Số phòng mà Haruka gửi cho tôi cùng tầng, ở phía đối diện. Có vẻ như hai đầu của tầng này là phòng dành cho học sinh đặc biệt tạm thời.
Mới sáng sớm mà bấm chuông thì sẽ làm phiền bạn cùng phòng của nhỏ, nên chắc mình sẽ đến trước cửa phòng rồi liên lạc...
Tôi vừa đi vừa nghĩ, nhưng coi bộ tôi đã lo bò trắng răng. Lúc tôi tới được phòng của Haruka thì Mizushiro đang nằm co ro trước cửa phòng.
“Cậu chậm chạp quá đấy, Natsu...”
Trông nó yếu ớt lạ thường, như thể không còn đủ sức để mở cửa.
“À-ừ. Trông cậu mệt mỏi dữ... Sao thế?”
“Trăng sao cái gì... Từ lúc không còn ở chung với Natsu nữa, Sakurame-san đã chọn tớ làm bạn cùng phòng... nhưng cậu ấy lại bảo là không tin tưởng con trai, nên không cho tớ ngủ trong phòng... Hai tuần nay tớ toàn ngủ ngoài hành lang, mà phòng này lại trang bị giường kiểu Tây nên tớ không thể mang nệm ra được...”
Mizushiro, quấn mình trong tấm chăn, khụt khịt mũi. Chắc cậu ta bị cảm lạnh rồi.
“Kh-khổ thân cậu...”
“Giờ thì tớ hiểu tại sao cậu lại chạy sang ở chung với Akiha rồi... Ngoài ra, Sakurame-san còn ăn nói vô lý rằng cậu ấy sẽ không chọn ai khác ngoài cậu, nếu tớ muốn thoát khỏi cảnh này thì phải mang cậu đến đây...”
“......”
Tôi không thể nói rằng mình được Haruka cho phép ngủ chung phòng được.
Rõ ràng là độ tín nhiệm của Mizushiro rất thấp, mặc dù trông cậu ta chỉnh tề.
“Thôi, tớ đến phòng y tế đây. Ở đó dễ ngủ hơn...”
“Ê! Còn tớ nên làm gì?”
“Thì cứ vào thôi. Sakurame-san cũng bảo rằng cậu mà đến thì mời cậu vào.”
Dứt câu, Mizushiro chầm chậm bước đi như con rùa, kéo lê tấm chăn phía sau.
Cám ơn cậu...
Tôi lẩm bẩm trong lòng câu mà mình chưa kịp nói trước mặt cậu ta. Dù lâm vào hoàn cảnh này, cậu ta chưa cầu cứu tôi lấy một lần. Nhất định là cậu ta đã nhận thấy điều bất thường ở tôi và im lặng chờ đợi. Tôi thật may mắn khi có thằng bạn tốt như cậu ta.
Tôi cởi giày ra, bước tới trước cửa phòng, vừa gõ nhẹ vừa gọi:
“Ơm... Aoyama đây...”
Tay nắm cửa trước mặt tôi từ từ xoay. Từ đằng sau cánh cửa, Haruka xuất hiện với bộ đồng phục thể dục của trường trên người. Vì phần tóc mái được tách ra nên tôi có thể nhìn thấy rõ đôi mắt đẹp đẽ như hồng ngọc, nhưng lại bơ phờ giống Mizushiro.
“Cậu vào đi...”
Tôi lặng lẽ bước vào phòng theo lời mời.
“Để mình đi pha cà phê.”
Haruka nói và bước đến bếp. Còn tôi ngồi xuống trước bàn ăn.
Lâu rồi mình mới ở riêng với Haruka...
Ngay khi nhận thức được điều đấy, tôi cảm thấy bồn chồn.
Tôi đến đây cốt để giải tỏa hiểu lầm, nhưng cũng định thừa dịp này để thổ lộ rằng mình thích Haruka. Vì lẽ đó, tôi không bình tĩnh nổi nên đã bắt chuyện với Haruka:
“Xin lỗi... Mới sáng sớm thế này mà tớ đã ghé rồi...”
“Không sao... Đằng nào thì mình cũng đâu có ngủ.”
“Ơ...?”
“Nghĩ đến việc ở chung với con trai là mình lo lắng. Với lại... ơm... mình mắc suy nghĩ vài chuyện...”
“......”
Quá dễ dàng để đoán ra ‘vài chuyện’ đó bắt nguồn từ tôi.
Trong cơn stress, tôi đã làm khổ nhiều người. Giờ nghĩ lại, tôi hối hận quá.
Haruka đặt cốc cà phê bốc hơi nghi ngút lên bàn rồi ngồi xuống ghế.
Tôi đang lúng túng không biết nên nói gì thì Haruka mở lời: “Cảm ơn...”
“Hở...?”
“Ơm... mình cứ tưởng là Aoyama sẽ không bao giờ nói chuyện với mình nữa...”
Nụ cười ủy mị của Haruka cắm một mũi tên vào ngực tôi.
Biểu hiện của nhỏ na ná Hachiya. Đúng là tôi đã khiến nhiều người bị tổn thương.
“Trước hết, tớ xin phép giải thích là vụ hẹn hò với Tousaka không có liên quan gì cả.”
“Thật ư...? Không phải vì vụ đó mà cậu né tránh mình sao?”
Quả nhiên là Haruka đã hiểu lầm.
Thế là tôi bắt đầu giải thích tuần tự thêm lần nữa cho Haruka. Nhờ tâm sự với Hachiya mà lần này tôi có thể giải thích ngắn gọn hơn.
“Ra vậy... Aoyama đã bị Tousaka-san phát hiện người cậu thích... Tức là Aoyama không có ghét mình...?”
“Tất nhiên rồi. Làm sao tớ có thể ghét Haruka được.”
“Vậy à... Mình mừng quá...”
“...!”
Tim tôi đập trật nhịp.
Lớp vỏ gai góc mà Haruka thường mang vừa nứt toác, để lộ bầu không khí của thiếu nữ xinh đẹp, gần giống như nhỏ lúc tôi gặp lần đầu.
Cảm xúc rạo rực dấy lên trong lòng tôi lúc này nhiều hơn bao giờ hết.
Nói ra cảm xúc của mình thôi nhỉ... trước khi mình rời khỏi ngôi trường này...
“Cậu chờ chút...”
Cơ thể tôi khựng lại vì cứ tưởng rằng Haruka vừa ngăn chặn lời thú nhận của mình. Nhưng không phải vậy, Haruka bước đến giường của nhỏ, lấy quyển vở nhét dưới gầm rồi quay trở lại, chìa nó về phía tôi.
“Mình đọc được không...?”
“Ưm. Tất nhiên rồi.”
Được Haruka cho phép, tôi thử lật ra xem... và trố mặt ngạc nhiên trước những gì được viết trong đó. Đấy là danh sách tất cả học sinh cùng khối với chúng tôi, bên cạnh mỗi cái tên là điểm số phỏng đoán trong môn Tình yêu Học.
“Cái gì thế này...!?”
Tôi vội vàng lật thêm vài trang nữa. Mấy trang đầu tiên chỉ có tên và điểm số, nhưng về sau thì còn có thêm cơ sở lý luận cho số điểm ấy, bao gồm: cuộc trò chuyện với bạn thân, màn hình đồng hồ thông minh tình cờ nhìn thấy, phỏng đoán từ hành vi và phản ứng, phát ngôn vô ý của giáo viên...
Nhưng cái đáng sợ là độ chính xác của chúng cơ. Khi lật tới trang “Aoyama Natsumi”, tôi nhận thấy có sự khác biệt rõ rệt so với những người trước đó. Lúc chạm tay với Haruka, tôi đã nói là mình được 40 điểm nhỉ? Nhưng bên cạnh lời nói được ghi chú ấy có thêm dấu chấm hỏi, và con số 76 được kết luận cuối cùng hoàn toàn trùng khớp với số điểm hiện tại tôi đang có. Tất nhiên, trong đó bao hàm cả điểm số tôi mới ghi được lúc nãy từ Hachiya, và rõ ràng nó là thuộc mục [Điểm dự kiến ghi được nhờ sống chung với Hachiya-san] được viết trong này.
Công nhận là từ thông tin sơ xuất để lộ có thể phỏng đoán được điểm số của người khác... nhưng ngay cả bản thân tôi cũng không thể ghi chú về mình chi tiết đến thế này chứ nói gì tới điều tra tất cả học sinh cùng khối.
Ghi nhớ tất cả, suy luận và tổng hợp thành dữ liệu. Thật không thể tin nổi là con người có thể làm được việc đấy. Đây chính là thực lực thủ khoa năm nay của trường Bá Vương sao?
Sakurame Haruka đích thị là một thiên tài.
“Dựa trên cách thức vận hành của môn Tình yêu Học thì điểm số của mọi người đang ở mức gần 80 điểm. Theo mình thì phỏng đoán này khá chính xác.”
“Cậu không cần phải khiêm tốn đâu. Thông tin này gần đúng đấy. Kiểu này thì chắc cậu có thể dễ dàng đoán ra ai là người thầm thương trộm nhớ của ai nhỉ...”
“Ừm. Nhưng... mình vẫn chưa biết người mà Aoyama thích là ai.”
“V-vậy à...? Ahaha...”
Tôi chỉ biết cười trừ. Quả nhiên Haruka không ngờ được rằng đó có thể là nhỏ. Hay có khi do nhỏ là học sinh đặc biệt tạm thời nên khó dự đoán từ điểm số hơn.
Trong lúc tôi lật mấy trang vở, Haruka – nghiêng cốc cà phê cầm bằng hai tay – nhẹ nhàng thì thầm:
“Mình cho Aoyama quyển vở ấy đó. Cậu cần nó mà phải không?”
“Ơ...?”
“Mình chỉ có thể giúp được nhiêu đấy thôi.”
Lời nói của Haruka làm tôi bối rối. Quyển vở này là một nguồn thông tin cực kỳ có giá trị... nhưng hiện tại tôi không cần nó. Dù gì tôi cũng sắp bỏ học rồi mà, việc duy nhất tôi cần làm trước đó là thổ lộ với Haruka thôi.
Ngay cả khi nhận quyển vở này thì mình cũng chỉ có thể đoán ra crush của ai đó... khoan, chờ một chút!
Nghĩ giữa chừng, tôi chợt nhận ra ý định của Haruka.
Lẽ nào Haruka... đang bảo mình ‘giết’ Tousaka sao?
Mặt tôi đơ ra.
Quả thực nếu dùng quyển vở này, tôi có thể tìm ra người Tousaka thích, có thể dùng việc tố giác cô ta để thương lượng... à không, để cho an toàn, tôi nên tố giác Tousaka ngay khi tìm ra người cô ta thích. Cô ta mà bị đuổi học thì vấn đề đang gây phiền não cho tôi sẽ chấm dứt. Lúc đó, tôi có thể tiếp tục đi học tại trường này, tiếp tục ở bên cạnh Haruka.
Xét theo lý trí, đó chắc chắn là việc tốt nhất tôi nên làm. Tuy nhiên, cảm xúc thường trái với lý trí. Một con người khác trong tôi đang gào thét rằng làm sao mình có thể làm chuyện tàn nhẫn như thế.
Tới đây thì tôi đã biết chân tướng của thứ đã giày vò mình suốt hai tuần qua. Đó không phải là vì Haruka đã thích người khác, không phải vì tôi đã bị Tousaka nắm thóp, cũng không phải vì tôi sắp bị đuổi học.
“......”
Chắc do tôi im lặng lâu quá nên Haruka lí nhí hỏi:
“Lẽ nào... Aoyama thích Tousaka-san sao?”
Không, làm sao có chuyện đó được. Người tớ thích là Haruka cơ.
Nhưng thay vì nói điều đó, tôi đã nói:
“Tớ... muốn trở thành người tử tế.”
Tôi nghĩ Haruka không hiểu tôi đang nói gì đâu. Nhỏ là người tử tế, nên chắc đang cho là tôi không muốn làm tổn thương Tousaka, nhưng cảm giác mà tôi dành cho Tousaka không phải như vậy. Và vì đây là chuyện không thể đồng cảm ngay từ tiền đề nên tôi cũng không biết phải truyền đạt như thế nào nữa.
Dường như cảm nhận được điều đó, Haruka lái sang chủ đề khác:
“Mình... có thích một người.”
*Thình thịch*, tim tôi nhói đau như thể bị nứt từ bên trong.
“Cậu ấy rất mạnh mẽ. Từ khi còn nhỏ, cậu ấy đã dám dõng dạc nêu ý kiến với người lớn. Dù họ có nói thế nào thì cậu ấy cũng không bẻ cong ý kiến của bản thân. Mình rất ngưỡng mộ sự mạnh mẽ ấy.”
“Mạnh mẽ ư...?”
“Ưm. Bởi vì đó là dũng khí có thể khiến bản thân được hạnh phúc. Trong khi mình thì ngược lại, lúc nào cũng hi sinh bản thân để hòa nhập với mọi người xung quanh. Thế nhưng, mình đã lóa mắt trước sự mạnh mẽ có thể khiến cả bản thân lẫn những người xung quanh được hạnh phúc.”
À, ra vậy...
Mong muốn của tôi là trở thành người tử tế, nhưng đâu đó trong tâm trí tôi nghĩ rằng nếu mình trở thành người như vậy thì Haruka nhất định sẽ thích mình.
Đúng là kỳ vọng ngốc nghếch, còn khuya Haruka mới thích.
Dù bây giờ tôi có thổ lộ, Haruka sẽ không chấp nhận tình cảm của tôi đâu. Trong mắt nhỏ, tôi ắt đang hi sinh bản thân vì Tousaka. Đó là hiện thân của Haruka trong quá khứ mà nhỏ ghét.
Nếu muốn được Haruka thích, thay vì người tử tế, tôi nên trở thành người mạnh mẽ.
Tôi đã sai ngay từ đầu. Tôi biết là Haruka không cố ý, nhưng nhỏ vừa mới hắt hủi tôi.
“Thế nên mình sẽ nói, rằng mình muốn Aoyama ở lại ngôi trường này. Đó là cảm xúc chân thành của mình.”
Đó chính là sự mạnh mẽ mà nhỏ muốn. Lòng can đảm truyền đạt cảm xúc của mình mà không lo sợ làm tổn thương người khác.
“Còn Aoyama thì sao...?”
“Tớ...?”
“Aoyama muốn trở thành người tử tế như thế nào?”
Như Haruka đấy. Mang hơi ấm đến cho ai đó đang phải sống một mình trong thế giới băng giá.
“Không làm tổn thương Tousaka-san, chấp nhận bị đuổi học... Aoyama sẽ trở thành người tử tế như thế ư?”
Tôi cảm thấy như mình vừa tỉnh dậy từ một giấc mơ.
Ánh nắng ban mai luồng qua khung cửa sổ, đêm dài cuối cùng đã rạng. Trong khoảnh khắc bị mặt trời làm lóa mắt, tôi đã nhìn thấy ảo ảnh.
Haruka trước mắt tôi trẻ hơn nhiều so với bây giờ. Chiếc bàn giữa chúng tôi rất to và làm bằng gỗ, xung quanh là những chồng sách cao. Không khí nhẹ nhàng, thoang thoảng mùi hương sách cũ, văng vẳng đâu đó tiếng chuông hoài cổ.
Cuối cùng thì tôi cũng ngộ ra ý định thật sự mà Haruka định truyền đạt.
“Haruka mạnh mẽ thật đấy.” Tôi buột miệng nói.
Haruka trố mắt ngạc nhiên, nhưng lập tức gượng cười và đáp:
“Còn Aoyama tử tế thật đấy.”
Lời thề thốt của hai đứa trẻ này nào cuối cùng cũng đã trở thành hiện thực.
“Liệu tớ có thể không nhỉ...?”
“Nếu là Aoyama thì có thể lắm chứ. Đừng lo, cậu mà thất bại và bị đuổi học thì... mình sẽ từ bỏ ngôi trường này cùng cậu mà.”
“Tớ không ủng hộ ý nghĩ đó. Haruka mà không thể ở bên người trong mộng của mình thì tớ áy náy lắm.”
“Không đâu. Mình mà không làm vậy thì mới không thể ở bên người ấy.”
“...?”
Tuy lời nói có hơi mập mờ, nhưng tôi cảm nhận được nhỏ đang cổ vũ mình.
Cô gái có mái tóc đắm trong nắng ban mai, lấp lánh ánh bạc, cùng làn da trắng ngần và đôi mắt đỏ như hồng ngọc, đang mỉm cười dịu dàng trông như thiên sứ.
Tôi muốn trở thành người xứng đáng đứng cạnh nhỏ. Cho đến khi tìm ra kim chỉ nam giúp mình đạt được điều đó, tôi sẽ giữ kín tâm tư của mình.
Tôi chưa thể rời khỏi ngôi trường này được.
Nếu phải chia tay với Haruka, tôi sẽ không hạnh phúc.
Cho nên... tôi sẽ ‘giết’ Tousaka.
◇
Ngày 28 tháng 4.
Trời trong xanh từ sáng sớm, không một gợn mây.
Hôm nay tôi vẫn đi học và tán dóc với bạn bè như bình thường.
Có mấy đứa bạn thân ồn ào xung quanh, thậm chí có cả người con gái mình thích ngồi bên cạnh quả là niềm hạnh phúc muốn rơi nước mắt.
Ai đó từng nói với vẻ mặt hiểu đời rằng ‘cuộc sống ổn định là đỉnh của chóp’, nhưng tôi của trước đây lại cảm thấy không đúng với mình. Bởi vì tôi lúc nào muốn thay đổi cuộc sống cả.
Và giờ thì chính tôi lại hi vọng rằng cuộc sống hiện tại mãi không bao giờ thay đổi. Mâu thuẫn thật... Chắc tôi sẽ bị trời phạt mất thôi.
Tiết học cuối cùng vừa kết thúc thì tôi chạy ào ra sân vận động.
Thông thường, đây là khoảng thời gian mỗi nhóm phải dọn dẹp khu vực được phân công, nhưng tôi đã được cho phép rời đi với điều kiện là hôm sau tôi phải dọn dẹp một mình.
Tại sân vận động vắng hoe, tôi chạy nước rút một vòng. Nhờ có làm thêm, tôi dường như không suy giảm thể lực, nhưng so với thời kỳ hoàng kim thì tốc độ đã giảm đáng kể.
Giữa đường, tôi cởi chiếc áo khoác đồng phục vướng víu và vứt nó vô lề. Thật ra thì tôi muốn mặc đồ thể dục để chạy cơ, nhưng tôi không có thời gian thay.
Hôm nay là ngày học cuối cùng của tháng Tư. Kết quả của môn Tình yêu Học sẽ được công bố trong buổi sinh hoạt toàn trường, dự kiến bắt đầu vào lúc 15:40.
Từ sau hôm hẹn hò, Tousaka không liên lạc với tôi nữa.
Có thể là cô ta cảm thấy không cần thiết. Nhưng, từ hôm đó đến nay, số người bị đuổi học vì lộ người mình yêu vẫn không ngừng tăng lên. Lúc tôi hay tin thì đã có thêm 6 người rời khỏi trường này.
Nếu tất cả bọn họ đều bị Tousaka tố giác thì hiện cô ta đang có 90 điểm mặc định. Thế thì đối tượng bị tố giác cuối cùng để lấy 10 điểm còn lại chỉ có thể là mình, Haruka, hoặc Hachiya mà thôi.
Đang thả hồn theo dòng suy nghĩ thì tôi chợt phát hiện có cô gái trắng toát cầm cái ô đen tuyền nhặt chiếc áo khoác mà tôi mới vứt. Thế là tôi bèn chạy thêm nửa vòng sân để tới chỗ nhỏ.
“Sắp tới giờ sinh hoạt toàn trường rồi mà cậu còn chạy sao?”
Vừa đến nơi thì tôi bị hỏi bằng thái độ cộc lốc.
Không may là Haruka chỉ dễ thương vào hôm nọ. Còn mấy ngày qua, nhỏ đã cứng rắn trở lại. Thế nên tôi cũng khoác bầu không khí như mọi khi.
“À... lỡ chẳng may hôm nay tớ bị đuổi học thì sao? Thân là cựu thành viên câu lạc bộ điền kinh, tớ muốn chạy quanh sân vận động lần cuối. Mà công nhận trường Bá Vương vang danh thiên hạ có khác, sân tốt ghê.”
“Cậu phân biệt được sân vận động tốt hay tệ à?”
“Tất nhiên là không rồi.”
Khi tôi đáp bằng một câu đùa, Haruka buột miệng “Ơ hay...” rồi bật cười.
Từ hôm nay, đưa ra chủ đề tươi sáng trong tình huống tăm tối sẽ là sở trường của tôi.
“Sẵn tiện, tớ có chuyện muốn hỏi Haruka đây.”
“Ch-chuyện gì?”
“Vào sáng ngày đi học thứ hai tại trường này, lúc bắt tay với tớ, thật ra Haruka đã ghi được 20 điểm có phải không?”
“Ưgư...”
Bỗng dưng Haruka trông thiếu thoải mái.
Tôi nhận ra điều đấy tất nhiên là nhờ quyển vở của Haruka. Trong đó có mô tả chi tiết cả biến động điểm số của chính nhỏ.
Hồi lần đầu làm bài tập cùng Haruka, tôi đã khai nhiều điểm để tránh bị lộ là thích nhỏ, nhưng Haruka thì đâu cần phải làm thế. Hay là để giữ gìn danh dự của thủ khoa nhỉ? Vậy thì...
“Thật ra, lúc đó tớ cũng chỉ ghi được 20 điểm thôi. Tớ nhìn nhầm tổng điểm thành điểm mới ghi được ấy mà. Tại màn hình đồng hồ thông minh khó nhìn quá.”
“Th-thật ư?” Haruka thở phào nhẹ nhõm rồi đáp: “Thật ra mình cũng nhìn nhầm tổng điểm...”
Có nghĩa điểm số lúc đó chúng tôi ghi được là bằng nhau.
“Hừm, thế này thì dàn xếp được rồi.”
“Vụ gì cơ?”
“À không, không có gì. Mà, Haruka nè.”
Tôi nuốt nước bọt, cẩn thận để không tạo cảm giác căng thẳng rồi tuyên bố bằng giọng điệu bình thản:
“Người mà tớ định ép buộc cặp bồ là cậu đấy.”
Nhưng tất nhiên là tim tôi đập liên hồi.
Haruka lúc đầu còn chưa hiểu tôi đang nói gì, nhưng sau khoảng nửa giây ngỡ ngàng thì mặt nhỏ đỏ bừng như đã hiểu ra ý nghĩa của câu đó.
“H-hể!? Vậy tức là Aoyama...”
*Bíp!*, đồng hồ thông minh của tôi vang lên. Tôi kiểm tra màn hình với nét mặt không đổi.
“Còn một điều nữa tớ muốn xác nhận. Trong bảng xếp hạng hiện tại của môn Tình yêu Học, cậu có biết người đang đứng đầu bằng điểm thông thường là ai không?”
“Ơ!? Chuyện đó...”
“Đây là chuyện quan trọng đấy!”
Tôi đặt tay lên đôi vai Haruka, nhìn thẳng vào mắt nhỏ.
Khi ấy, nét mặt nhỏ say sưa như thiếu nữ đang yêu. Nhưng tôi tự nhủ với lòng rằng nhỏ đã thích người khác rồi để tinh thần không nao núng.
“Nếu chỉ tính điểm thông thường thì... chắc là mình và Hachiya-san. Cả hai đều được 80 điểm. Hay nói chính xác hơn là trong các học sinh còn lại, hình như chưa có ai đạt 80 điểm cả...”
Dù đầu óc lâng lâng nhưng nhỏ vẫn cung cấp thông tin rõ ràng.
Dữ liệu trong quyển vở của Haruka tương đối đúng, thế nên chắc nhỏ nói không sai.
Haruka và Hachiya đang đứng nhất môn Tình yêu Học... nếu không có Tousaka – người sở hữu điểm mặc định... và tôi.
Tuy chơi hơi bẩn, nhưng vì đây là trường hợp khẩn cấp nên đành chịu thôi.
Tôi vừa cười xảo quyệt như kẻ xấu, vừa cho Haruka xem màn hình đồng hồ thông minh của mình.
“Ơ!? 90 điểm!?”
Nhìn vào màn hình, Haruka cất tiếng thảng thốt.
Cùng lúc đó, tôi nhìn thấy bóng dáng Tousaka ở gần lối vào tòa nhà thể dục. Cô ta đang quan sát chúng tôi với vẻ điềm đạm và ung dung như mọi khi.
“Đến lúc tớ phải đi rồi. Có vẻ tiểu thư đang gọi tớ.”
Thấy tôi nhún vai, Haruka ngoái đầu nhìn Tousaka.
“Gì vậy? Tự dưng ra vẻ ngầu hà.”
“Haruka thích con trai mạnh mẽ mà hả?”
“Nếu Aoyama sống sót thì ta sẽ nói tiếp chuyện vừa rồi.”
“Rất sẵn lòng.”
“Chúc cậu bình an.”
Trông Haruka như có rất nhiều điều muốn nói, nhưng cuối cùng nhỏ chỉ tiễn tôi bằng nụ cười dịu dàng.
Chắc là tôi sắp chạm tới mức ‘thích’ của nhỏ rồi chứ hả?
◇
Khi đã đến chỗ Tousaka đang chờ, cô ta bảo tôi đi theo tới cửa trước của tòa nhà thể dục.
Tôi đoán ra ngay ý định của cô ta. Từ đây có thể đi trực tiếp lên sân khấu trong tòa nhà. Nói cách khác, cô ta tin chắc rằng lát nữa mình sẽ bước lên đó.
“Lâu rồi ta mới nói chuyện lại nhỉ, Aoyama-san. Cậu chảy mồ hôi lắm ghê...”
“Tại tớ mới chạy một mạch từ sân vận động đến đây ấy mà.”
“Nè, lau đi.” Tousaka đưa cho tôi chiếc khăn tay.
Tôi nhận lấy không chút khách khí.
Từ giờ là cuộc trò chuyện giữa kẻ giết và người bị giết.
“Cậu đã biết ai là người mà Sakurame-san và Hachiya-san thích chưa?”
Cô ta vào vấn đề chính ngay lập tức. Tôi lắc đầu:
“Tớ không biết. Và Tousaka cũng không cần biết. Bởi vì hiện tại, tớ với Tousaka đang đồng hạng nhất.”
Tousaka nhướng mày. Tôi chắc rằng cô ta cũng nắm được tình hình của môn Tình yêu Học. Với cách ghi điểm thông thường thì hiện tại cùng lắm là có được 80 điểm. Chính vì thế, với 90 điểm mặc định, cô ta ắt đang yên tâm rằng không có ai cao điểm hơn mình.
“Vậy sao...? Đáng tiếc thật. Thế này thì tôi đành phải giết Aoyama-san thôi.”
Tousaka thao tác đồng hồ thông minh và giơ màn hình cho tôi xem.
Trên đó là bảng xác nhận tố giác có tên tôi và Haruka.
Tôi gom chút lương tâm cuối cùng cảnh báo Tousaka:
“Dừng ý định đó lại đi. Không là cậu sẽ chết đấy.”
“Gì cơ...? Không lẽ Aoyama-san cũng định tố giác tôi sao?”
“À không, tớ sẽ không tố giác cậu. Cậu chỉ tự chết thôi.”
“Người chết là cậu, còn người giết là tôi đó.”
“Cậu có thể tố giác học sinh khác kia mà.”
“Đúng là thế. Nhưng, đồng hạng được với tôi chỉ bằng điểm thông thường thì chứng tỏ Aoyama-san có thực lực. Để cậu ở lại là một mối đe dọa. Xin đừng nghĩ xấu về tôi nhé.”
“Vậy à...”
“Lời cuối cùng... Buổi hẹn hò với Aoyama-san cũng không tệ đâu. Vĩnh biệt.”
Tousaka ấn nút xác nhận. Cùng lúc đó, đồng hồ thông minh của tôi phát ra âm thanh cảnh báo, trên màn hình hiển thị như sau:
[Người bạn thích là Sakurame Haruka phải không?
PHẢI / KHÔNG]
Tôi điềm tĩnh ấn nút [KHÔNG], nút giết Tousaka.
Lần này đến phiên đồng hồ thông minh của Tousaka phát ra âm thanh ồn ào. Hơn nữa còn có một giọng điện tử bắt đầu thông báo:
“Cảnh báo. Tố giác thất bại. Bạn bị trừ 100 điểm.”
“...!? L-làm sao có chuyện đó được!?”
Tousaka mất ngay vẻ ung dung, thao tác đồng hồ thông minh với gương mặt tái mét, tố giác người tôi thích là Haruka thêm lần nữa... nhưng lần này màn hình đồng hồ thông minh của tôi chẳng hiển thị gì cả. Ngược lại, đồng hồ thông minh của Tousaka lại vang lên cảnh báo, và cô ta bị trừ điểm tiếp.
Cho dù điểm mặc định là 90, nhưng nếu điểm thông thường trong tháng đó âm nhiều hơn 90 thì tổng điểm vẫn là âm.
Điểm liệt của trường Bá Vương là 30. Trong ngày tổng kết mỗi tháng, học sinh nào có tổng điểm dưới mức đó thì sẽ bị đuổi học, bất kể học sinh đó có bao nhiêu điểm mặc định đi chăng nữa.
Tousaka tiêu chắc rồi.
“Ngay từ đầu tôi đã thắc mắc...”
Tôi bình thản nói trong lúc Tousaka run rẩy ngước nhìn tôi bằng ánh mắt như đang thấy một con quái vật.
“... làm thế nào mà nhà trường biết được người mà chúng ta thích.”
Tôi không nhớ là mình đã viết tên crush gửi cho họ, mà dẫu có bị yêu cầu đi nữa thì tôi không nghĩ là có ai viết sự thật vào.
Thêm vào đó là thời gian của môn Tình yêu Học. Tại sao nó là môn bắt buộc nhưng lại phải tổng kết hàng tháng?
Các môn học bắt buộc khác toàn được tổng kết vào cuối kỳ. Dù thêm chức danh “học sinh đặc biệt” để bù đắp đi nữa thì cái chuyện thi đua hàng tháng thật quá bất thường.
“Chìa khóa để giải quyết bí ẩn nằm trong quyển vở này. Điểm số của tất cả học sinh đều đã được thủ khoa ghi chép lại. Lúc xem qua nó, tớ đã nhận ra một điều. Đó là cả việc ghi điểm môn Tình yêu Học lẫn cách đánh giá tố cáo đều dựa trên độ biến động của thông tin sinh học.”
Lúc làm bài tập chạm tay người khác giới vào sáng ngày đi học thứ hai, Haruka đã ghi được 20 điểm, Hachiya 22 điểm, và Tousaka 2 điểm. Điểm số giữa họ có sự chênh lệch đáng kể. Sau khi nghe cô Misuzuri giải thích, tôi cho là có quy luật nào đó, và trong đầu tôi đã nảy ra một giả thuyết.
Đấy là việc tính điểm được dựa trên sự thay đổi so với trạng thái trước đó của cơ thể học sinh.
Hôm ấy, do mới sáng sớm mà đã được nói chuyện với Haruka, tức người mình thích, nên tôi đã hồi hộp một mức nào đó sẵn rồi. Thành thử lúc bắt tay với nhỏ, thông tin sinh học của tôi chỉ biến động tương đối.
Kế đến, hành động quấy rối tình dục ngược của Hachiya là một đòn tấn công bất ngờ, khiến thông tin sinh học của tôi biến động mãnh liệt và cho nhỏ nhiều điểm nhất.
Còn về phần Tousaka, ngay trước khi chạm tay với cô ta, tôi bị ai đó ném bút chì bấm sượt qua mặt nên đã bấn loạn sẵn rồi, thành thử điểm số ghi được cực kỳ thấp.
Một khi đã nắm bắt được điều này thì có thể suy luận ra được cách nhà trường xác định crush của mỗi học sinh.
Chung quy thì nguyên tắc tương tự như máy phát hiện nói dối. Khi bị tố giác, trên màn hình sẽ hiển thị bảng xác nhận [Người bạn thích là ... phải không?] và bắt chúng tôi chọn YES hoặc NO. Có lẽ chúng tôi bấm nút nào cũng được. Mấu chốt ở đây đó là độ biến động thông tin sinh học của chúng tôi lúc xem màn hình và chọn câu trả lời. Nếu độ biến động lớn thì chứng tỏ chúng tôi đang nói dối hoặc bị nói trúng tim đen.
Vậy thì có một biện pháp né tránh tố giác. Đó là hạ thấp độ biến động thông tin sinh học tối đa có thể.
“Thông tin sinh học mà nhà trường theo dõi bao gồm nhịp mạch, thân nhiệt, độ ẩm do mồ hôi và vị trí GPS. Trong số đó, ba yếu tố đầu ắt được dùng để đánh giá tố giác. Thế nên tớ mới chạy liên tục ngay trước khi bị cậu tố giác.”
Cả nhịp mạch, thân nhiệt và độ ẩm do mồ hôi của tôi đều đang ở mức cao nhất lúc đối mặt với Tousaka.
Chúng có thể hạ từ từ, nhưng khó mà tăng vọt được.
Kể cả tố giác có chính xác đi nữa, bên phía nhà trường cũng không thể đánh giá đó là sự thật nếu không thấy thông tin sinh học biến động nhiều.
Tiếng chuông reo lên từ đâu đó. Đã tới giờ bắt đầu buổi sinh hoạt toàn trường, cũng là thời khắc án tử của Tousaka được xác định.
Tousaka sững sờ, khuỵu xuống tại chỗ.
Điểm thông thường của tôi được cộng thêm 10 nhờ tố giác thất bại của Tousaka, nâng tổng điểm của tôi lên con số 100 tròn trĩnh, chính thức đứng đầu khối năm nhất.
Tất nhiên, bên phía nhà trường nhận thức được có lỗ hổng. Cho nên họ đã giới hạn khoảng cách mỗi kỳ của môn Tình yêu Học là 1 tháng, cốt để thu thập dữ liệu và cập nhật phương pháp đánh giá chức năng tố giác sớm nhất có thể, nhằm bảo vệ danh tiếng của trường.
Với dữ liệu thu thập được từ nhiều tình huống khác nhau, họ có thể xác định được crush của mỗi học sinh là ai mà không cần phải quan sát thông tin sinh học lúc học sinh đó bị tố giác. Nhưng trong tháng đầu tiên thì họ chỉ có thể đánh giá tố giác bằng cách ấy mà thôi.
Nhân tiện, độ biến động có thể giải thích lý do tại sao điểm số của các học sinh bị trì trệ ở mức 80.
Muốn có được danh hiệu học sinh đặc biệt thì học sinh phải thể hiện bản lĩnh của mình. Do đó, ai mà muốn ghi được hơn 80 điểm phải tìm ra cách tạo được độ biến động thông tin sinh học thật lớn. Và để xác minh giả thuyết đó, tôi đã tỏ tình gián tiếp với Haruka.
“Để tớ nói điều này, đây là tớ nương tay lắm rồi đấy. Nếu không tố giác tớ thì cậu đã không chết. Vốn dĩ, tớ có thể tiết lộ người cậu thích, dùng các mối liên lạc cũ để phơi bày vụ bê bối của tập đoàn Tousaka, xúi giục mấy đứa giống như Watarase gây ra vết thương thể xác lẫn tâm lý mà cả đời cậu không bao giờ có thể xóa được.”
“...!?”
“Người khác là kẻ thù, là đối tượng thống trị à? Nghe hay đấy, nhưng để tớ dạy cậu thêm một câu, rút kinh nghiệm sau này: Chọn đối tượng mà bắt nạt.”
Khi tôi ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt Tousaka và nói, sâu trong đôi mắt ấy có cái gì đó vỡ vụn.
Giết người thật đơn giản, trong khi tử tế với ai đó thật khó khăn.
“Sau đây, ta xin công bố danh tính những em giành được chức danh học sinh đặc biệt của tháng này.”
Tôi có thể nghe thấy giọng chủ tịch hội đồng quản trị nói qua micro ở phía bên kia cánh cửa.
Tousaka ngồi im bất động. Trạng thái cứ như thể xác ở đây nhưng linh hồn lại ở nơi khác.
Tôi đứng dậy, lặng lẽ mở cánh cửa phía trước ra.
“Năm nhất. Đạt 100 điểm. Aoyama Natsumi!”
“Có ạ!”
Khi tôi tiến vào hội trường, toàn bộ học sinh đổ dồn ánh mắt vào tôi. Nhưng tôi không bận tâm, chỉ chậm rãi bước lên sân sấu.
Chủ tịch hội đồng quản trị đưa micro cho tôi và bảo tôi phát biểu gì đó, thành thử tôi không ngần ngại hét to câu mà mình đã chuẩn bị trước:
“Bây giờ, em sẽ dùng quyền ép buộc cặp bồ ngay tại đây!!”
Hội trường bắt đầu xôn xao.
Lạ thật. Tuy ở đây đang có hàng trăm học sinh, nhưng tôi có thể tìm ra bóng dáng của Haruka ngay lập tức. Nhỏ đỏ mặt và nhìn tôi như đang kỳ vọng điều gì đó.
Nhận tiện, tôi cũng nhìn thấy Hachiya. Lúc chạm ánh mắt với tôi, nhỏ lúng túng ngó đi chỗ khác, dùng ngón tay vọc ngọn tóc.
Dọc bức tường thì có cô Misuzuri. Trong khi các giáo viên khác đang đứng thì cô ngồi trên ghế xếp, hút thuốc lá điện tử.
Mình biết là nên chọn ai rồi.
Nếu giờ tôi đọc tên Sakurame Haruka thì mối tình đầu tôi đã nuôi dưỡng suốt 5 năm sẽ đơm hoa kết trái. Quả là một kết thúc có hậu phải không?
Có điều, tôi không thể làm thế. Bởi vì tôi đang muốn trở thành người tử tế. Cứ thế mà kết thúc thì không thể mang hạnh phúc đến cho mọi người được.
Nếu Haruka thích người mạnh mẽ thì tôi không cần phải trở thành người tử tế cũng được. Thế nhưng, lòng tử tế mà tôi đã nhận từ người con gái định mệnh hôm ấy là thật, và việc tôi khát khao trao cho ai đó lòng tử tế tương tự cũng là thật. Cho nên, tôi muốn trở thành người tử tế mạnh mẽ.
Và để làm được điều đấy, để mọi người có thể hạnh phúc, tôi đã gọi tên người đó bằng tất cả tấm lòng:
“Tousaka Reika-san! Xin cậu hãy cặp bồ với tớ!!”
Dẫu biết rằng có thể mình sẽ không đạt được nguyện vọng, tôi vẫn cúi đầu đưa tay phải về phía cửa phòng. Theo hành động của tôi, toàn bộ mọi người có mặt trong hội trường đồng loạt quay sang nhìn cánh cửa. Đối tượng được đề cập, Tousaka, đang nhìn chăm chăm mặt đất thì ngước mặt lên: “Ơ...?”
Đứng cạnh tôi, chủ tịch hội đồng quản trị thì thầm:
“Aoyama-kun, ta biết là em đang định làm gì. Nhưng em ấy...”
Tôi cũng biết chủ tịch định nói gì, nhưng tôi vẫn giữ nguyên tư thế, thì thầm đáp lại:
“Thưa chủ tịch, em đã giành được hạng nhất trong môn Tình yêu Học và trở thành học sinh đặc biệt. Và em định sẽ tiếp tục đạt thành tích giúp trường rạng danh trong tương lai. Nhưng nếu người em thích bị đuổi đọc thì... e là em sẽ bỏ học trường này để theo cô ấy ạ.”
Chắc ai đó sẽ nói đây là hành động tệ nhất để gây tổn thương cho người khác, sẽ chỉ trích tôi lợi dụng điểm yếu để thao túng người khác, sẽ cười nhạo tôi đang lao vào vết xe đổ trong quá khứ.
Nhưng không. Tôi làm thế này vì tin rằng Tousaka không phải thù, mà là bạn.
Tôi đã từng khiến nhiều người bị tổn thương, cho nên không được cặp bồ với Haruka cũng là cái giá mà tôi phải trả.
Dẫu vậy, nếu mọi người chung tay hợp tác, tôi tin rằng kết thúc có hậu thật sự sẽ đến.
Thế là hôm ấy, Tousaka – người đáng lý bị đuổi học – đã được trì hoãn đuổi học để làm bạn gái của học sinh đặc biệt.
◇
“Cậu cứu tôi làm gì?”
Sau buổi sinh hoạt toàn trường, Tôi được Tousaka gọi lên sân thượng và hỏi câu trên.
Nhưng trước đó, tôi đã bị lượng fan hùng hậu của cô ấy rượt chạy té khói không thua gì bộ môn thể thao chọc chó.
Tôi cứ tưởng Tousaka chỉ đứng đầu trong hệ thống phân cấp lớp, dè đâu cô ấy đứng nhất trường luôn. Vì trong số các học sinh rượt theo tôi có cả đàn anh năm hai và năm ba nữa. Coi bộ họ đều bị dính mỹ nhân kế của Tousaka.
“Chắc tại tớ cũng bị dính mỹ nhân kế của cậu đó mà.”
“Đừng trêu tôi.”
Một cơn gió mạnh thổi qua sân thượng, buộc Tousaka phải dùng tay chặn mái tóc và mép váy lại.
Lúc nản lòng thì cô ấy cũng chỉ là một cô gái bình thường nhỉ...
“Người khác là kẻ thù, là đối tượng thống trị là gia huấn của nhà Tousaka, và tôi cũng nghĩ vậy. Chính vì thế, tôi không hiểu nổi tại sao cậu lại cứu tôi. Tôi là kẻ thù của cậu kia mà?”
Tousaka nhìn tôi chăm chăm. Nom đôi mắt trong veo kia, tôi biết đó là câu hỏi thật lòng của cô ấy chứ không như hôm hẹn hò.
Câu trả lời cho câu hỏi đó quá rõ ràng. Là bởi vì quá khứ của tôi nằm trong Tousaka, cho nên tôi muốn tử tế với cô ấy. Đó cũng chính là chân tướng của thứ đã giày vò tôi suốt hai tuần.
Tôi đã làm tổn thương người con gái định mệnh Haruka, làm tổn thương nhỏ bạn thân quan trọng Hachiya, đặt gánh nặng nên vai Mizushiro. Ấy vậy mà tôi lại không muốn làm tổn thương Tousaka, kẻ đã đẩy mình vào tình huống này. Tôi còn tưởng là mình bị quẫn trí rồi cơ.
Thế nhưng, có là cảm xúc chân thành của tôi.
Tôi đã từng muốn trở thành người tử tế, đã thề trước mặt Haruka rằng mình sẽ trở thành người tử tế như nhỏ.
Bởi vì lòng tử tế mà Haruka đã cho tôi... quá ấm áp và hạnh phúc, đến nỗi làm tan thế giới băng giá mà tôi đã dày công xây dựng trong 10 năm. Tôi đã mơ ước rằng mình có thể làm điều tương tự với ai đó, và còn ai là người thích hợp để nhận lòng tử tế ấy hơn Tousaka, hiện thân quá khứ của tôi kia chứ?
Chính vì thế, dẫu Tousaka đang đe dọa tôi, dẫu biết mình sắp bị tố giác và bị đuổi học, tôi vẫn không thể làm tổn thương cô ấy. Ngay từ đầu, tôi thậm chí còn không nghĩ đến chuyện làm tổn thương Tousaka, mà chỉ nghĩ đến việc vạch trần người cô ấy thích mà thôi.
Thế nhưng, sáng hôm nọ, Haruka đã dạy tôi rằng tránh làm tổn thương Tousaka không phải là lòng tử tế, mà cho đi hơi ấm như tôi từng nhận mới là lòng tử tế.
Nhất định đó là những gì nhỏ muốn truyền đạt với tôi lúc đưa cho tôi quyển vở. Tôi đã hiểu lầm rằng nhỏ bảo tôi giết Tousaka, nhưng thực tế thì ngược lại. Nhỏ luôn muốn tôi cứu Tousaka.
Ngẫm lại thì tôi đúng là khờ thật. Làm gì có chuyện Haruka tử tế bảo tôi giết Tousaka cơ chứ.
Và để mang lại hơi ấm cho Tousaka, tôi cần đánh bại cô ấy một lần. Dù tôi có nói đi nói lại, thậm chí hi sinh bản thân, chấp nhận bị đuổi học đi nữa thì e là vẫn không thể chạm đến được con tim của Tousaka. Cô ấy cần điều kiện để thoát khỏi thế giới băng giá, cần cuộc gặp gỡ chấn động mà bản thân không thể lường trước được, như tôi đã từng.
Tôi sẽ đóng vai Haruka lúc đó để cứu lấy hiện thân quá khứ của mình.
“Tousaka...”
“Sao?”
“Làm bạn với tớ đi.”
“.........Gì cơ?”
Tousaka ngẩn tò te trước câu mà mình hoàn toàn không ngờ tới.
Tôi không bận tâm, tiếp tục nói:
“Tousaka là mỹ nhân. Có một mỹ nhân là bạn thì tớ cũng nở mày nở mặt. Với lại, tớ thích cách cậu nói chuyện. Hôm hẹn hò với tớ, không phải toàn bộ đều là diễn xuất nhỉ? Thế nên...”
“Ch-chờ một chút!”
Tôi đang huyên thuyên thì Tousaka giơ tay ngăn tôi lại.
Hừ... sao lại ngăn chớ? Người ta nói chưa xong kia mà.
“Aoyama-san hiểu mà phải không!? Tôi đã tấn công, đã đe dọa, đã lợi dụng cậu! Ấy vậy mà cậu lại muốn làm bạn với tôi? Cậu có bị ấm đầu không thế!?”
“Hì... Hachiya cũng nói là tôi bị điên.”
“Chuyện đó có gì đáng tự hào chứ hả!?”
“Có quyển sách tên là Thiên tài bên trái, kẻ điên bên phải còn gì?”
“Đó là người ta đặt tựa cho vần để câu khách mua thôi!!”
Tousaka lớn tiếng bắt bẻ.
Ây chà... chúng tôi đổi vai cho nhau cũng ổn đấy nhỉ.
Nhận ra mình đang mất bình tĩnh, Tousaka lập tức hạ giọng:
“Dù sao đi nữa thì tôi cũng không tin đâu. Trong mắt tôi, Aoyama-san chỉ đang tìm cơ hội để thù mà thôi...”
“Tớ cũng đoán là thế nên đã chuẩn bị sẵn bằng chứng rồi.”
“Bằng chứng gì...?”
“Hết tháng sau, nếu Tousaka tố giác tớ thì tớ sẽ không còn cách nào để né tránh nữa.”
“...!”
Tousaka cứng họng.
Có vẻ như tôi đã xác định chính xác tình hình.
Tousaka biết người tôi thích là Haruka, cách thức tôi né tránh tố giác lần này cũng đã bị bại lộ, và chắc chắn hết tháng sau nhà trường sẽ cập nhật chức năng tố giác.
“Đó là lời tiết lộ liều lĩnh đấy. Nếu Tousaka phớt lờ, không thèm làm bạn với tớ... thì tớ chỉ còn nước rời khỏi ngôi trường này thôi.”
“Tại sao... cậu phải liều mình đến mức đó...”
“Vì tớ tin.”
“Tin... gì cơ...?”
“Tin tưởng Tousaka.”
Cô ấy đã nói rằng mục tiêu của mình là quyền lực của chủ tịch hội đồng quản trị, đã nói rằng sẽ tận dụng nó để sáp nhập trường Bá Vương vào tập đoàn Tousaka, và đã nói rằng đó là nguyện vọng của cha cô ấy, chứ chưa hề nói là cô ấy muốn làm thế. Ngay từ đầu, cô ấy đã không làm vì nguyện vọng của mình.
“Ngay trước khi tố giác tớ, cậu đã nói là buổi hẹn hò với tớ vui lắm, mặc dù câu đó không cần thiết trong hoàn cảnh ấy. Thế nên tớ khá chắc rằng cậu thật ra là một cô gái tử tế.”
“Tôi... chỉ không muốn bị người khác nghĩ xấu về mình thôi...”
Tousaka cố nén nước mắt như đang hối hận về sai lầm của mình. Đây có lẽ là lần đầu tiên cô ấy bộc lộ cảm xúc thật của Tousaka Reika.
Tôi hiểu rất rõ tại sao cô ấy lại làm thế. Bởi vì tôi cũng từng nghĩ người khác là kẻ thù, là đối tượng thống trị, không thống trị được thì giết.
Thật sự thì chúng tôi không muốn làm thế, nhưng bắt buộc phải làm. Bởi vì chúng tôi cần xuất sắc hơn những người xung quanh, bằng không chúng tôi sẽ không có được thứ mình muốn.
Và thứ mà Tousaka muốn đó là...
“Này là tớ chỉ đoán thôi, thứ mà Tousaka thật sự muốn... có phải là tình thương của cha không?”
Vào khoảnh khắc tôi nói câu đó, lệ trào ra từ mắt Tousaka. Trong lúc cất tiếng khóc nức nở, nhỏ không ngừng lấy tay lau nước mắt, trông chẳng khác gì một đứa trẻ.
Tôi cũng từng như vậy. Dù học hành không đến nơi đến chốn, chơi thể thao dở ẹt, làm gì cũng thất bại, nhưng tôi vẫn muốn được yêu thương, vẫn muốn được trân trọng.
Song, cha mẹ tôi lại không chấp nhận điều đó. Chính vì vậy, tôi đã xem thế giới là kẻ thù, cố gắng chiến đấu để có thể trở thành người được họ yêu quý.
Trong thế giới mà ai ai cũng là kẻ thù, chuỗi ngày liên tục ép bản thân tham gia vào cuộc chiến đơn độc mà mình không thể thắng... như một cơn ác mộng.
“Có tớ ở đây rồi, Tousaka. Tớ sẽ là người bạn đầu tiên của cậu. Có thể là cậu không tin... nhưng tớ sẽ đồng hành cùng cậu trên con đường đi tìm hạnh phúc.”
Tousaka, với đôi mắt đẫm lệ, nhìn chăm chăm vào bàn tay tôi đang chìa ra. Cô ấy muốn nắm lấy bàn tay đó, nhưng lại không thể. Chỉ một bước nữa thôi là tới được cánh cửa thay đổi thế giới, nhưng cô ấy vẫn do dự.
À... hiểu rồi...
Lúc mới gặp Haruka, tôi cũng như thế. Bởi vì trước đó chưa từng có ai làm vậy với tôi.
Thành thử, tôi nhẹ nhàng vươn tay ôm lấy Tousaka.
“Từ giờ cậu sẽ được nhiều người yêu thương mà. Rồi cậu sẽ gặt hái được nhiều niềm hạnh phúc thôi. Thế nên, đừng lo lắng nữa.”
Hiện thân của cậu bé 9 tuổi vừa khóc vừa cười trong vòng tay tôi.
Cuối cùng thì tôi cũng đã có thể cho ai đó thứ mà người con gái định mệnh đã cho mình.