì đập vào mắt tôi là gương mặt Hachiya đang le lưỡi ‘tèhé♡’... và cổ áo thun đang bị kéo căng hết cỡ, để lộ ra khe thung lũng nõn nà.
“Cái...!?”
Cùng lúc tôi hốt hoảng, đồng hồ thông minh của Hachiya vang lên.
Lâu rồi tôi mới nghe lại âm thanh này. Tuy mấy bữa nay chúng tôi có làm bài tập môn Tình yêu Học cùng nhau, nhưng vì chả có đứa nào rung động nên điểm của chúng tôi hầu như không tăng.
Hachiya hài lòng đứng dậy, khoác áo hoodie vào và kéo zip lên tận cổ. Với gương mặt vẫn còn đỏ, nhỏ cười tinh nghịch: “Ehehe ♡”
“Cuối cùng thì tiền bối cũng rung động rồi! Coi vậy chứ em cũng lo lắm chứ! Kiểu như, mình không có sức hấp dẫn của một người con gái hả ta?”
“Làm gì có chuyện đó...”
“Vì tiền bối đã phản ứng với ngực của em mà ha♡”
“Ăn nói có ý tứ dùm!”
Đòn tấn công bất ngờ quá, tôi chả đỡ được.
“Thiệt tình... Tớ hiểu nỗi lo của cậu, nhưng cú vừa rồi hơi quá đấy. Cứ hỏi ý kiến thì tớ sẽ trả lời mà.”
“Có thể là vậy... nhưng em nghĩ làm thế này sẽ giúp tiền bối phấn chấn hơn.”
“Hả...? Ý cậu là sao?”
Trong khi tôi đang thắc mắc, Hachiya đút tay vào túi áo hoodie, móc ra xấp vé yêu cầu và thả trước mặt tôi.
“Giờ em sẽ dùng hết xấp này để yêu cầu tiền bối làm một việc, được chứ?”
“Một việc thì có cần nhiều thế này đâu?”
“Mệnh lệnh cấp ba hiệu quả sẽ cao hơn mệnh lệnh cấp một mà.”
“Cái này chắc lấy trong game hử? Nhưng tớ không chơi game nhiều nên không biết là game gì.”
Đùa nhẹ cho vui, chứ tôi hiểu được rằng tiếp theo Hachiya sẽ dùng câu nặng nề. Chứ không thì nhỏ chẳng bộc lộ vẻ mặt nghiêm túc như thế này đâu.
Theo phản xạ, tôi quay mặt đi, nhưng chưa kịp nghĩ cách để né tránh thì Hachiya đã nói tiếp để chặn đường chạy của tôi:
“Đừng tự ý biến mất khỏi trước mặt em.”
Trong tình huống này, có lẽ tôi không nên im lặng. Trong mối quan hệ giữa tôi và Hachiya, nơi chúng tôi thường xuyên đùa cợt hay cãi nhau về mấy chuyện vặt vãnh, im lặng tức là khẳng định, không nói gì tức là thú nhận có chuyện gì đó đã xảy ra.
Những lúc thế này, quen biết nhau lâu lại là một điều bất lợi.
Tôi vẫn không quay mặt lại, vì tôi cảm giác rằng chỉ cần nhìn vào mắt nhau là nhỏ có thể đọc được suy nghĩ trong tôi.
Hachiya không trách cứ gì, chỉ thong thả khui lon coca như đang chờ tôi nói gì đó. Tiếng *psshhhh* khoan thai phát ra trong quá trình axít cacbonic được giải phóng.
“... Tớ cứ tưởng là mình đang được tỏ tình đấy.”
“Đùa thú vị đó. Nếu là thật thì tiền bối có cặp bồ với em hông?”
“Rất sẵn lòng.”
“Thế thì tiền bối sẽ không che giấu em điều gì đâu nhỉ?”
“... Cậu đang giận à?”
“Có giận gì đâu. Chỉ là... em thấy buồn vì sự bất lực của mình.”
Buồn... Tôi lặp lại từ ấy trong đầu.
Khẽ liếc mắt, tôi thấy Hachiya không nhìn mình mà đang nhìn đâu đó trong không trung, thi thoảng hớp một ngụm coca.
“Em ngưỡng mộ tiền bối. Lúc mới gặp, tiền bối không cha mẹ, không nhà cửa, cũng không tiền bạc... ấy vậy mà tiền bối vẫn tươi cười. Thành thật mà nói, lúc đó em đã nghĩ là đầu óc tiền bối có vấn đề.”
“Về cơ bản thì đúng.”
“Và lần đầu tiên em đã thấy vẻ mặt u sầu của tiền bối.”
“... Tớ đã giấu khéo lắm rồi mà ta?”
“Tiền bối nghĩ chúng ta quen nhau bao nhiêu năm rồi?”
Vẻ mặt như bị tổn thương của Hachiya làm con tim tôi nhói đau. Tôi đã cố giấu cũng vì không muốn nhìn thấy cảnh này.
“Nhưng, cũng chính vì quen nhau lâu nên em biết tiền bối là loại người sẽ kêu cứu trong những trường hợp như thế này. Tiền bối mà không nói thì tức là em không thể giúp được gì. Điều đó làm em buồn...”
“......”
Tôi không thể nói với bất cứ ai rằng mình đang bị Tousaka đe dọa.
“Tớ bị phát hiện thích Haruka. Để tránh bị tố giác, tớ phải tìm ra người mà Haruka và Hachiya thích.” Tôi mà nói thế thì sẽ ra sao?
Cùng lắm là tôi chỉ được đồng cảm và an ủi thôi. Thực tế sẽ chẳng có gì thay đổi cả.
Vậy thì chẳng phải là quá ích kỷ khi đặt gánh nặng ấy lên vai bạn bè mình sao?
“Em thích tiền bối... Nếu tiền bối biến mất, em sẽ cô đơn lắm.”
Lệ tràn ra từ khóe mắt Hachiya.
Đây cũng là lần đầu tiên tôi thấy Hachiya khóc.
Có lẽ nhỏ đã chịu đựng suốt 2 tuần qua, hùa theo diễn xuất tệ hại của tôi, vờ như không nhận ra điều gì, luôn cười như thường lệ. Một hành vi chan chứa bao nhiêu tình thương và cay đắng.
Xấp vé trước mặt là minh chứng cho tình bạn giữa tôi và Hachiya.
“Xin lỗi, Hachiya. Tớ sai rồi.”
Gánh nặng với không gánh nặng... tôi đang suy nghĩ vớ vẩn cái gì thế không biết. Đã là bạn thì muốn giúp đỡ nhau là chuyện bình thường.
Nếu hoàn cảnh là ngược lại, tôi cũng sẽ muốn nghe chuyện của Hachiya mà thôi. Kể cả khi tôi không thể làm được gì.
Sau khi tự trách mình, tôi quyết định sẽ kể hết mọi chuyện cho Hachiya nghe. Dẫu đã quá muộn vì hầu như tôi đã tính sẽ rời khỏi ngôi trường này, nhưng tôi vẫn nên nói rõ ràng với bạn mình.
“Thiệt tình... Cậu đúng là một cô gái tốt bụng mà.”
“Hơ...?”
“Mặc dù không để người khác lo lắng nhưng lại lo lắng cho người khác trong thầm lặng. Quả như người ta nói, phía sau thành công của người đàn ông là bóng dáng của người phụ nữ. Cậu có tố chất trở thành một người vợ đảm đang đấy.”
“T-t-t-tiền bối nói gì vậy hả!?”
Hachiya đỏ bừng khuôn mặt. Cùng lúc đó, đồng hồ thông minh của tôi phát ra tiếng *bíp!*.
Ừm... Công nhận câu buột miệng vừa rồi xấu hổ thật.
“X-xin lỗi, câu đó không có ẩn ý gì đâu... Cơ mà, tớ được điểm thì tức là cậu đang vui à?”
“Tiền bối cố tình chứ gì!?”
“Ha ha, đừng giận mà. Câu vừa rồi là tiếng lòng đấy.”
“~~~~!?”
Hachiya dùng hai bàn tay bưng lấy đôi má, đồng hồ thông minh của tôi lại vang lên.
Có vẻ như tôi đã xua tan thành công bầu không khí nặng nề. Giờ thì dễ nói chuyện hơn rồi.
Tôi đưa tay lấy lon coca trên giường, hớp một ngụm để làm ẩm cổ họng.
Rồi, chuẩn bị tinh thần nào...
“L-lon coca của em...”
“Hửm...?”
Hachiya chỉ tay vào lon coca tôi mới uống.
À, mải nghĩ ngợi cho nên tôi quên mất, khổ thật.
“T-tiền bối làm cái gì vậy hả!?”
Hachiya quát to, xé toạc không khí yên bình tôi vừa lấy lại xong.
Rõ ràng nhỏ đang tức giận. Không chỉ gò má mà toàn bộ khuôn mặt đều đỏ phừng.
“X-xin lỗi. Để tớ đền bằng lon của mình...”
“Vấn đề không phải ở chỗ đó! Đây là nụ hôn đầu của em đấy!!”
“Nụ hôn? Gì mà cường điệu hóa dữ vậy...”
“~~~! Tuy em đã nói là thích tiền bối, nhưng không có nghĩa là anh muốn làm gì thì làm đâu!!”
Hachiya vớ lấy chiếc gối, liệng hết sức về phía tôi. Tôi đang hoàn toàn lơ là, nên mặt hứng trọn, ngã ngửa về sau.
“Cậu bị sao vậy!? Bình thường chúng ta vẫn hay uống xoay tua cùng Mizushiro kia mà...”
“Em không có nhé! Mấy lần đó em toàn cho qua thôi!”
“......”
Hình như đúng thế thật. Mỗi lần chúng tôi share nước trái cây thì có mỗi Hachiya là kiên quyết từ chối uống.
“Nhưng... bình thường cậu hay dìm mặt tớ vào ngực mình mà, hôm nay còn dụ tớ nhìn vào khe ngực cậu nữa, thế thì nụ hôn gián tiếp có là gì đâu...”
“Có là gì đâu á!? Đối với con gái, nụ hôn là thứ rất quan trọng đó!”
“Ưgư...!?”
Nghe nhỏ nói thế, tôi lập tức cảm thấy như mình đã phạm phải sai lầm khủng khiếp.
“Nhưng, n-nếu đó cũng là lần đầu của tiền bối thì coi như chúng ta hòa.”
Hachiya cúi mặt, đưa ra phương án thỏa hiệp.
“Ơ?”
Lý do tại sao có phương án thỏa hiệp như thế thì tôi chưa rõ, nhưng được làm hòa thì ngon rồi. Để coi... nếu không tính việc uống xoay tua với tụi con trai thì con gái hôn gián tiếp với tôi chỉ có Hachiya...
Giá như nụ hôn gián tiếp đầu tiên của mình là với Haruka thì hạnh phúc biết mấy.
Dòng suy nghĩ ấy lướt qua tâm trí tôi như một phản xạ có điều kiện.
Nhớ lại thì, hồi đó ăn ở quán cà phê, Haruka có cho tôi uống thử một ngụm hồng trà...
“Thế nào...? Em là người đầu tiên có phải không?”
“......”
Im lặng là khẳng định trong mối quan hệ giữa tôi và Hachiya, vì vậy tôi tuyệt đối không thể giữ im lặng được.
“Đầu tiên, ta cần làm rõ định nghĩa ‘nụ hôn’ cái đã. Hôn là hành động tiếp xúc giữa môi mình với môi của đối phương để thể hiện cảm xúc yêu thương...”
“Quả nhiên đây không phải là lần đầu của tiền bối nhỉ!?”
Hachiya, diện mạo như ác quỷ, bóp cổ tôi.
Đêm nay có lẽ sẽ là một đêm dài đây.
◇
Sau tất cả, tôi đã nghĩ đến việc bỏ trốn. Có quá nhiều chuyện xảy ra trong mấy tuần qua, vấn đề này chưa biết giải quyết ra sao thì vấn đề khác lại ập đến, và đầu óc tôi đã bị quá tải.
Trong quá trình tôi kể, Hachiya đã nhiều lần định xen ngang, nhưng rốt cuộc nhỏ chẳng nói gì, chú ý lắng nghe tôi nói từ đầu đến cuối.
Rằng tôi có thích một người, nhưng người đó lại thích người khác. Rằng vì muốn cặp bồ với người đó mà tôi nhắm đến hạng nhất môn Tình yêu Học. Rằng trong quá trình đó, tôi đã bị Tousaka phát hiện người mình thích. Rằng tôi đang được hoãn tố giác dưới lớp vỏ bọc truy tìm người mà Hachiya thích...
Chính xác là ‘người mà Haruka và Hachiya thích’, nhưng tôi đã lược bớt.
Sau khi kể xong, tôi nghĩ là mình cần phải thổ lộ với Haruka.
Kể từ khi bị Tousaka nắm thóp, tôi gần như đã xác định rằng mình sẽ bị tố giác và bị đuổi học. Lúc đó, chắc tôi sẽ không bao giờ được gặp lại người con gái định mệnh của mình nữa. Thế thì ít nhất tôi nên bộc bạch cảm xúc của mình với Haruka trước khi rời khỏi ngôi trường này. Kể cả nhỏ đã thích người khác, kể cả ‘định mệnh’ mà tôi cảm nhận được chỉ là giả.
Lúc mặt trời sắp rạng, Hachiya chui vào chăn, còn tôi mở LINE lên, soạn một tin nhắn cho Haruka mà không mong chờ được hồi âm.
Do dự chẳng ích gì, cứ làm việc mình nên làm thôi.
Tôi vừa nghĩ thế vừa đọc lại bản thảo mình vừa soạn xong. Bỗng lúc đó, tôi nhận được tin nhắn từ chính Haruka.
Ngạc nhiên trước sự trùng hợp kỳ lạ, tôi vội vàng mở tin nhắn ra xem.
“Mình muốn xin lỗi Aoyama.”
Nội dung rất rõ ràng, song tôi lại không hiểu ý nghĩa.
Người cần phải xin lỗi là tôi, không phải Haruka. Nhỏ có nhầm lẫn gì không?
Tôi xóa đoạn tin nhắn định gửi, trả lời tin nhắn mới đến.
Đây là lần trao đổi đầu tiên của chúng tôi sau hai tuần im hơi lặng tiếng.
“Xin lỗi chuyện gì cơ?”
Tin nhắn của tôi vừa mới được dán nhãn [Đã đọc] thì lập tức có tin nhắn khác được gửi tới.
“Về hôm Aoyama hẹn hò với Tousaka-san.”
“Cậu thấy lo lắng nên đã lén theo dõi chứ gì?”
“Mình thật sự xin lỗi...”
Đọc đến đó, tôi nhận ra rằng Haruka đang hiểu lầm.
Tôi né mặt Haruka là để tránh bị lộ mình thích nhỏ, nhưng nhỏ lại nghĩ là tôi đang giận vì nhỏ đã phá đám cuộc hẹn hò. Hơn nữa, nhắn tin cho tôi vào giờ này tức là nhỏ cũng đang rất đau khổ. Ôi, cái đồ tử tế này... Dù tôi không phải là người nhỏ thích nhưng nhỏ vẫn lo lắng cho tôi.
“Tuy mới sáng sớm nhưng giờ ta gặp nhau được không?”
Dù có thể giải tỏa hiểu lầm qua LINE, nhưng tốt hơn là tôi nên nói trực tiếp. Với lại, gặp mặt nhau thì tôi mới có thể giải bày tâm tư của mình.
May mắn thay, Haruka đã đồng ý và cho tôi biết số phòng.
Tôi nhanh tay sửa soạn rồi bước đến cửa ra.
“... Tớ đi đây.”
Tôi nghĩ là Hachiya đã ngủ, nhưng vẫn cất tiếng báo cho nhỏ biết. Đó là dấu hiệu lòng biết ơn của tôi.
Tuy nhiên, lòng biết ơn của tôi đã tan biến ngay khi tôi nhìn thấy thảm cảnh ở cửa phòng.
Đôi giày mà tôi định mang bị cột dây lộn xộn. Trên tay nắm cửa phòng được treo lủng lẳng một chiếc áo ngực cỡ lớn. Ngoài ra, ở mép chiếc áo ngực ấy có dán một tấm vé ghi chú với dòng chữ nguệch ngoạc: “Đồ lăng nhăng”.
“Quan niệm về lòng chung thủy của cậu sai nhiều lắm đấy...”
Tôi thở dài và gượng cười.
Đại khái, thế nào là lăng nhăng? Tôi biết ơn vì nhỏ đã chịu làm bạn cùng phòng với tôi, nhưng giữa chúng tôi làm gì có quan hệ yêu đương.
Tôi tự thuyết phục mình rằng đây là cách cổ vũ của Hachiya, bắt đầu tháo mớ dây rối nùi như đang ngăn không cho mình ra ngoài.