Linh Năng Thám Tử • Fujisaki Touka không cười nhạo trước thảm kịch của loài người

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

181 4070

Tutorial ga Hajimaru Mae ni: Boss Chara-tachi wo Hametsu sasenai Tame ni Ore ga Dekiru Ikutsuka no Koto

(Đang ra)

Tutorial ga Hajimaru Mae ni: Boss Chara-tachi wo Hametsu sasenai Tame ni Ore ga Dekiru Ikutsuka no Koto

Kotatsu Takahashi

Từng bước một, anh ta bắt đầu "chinh phục" những con boss của thế giới này──những kẻ vốn là boss ẩn mạnh nhất, những con boss ám ảnh trong các ngả rẽ bi kịch của trò chơi. Và rồi──!

40 0

Nogizaka Asuka no Himitsu

(Hoàn thành)

Nogizaka Asuka no Himitsu

Igarashi Yuusaku

Bạn cùng lớp của tôi, Asuka Nogizaka, thật sự hoàn hảo. Cô ấy có thành tích xuất sắc, là thần tượng quyến rũ nhất trường, và được công nhận là một trong những người giỏi nhất.

40 1

Chrome Shelled Regios

(Hoàn thành)

Chrome Shelled Regios

Shūsuke Amagi

Một lần nữa, Layfon bị buộc phải quay trở lại thế giới Quái vật bẩn thỉu và bảo vệ thành phố nơi anh sống. Nhưng những bí mật của thế giới này vẫn chưa được hé lộ.

170 7332

Trái cây của sự tiến hóa - Vô tình có được cuộc sống của kẻ chiến thắng

(Đang ra)

Trái cây của sự tiến hóa - Vô tình có được cuộc sống của kẻ chiến thắng

Miku

Nhân vật chính là một kẻ bị bắt nạt, Hiiragi Seiichi. Khi cậu đang bị bắt nạt ở trường như thường lệ và ngày hôm đó cũng sắp kết thúc, đột nhiên từ loa phát thanh của trường, một giọng nói tự xưng là

6 1

Quyển 1 - Vụ án 5: Vĩnh biệt, vị thần sống

——Người ta từng nói, Touka chính là thần.

——Nhưng Touka đã không thể trở thành thần.

——Và rồi, thần chết.

——Không phải ai khác, người chết chính là 『thần』 của tông gia.

Hãy kể về chuyện khi 『thần』 chết.

Saku được cử đến bên cạnh Fujisaki Touka để làm hầu cận, nhưng Fujisaki Touka đã không được chọn làm 『thần』. Sau đó, Saku đã gặp mặt 『thần』 của tông gia, và được yêu cầu trở thành hầu cận của 『thần』. Nhưng Saku đã từ chối với lý do cậu có Touka. Cậu đã để lại 『thần』 một mình trong khu vườn tựa như vĩnh hằng đó và rời đi.

Cái chết của 『thần』 đã xảy ra sau đó.

『Thần』 của tông gia đi đến tế đàn để tế lễ, có rất nhiều thuộc hạ đi theo. Nhưng một ngày nọ, 『thần』 không biết vì sao lại nảy ra một ý tưởng bất chợt, đã lừa qua mặt các vệ sĩ và rời đi một mình, rồi đã xảy ra "một vụ án nào đó".

『Thần』 đã bị ai đó đẩy xuống đường ray.

Cô bị gãy hết tay chân, bị thương nặng, và còn mất máu quá nhiều, không kịp cứu chữa.

——Cứ như vậy, 『thần』 đã chết.

Nhưng, sau khi chết vẫn có thể sử dụng dị năng mới là một vị thần sống thực sự.

Thân xác của 『thần』 quả thực đã chết, nhưng sau khi đã một lần nhìn vào vực thẳm của cái chết, cô đã đưa linh hồn của mình trở về với cái vỏ bị tổn thương. Một chuỗi hành động đó, dường như không phải là ý muốn của chính cô.

Đó là kết quả của việc dị năng của cô tự động phát động.

Thân xác đã bảo toàn được linh hồn không bị thối rữa. Cô đã tiếp tục tồn tại bất biến trong cái chết. Nhưng, ở đây có một sự thay đổi lớn. Cái chết đó ngược lại đã làm tăng cường dị năng của cô.

Cô chưa từng tỉnh lại, nhưng đã cho các tín đồ thấy vô số phép màu. Cô không chỉ có thể triệu hồi những linh hồn mang oán niệm mạnh mẽ, mà còn có thể triệu hồi những linh hồn có mối liên kết mờ nhạt với trần thế, và hiển thị bất kỳ ảo ảnh nào. Ngoài ra, cô còn giải quyết được những yêu cầu được đưa ra cho mình. Cứ như vậy, 『thần』 đã tiếp tục đảm nhiệm vai trò biểu tượng của gia tộc Fujisaki trong trạng thái đã chết.

Đó chính là phép màu mà gia tộc Fujisaki tôn thờ đến tận bây giờ.

『Thần』 đã chết, nhưng đã vượt qua cái chết.

Saku và Touka đã được đưa đến bên cạnh một người như vậy.

Tông gia Fujisaki nằm sâu trong núi, cả khu vực xung quanh đều là đất tư của tông gia, là nơi tuyệt đối không cho phép người thường xâm nhập. Trong quần thể kiến trúc kiểu Nhật được xây dựng giữa rừng sâu núi thẳm, hai người đứng trước một tế đàn.

Trước mắt họ là một dãy bậc thang gỗ ngắn, trên cùng được bao quanh bởi những tấm rèm sang trọng.

Không thể nhìn thấy bên trong là gì.

「Mời hai vị.」

Một hầu cận mặc vest đen thúc giục hai người.

Touka và Saku chuẩn bị tâm lý, bước lên bậc thang. Xung quanh dường như không có ai, nhưng tấm rèm lại được ai đó vén ra. Giữa tế đàn đặt một chiếc đệm ngồi màu đỏ mềm mại.

『Thần』 ở trên chiếc đệm đó.

Cô gái mặc một bộ kimono lộng lẫy đó không có tay chân.

Cô nằm trên đó, như một đứa trẻ sơ sinh được quấn trong tã. Gương mặt cô đẹp đến phi thực, bản thân sự tồn tại của cô đã toát lên một không khí thoát tục.

Saku dẫn Touka cùng lại gần cô. Hai người từng bước một tiến về phía trước.

Trong khoảnh khắc,

Gió thổi qua.

Màu trắng đột ngột bay lượn. Vô số cánh hoa bay lên, bắt đầu nhấn chìm cảnh vật trước mắt. Đồng thời, khung cảnh của tế đàn như một tờ giấy origami bị xé nát, dần dần biến mất theo tỷ lệ.

Tầm nhìn của Saku được thay thế bằng một khu vườn rộng lớn.

Trên những hàng anh đào, hoa đang vào độ mãn khai, trắng muốt một cách huy hoàng. Nhưng sự huy hoàng ấy lại có phần thái quá, đến độ những đóa hoa phải trút xuống từng cánh, từng cánh một. Sắc trắng mềm mại bay lượn ngập trời, biến cả vùng xung quanh thành một biển hoa.

, một cơn gió nặng trịch lại thổi qua.

Luồng khí mạnh đến độ như có gì đó đang réo lên trong bụng, lại tựa như đang nghiền ép màng nhĩ.

Tầm nhìn của Fujisaki Saku bị nhuộm một màu trắng xóa.

Vô vàn cánh hoa bay lượn giữa không trung, rồi hoặc bị gió quật xuống đất một cách thảm thương, hoặc nhẹ nhàng đáp xuống mặt nước, hoặc lại bị hất ngược lên trời, xoay tít không biết mệt mỏi.

Nhìn chuỗi cảnh tượng đó, Saku chìm vào một tâm trạng ngột ngạt đến nghẹt thở.

Những cánh hoa cứ thế lấp đầy cả thế gian này.

Dường như chúng không muốn chừa lại dù chỉ là một chỗ đứng cho con người.

Thế nhưng, giữa thế giới thuần một màu trắng ấy, lại có một điểm nhấn.

Một sự tồn tại hoàn toàn khác biệt.

Màu đen.

Đó là một thiếu nữ hắc y.

Cô gái đang đứng giữa một trận bão hoa.

Bóng hình cô đứng đó, tựa như lấy sắc trắng của hoa anh đào phủ kín cả vùng này làm nền cho mình.

Cả người cô là một màu đen tuyền gần như cố chấp. Chiếc váy dài mang phong cách cổ điển khiến người ta liên tưởng đến lễ phục của một quý bà, đôi tất dài và găng tay lụa cũng đen thẫm như màn đêm.

Và rồi, dung mạo xinh đẹp của cô không hề kém cạnh biển hoa này, đẹp đến độ không giống người trần. Ngũ quan của cô đoan chính đến mức ấy. Nếu hỏi cô không phải người thì là gì, câu trả lời chỉ có một.

Thiếu nữ.

Cô chính là hiện thân của khái niệm "thiếu nữ".

Khoác lên mình màu đen tuyền, cô là một sự tồn tại lộng lẫy, mong manh, và gây ấn tượng mạnh mẽ——một con người mang hình hài thiếu nữ.

Bản thân sự tồn tại của cô đã khác biệt với người thường.

Lại một cơn gió mạnh thổi qua.

Cô gái đưa tay giữ mái tóc đen của mình.

Cô tắm mình trong mưa hoa, nhưng quần áo lại chẳng hề vương một sắc trắng. Chẳng hiểu sao, không một cánh hoa nào có thể chạm vào người cô. Cảnh tượng ấy tựa như một màn ảo thuật, lại giống như một phép màu.

Không thể chạm tới.

Như thể có một giọng nói thì thầm khẳng định điều đó, những cánh hoa chủ động né tránh cô gái.

Saku chấp nhận hiện tượng kỳ diệu này như một lẽ dĩ nhiên.

Đây là thế giới của cô gái.

Như thế này mới là tự nhiên.

Cô gái chợt mỉm cười.

Đó hẳn là một nụ cười.

Đôi môi đỏ thắm kia quả thực đã cong lên, vẽ thành một đường cong mềm mại rất riêng của phụ nữ.

Trong mắt Saku, mọi thứ là như vậy.

Tất cả đều quá hư ảo, đến độ trở nên mơ hồ.

Cảm giác về thực tại đã tan biến từ lâu.

Giữa khung cảnh ấy, cô gái thì thầm bằng một giọng nói tựa như vọng về từ nơi cao thẳm:

「Vậy thì, chúng ta bắt đầu kể chuyện thôi nhỉ.」

「Kể chuyện gì ạ?」

Cô có điều gì muốn nói với mình sao?

Saku định hỏi vậy.

Nhưng cuối cùng lại chẳng thể thốt nên lời.

Dù cậu không thể nói hết câu, cô gái vẫn gật đầu như thể đã thấu tỏ mọi điều. Cô gái lại cất lời:

「Đừng vội, chỉ là một câu chuyện rất đơn giản thôi.」

Gió lại nổi lên.

Cô gái khẽ nheo mắt, vẻ khó chịu.

Giữa cơn mưa hoa điên cuồng, cô cất lời.

Giọng nói trong trẻo mà sắc lạnh, như xé toạc bức tường trắng xóa kia.

Cứ như vậy, lời thì thầm ấy đã lọt vào tai Saku.

「——Ví như, chuyện về điều tôi muốn nhờ cậu.」

「Touka ở đâu? Chúng ta đáng lẽ đã đến cùng nhau.」

「…Cô ấy, có lẽ không muốn gặp tôi. Vì vậy tôi đã không mời cô ấy vào khu vườn ảo ảnh này. Giống như lần trước, tôi muốn nói chuyện với cậu.」

『Thần』 nói vậy. Dù là trang phục hay cách nói chuyện của cô đều rất giống Touka.

Điều này cũng bình thường thôi. Bởi vì là Touka đang bắt chước cô.

Touka đã bắt chước 『thần』 ngày xưa ở nhiều phương diện, và sự bắt chước này đã bắt đầu từ khi còn nhỏ. Để có thể gần gũi hơn với cô gái được định là ứng cử viên số một cho vị trí 『thần』, cả gia đình đã ép Touka phải bắt chước như vậy.

Kết quả là, Touka bây giờ vẫn là một sự tồn tại rất giống với 『thần』.

Có lẽ cũng vì vậy mà cô tự xưng là "sản phẩm lỗi".

Cô cố chấp không chịu xác lập bản thân, tự hạ thấp mình.

Nhưng, 『thần』 lại không hề nhắc đến những tình cảm sâu sắc đó.

Giữa biển hoa trắng xóa, 『thần』 chỉ khẽ nghiêng đầu.

Xoạt, gió lại thổi mạnh.

Trong cơn bão cánh hoa, Saku hỏi:

「——Vậy thì, chuyện muốn nhờ tôi là gì? Là chuyện quan trọng hơn cả tình hình các cô gái tông gia và phân gia đang lần lượt bị giết hay sao?」

「…Gì vậy, ra là cậu cũng biết chuyện đang xảy ra à.」

「Là một người phụ nữ tên Adabana đã nói cho chúng tôi.」

「Hàng loạt vụ án đó cũng quan trọng, nhưng bên đó cứ để tôi xử lý. Chuyện tôi muốn nhờ cậu là chuyện khác. Tôi gọi cậu đến đây, chính là vì chuyện này.」

Saku nheo mắt lại. Chỉ cần 『thần』 muốn, có thể điều động hàng trăm hàng ngàn người. Nhưng, 『thần』 lại đặc biệt tìm đến Saku để làm. Chuyện này tuyệt đối không bình thường.

Giữa sắc trắng,

Màu đen cười.

Tất cả đều như xưa.

Không có gì có cảm giác thực tại.

Cô gái này đẹp như một giấc mơ.

『Thần』 như muốn làm cho mọi thứ trở nên phức tạp khó hiểu hơn, nói tiếp:

「Ngày xưa tôi đã bị "giết". Nhưng sau khi mất đi tứ chi, rơi vào trạng thái hôn mê, dị năng của tôi ngược lại còn mạnh hơn. Tông gia rất hoan nghênh hiện tượng đó, như một nghi thức phục sinh của Chúa, đã vui vẻ chấp nhận việc tôi bị giết. Vì vậy, họ thậm chí còn không đi tìm hung thủ.」

Chuyện này Saku cũng biết.

Họ không bao giờ truy cứu hung thủ đã giết thần.

Người của tông gia coi việc "giết" là một hành động không thể thiếu đối với 『thần』, và vui vẻ chấp nhận.

Quyết định đó hoang đường đến tột cùng, nhưng không một ai trong tông gia nhận ra chuyện này méo mó đến mức nào.

Kết quả là, họ đến nay vẫn chưa từng tìm kiếm hung thủ.

『Thần』 biết rõ sự thật này, và đã nhờ Saku.

「Xin hãy tìm người đã giết tôi. Tôi chỉ có thể nhờ cậu thôi.」

Xoạt, gió lại thổi lên.

Màu trắng biến thành những con sóng, cuộn thành những vòng xoáy. Cô gái giữa trung tâm màu trắng, mái tóc đen bay lên, trên môi nở một nụ cười. Trên vẻ mặt đó không nhìn ra được bất kỳ cảm xúc nào. Saku đối mặt với cô. Không lâu sau, Saku phá vỡ sự im lặng nặng nề, trịnh trọng hỏi:

「Tại sao lại là tôi?」

「Ai biết được.」

「Tại sao lại lảng tránh?」

「Chuyện gì cũng có lý do của nó, nhưng có rất nhiều lúc sẽ không nói ra. Ngoài ra, chuyện tôi nhờ cậu… phải nhanh chóng làm mới được, nếu không sẽ phiền phức lắm.」

『Thần』 đưa ngón tay lên môi mình, như muốn nói hãy giữ bí mật. Rồi cô mở đôi môi đỏ thắm, như ngày xưa ban xuống một lời tiên tri:

「Bởi vì dù thế nào đi nữa, vào năm giờ chiều hai ngày sau, lần này tôi sẽ thực sự chết.」

Khung cảnh trước mắt như một tờ giấy origami bị xé nát, dần dần biến mất. Từng cánh hoa anh đào cũng theo đó mà tan biến.

Trên không trung xuất hiện vài cái lỗ nhỏ, phía bên kia cái lỗ lộ ra khung cảnh của tế đàn. Khung cảnh đó ngày càng sáng hơn, cũng ngày càng lớn hơn. Khi Saku tỉnh lại, cậu đã được đưa về nơi cũ.

Chính xác thì không phải vậy. Saku không hề di chuyển đi đâu cả, những gì vừa rồi chỉ là ảo ảnh mà 『thần』 cho cậu thấy. Ánh mắt của Saku rơi xuống trước mặt.

Ở đó, không hề thay đổi, 『thần』 vẫn tiếp tục ngủ say, dáng vẻ không có gì khác thường.

Nhưng…

——Vào năm giờ chiều hai ngày sau tôi sẽ chết.

Saku nhớ lại lời tiên tri chẳng lành đó, cậu không rõ ý định thực sự của 『thần』, nhưng lời cô nói có lẽ sẽ không sai. Saku gật đầu nhẹ, đơn giản hứa với người đang tiếp tục ngủ say.

「…Tôi biết rồi. Trước lúc đó, tôi nhất định sẽ tìm ra kẻ đã giết cô.」

Saku đã từng được 『thần』 yêu cầu, nhưng Saku đã từ chối trở thành hầu cận của 『thần』. Bởi vì cậu có Touka.

Thế nhưng, Saku và 『thần』 quả thực có quen biết, không có lý do gì để từ chối yêu cầu của cô.

Nhưng Saku cuối cùng có thể tìm ra hung thủ hay không vẫn chưa biết.

Bên cạnh cậu, Touka mang vẻ mặt bất an. Cô lo lắng hỏi:

「Saku-kun, 『thần』 đã nói gì vậy?」

「Ừm, đã nói chuyện quan trọng rất lâu. Lát nữa sẽ nói cho cô.」

Saku gật đầu đồng ý, rồi dẫn Touka đi xuống bậc thang. Nhưng giữa chừng, người đàn ông mặc vest đen đã lại gần họ. Saku nheo mắt lại, cảnh giác với anh ta.

Người đàn ông là hầu cận của 『thần』.

Hầu cận chớp đôi mắt tựa như loài bò sát, nói nhỏ với Saku:

「『Thần』 đã nhờ ngài phải không ạ?」

「Đúng vậy. Dù không biết có tìm được không, nhưng tôi sẽ cố gắng hết sức.」

「Đó là suy tính của 『thần』, là quyết định của một người vĩ đại, tôi không có ý định chống lại. Nhưng tôi có một thắc mắc.」

Không có ý định chống lại… hầu cận tuy nói vậy, nhưng vẫn nói tiếp như đang hát. Hầu cận nhìn Saku một cách đáng sợ, ánh mắt đó như mang theo sự dính nhớp, quấn lấy toàn thân Saku. Rồi, hầu cận nói với một giọng điệu tự nhiên:

「Theo sắp xếp ban đầu, ngài đáng lẽ phải trở thành hầu cận của 『thần』.」

「…Nhưng tôi đã từ chối.」

「Ý kiến cá nhân cỏn con của ngài, tông gia có lý do gì để tôn trọng chứ? Ban đầu là sắp xếp để ngài giải trừ quan hệ chủ tớ với Touka-san, và bắt buộc ngài phải trở thành hầu cận của 『thần』. Nhưng kết quả là 『thần』 đã bị giết. Tông gia dựa vào tình trạng hiện tại của 『thần』 mà phán đoán, để một người giỏi giao tiếp thay mặt—tức là một người như tôi—đảm nhiệm vai trò hầu cận sẽ thích hợp hơn. Vì vậy, ngài đã được giải thoát khỏi sứ mệnh hầu cận… tôi không biết 『thần』 có lường trước được kết quả này không, ban đầu nếu 『thần』 chết như một người bình thường, thì cuối cùng ngài cũng sẽ được tự do.」

「Theo ý của anh, tôi không muốn trở thành hầu cận của 『thần』, nên có động cơ giết 『thần』?」

Hầu cận nở một nụ cười rạng rỡ. Nụ cười đó hoàn hảo không tì vết, như một con búp bê.

Anh ta với vẻ mặt trong trẻo như trời quang mây tạnh, nhẹ nhàng nói:

「Sao có thể chứ, là ngài nghĩ nhiều rồi. Sao tôi có thể nói những lời ác ý với một người thân thiết với 『thần』 được chứ? Xin ngài đừng để tâm.」

Anh ta cúi chào thật sâu, rồi dừng lại. Saku biết cứ đứng ở đây cũng vô ích, nên đã dẫn Touka bước đi. Hầu cận đó như một con búp bê bị cắt đứt năng lượng, không nhúc nhích.

Nhưng, một giọng nói lạnh lùng đã đuổi theo từ phía sau.

「Trước khi 『thần』 bị giết, người đã gặp 『thần』 trong khu vườn ảo ảnh, cũng là ngài đúng không?」

Đúng vậy, chính là khu vườn hoa anh đào nở rộ đó.

Ở đó, Saku và 『thần』 đã nói chuyện.

Nói về vấn đề sinh tử,

Nói về ý nghĩa sống,

Nói rất nhiều.

Và rồi, 『thần』 đã bày tỏ muốn ở cùng Saku.

「Mời 『thần』 đi riêng, chỉ có ngài mới làm được, đúng không?」

Nhưng, Saku đã không đáp lại sự nghi ngờ của người hầu cận.

Cậu lặng lẽ rời khỏi tế đàn nơi đặt 『thần』.

Saku và Touka vốn không có gì quan trọng.

Nhưng, họ dường như đã trở thành đối tượng mà ngay cả tông gia cũng không thể làm ngơ. Xem ra tông gia đã quyết định đối đãi hai người như khách của 『thần』.

Hai người được đưa đến một phòng khách có thể nhìn ra khu vườn. Trong căn phòng kiểu Nhật rộng rãi trải chiếu tatami này, Touka và Saku ngồi xuống một cách tùy tiện. Touka có lẽ vì thân phận tự xưng là "sản phẩm lỗi" mà không thể bình tĩnh được, mang vẻ mặt bồn chồn.

Không lâu sau, một bữa tối sang trọng được mang đến. Có lẩu, hải sản, thịt bò và sơn hào hải vị.

Nếu là bình thường, Touka chắc chắn sẽ reo hò vui sướng, nhưng bây giờ cô dường như không có khẩu vị, ngay cả đũa cũng không động đến. Saku thấy cô như vậy rất lo lắng, nói với cô:

「Cô không ăn uống gì thật là hiếm thấy đấy, Touka.」

「Bởi vì… bởi vì… sau khi nghe chuyện 『thần』 nhờ, bụng tôi đã đau lên.」

「Cô ấy nhờ tôi giải quyết vấn đề, cô có gì mà phải phiền não? Này, không phải cô thích ăn sashimi sao?」

「Không cần đâu, Saku-kun cậu ăn đi.」

「Vẫn nên ăn no trước thì hơn, tiếp theo không biết sẽ xảy ra chuyện gì. Tôi có dự cảm đó.」

Saku nói ra một dự đoán chẳng lành.

Touka không chịu nổi nữa, bắt đầu thút thít.

Cô nắm chặt đôi đũa sơn mài, rưng rưng nói:

「…Muốn bỏ mặc tất cả.」

Touka tránh những món ăn, nằm bẹp xuống chỗ trống trên bàn. Mái tóc đen xinh đẹp xõa ra.

Cô thì thầm với một giọng nói run rẩy, như đang cầu nguyện:

「Muốn hai chúng ta cùng nhau trở về căn hộ của Saku-kun.」

「Phải.」

Saku gật đầu.

Cậu cũng rất muốn trở về, trở về ngôi nhà của cậu và Touka, trở về cuộc sống lười biếng đầy giận hờn và tiếng cười đó.

Nhưng, bây giờ vẫn chưa thể trở về.

Saku tạm thời mỉm cười với Touka, xoa nhẹ mái tóc đen óng mượt của cô.

Không lâu sau mặt trời đã lặn.

Xung quanh như được phủ một lớp mực mỏng, chìm trong bóng tối. Trong phòng đã trải hai tấm nệm, hai người cũng không có việc gì khác để làm, Saku và Touka nằm xuống cạnh nhau. Có ngủ được không thì khó nói. Touka thực ra cũng có vẻ không ngủ được, cứ trằn trọc không yên. Saku vừa nhìn những hoa văn chạm khắc tinh xảo trên cửa sổ, vừa mở lời:

「Sao vậy, không ngủ được à?」

「Cái đó… Saku-kun. Tôi có chuyện phải nói rõ trước.」

「Ừm… nghiêm túc vậy là chuyện gì?」

Saku dịu dàng hỏi. Giọng trả lời lại vô cùng căng thẳng.

Touka như đang tỏ tình, nhẹ nhàng nói:

「Nếu tôi đã biết chuyện 『thần』 nhờ, thì tôi phải nói với cậu.」

Saku giật mình. Đó chẳng lẽ là chuyện mà Touka từ trước đến nay vẫn luôn giữ kín?

Saku sắp chạm vào hạt nhân cứng rắn, lạnh lẽo của cô. Cậu nín thở, chờ Touka nói tiếp:

「…Tôi…」

Lúc này, phụt… một âm thanh kỳ lạ vang lên.

Khói thuốc lờ lững trong tầm mắt.

Ý thức của Saku lập tức bị kéo ra khỏi thực tại.

Cậu mơ một giấc mơ.

Biết rõ là mơ, nhưng vẫn mơ.

Trong trắng, có đen.

, một cơn gió nặng trịch thổi qua.

Trong biển hoa anh đào, cô gái xinh đẹp nhìn Saku.

Cô gái mỉm cười, nói:

「——Bí mật thì vẫn là bí mật nhé.」

Nhìn kỹ lại, cô gái không phải là 『thần』, mà là Touka.

Rồi, cô gái vẫn mỉm cười, nói nhỏ:

「Nhưng tôi vẫn có chuyện muốn nói với cậu. Vì vậy hãy tỉnh lại đi, Saku-kun.」

Xem kìa, báu vật của cậu đã biến mất rồi đấy?

Saku tỉnh lại. Trong khoảnh khắc, tầm nhìn chao đảo dữ dội, nhưng cậu đã đập mạnh tay xuống nệm, cố gắng đứng dậy. Giữa hai hàm răng cắn chặt của cậu toát ra mùi gỉ sắt, nhưng cậu không quan tâm, ánh mắt nhanh chóng quét khắp phòng. Tấm nệm bên cạnh rối tung.

Trên đó không có ai.

「…Touka?」

Saku lẩm bẩm. Tiếng lẩm bẩm trống rỗng đó bị bóng tối nuốt chửng, cuối cùng tan biến.

Cậu cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, rồi cậu hét lớn tên cô.

「Touka!」

Không có tiếng trả lời.

Trong dinh thự của tông gia, Touka đã biến mất.

Các cô gái ứng cử viên 『thần』 của tông gia và phân gia đang lần lượt bị giết.

Về động cơ và hung thủ, thực ra Saku đã có manh mối.

Thế nhưng, cậu vẫn đã quá lơ là.

Cậu đã nghĩ rằng những kẻ đó sẽ không hành động trong dinh thự của tông gia.

(Nhưng mình đã quá ngây thơ, mình đúng là một thằng ngốc.)

Saku lao ra hành lang, không có mục tiêu mà chạy như điên trong dinh thự như một mê cung. Đôi chân trần dẫm lên sàn nhà cũ kỹ, cảm giác dính nhớp khó chịu, như bị một con bạch tuộc quấn chặt, trong bóng tối dường như lúc nào cũng có thể vấp ngã.

Dinh thự không một bóng người, vắng lặng đến rợn người. Saku không ngừng chạy, tìm kiếm "kẻ thù".

Lúc này, một bóng đen lướt qua khóe mắt cậu. Cậu nhanh chóng quay mắt về phía bóng người đó, không khỏi tặc lưỡi. Cậu thầm chửi rủa, sao lại gặp chuyện này vào lúc này.

Đối phương là một nhóm người mặc đồ đen như trong kịch.

Họ như đang nói "chiều mày đấy" mà lao về phía Saku, Saku trong chớp mắt đã bị quật ngã. Không khí trong phổi của Saku bị ép ra, nhóm người đó đè chặt lên người cậu không nhúc nhích.

Tay Saku bị giữ, chân bị nắm, tất cả mọi thứ chìm vào bóng tối.

「——————Touka!」

Saku hét lên khản cả giọng.

Trong dinh thự trống rỗng không có tiếng trả lời.

Cứ như vậy, Saku bị kéo lê trên sàn nhà.

Những người mặc đồ đen vén một bức tranh treo tường trong phòng lên, sau bức tranh xuất hiện những bậc thang dẫn xuống lòng đất. Cơ quan cũ rích này cũng giống như một trò đùa. Tiếp đó, Saku bị ép đi xuống những bậc thang gỗ ẩm ướt, lạnh lẽo.

Không lâu sau, ánh lửa lọt vào mắt cậu. Trên sàn nhà đặt vài hàng nến, ngọn lửa chập chờn. Nơi này tuy ở dưới lòng đất, nhưng dường như có không khí lưu thông, có thông gió.

Giữa những ngọn nến là một ông lão che mặt.

Màn trình diễn này quá khoa trương, Saku không nói nên lời mà hỏi:

「Tộc trưởng của tông gia rốt cuộc có ý gì?」

「…Nỗi sợ hãi mất đi chủ nhân đã ăn sâu vào xương tủy của ngươi rồi nhỉ.」

「…Nếu các người giết Touka, tôi nhất định sẽ lấy mạng các người.」

「Yên tâm đi, cô ta vẫn sống.」

Ông lão nói nhỏ, rồi vỗ tay hai lần.

Đám người mặc đồ đen đưa Touka ra. Touka bị hai người kẹp hai bên, toàn thân mềm nhũn, nhưng trông không có vẻ nguy hiểm đến tính mạng. Touka bị lắc vài lần, khẽ mở mắt ra. Thấy vậy, Saku thở phào nhẹ nhõm.

Trước mặt hai người, tộc trưởng tông gia mở lời:

「Hai người biết lý do mình bị đưa đến đây rồi chứ.」

「…Ừm.」

「…Tất nhiên là biết, chỉ cần nghĩ một chút là có thể đoán ra.」

Trước khi Saku kịp nói tiếp, Touka đã nói với giọng lí nhí.

Điều mà Saku dự đoán có lẽ cũng là câu trả lời tương tự, nhưng cậu đã không tự mình nói ra. Cậu như thường lệ, chờ đợi người mang hình hài thiếu nữ—Touka—vạch trần câu trả lời. Thế là, Touka đáp:

「『Thần』 thực sự sau khi chết vẫn có thể sử dụng dị năng, và năng lực ngược lại còn mạnh hơn, ý thức của tông gia đã có sự thay đổi. 'Sau khi chết vẫn có thể sử dụng dị năng mới là một vị thần sống thực sự'. Và bây giờ, 『thần』 đã tiên đoán mình sẽ chết lần thứ hai. Vì vậy, tông gia khao khát có một 『thần』 mới.」

Nói cách khác, tông gia lo lắng 『thần』 lần này sẽ thực sự chết đi, và định tạo ra một 『thần』 khác. Vì vậy họ đã giết những ứng cử viên 『thần』 vốn để không cũng vô dụng, để xem liệu dị năng của họ có tăng lên và sống lại, đảm nhiệm vai trò 『thần』 mới hay không.

「Hung thủ của hàng loạt vụ giết người này chính là các người—tầng lớp thượng lưu của tông gia.」

Touka nói vậy.

Ánh nến chập chờn.

Đôi mắt ẩn sau những nếp nhăn của tộc trưởng tông gia phản chiếu ánh sáng.

Chỉ cần thử nghĩ một chút là sẽ tự nhiên có được kết luận này. Thông tin liên quan đến 『thần』 là bí mật không thể lọt ra ngoài.

Danh sách ứng cử viên chỉ có tầng lớp thượng lưu mới có, và cũng chỉ có tầng lớp thượng lưu mới có thể xác định và giết các cô gái ứng cử viên. Tộc trưởng với một giọng điệu trịnh trọng, đã khẳng định lời truy vấn của Touka.

「Đúng vậy. Chúng ta đến nay đã giết rất nhiều phụ nữ, mong chờ sự xuất hiện của một người có thể vượt qua cái chết, thức tỉnh một dị năng mạnh mẽ. Nhưng, 『thần』 mới đã không ra đời.」

「Chuyện đó còn phải nói sao. Các cô gái của gia tộc Fujisaki sau khi bị giết đúng là dị năng sẽ mạnh hơn, nhưng để bị giết rồi vẫn giữ được mạng sống và tiếp tục phát động dị năng cần một sức mạnh lớn đến mức nào? Người mạnh đến mức đó không có nhiều. Không một cô gái nào có thể sánh được với 『thần』 đương nhiệm. Những gì các người làm hoàn toàn là điên rồ.」

「…Nếu 『thần』 mới không ra đời, vào năm giờ hai ngày sau khi 『thần』 thực sự chết đi, lúc đó chúng ta chuẩn bị để cho cô gái có năng lực mạnh nhất từ khi sinh ra cùng với Fujisaki Saku hợp tác, đưa lên làm 『thần』 tạm thời.」

Tộc trưởng đột nhiên tuyên bố như vậy. Touka lập tức nín thở.

Đây không nghi ngờ gì là một lời tuyên bố Saku sẽ bị giam cầm mãi mãi.

Saku nheo mắt lại, cố gắng tỏ ra bình tĩnh, nói:

「Tại sao? Tôi chỉ là hầu cận bình thường của Touka, các người rốt cuộc mong đợi gì ở tôi?」

「Mắt của ngươi là mắt dị năng.」

『Thần』 vì "đã chết", nên bây giờ lúc nào cũng nhắm mắt, sức mạnh đó đã không còn ý nghĩa. Đây cũng là một trong những lý do Saku được giải thoát khỏi sứ mệnh hầu cận của 『thần』. Nhưng về việc Saku sở hữu mắt dị năng, tầng lớp thượng lưu của tông gia không hề quên. Saku tặc lưỡi vì điều này.

Adabana tìm đến Saku nhờ giúp đỡ có lẽ cũng vì lý do này.

Touka khi phát động năng lực, nhất định sẽ nhìn vào mắt Saku. Mắt của Saku như một tấm gương, phản chiếu hình ảnh của Touka. Mắt của cậu có sức mạnh tăng cường dị năng của đối tượng.

Đó là một tố chất hiếm có không xuất hiện ở phụ nữ nhà Fujisaki, mà là ở đàn ông.

『Thần』 của tông gia có thể làm được mọi thứ, thậm chí có thể biến ước nguyện và giấc mơ của người khác thành hiện thực. Nhưng, dị năng của Touka lại khác. Cô chỉ có thể triệu hồi những linh hồn mang oán niệm về với dương thế.

Đó không phải là thực thể hóa người chết hay linh hồn thông qua "linh thị".

Touka nhìn thấy nhân phẩm của con người, những tình cảm bị chà đạp trong mắt mình. Cô dùng đó làm duyên, kéo những người không thừa nhận cái chết, những người "chưa mất đi ý nghĩa tồn tại ở trần thế" về lại thế giới này.

Dị năng của Saku đã tăng cường sức mạnh đó. Thực ra Touka không thể một mình kéo người chết về lại dương thế. Cũng chính vì vậy, cô đã bị loại khỏi danh sách ứng cử viên 『thần』. Cô thực ra chỉ là một cô gái bình thường. Nhưng, Touka đã từng tìm cách vận dụng năng lực của mình, từ đó tìm thấy ý nghĩa sống.

Chính vì vậy, Saku từ trước đến nay chỉ đồng hành và hỗ trợ năng lực của một mình cô. Saku tin chắc rằng, đó chính là trách nhiệm của mình. Vì vậy, cậu đã luôn dìu dắt Touka.

Và điều này sau này cũng sẽ không bao giờ thay đổi.

「Tôi từ chối dùng mắt mình cho người khác, tôi là hầu cận chỉ thuộc về một mình Touka.」

「Biết ngay ngươi sẽ nói vậy, nên đã chuẩn bị con tin.」

Ông lão nói. Saku tặc lưỡi. Mạng sống của Touka bây giờ nằm trong tay họ, Saku đã là cá nằm trên thớt. Saku lắc đầu, rồi dùng ngón tay chọc vào mắt mình.

「Saku-kun!」

Touka hét lớn. Tay của Saku đã dừng lại trong gang tấc. Rồi, cậu nhìn chằm chằm vào tộc trưởng một cách hung dữ.

Nếu cứ thế này mà không thể thay đổi được gì, cậu sẽ hủy đi đôi mắt của mình.

Tộc trưởng thở dài một hơi, lắc đầu, đưa ra một sự nhượng bộ lớn nhất:

「——Nếu có điều kiện thì cứ đưa ra.」

「Tuyệt đối không được động đến Touka. Xin hãy coi cô ấy như con tin để trói buộc tôi, để cô ấy tiếp tục sống.」

「Không vấn đề gì, vậy thì…」

「Chờ đã, tôi có một yêu cầu. Tôi có một câu hỏi phải hỏi.」

Touka đột nhiên chen vào. Saku kinh ngạc, nhưng Touka không lùi bước. Ông lão vuốt bộ râu lộ ra dưới chiếc mặt nạ, trịnh trọng gật đầu. Giọng nói khàn khàn vang vọng trong không gian chật hẹp.

「Ngươi muốn hỏi gì?」

「Trước khi đến thời điểm cái chết mà 『thần』 đã tiên đoán, tông gia có định giết cô ấy không?」

Saku kinh ngạc mở to mắt. Touka nhìn chằm chằm vào ông lão một cách hung dữ.

Touka dựa vào sự hoang tưởng và cố chấp của tông gia, đã tiên đoán được hành vi kỳ quái của họ.

Họ định giết người mà đáng lẽ phải bảo vệ.

Đối mặt với câu hỏi này, khuôn mặt dưới chiếc mặt nạ của tộc trưởng động đậy.

Ông ta, như đang cười.

「Ngày xưa 『thần』 đã bị giết, nhưng không chết. Linh hồn đã ở lại trần thế, năng lực trở nên mạnh hơn. Để phá vỡ lời tiên đoán về cái chết của cô ấy, tông gia có định tự tay phá hủy cơ thể của 『thần』 một lần nữa, thả linh hồn ra, để thử xem lần này năng lực có thể tăng cường hơn nữa, và linh hồn có thể quay trở lại một lần nữa không?」

「Đúng vậy, chúng ta có ý định đó, mong chờ phép màu lại một lần nữa giáng xuống.」

「Nhưng 『thần』 sẽ không sống lại được nữa đâu. Lần này cô ấy chỉ có một con đường chết. Phương châm mà các người nên贯彻, là cố gắng hết sức để bảo vệ cô ấy mới đúng.」

Touka cố gắng hết sức khẳng định.

Trước khi đến thời điểm được tiên đoán, tự tay giết 『thần』. Đó lại là một sự điên rồ khác. Hành vi mà tông gia chuẩn bị thực hiện, không khác gì có một con gà đẻ trứng vàng nhưng lại giết gà lấy trứng.

『Thần』 chắc chắn sẽ không chịu nổi cái chết lần thứ hai, và sẽ thực sự chết.

Linh hồn của cô lần này chắc chắn sẽ rời khỏi thân xác.

Cô sẽ chết dưới tay của tông gia.

「Nhưng mà, việc linh hồn của 『thần』 rời đi rốt cuộc là do cái chết tự nhiên của chính cô ấy gây ra, hay là do cái vỏ bị hư hại gây ra, ngay cả điều này cũng không biết được. Trước đó, vẫn nên tự tay chúng ta phá hủy cô ấy một cách chắc chắn, để lại một lần nữa mong chờ phép màu xảy ra thì hơn. Chúng ta tin chắc rằng, cô ấy nhất định có thể trở lại với cái vỏ bị tổn thương một lần nữa.」

「Cô ấy là người! Hy vọng phép màu lại xảy ra một lần nữa hoàn toàn là liều lĩnh!」

「Đủ rồi, không ai hỏi ý kiến của ngươi. Chúng ta tin vào vị thần sống, chỉ đơn giản vậy thôi.」

Tộc trưởng vẫy tay với thái độ khó chịu. Touka bắt đầu bị những người mặc đồ đen kéo đi.

Cô cố gắng hết sức vùng vẫy, liều mạng khẳng định với Saku:

「Saku-kun, lũ người này là như vậy đấy! Không thể nghe lời họ! Lần này cậu chắc chắn sẽ bị giam ở đây cho đến chết! Tôi tuyệt đối không dung thứ chuyện đó!」

Giọng của Touka ngày càng xa. Không biết họ định đưa cô đi đâu. Saku định đuổi theo, nhưng cậu cũng bị những người mặc đồ đen nắm lấy cánh tay. Nhưng may mắn là cậu có vẻ sẽ được đưa đến cùng một nơi. Nhận ra điều đó, Saku không còn phản kháng mạnh mẽ nữa.

Hai người bị ném vào một nhà giam dưới lòng đất.

Nơi này ngày xưa có lẽ đã thực sự được sử dụng, có thể thấy xương người đã đổi màu ở góc phòng. Nơi này bốc lên mùi nước thối, sàn nhà vẫn là đất trần, hơi lạnh lẽo dính vào da.

Cuối cùng cửa nhà giam bị khóa lại, hơi người cũng dần xa.

Một sự im lặng nặng nề kéo dài.

Đột nhiên, Touka lẩm bẩm một tiếng.

「Tôi chết đi thì tốt rồi. Tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này. Rõ ràng 『thần』 lần này thực sự sẽ chết, sao tôi lại có thể tiếp tục sống chứ.」

「Touka, cô đừng nói những lời như vậy. Cô sống và cái chết của 『thần』 hoàn toàn không liên quan đến nhau đúng không?」

Saku đưa tay ra, chạm vào má Touka. Cậu vừa lau đi vết bùn dính trên mặt cô, vừa nói:

「Tôi muốn cô sống.」

Ngay cả trong lúc này, Saku vẫn nói như vậy. Cậu không thể không nói như vậy. Cậu cố tình chạm vào hạt nhân lạnh lẽo của Touka. Touka mỉm cười buồn bã.

Saku nhìn chằm chằm vào vẻ mặt đó, nhớ lại chuyện xưa.

Saku lần đầu gặp Touka là vào năm mười ba tuổi—hai năm trước khi gặp 『thần』.

Touka lúc đó tám tuổi.

Trong thời đại này, chuyện đó có thể xem là kỳ quái, nhưng lý do Saku được đưa đến trước mặt Touka là để trở thành hầu cận của cô.

Để phụng sự một thiếu nữ tám tuổi, một thiếu niên mười ba tuổi phải quỳ một gối xuống trước mặt cô.

Touka lúc đó mặc một bộ đồ đen tuyền, đã nhìn Saku bằng một ánh mắt thật trang nhã.

Hoa anh đào đang nở.

Nở không được huy hoàng như trong khu vườn của 『thần』 mà sau này được mời đến.

Chỉ có những cánh hoa trắng bay lượn trong không trung.

Giữa khung cảnh đó, Touka trong bộ đồ đen mang phong cách cổ điển đứng ngây người.

Saku giữ nguyên tư thế quỳ một gối, ngẫm lại những lời đã được nói với mình. Đó là những lời mà mẹ đã nhẹ nhàng nói với cậu.

『Touka-sama sẽ trở thành thần.

Touka, con gái của em gái mẹ Saku, đã được chọn làm ứng cử viên cho vị trí 『thần』. Vì vậy, gia đình đã quyết định để Saku trở thành hầu cận của cô.

Saku lúc đó đã nghĩ, người này sẽ trở thành thần à.

Cậu đã chuẩn bị tâm lý rằng cả đời mình sẽ bị 『thần』 trói buộc,

Cậu đã dự đoán rằng sau này mình có lẽ sẽ không được phép sống một cách tự do.

Đó là một thực tế đau đớn, tàn khốc đến mức nào.

Saku cố gắng hết sức kìm nén cảm giác muốn khóc.

Trong khoảnh khắc này, khuôn mặt của Touka rối tung lên.

Saku không hiểu tại sao.

Trước mặt cậu, Touka đã bật khóc nức nở.

「Tôi, tôi bị ghét rồi aaaaaa!」

Cô hét lên một cách vô cùng kích động.

Không ai ngờ cô lại hét lớn như vậy.

Saku và mẹ đều kinh ngạc. Saku không quan tâm có vô lễ hay không, bất giác hỏi cô:

「Bị, bị ai ghét ạ?」

「Tôi, bị Saku-kun, cái kiểu quỳ một gối xuống đó aaaaaaaaa!」

Lời nói này thật vô lý. Hầu cận quỳ gối trước chủ nhân không phải là điều hiển nhiên sao?

Nhưng trước mặt Saku đang rối bời, Touka lại càng khóc to hơn, cuối cùng đã giằng tay người mẹ đang bối rối đi cùng mà lao tới. Cô đỡ Saku dậy, rồi ôm lấy cánh tay Saku, nói:

「Tôi muốn như thế này! Cậu hoàn toàn không cần phải quỳ gối trước mặt tôi!」

「…………Gì ạ?」

「Đừng quỳ gối, hãy mãi mãi đi cùng tôi! Hứa nhé!」

Saku nghĩ, mình chính là thích cô ở điểm đó.

Cậu cảm thấy, như vậy cũng không tệ.

Ngay lúc này, Saku đã hiểu ra một điều vô cùng đơn giản.

Cậu đã thích cô gái tên là Fujisaki Touka, thích chính con người cô.

Trong nhà giam dưới lòng đất đã trôi qua một khoảng thời gian dài.

Nước và đồ ăn đã được đưa đến, sâu trong bóng tối còn có nhà vệ sinh, không có gì bất tiện.

Nhưng, thời điểm cái chết mà 『thần』 đã tiên đoán đang đến gần.

Trước đó, cô sẽ bị người của tông gia giết. Thế nhưng Saku chỉ có thể bó tay chờ đợi khoảnh khắc đó đến, hận đến nghiến răng. Touka có lẽ cũng có tâm trạng tương tự.

Thế là hai người đã tìm cách trốn thoát, nhưng thời gian trôi qua mà không làm được gì. Ngay khi hai người đang sốt ruột không yên, một người mặc đồ đen đột nhiên xuất hiện.

「…Anh định làm gì?」

Saku che chắn Touka sau lưng, nhưng cậu phát hiện ra bộ dạng của người mặc đồ đen rất không ổn. Anh ta đi loạng choạng, như một người mộng du đi tới, mở khóa nhà giam, rồi ngây người đứng đó.

Rồi, anh ta giơ một con dao găm lên bằng một tay.

Saku che chắn Touka sau lưng, gầm lên:

「Touka, mau chạy đi.」

「Sao có thể như vậy, Saku-kun!」

「A a, như vậy sứ mệnh của ta đã hoàn thành.」

Người mặc đồ đen nói. Anh ta nở một nụ cười tuyệt đẹp trên môi, dí con dao vào cổ mình. Saku và Touka không kịp ngăn cản, trên cổ họng của người mặc đồ đen như hiện ra một đôi môi cong, vẽ ra một vết thương hình nụ cười.

Anh ta đã không do dự mà cắt cổ họng mình.

Một lượng lớn máu bắn ra trong nhà giam. Máu nóng hổi, và tỏa ra mùi gỉ sắt.

Người đàn ông co giật rồi ngã xuống.

Saku và Touka ngơ ngác chứng kiến tất cả, rồi ánh mắt chuyển sang cánh cửa nhà giam đã được mở.

Một nhân vật có thể làm được chuyện như vậy, Saku chỉ biết có một người.

「Đi thôi… Touka.」

Một người có thể cho người khác thấy ảo ảnh, phá hủy tâm trí của họ.

Một người như vậy, chỉ có 『thần』.

Trên đường đi la liệt xác chết.

Không biết đã chết mấy chục người.

Sàn nhà bị nhuộm đỏ, như trải một tấm thảm thượng hạng. Saku nắm chặt tay Touka, đi trên nền đất đỏ máu. Trước bậc thang của tế đàn còn có nhiều xác chết hơn, máu chảy thành sông. Nhưng, người hầu cận mặc vest đen lại đang ngồi đó như không có chuyện gì xảy ra.

Anh ta nheo mắt lại, Saku hỏi anh ta:

「Anh không để ý đến những xác chết này sao?」

「Không sao, chủ nhân của tôi chỉ có một, những người khác chết đều là chuyện vặt.」

Anh ta cười đáp. Hầu cận không có ý định ngăn cản hai người.

Saku và Touka đi đến bên cạnh 『thần』, giữa chừng Touka kéo tay áo Saku.

「Saku-kun… theo những gì cậu nói, có lẽ…」

Cô đưa ra một suy đoán. Saku nghe xong, gật đầu.

Tấm rèm được vén lên. Giữa chiếc đệm màu đỏ, 『thần』 đang ngủ say. Cô được bao quanh bởi những xác chết, đang ở trong một giấc mơ. Saku và Touka lại gần cô.

Ngay lập tức, khung cảnh xung quanh đột ngột thay đổi, tất cả mọi thứ biến thành những cánh hoa anh đào.

Khung cảnh của tế đàn như một tờ giấy origami bị xé nát, biến mất.

Tầm nhìn được thay thế bằng một khu vườn rộng lớn.

Hoa anh đào,

Hoa anh đào nở rộ một cách ngạo nghễ.

Trong cơn bão trắng, có một bóng hình đen.

Vẫn như xưa.

Đây là thế giới của cô gái.

Là chiếc lồng chim của cô.

Đột nhiên, cô gái cười.

Lần này, Saku nghĩ.

Đây là lần đầu tiên thấy cô cười một cách sảng khoái như vậy.

Giữa khung cảnh đẹp đẽ, cô gái nói với một giọng nói tựa như vọng về từ nơi cao thẳm.

「Chào, Saku-kun.」

「Chỉ cần nghĩ một chút là biết, chuyện này thực ra rất rõ ràng nhỉ, 『thần』.」

Saku cũng đáp lại. Cậu nhắm mắt lại, bắt đầu hồi tưởng.

Cậu hồi tưởng lại vô số xác chết ngã xuống trong tông gia, lại hồi tưởng lại những lời Touka đã nói với mình.

「Cô có thể cho người khác thấy ảo ảnh, phá hủy tinh thần của họ. Cô hoàn toàn không cần phải lo lắng, trên đời này không ai có thể giết được cô.」

「Đúng vậy, chính là như vậy.」

「Ngoài ra cô không có năng lực tiên tri. Nói cách khác, cô không phải là đang tiên đoán về cái chết của mình.」

Saku nhìn cô gái.

Cô gái nhìn Saku.

Saku nghĩ.

A a, thật là một đôi mắt trong veo.

Và rồi, Saku nói với cô:

「Cô định tự sát, đúng không.」

『Thần』 gật đầu.

Trên môi cô nở một nụ cười ngây thơ như trẻ con.

Và trong thực tế, cô lại được bao quanh bởi vô số xác chết.

「Đúng vậy, tôi định tự sát, tôi phải làm như vậy. Tín ngưỡng điên cuồng của tông gia đã phình to đến mức tôi không thể kiểm soát được nữa. Vì vậy, tôi đã tuyên bố cái chết của mình. Như vậy, những tín đồ điên cuồng của tông gia chắc chắn sẽ có hành động đúng không? Và tôi chỉ cần chọn ra những người không sợ tay mình bị dính máu, để quét sạch những tín đồ cuồng tín đó. Như vậy, tôi có thể xóa sổ được cái nhóm nguy hiểm đã mất kiểm soát này.」

「Thế là, cô đã thực hiện một cuộc thảm sát.」

「Đúng vậy. Tôi cũng đã nói rất nhiều lần rồi. Đến một ngày khi sự biến chất của lòng tin mù quáng của tông gia thực sự trở nên không thể cứu vãn, tôi phải làm những việc cần làm. Vì vậy tôi đã làm, chỉ đơn giản vậy thôi.」

「Vậy còn những cô gái đã bị tông gia giết hại trước đó thì sao?」

Saku hỏi. Đối với điều này, 『thần』 buồn bã đáp:

「Tốt nhất đừng mong tôi có quan điểm đạo đức thông thường nhé? Ngoài ra, nếu tôi không làm gì mà cứ thế chết đi, chắc chắn sẽ còn có nhiều cô gái bị xé bụng hơn nữa. Đó chắc chắn sẽ là mấy chục, mấy trăm, cuối cùng đến cả những cô gái không phải của gia tộc Fujisaki cũng bị liên lụy. Tất cả sẽ được thực hiện dưới danh nghĩa tạo ra một 『thần』 mới.」

『Thần』 cười khổ. Giữa sắc trắng, cô thật cô đơn. Saku thừa nhận sự cô đơn của cô.

Bởi vì, Saku đã từ chối đứng bên cạnh cô.

Cô đơn lẻ bóng, cô thì thầm một cách cô độc:

「——Cậu sẽ trách tôi chứ?」

「Không, tôi không có gì để nói.」

Saku đáp.

Tôi không thể nói bất cứ điều gì với cô. Bởi vì chúng tôi đã từng nói chuyện rất nhiều, và lúc đó cô đã dự đoán được số phận hiện tại.

Cũng đã nhắc đến những việc cần làm vừa nói.

Nhưng ngày cô đưa ra đề nghị đó đã quá muộn rồi.

『Thần』 chỉ gật đầu, tỏ vẻ chấp nhận.

Một khoảng lặng.

, một cơn gió nặng trịch thổi qua.

Giữa cơn bão hoa trắng xóa, 『thần』 vẫn đẹp như vậy.

Cô hỏi Saku:

「Kẻ đã giết tôi, đã tìm thấy chưa?」

「Cô hẳn không cần phải hỏi tôi, tự nhiên biết hung thủ là ai.」

『Thần』 khẽ mỉm cười.

Đó là một nụ cười tinh quái như đang đùa giỡn.

Saku không trả lời, giữ im lặng. Nhưng 『thần』 cũng không nói gì.

Không lâu sau, Saku vẫn cố gắng nặn ra câu trả lời từ cổ họng.

「Cô đã lừa qua mặt các vệ sĩ và đi ra ngoài một mình, bị ai đó đẩy xuống đường ray. Nói cách khác, hung thủ hẳn là người đi cùng cô. Một người có thể khiến cô thả lỏng cảnh giác như vậy, ngoài hầu cận của cô ra không thể là ai khác.」

「Có lý.」

「Cô đến nay vẫn không vạch trần chuyện này, là vì cô trân trọng người đó.」

Saku nói một hơi.

『Thần』 nhìn thẳng vào Saku, ánh mắt như đang hỏi.

Nhưng cuối cùng, cô gật đầu mạnh.

「Ừm, nếu cậu muốn nghĩ như vậy thì cứ như vậy đi. Đổi lại, hy vọng cậu có thể giữ bí mật đó.」

「…Tôi biết rồi, tôi sẽ không nói với bất kỳ ai.」

「Nếu chuyện lần này có thể khiến người đó mở lời với cậu, tôi vẫn nên đứng sau đẩy một cái, tạo cơ hội thì hơn. Kết thúc dưới hình thức này cũng không sao.」

Saku không đáp lại lời nói của 『thần』.

Cô dang rộng hai tay.

Giữa sắc trắng, màu đen xoay tròn.

Vù vù, cô nhảy múa, xoay vài vòng.

Nhảy,

Nhảy…

『Thần』 thì thầm:

「Dị năng của tôi đã được hoàn thiện thông qua việc bị giết, và sau khi nhìn vào vực thẳm của cái chết, tôi cũng đã nhận ra một điều. Tôi thực ra không nên ở đây, tôi thực ra gần gũi hơn với những linh hồn và ảo ảnh mà tôi triệu hồi. Tôi, xét cho cùng chỉ là một dị vật cô đơn… vì vậy, tôi sẽ làm những việc cần làm, đến nơi tôi cần đến.」

『Thần』 nói nhẹ nhàng như đang hát,

Trên môi nở một nụ cười vô cùng bình tĩnh.

「A a——như vậy, cuối cùng cũng thanh thản rồi.」

Chỉ một câu.

Nói xong, 『thần』 đã gây ra một sự thay đổi chí mạng nào đó cho linh hồn của chính mình.

Tất cả mọi thứ đông cứng lại.

Ảo ảnh bắt đầu tan biến.

Biển hoa anh đào rộng lớn rơi rụng.

Sau một lần nở rộ cuối cùng,

Saku được đưa về nơi cũ.

Trước mặt cậu và Touka, 『thần』 vẫn đang nằm đó.

Trong cơ thể cô đã không còn cô nữa.

Cứ như vậy,

Thậm chí không kịp nói một lời từ biệt, 『thần』 đã chết.