Lỗ hổng trong trái tim anh không thể lấp đầy bằng sự tái sinh

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Cô bạn cùng lớp xinh đẹp này, sẵn sàng trả tiền chỉ để được làm bạn với tôi.

(Đang ra)

Cô bạn cùng lớp xinh đẹp này, sẵn sàng trả tiền chỉ để được làm bạn với tôi.

Aya Hazuki

Dù vậy, đây vốn chỉ là một công việc bán thời gian. Và đã là công việc, thì sớm muộn gì nó cũng sẽ có lúc phải kết thúc…

3 6

Chuyển sinh thành quý tộc phản diện và lười biếng, tôi trở thành kẻ mạnh nhất học viện

(Đang ra)

Chuyển sinh thành quý tộc phản diện và lười biếng, tôi trở thành kẻ mạnh nhất học viện

Kikuchi Kousei

Tôi nhất định phải tránh điều đó bằng mọi giá! Sau đó, cách duy nhất để thoát ra là đạt được sức mạnh áp đảo thậm chí vượt qua cả nhân vật chính của trò chơi và trở thành người mạnh nhất!

7 121

See You When the Snow Falls

(Đang ra)

See You When the Snow Falls

Onii sanbomber

Một chàng trai , một cô gái, người sống và người chết - họ sẽ được cảm nhận điều gì trên hành trình ngọt ngào và đắng cay của bản thân?

3 5

Koyanagi-san to

(Đang ra)

Koyanagi-san to

Cùng chung cảnh bị đá, hai người nhanh chóng tìm thấy sự đồng cảm, và rồi…họ đã có một đêm bên nhau.

9 139

"Cậu không thể hôn được, phải chứ?" Khi tôi khiến cô bạn thuở nhỏ luôn trêu chọc mình hiểu chuyện, cô ấy đột nhiên trở nên dễ thương hơn nhiều

(Đang ra)

"Cậu không thể hôn được, phải chứ?" Khi tôi khiến cô bạn thuở nhỏ luôn trêu chọc mình hiểu chuyện, cô ấy đột nhiên trở nên dễ thương hơn nhiều

Sakuragi Sakura

Những con người không thể thành thật với cảm xúc của chính mình mặc dù tình cảm của họ chắc chắn đã dành cho nhau.

31 4315

Web novel - Chương 1

Dịch: Nii

Edit: 鈴木松井 (zẻo), thầy Lực, Nii

Chương 1: sự tái sinh

Chương 1 sẽ dài hơn.

============

...Vào một ngày xuân nọ, Konoe đã được triệu hồi đến thế giới khác.

Cậu đã chết. Khi ý thức dần mơ hồ, tầm nhìn cậu đã mờ đi và giờ đây cậu tỉnh lại trong một căn phòng rộng lớn ở một nơi xa lạ.

“---?”

Konoe sững sờ không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Rõ ràng cậu đã chết vì bạo bệnh. 

Căn bệnh quái ác xuất hiện vào ngày sinh nhật cuối cùng của tuổi đôi mươi. Khi nhận ra thì đã quá muộn. Cậu đau đớn, cậu vật lộn, cậu cố gắng chống chọi nó. Nhưng rồi chẳng mất tới 3 tháng, căn bệnh đã khiến cậu trút hơi thở cuối cùng.

Konoe chết trong sự cô độc, giờ đây cậu lại thấy mình ở một nơi chẳng mấy quen thuộc.

 “---?”

Bối rối trước những gì trước mắt, Konoe ngước nhìn lên. Xung quanh cũng toàn những người có hoàn cảnh tương tự, họ cũng đều ngơ ngác giống cậu.

Cậu không thể hiểu nổi và ôm đầu tự hỏi “chuyện quái gì đang xảy ra đây?”. Sau đó cậu nhéo má rồi lại chớp mắt và mong rằng đây chỉ là một giấc mơ. Tình trạng ấy kéo dài một thời gian. Đột nhiên, bức tường trong đại sảnh mở ra. Một người đàn ông bước vào và tuyên bố:

 “...Chúng ta cần công nghệ từ thế giới của các người.”

30 ngày trôi qua kể từ hôm đó.

 Trong khoảng thời gian này, Konoe nhận ra rằng thế giới này đang rơi vào trạng thái trì trệ. Và để thay đổi cục diện, người ta đã quyết định triệu hồi những kỹ sư và nhà khoa học tài năng đến từ Trái Đất.

Nhưng có một vấn đề, nó chỉ quét ngẫu nhiên những linh hồn vừa rời khỏi thể xác bằng một tấm lưới ma thuật khổng lồ. Hậu quả là, vô số người không liên quan đã bị kéo sang theo và Konoe là một trong số đó. 

Điều đáng nói là cậu chẳng có chút kiến thức hay tài cán đặc biệt nào. Nói thẳng ra cậu chỉ là một nhân vật quần chúng vô tình bị cuốn vào câu chuyện này, một kẻ tồn tại mờ nhạt đến mức có cũng như không.

“Được rồi, bây giờ tôi sẽ thu bài kiểm tra.”

Nhưng cũng không phải vì thế mà họ bỏ mặc những người như cậu – những nhân vật quần chúng. Có thể nói, thế giới này rất tử tế. Họ thậm chí còn chăm sóc cậu đàng hoàng và không ghẻ lạnh bất cứ ai cả. Thế là, Konoe – một người chẳng có tài cán gì vẫn đang miệt mài làm bài kiểm tra thế này.

 Nơi ở hiện tại là một phòng học trong cơ sở giáo dục của đất nước này. Cùng lớp với cậu là những người được triệu hồi khác.

 Nội dung bài kiểm tra hôm nay là về địa lý thế giới. Nó cũng tương tự như môn học ở thế giới cũ – bao gồm các câu hỏi như tên các quốc gia, kích thước của thế giới và những thông tin trong thế giới ngầm.

“...”

Người ta đồn rằng những kiến thức này hoàn toàn vô dụng khi ra khỏi đây. Vậy nên, những người được triệu hồi khác chỉ làm bài qua loa. Nhưng Konoe, cậu lại ôn tập kỹ càng và làm bài nghiêm túc...

...Tại sao à? Đơn giản là cậu chẳng có việc gì để làm.

“...”

Konoe khẽ thở dài, nhớ lại bài kiểm tra vừa rồi.

 Đất nước cậu đang cư ngụ có diện tích tương đương với lục địa Á-Âu trên Trái Đất. Còn hành tinh này thì rộng lớn hơn gấp nhiều lần. Ở dưới lòng đất tồn tại những hầm ngục giống như trong mấy bộ fantasy. Và cũng từ nơi đó tràn ra những con quái vật gớm ghiếc và dịch bệnh. Người ta đồn rằng những hầm ngục này được tạo ra bởi một tà thần.

Sứ mệnh của những người sinh ra trên thế giới này là phá hủy chúng và để tạo thế cân bằng, các vị thần cũng ban cho nhân loại sức mạnh...

Đáng tiếc, Sứ mệnh đó đang rơi vào bế tắc.

Nói ngắn gọn, nó quá rộng lớn. Theo những gì được ghi chép. Hầm ngục dưới lòng đất trải dài gấp nhiều lần hành tinh này. Không biết phải khám phá bao xa nữa, không biết phải mất bao lâu nữa, họ cứ đi mãi đi mãi nhưng chẳng với được tầng sâu nhất. Nó cứ như là một cái hố đen không đáy vậy. Sức người chẳng thể nào khám phá hết được. Dù tồn tại phép dịch chuyển nhưng suy cho cùng cũng chỉ là kỹ năng cá nhân, không phải ai cũng thi triển được và cũng chẳng thi triển lên nhiều người được.

Nói cách khác, không phải là vì kẻ thù quá mạnh, mà là do giới hạn về mặt vật lý.

Có vẻ tà thần chẳng muốn bất kỳ ai đủ sức chinh phục hắn. Nếu nói là hèn hạ, thì quả thực đúng - nhưng trong ván cờ sinh tử này, đó lại là một nước đi tàn nhẫn mà hợp lý.

Kết quả là suốt mấy trăm năm qua, việc chinh phục vẫn dậm chân tại chỗ. Quái vật vẫn tràn ra, dịch bệnh vẫn hoành hành. Có một kẻ thù không đợi trời chung nhưng lại chỉ có thể bất lực đứng nhìn. Vì thế, đã đến lúc cần một bước ngoặt – một thứ có thể thay đổi cục diện.

 Và đó chính là công nghệ từ thế giới khác. Xe hơi, tàu hỏa, máy bay, hay thậm chí là vũ khí quân sự. Không chỉ lấy đơn lẻ mà là cả một hệ thống sản xuất hàng loạt. Vậy nên, người trái đất được triệu hồi cũng chính vì mục đích này.

“Xong rồi~ Xong rồi~”

“Đi ăn gì không?”

Kết thúc bài kiểm tra, những người được triệu hồi lập tức đứng dậy, vội vã rời khỏi lớp. Đã một khoảng thời gian trôi qua từ khi đến thế giới này. Konoe và những người khác dần thích nghi với nhịp sống ở nơi đây. 

Không ai giam giữ họ cả. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ được giao, họ có thể tự do đi lại, khám phá thành phố. Kẻ mua sắm, người giải trí. Cuộc sống của họ giờ đây chẳng khác nào một kỳ nghỉ dài.

 “...”

 Còn Konoe thì sao?

Cậu không ra ngoài chơi. Cũng chẳng có ai chơi cùng. Cậu lủi thủi một mình và chỉ biết cắm đầu vào học.

Dù đã trôi qua một kiếp người, nhưng cậu cũng chỉ biết cúi đầu xuống để không phải chạm mặt bất kỳ ai.

Đó là Konoe

Một kẻ mắc chứng sợ giao tiếp.

 

 “...”

 ...Vài phút sau, Konoe ngẩng mặt lên.

Khi mọi người đã đi hết, cậu mới lặng lẽ rời khỏi lớp học. Vừa đi vừa thầm nghĩ “Mọi người trông có vẻ rất hạnh phúc nhỉ?”

“...”

Konoe bước ra ngoài hành lang, ngước ra ngoài cửa sổ. Đám người chuyển sinh đi lại trong bầu không khí có vẻ rất vui vẻ.

Không có ai bi quan cả. Ít nhất là trong tầm mất cậu.

 ...Thế là, Konoe bắt đầu cảm thấy điều này có phần kỳ lạ.

 Rõ ràng là họ đã bị gọi đến một thế giới hoàn toàn xa lạ. Trong tay chẳng có kiến thức, chẳng có tài sản, ngay cả phong tục tập quán cũng khác biệt. Sống nơi đất khách quê người, không có lấy một người thân thích, lẽ ra họ phải cảm thấy vô cùng bi quan và cô đơn mới phải.

Dù cho họ được ban tặng cuộc sống mới sau khi chết. Nhưng khổ đau vẫn là khổ đau. Không có gì lạ nếu ai đó lo lắng đến mất ngủ cả.

 Thế mà mọi người vẫn lạc quan như vậy...

“...Nhờ ơn thần linh chăng?”

Nói một cách ngắn gọn thì đúng là như vậy.

Dĩ nhiên, đó không phải thứ sức mạnh kinh thiên động địa như trong truyện tranh, nhưng họ được ban cho đủ năng lực để sống một cuộc đời bình thường dư dả. Một người chuyển sinh được triệu hồi trước đó một năm đã cười mà nói như vậy.

Cứ thế, nhờ vào sự bảo hộ của thần linh mà họ có thể vô tư vui chơi.

“...Thật biết ơn.”

Dĩ nhiên, Konoe cũng cảm thấy may mắn. Bởi vì cậu chỉ là một kẻ hạng ba – một kẻ mà chỉ cần ném vào một bộ phim kinh dị là sẽ chết trong tức khắc.

Ban đầu cậu cũng nghi ngờ chuyện này, nhưng sau 1 tháng tới đây thì có vẻ nó là thật.

 “Phải cảm tạ thần linh mới được...”

Cậu đã nghĩ vậy trong khi vừa dâng lên những động tác cầu nguyện đã được dạy.

 “...”

Trong lúc đang miên man suy nghĩ, Konoe đã đến nơi mình muốn - một thư viện ở cuối hành lang và cũng là nơi cậu thường lui đến.

Konoe bước vào thư viện, đến chỗ kệ sách tham khảo. Cậu lấy ra tài liệu liên quan đến bài học hôm nay rồi ngồi vào bàn như thường lệ.

Vừa mở sách ra ôn tập thì...

“...Này, cậu là... Konoe phải không nhỉ?”

“...!”

Ngay khoảnh khắc đó, một giọng nói vang lên bên cạnh khiến Konoe giật nảy mình.

“...Giáo viên?”

Cố lấy lại bình tĩnh, cậu quay lại nhìn.

Hiện ra trước mặt cậu là một nữ giáo viên trẻ tuổi, từng dạy cậu vài buổi. Với vẻ ngoài chỉ khoảng đầu hai mươi, cô gây ấn tượng mạnh mẽ bởi mái tóc dài màu bạc óng ả, buông xõa bồng bềnh và chiếc áo khoác trắng tinh khôi - khiến cô nổi bật tựa như một tiên nữ giữa đời thực.

Cô bước đi nhẹ nhàng, dần tiến lại gần Konoe, rồi đột nhiên khen ngợi cậu.

“...Yô, nghe nói cậu chăm chỉ lắm, còn đạt được điểm cao nữa, đúng không?”

 “Đi học đầy đủ, sinh hoạt ở ký túc xá cũng rất nề nếp. Cậu thật là một học sinh nghiêm túc đấy ha.”

“Thế, Konoe đây...”

“...C-cảm ơn cô ạ. Chăm chỉ đúng là điểm mạnh duy nhất của em ạ.”

Konoe trả lời, cố giữ cho giọng nói mình không run rẩy.

Một kẻ mắc chứng sợ giao tiếp xã hội nghiêm trọng, đến mức dù có thể gượng gạo bàn chuyện công việc, nhưng lại hoàn toàn không thể tham gia những cuộc trò chuyện xã giao.

 Và Đó chính là Konoe.

Mặc dù câu vừa rồi chưa đến nỗi gì nhưng cậu không khỏi cảm thấy khó xử.

Konoe là kiểu người mà khi thấy ai đó quá đẹp, cậu lại càng tránh xa. Vị giáo viên trước mắt chả khác nào kẻ thống trị phái đẹp và khiến chàng trai nhà ta càng thêm rối bời.

 “Hừm hứm, vậy à. Chăm chỉ là điểm mạnh của cậu nhỉ.”

 Nhưng cô ấy giáo viên chẳng quan tâm sự khó xsử của cậu mà càng tiến sát lại gần hơn.

 Konoe không thể không thừa nhận cô là người đẹp đến mức cậu chưa từng thấy ai trên trái đất sánh bằng.

 ...Nhưng cậu không cảm thấy vui vẻ gì.

Trái lại, cậu quay mặt đi, muốn lùi ra xa hơn.

 “À này, em.”

“...Vâng?”

“Em đã quyết định chọn phước lành nào chưa?”

...Nữ giáo viên hỏi Konoe.

...Phước lành là gì?

Đó là thứ sức mạnh mà bất cứ ai trong thế giới này cũng sở hữu. là một món quà được các vị thần ban tặng cho người dân nơi đây. Thế giới này tồn tại vô số vị thần, và mỗi vị lại ban phát một phước lành riêng biệt, như tăng cường ma thuật hay giúp học kỹ năng nhanh chóng. Đây vừa là phương thức sinh tồn tối quan trọng, vừa là thứ không thể thiếu trong cuộc sống. Thế nhưng, phước lành hoàn toàn phụ thuộc vào dòng máu và nơi sinh ra, khiến việc tự lựa chọn phước lành là điều bất khả thi.

 Sức mạnh to lớn nhưng cũng đi kèm hạn chế. Nhiều người đã phải từ bỏ ước mơ vì phước lành không phù hợp. Nhưng cũng không phải không có ngoại lệ.

 ...Những người chuyển sinh có thể lựa chọn phước lành. Đó chính là đặc ân lớn nhất dành cho họ.

Người chuyển sinh không bị ràng buộc bởi dòng máu và nơi sinh. Vậy nên họ có thể tự do lựa chọn phước lành mình thích, hơn nữa các vị thần còn ban thêm cho họ một chút ưu ái nữa.

Họ có thể chọn bất kỳ phước lành nào, cho dù là hệ hỗ trợ chinh phục hầm ngục hay là hệ sản xuất. Đến mức có cả những nỗi phiền muộn xa xỉ kiểu “tự do quá hóa khổ”.

 “...Em vẫn chưa quyết định.”

Konoe đang phân vân, có quá nhiều lựa chọn khiến cậu khó có thể thu hẹp. Giả kim thuật với ma thuật không gian khá thú vị đấy, nhưng cậu chẳng có lý do gì để chọn nó cả. 

 Những người khác bàn tán với nhau, còn Konoe thì bị cô lập.

 “Nhưng mà... tại sao cô lại hỏi mình chứ?”

 “...À, hiểu rồi hiểu rồi!”

“...!?”

“Cậu có muốn nghe gợi ý không?”

“..............Hả?”

 “Hãy chọn “ma thuật sinh mệnh” ấy”. Cô đảm bảo nó sẽ phù hợp với cậu.”

Nữ giáo viên nói nó rất phù hợp với người nghiêm túc như cậu.

 “...Ma thuật sinh mệnh?”

“Muốn trở thành kẻ mạnh nhất, trước tiên Phước lành của cậu cũng phải là thứ mạnh nhất đã. Nói vậy chứ, làm pháp sư sinh mệnh cần rất nhiều nỗ lực. Duyên thay cậu lại là người chuyển sinh, sức mạnh phước lành vốn đã tiềm tàng trong cậu rồi, chẳng phải quá hợp còn gì?.”

“...”

“Thấy sao, nó không khắt khe về mối quan hệ sư đồ như mấy hệ chế tạo khác, chưa kể còn ăn đứt các phước lành khác ở mảng cơm áo gạo tiền... Hời thế còn gì nữa?”

Konoe cũng đã nghe về ma thuật sinh mệnh.

Nói một cách đơn giản, đó là ma thuật chữa lành. Thế nhưng, ma thuật sinh mệnh vốn được xem là đỉnh cao trong hệ ma thuật trị liệu. Nói tóm lại, nó là ma thuật của một bác sĩ chuyên môn cao. Chắc chắn tiềm năng của nó rất lớn.

 Thực ra, Konoe cũng từng xem nó như một lựa chọn. Nhưng cậu lại quên bẵng đi mất khi bị thu hút trước sự đa năng và thú vị của ma thuật không gian. Để mà nói thì bất kỳ pháp sư nào cũng có thể sử dụng ma thuật chữa lành ở mức cơ bản, và dùng nó để hồi phục những vết thương nhỏ.

 ...Nhưng rồi nữ giáo viên siết chặt vai cậu.

 “...Nhìn thấy toàn nhà kia không. Đúng, toà lớn nhất đó. Nó không phải là một dinh thự quý tộc đâu, nó là toà nhà của pháp sư sinh mệnh đó. Chẳng mấy ai đủ tiền mà duy trì nổi nó đâu cậu hiểu chưa?”

 “...Dạ, à vâng.”

 “Cậu biết không, chữa lành chỉ là vỏ bọc bên ngoài của ma thuật sinh mệnh. Cái mạnh của nó là ở khả năng cường hóa thể chất siêu việt nữa. Chỉ cần có nó, cậu có thể trở thành một nhà thám hiểm xuất sắc. Nói đâu xa, cứ thử nhìn vào cuộc thi võ thuật hàng năm được tổ chức ở vương quốc này xem. Có cái giải nhất nào là không thuộc về pháp sư sinh mệnh không?”

“...Em hiểu rồi... ạ.”

 “Pháp sư sinh mệnh có thể dễ dàng tạo quan hệ với giới thượng lưu, nhờ đó mà rất nhiều người được phong tước và đạt được thành tựu. Như vậy còn hơn là làm một mạo hiểm giả quèn, còn phải tính xem ngày mai ăn đủ ba bữa đúng không?”

 “...Thật ạ?”

Những lời quảng bá ngọt ngào cứ dồn dập tấn công Konoe, khiến cậu nhóc chìm trong bối rối. Nhưng khuôn mặt cậu cũng không giấu nổi sự ngạc nhiên mà chăm chú lắng nghe. Có lẽ sự nghiêm túc là thứ mà cậu tự hào nhất lúc này.

 “Chưa hết, tuổi thọ của họ cũng tăng lên nữa. Dù có kẻ rèn luyện ma lực và sinh lực để kéo dài tuổi thọ đấy, nhưng cũng không tránh được sự già khọm. Ma thuật sinh mệnh thì khác, nó giúp cho người sở hữu có được vẻ trẻ trung lâu dài đấy.”

 “...Hả?”

Nữ giáo viên cứ tiếp tục quảng bá ma thuật sinh mệnh cho Konoe.

Chỗ này tốt, chỗ kia cũng tốt. Konoe lắng nghe với vẻ mặt nghiêm túc, nhưng...

“...Nhưng sao cảm thấy nó...”

Nữ giáo viên toàn nói những mặt tốt, cậu thấy thật đáng ngờ khi cô chả đề cập đến nhược điểm nào. 

 Konoe rất đa nghi. Sự đa nghi phải ngang với sự nghiêm túc của cậu. 

Chứng sợ giao tiếp, tính cách hướng nội, sự đa nghi chẳng thể nào biến mất kể cả cậu đã chết một lần. Nghi ngờ mọi thứ trước tiên đã ăn sâu vào linh hồn của cậu.

 “...”

 Mặc dù muốn tin lắm, nhưng lời từ giáo viên quá đỗi đẹp đẽ. Những kẻ lừa đảo đáng ngờ thường chỉ nói mặt thuận lợi. Hơn nữa, vẻ đẹp của cô ấy càng thêm tính nghi ngờ trong trường hợp này. Konoe nghĩ đến trò “mỹ nhân kế”.

“...Em hiểu rồi, em sẽ xem nó như là một lựa chọn.”

Vì vậy, Konoe bịa một câu từ chối qua loa, định rời đi thì...

“Đợi đã, cậu không có mục tiêu nào sao? Đúng là nó cần sự nỗ lực nhưng với nó cậu có thể đạt được bất kỳ điều gì đấy?”

...Cô cố níu giữ Konoe lại.

 Cậu thầm nghĩ, chính vì vậy nên nó càng đáng ngờ.

 “Cậu vẫn còn nghi ngờ à? Nhưng mà Konoe này, những gì tôi nói đều là sự thật. Tôi cũng chẳng có ác ý gì với cậu cả. Chỉ là những người đạt đến đỉnh cao của ma thuật sinh mệnh rất ít. Vậy nên tôi chỉ mong càng nhiều người thử sức với nó càng tốt.”

 “Nếu cậu không tin, tôi sẽ thề với thần. Rằng những gì tôi nói về ma thuật sinh mệnh hôm nay đều là sự thật.”

 “...Thề với thần.”

 Konoe ngạc nhiên. Lời thề với thần linh chính là lời thề nặng nề nhất thế giới này. Những gì đã thề chính là tuyệt đối. Và khi vi phạm nó, phước lành sẽ mờ dần, trở lên yếu đi, và mọi nỗ lực từ trước đến giờ sẽ trở lên vô nghĩa.

Tất cả các giáo viên đều đã nhắc đi nhắc lại rằng không được thề một cách tùy tiện. Cậu cũng đã nghe qua câu chuyện về một người chuyển sinh bị mất phước lành vì lời thề cẩu thả trong quá khứ. Những câu chuyện tương tự cũng được viết trong cuốn sách tại thư viện này.

 ...Vì vậy chẳng còn lý do mà nghi ngờ nữa.

“Đúng rồi, nếu tin rồi thì hãy suy nghĩ lại nhé.”

Nữ giáo viên nhìn thẳng vào mặt cậu, chậm rãi nói.

 “Tiền bạc, danh vọng... hay thậm chí là phụ nữ, cái gì cũng có thể đấy. Cậu muốn lập dàn harem đúng không. Dễ thôi, mua 100 nô lệ xinh đẹp về hầu hạ cũng được hết.”

 “....Nô lệ? Harem?”

 ==========

Giới thiệu nhân vật

Konoe: Một kẻ mắc chứng sợ giao tiếp xã hội – nhân vật chính.

 Nữ giáo viên: Hơi đáng ngờ nhưng lại rất chân chính. Xinh đẹp. Rất rất mạnh. Dù nói như thể là chuyện của người khác nhưng cô lại là kẻ độc chiếm ngôi vô địch giải võ thuật suốt hàng chục năm.

 Nhân tiện, lời thề với thần là tuyệt đối... là thật đấy.