Lỗ hổng trong trái tim anh không thể lấp đầy bằng sự tái sinh

Truyện tương tự

Cô bạn cùng lớp xinh đẹp này, sẵn sàng trả tiền chỉ để được làm bạn với tôi.

(Đang ra)

Cô bạn cùng lớp xinh đẹp này, sẵn sàng trả tiền chỉ để được làm bạn với tôi.

Aya Hazuki

Dù vậy, đây vốn chỉ là một công việc bán thời gian. Và đã là công việc, thì sớm muộn gì nó cũng sẽ có lúc phải kết thúc…

3 6

Chuyển sinh thành quý tộc phản diện và lười biếng, tôi trở thành kẻ mạnh nhất học viện

(Đang ra)

Chuyển sinh thành quý tộc phản diện và lười biếng, tôi trở thành kẻ mạnh nhất học viện

Kikuchi Kousei

Tôi nhất định phải tránh điều đó bằng mọi giá! Sau đó, cách duy nhất để thoát ra là đạt được sức mạnh áp đảo thậm chí vượt qua cả nhân vật chính của trò chơi và trở thành người mạnh nhất!

7 121

See You When the Snow Falls

(Đang ra)

See You When the Snow Falls

Onii sanbomber

Một chàng trai , một cô gái, người sống và người chết - họ sẽ được cảm nhận điều gì trên hành trình ngọt ngào và đắng cay của bản thân?

3 5

Koyanagi-san to

(Đang ra)

Koyanagi-san to

Cùng chung cảnh bị đá, hai người nhanh chóng tìm thấy sự đồng cảm, và rồi…họ đã có một đêm bên nhau.

9 139

"Cậu không thể hôn được, phải chứ?" Khi tôi khiến cô bạn thuở nhỏ luôn trêu chọc mình hiểu chuyện, cô ấy đột nhiên trở nên dễ thương hơn nhiều

(Đang ra)

"Cậu không thể hôn được, phải chứ?" Khi tôi khiến cô bạn thuở nhỏ luôn trêu chọc mình hiểu chuyện, cô ấy đột nhiên trở nên dễ thương hơn nhiều

Sakuragi Sakura

Những con người không thể thành thật với cảm xúc của chính mình mặc dù tình cảm của họ chắc chắn đã dành cho nhau.

31 4315

Web novel - Chương 02

Dịch: Nii

Edit: thầy Lực, Thanh Ngân, Nii

Chương 2: tình dược

“Nô lệ harem”. Một cụm từ đã trở lên phổ biến trong các tác phẩm sáng tạo của Nhật Bản vài năm trở lại đây. Nhân vật chính mua và được vây quanh bởi những nô lệ xinh đẹp. Nếu được đối xử tốt, họ sẽ yêu mến anh; nếu ngược lại, anh sẽ bị căm ghét. Mặc dù có nhiều biến thể đa dạng, chúng đều có chung một motip như vậy.

 Tóm lại, đó là ước mơ của mọi đàn ông và Konoe cũng không phải ngoại lệ. Thuở nhỏ, cậu cũng bị thu hút bởi những nhân vật chính như vậy, rồi những lời của vị giáo viên kia lại càng khiến cậu lay động.. Cậu từng ghen tị dàn hậu cung của họ, ghen tị với sự tự do của họ. Muốn làm người thiện cũng được, muốn làm kẻ ác cũng hay. Trong độ tuổi mới lớn thì ai chả từng mơ mộng về nó mỗi đêm. Ít nhất Konoe cũng đã từng trằn trọc nghĩ về điều đó rất nhiều lần.

 “Nếu có nô lệ, thì ngay cả một kẻ như mình cũng được yêu thương. Nếu ở thế giới khác, mình có thể đồng hành cùng họ, cùng đi khám phá các vùng đất và mở ra một chân trời mới cho chúng ta”.Những ảo tưởng như vậy, rốt cuộc cũng chỉ là ảo tưởng mà thôi. Konoe thở dài, đành lòng chấp nhận thực tại.

 Nhưng giờ đây, những ảo tưởng ấy...

“Heh, cậu muốn một dàn nô lệ harem à?”

Đã trở thành hiện thực.

“Hiểu rồi, hiểu rồi”

“...A, k-không” Konoe lắp bắp, hốt hoảng vì đã phản ứng lại với từ “nô lệ harem” trước mặt một người khác giới. Nhưng nữ giáo viên lại cười ranh mãnh. “Không sao, không sao đâu, đấy là ước mơ của mọi đàn ông mà, phải không”. Cô gật đầu liên tục rồi vỗ vai Konoe.

“...Không, cái đó thì...”

“Tôi hiểu, tôi hiểu mà. Tôi hiểu, tôi hiểu mà. Đàn ông thì ai chả vậy, dù ở chỗ nào cũng như nhau thôi. “Cứ kỳ vọng đi, bao nhiêu cô cũng được. Chỉ cần cậu học được ma thuật sinh mệnh và được công nhận là bậc thầy thì lúc đó kiếm tiền dễ như trở bàn tay.” Cô nói với thái độ thẳng thắn đến mức Konoe không còn khó chịu nữa mà lắng nghe một cách nghiêm túc.

“Có tiền rồi thì mua một tòa dinh thự ở trong kinh đô cũng được đấy, cuộc sống xa hoa với chục em nô lệ vây quanh thì còn gì sướng bằng nữa. Nói thật việc rèn luyện có chút vất vả, nhưng khi qua được bể khổ sẽ được sung sướng thỏa thuê thôi” Nữ giáo viên vỗ vai Konoe, những lời hoa thơm ong bướm lượn quanh một Konoe đang choáng váng, mập mờ tin vào những gì cô nói. “Thật sự có thể làm được sao? Những thứ như vậy thực sự tồn tại sao? Cậu tự hỏi bản thân rằng những gì vừa rồi có phải dối trá không. Nhưng cậu lại nghĩ tới lời thề với thần vừa rồi. “Nếu vậy thì, một kẻ như mình cũng có thể có một dàn nô lệ harem à?” 

“Cuộc đời mình sẽ lại có ý nghĩa chăng?”

"...Lần này, mình sẽ không còn phải chết cô độc trong phòng bệnh nữa. Lần này, mình có thể ở bên cạnh một ai đó – không phải một người thờ ơ, hay xem mình là gánh nặng, mà là một người thật sự quan tâm, yêu thương mình. Liệu rằng, một kẻ vụng về trong giao tiếp như mình, người không giỏi giữ gìn các mối quan hệ, thì cũng xứng đáng được mưu cầu hạnh phúc sao?

“---“

...Trái tim chàng trai đã lay động, có nghe đến từ “vất vả” cũng chẳng quan trọng với cậu nữa.

“Con đường trở thành bậc thầy đầy rẫy chông gai, nhưng tôi tin vào sự nghiêm túc và chăm chỉ của cậu. Cứ yên tâm mà giao phần còn lại cho chúng tôi, với cơ sở giáo dục tốt nhất, chúng tôi sẽ hỗ trợ cậu từ những thứ nhỏ nhặt nhất. Nguyện cho cậu thành nhân thì dù có vài năm hay hàng chục năm đi nữa, chúng tôi nhất định sẽ dốc toàn lực trui rèn cậu, biến cậu trở thành kẻ mạnh nhất.

 “Tôi xin thề với thần linh, rằng những gì hôm nay tôi nói là thật. Tôi không có ý đồ xấu xa nào cả, mà là đang chiêu mộ cậu – một người có tiềm năng, vì lợi ích của mọi người, vì lợi ích của thế giới và của các vị thần.” 

“...Mình... tiềm năng? Mình ư? Thật sao? Chỉ vì mình nghiêm túc?” 

Konoe tự hào với sự nghiêm túc của mình. Đó là cách cậu sống, đó là cách duy nhất để cậu tồn tại. Nếu không làm thế, cậu chẳng tạo được “chỗ đứng” cho bản thân. Konoe – một kẻ phiền phức. Konoe – một kẻ chẳng thể có được một cuộc trò chuyện bình thường. Sự nghiêm túc là thứ vũ khí duy nhất, cậu buộc phải dùng nó để sinh tồn trong xã hội này.

 “...”

 “Nếu mình học được ma thuật sinh mệnh, mình có thể kiếm được rất nhiều tiền. Nếu mình có tiền, mình có thể tạo một dàn nô lệ harem.” 

“Lần này, mình có thể sống một cuộc đời viên mãn, được bao quanh bởi mọi người.” Những mộng tưởng ấy, từ bao giờ đã lấp lánh trên đôi mắt cậu. Cậu không muốn chết trong cô độc nữa, cậu muốn ai đó chìa tay về phía mình khi gặp khó khăn, cậu muốn ai đó đau buồn khi cậu chết. Những mộng tưởng cứ liên tục lảng vảng quanh đầu cậu.

“Không, không được. Bình tĩnh lại tôi ơi.” Đầu óc Konoe quay cuồng. Sự đa nghi ăn sâu trong máu đã kéo cậu về thực tại. “Không đời nào mọi thứ lại suôn sẻ đến vậy”. Cậu liên tục tự nhủ bản thân phải bình tĩnh. “Từ trước tới giờ, cuộc đời của mình có bao giờ thuận lợi đâu.” 

“...Phải rồi, nếu mình mua nô lệ...”

Konoe nghĩ đến vấn đề cốt lõi. Ngay cả khi cậu mua nô lệ về, khả năng làm thân với họ chưa chắc đã thành công. Nhân vật chính có thể dễ dàng thân thiết với nô lệ bởi vì anh ta là “nhân vật chính”. Nô lệ suy cho cùng cũng là con người, họ có quyền được lựa chọn người mình yêu. Còn Konoe, cậu chỉ là một kẻ hạng ba – một kẻ mắc chứng sợ giao tiếp xã hội trầm trọng.

...Nói cách khác, một dàn harem là điều không thể với Konoe.

Nô lệ có thể sống hòa thuận hay không còn phụ thuộc vào phẩm chất của chủ nhân. Konoe dễ dàng hình dung ra một viễn cảnh mà cậu bị nói xấu sau lưng, bị ghét bỏ và sau cùng là bị phản bội. Cậu rồi sẽ lại chết trong cô độc lần nữa. 

 Cuộc đời của Konoe đã bị che khuất trong bóng tối mù mịt, chẳng còn le lói một tia sáng hy vọng nào cả. Vậy nên cậu nghĩ rằng hãy cứ để như vậy mãi mãi.

“...”

 “...Sao vậy?” Nữ giáo viên hỏi với vẻ mặt khó hiểu. Chắc vì Konoe đột nhiên trở lên điềm tĩnh đến lạ thường.

“...Không có gì, em nghĩ em sẽ từ chối. ...Em xin phép”

“Hả? Sao vậy? Này! Đợi đã!”

Konoe cố gắng rời khỏi cuộc trò chuyện, nhưng nữ giáo viên nắm chặt lấy vai cậu. Không còn cách nào khác, cậu đành tường thuật những gì bản thân vừa nghĩ: rằng mỗi người phải biết thân biết phận, rằng một kẻ như cậu không thể duy trì mối quan hệ với họ và cậu sẽ lại bị cô lập. “Vì vậy, mình vẫn nên sống một cuộc đời an toàn như trước đây.” Konoe với khuôn mặt tiếc nuối cố tránh mặt giáo viên.

“Hừmm, duy trì mối quan hệ à... Không sao! Chuyện đó thì không phải lo!”

 “...Hể?”

 “Nếu có suy nghĩ như vậy thì hãy trở thành “bậc thầy” đi.” Nữ giáo viên cười lớn, siết chặt bàn tay đang đặt trên vai cậu. “Này nhóc, nghe rõ đây. Về cơ bản, nô lệ không có nhân quyền, có nghĩa là họ sẽ không thể từ chối mệnh lệnh.” Cô nhìn vào sát mặt Konoe và cười nói. “Một bậc thầy về ma thuật sinh mệnh, về tính chất công việc, họ được làm nhiều điều hơn người khác. Lấy ví dụ nhé: họ được đặc quyền dùng cấm thuật, những lọ thuốc đặc biệt và những công nghệ giả kim bị cấm. Nghĩa là sao nhỉ?”

“Có nghĩa là một bậc thầy có thể sử dụng tình dược.”

“...” 

...Đối với Konoe

Một người chưa từng được ai cần đến.

...Đối với Konoe

Một người chưa từng tử tế nói chuyện với ai.

 “.......Vâng ạ”

Konoe đã để thua trước dục vọng của bản thân. Cậu cứ thế mà lao vào củ cà rốt đang treo trước mặt mình, chẳng ngoảnh mặt lại.

...Konoe nghĩ về tình dược. Một loại thuốc ép buộc người khác phải lòng mình, một loại thuốc thao túng cảm xúc của con người, một loại thuộc vô cùng ích kỷ, đi chệch khỏi đạo đức và là “một loại thuốc của quỷ dữ”. Lương tâm Konoe gào thét, phần lý trí bên trong đang chửi rủa cậu là đồ cặn bã, không thể chấp nhận, không thể nào tha thứ.

“...”

Nhưng... liệu còn ánh sáng nào nữa không? Konoe đã sống gần 30 năm mà chẳng xây dựng được mối quan hệ với ai. Một kẻ như cậu bị cô lập ở bất cứ nơi nào cậu đến, thậm chí đến giờ cậu còn chẳng nhìn nổi vào mắt đối phương khi trò chuyện. 

 “Với tình dược, liệu một kẻ mắc chứng sợ giao tiếp như mình, có thể trở thành người quan trọng với ai đó ư?” Cuối cùng Konoe đành giao phó vào tình dược - thứ ánh sáng méo mó của quỷ dữ.

 

...Ngày tháng cứ thế trôi qua.

Buổi đào tạo tân thủ dành cho những người chuyển sinh cũng đã kết thúc. Mọi người ra về, trừ một số ít, tất cả rời ký túc xá và bắt đầu đi trên con đường đã chọn. Người muốn trở thành mạo hiểm giả thì đến hội mạo hiểm giả, người muốn trở thành pháp sư thì đến hội pháp sư.

“...”

...Và rồi, Konoe cũng đã đến gõ cửa hội ma thuật sinh mệnh. Sau khi được chào đón nồng nhiệt và cảm thấy chán nản vì chỉ thở được hai câu “cảm ơn” và “em sẽ cố gắng ạ”, cậu được dẫn vào sâu bên trong hội. Tại đó, cậu thấy một phân thân của một vị thần mà cậu đã từng nghe đến.

 Hiện diện trước mặt cậu là vị thần lấy hình dạng một thiếu nữ bạch tạng. Khuôn mặt nàng xinh đẹp ngời ngời, trong khi đôi mắt chẳng hề đọng chút ác ý gì tới người đối diện. Nhưng đặc biệt hơn cả chắc chắn là thứ mọc ra sau lưng nàng - cặp cánh đầy mê hoặc của thiên thần, minh chứng cho việc nàng là thực thể toàn năng hơn tất thảy.

“Cậu, có nguyện bước trên con đường sinh mệnh không?” 

“... Con có ạ.” Konoe lắp bắp trả lời. Cậu hơi tránh ánh mặt của nữ thần. Dù biết là bất lịch sự nhưng cậu vẫn không thể nhìn thẳng vào mặt nàng.

“Vậy thì, xin chúc phúc cho cậu, cầu cho hành trình của cậu tràn ngập nụ cười.” Vị nữ thần mỉm cười với Konoe.

Cùng với những lời đó, ánh sáng tràn ngập khắp căn phòng. Konoe cảm thấy thứ gì đó ấm áp đang dần hiện lên trong cơ thể mình...

 

...Và rồi, 30 ngày sau.

Konoe gần như gục chết ở một góc sân tập.