Liều Mạng Né Tránh Kết Cục Toàn Diệt, Để Rồi Cả Party Hóa Điên

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Học Viện Tình Yêu và Ma Pháp: Ai quan tâm đến nữ chính và phản diện chứ? Tôi muốn trở thành kẻ mạnh nhất trong cái thế giới Otome Game này

(Đang ra)

Học Viện Tình Yêu và Ma Pháp: Ai quan tâm đến nữ chính và phản diện chứ? Tôi muốn trở thành kẻ mạnh nhất trong cái thế giới Otome Game này

Toyozo Okamura

Mặc kệ tất cả các sự kiện tình cảm, tôi chỉ việc lao vào các hầm ngục—đây là câu chuyện như vậy đấy.

1 8

SASAKI VÀ PI

(Đang ra)

SASAKI VÀ PI

Buncololi

Tác phẩm đã chính thức ra mắt dưới dạng sách bìa mềm, do MF Bunko J phát hành!

3 17

Vì một tương lai được gặp lại em

(Đang ra)

Vì một tương lai được gặp lại em

Akiko Abe

“Việc chúng ta không gặp nhau mới là lựa chọn đúng đắn? Tôi tuyệt đối không chấp nhận!”

4 56

Vtuber Hikikomori muốn nói với bạn đôi điều

(Đang ra)

Vtuber Hikikomori muốn nói với bạn đôi điều

Megusuri

"Buổi stream Vtuber cấm cười."

5 52

Trở về năm 2000: Thanh mai nữ thần tuổi 18

(Đang ra)

Trở về năm 2000: Thanh mai nữ thần tuổi 18

Phấn Đấu Lão Cửu

Đây là tương lai của một cặp thanh mai trúc mã sau rất nhiều khó khăn gian khổ ...

217 5724

Vol 01 - Chương 01: Mạo hiểm giả Wolka

"Aaaaaaa tại sao lại đúng ngay cái thế giới manga đó chứ... Suýt nữa là toi mạng theo 'kết cục toàn diệt' (y như nguyên tác) rồi, bị phanh thây sống làm mồi cho quái vật rồi... Haizzz, thiệt tình, sau này phải làm sao đây, mắt phải không thấy đường, chân trái thì mất tiêu, sống nổi không đây... mà thôi, mình đã sống được đến hôm nay chắc cũng ổn thôi... Chắc không? Sống cái beep gì chứ, khốn kiếp, đây là cái bộ manga dark fantasy khốn nạn đó, của lão tác giả mất nhân tính đó... Chết tiệt, đừng có giỡn mặt, tui chỉ chấp nhận happy end thôi đóooooo..."

Dưới tầm nhìn chỉ còn một nửa, đến cả trần nhà quen thuộc của giáo đường trông như thuộc về một thế giới khác.

Có lẽ tui đã quá lơ là.

Tui đã đinh ninh đây là một thế giới fantasy chính thống với kiếm và ma thuật, giống như trong các bộ light novel hay manga thường thấy.

Nhưng thực tế lại là một sự nhầm lẫn tai hại, nơi này xem ra là thế giới của một bộ manga dark fantasy khá nổi tiếng ở kiếp trước của tui.

Người ta hay gọi nó là một bộ manga lừa tình bằng bìa, đội lốt một câu chuyện phiêu lưu isekai chạy theo trào lưu, nhưng thực chất mạng người chết như ngóe.

Mọi chuyện bắt đầu khi tui bị thu hút bởi những nét vẽ chi tiết của nó và vô tình nhấn đọc trên một trang web manga.

Kết quả là, cảm xúc của tui tan nát.

Lý do thì, phải nói sao nhỉ.

Sở thích của lão tác giả, nó hơi bị... lệch lạc.

Dark fantasy nghe thì oai đấy nhưng đàn ông thì gần như không thể chết toàn thây, còn phụ nữ thì bị quái vật làm nhục rồi hành hạ đến chết là cảnh tượng thường thấy. Dù là nam hay nữ, nhân vật chính hay nhân vật phụ, tất cả đều chung một số phận. Cốt truyện cứ như thể được viết ra với mục đích duy nhất là hành hạ các nhân vật, và nó đã giáng một đòn cực mạnh vào tui, một kẻ tôn thờ happy end đến tận xương tủy.

Đến cả nhân vật chính cũng là một Berserker hắc hóa, nghĩ lại cũng thấy hợp lý.

Sự vô lý đến cùng cực của nó đã khiến tui lần đầu tiên trong đời ném văng cái điện thoại. Tui đã nhiều lần tự hỏi liệu lão tác giả có bình thường không. Tui nghĩ lão đúng là một kẻ mất nhân tính. Nhưng riêng phần art thì tui lại mê mẩn, thành ra không bỏ được, cứ mỗi lần có chương mới là lại vừa run vừa mò vào xem, rồi rơi vào một cái vòng lặp khó hiểu: vừa thưởng thức nét vẽ đỉnh cao, vừa bị phá nát tâm trạng.

Không đi sâu vào cốt truyện, chỉ xem nó như một quyển artbook, đối với tui, đó là một bộ manga như vậy.

Chỉ vì hợp gu nét vẽ, chứ cốt truyện và thiết lập tui chẳng nhớ kỹ lắm. Tui chưa bao giờ tưởng tượng được mình sẽ chuyển sinh vào thế giới của một tác phẩm có vị trí lửng lơ như vậy trong lòng mình, và đó là lý do tui nhận ra mọi chuyện quá muộn.

Tui chuyển sinh thành một thành viên trong cái mob party vốn đã bị xóa sổ ở đầu nguyên tác, làm kẻ lót đường cho con Trích Mệnh Giả kia, trong cái hầm ngục đầu tiên mà nhân vật chính đặt chân đến.

Tui không nhớ mặt hay tên của nhân vật này. Nhưng phân cảnh cuối cùng của cả party đã in sâu vào võng mạc. "tui" bị phanh thây khi còn đang sống, còn các cô gái trong nhóm thì bị tước đoạt cả nhân phẩm rồi nhận lấy một cái chết thảm thương—

Nhớ lại một trong những phân cảnh ức chế nhất truyện, tui sôi máu lắm. Lũ con trai sao cũng được, nhưng con gái phải được hạnh phúc chứ!

Sống sót được đúng là một phép màu.

Đến chính tui cũng không nghĩ mình có thể giữ được mạng sống. Tui không nhớ rõ, nhưng chắc chắn lúc đó tui đã chiến đấu như một kẻ điên cuồng liều chết.

Dĩ nhiên, dù sống sót nhưng không phải toàn vẹn. Cái giá phải trả là con mắt phải và cái chân trái. Chân trái mất hẳn từ phần dưới đầu gối, còn mắt phải có một vết sẹo diêm dúa chạy dài từ trán xuống má, loại sẹo mà người ta chỉ thấy trong manga.

Nhưng tui không hề bi quan. Từ tình huống đó mà có thể bảo vệ được tất cả đồng đội, lại còn giữ mạng, so với kết cục trong nguyên tác tui thậm chí còn cảm thấy tự hào, nghĩ rằng mình đã làm rất tốt.

Và rồi, họ né được bad end và sống hạnh phúc mãi mãi về sau... 

Giá mà được như vậy.

Hiện tại, tui đang cực kỳ khốn đốn. Mất một mắt một chân cũng có chút bất tiện, nhưng vấn đề còn lớn hơn thế.

Kể từ lúc tui tỉnh lại, cả party cứ có gì đó là lạ.

"Hừm, giường ở đây cứng quá nhỉ... Wolka này, con có thấy khó ngủ không? Đúng rồi, ngày mai ta sẽ cho người chuẩn bị một chiếc giường tốt hơn. Cứ yên tâm, đã là sư phụ thì ta sẽ không để đệ tử của mình phải chịu thiếu thốn đâu. Cứ giao hết cho ta."

"...Sư phụ."

"Hửm? Sao thế?"

"Con hiểu là người muốn bảo vệ con. Nhưng không cần phải ngủ chung đâu ạ."

"Ta phiền lắm sao?"

"Dạ?"

"T-Ta phiền lắm sao...? A, haha, cũng phải ha, một kẻ đã để đệ tử của mình phải chịu đau đớn thế này, có ở bên cạnh cũng chỉ chướng mắt thôi ha... Đến nước này mà còn ra vẻ sư phụ, đúng là phiền phức quá ha... Ta không có tư cách... ở bên cạnh con..."

"Khoan, người đang nói gì vậy?"

"Nh-Nhưng ta sẽ cố gắng mà!! Sẽ không bao giờ để chuyện đó xảy ra nữa đâu, lần này nhất định sẽ bảo vệ con!! Cho nên làm ơn, đừng bỏ rơi ta mà...!!"

"Woa, woa, khoan đã người nói gì vậy, chờ đã, đừng khóc nữa nghe con nói..."

Sư phụ của tui, một noja-loli hợp pháp Lizelarte, cũng vậy.

"Vậy thì tiền bối, nếu có việc gì cần em giúp thì cứ nói nhé!"

"Không, em không cần phải khách sáo đến thế đâu..."

"Không được ạ, tiền bối phải tĩnh dưỡng. Anh không cần làm gì cả đâu ạ, cứ giao hết cho em!"

"Hết là sao..."

"Tất cả... là tất cả ạ."

"...Hửm?"

"Anh có cần gì không ạ? Em sẽ đi lấy nên anh cứ nói nhé. Dù là thứ nhỏ nhặt nhất cũng được ạ, vì sự an toàn của tiền bối là quan trọng nhất. Cơm mỗi ngày em sẽ nấu mang đến, nếu anh muốn ăn gì thì cứ cho em biết. Với lại, nếu muốn đi đâu thì nhất định phải gọi một trong số tụi em. Xe lăn không được tự mình dùng đâu nhé. Chị tu nữ nói là phải có người đẩy đằng sau mới không gây nguy hiểm. Từ bây giờ, bất cứ lúc nào cũng sẽ có người ở bên cạnh tiền bối. Tụi em đã bàn và quyết định như vậy. Để có thể nâng đỡ tiền bối. Để dù có chuyện gì xảy ra, lần này nhất định sẽ bảo vệ được anh. Cho nên anh đừng ngại, hãy dựa dẫm vào tụi em thật nhiều vào nhé. Tiền bối lúc nào cũng cố gắng một mình, tụi em lo lắm. Tụi em tuyệt đối sẽ không để anh phải chịu khổ nữa đâu. Sẽ không để anh liều mạng như vậy lần nào nữa. Anh không cần làm gì cả, cứ từ từ nghỉ ngơi là được ạ. Cứ giao hết, hết tất cả cho tụi em. Từ giờ trở đi, tụi em sẽ mãi mãi..."

"Khoan khoan khoan khoan đã."

Cô bé kiếm sĩ nadeshiko nhỏ tuổi nhất party, Yuritia, cũng y chang.

"Wolka. Quái vật quanh đây, tại hạ đã săn gần hết rồi."

"...Xin lỗi, nghe không rõ. Cô vừa nói gì?"

"? Tại hạ nói, quái vật quanh đây, tại hạ đã săn gần hết rồi. Như vậy sẽ an toàn một thời gian."

"..."

"Tại hạ cũng... thấy yên tâm hơn một chút."

"Cô làm hơi quá rồi đó..."

"...Tại hạ đã không thể bảo vệ cậu. Lại còn được cậu bảo vệ, để cậu bị thương nặng. Bà của tại hạ đã dạy đi dạy lại, đó là tội lỗi mà vị Thần của tại hạ ghét nhất. Vết thương của đồng đội là vết thương của bộ tộc, ơn cứu mạng phải trả bằng mạng, đó là luật. Vì vậy, từng sợi tóc, mảnh xương, giọt máu, cho đến toàn bộ linh hồn, tại hạ xin dâng hiến tất cả cho cậu. Tại hạ đã quyết... sẽ chết vì cậu."

".................."

Nữ chiến binh hạng nặng da ngăm xưng "tại hạ", Atori, cũng không khác gì. 

Lời nói và hành động của mọi người có gì đó hơi, không, rõ ràng là đã trở nên nghiêm trọng hơn—

Nghĩ lại cũng đúng. Thấy đồng đội thập tử nhất sinh rồi mang di chứng nghiêm trọng, những người còn lại sẽ có cảm nghĩ gì. Chính vì đây là một thế giới isekai đầy rẫy quái vật nguy hiểm, nên việc họ mang trong mình cảm giác tội lỗi nặng nề vì đã không thể bảo vệ, hay sự hối hận dằn vặt "giá như mình...", cũng là điều dễ hiểu.

Nếu người được bảo vệ là tui, chắc chắn tui cũng sẽ hối hận vì sự bất lực của mình đến tận đáy lòng.

Tức là các đồng đội của tui cũng vậy. Xem ra trong lúc tui đang lượn lờ ở bờ vực sinh tử, các cô ấy đã để vấn đề này trở nên nghiêm trọng quá mức.

Và dĩ nhiên, cái bao tử của tui quặn thắt lại vì quá tải tâm lý.

Xin nhắc lại, tui là một kẻ tôn thờ happy end từ kiếp trước. Mấy cái diễn biến mà làm cho ánh mắt của các cô gái mất đi sức sống là tui tuyệt đối không chấp nhận. Xem trên anime hay manga thôi đã không chịu nổi rồi, huống chi giờ lại thành người trong cuộc, có ngày ánh mắt của tui cũng tắt ngóm mất.

Được mọi người xem là đồng đội quan trọng, tui rất vui. Nhưng cứ thế này thì không ổn.

Đây là thế giới dark fantasy, của một lão tác giả khốn nạn. Tui đã nhận ra điều đó. Nhưng "tui" của thế giới này cũng chính là tui, người đã sống 17 năm, đó là sự thật. Và mọi người là những người đồng đội quan trọng không gì thay thế được, điều đó cũng không đổi.

Cái kết cục party hắc hóa này, đừng có đùa chứ.

Bằng mọi giá, tui phải vực mọi người dậy. Giờ đây khi đã thay đổi được nguyên tác (story), có lẽ một tương lai hạnh phúc đang chờ đợi họ ở phía trước. Họ phải nhanh chóng vượt qua chuyện cỏn con như đồng đội mất mắt mất chân để có được hạnh phúc (happy end), không thì tui khổ.

Nghĩ vậy, việc cần làm đã quá rõ ràng.

Cái diễn biến hắc hóa này, tui đéo bao giờ chấp nhận đâu...!

/

—Thì, quyết tâm sắt đá là thế, nhưng…

"...Chán quá."

Một kẻ trọng thương mất một mắt một chân làm sao hành động ngay được, tui buộc phải trải qua cuộc sống nhập viện nhàm chán trên giường bệnh.

Thực ra, chính tui cũng chẳng nhớ mình đã hạ gục Trích Mệnh Giả bằng cách nào.

Khi tỉnh lại, tui đã thấy mình nằm trên giường bệnh của giáo đường, và đã mười ngày trôi qua. Có lẽ vì đã chiến đấu như một kẻ điên cuồng từ trạng thái thập tử nhất sinh, cơ thể tui đã từ bỏ luôn cả ký ức. Sống sót được đúng là hay thật.

Người đã cứu tui sau khi kiệt sức vì hạ gục Trích Mệnh Giả, nghe đâu lại chính là nhân vật chính trong nguyên tác. Cậu ta không chỉ sơ cứu nhanh chóng tại chỗ, mà còn phá vỡ viên Dịch Chuyển Huy Thạch quý giá để đưa tui đến giáo đường này.

Nghĩ lại, nhân vật chính đó tuy là một Berserker có cảm xúc không bình thường, nhưng hình như có một thiết lập kiểu cậu ta tuyệt đối sẽ không bỏ rơi người khác khi có dính líu đến quái vật, do một biến cố nào đó trong quá khứ. Nghe nói vị cuồng chiến sĩ chỉ hứng thú với việc diệt quái đó đã rời khỏi thị trấn để tìm kiếm con mồi tiếp theo.

Không biết có ngày, tui có thể nói lời cảm ơn với cậu ta không.

Giờ thì, nói về "tui" của thế giới này, tức mạo hiểm giả 'Wolka' nhé.

Trong nguyên tác, không có một chi tiết nào về nhân vật này còn sót lại trong ký ức của tui. Tên có được tiết lộ hay không cũng không chắc, thậm chí có khả năng đây hoàn toàn là một nhân vật quần chúng, biến mất khỏi truyện mà không có lấy một lời thoại. Có lẽ đây là một nhân vật được tạo ra chỉ để chết, nhằm làm nổi bật thế giới quan của một bộ dark fantasy.

Ngoại hình không tệ, thậm chí là ưa nhìn. Tuy ánh mắt sắc bén và khá là cộc cằn, nhưng nếu hỏi đẹp hay xấu thì câu trả lời là đẹp.

Mà vốn dĩ, thế giới này đâu đâu cũng toàn mỹ nam mỹ nữ. Trước đây tui chỉ nghĩ "thế giới isekai đỉnh thật", nhưng giờ khi đã biết đây là thế giới trong manga thì cũng không có gì lạ. Trong bộ manga đó, đến cả gã quý tộc độc ác béo như heo nhìn kỹ cũng có nét đẹp trai, và các nhân vật phụ cũng được vẽ rất tỉ mỉ. Xem ra 'Wolka' cũng là một trong số đó.

Tuy mới 17 tuổi nhưng đã gần như trút bỏ hết nét non nớt của một thiếu niên, gương mặt đang dần trở nên rắn rỏi, ra dáng một người đàn ông thực thụ. Chiều cao cũng thuộc dạng khá, tui không nhớ đã gặp nhiều người cùng tuổi cao hơn mình. Mái tóc màu xám tro (ash grey) nổi bật với những lọn tóc vểnh được nuôi dài đến lưng, buộc gọn lại ở phần gáy. Ở thế giới này, đàn ông nuôi tóc dài và buộc như vậy cũng khá nhiều.

Tính cách thì... à thì. Chỉ có thể nói là may mắn vì ở thế giới này không có khái niệm 'ngại giao tiếp'.

Tui là một kiếm sĩ, thành viên của party hạng A <Con Đường Bạc Xám (Silvery Grey)>. Đã là hạng A thì chắc tui cũng có được một trình độ nhất định. Dù giờ đây, khi đã mất một mắt một chân, tất cả chỉ còn là quá khứ.

À còn nữa, các thành viên trong party ngoài tui ra đều là con gái, nên vị trí của tui cũng giống như nhân vật chính trong một bộ harem vậy.

Dĩ nhiên, trong nguyên tác thì không có chuyện harem thật. Chắc là lão tác giả mất nhân tính đó đã cố tình xóa sổ một party toàn nữ để khắc họa cái thế giới quan đen tối này một cách thảm khốc. Một party toàn nữ thì hơi thiếu tự nhiên, nên chắc lão nghĩ, thôi thì cho một thằng con trai vào rồi cho nó bị phanh thây là được.

'Wolka' thực sự chỉ là một nhân vật tầm thường đến thế.

Mà, nói vậy chứ cũng chẳng sao.

'Wolka' trong nguyên tác là nhân vật thế nào cũng không quan trọng. Dù có là nhân vật thế nào đi nữa, sự thật tui đã sống 17 năm ở thế giới này vẫn không thay đổi. Người ở đây là "tui", chứ không phải 'Wolka'.

Vì tui đã thay đổi được vận mệnh (story) vốn dĩ phải kết thúc bằng cái chết.

"—Oáp."

Nói đi nói lại, chán thật sự.

Tuy là người bị thương không thể di chuyển, nhưng cứ nằm trên giường mãi từ lúc tỉnh lại cũng khiến tinh thần tui đi xuống. Thế giới fantasy này làm gì có TV hay điện thoại để giải trí, nằm liệt giường trong phòng bệnh đúng là chán kinh khủng.

Hiện tại, tui đang được chăm sóc như một bệnh nhân nguy kịch tại giáo đường của một thị trấn gần hầm ngục.

<Thánh Đạo Giáo Hội (Criscres)>, cái tên nghe có vẻ nghiêm nghị, nhưng thực chất có thể xem là một cơ sở kết hợp giữa nhà thờ và bệnh viện. Giống như các tác phẩm fantasy thường thấy, y học ở thế giới này cũng được xây dựng chủ yếu dựa trên ma thuật. Nơi này lấy sức mạnh từ đức tin mộ đạo vào các vị thần để gánh vác toàn bộ chuyện sinh, lão, bệnh, tử của người dân.

Đối với các mạo hiểm giả, đây có thể xem là ngôi nhà thứ hai, nơi họ luôn tìm đến mỗi khi bị thương trong trận chiến. Ở đất nước này, khi nói đến 'Giáo đường', người ta sẽ nghĩ ngay đến <Thánh Đạo Giáo Hội (Criscres)>.

...Được rồi, đi dạo một chút vậy.

Vết thương đã lành, cũng không ai cấm tui bước ra khỏi phòng bệnh. Cứ nằm mãi thì cơ thể cũng cứng đờ ra, nên đây là một bài vận động cần thiết.

Nếu được thì tui cũng muốn tập cơ, nhưng mà sư phụ thì...

Vừa nghĩ vậy vừa định bước xuống giường,

"Ặc!"

Tui ngã. Không phải là mất thăng bằng hay chóng mặt, mà là ngã sầm một cái sang bên hông như một cái cây bị đốn.

Khoan khoan chuyện gì vậy, tui giật mình trong giây lát,

"...À, phải rồi. Chân trái..."

Mất rồi còn đâu. Quên béng mất.

Tui muốn viện cớ. Chuyện lạ là, hiện tại tui gần như không có cảm giác mình đã mất chân trái. Không phải là đang chìm trong đau buồn, cũng không phải là đang trốn tránh hiện thực, mà sự thật, tui vẫn có cảm giác rõ ràng chân trái của mình vẫn còn đó.

Thế nên mỗi khi mải suy nghĩ, tui lại vô thức cử động như bình thường, và kết quả như bạn thấy đấy.

May mà trong phòng không có ai. Bị đồng đội thấy thì xấu hổ chết, mà họ lại còn lo sốt vó lên nữa. Với tư cách là một người tôn thờ happy end, tui không thể tạo thêm gánh nặng không cần thiết cho tinh thần của họ được.

"—Wolka!!"

Như thể người thân của mình bị bắt làm con tin, một cô gái tóc bạc lao vào phòng bệnh.

Nói ngắn gọn, cô ấy là một pháp sư.

Đội một chiếc nón phù thủy tam giác to một cách khó tin, mặc một chiếc áo choàng như chứa đựng cả màn đêm cùng với chiếc váy ngắn trên đầu gối, trông rất năng động. Với chiều cao chỉ hơn một mét ba, trông cô ấy như một đứa trẻ đang cosplay, nhưng mái tóc bạc không một gợn xám cùng với đôi mắt vàng kim lấp lánh lại toát lên một vẻ phi thường, không giống một nhân vật phụ bị cho bay màu ngay từ đầu nguyên tác—

"—"

"...À, khoan. Chuyện là, con chỉ hơi vấp ngã thôi,"

Trước mắt thì.

Tui vừa nằm sõng soài trên sàn vừa vắt óc suy nghĩ, không biết nên giải thích thế nào với sư phụ đang tái mét mặt mày của mình.

Noja-loli (のじゃロリ): Một kiểu nhân vật trong văn hóa anime/manga. Chỉ những cô gái có ngoại hình trẻ con (loli) nhưng lại nói chuyện bằng giọng điệu của người già (thường kết thúc câu bằng "noja"). "Hợp pháp" ám chỉ nhân vật thực tế đã lớn tuổi, không phải trẻ con thật. Nadeshiko (撫子): Yamato Nadeshiko là một hình mẫu phụ nữ lý tưởng trong văn hóa Nhật: duyên dáng, đoan trang, hết lòng vì gia đình. Ở đây, nó được dùng để miêu tả tính cách dịu dàng, chu đáo của Yuritia.