*
*
#
“Haa…………..”
Tiếng thở dài vang vọng trong đêm hôm khuya khoắt của ngày chủ nhật.
Đồng thời, đối diện với thằng tôi nằm gục trên bàn là một cô gái đang ngồi tư thế chống cằm với vẻ mặt chán chường.
“..........Thiệt tình. Thế rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra.”
Saionji Sarasa… Cô tiểu thư giả mạo đã nhận được tin nhắn SOS từ tôi. Vài tiếng trước, sau khi chia tay trong bộ dạng tóc vàng mắt ánh kim thì cô ấy đã quay về và giải phóng lớp hóa trang. Hiện tại, cổ đang che thân bằng vẻ ngoài có mũ trùm đầu quen thuộc.
Vừa thở dài và nhìn ngó tôi qua lớp mũ, cô ấy vừa tiếp tục nói.
“Ngay lúc tôi đang định đi tắm thì… chỉ tại ông mà lịch sinh hoạt của tôi tự nhiên rối tung hết cả lên.”
“À, cái đó thì tôi thực sự xin lỗi… Nhưng mới đấy mà bà đã đến ngay nhỉ”
“Thì tất nhiên. Bởi chúng ta đang là đồng đội mà... ! À nhầm ! E-to, e-to… Phải, tất cả là vì Yuki hết. Chỉ vì nghe ông bảo tự nhiên Yuki mất tích nên tôi mới lo lắng mà đến đây thôi. Chứ không phải vì ông hay gì đâu đấy nhé.”
“Mà tùy bà.”
Chẳng còn khí thế mà hưởng ứng, tôi chỉ gật đầu cho xong trước mấy lời tsuntsun của Saionji. Khi tôi thử cưỡng ép khích lệ bản thân, nhưng với hiện trạng này thì nó chẳng thay đổi được điều gì cả. Chi riêng việc cô nàng Himeji luôn ở bên cạnh tôi không có ở đây thôi đã khiến mảng tinh thần mình như muốn kiệt quệ rồi.
“Mu……”
Không thể chịu đựng thêm nữa cách hành xử lạ lùng của tôi, Saionji liền phồng má, thở dài rồi cất lên.
“Mô, ông đúng là bị hỏng nặng lắm rồi đấy. Tốt thôi, tôi sẽ lắng nghe toàn bộ câu chuyện thế nên ông có thể cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì không ? Nếu không thì tôi cũng chẳng biết phải làm sao cả.”
“Ế……..Thế cũng được à ?”
“Được hay không được cái gì, lúc gọi tôi ra không phải ý ông muốn nói là [xin hãy giúp tôi] à.
Đừng nói với tôi rằng ông định nói mấy câu như xin hãy an ủi tôi đi, hay là chúng ta đi giải sầu đi đấy nhé ?”
“À không, không phải thế. Cảm ơn bà nhé, Saionji.”
Nhận ra giọng điệu của Saionji có chút bất mãn, tôi liền ngửa mặt lên và nói lời cảm ơn cô ấy. Ngay lập tức, cổ tỏ ra thẹn thùng rồi cất lên rằng “C, có gì đâu…”. Với lời nói trên, có lẽ ngay từ đầu Saionji đã muốn an ủi tôi rồi. Bình thường hay tỏ ra gắt gỏng là vậy, song những lúc thế này cô ấy lại rất tinh ý.
“E-hèm.”
Không để cô ấy chờ thêm nữa, tôi hằng giọng lại rồi bắt đầu câu chuyện.
“Cuộc gọi điện lúc nãy tôi đã nói đến vấn đề Himeji mất tích rồi nhỉ. Thế nên, trước tiên tôi sẽ trình bày cụ thể hơn về nó… Nếu nói đúng ra phải là cô ấy đang bị Akizuki bắt đi.”
“..............Hấy ?”
“Thì là do bị Akizuki Noa… Tiểu ác ma của Eimei bắt đi ấy. Hiện tại Himeji đang ở cùng chị ta. Hơn nữa, về cuộc tập huấn ngày mai… Đáng nhẽ ra cô ấy sẽ đăng ký lên tôi rồi bỏ cuộc, thế nhưng cổ lại nói rằng em sẽ không thua anh.”
“Ế………...ế !? Đợi, đợi chút, vấn đề này không phải rất nghiêm trọng à !”
Đùng, Saionji đập cả hai tay lên bàn rồi rướn người về phía tôi. Mặt sát bên mặt, bất giác mùi hương ngọt ngào từ cô ấy đã thoang thoảng qua mũi tôi.
“Sao tự nhiên lại xảy ra chuyện như vậy ?”
“Mà, nói ra thì dài lắm.”
Trước một Saionji đang trợn tròn mắt mũi, tôi kể lại tường tận từng chi tiết câu chuyện. Nào là nhận yêu cầu từ hiệu trưởng, rồi nào là những hành động của Akizuki quá đáng ngờ… Tiếp đến tôi nói về cuộc tấn công ban nãy, hay đúng hơn đó chính là cuộc gọi từ điện thoại.
“..........Ra vậy.”
Nghe xong, Saionji đặt tay trái lên môi rồi gật đầu một cái.
“Vậy tiểu ác ma chính là kẻ chủ mưu ?”
“8 9 phần là vậy. Nhưng mà, hiện chúng ta vẫn chưa có bằng chứng. Vì đang trong <Cuộc chiến tuyển chọn trong khu> nên chuyện chị ta tấn công tôi cũng không có gì lạ cả. Mà, ngoài Akizuki ra thì còn rất nhiều người khác nữa. Bởi vậy, tôi mới không dám khẳng định chắc rằng chị ta đang cấu kết với ai đó ngoài học viện. Vì rất giỏi trong việc lảng tránh và chẳng bao giờ nói về bản thân nên tôi cũng không thể nào nắm bắt được chị ta.”
“....Mà, thế mới là 6 sao. Những người đã rất đỗi quen thuộc với việc lên chiến thuật.”
Nói xong, Saionji thở dài. Với tư cách là nữ hoàng, chính vì cô ấy luôn tiếp xúc với nhiều kẻ địch mạnh khác nên cổ mới đồng cảm như vậy.
Bỏ mũ trùm đầu ra một chút, cô ấy nhìn chằm chằm vào tôi bằng đôi mắt màu ruby rồi tiếp tục nói.
“Nhưng mà, trong cái rủi vẫn có cai may nhỉ. Dù thực sự ta đang trong tình huống sống dở chết dở nhưng, thay vào đó nếu vượt qua được thì khả năng sẽ lật ngược tình thế là rất cao.”
“À, phải rồi. Đúng như bà nói. Nhưng mà nhé, Saionji. Việc giành chiến thắng game với Himeji là một vấn đề rất lớn đó.”
“Vấn đề ?.......Vấn đề gì ?”
“Một chuyện hiển nhiên, rõ như ban ngày rồi còn gì. Lần này tôi sẽ không có sự trợ giúp của Himeji.”
“.......A”
Trước lời nói của tôi, Saionji khẽ dao động trong thoáng chốc.
Phải, đây là một vấn đề rất, rất đỗi hiển nhiên, vì phải <Tập huấn> với Himeji nên chắc chắn cô ấy sẽ không đứng về phía tôi. Do đó, tôi cũng không thể sử dụng năng lực mạnh nhất của mình gọi là gian lận.
Không chỉ vậy, việc liên lạc với các thành viên company khác ngoài Himeji là rất nguy hiểm. Bởi lẽ một leader như Himeji lại đang rơi vào tay của Akizuki mà. Nếu nghĩ đến tính khả thi khi bị đánh chặn bởi thiết bị của Himeji thì, việc vay mượn sức mạnh của company sẽ rất khó khăn.
Về phía Saionji, cô ấy đang trở nên sốt ruột, đứng ngồi không yên như thể đã nhận ra những gì tôi định nói.
“G, giờ ông định làm sao… ! Vì đã cất công đến đây nên tôi cũng định theo ông đến cuối cùng nhưng, mấy vấn đề gian lận thì nó nằm ngoài chuyên môn của tôi rồi !?”
“Phải rồi, nhỉ…”
Khác với thằng tôi rất giỏi trong việc diễn xuất bằng mánh khóe và gian lận, song Saionji là một thiên tài đích thực đã giành lấy chiếc ghế 7 sao bằng chính năng lực của cô ấy. Tất nhiên, tôi cũng khá tự tin về mặt đầu óc của mình, thế nhưng game ở trên đảo học viện không phải cứ muốn thắng là thắng được. Cho dù tôi có nhìn ra con đường dẫn đến chiến thắng đi nữa, song việc rank quá thấp sẽ không thể lấy được những ability cần thiết.
Chính vì vậy mà, để bảo vệ lời nói dối của mình, với tôi các trò gian lận tuyệt nhiên là không thể thiếu.
““............””
Tôi và Saionji chỉ nhìn nhau mà chẳng nói chẳng rằng. Suy nghĩ hồi lâu nhưng chẳng đưa ra được kế hoạch nào khác, tôi liền lắc đầu rồi đề xuất.
“Này, Saionji. Về phía tôi thì, cái vấn đề đó để lát nữa tính sau đi. Tôi nghĩ mình có thể tự xử được. Trước hết, sau khi nhìn nội dung tập huấn thì…”
“Chụy về rồi đây”
““ _________!?””
Tôi và Saionji giật nảy mình khi nghe thấy tiếng mở cửa ở phòng khách và giọng nói hồn nhiên vang lên. Saionji thì luống cuống đội lại mũ trùm, còn tôi thì vội vã quay lại…
“...Kagaya-san ?”
Người đang đứng ở đó chính là người đẹp đáng tiếc của chúng ta, bà chị lúc nào cũng vô tự lự - Kagaya-san. Mặc bộ đồ chỉn chu, lịch sự hiếm thấy (kiểu giống một bộ vest đơn giản), có lẽ bả vừa đi uống ở đâu đó. Bộ ngực lộ ra từ vùng áo cánh, đôi mắt trông như đang xỉn… Một dáng vẻ phải nói là rất người lớn.
“Ừm, là Kagaya-san đây… Mà, cũng có khi chỉ là do mình hoa mắt chăng…”
Lại gần tôi với những bước đi chập choạng, xong chị ấy thả hành lý xuồng rồi nằm lăn ra.
“Fuwaa, chúc ngủ ngon… ơ, ủa ? Giờ mới nhớ, sao Hiro-kyun lại ở đây vậy. Em đến thăm chị à ? ?”
“Làm gì có… Chị đang say đấy à ?”
“Đúng rồi đấy. Tại vì, tại vì chị đã phải theo dõi mấy tiếng đồng hồ buổi hẹn hò tình tứ của Hiro-kyun với mỹ nữ bí ẩn kia mà. Dù chỉ xem từ đằng xa nhưng chị vẫn rất, rấtttt là gato đấy nhé ? Cỡ đấy mà không đi uống rượu giải sầu thì sao mà chịu nổi hả"
“Ực………...Em xin lỗi”
Bà chị cởi quần tất rồi ném bụp một phát với vẻ cay cú, thấy vậy tôi liền quay đi rồi nói lời xin lỗi. Với vẻ đẹp cỡ như Kagaya-san thì (chỉ khi đã nhìn quen), chị ấy cũng có thể dễ dàng kiếm được cho mình người yêu, cơ mà với cái kiểu ăn mặc như thế, rồi còn lối sống sinh hoạt vô tội vạ hay cả công việc của company nữa thì….. Ủa ?
“Đợi chút đã……...A-no, Kagaya-san. Việc chị đến đây có phải từ chỉ thị của ai đó không ? Như là bị nhỏ tóc hai bím đe dọa chẳng hạn”
“Tóc hai bím ?.........Ưm ? Không, có đâu. Bởi vì chị đi uống một mình mà……..uống… A-re ? Không lẽ mình nhầm nhà à ?”
Lấy lại ý thức trong chốc lát, Kagaya-san trợn tròn mắt thốt lên. Có vẻ như trong lúc say, chị ấy đã không về thẳng nhà mà đến tận đây. Cái bà phụ trách mảng thiết bị điện tử của company này.
“...........Quá đúng lúc.”
“..........Hế ?”
Trước lời lẩm bẩm của tôi, Kagaya-san nghiêng đầu tỏ ra khó hiểu trong tư thế ngả lưng.
“Shi, Shi, Shi, Shirayuki-chan mất tích rồi áááááááá ! ? ! ? ?”
…...Sau khoảng 20 phút.
Nào là Nước, nước lạnh, đồ uống thể thao, hoa quả, mát xa v.v… Sau khi làm mọi cách để cho Kagaya-san tỉnh rượu, tôi bắt đầu giải thích sự tình. Ngay lập tức, đôi mắt say xỉn của chị ấy đã phải mở thao láo.
Tôi khẽ gật đầu rồi tiếp tục câu chuyện.
“Vâng, đúng vậy. Liên quan đến đợt tấn công của Akizuki, em nghĩ Kagaya-san cũng biế_____”
“S, sao lại thế ! E, em đã cưỡng ép gì còn bé à ! Cho, cho dù con bé đúng là rất dễ thương, lại còn có cơ thể siêu gợi cảm đi nữa… Chí ít em cũng phải đi theo từng giai đoạn chứ !”
“_______ Không, em có quấy nhiễu cô ấy hay gì đâu.”
Vừa túm lấy cổ áo tôi rồi lắc lia lịa, Kagaya-san vừa thuyết giáo. Vì chẳng còn cách nào khác nên tôi đành phải giải thích sự tình trong tư thế chẳng mấy hay ho ấy. Nghe xong, chị ấy lẩm bẩm mấy câu như “Sao lại….”, sau đó đôi tay đang túm áo tôi dần dần nới lỏng ra và thất thần ngồi xuống. Song, dường như chị ấy đã nhận ra còn một người khác nữa ngoài tôi đang ở trong phòng. Nhìn chằm chằm vào cô gái mặc áo đội mũ trùm đầu ở phía đối diện, bà chị nghiêng đầu cất lên.
“.........E-to, bé khả nghi nào kia ?”
“Khả nghi gì !”
Quả nhiên lời nói đầu tiên của Kagaya-san khi trông thấy bộ dạng đó cũng giống như tôi. Áo thì che lên tận miệng, còn mũ thì đội che xuống tận mũi nên hiển nhiên ai nhìn vào cũng tưởng cô ấy là kẻ khả nghi rồi.
Tóm lại thì, Saionji phiên bản kẻ khả nghi đã quay ra mở lời với vẻ phiền toái.
“Thiệt tình… tôi chỉ là được Shinohara yêu cầu trợ giúp thôi, một học sinh khu khác tội nghiệp bị gọi ra ngay giữa đêm này. Còn về thân phận của tôi thì, tôi mong chị đừng tò mò làm chi.”
“Được Hiro-kyun gọi ra ? Mumumu……… Hiểu rồi, vậy chúng ta là đồng đội của nhau nhỉ ? Bé mặc áo trùm đầu”
“Mà, đại khái thì đúng như chị nói. Cơ mà, chị định gọi tôi là bé mặc áo trùm đầu thật đấy à ? So với kẻ khả nghi thì vẫn đỡ hơn nhưng, liệu có cái nào….”
“Ế, thì ngoài cái mũ trùm ra chị có thấy được tí nét mặt nào của em đâu ? Nếu không muốn thì em cởi ra đi.”
“M… mà, tùy chị.”
Saionji giơ hai tay lên từ chối với vẻ miễn cưỡng. Thấy vậy, Kagaya-san gật đầu thỏa mãn rồi hướng lại về phía tôi. Mặt khác, chuyện chị ấy tự nhiên đến đây vẫn rất là khó hiểu. Người phụ trách thiết bị điện tử của company - Kagaya-san. Một người rất giỏi trong việc thao túng các chức năng gian lận trên thiết bị, còn một người thì sở hữu bộ óc thiên tài có thể cấu thành nên sự gian lận đó, nếu hai người kết hợp với nhau thì chắc chắn sẽ rất xuất thần. Với cục diện này, không chừng ta vẫn có thể đối phó lại với chiến lược của Akizuki.
Vừa nhìn lại ánh mắt hai người họ, tôi vừa tuyên bố.
“Vậy… Bây giờ ta sẽ mở hội nghị tác chiến để giành lại himeji nào.”
*
*
#
“Giờ thì, trước hết chúng ta sẽ thử phân tích luật !”
Sau vài phút.
Kết thúc cuộc hội đàm, chúng tôi ngồi vào chỗ rồi bắt đầu hội nghị chiến lược.
Nhân tiện thì, địa điểm họp vẫn là phòng khách chứ không phải căn phòng chiếu phim kia. Saionji trong bộ dạng trùm đầu ngồi ngay bên cạnh tôi, còn Kagaya-san bên phía đối diện đang hướng về phía bọn này chiếc màn hình PC notebook. Tất nhiên, tôi vẫn có thể xem luật qua thiết bị nhưng như thế này sẽ giúp 3 người cùng nắm bắt nhanh hơn.
E-hèm, hắng giọng lại một phát, sau đó Kagaya-san mở lời.
“Tên game mà Shirayuki-chan đã đăng ký là <Mối quan hệ tam giác thường>, hay đúng hơn đó là một dạng game thẻ bài. Người chơi sẽ có 10 tấm thẻ và đồng thời so bài lần lượt từng tấm một với nhau. Vì các loại thẻ đều có tính tương thích riêng nên ứng với nó mà sẽ phát sinh xử lý việc được lấy hay bị lấy. Lặp đi lặp lại cho đến khi không còn lá nào, cuối cùng, người sở hữu nhiều thẻ nhất sẽ thắng ! Kiểu kiểu vậy !”
“Ừm ừm… Mà, nghe thế này dễ hiểu hơn nhỉ”
“Đúng không ? Tóm lại là ta chỉ cần lấy nhiều thẻ hơn đối phương là được. Mỗi người chơi sẽ có 10 lá và một lá bonus xuất hiện trên sân ngay từ đầu. Thời điểm lấy được tấm thứ 11 thì người chơi đó sẽ thắng…..Mà, thực tế còn liên quan đến ability nữa nên mọi thứ sẽ không ngon ăn như vậy nhỉ.”
Vừa nói bằng giọng nhỏ nhẹ, Kagaya-san vừa trích xuất thông tin lên màn hình PC. Không chỉ dòng chữ, mà nó còn trông như đoạn video với chuyển động linh hoạt. Việc xác nhận luật của <mối quan hệ tam giác thường> vài phút trước, chị ấy đã làm nhanh, gọn, lẹ cỡ như huýt sáo vậy. Có lẽ cái video này được chiếu lên cùng thời điểm với con tablet mà bà chị đang xài.
“..............”
Mà, tuy hơi khó chấp nhận việc Kagaya-san chính là một siêu máy tính đích thực nên tôi không muốn đề cập thêm nữa.
“E-to…..Thế ? Sự tương thích của các tấm thẻ quan trọng như thế nào ạ ?”
“Fufufu… ! Em đang lắng nghe rất nghiêm túc nhỉ Hiro-kyun ! Vừa đúng lúc chị làm xong cái slide tổng kết rồi đó. Đây !”
Trước câu hỏi của tôi, Kagaya-san trưng ra bộ mặt đắc ý. Nói xong, chị ấy ấn vào nút enter. Ngay lập tức, chế độ hiển thị của PC đã thay đổi, ở ngay giữa màn hình là cái biểu đồ lớn được hiện lên.
Đó là.
<Mối quan hệ tam giác thường: Biểu đồ tương thích thẻ>
<Thẻ sử dụng trong game có tất cả 6 loại. Với tên gọi là [Vua] - [Hoàng tử] - [Hoàng hậu] - [Kỵ sĩ] - [Kẻ ám sát] - [Dân thường].>
<Tuy nhiên, để đơn giản hóa vấn đề giải thích luật thì ta sẽ đặt chung cho [Vua] - [Hoàng tử] - [Hoàng hậu] là [Vương tộc].>
<Tính tương thích 1: [Vương tộc] mạnh với [Kỵ sĩ], [Kỵ sĩ] mạnh với [Kẻ ám sát], [Kẻ ám sát] mạnh với [Vương tộc]>
<Tính tương thích 2: Cả [Vương tộc] và [Kỵ sĩ] đều mạnh với [Dân thường]. [Kẻ ám sát] và [Dân thường] không có sự khác biệt về tính tương thích. Ngoài ra, những thẻ có tên gọi giống nhau như [Kỵ sĩ] hay [Dân thường] cũng không có sự khác biệt về tính tương thích.>
<Tính tương thích 3: [Vua] mạnh với [Hoàng tử], [Hoàng tử] mạnh với [Hoàng hậu], [Hoàng hậu] mạnh với [Vua].>
___ Hết.
“Ưm….”
Trong khi nhìn ngắm biểu tương thích Kagaya-san làm cho mình, tôi chìm vào dòng suy nghĩ. ………..Ra vậy, ban đầu tôi cứ nghĩ rằng có tất cả 6 loại thẻ nhưng tại sao tiêu đề lại là mối quan hệ tam giác nhỉ. Song, Mối quan hệ trong cuộc chiến 3 chiều này có hai điểm mấu chốt quan trọng. Cuộc chiến 3 chiều của [Vương tộc], [Kỵ sĩ] và [Kẻ ám sát]. Cuộc chiến 3 chiều của [Vua], [Hoàng tử] và [Hoàng hậu].Nói đơn giản hơn thì, có thể gọi nó là oản tù tì phiên bản phức tạp cũng không sai.
Ngoài ra, còn một điều đáng lưu tâm nữa là [Dân thường]. Nhìn vào biểu tương thích thì nó yếu với [Vương tộc] và [Kỵ sĩ], hơn nữa khác với [Kẻ ám sát], chẳng tồn tại thẻ nào mà [Dân thường] thắng được cả.
Có lẽ nó là loại thẻ như kiểu chúc bạn may mắn lần sau….
“Cái thằng [Dân thường] này không phải yếu quá mức cần thiết à ? Trông chẳng có tí giá trị nào cả, khác gì điểm trừ đâu……….”
“Ừm. Đúng như em nói, thế nhưng khác với mấy thẻ khác, dân thường được thiết lập hiệu quả đặc biệt đấy. Thế nên nó mới được tạo ra yếu như vậy. Mà, trước hết thì chúng ta sang giải thích một luật khác nhé. Về bí mật của [Dân thường] em sẽ hứng thú ngay thôi !”
Nói với vẻ hào hứng, Kagaya-san tiếp tục thao tác trên thiết bị và trình cho chúng tôi xem loại màn hình khác khi nãy. Thứ đang được chiếu lên là bức minh họa của các loại thẻ, bắt đầu là [Vua] và [Kỵ sĩ], và sắp xếp theo thứ tự cứ 2 hàng 10 tấm.
Kiểu như thế này.
<Set A: Vua - Hoàng hậu - Hoàng tử - Kỵ sĩ x2 - Kẻ ám sát x2 - Dân thường x3>
<Set B: Vua - Hoàng hậu - Hoàng tử - Kỵ sĩ x1 - Kẻ ám sát x1 - Dân thường x5>
Tuy thông tin hiện lên chỉ có nhiêu đây nhưng tôi đã liền đoán ra.
“Ưm…….không lẽ đây là thẻ của người chơi ?”
“Phải ! Quả đúng là Hiro-kyun, em nói rất chuẩn ! Hai loại set này sẽ trở thành bộ bài của hai người chơi đó. Cơ mà, nó lại xoay theo random.”
“Ừm… Sức mạnh của set A với set B chênh nhau kha khá ấy nhỉ.”
“Phải rồi. Hoán đổi giữa [Kỵ sĩ], [Kẻ ám sát] với [Dân thường], hơn nữa vì chỉ là thẻ tiểu tốt không có hiệu quả đặc biệt nên sức mạnh bên set A áp đảo hơn hẳn. Nếu chẳng may quay ra B thì cảm giác như ta đã gặp phải xui xẻo.”
“.........Ra vậy.”
Vừa nhìn ngắm 10 tấm thẻ chiếu trên màn hình tôi vừa trầm tư.
“Thực tế, dù quay vào set A hay set B đi nữa, ta vẫn phải nghĩ xem đối phương sẽ đưa ra cái gì và lựa chọn tấm thẻ mà mình quyết định nhỉ. Cơ mà, còn vấn đề xử lý đối chiến thì sao ? Ứng với sự khác biệt về tương thích mà ta sẽ được lấy hay bị lấy, ví dụ như nếu em đặt [Hoàng hậu] và Himeji đặt [Kỵ sĩ], vì [Hoàng hậu] mạnh hơn [Kỵ sĩ] nên em sẽ lấy được [Kỵ sĩ] chứ ?”
“Ừm, có hơi khác một chút. Trong trường đó sẽ là lấy tất cả !”
“......Lấy tất ?”
“Ừm ! E-to, chị giải thích rồi mà ? Vấn đề xử lý thẻ do hai người chơi đưa ra ở <Mối quan hệ tam giác thường> trong cuộc tập huấn được chia ra làm hai loại chính. Thứ nhất là trường hợp [Hòa]. Cái này đơn giản thôi, cả hai thẻ sẽ đều được giữ nguyên trên sân”
“Vâng.”
“Thứ hai là [Ngoại lệ]... Tức là trường hợp có sự khác biệt trong tương thích của hai thẻ thì, khi ấy, người chiến thắng có thể giành được toàn bộ lá được đưa ra tại thời điểm đó. Không chỉ thẻ đối phương mà còn cả thẻ mà mình sử dụng, những tấm thẻ đã liên tục hòa dồn đọng lại trên sân sẽ bị thu hồi hết !”
“À… ra vậy, em hiểu rồi”
Tôi gật đầu mấy lần với vẻ tâm đắc… Hay có thể nói, cái này giống như kiểu carry-over trong xổ số. Các thẻ đối chiến có kết quả hòa cứ dần được tích lũy lại trên sân, và trong lần phân định tiếp theo, toàn bộ chúng sẽ thuộc về hết người chiến thắng. Tức là, tùy thuộc vào tình hình mà số thẻ thu về sẽ được nhiều hay ít.
“Kiểu kiểu vậy”
Kagaya-san gật đầu thỏa mãn khi thấy tôi đã hiểu được luật lệ.
“Về luật khác thì… À, tạm thời chỉ thế này thôi. Như chị nói lúc nãy, trong <Mối quan hệ tam giác thường> bất kỳ bên nào không còn thẻ thì game sẽ kết thúc ngay lập tức, khi ấy trường hợp mà người chơi còn lại dù chỉ một lá, tấm thẻ ấy sẽ được đặc cách trở thành bộ bài thu thập của bản thân. Tức là, liên quan đến tấm thẻ còn sót lại cho đến cuối cùng, nó sẽ được xử lý giống với những cái đã thu được. Mà, nếu chỉ so thẻ theo tuần tự, và vì không có sự khác biệt về số lượng lá nên nó sẽ trở thành vấn đề trong việc sử dụng ability nhỉ.”
Đại khái là vậy… Kagaya-san lẩm bẩm xong kết thúc bài thuyết minh của mình. Tôi thử đọc lại văn bản luật một lần nữa để xác nhận tình hình. Dường như không có chỗ nào gọi là khiếm khuyết cả.
“Luật sắp xếp xong rồi, vậy bây giờ chúng ta xem hiệu quả của [Dân thường] và nghĩ về cách thức giành chiến thắng…. Ưm ?”
Ngay khi tôi cất lên để đổi chủ đề thì, đúng lúc ấy tự nhiên thiết bị để trên bàn rung lên và chặn ngang lời nói của mình. Định cứ kệ nó đi, song vì cảm thấy không lành nên tôi đành phải với lấy nó.
“....Cái gì, đây”
“.........Sao thế, Shinohara ?”
“À không……..”
Trước câu hỏi bằng giọng điệu cảnh giác của Saionji, tôi khẽ lắc đầu rồi đưa cho hai người họ xem mẩu tin nhắn được gửi tới. Thứ được viết trên đó là một đoạn văn ngắn và tên hai ability có cái tên khá nguy hiểm… <Biến động xác suất Lv4>, <Cưỡng chế thao tác>.
Vừa lầm bầm tôi vừa nhau mày tỏ ra khó hiểu.
“Là từ Himeji à… Hay đúng hơn là tin nhắn được gửi từ thiết bị của Himeji. Rằng... Đây là cột ability em sẽ sử dụng trong <Mối quan hệ tam giác thường>”
“Ế… Yuki đang tiết lộ sao ? Để làm gì ?”
“Tôi cũng không biết. Tuy khó có thể tưởng tượng được rằng cô ấy đang giấu giếm Akizuki rồi gửi nhưng… cái này là lịch sử đăng ký ability chứ không phải do Himeji tự nhập. Chắc chắn không phải trò chơi khăm hay gì đâu.”
“Mà, dù sao cả Yuki hay tiểu ác ma cũng không bao giờ làm mấy hành động cẩu thả như vậy nhỉ. Tôi nghĩ chúng ta có thể tin tưởng được đoạn tin nhắn này… Tuy nhiên, về động cơ thì tôi vẫn cảm thấy hơi khó hiểu. Nếu nghĩ bình thường thì có phải cô ấy đang muốn cho chúng ta thấy mình rất tự tin không ? Vì biết rõ mình đang chiếm lợi thế nên cô ấy mới gửi tin nhắn để tiết lộ cho ông…”
“Ừm… chắc thế. Nếu là Akizuki thì chắc chắn cổ cũng sẽ làm vậy.”
Là phải hay không phải. Dù là cái nào đi nữa nhưng sau cùng nó vẫn tồn tại khả năng có một ý đồ khác lớn hơn… Cơ mà, tạm thời ta cứ coi như biết trước được rằng đây là hai loại ability Himeji sẽ đăng ký trong tập huấn. Riêng điều này thì không thể sai được.
“........Ưm”
Ngồi bên cạnh tôi, Saionji vừa khoanh tay trước ngực vừa gật đầu.
“Trước hết chúng ta sẽ xây dựng hướng đi. Đầu tiên <Biến động xác suất>, cứ coi như đây là dạng cấp cao hơn của <May mắn> mà ông biết đi. Nó là loại ability có thể can thiệp lên xác suất nào đó được đưa ra trong tập huấn. Hơn nữa, mức Lv4 thì chắc sẽ thay đổi được từ 10% lên 50%. Bởi vậy mà Yuki mới quyết định chơi trò chọn ngẫu nhiên set A hay sét B, từ đó suy ra bộ bài cô ấy nhắm đến chính là set A, còn phía ông thì chắc chắn sẽ vào bộ yếu hơn là set B.
“À……. Dường như là vậy nhỉ. Thế ? Còn cái <Cưỡng chế thao tác> kia có hiệu quả sao ? Tên gì mà chỉ nhìn thôi đã thấy nguy hiểm rồi.”
“Phải, ông không hề sai đâu. Đúng như tên gọi của nó, <Cưỡng chế thao tác> là loại ability cưỡng chế hành động của đối phương và chỉ rank cao mới có thể sử dụng. Mà, nếu không phải game kiểu có mấy mệnh lệnh chỉ thị thì nó cũng chẳng dùng được đâu, tuy việc duy trì turn không lâu nhưng vậy là cũng đủ gây phiền phức rồi.”
“Chỉ thị hành động……à”
Bất giác, tôi đã cất lên với vẻ nghi hoặc. Hiệu quả này phải nói là rất nguy hiểm. Nếu bị áp dụng thì mọi chiến thuật của tôi có thể sẽ đi tong như chơi.
“Cơ mà… giả sử nếu cô ấy sử dụng thật thì hiệu quả của nó lớn cỡ nào ?”
“3 turn nhỉ. Có lẽ Yuki sẽ cho phát động ngay từ khi bắt đầu để phát huy tối đa hiệu quả, sau đó cô ấy sẽ rút hết những tấm thẻ mạnh của ông và tạo một khoảng cách lớn…”
“Ác, ác mộng thật luôn à……..”
“Ừm… Tôi nghĩ Yuki thực sự muốn thắng ông đó.”
Vừa nhìn vào màn hình phản chiếu của thiết bị, Saionji vừa lẩm bẩm bằng giọng điệu có chút chần chừ.
Lúc ấy, Kagaya-san vẫn đang chìm đắm trong thông tin ability của Himeji trên con tablet, bà chị liền nở nụ cười đắc ý và hướng về phía chúng tôi.
“Ừm ừm, có vẻ như Shirayuki-chan đã sẵn sàng rồi đấy. Em ấy không hề nhượng bộ hay tỏ ra khinh suất gì cả…”
“Ý chị là sao ?”
“Fufu, đừng có coi thường tổ chức bí mất company thế chứ Hiro-kyun ! Nếu không thể thắng thì cứ gian lần, cứ lợi dụng bọn này thôi ! Đầu tiên người chị Kagaya yêu thiết bị điện tử này sẽ xâm nhập vào hệ thống tập huấn ở bên ngoài học viện, sau đó leader hoàn hảo Shirayuki-chan sẽ bẻ khóa bảo mật từ bên trong……..”
“................”
“.........Cơ mà, Shirayuki-chan đâu có đây nhỉ !?”
Đang hừng hực khí thế nói về chiến lược, song tự nhiên Kagaya-san trở nên suy sụp rồi nằm bẹp xuống bàn……….Dường như chị ấy là kiểu người chẳng thể làm được gì nếu không có người dẫn dắt, cho dù bản thân sở hữu rất nhiều kỹ năng thượng hạng đi nữa. Mà, đại khái cũng giống như tôi đã tưởng tượng trước đấy.
“Thôi rồi……...Company toang thật rồi………”
“Chị đừng có chán nản vậy chứ…”
“Nhưng mà nhé, nếu không có Shirayuki-chan thì mọi thứ sẽ không thể tiến hành được. Tại lúc nào chị cũng nhờ em ấy mà, hơn nữa trong trạng thái không có leader như thế này, ta kiếm đâu người xây dựng chiến lược đây………...”
“...........Có đấy, ở ngay đây này”
Lời tuyên bố cắt ngang giọng phàn nàn của Kagaya-san.
Người vừa phát ngôn ấy chính là cô gái trong bộ dạng trùm đầu - Saionji Sarasa. Tay khoanh trước ngực, lưng tựa vào ghế, cô ấy cất lên với vẻ điềm tĩnh.
“Tôi sẽ làm……..Tuy không phải niềm hy vọng của mấy người với không có nhiều kinh nghiệm như Yuki nhưng về khoản xây dựng chiến lược thì tôi không thua gì cô ấy đâu.”
“Th, thế á ? Ưm… Nè nè Hiro-kyun, nhỏ này có đáng tin không vậy ?”
“Hế ? À, không sao đâu ạ. Tuy vẻ ngoài có hơi khả nghi nhưng cô ấy không nói dối đâu.”
Nói dối, hay đúng hơn tôi không nghĩ còn ai khác phù hợp hơn Saionji nữa.
Vừa nghĩ vậy tôi vừa gật đầu, thấy thế, Kagaya-san từ từ ngửa mặt lên và chuẩn bị tinh thần. Chị ấy nói
“....Vậy, chị nhờ em được chứ ? Bé trùm đầu”
“Ừm, tất nhiên rồi. Nhưng thay vào đó chị phải làm việc hẳn hoi đấy. ……..E-to, vậy trước hết chị cho tôi xem hiệu quả của [Dân thường] được không ?”
“À, hiểu rồi. Đợi chị tí.”
Tuân theo chỉ thị của Saionji, Kagaya-san tiếp tục thao tác trên con tablet. Ngay lập tức, màn hình hiển thị trên PC đã thay đổi, một đoạn văn liền xuất hiện.
_____ Đó là.
<List skill dân thường/ Set A>
+[Trích xuất đơn giản] : Chọn một lá từ bộ thẻ của đối phương và loại khỏi game.
+[Dũng giả vô địch] : Đặc biệt. Có thể thắng tất cả các thẻ (Bất kể độ tương thích)
+[All Reset] : Tất cả thẻ thu thập của đối phương sẽ quay lại như ban đầu.
<List skill dân thường/ Set B>
+[Tăng cường bạo phát] : Tăng số thẻ thu thập của bản thân lên X thẻ (X là số turn khi sử dụng)
+[Đại cách mạng] : Nghịch chuyển sự khác biệt về tương thích của tất cả các thẻ.
+[Con ngựa thành Troy] : Đặc biệt. Phát động hiệu quả trong trường hợp bị thẻ vương tộc và Kỵ sĩ đánh bại. Thêm thẻ thu thập của bản thân lên một nửa từ bộ thu thập của đối phương (Làm tròn số lên).
“Đại khái là thế này.”
Tôi và Saionji chăm chú nhìn dòng văn bản trong khi nghe Kagaya-san trình bày.
“Về điều kiện phát động các loại hiệu quả thì, trước hết nó phải còn sống trên chiến trường. Em cứ coi như, năng lực sẽ xuất hiện nếu đối chiến có kết quả hòa cho đơn giản. Vì [Dân thường (Dũng giả vô địch)] và [Dân thường (Con ngựa thành troy)] có điều kiện phát động khác nhau nên hãy chú ý nhé.”
“Ra vậy… Hiệu quả của mấy cái này kiểu như cấp độ bạo phát ấy nhỉ”
“Mà, hiệu quả là vậy nhưng nếu không hòa thì nó cũng chẳng thể phát động được. Ngoài việc so với [Dân thường] và [Kẻ ám sát] của đối phương ra, đối với các thẻ còn lại nó chỉ là hàng tép riu. Hơn nữa…”
“... Hơn nữa, dù là bên nào nhưng trong game này nó vẫn khó lòng tránh khỏi kết cục bị diệt.”
“Ừm. Đúng vậy.”
“..................”
Tôi nhăn mặt khi nghe cuộc trao đổi của Saionji với Kagaya-san. ….Đúng như họ nói, cho dù nó có sở hữu năng lực phát động mạnh như thế nào đi nữa, chỉ cần Himeji sử dụng <Cưỡng chế thao tác> là coi như sẽ lật ngược tình thế và xong luôn.
Saionji khẽ hướng về phía tôi rồi giơ ngón trỏ lên.
“Giờ tất cả thông tin đã hiện hữu rồi, vậy ta thử điều chỉnh lại nhé. Đầu tiên cuộc <Tập huấn> này… hay đúng hơn là <Mối quan hệ tam giác thường> nhỉ, hiệu quả của <Dân thường> ở đây rất mạnh. Tất nhiên, nếu xét tổng thể thì [Vương tộc], [Kỵ sĩ] và [Kẻ ám sát] vẫn mạnh hơn, song chỉ cần một lá [Dân thường] được thông qua thì, tỉ lệ được return là rất lớn. Vậy nên, có thể nói nó chính là cách dễ dàng nhất trong việc lật ngược tình thế với sự chênh lệch về sức mạnh.”
“À phải rồi. Trong cuộc tập huấn này, điểm tối quan trọng là ta phải làm sao để [Dân thường] của mình được thông qua, hoặc làm sao để hạn chế [Dân thường] của đối phương nhỉ.”
“Đúng vậy. Hơn nữa, ta còn phải nghĩ về cách đưa thẻ khác ra và chuẩn bị cho [Dân thường]. Ví dụ như, vì [Kẻ ám sát] hòa với dân thường nên nếu có thể ta cần phải xử lý càng nhanh càng tốt. Bởi một khi [Kẻ ám sát] không còn nữa thì giá trị sử dụng của [Kỵ sĩ] cũng giảm đi đáng kể. Cơ mà lần này thì…. giả định trong giả định, việc lựa chọn lá nào là tốt nhất, ta cần phải suy xét thật kỹ.”
“Nếu theo bình thường, nhỉ. Tuy nhiên, tiếc là lần này lại không phải vậy.”
“Ừm… đúng vậy”
Vừa kéo mũ trùm xuống, Saionji vừa gật đầu.
“Vì Yuki sẽ sử dụng <Cưỡng chế thao tác> nên 3 turn đầu kiểu gì cũng theo ý muốn của cô ấy. Đối với Yuki thì đó là tình huống triển khai tốt nhất… Còn đối với chúng ta đó lại là tình huống tệ nhất. Song, chính vì vậy ta mới có thể tính toán. Liệu game sẽ tiến triển theo hướng nào, cho đến khi turn thứ 3 kết thúc, ta hoàn toàn có thể xác định được theo ý mình.”
“Ừm ừm ừm… Thế ? Cụ thể là em sẽ làm gì ?”
“Hiện tôi vẫn đang nghĩ nhưng… Trước hết, tấm thẻ phải được niêm phong trong bộ bài của Shinohara có hai loại. Đó là [Dân thường (tăng cường bạo phát)] làm tăng thẻ thu thập được của bản thân lên tối đa là 10 và [Dân thường (con ngựa thành troy)] có thể lật ngược tình thế….. Mà, [Dân thường (Đại cách mạng)] cũng có ảnh hưởng lớn đến thế trận game nhưng, về vấn đề chi phối thắng bại thì hai lá trên có sức mạnh hơn hẳn. Cho dù có chuyện gì xảy ra, hai lá này khó lòng mà sống sót được.”
“Mà, đúng như bà nói. Thế nhưng <Cưỡng chế thao tác> sẽ liên tục trong 3 turn đúng không ? Vậy kiểu gì chẳng đi tong luôn lá còn lại, bình thường không phải [Dân thường (Đại cách mạng)] cũng sẽ có khả năng bị tiêu hủy luôn à ?”
“Ừm, tôi cũng không dám chắc là không có trường hợp đấy. Nhưng mà nhé, trong bộ bài của Yuki có [Dân thường (Trích xuất đơn giản)] đó. Kỹ năng [Dân thường] có thể hủy bỏ một tấm thẻ của ông. Thế nên, cộng thêm với 3 turn của <Cưỡng chế thao tác> thì là tổng cộng đi tong 4 lá rồi nhỉ. Nếu 2 tấm trong số đó là [Dân thường (Tăng cường bạo phát)] và [Dân thường (Con ngựa thành troy) thì chẳng phải là 2 tấm còn lại được quyết định rồi còn gì ?”
“Quyết định… ? Mà, nếu nghĩ theo trình tự giữa [Dân thường (Đại cách mạng)] và [Vương tộc], ta nên chọn cái nào thì…. À khoan, không đúng. Không lẽ là [Kỵ sĩ] và [Kẻ ám sát] ?”
“Rất chính xác… chí ít thì nếu là tôi, tôi sẽ làm vậy.”
Trước câu trả lời của tôi, Saionji nở nụ cười đằng sau lớp mũ trùm đầu.
[Kỵ sĩ] và [Kẻ ám sát], đó là sự lựa chọn tất yếu không thể tránh khỏi. Bởi lẽ bộ bài của Set B ngay từ đầu đã chỉ có một tấm [Kỵ sĩ] và [Kẻ ám sát] duy nhất. Tức là, nếu loại bỏ hai tấm này đi thì bộ bài của tôi sẽ chỉ còn [Vương tộc] và [Dân thường]. Điều đó sẽ tạo nên sự thiếu cân bằng không tưởng trong game đối kháng. Ngoài ra, nó còn khiến cho việc lật ngược tình thế sau khi <Cưỡng chế can thiệp> kết thúc đi vào ngõ cụt.
“Là thế này à.”
Một lần nữa, tôi cất giọng để điều chỉnh lại câu chuyện.
“<Cưỡng chế can thiệp> của Himeji sẽ bắt đầu trong 3 turn. Trong khoảng thời gian này, cô ấy sẽ dùng [Dân thường (Trích xuất đơn giản)] đấu với [Kẻ ám sát] của tôi và hòa rồi sau đó loại bỏ [Dân thường (Con ngựa thành Troy)] bằng hiệu quả skill. Tiếp đến, cô ấy sẽ sử dụng [Kỵ sĩ] để hạ [Dân thường (Tăng cường bạo phát)] của tôi rồi dùng [Vương tộc] nào đó triệt tiêu nốt [Kỵ sĩ]... Đại khái là vậy nhỉ.
“Ừm, phải rồi. Nếu đúng theo trình tự như thế thì, thời điểm mà turn thứ 3 kết thúc, Yuki sẽ đẩy ông vào tình thế tuyệt vọng. Ngoài ra còn về tính chất của bộ bài, vì tất cả tấm thẻ ông sử dụng trong 3 turn đầu ấy sẽ thuộc về Yuki hết nên, cộng thêm với thẻ bonus nữa ông sẽ buộc phải bắt đầu <Tập huấn> với tình trạng gọi là chấp đối phương tới 7 lá.”
“Chấp 7 à….”
Dù đã biết rồi nhưng khi nghe đến con số lớn ấy tôi lại nhăn mặt. Bảy. Là bảy lá lận. Ở <Mối quan hệ tam giác thường> ,vì số lượng thẻ thu thập tối đa là 11 lá nên nếu Himeji thu được thêm được 4 lá là coi như cô ấy sẽ thắng.
“Chết tiệt……...Bất khả thi nhỉ. Cho dù có đọc được tất cả các thẻ mà Himeji đưa ra đi nữa nhưng vẫn khó mà có thể làm gì được. Vì chẳng còn [Kỵ sĩ] hay [Kẻ ám sát] nên sau turn thứ 4 chỉ cần kết quả hòa là đủ để kết thúc rồi”
“Phải rồi. Đúng là bộ bài này quá yếu để lội ngược dòng. …..Nhưng mà”
“Ế ?”
“Nhưng mà nhé, nếu nói theo hướng ngược lại thì, đây không phải game vừa đủ để lật ngược tình thế chỉ với cách biệt 7 lá ngay từ đầu à ?”
Saionji ngồi bên phải tôi nở nụ cười rồi nói. Một giọng điệu tràn đầy tự tin. Vì phần mắt bị che mất hay sao mà tôi cảm thấy cô ấy trông có vẻ rất táo bạo.
Nhìn vào tôi, cô ấy tiếp tục nói.
“Này nhé. Chắc ông không biết nhưng có loại ability giới hạn trên 6 sao gọi là <Enchant> đó. Nói đơn giản thì nó là loại ability bổ trợ giúp [Cung cấp hiệu quả gia tăng]. Nếu mang nó vào trong đợt <Tập huấn> này, ta có thể thêm skill tùy ý cho thẻ [Dân thường (Không có hiệu quả)] trong Set B. Tất nhiên, nội dung được phép thiết lập vẫn có giới hạn của nó, cỡ như hoán đổi bộ thẻ thu thập của nhau cũng đủ xài rồi đấy nhỉ”
“Hoán đổi thẻ của nhau…”
Trước lời đề xuất của Saionji, tôi đặt tay lên miệng rồi lẩm bẩm. … Ra vậy, đúng là với nó thì tôi có thể giảm được độ khó xuống. Tuy tính chất của bộ bài vẫn không thay đổi là bao nhưng, không phải Himeji, mà là tôi sẽ trong trạng thái chiến thắng chỉ với 4 lá nữa. Một cấp độ vẫn có thể thắng bằng bộ bài chỉ có [Vương tộc] và [Dân thường].
Song, vấn đề là ability ấy có cấp độ 6 sao lận.
“.........Chị có làm được không ? Kagaya-san.”
“Hế ?”
“Hiện cô ấy đang muốn chị tái hiện lại ability có hiệu quả gần giống với <Enchant> bằng gian lận. Cụ thể thì, đầu tiên chị sẽ xâm nhập vào hệ thống <Mối quan hệ tam giác thường>,
rồi hoán đổi bộ bài thu thập của em với Himeji. Sau đó là can thiệp lên màn hình thiết bị và em sẽ diễn sao cho cứ như thể [Dân thường] của mình có sở hữu kỹ năng này. Nhờ thế Akizuki mới cảm thấy như em đang sử dụng <Enchant>”
“A, à. Chị hiểu rồi… Ừm, xem nào. Bình thường thì đơn giản thôi nhưng…”
“Phải rồi nhỉ. Vì lần này có khả năng sẽ bị Akizuki ngăn chặn truyền tin nên ta không thể liên lạc với các thành viên company khác được. Chính vì vậy em chỉ còn cách trông cậy vào chị thôi, Kagaya-san.”
“Ư……...Hiro-kyun, em đừng nói vậy chị khó xử lắm.”
Đối mặt với tôi, Kagaya-san cứ lưỡng lự kêu lên ư ư… Sau vài giây, chị ấy nhìn chằm chằm vào mắt tôi rồi khẽ gật đầu như thể đã sẵn sàng.
“Được rồi, tuy không hứa hẹn gì nhiều nhưng dù sao chị vẫn là người phụ trách điện tử của company mà. Vì Hiro-kyun, chị sẽ tạo nên một trò gian lận đỉnh cao nhất”
“Em cảm ơn chị, Kagaya-san.”
“Ừm ! Sau khi xong xuôi em nhớ phải đón Shirayuki-chan về đấy nhé !”
Kagaya-san nhìn tôi nháy mắt trả lời, sau đó chị ấy đứng phắt dậy khỏi chỗ ngồi. “Chị sẽ đi xem server room bên trong một chút”, nói vậy rồi chị ấy phóng đi nhanh như một cơn gió.
“Ưm…………”
Dõi theo hình bóng đang dần biến mất, Saionji nhẹ nhàng kéo mũ ra một chút rồi mở lời.
“Tạm thời chúng ta đã quyết định xong đường lối rồi nhỉ. Mong rằng chị ấy sẽ xoay sở kịp.”
“Bà không phải lo. Dẫu sao chị ấy cũng là một thiên tài mà. Hơn hết, bả còn là một trong những người được chính hiệu trưởng ứng cử đấy.”
“Nghe ông nói tôi cảm thấy cứ nguy hiểm sao ấy… Mà, kệ đi. Tóm lại giờ ông cũng mau cài đặt ability cho xong luôn đi. Ability có thể thay đổi tình huống và đọc trước được hành động của Yuki…. Vậy chỉ có <Ra sau> thôi nhỉ. Tôi nghĩ ông lấy hết luôn cũng được đấy.”
“Hết luôn… ?”
“Ừm. <Ra sau> rất mạnh trong trò này. Với mức độ hai sao, ta sẽ bảo toàn tối đa được 2, 3 turn. Cho dù ông có xoay chuyển tình thế bằng trò gian lận của company như thế nào đi nữa, nhưng nếu vẫn còn khoảng cách giữa hai bộ bài thì ông sẽ luôn ở thế yếu hơn.”
“À……...ra vậy”
Tôi khẽ gật đầu trước lời nói của Saionji. Đúng là việc lấy max <Ra sau> sẽ giúp tôi an toàn hơn. Bởi lẽ bộ bài của Himeji tồn tại tất cả các chủng loại từ [Vương tộc] cho đến [Kẻ ám sát], thêm nữa các lá bài thu thập của tôi có thể sẽ quay trở lại như lúc ban đầu bởi [Dân thường (All Reset)] nữa. Nếu muốn đối phó với nó, tôi cần phải có ability loại đọc trước hành động của đối phương.
“...............”
Tuy vẫn còn nhiều mối lo ngại nhưng đại khái chiến lược này không có vấn đề gì cả. Ngay từ đầu <Mối quan hệ tam giác thường> đã là game vô vọng rồi, nhưng nhờ có sự hỗ trợ của Saionji và Kagaya-san nên tôi vẫn có thể thấy được con đường đi phía trước. Nếu không có gì bất trắc xảy ra, tôi chắc chắn sẽ thắng và phá tan mọi kế hoạch của Akizuki..
….Tuy nhiên.
“Thực sự……………….có thực sự là ổn không ?”
“Ế ?”
Trước lời nói bất chợt của tôi, Saionji bất thình lình ngửa mặt lên.
“Ổn không ý ông là sao ? Chẳng phải là ông không được phép thua à ?”
“Thì đúng vậy, nhưng…. Himeji đã nói với tôi rằng [Anh đừng nhằm đến chiến thắng]. Dù chưa hiểu ý nghĩa của nó là gì, song nếu cứ lờ đi thì tôi cảm thấy không ổn lắm. Mà, sau cùng vẫn đúng như bà nói, việc tôi không được thua sẽ không thể thay đổi nhỉ.”
“.................”
Dẫu biết rằng bản thân đang nói về mấy điều mơ hồ, nhưng trong đầu tôi tuyệt nhiên lại không thể ngó lơ nó được. Đừng nhắm đến chiến thắng… Đó là lời nói do bị Akizuki ép buộc ? Hay cô ấy đang ám chỉ thứ gì đấy khác.
Tôi không hiểu, tôi hoàn toàn không hiểu. Tuy nhiên…
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage