Hoa anh đào.
Hoa anh đào nở rộ.
Sắc trắng muốt bay lượn, rồi lặng lẽ đáp xuống mặt đất. Vẻ tĩnh lặng ấy tựa như tuyết, nhưng lại hoàn toàn khác biệt. Những cánh hoa đẹp đẽ, thanh tao. Vì vậy, cô yêu mùa xuân.
Thế nhưng, cô đã không biết bao nhiêu lần bị người ta cười nhạo rằng, cô không xứng với mùa xuân.
Nhưng cô biết, dù bản thân không xứng, ít nhất vẫn có thể yêu thích nó.
Cuộc đời của cô từ trước đến nay vẫn luôn là như vậy.
Nếu không phải vậy, cô đã chẳng thể nào sống được đến bây giờ.
Thế giới này tràn ngập những thứ mà cô không xứng có được. Cô sống trên cõi đời này còn thua cả chó lợn, lay lắt sống qua ngày mà vẫn tự cho mình cái quyền yêu thích vạn vật, nhờ khát khao những điều rực rỡ, chói lòa ấy mà gắng gượng đến tận hôm nay.
Dù ở nơi địa ngục, cô vẫn sống sót với hơi thở mỏng manh như thế. Đó là một sự cố gắng đáng khen, và cũng là một cuộc chiến. Không chỉ một hai lần cô thầm nghĩ—nếu là người khác, chắc chắn đã kiệt quệ cả thể xác lẫn tinh thần mà chết từ lâu rồi. Nhưng biết đâu, chết đi lại là một sự giải thoát.
Dù cô là một sản phẩm lỗi, nhưng vẫn sống sót một cách gian nan như vậy.
Và rồi, cô đã trơ trẽn tìm thấy một lý do khác để sống.
Đó là một ký ức xưa.
Lúc đó cô đã ngã một cú, ngã rất đau.
Không nhớ rõ nguyên nhân. Có thể là vấp phải đá, cũng có thể là do đường không bằng phẳng, hoặc bị một người lớn gần đó vô cớ va vào vai... Những tình huống này đều không có gì lạ, nên rốt cuộc cô vẫn không biết nguyên nhân chính xác. Nhưng vào lúc đó, có một người đã nhẹ nhàng quỳ một gối xuống trước mặt cô.
Người đó nhẹ nhàng đưa tay ra, không chút do dự chạm vào những ngón tay lấm lem của cô, dịu dàng nói với cô:
「Em không sao chứ?」
Anh mỉm cười.
Cô cũng đáp lại bằng một nụ cười.
Cô thầm nghĩ, không biết lần cuối mình cười như thế này là từ bao giờ.
Ngay khoảnh khắc ấy, cô đã yêu anh sâu đậm.
Chỉ đơn giản như vậy thôi.
Chính ký ức giản đơn ấy, lại là báu vật vô giá đối với cô.