#
“A……..”
Đầu giờ chiều tại tòa nhà kiểu phương tây, giọng nói ngọt ngào như thể đang kìm nén đột nhiên vang lên.
“Không được chủ nhân. Nếu anh cử động mạnh hơn nữa thì… Ư, ưm !”
Giọng nói đầy mê ly và hơi thở gợi lên sự ham muốn khó cưỡng. Trong bộ đồng phục hầu gái quen thuộc, tiếng sột soạt của quần áo khe khẽ sau mỗi lần Himeji uốn mình, chúng khiến cho con tim tôi lại trở nên rộn ràng.
“Dù cô bảo tôi đừng cử động nhưng… tôi vào sâu bên trong chút nữa có sao không ? Tôi nghĩ cứ thong thả cũng ổn mà”
“S, sâu bên trong…”
Haa haa, vừa để lộ ra tiếng thở gấp gáp, Himeji vừa phản ứng lại với lời tôi nói. Khẽ đung đưa mái tóc bạch kim, cô ấy gật đầu như thể đã chuẩn bị sẵn sàng.
“Em, hiểu rồi. Nếu đó là mong muốn của chủ nhân thì, em sẽ hết mình chấp nhận”
“Cảm ơn cô nhé”
Thẳng thắn cảm tạ trước sự dịu dàng của Himeji rồi tôi thay đổi tư thế. Ngay khi cơ thể cô ấy bị giữ chặt qua lớp quần áo, vừa hồi hộp trước nhiệt độ cơ thể, tôi vừa bắt đầu cử động tiếp một cách nhẹ nhàng, nhã nhặn. Ý thức về cảm nhận như chạy dọc toàn thân.
Và rồi.
“A, ưm, chờ đã chủ nhâ…...Aa.”
Ngay lập tức có tiếng hét lên đập vào tai mình. Tứ chi mảnh khảnh như nhảy dựng lên. Đôi mắt xanh trong liền nhắm lại. Sau khi nguồn dư âm mãnh liệt biến mất, Himeji từ từ mở mắt. Thả lỏng thân thể và điều chỉnh lại nhịp của mình, cô ấy hé ra đôi môi hồng hào.
“GAME OVER mất rồi”
Nói bằng giọng điệu chán nản, cô ấy bỏ tay cầm xuống.
“Phù…”
Trên chiếc ghế sofa thượng hạng được đặt trong căn phòng rộng một cách lãng phí, ngồi bên cạnh tôi, Himeji đung đưa mái tóc bạch kim và tiếp tục thở dài.
“Không phải em đã nói rồi sao, chủ nhân. Anh phải cử động mạnh hơn nữa. Nếu tạm thời rút lui, đằng đó chắc chắn ta đã có thể giành chiến thắng từ con đường khác rồi.”
“Chắc thế… ừm, tôi nghĩ nếu làm cẩn thận thì vẫn được mà”
Vừa gãi má, tôi vừa phản pháo lời khẳng định của Himeji.
Hydragia… Cái mà tôi với Himeji đang chơi là game mới được phát hành từ tuần trước. Thuộc thể loại trò chơi chết chóc, nơi con người phải sinh tồn trong hầm ngục đầy rẫy nguy hiểm với kẻ địch mạnh đến bất thường. Vì độ khó được cân bằng tinh tế nên người chơi cả trong và ngoài nước đã đánh giá nó rất cao.
Ngoài ra, cái game cầm tay này còn nổi tiếng trong việc giết thời gian nữa. Thời gian cần để khiêu chiến 1 lần là vài phút, nếu cứ lặp đi lặp lại thì hết ngày lúc nào chẳng hay.
Tuy nhiên, tôi có lý do để mình mua cái game kể trên.
Hôm nay là ngày 17 tháng 5. Sự kiện lớn trên đảo học viện - Cuộc chiến giao lưu kỳ tháng 5 đã tổ chức vào thứ 3 tuần trước. Tuy phần lớn học sinh vẫn đi học bình thường nhưng do nó liên quan đến việc sử dụng kỳ nghỉ ở đảo học viện (Tuần sự kiện) để tiến hành nên, những người tham gia sẽ được nghỉ bù.
Có thể nói, điều hiển nhiên là luôn hiển nhiên, do đó tôi sẽ nghỉ liên tục một tuần. Vì chỉ vừa mới hoàn thành sự kiện quy mô lớn nên nếu mệt, ngoài việc lười chảy thây cả ngày, tôi còn tận hưởng game với Himeji nữa.
(...Mà, mình không nghĩ Himeji lại nhiệt tình khi chơi như vậy)
Vừa nghĩ, tôi vừa đảo mắt nhìn cô nàng trong bộ đồng phục maid ngồi bên cạnh đang chăm chú vào màn hình. Như thể mới nghiên cứu xong hình ảnh replay sau khi game over, cô ấy liền quay sang tôi rồi khẽ cất lên.
“Chỗ này nhỉ. Em cảm thấy việc vượt qua cái vách đá này rất quan trọng. Nếu leo lên nó, ta sẽ phải chịu cuộc tấn công từ đằng sau của kẻ địch nhưng, khi sử dụng bước nhảy thì ta lại gặp bad end do vách đá sụp đổ rồi leo lên lưng con đại bàng lớn và bị đưa đến sào huyệt. Do đó em nghĩ tạm thời nó cũng không phải đáp án chính xác”
“Ừm. Dù bảo là thử cách khác nhưng…. À khoan. Cho đến khi hiển thị GAME OVER xuất hiện do bị ném vào tổ đại bàng thì, chỉ trong khoảnh khắc thôi liệu ta có thời gian không nhỉ ?”
“Thời gian à ? …! Đúng là có nhỉ. Chỉ cỡ khoảng 1 giây nhưng, khoảng trống này rõ ràng là ý đồ hết. Phải chăng anh đang nói đến phần lợi dụng thao tác ở đây ?”
“À, đúng rồi. Cô thấy cái lỗ ở sâu bên trong ổ khi ta núp dưới cơ thể đại bàng không ? Chắc chắn chỗ đấy kết nối với một thông đạo khác. Hoặc là ta sẽ núp trong đó và chờ cho đến khi đại bàng đi mất.”
“Ra vậy… Fufu. Quả đúng là năng lực quan sát của chủ nhân”
Tắt ánh nhìn ra khỏi màn hình game, Himeji rướn người sang tôi rồi cất lên bằng giọng điệu cảm phục. Khi bộ ngực đầy đặn gần chạm vào mình, đồng thời mùi hương ngọt ngào đã xộc thẳng vào mũi tôi.
“..............”
Song, đột nhiên tôi nhận ra một điều. Rằng, Himeji trong lúc chơi game do tập trung quá hay sao mà dường như cô ấy đã quên mất chuyện để ý xung quanh. Dù hai đứa đều ngồi trên chiếc ghế sofa lớn nhưng tự lúc nào đó cô ấy đã lại sát bên tôi. Ứng theo hành động điều khiển nhân vật, cô ấy đu người, cẳng chân cẳng tay thỉnh thoảng lại đập vào tôi, xong đôi lúc tiếng cất lên do bị nhận damage còn rất gợi cảm nữa… Vì thấy dễ thương quá nên tôi cứ để yên vậy.
“...........? Chủ nhân, anh có chuyện gì sao ?”
Himeji khẽ nghiêng đầu tỏ ra thắc mắc khi thấy tôi tự nhiên thần mặt ra. Cô ấy nhìn chằm chằm vào mắt tôi trong bộ dạng chồm một nửa cơ thể lên thằng này. Đôi mắt màu xanh biếc. Trong khi lơ đãng và nhìn ngắm say sưa, tôi như dần bị cô ấy hớp hồn.
“.......Giải lao ! Chúng ta chuẩn bị giải lao thôi !.......... A !?”
Vừa nhắm chặt mắt, tôi vừa đưa ra đề xuất.
Himeji Shirayuki rất giỏi nấu ăn.
À không, tất nhiên là nó còn nhiều mặt ý nghĩa khác nữa. Nói dối, hay đúng hơn vì là hầu gái được chọn cho thằng 7 sao như tôi nên, không chỉ game và gian lận, cô nàng còn phải biết cả nữ công gia chánh. Song, Himeji không chỉ có vậy.
“Ngon quá…”
“Được chủ nhân khen ngợi là niềm vinh dự của em.”
Đặt tách trà cho phần của cả hai đứa xuống bàn ở ngay trước sofa, xong cô ấy nói rồi khẽ mỉm cười. Món bánh hôm nay là bánh bông lan nướng cỡ lòng bàn tay. Mùi thơm từ bánh và màu nướng khiến người khác phải nhỏ dãi, một món mang đầy tính nghệ thuật. Ngay khi vừa cho vào miệng, vị ngọt đã lan tỏa ra khắp đầu lưỡi và chúng khiến tôi cảm thấy tràn ngập trong sự thỏa mãn. Ngoài ra, khi kết hợp với trà nâu nó đã tạo thành loại hương vị tuyệt hảo.
“Fufu… Vậy em cũng xin phép.”
Nói bằng giọng như thì thào, Himeji ngồi xuống bên cạnh tôi. Hồi đầu mới gặp nhau, cô ấy còn ngồi chếch chéo cách tôi một khoảng vậy mà, bây giờ thì ở cấp độ chung luôn cả ghế sofa. Cứ nghĩ rằng Himeji không còn xa lánh mình nữa thì lòng tôi lại cảm thấy vui vui, bồn chồn.
Mà, tóm lại tôi đã tận hưởng hết mình khoảng thời gian tràn ngập hạnh phúc như vừa được hiện thực hóa ấy.
Sắp đến giờ quay lại game, ngay khi tôi vừa định với lấy cái tay cầm thì, thiết bị trong túi đã rung lên. Vừa ra hiệu để Himeji không phải chờ, tôi vừa lôi thiết bị ra để xác nhận thông tin.
“Ưm……...Đăng ký game ?”
Nhìn vào dòng hiển thị ngay giữa màn hình, bất giác tôi đã khẽ nhau mày.
Đăng ký game… Để giải thích cho điều này thì, trước hết ta cần phải liên hệ tới hệ thống đánh giá độc lập trên đảo học viện. Bất cứ học sinh cao trung nào đang theo học trên đảo cũng muốn sở hữu món đồ cực kỳ quan trọng gọi là sao, và số lượng sao chính là cái để hiển thị cấp độ cho mỗi học sinh. Một chế độ phân chia giai cấp rất rõ rệt. Cấp độ càng cao thì quyền hạn sẽ càng lớn.
Để lấy sao, con đường nhanh nhất hay phương pháp hiệu quả nhất không gì khác ngoài GAME. Ta có thể đăng ký quyết đấu với đối phương có đẳng cấp cao hơn mình và cùng đặt cược sao thông qua game đoạt sao. Nếu thua ta sẽ mất sao, còn nếu thắng thì tùy từng trường hợp ta sẽ được thăng cấp. Ngoài ra, do trên đảo học viện tồn tại hệ thống “Xếp hạng trường học” có thể quyết định tính cao thấp các học viện ngoài cấp độ cá nhân, nên hành vi cướp sao trường khác sẽ được đánh giá trực tiếp từ trường sở tại.
Chính vì lẽ đó mà thằng 7 sao như tôi sẽ luôn bị các trường khác nhắm tới. Không chỉ có thể trở thành anh hùng nếu đánh bại tôi, thứ hạng trường mình đang học còn tăng lên rất nhiều nữa. Bởi vậy, bản thân chuyện tôi liên tục bị quyết đấu game cũng chẳng có gì lạ cả.
“Lạ nhỉ…. mình tắt thông báo rồi vậy mà”
Nói xong, tôi khẽ nghiêng đầu… Do ảnh hưởng từ lời nói dối nên tên tuổi tôi sẽ luôn được rèo ho khắp đảo học viện, điều này không có vấn đề gì nhưng nếu cứ chấp nhận hết các thông báo này đến thông báo khác của nhóm người lạ hoắc thì phiền lắm. Thế nên, tôi đã tắt hết chúng ngoại trừ thông tin đăng ký từ người mình quen. Ấy vậy mà, không hiểu sao lần này thiết bị vẫn rung.
“...........Cô nghĩ sao, Himeji ?”
“Xem nào. Nếu lời đăng ký đó là người giống như Rina hay Akizuki-sama thì, họ hoàn toàn sở hữu khả năng quyền hạn cao hơn chủ nhân. Tuy nhiên, vì xác suất xảy ra khá thấp nên có lẽ game được đăng ký thuộc thể loại đặc biệt chăng ?”
“Đặc biệt ?”
“Vâng. Đúng là em đã điều chỉnh cho thiết bị của anh để không nhận mấy thông báo thừa nhưng, với liên lạc quan trọng thì ta hoàn toàn không thể bỏ qua. Thế nên, liên quan đến thông báo bắt buộc phải xem nó sẽ cứ hiển thị như vậy mãi. Về cơ bản, đây có thể là trường hợp đăng ký từ người chơi 6 sao hoặc trường hợp quyết đấu không theo thể thức thông thường. E-to, em xem chút được không ?”
“? À”
Himeji rướn người ra rồi nhìn ngó màn hình thiết bị của tôi, trong khi được cô ấy hướng dẫn, tôi thử mở cột chi tiết game đăng ký. Hiển thị đại khái như sau: Tên game <Deer Script>, chủng loại <Gamebook>. Loại game tôi chưa thấy bao giờ.
Nhìn vào đó, Himeji khẽ đung đưa mái tóc bạch kim rồi nói.
“Em cũng lần đầu tiên mới thấy loại game này. Ee-to… Xem qua thì dường như không phải loại player VS player. Dựa trên thiết lập hiện trạng và phía clear nó, đây có lẽ là kiểu Game Master VS Player nhỉ. Tuy nhiên, do Game Master và Player không cùng đứng trên lập trường bình đẳng với nhau nên ta không phải lo về việc phát sinh đoạt sao khi thắng thua.
“Không phát sinh đoạt sao……..? Lạ thế nhỉ. Mấy trường khác thì không phải nói, việc họ thách đấu với tôi hiển nhiên là để cướp sao từ thằng này. Ấy thế mà, game đặc biệt không cần cược sao ư… Vậy nó có ý nghĩa gì chứ.”
“Ưm… Sao nhỉ. Dù không cần cược sao nhưng người đứng ở phía thuận lợi như chủ nhân vẫn có khả năng bị đánh bại nên, ta cũng không thể không tính đến trường hợp họ chỉ muốn gây sự chú ý. Hoặc là Kurahashi Mikado-sama…. Tuy ông ta không có đây nhưng biết đâu đồng đội của ông ta đang định lấy dữ liệu gì đó.”
Trước lời khẳng định hơi xa vời thực tế của Himeji, bất giác tôi đã chết lặng.
Kurahashi Mikado, một con người có thế lực từng nắm giữ chức vụ hiệu trưởng học viện Seijou khu 12 và là thành viên hội đồng. Vì ngoan cố trong việc đeo bám tôi từ <Cuộc chiến tuyển chọn trong khu> hồi tháng trước nên, ông ta đã bị trục xuất khỏi đảo học viện khi gây cản trở cho cuộc chiến giao lưu kỳ tháng 5. Song, trong cuộc chiến giao lưu kỳ tháng 5, tôi đã phát hiện ra thêm Kirigaya Touya 6 sao ở trường cao đẳng Shinra là đồng đội của hắn (Tuy không giống lắm). Tức là, Kurahashi không hề đơn độc mà thuộc về một tổ chức nào đó. Cái nhóm mà một thằng 7 sao như tôi đây buộc phải tiêu diệt nếu không muốn tiếp tục bị nhắm đến. Tuy nhiên, mới chỉ một phần trong chúng bị sụp đổ thôi.
“Mà…. chắc ta thử xem nội dung trước đi.”
Nếu cứ ngồi phỏng đoán thì sẽ chẳng đi đến đâu cả nên tôi đã thao tác thiết bị rồi triển khai màn hình của <Deer Script>. Ngay lập tức, dòng văn bản đầu tiên hiện lên trước mặt tôi là.
[<Quyết đấu đặc biệt>: Deer Script>
[<Deer Script> là game mang mô típ gamebook]
[Người tham gia game sẽ nhận được ứng dụng sách điện tử mang tên <Deer Script>. <Deer Script> sẽ ghi lại tình trạng hiện tại ở các trang và mệnh lệnh để có thể đi tiếp, nếu hoàn thành nó ta sẽ tự động được sang trang]
[Điều kiện chiến thắng: Đến được trang cuối cùng và không bị out giữa chừng. Người chơi hoàn thành game sẽ nhận được quyền gặp mặt nhà quản lý <Deer Script> như là một phần thưởng]
[Điều kiện thua: Rơi vào tình trạng tuyệt đối không thể hoàn thành một trong các câu lệnh được áp đặt. Người chơi mắc phải nó sẽ tự động bị out khỏi <Deer Script>.]
[Ghi mệnh lệnh tại trang 0 như dưới là bạn đã tuyên bố mình tham gia <Deer Script>]
““................?””
Vừa đọc dòng văn bản, tôi và Himeji vừa nhau mày….Sao nhỉ, tôi hoàn toàn không hiểu lắm cái thiết lập luật này. Về tình trạng và mệnh lệnh thì tạm ổn nhưng, tôi chẳng hiểu ý đồ của nó là gì hết. Bởi lẽ theo luật, dù tôi có thua cũng không ảnh hưởng gì. Tất nhiên, cả phần thưởng cũng mơ hồ đến mức tôi không biết mình có nên lấy hay không nữa. Quyền gặp mặt người quản lý để làm gì chứ.
“Ưm………..”
Chẳng nói chẳng rằng, nhìn chằm chằm vào màn hình hồi lâu rồi Himeji khẽ nghiêng đầu thắc mắc.
“Tuy vẫn còn khá mơ hồ nhưng em nghĩ anh cứ lờ nó đi thì tốt hơn. Vì cái game này đối với cả hai đều chẳng được gì cũng chẳng mất gì, nên phải đến 8 9 phần là họ muốn tự đánh bóng tên tuổi.”
“Không sai. Tôi không hề có nghĩa vụ phải chấp nhận nó. Nếu cứ bỏ qua thì…. Cơ mà, ủa ?”
Himeji lại khẽ nghiêng đầu khi thấy tôi phản ứng đường đột. “Khoan đã…”, vừa lẩm bẩm mấy lời lẽ mơ hồ, tôi vừa mở màn hình trình chiếu trước mặt mình.
“Lúc nãy tôi không nhận ra nhưng, hình như còn có một tin nhắn được đính kèm theo game này.”
“Đúng vậy nhỉ… Anh nghĩ sao ? Thay vì là tin nhắn đăng ký game trực tiếp thì, đây có thể là lời lăng mạ tồi tệ nào đó đấy”
“Không không không, làm gì đến mức đấy chứ…. chắc thế ?”
Vừa cảm thấy bồn chồn trước biểu hiện nửa đùa nửa thật của Himeji (Chắc cô ấy đang lo lắng cho tôi), tôi vừa mở tin nhắn một cách dứt khoát. Loại tin nhắn chẳng có kiểu cách gì đặc biệt. Chắc là thông tin bổ sung, hay đính kèm thêm cái gì đó của <Deer Script>. Song, thực tế không hẳn là tôi đã hiểu sai… Tuy nhiên.
““Ế…..?””
Khoảnh khắc nhìn vào tin nhắn ấy, bỗng nhiên tôi và Himeji đã đồng thanh cất lên. Phải nói sao nhỉ, cảm giác ngoài dự đoán đến mức như bị đấm thẳng mặt. Để làm lạnh cái đầu đang trở nên rối bời, tôi liền đưa tay phải lên miệng, vừa lấy lại nhịp thở tôi vừa nhìn vào màn hình.
[Yahoo. Lâu rồi không gặp nhỉ Hiroto]
[Thư khiêu chiến của tôi*… Luật <Deer Script> liệu cậu* đã đọc cẩn thận chưa ? Tuy không phải mấy game sát phạt nhau như Hiroto đã từng chơi nhưng, để hoàn thành nó cũng khá khó nha. Cậu mà chủ quan là sẽ phải hối hận đấy] (*: Tạm thời dùng tôi-cậu để ẩn danh tính người gửi)
[Thế, nếu như đến được trang cuối thì, tôi sẽ ban cho cậu một phần thưởng gọi là sẽ được gặp tôi]
[Bởi lẽ cậu vẫn đang tìm kiếm tôi bấy lâu nay đúng không ? Vì muốn gặp tôi nên cậu mới đến đảo học viện này đúng không ?.....Ừm, tôi vui lắm. Khi thấy cậu, tôi đã rất hạnh phúc]
[Nhưng mà nhé. Đằng nào cậu cũng cất công đến tìm tôi nên bị phát hiện dễ quá thì cũng hơi nhàm chán nhỉ. Không chừng chắc tôi sẽ vỡ mộng rồi thất vọng tràn trề mất]
[Như thế sẽ buồn lắm… Chính vì vậy, tôi muốn cậu phải cố gắng tìm tôi. Cố gắng phát hiện ra tôi. Tôi muốn cậu phải hoàn thành <Deer Script> rồi đến gặp tôi]
[Vậy, hứa rồi nhé ?]
Tin nhắn đến đây là kết thúc.
Vì là dạng file không có âm thanh nên tôi không hiểu được đối phương hay ý nghĩa của tin nhắn lắm. Và vì là thư viết tay chứ không phải gõ máy nên tôi cũng không đọc được hết.
Tuy nhiên, nội dung này rõ ràng là đang ám chỉ đến một người.
“Người, chủ nhân đang tìm kiếm…”
Himeji lẩm bẩm bằng giọng nói có chút dao động và bối rối.
Phải… Khoảng hai tháng trước tôi đã được chiêu mộ bởi hiệu trưởng Eimei và đến đảo học viện sống. Tất nhiên, tôi chấp nhận việc chuyển trường gấp là có lý do của nó. Đó là tìm kiếm người bạn thuở nhỏ đã đến đây vào mấy năm trước. Hay có thể nói, lý do mà tôi lựa chọn việc lưu trú lại đảo đến mức phải tạo lời nói dối lớn nhất cũng là vì nó chứ chẳng liên quan gì tới sự cố đánh bại cô tiểu thư kia ở ngay ngày chuyển trường đầu tiên. Để có thể gặp cô ấy một lần nữa, tôi đã phải vượt đường xá xa xôi rồi đến hòn đảo này.
Chỉ có điều, ký ức về cô ấy đã qua 10 năm rồi. Một mảnh chương rời rạc hay đúng hơn, tôi không nhớ nổi ngoại hình hay tên của cô ấy. Chính vì vậy cuộc tìm kiếm mới dần đi vào ngõ cụt, và khả năng duy nhất để tôi có được thông tin chính là trở thành 7 sao rồi sở hữu quyền hạn truy cập toàn thông tin trên đảo học viện.
“.........Cô ấy muốn quyết đấu với tôi từ phía bên kia ?”
Vừa cảm thấy hồi hộp không biết nên đồng ý hay phản đối, tôi cất lên bằng giọng run rẩy…...À, chí ít thì tôi chỉ đọc được từng đấy với dòng chữ này. Vì biết hết việc tôi đến đảo học viện và mục đích của thằng này nên cô ấy mới liên lạc. Nếu muốn gặp nhau thì phải hoàn thành game.
Tất nhiên, không có gì đảm bảo rằng người quản lý <Deer Script> chính là cô gái tôi đang tìm kiếm. Song, người biết được tôi đến hòn đảo này để tìm ai đó hầu như khá ít. Với lại cũng chẳng có nghĩa lý gì nếu mình mừng hụt.
“Nếu là người thật thì… đây hẳn là một cơ hội”
Tôi nắm mạnh thiết bị trong lòng bàn tay phải
“...............”
Vừa trông phản ứng của tôi ở khoảng cách ngay gần, Himeji vừa nghĩ gì đó bằng khuôn mặt vô cảm. Khẽ mở miệng và định nói gì đấy với vẻ bối rối, xong cô ấy đã lắc đầu ngay lập tức rồi ngẩng mặt lên một lần nữa.
“Phải rồi nhỉ… Em cũng quan tâm đến nội dung chỉ thị ở trang 0 nên là ta đâu phớt lờ được. Vậy chủ nhân, để loại trừ mấy khả năng như trò đùa tinh quái thì, ta hãy đến chỗ mụ cáo già trước đi.”
Khẽ đung đưa mái tóc bạch kim, Himeji nói.
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage