Lỗ hổng trong trái tim anh không thể lấp đầy bằng sự tái sinh

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ta Phong Thần Ở Thế Giới Bí Hiểm

(Đang ra)

Ta Phong Thần Ở Thế Giới Bí Hiểm

敖青明

Lệ quỷ cam tâm tình nguyện dâng hiến sức mạnh: “Đúng vậy, cô ấy chỉ là một đứa trẻ đáng thương, chẳng có năng lực tự vệ mà thôi.”

4 11

Tôi trở thành tên phản diện mắt híp trong game

(Đang ra)

Tôi trở thành tên phản diện mắt híp trong game

Amadeus_

Vì một lý do nào đó, các nữ chính liên tục tỏ ra quan tâm đến tôi.

14 26

Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay Cũng Phải Làm Hầu Gái Để Trả Nợ

(Đang ra)

Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay Cũng Phải Làm Hầu Gái Để Trả Nợ

Huân Lân (醺麟)

Còn Hoàng đế Albert, chỉ lặng lẽ thở dài——bởi ngài thật sự… đang bắt đầu nhớ lại rồi.

323 1233

Shangri-La Frontier ~ Kusoge Hunter, Kamige ni Idoman to su~

(Đang ra)

Shangri-La Frontier ~ Kusoge Hunter, Kamige ni Idoman to su~

Kata Rina

["tỷ lệ đụng quái trong game thánh sao lại có thể vô lí thế......?" ]

305 12697

Web novel - Chương 3

Dịch: Nii

Edit: thầy Lực, Nii

Chương 3: thành thạo

“...Khự, Gaaaaaa”

Konoe gào thét, cậu nôn ra máu, nôn ra cả những thứ trong dạ dày. Nỗi đau đang dày vò tinh thần cậu, khiến đầu óc cậu quay cuồng. Nền đất cậu đang quỳ như biến thành một con thuyền tròng trành, chao đảo.

“Đứng dậy ngay! Quái vật không đợi cậu như tôi đâu!”

Vẫn là nữ giáo viên ấy, nhưng thái độ hoàn toàn khác hẳn hôm mời gọi cậu. Trước mặt cậu giờ đây là một giọng nói chẳng dịu dàng chút nào.

“...Ư... khụ!” Konoe cảm thấy đau đớn tột cùng, định thả lỏng cơ thể thì đột nhiên một âm thanh xé tan không khí vút xuống, Konoe ngay lập tức lăn người qua một bên. Một cây roi giáo huấn quất xuống chỗ cậu vừa quỳ rạp. Konoe lồm cồm ngồi dậy, mình mẩy dính đầy máu pha trộn với thứ nôn mửa vừa rồi. 

“...Ư, a!” Konoe cố gắng lê bước chân đi, cơ thể cậu giờ đây nặng như chì. Nhưng nếu cậu không chạy, chực chờ cậu còn là thứ kinh khủng hơn rất nhiều.

“...Mà, như vậy thì cũng phải thôi.” Konoe vừa chạy vừa nghĩ. Cậu biết sẽ thế này ngay từ đầu rồi, rằng cuộc đời cậu chẳng bao giờ suôn sẻ. Thế giới này thật tàn nhẫn với cậu, và đáng trách hơn là cậu đã phớt lờ những lời của giáo viên khi cô đã cảnh cáo rằng việc huấn luyện đầy rẫy chông gai và khổ ải.

Chỉ cần động não hơn một chút là có thể hiểu được. Nếu mọi chuyện thuận lợi đến vậy thì đã chẳng cần ai phải đích thân chiêu mộ. Một phước lành dễ dàng mang lại tiền bạc, danh vọng, sức mạnh hay thậm chí là phụ nữ như thế thì người ta đã tự tìm đến rồi. Nói thẳng ra, việc phải đi chiêu mộ chính là bằng chứng rõ nhất cho thấy đó là một cái bẫy khiếp đảm.

“...Hộc, hộc...” Giờ đây, Konoe đang phải lê lết bản thân, cơn đau giằng xé mọi ngóc ngách cơ thể, cậu đang chết dần chết mòn vì bài tập quá khắc nghiệt. Một cái kết thích đáng dành cho kẻ đã quá tự mãn.

“Không chạy được thì dốc toàn bộ ma lực cường hóa thân thể đi. Nếu thế mà vẫn không được thì chết quách đi cho xong. Đừng lo, cậu sẽ được hồi sinh sau khi chết.”

“...Hự”

Một kiểu huấn luyện dị dạng, một kiểu huấn luyện sparta địa ngục đối với một công dân Nhật Bản bình thường. Thế nhưng, Konoe có bị lừa không?

Không, cậu không bị lừa. Mọi thứ mà nữ giáo viên nói lúc đó đều là thật. Nếu thành công, tiền tài, danh vọng, sức mạnh, phụ nữ và cả những lọ “thuốc cấm” sẽ nằm trong tay cậu. 

Và lý do là...

“Những bậc thầy chính là người bảo vệ nhân loại. Họ là pháo đài cuối cùng của những người yếu thế, không được phép sơ suất, không được phép thất bại và hơn tất thảy là họ phải thật mạnh mẽ.”

Konoe ngã ngửa khi nhận ra mình đang hướng tới một mục tiêu kinh khủng như vậy. Kể từ ngày khóa huấn luyện bắt đầu, Konoe phải chạy thục mạng và sau những trận nôn mửa ra máu, cậu tuần hoàn ma lực cường hóa thân thể để có thể tiếp tục chạy tiếp. Nếu chẳng may buông lỏng cơ thể, những cú đấm sấm segg sẽ lại giáng vào người cậu lần nữa.

Kết thúc buổi huấn luyện, thể lực của cậu sẽ được cưỡng chế phục hồi nhờ ma thuật sinh mệnh, những thứ chờ đợi cậu tiếp đó không phải là thời gian nghỉ ngơi, mà là những buổi học lý thuyết dồn dập. Konoe chỉ có đúng lấy một ngày nghỉ trong mỗi 10 ngày, còn lại là thời gian cậu rèn luyện ma thuật sinh mệnh. Hơn nữa, trừ thời gian ăn uống và nghỉ ngơi giữa giờ, cậu chẳng còn lấy một quãng nghỉ nào cả. 

Người ta đồn rằng, với một người bình thường, chỉ có ma lực thôi thì không đủ để tinh thông ma thuật sinh mệnh. Trong khi đó, một thiên tài họ có thể đạt đến cảnh giới đó chỉ thông qua việc rèn luyện bình thường. Vì vậy, để bù đắp lại, những người bình thường phải có sức sống mãnh liệt, mà muốn rèn luyện nó, họ phải trở lên thật mạnh mẽ.

Cần một trái tim kiên cường như tảng đá, một cơ thể cứng cáp như sắt thép, một sức mạnh võ thuật áp đảo như cơn bão, để một người bình thường có thể sử dụng ma thuật tối thượng mà đáng lẽ họ chẳng thể nào mơ tới. Chỉ khi vượt qua bài huấn luyện này, vượt qua ải địa ngục này, họ mới có thể chạm tới sức mạnh thực sự. 

“Kẻ địch cướp mất tay, ta dùng chân để đánh trả. Chúng chặt đứt cả đôi chân, ta sẽ dùng răng, dùng mọi thứ trên cơ thể nghiền nát chúng. Hơi thở có tắt lịm thì ý chí chiến đấu cũng phải làm chúng khiếp hãi! Sứ mệnh của những bậc thầy là phải trở thành bức tường thép, là tấm khiên sống chặn đứng mọi hiểm nguy trước khi chúng chạm đến mạng sống của những người dân vô tội!” Nữ giáo viên nói với giọng đanh thép.

...Cậu từng nói đừng có đòi hỏi quá đáng, không đời nào làm được mấy chuyện như vậy.

Toàn thân không có chỗ nào là không đau nhức, trái tim như sắp vỡ vụn. Một người bình thường như cậu không thể nào chịu nổi mức huấn luyện này. Cậu muốn bỏ chạy ngay lập tức, muốn nói rằng mình sẽ từ bỏ.

...Nhưng

“...!!”

Nhưng Konoe vẫn gắng gượng chạy, bởi vì cậu có mục tiêu phía trước. Nô lệ harem, tình dược, cho dù chúng có thối nát đến mức nào đi nữa. Lần này, lần này cậu nhất định phải làm được.

“Konoe, tại sao con lại đến nơi này? Tại sao con lại nhắm đến vị trí “bậc thầy”?”

Đúng vậy, nếu nỗ lực, chắc chắn sẽ đạt được. Nếu nỗ lực, chắc chắn sẽ không còn cô đơn nữa. Nếu nỗ lực, chắc chắn một tương lai đầy hứa hẹn phía trước sẽ đợi chờ cậu.

Nếu là ở thế giới cũ, ở nơi gọi là Nhật Bản. Dù cho có cố gắng thế nào đi nữa, kết quả sẽ chỉ là thất bại. Trong một xã hội mà kỹ năng giao tiếp là điều tối quan trọng thì Konoe lại chẳng có được thứ đó, không có quyền để có được thứ đó. Cậu chỉ có thể sống trong cô độc, mãi mãi một mình cho đến chết.

Không ai tâm sự với cậu khi cậu đang hấp hối. 

Không ai nắm lấy tay cậu khi cậu cần.

Không một ai, không một ai cả.

“...Nhưng tại thế giới này, chỉ cần cậu nỗ lực thì cậu có thể đạt được”

Konoe không màng khó khăn, không ngại học tập. Vì trước giờ cậu đã luôn làm vậy. Đó là những gì duy nhất cậu có thể làm.

Gia đình là thứ duy nhất cậu gắn bó cũng đã tan vỡ, cậu không có lấy nổi một người bạn, tiền chơi bời cũng không. Thứ duy nhất cậu có là thời gian rảnh rỗi. Vì thế, cậu đã dùng nó để học hỏi không ngừng. Mặc dù không có cái đầu hơn người nhưng cậu dùng chính sự nỗ lực để bù đắp.

Nhưng cũng không phải vì thế mà xã hội xa lánh cậu. Cậu vẫn được nhà nước trợ cấp, nhờ vậy cậu đã đỗ vào một trường đại học kha khá. Sau này nhờ học thuộc lòng mấy câu phỏng vấn mà cậu vẫn bám trụ được vào một công ty danh tiếng.

...Nhưng kết quả của những sự nỗ lực ấy...

“...Đủ rồi, Mình không muốn chết trong cô độc nữa.”

Konoe rất sợ điều đó, cậu không đòi hỏi ai đó ở bên cạnh mình, nhưng ít nhất, ít nhất hãy để ai đó đau buồn vì cậu. Chỉ cần vậy thôi, Konoe đã có thể...

“...Ước gì, mình không được sinh ra.”

Con đã nghĩ về nó khi đang hấp hối phải không?

“...Khự, hộc hộc, khụ!”

Vì thế, lần này, Konoe vẫn tiếp tục chạy. Cậu nuốt ngược lại thứ vừa định nôn ra, phớt lờ cơn đau và cố gắng tiến về phía trước...

Và rồi một năm sau.

Tâm trí Konoe hoàn toàn sụp đổ.

“...Quá bất khả thi rồi.”

Bậc thầy là một gánh nặng quá lớn đối với một người bình thường.

Konoe nghĩ rằng mình không thể tiếp tục được nữa. Việc huấn luyện cứ diễn ra liên tục từ sáng đến tối. Hoàn thành mục tiêu này thì mục tiêu khác xuất hiện, quen với cấp độ huấn luyện này thì một cấp độ khó hơn được thiết lập. Mỗi ngày, mỗi ngày trôi qua như vậy cũng đã phá vỡ lớp ý chí cuối cùng của cậu. Nhưng cũng thật ngạc nhiên khi cậu có thể trụ tới một năm. Konoe nghe loáng thoáng rằng những người chuyển sinh khác nếu cùng mục tiêu trở thành bậc thầy như cậu thì họ trụ được cùng lắm 10 ngày là chạy mất dép. Thực tế là cậu đã phá vỡ kỷ lục ngay từ đầu.

Chỉ có những cá nhân phù hợp mới có thể sống sót qua cuộc huấn luyện địa ngục trần gian như vậy. Konoe nghe người ta kể rằng: "Những kẻ không mang theo gánh nặng trên vai sẽ không thể nào tu luyện thành Bậc thầy được."

“...Từ bỏ thôi.” Konoe nghĩ mình đã cố gắng hết mức, sức mạnh hiện tại quá đủ để cậu sống tốt khi rời khỏi đây. 

Gần đây, cậu đã có thể đánh bại quái vật cấp trung theo hạng của hội mạo hiểm giả. Hơn nữa, cậu cũng đã có thể dùng được ma thuật hồi phục trung cấp. 

Vậy thì điều đó có ý nghĩa gì?

Konoe từng nghe kể rằng tại đất nước này, nếu chỉ cần đạt được cấp độ thấp ở bất kỳ lĩnh vực nào, ta có thể kiếm đủ tiền để trang trải cuộc sống. Chẳng phải xa hoa nhưng ít nhất, duy trì một gia đình hạnh phúc thì không thành vấn đề với cậu.

Trong xã hội này, Konoe đã đạt đến trung cấp ở những hai lĩnh vực. Nghĩa là đã quá đủ để cậu có một cuộc sống ấm no. Ngoài ra, nếu là người bình thường thì phải mất tận 20 năm mới có thể học được ma pháp hồi phục trung cấp. Ấy vậy mà Konoe chẳng mất tới 1 năm. Cậu sốc thay vì vui mừng khi nghe được điều đó, có lẽ cảnh địa ngục trần gian đã bào mòn tâm trí cậu quá nhiều.

“...Rốt cuộc thì, mình cũng chẳng thể tạo một dàn harem nô lệ bằng tình dược ha.” Trong một khoảnh khắc trái tim tan vỡ, Konoe đã nghĩ như vậy. Một người bình thường thì phải biết thân biết phận, giấc mơ ấy từ bao giờ đã vượt khỏi tầm với của cậu rồi.

“...”

Và rồi, dưới một bầu trời đêm lấp lánh sao, khi buổi huấn luyện kết thúc, cậu bước đi trên hành lang học viện để tìm người giáo viên và nói với cô về quyết định từ bỏ của mình.

Huấn luyện trở thành bậc thầy rất khó khăn nhưng việc từ bỏ nó lại thật dễ dàng. Chỉ cần nói với cô ấy những suy nghĩ của mình, giống như những người tiền nhiệm đã làm. Chỉ cần Konoe...

“...?”

Ngay khoảnh khắc đó, Konoe bỗng giật mình nhận ra.

Trong hành lang dẫn đến phòng của nữ giáo viên, có một thứ gì đó. Không, nó không phải là “thứ gì đó.” Konoe biết rất rõ, cậu từng thấy qua rồi.

Đó là đôi cánh lấp lánh, cùng màu với mái tóc trắng muốt. Đi cùng với đó là một khuôn mặt xinh đẹp đến ma mị và đôi mắt đỏ rực như máu. Ánh sáng lóe lên từ đôi mắt đang chăm chú nhìn về phía cậu ở một góc hành lang.

...Vị thần, đang ở đó.

======

Tiêu chuẩn ma thuật hồi phục.

Cấp thấp nhất: Nỗ lực vì sở thích.

Cấp thấp: Nỗ lực vì nghề nghiệp.

Cấp trung: Giới hạn của người bình thường.

Cấp cao: Giới hạn của người giỏi.

Cấp cao nhất: Giới hạn của thiên tài.

Bậc thầy: Giới hạn của sự sống.