Let's Aim for the Deepest Part of the Otherworldly Labyrinth

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3436

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1281

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 296

(LN) Tập 3 - Chương 2: Con tốt mang tên Hine Hellvilleshine

Hine Hellvilleshine, hạng Hai của Thất Thiên Hiệp Sĩ. Nó là danh hiệu mà tôi hiện đang sở hữu.

Tuy nhiên, bản thân tôi lại chưa bao giờ muốn một cái danh hiệu hào nhoáng như vậy. Đó là bởi tôi không muốn trở thành một hiệp sĩ chỉ biết khoe khoang danh hiệu lẫn địa vị. Nếu phải nói ra, kể cả khi bản thân chỉ được phân làm một vị hiệp sĩ vùng ngoại ô, người sẵn sàng hiến dâng mọi thứ của mình có vì người khác giống như các vai phụ thường thấy trong những vở kịch, thì cũng đã là đủ để tôi cam lòng rồi. Thứ mà tôi từng muốn trở thành chính là một vị hiệp sĩ vì công lí mà bảo vệ mọi người khỏi cái ác.

Thế nhưng tới sau cùng, tôi vẫn chưa từng trở thành vị hiệp sĩ phụng sự bất kì ai. Xuất thân từ một gia đình có truyền thống hiệp sĩ lâu đời ở Whoseyards, tôi không ngừng luyện tập và luyện tập để không làm ô danh cái họ của mình. Nhưng bản thân vốn chỉ là một tên thảm hại, nên kể cả với cái sức mạnh mà mình đã rèn giũa, tôi vẫn liên tục phạm phải sai lầm này đến sai lầm khác.

Lần đầu tôi gặp tiểu thư là vào năm tôi 18 tuổi, tức không lâu sau khi tôi có được vị trí của mình trong hàng ngũ Thiên Hiệp Sĩ. Hôm ấy tôi được cấp trên dẫn xuống căn hầm tối của nhà thờ lớn. Sau khi đi qua những cánh cửa đá nặng nề, cả hai dừng chân tại một căn phòng kì lạ với không gì khác ngoài một cây nến và một chiếc giường.

Tại trung tâm của căn phòng, cô ấy ở đó. Kẹp chặt hai mắt lại, cô nằm yên như một vị công chúa trong giấc nồng. Tôi đến giờ vẫn còn nhớ rõ như thể nó mới chỉ diễn ra vào ngày hôm qua, cái khoảnh mà khắc mắt tôi chạm tới thiếu nữ đang say ngủ trên chiếc giường trắng tinh, khoảnh khắc mà câu chuyện hiệp sĩ của tôi cuối cũng được bắt đầu.

Vẻ đẹp vượt ra ngoài khuôn khổ của cô khiến tôi phải nín thở. Dù đã được giải thích từ trước rằng đây chính là thân xác của Thánh Tiara, tôi vẫn phải mở miệng để hỏi lại:

“Đây là Thánh Tiara ư?”

“Đúng vậy.”

Người đàn ông dẫn tôi tới đây trả lời.

“Cô gái đó sẽ đóng vai trò làm phần cơ thể cho ma thuật phục sinh mà Thánh Tiara để lại. Nó chính là ước nguyện lớn nhất của cả Whoseyards đồng thời cũng chính là kết tinh của nền công nghệ ma thuật nước nhà.”

Người đàn ông giải thích rõ ràng hơn.

Tên của ông ta là Pheydelt Rious, một cố vấn riêng cho người lãnh đạo của quốc gia này. Ẩn dưới mái tóc đỏ nâu của ông ta là một đôi mắt đục ngầu. Thất Thiên Hiệp Sĩ hiện đang được đặt dưới sự giám sát trực tiếp của ông, đồng nghĩa với việc ông chính là cấp trên của tôi. Đúng như cái cảm giác mà ánh mắt ông đem lại, ông ta là một tên mưu mô xảo quyệt, nhưng vì lòng trung thành với đất nước là không ai sánh bằng, ông vẫn luôn thuộc diện được ưu tiên khi so với các giám sát viên khác.

“Việc này diễn ra trong bao lâu rồi? Từ góc nhìn của tôi thì cô ấy mới chỉ ở tầm tuổi vị thành niên.”

“Thực ra thì nó còn chưa đến một tuổi. Cho tới tần gần đây thì họ mới có thể hoàn thành cơ thể này. Nếu ta không nhầm thì tính từ lúc đó đến giờ là tầm ba tháng rồi.”

“B-Ba tháng? Nhưng sao cô ấy lại lớn thế này?”

Không đời nào người thiếu nữ đang yên giấc trước mắt tôi lại có thể là một đứa trẻ được.

“Điều ấy là khả thi nhờ vào công nghệ ma thuật.”

Mặc cho sự bỡ ngỡ của tôi, Pheydelt khẳng định lại như thể cái này không phải là một điều gì đó to tát.

“Vì chúng ta cần chuẩn bị cho cơ thể này được sẵn sàng trước lễ Giáng Sinh vào ba năm kể từ giờ, họ quyết định là sẽ điều chỉnh lại độ tuổi vật lí của cơ thể cho phù hợp. Chúng ta đã được giao phó cho nhiệm vụ là cần phải hoàn thiện sản phẩm ‘mười sáu tuổi’ này vào trước thời điểm được tiên đoán bởi người sáng lập. Và vì vậy, cậu đã được chọn làm gia sư cho cô ta, hiệp sĩ Hine Hellvilleshine.”

“Tôi? Làm gia sư?”

“Hiện tại cô ta được coi như là truyền nhân của Thánh Tiara. Cô sẽ được trao cho địa vị của một vị thánh trong thể xác của con người, và cái xác ấy cần được chuẩn bị cho ngày hứa hẹn. Tôi muốn cậu phụ trách các công tác chuẩn bị đó. Cậu sẽ phải cung cấp đầy đủ cho cô ta cả về kiến thức lẫn sức mạnh. Nếu như khi Thánh Tiara hạ phàm xuống thân xác của mình mà nó lại yếu ớt và đần độn, kế hoạch sẽ bị chậm lại so với tiến độ. Cậu hiểu là chúng tôi cần Thánh Tiara có thể hành động được ngay và luôn mà.”

Tôi đã bắt đầu hình dung ra được cái bức tranh toàn cảnh. Nói ngắn gọn thì nhiệm vụ của tôi là dạy dỗ cô gái kia để cô có thể trở thành một vật chứa phù hợp với hiện thân của Thánh Tiara.

“Việc của tôi là phải huấn luyện cho cô ấy đúng không? Nếu chỉ vậy thì có lẽ tôi sẽ làm được.”

“Sai rồi, việc của cậu không chỉ có huấn luyện cho cô ta. Điều này quan trọng đây nên dỏng tai lên mà nghe cho rõ vào. Hiện tại thì cái hình nhân này đang bắt đầu hình thành nên ý thức cho riêng mình. Khi điều đó xảy ra, vấn đề lớn nhất mà ta sẽ đối mặt là việc liệu nó có đồng ý tham gia nghi lễ không. Do đó ta muốn cậu phải khai sáng cho cô đâu mới là con đường đúng đắn.”

Cái bức tranh toàn cảnh ấy không phải là thứ trải đầy hoa như tôi hằng tưởng. Tôi nhìn sang đôi mắt vô hồn của Pheydelt.

“Ờ, ừm, thưa ngài, vật chứa này, ý tôi là cô gái này sẽ có ý thức? Vậy nghĩa là nó sẽ có một linh hồn riêng khác với cả Thánh Tiara ư?”

“Không phải hiển nhiên rồi sao? Coi nó như là một đứa trẻ vừa được sinh ra vài tháng trước đi. Luôn có khả năng cái vỏ bọc sẽ từ chối việc để ý thức của bản thân bị ghi đè lên bởi ý thức của Thánh Tiara.”

“Ghi đè? Không phải là cùng tồn tại mà là ghi đè ư? Nhưng thế—”

Nhưng thể chẳng phải là cô ấy sẽ phải chết sao?

Cơn thịnh nộ vì lẽ phải của tôi nhanh chóng vơi đi bởi lời nhận xét lạnh lùng từ Pheydelt.

“Thưa ngài hiệp sĩ tốt bụng, đây là điều mà các nhà chức trách quyết định dưới sự đồng thuận của nhà thờ Lavahn, và cũng là di nguyện của người sáng lập.”

“...”

Ngọn lửa giận giữ nhỏ nhoi bị dập tắt dưới mũi băng mang tên sắc lệnh của đất nước.

“Vật chứa ấy rồi sẽ trở thành vị thánh mà mọi người hằng sùng kính. Ấy là điều đáng mừng, không phải đáng thương. Sự thương cảm mà cậu đang có sẽ bị hiểu là mưu đồ phản quốc đấy.”

“Không, thưa ngài, tôi sẽ không bao giờ làm điều như vậy cả.”

Phản quốc? Ông đùa tôi à. Không phải cứ là cấp trên thì ông thích nói gì về tôi thì nói đâu. 

Nhưng đầu tôi vẫn cúi xuống như một vị hiệp sĩ ngoan ngoãn bé bỏng.

“Còn bất mãn thì đi mà làm việc của mình đi, Hine. Nếu bản thân vật chứa sẵn lòng trở thành Thánh Tiara, chúng ta sẽ không có gì phải phàn nàn cả. Người dân cũng sẽ hân hoan đón chào. Và như thế thì sẽ chẳng có ai phải buồn bã cả, phải không nào? Có thể nói rằng công việc của cậu chính là đem lại hạnh phúc cho mọi người đấy. Nên một người trạc tuổi và giỏi kể chuyện như cậu đã được lựa chọn. Chỉ việc tô điểm thế giới của cô ta bằng những câu chuyện đầy sáng tạo, thứ vốn đã là biệt tài của cậu và khiến nó ấn tượng về vẻ đẹp của Giáo Hội Levahn, về sự vĩ đại của Thánh Tiara, và về sự cao quý trong việc hy sinh bản thân vì đại nghĩa; là công việc của cậu hoàn thành.”

Pheydelt không nói gì thêm để khẳng định rằng lời giải thích đến đây là hết.

Giải thích như vậy là không đủ, nhưng hiển nhiên tôi vẫn bị bắt phải nghe theo. Tất cả những gì tôi đáp lại được lại chỉ là một cái nghiến răng cam chịu. Đó chính là số phận của một hiệp sĩ nhà Hellvilleshine.

“Tôi giao phó mọi thứ còn lại cho cậu, hiệp sĩ nhà Hellvilleshine.”

Lời nói của Pheydelt như một xiềng xích trói tôi bất động. Hết chuyện, ông ta quay người rời đi. Bị bỏ lại trong căn phòng âm u, tôi thở dài một hơi trước khi lại gần chiếc giường được được đặt giữa nơi này và đánh thức cô gái đang nằm trên đó. Công việc của tôi cần phải được bắt đầu càng sớm càng tốt.

“Ư…”

“X-Xin chào. Tên anh là Hine. Rất vui được gặp em.”

Tôi chào hỏi cô gái đang dần mở mắt, cố gắng tỏ ra thân thiện và hòa nhã nhất có thể để lấy lòng được cô với tư cách là một người gia sư.

Cô ngồi dậy, tay ôm đầu.

“Đau… H-Hine? Em…tên em là… Hử? Ư, đau đầu quá.” 

Cô gái hiểu được lời tôi và đang cố gắng nhớ ra mình là ai, sau cùng chỉ để nhận ra rằng mình thậm chí còn chẳng biết được tên của bản thân.

“Mình là ai? Sao… Sao mình lại không nhớ được tên mình? Ư, đang có gì trôi ra và trôi vào…”

Câu nói cuối đã gợi ý cho tôi về tình trạng của cô gái. Rất có thể kiến thức phổ thông và ngôn ngữ đã được truyền vào não cô thông qua các thuật thức trong máu. Để có thể tự hoạt động thì cô đã bị nhồi vào toàn bộ lượng kiến thức cần biết đối với một người ở tuổi mười sáu. Nếu không thì làm sao tôi lại có thể trò chuyện với một đứa trẻ mới chỉ có ba tháng tuổi được?

“Em không cần phải cố nhớ đâu. Anh đã biết tên em rồi.”

Cô gái mở to mắt mình ra và nhìn lên tôi. Cái tên đã được những người đứng đầu ở Whoseyards lựa cho phù hợp để đặt làm tên rửa tội, thứ trớ trêu thay lại là một cái xích nữa được tròng vào cô.

“Lastiara. Tên em là Lastiara Whoseyards.”

Một cái tên chỉ có thể miêu tả bằng hai từ, lời nguyền.

“Lastiara… Tên của mình là Lastiara…”

Khuôn mặt cô ửng đỏ dần mỗi khi nhắc lại cái tên của bản thân.

“Hân hạnh được gặp em, Lastiara. À, đợi đã. Đáng lẽ gọi anh phải gọi là tiểu thư Lastiara chứ? Em là vị thánh trong hình dạng con người… Thế nghĩa là tôi cần phải xưng hô một cách trang trọng khi nói chuyện. Chà, dù sao thì, thưa Tiểu Thư, kể từ ngày hôm nay thì tôi, Hine, sẽ phục vụ cô dưới tư cách một gia sư. Nếu cô có gì muốn hỏi thì cứ nói ngay đi nào.”

Tôi làm rõ rằng đây là công việc của mình và chỉ đưa cho cô các thông tin ‘tối thiểu’.

“Đã rõ, thưa anh Hine.”

Cô mỉm cười nói.

Sau một thoáng suy nghĩ, cô nhìn lại lên tôi với khuôn mặt rối rắm.

“Anh Hine, em có điều muốn hỏi.”

“Em nói đi.”

Tôi dịu dàng đáp lại, trong khi quyết định xem bản thân có thể trả lời được bao nhiêu điều.

“Sao trông anh lại có vẻ buồn vậy?”

Cứ như vậy, tôi ngộ ra rằng dù có là dịu dàng hay là bao nhiêu thì cũng vô dụng.

“Tôi… Tôi trông buồn ư?”

“Vâng ạ.” 

Tôi bất giác đưa tay lên sờ mặt mình. Sờ lên sờ xuống từ miệng, mũi, cằm đến mắt, tôi nhận ra chúng đều đã nhăn nhó từ khi nào. Thế nhưng tôi không được phép để tâm đến điều đó. Bởi lẽ nó sẽ ảnh hưởng đến công việc.

“Tôi không có buồn đâu. Đây là cười đó. Tôi đang cười một cách thân thiện và dịu dàng đấy. Cô đã hiểu nhầm rồi, tiểu thư.”

“Là vậy ư…?”

Cô đáp lại đầy bối rối trước điều đang đi ngược lại với thường thức được nhồi vào từ máu mình.

“Đúng vậy.”

Nhưng tôi vẫn kiên định.

“Cô hiểu nhầm rồi.”

Tôi không thương hại cho cô ấy. Tôi không thông cảm cũng chẳng đồng cảm với cô. Tôi không được phép làm vậy. Đó là điều mà tôi đã quyết vào ngày hai người lần đầu gặp mặt.

Kể từ đó, con đường của tôi đã được định sẵn. Dù có dành ra bao lâu đi chăng nữa, tôi sẽ chẳng bao giờ có thể trở thành vị hiệp sĩ của cô gái. Khoảnh khắc ấy đã khiến tôi phải tự thừa nhận điều này với bản thân.

Chuỗi ngày tôi phục vụ cô dưới tư cách một gia sư đã bắt đầu như vậy. Hằng ngày, ngoài công việc hiệp sĩ của mình, tôi cũng liên tục mài dũa cô làm một con tốt thuận tiện cho Whoseyards—Tuy nhiên, như một lẽ đương nhiên, không lâu sau thì tôi đã phải lòng người thiếu nữ với trái tim thuần khiết.

Nhưng mà mọi thứ đã quá muộn. Khi mà tôi phải lòng và mong muốn được trở thành vị hiệp sĩ của riêng cô, tôi đã đánh mất đi tư cách để làm vậy. Tôi đã tự mình quẳng nó đi—quẳng đi cái vai làm người cứu lấy cô gái. Đó là vai dành cho vị anh hùng trong câu chuyện, người sẽ nhảy vào giải cứu cô gái khỏi nghịch cảnh. Còn tôi giờ chỉ là một tên phản diện bỉ ổi đang lừa gạt nữ chính bằng những lời nói dối hiểm độc. Sẽ không đời nào có một câu chuyện tình nảy ra giữa hai người, đặc biệt là khi tôi, tên phản diện, vẫn không ngừng làm cái trò vô phương cứu chữa kia. Kể cả khi sau cùng tôi có cố gắng cứu lấy cô, thì sự thật rằng tôi là một tên xấu xa tàn ác vẫn sẽ bị phơi bày. Và tôi không thể chịu được việc mộng tưởng của cô gái về bản thân bị tan vỡ.

Không chỉ có thế, tôi cũng sợ việc phải trở thành kẻ địch của cả quốc giả, sợ đánh mất đi chức vị bản thân, sợ làm mọi người thất vọng. Sau cùng thì mọi thứ cũng chỉ đơn giản quay về việc tôi, Hine Hellvinshine, là một tên khốn khổ thảm hại.

Chỉ có một điều duy nhất mà kẻ như tôi có thể làm. Như Pheydelt đã nói, tôi cần phải biến Lastiara thành một vật chứa hoàn hảo để cô không phải đau khổ. Nếu tôi khiến cô trở nên thần tượng Thánh Tiara, mong muốn trở thành một vị anh hùng, và trở nên vui sướng khi được mang trọng trách làm người cứu rỗi cho quốc gia, thì có lẽ ‘Lastiara’ giả tạo sẽ ra đi trong thanh thản. Đó là cái kết có hậu duy nhất đang đón chờ cô gái…

Và là lời biện minh mà tôi vẫn thường lặp lại với bản thân. Tôi luôn biết rằng thế là không ổn, nhưng vẫn tiếp tục việc tẩy não cô gái dưới danh nghĩa ‘giáo dục’. Tôi đã điều chỉnh Lastiara trong suốt một năm…rồi hai năm…rồi ba năm…

Cho tới một ngày, khi mà thời gian cho đến lễ Giáng Sinh không còn nhiều, cô gái đã đã cất tiếng, như một đoàn tàu trong đêm bão cuối cùng cũng đã tìm thấy điều gì đó nằm ở phía chân trời.

“Anh Hine. Trước khi… Trước khi mọi thứ kết thúc, tôi muốn được nhìn thấy thế giới bên ngoài.”

Đó là khi tôi nhận ra cái ‘vật chứa hoàn hảo’ đã xuất hiện một vết nứt. Ban đầu, tôi không tin được vào đôi tai của mình, bởi điều trên là thứ mà cô đáng lẽ sẽ không thể nào nói ra được chiếu theo những gì đã dạy. Nhưng giờ thì cô đang đứng đây, nhờ tôi đưa mình ra thế giới bên ngoài.

Trước hết thì tôi phải nghĩ xem đâu là nguyên do dẫn đến việc này. Với tư cách một hiệp sĩ của Whoseyards, lợi ích quốc gia chính là ưu tiên hàng đầu của tôi. Và cũng không tốn lâu để tôi giới hạn nguyên do xuống phần mình. Thực ra có lẽ chính tôi cũng đã ngờ ngợ cảm nhận được trong suốt thời gian qua. Điều này xảy ra là do tôi đã quá lo lắng, quá như nhược, và quá sợ hãi để thực hiện việc giáo dục cho cô gái trở nên ‘hoàn hảo’.

Tôi đáng lẽ phải dạy cho cô các môn học như lịch sử và tôn giáo một cách đồng đều, thế nhưng tôi lại đọc cho cô vô số các câu chuyện về những chuyến phiêu lưu đầy hào hùng khiến cho cô phải suy nghĩ về sự tự do và sự giải thoát. Hơn nữa tôi còn tìm kiếm những câu chuyện phiêu lưu có kèm thêm yếu tố tình cảm mà các cô gái tầm tuổi cô rất yêu thích, rồi tích hợp chúng vào. Thật hèn hạ, mặc cho bản thân đã biết rằng làm như vậy sẽ chỉ tổ dày vò cô ấy hơn. Nhưng đâu đó trong tôi vẫn thầm mong rằng cô sẽ tự mình phản đối việc tham dự nghi lễ, và thế là bằng một cách tình cờ, tôi đã mở ra cho cho cô một con đường mới.

Xúc xắc đã được gieo. Đề nghị của cô dễ dàng được thông qua hơn tôi nghĩ, và thế là cô được quyền bay ra khỏi chiếc lồng tên thánh đường này. Những người đứng đầu hẳn đang rất tự tin vào mức độ của hoàn hảo của cô gái nên mới đưa ra quyết định như vậy.

Cũng không trách được, họ đã đặt rất nhiều lớp ma thuật tinh thần lên cô gái trong giai đoạn khởi tạo cơ thể, còn cộng thêm cả cái thuật thức với không một lỗ hổng đang chảy trong máu cô nữa. Tôi cũng biết rằng tình trạng của cô luôn được kiểm tra định kì bởi Palinchron, một chuyên gia trong việc sử dụng tâm thuật. Được giao phó cho công việc dạy dỗ không có đồng nghĩa họ sẽ hoàn toàn phó mặc cô ấy cho tôi. Tôi đoán là họ nghĩ rằng chỉ mình tôi thì sẽ chẳng bao giờ làm gì ra hồn cả. Bỏ qua chuyện đó, tóm lại là sau bao khó khăn, tạo vật tên Lastiara cuối cùng đã có thể rời khỏi cái nhà tù giam giữ mình bấy lâu.

Trong thâm tâm, tôi mong rằng tình hình hiện tại sẽ thay đổi. Nhưng ông trời thì không thích chiều lòng người. Khi tôi nói chuyện với cô gái về chuyến đi ra bên ngoài chiếc lồng, thứ duy nhất mà cô ngóng chờ lại là những cuộc phiêu lưu hào hùng. Tôi thì mong cô có thể làm điều gì đó nữ tính hơn. Lí tưởng với tôi nhất là cô trở nên hứng thú với việc làm một người bình thường. Ấy mà cô vẫn chưa thể bước ra được khỏi cái bóng của một vị anh hùng, một vị thánh.

Tôi đã chuẩn bị để từ bỏ, cái vết nứt mà tôi đã nhìn thấy trong cô không hơn gì một ảo tưởng của bản thân—rằng trong cô gái có một ai đó bên cạnh ‘Lastiara’ lí tưởng kia—đúng khi đó, cậu ấy xuất hiện.

“Này ngươi. Kẻ đang trốn đằng ấy. Lộ mặt ra đi.”

Bọn tôi đã chạm chán với một chàng trai có mái tóc đen với vết bỏng trên mặt.

“Tôi không phải trộm.”

Nhờ vào tấm lưới bằng phong thuật của mình, tôi đã phát hiện ra một chàng trai đang kiệt sức. Lúc đầu tôi tưởng cậu ta chỉ là một tên trộm vặt, nhưng sau khi quan sát lại ngoại hình của cậu, tôi dám chắc rằng cậu ta thật ra không phải. Theo cung cách thông thường của hiệp sĩ, chúng tôi dự định tách ra khỏi cậu ta.

“Cậu thú vị thật!”

Tuy nhiên, tất cả bị cản trở bởi sự hiếu kỳ của cô gái. Đây là lần đầu tiên tôi chứng kiến việc cô trở nên hứng thú với một người khác giới đến nhường ấy. Kể cả khi chạm mặt với nhà thám hiểm mạnh nhất, Glenn Walker, cô cũng chỉ coi người đó như bất kì tên con trai nào khác.

Cô gái giúp đỡ chàng trai bằng tất cả ma thuật mình có. Sau đó, bọn tôi chia tay như chưa từng có cuộc gặp gỡ. Tuy nhiên, tôi đã ở bên cạnh cô đủ lâu để biết rằng cô vẫn chưa thể rũ bỏ hình ảnh chàng trai ra khỏi đầu mình. Tôi nhận ra đây có lẽ chính là cơ hội ngàn năm để làm ‘điều mà mình có thể làm’.

Vào cái đêm mà chúng tôi cứu giúp chàng trai trong Mê Cung, tôi bày tỏ nghi vấn với cô ngay sau khi trở về thánh đường.

“Tiểu thư, cô vẫn đang nghĩ về chàng trai lúc trước phải không?”

Mắt cô lấp lánh lên, khiến việc đọc vị cô vô cùng dễ dàng. Nhưng ánh mắt ngây thơ ấy dần chìm vào trong cơn điên loạn, và lí do cho việc đó rất đơn giản. Việc giáo dục không thiếu cân bằng suốt mấy năm qua đã ăn mòn dần nhân cách của cô.

“Dù sao thì đây cũng là cơ hội cuối cùng rồi, cô có muốn thử làm một vở kịch với chàng trai không?”

“Nhưng anh Hine, tôi…”

“Ồ, tôi hiểu rồi. Cô đã rơi vào lưới tình sâu đậm với cậu ấy. Hai ta sẽ coi là vậy nhé?” 

“Đ-Đợi đã. Lưới tình?”

“Như vậy thì mấy lão đứng đầu nhà thờ sẽ không thể phàn nàn nhiều vì điều luật của Levahn. Một cái cớ hoàn hảo để cô có thể đi ra bên ngoài.” 

“Ể, đúng là nó có ghi trong điều luật nhưng không đời nào cái lí do như vậy sẽ được…”

“Nó sẽ được cho phép.”

Tất nhiên là chém gió thôi. Điều mà tôi đã báo cáo lại là: “Vì sự ngưỡng mộ dành cho những chuyến hành trình của Thánh Tiara, Lastiara nói rằng cô ấy muốn được tiến vào Mê Cung trước khi mọi thứ kết thúc”. Tôi sẽ trình bày như thể cô ấy đang muốn được chạm gần hơn tới Thánh Tiara. Nhưng ý định thực sự của tôi chính là hàn gắn cô ấy với chàng trai. 

Chỉ là tạm thời thôi cũng được. Bằng cách nuôi dưỡng nên khái niệm tình yêu, khả năng sẽ có một thứ gì đó dâng trào trong trái tim cô. Thậm chí cảm xúc của một cô gái bình thường cũng có thể quay trở lại.

“Nghe tuyệt đấy.”

Cô nói với ánh mắt ảm đạm.

“Tôi cũng muốn có được một chuyến phiêu lưu, như là Thánh Tiara ấy!”

Không bất ngờ là bao, sự quan tâm của Lastiara giả tạo được đặt vào cuộc hành trình của anh hùng. Việc bài báo cáo láo của tôi tới cấp trên sau cùng lại trở thành sự thực khiến tôi có chút chạnh lòng.

“Được rồi, hãy đồng hành cùng chàng trai đó nhé. Tôi đảm bảo với cô là sẽ rất vui đấy.”

“Phư phư, phư phư phư. Tuyệt vời. Thật là một ý tưởng tuyệt vời.” 

Vào mấy ngày liền kề, tôi không ngừng chạy vòng quanh thánh đường bỏ mặc cả việc nghỉ ngơi. Tìm kiếm sự chấp thuận từ nhiều nơi, thuyết trình về lợi ích của kế hoạch và đặt nền móng cho nó. Công việc cứ thế chất thành núi.

Không biết vì sao mà Palinchron đã đánh hơi được kế hoạch và quyết định giúp một tay, một sự cứu tinh mà tôi đang rất cần khi ấy. Kết quả là sau cùng tôi cũng đã có thể đánh lừa con mắt của những kẻ cấp cao và dành cho Lastiara một chút thời gian để tự do hoạt động. 

Trong sự sung sướng tràn trề, tôi chạy đến thánh đường để thông báo cho cô gái.

“Tiểu thư, về điều mà chúng ta đã bàn lúc trước…”

“Điều chúng ta đã bàn á? Ừm, ý anh là về việc phiêu lưu cùng với Kanami?” 

“Đúng vậy. Tôi đã hỏi những cấp trên của mình, và tất cả đều vui vẻ đồng tình. Trong vài ngày tới, cô sẽ hoàn toàn được tự do.”

“Hả, thật ư?! U-Uầy, cuối cùng cũng được rồi! Quá ư là đỉnh đi! Mà thật đấy ư?!” 

“Tiểu thư, câu trước lộn câu sau rồi kìa.”

Cô gái vui mừng. Và cách cô bày tỏ niềm vui vô cùng phù hợp với lứa tuổi của mình. Tuy nhiên, sự cuồng nhiệt trú ngụ đôi mắt ấy vẫn chưa phai dịu đi. 

Phải chịu thôi. Người sẽ xoa tan thứ đó không phải mình, mà là chàng trai ấy.

“À, lỗi tôi. Nhưng anh biết không, tôi cứ ngỡ là sau khi bản thân trở thành Thánh nữ thì mới có thể gặp được Kanami cơ. Thế nên tôi thật sự vui lắm đấy.”

“Tôi cũng mừng thay cho cô, tiểu thư. Tuy nhiên, điều ấy là tuyệt mật nên làm ơn hãy cẩn trọng.”

“Tôi biết mà. Thế cái cớ cho việc ra ngoài là gì vậy?”

“Như tôi đã từng nói. Mọi chuyện bắt đầu từ khát vọng được ở bên cạnh Kanami, người mà cô đã đem lòng yêu. Nôm na thì tình yêu ấy chính là cái cớ. Tất nhiên, vì đây là tình yêu đến từ một vị thánh sống, kẻ không đồng tình sẽ bắt đầu việc cản trở. Những tên tu sĩ ngạo mạn, bảo thủ với mưu đồ xấu xa sẽ nhe nanh vuốt bấu chặt lấy các hiệp sĩ đã thề trung thành với Whoseyards. Nhưng vậy thì đã sao chứ? Lưỡi kiếm tài ba của chàng trai trẻ Kanami sẽ quét sạch bất kì kẻ nào ngáng đường! Hình ảnh của cậu cứ như muốn gợi nhắc cho tất cả về—”

“Này, dừng lại tí đã. Cái kịch bản hoành tá tràng như thế có cần thiết không vậy? Anh chắc là mình không bị lậm viết chuyện chứ?” 

“Cái…cái đó là cần thiết.”

Dường như cô đã tưởng nhầm rằng sở thích dành cho việc viết chuyện của tôi đang được phóng thích sau lâu ngày bỏ đói. Do công việc gia sư của tôi thường gắn với những thành phẩm nghệ thuật, hình tượng của tôi trong cô đã bị có chút phần bị hủy hoại. Nhưng sự nhầm lẫn ấy với tôi cũng ổn. 

“Ý tôi là ngoài kia có thiếu gì lí do khác để viện lấy đâu?”

Cô hỏi.

“Anh biết mà, mấy cái thường được dùng ấy, như là ‘Cô ấy muốn được trải nghiệm việc khai phá như Thánh Tiara đã từng’ hay ‘Cô ấy cần rèn luyện sức mạnh bản thân’ hay là ‘Cô ấy cần củng cố kiến thức của mình về thế giới’?”

“Chỉ thế thì không ổn.”

“Khá chắc thứ không ổn ở đây là thành phẩm từ cái sở thích của anh ấy…”

“Nó còn là bài kiểm tra cho cách chàng trai xử lí những khó khăn mà cô sẽ phải đối đầu.”

“Kiểm tra?”

“Tôi biết cô đang nghĩ gì, tiểu thư. Kể cả sau khi bản thân trở thành vị Thánh, cô vẫn muốn Kanami ở bên cạnh mình.”

Ấy là dự đoán của tôi thôi… Nhưng tôi cần nó phải là sự thật.

“Đ-Đúng là vậy… Anh nhạy bén thật, anh Hein.”

Tuyệt vời. Trong thâm tâm, bản thân tôi đang nắm chặt tay mình. 

“Đúng như cô nói, nó có thể là một kịch bản hoành tráng quá mức, nhưng điều đó là cần thiết để kiểm tra khả năng của chàng trai sẽ trở thành hiệp sĩ của riêng cô. Đồng thời nó cũng sẽ đóng vai trò là bài kiểm tra định kì cho cô.”

Và rồi, tới một lúc nào đó, khi cô gái nhìn thấy bóng dáng bảnh bao của chàng trai đã lao lên để che chở mình, cô sẽ bắt đầu cảm thấy một thứ gì đó mơ hồ và ngọt ngào từ phía chàng trai ấy. Đúng kiểu anh hùng cứu mỹ nhân cổ điển. Một câu chuyện chí ít phải thế mới được gọi là hay. Hơn nữa, với một người mơ mộng như cô, những thứ tầm phào hơn sẽ là không đủ để thỏa mãn. Thế nên khâu chuẩn bị cần phải vượt lên trên khuôn khổ.

“Hiện tại thì chắc là ta sẽ cử Palinchron và một người nữa để đánh giá khí phách của chàng trai. Sau đó tiểu thư có thể đến gặp cậu ấy. Làm ơn hãy để cho cậu ta tự mình giải quyết các hiệp sĩ tìm đến. Đương nhiên thì tôi cũng sẽ chọn ra những người mà cậu hoàn toàn có thể đánh bại.” 

Kết thúc lời giải thích của tôi, cô ấy có vẻ như vẫn chưa được thuyết phục. Phải chăng tôi đã đi hơi quá đà rồi?

“Chà, tôi chịu thua. Nhưng một khi tôi gặp được cậu ấy, tôi sẽ làm theo ý mình. Tôi chưa chắc là mình có thể diễn tròn vai một cô gái đang si tình không, hơn nữa tôi nghĩ Kanami cũng cần được biết chuyện gì đang xảy ra.”

Dù cho cô gái không phấn khích như tôi nghĩ, cái viễn cảnh này vẫn rất đáng để theo đuổi, và cô không phải là ghét mấy câu chuyện anh hùng kiểu vậy.

Nhưng cô cũng sẽ giải thích tình hình cho chàng trai ư?

Thực ra thì tôi ước rằng chàng trai sẽ mong muốn được bảo vệ một cô gái xinh đẹp lạ mặt chẳng biết từ đâu mà tới và nảy sinh tình cảm với cô một cách tự nhiên hơn, nhưng mà…thời gian là không đủ. Hết cách rồi, tôi sẽ phải ưu tiên tiến độ hơn là tính toán từng đường đi nước bước. Hơn nữa việc hai bên giả vờ yêu nhau để rồi một tình yêu thật sự nảy sinh giữa cả hai cũng là một diễn biến điển hình mà.

“Ta sẽ thống nhất như vậy. Giờ thì sắp đến lúc chuẩn bị để cử Palinchron đi thám thính rồi. Mà đúng hơn là ta sẽ cử anh ta đi vào hôm nay luôn. Anh ta là kiểu người mà lúc nào cũng rảnh hơi mà, và đôi mắt của anh ta cũng vô cùng đặc biệt nữa.”

“Triển luôn đi nào.”

Cô trả lời.

Thầm mỉm cười trước sự suôn sẻ của kế hoạch, tôi tìm tới cộng sự của mình, Palinchron, và giải thích tình hình cho anh ta. Palinchron nhận lời không chút chần chừ và bắt đầu công việc vào buổi tối hôm ấy. 

Rồi màn đêm rời đi nhường chỗ cho ánh nắng ban mai. Buổi sáng hôm sau, báo cáo của Palinchron khiến tôi không khỏi phải kinh ngạc.

“A, Hine này. Anh bạn ấy đúng là một con quái vật. Kể cả có là tôi thì cũng sẽ phải khổ sở lắm mới có thể hạ được cậu ta đó.”

“Thứ lỗi, anh vừa nói gì cơ? Ý anh có phải là người tên Kanami ấy ngang hàng với cả các Thiên Hiệp Sĩ?”

“Chuẩn rồi, theo như những gì tôi thấy thì nhận định trên không phải quá khen đâu. Và để tôi nói nhỏ cho cậu nhé, bản thân cậu bạn cũng là một tên thú vị phết đấy.”

“Đ-Đợi chút đã. Mới mấy ngày trước cậu ấy còn đang thập tử nhất sinh ở ngay Tầng 1 của Mê Cung mà. Ý anh là cậu ta có thể nhảy vọt lên ngang tầm Thất Thiên Hiệp Sĩ trong vài ngày ngắn ngủi thôi ư?”

“Chà, từ nguồn tin tôi kiếm được thì chính xác là như vậy. Mấy hôm trước, có một tên nhãi nằm ở cửa Tầng 1 với một vết bỏng trên mặt cùng cái mạng tí thì hẹo. Điều ấy là thật. Nhưng có sự thật khác là bằng cách nào đó cũng tên nhãi ấy đã vượt qua được mười tầng trong vài ngày ngắn ngủi. Bây giờ chỉ còn vấn đề thời gian trước khi tên nhãi có thể đặt chân đến Tầng 20. Thật sự anh bạn ấy có nhiều điều bất thường quá đi mà.” 

“Bất thường? Ý anh là?”

“Tôi cũng ngóng chờ mọi thứ sẽ diễn ra thế nào lắm chớ, nên hổng thích nói đâu. Tôi đang bận tìm cách vui vẻ với anh bạn rồi. Mà, chắc tôi sẽ nói nốt cho cậu điều này: có khả năng rằng Siegfried Visitor đã hạ gục Thủ hộ giả của Tầng 20. À quên mất, Siegfried đang là tên giả của Kanami.”

Miệng tôi há hốc. Ngay cả nhà thám hiểm mạnh nhất, Glenn Walker, và tổ đội của người đó cũng không phải là đối thủ của con quái vật ấy. Hạ được Teeda là quá đủ để đưa Kanami lên tầm anh hùng quốc gia. Khóe môi tôi dần nở một nụ cười.

“Một Thủ hộ giả của Mê Cung…bị hạ gục bởi chàng trai?”

“Đúng vậy. Ấy là thông tin tôi nghe ngóng được ở hội quán của Vart. Hơn nữa, tuy không được cho phép nhưng tôi đã xem qua kết giới và kiểm tra lại. Tôi không nghĩ có gì sai sót ở đây đâu.”

“Anh lại tự ý động vào kết giới… Có lẽ tôi nên báo cáo để sớm phóng ấn cái kĩ năng của anh lại.”

“Kìa tôi chỉ đi thu thập thông tin thôi. Vả lại nguồn tin chính của tôi vẫn là từ một người quen ở Vart mà.”

“...Thôi được rồi. Dù sao kế hoạch chúng ta cần phải được điều chỉnh lại.”

“Ồ hố. Nghe được từng ấy rồi mà cậu vẫn cược cho anh bạn đó hử?”

“Thậm chí nghe xong tôi càng thấy thuyết phục hơn.”

Tôi trả lời Palinchron mà không che giấu đi dã tâm của bản thân.

Anh ta huýt sáo và đáp rằng sẽ hợp tác với tôi trong việc điều chỉnh kế hoạch. Palinchron chắc chắn vẫn chưa đưa ra toàn bộ thông tin về chàng trai, nhưng thế vẫn chưa đủ để tôi phải quay đầu. Mặc cho mục tiêu sau cùng của Palinchron có là gì đi nữa, nếu chàng trai thực quả cảm đến vậy thì chúng tôi chỉ việc đẩy kế hoạch lên tầm cao mới.

Sau một đêm ròng rã xem xét lại kế hoạch, tôi đến để báo cáo cho Lastiara để rồi nhận ra cô đang ngồi tám chuyện với Sera của Thất Thiên Hiệp Sĩ. Tôi giải thích lại kế hoạch sau khi đã đuổi Sera ra khỏi phòng. Do khuynh hướng đặc biệt của Sera nên tôi không thể để cô tham gia vào kế hoạch này được.

Nghe được lời giải thích về sự điều chỉnh bối cảnh, Lastiara gật đầu, đôi mắt lấp lánh ánh sao. 

“A, tôi biết ngay mà! Anh thấy Kanami của tôi tuyệt thế nào chưa!”

Bằng kỹ năng『Bán thánh nhãn』thì cô ấy hẳn đã biết trước được điều này.

“Vì thế nên những hiệp sĩ mà chàng trai phải đối đầu sẽ đều là Thất Thiên Hiệp Sĩ. Bởi thiếu thốn nhân lực nên tôi cũng sẽ tham gia.” 

“Được rồi. Nhưng vấn đề là liệu Thất Thiên Hiệp Sĩ có làm khó được cậu ấy không?”

“Hãy coi nó như buổi trình diễn đi. Mấu chốt là chính trận đấu, miễn chúng xảy ra được là mọi chuyện sẽ ổn.” 

“Hê hê, tôi mong chờ nó đấy.”

Được rồi, mọi thứ đã đâu vào đó. Cái này thực sự giống hệt một trò hề, nhưng ta không còn lựa chọn nào khác ngoài việc làm theo cả.

“Xin hãy lưu ý thêm rằng người duy nhất biết được việc cô đang say tình với cậu ấy là tôi, Palinchron, và những người đứng đầu. Các hiệp sĩ khác sẽ không được biết gì hết.”

“Thế là gần như chẳng ai biết rồi còn gì.”

“Càng ít người biết sự thật thì càng tốt.”

Giờ còn mỗi việc ngăn cho câu chuyện tình ngang trái này truyền đến tai những người cấp trên của tôi. Cũng không phải là vấn đề to tát cho lắm. Mới có vài người trong số họ vác mặt đến Liên Minh Mê Cung, và gần như không ai chú ý tới nơi này. Tất cả bọn họ đều chỉ giỏi việc bàn giấy. Kể cả khi họ biết được điều mà tôi đang thực hiện, khả năng cao họ cũng sẽ chỉ mỉm cười khinh bỉ và thế là hết. Toàn bộ cái kế hoạch này trông khôi hài tới vậy đó.

“Xong rồi nhỉ. Vậy gặp anh sau nhé, anh Hine.”

“Đã rõ. Nếu tôi có xuất hiện thì xin hãy cứ tiếp tục việc diễn xuất. Tất nhiên là khi ấy tôi cũng sẽ diễn theo.”

Nghe vậy, cô thở dài đầy bực tức.

“Anh thực sự thích mấy thứ như thế nhỉ? Trong các Thiên Hiệp Sĩ thì chắc anh là người háo hức được ra mặt nhất đấy. Chứng nghiện kịch của anh đúng là vô phương cứu chữa mà.”

“Cảm ơn cô vì lời khen.”

Cô gái rời khỏi thánh đường trong sự ngỡ ngàng, và kế hoạch bắt đầu. Kịch bản được tái thiết của chúng tôi rất đơn giản. Như một vị anh hùng, Kanami sẽ khơi dậy trong Lastiara xúc cảm của một cô gái bình thường. Và hạnh phúc của đôi trẻ sẽ không phải là nhất thời. Duy chỉ có cái chết mới chia lìa được họ.

Tôi sẽ báo cáo lại với những người đứng đầu rằng Lastiara đã tìm thấy tình yêu đời mình trong cuộc thám hiểm và đã trốn đi cùng hắn ta. Với một người thuộc tầm cỡ anh hùng như Kanami, hai người họ chắc chắn sẽ có thể sống hạnh phúc mãi về sau kể cả khi có bị sát thủ từ Whoseyards phái đi theo sau. Cả hai sẽ tận hưởng quãng đời nhàn hạ cùng với nhau, như điều thường thấy trong hồi kết của các câu chuyện tình. Đó là điều ‘nhỏ nhoi’ tôi có thể làm cho cô ấy, là ‘lòng tốt’ duy nhất mà tôi có thể dành tặng cho cô.

Với hi vọng và dự cảm mãnh liệt, tôi mong ngóng từng giây một trôi qua. Đúng như dự đoán, Sera là người đầu tiên nổi xung. Tuy nhiên, thời điểm cho việc này là quá sớm, khiến tôi có xõa ra chút mồ hôi lạnh. Sự trung thành của người phụ nữ ấy—không, phải là động cơ của cô—vẫn luôn khiến tôi không khỏi phải ngạc nhiên. 

Tuy nhiên, trừ việc trên ra thì phần lớn kế hoạch vẫn diễn ra theo dự tính. Với việc Kanami đẩy lùi được Sera, cậu và Lastiara đã gặp nhau. Sau khi đảm bảo rằng hai người họ lập được tổ đội, lượt của tôi đã tới. Tôi cùng già Hopes đi kiểm tra tiến độ bởi lẽ tôi biết rõ rằng ông ấy sẽ không tài nào thắng nổi vì ông vốn không giỏi ở khoản đấu tay đôi. 

Tôi cùng Lastiara vẫn diễn tròn vai, còn bản thân tiếp tục ra vẻ ngây ngô vô tội. Như dự đoán, với tư cách là học trò số một của tôi, cô hoàn toàn thành thạo việc dẫn dắt câu chuyện. Bọn tôi trao đổi bằng những câu từ tràn đầy sự hào hùng lẫn hàm ý. Nhìn lại thì vẫn có hơi nhiều câu lan man quá mức. Điểm này có lẽ cần phải được cải thiện ở nỗ lực sáng tác kế tiếp.

Nhưng trong khi tôi và Lastiara đang bận chơi trò đóng kịch với nhau, chàng trai khẳng định một điều mà tôi không tài nào lường đến được.

“Để tôi nói với anh điều này. Tôi không hề dính dáng gì tới chuyện tình yêu của Lastiara. Nhưng bởi chúng tôi là đồng đội, tôi muốn được góp sức cho cô ấy hoàn thành ước nguyện bản thân――Tất cả chỉ có vậy.”

Mặc cho không hề được sắp đặt trước, lời tuyên bố của cậu ấy với tôi là một lời thoại đỉnh của đỉnh. Tôi nhìn về phía cậu, sửng sốt không nói lên lời, trong khi già Hopes vì thấy khó xử mà buông lời trêu trọc câu nói của cậu.

Trời, chú không hiểu rồi, chú Hopes.

Tôi nghĩ ngợi.

Đó mới chính là điều ta cần ở chàng trai. Cái quyết tâm cao cả đó, cái sự nhiệt huyết đó. Đó là vì sao cậu lại phù hợp cho vai chính câu chuyện.

――Không ngoài dự đoán, chỉ có thể là cậu ấy chứ không thể là ai khác được.

Cùng lúc đó thì tôi cảm nhận được sự kì vọng dành cho người khác của mình đã vượt ngưỡng báo động. Nhưng biết sao được chứ, cậu là người duy nhất mà. Thực tế thì tôi đã thích chàng trai đến mức sẽ không phải phóng đại nếu nói rằng số phận đã kèm cặp tôi cho tới tận ngày hôm nay để tìm thấy người được chọn, là cậu ấy. Tôi biết chỉ mình cậu là đã quá đủ để có thể bảo vệ cô gái cho đến khi hai người đầu bạc răng long. Điều đáng quan tâm không nằm ở sức mạnh của cậu, mà là ở kiểu người của cậu—kiểu người sẽ bắt đầu cho câu chuyện và dẫn dắt nó cho tới hồi kết. Vào khoảnh khắc ấy thì tôi đã chắc chắn rằng nếu là cậu thì sẽ có thể hoàn thành được những gì bản thân không thể.

Vội vã tách ra khỏi bọn họ, tôi rời khỏi Mê Cung và huênh hoang kể lại mọi chuyện cho Palinchron ở Thánh Đường.

“Ha ha―”

Palinchron bật cười.

“―Nhìn cậu vui làm tôi cũng vui lây đấy.”

“Fu Fu, dù tôi chưa bao giờ từng lập kế hoạch để lợi dụng người khác nhưng có lẽ tôi có tài năng trong việc đó hơn mình tưởng. Cuối cùng thì tôi cũng hiểu được tại sao mấy tên phản diện lại cứ thích đi ủ mưu đến vậy.”

“Giờ thì chúng ta cần phải tìm cách để giúp mối quan hệ hai người họ tiến triển.”

“Ừ, nhưng anh đã nghe được sự say mê trong lời tuyên bố của chàng trai rồi mà. Chống lưng cho họ liệu có cần thiết không?”

“Cậu là kiểu người sẽ thêm mắm thêm muối vào câu chuyện sao cho nó được kịch tính nhất. Thế nên có thể cậu sẽ yên tâm, nhưng tôi thì không. Tôi nghĩ mình đây hiểu rõ về anh bạn hơn cậu nhiều. Cậu ta chắc chắn là một tên nhát chết chưa từng thấy. Thực tại nghiệt ngã lắm, bạn của tôi ạ.”

Tôi đã hành động dựa trên phỏng đoán rằng khi chỗ thời gian ít ỏi còn lại trôi đi, hai bên sẽ nhận ra được tầm quan trọng của nhau và một câu chuyện tình sẽ được chớm nở. Nhưng Palinchron lại có quan điểm khác.

"Anh đúng là biết cách làm ngưới khác dao động đấy."

“Vậy thì cùng xác nhận nào. Đợi chút nhé. Để tôi chạy đi ‘mượn tạm’ kết giới.”

Bằng đường kết giới từ nhà thờ, anh ta thu thập lấy những hình ảnh của cặp đôi. Cách hai người xuất hiện và hành động khi tham dự lễ hội cùng cô bé nô lệ của chàng trai được chiếu lên căn phòng thông qua ma thuật.

Lastiara hào hứng chạy nhảy khắp nơi trong sự vui mừng về lần đầu tiên được tham gia lễ hội. Tương tự như vậy là Kanami―bộ cậu ấy cũng không biết gì về lễ hội sao?

Do luôn phải tuân thủ theo các quy chế ứng xử, nên mặc cho có gặp nhau nhiều kể cả ngoài công việc, đây có lẽ là lần đầu tôi được nhìn thấy cô gái vui vẻ đến vậy. Và chắc chắn là lần đầu tiên tôi được nhìn thấy một nụ cười không bị biến chất trên khuôn mặt cô.

Tuy nhiên cách họ cư xử giống như những người bạn đồng giới hơn là giữa một chàng trai và cô gái. Kanami dường như không có ý thức đến việc coi cô gái như một đối tượng yêu đương.

“Ừm. Anh nói đúng. Thế này không ổn…”

“Phải chớ? Theo con mắt của tôi thì không ai trong số họ có tình cảm với người còn lại. Coi bộ là do cả hai đang cố tỏ ra lịch sự với nhau thôi.”

“Nhưng, kể cả có là vậy…thì chúng ta đang nói về người con gái gần như tuyệt đẹp nhất trần thế đấy! Làm sao mà não cậu ấy lại không nảy số được cơ chứ?!”

Palinchron thở dài.

“Này, vừa rồi cậu giống Sera lắm đó.”

“Hả? Đừng có đánh đồng tôi với Sera―”

Và rồi, có một người nữa xuất hiện.

“Đợi đã, không phải đó là Alty sao?”

Tôi hỏi lại trong bất ngờ.

“Thủ hộ giả đang hợp tác với Liên Minh Mê Cung phải không?”

“Ô, vậy là cậu có biết. Có số ít người là được biết về điều đó thôi. Đúng là chị ấy, không lầm đâu. Tôi cũng bất ngờ đấy.”

“Palinchron… Nếu người cộng sự của anh ở Vart là cô ấy thì làm ơn hãy bảo cô tách khỏi bọn họ ngay lập tức.” 

“Không, không, chỉ là tình cờ thôi mà. Cứ kệ chị ấy đi. Chị sẽ không ngán đường ta đâu—à không, thực tế có khi chị lại thuộc kiểu người sẽ hâm nóng mấy chuyện tình cảm ấy chứ nhỉ?”

Alty là trụ cột của Vart, và sự hiện diện của cô là điều không thể đoán trước được. Nhưng đúng thật là cô vẫn chưa làm điều gì đáng lo ngại cả. Trái lại thì cô hầu như chỉ trò chuyện với kẻ thứ ba, cô bé nô lệ, và trông như đang cố để cho Lastiara và Kanami có nhiều thời gian ở bên nhau hơn. Rồi cô dắt cô bé nô lệ đi, bỏ lại một mình chàng trai và cô gái. Tôi không có lời gì để phàn nàn với màn trình diễn hoàn hảo ấy.

“Nhờ người Thủ hộ giả thì giờ họ đã được ở một mình rồi.”

Tiện lợi hơn nữa, cặp đôi đã bắt đầu thảo luận về lễ Giáng Sinh. Nếu mọi thứ cứ tiếp tục thì chàng trai sẽ biết về bí mật của cô gái, và rồi cậu sẽ không thể nào kiềm mình lại được. Tôi hào hứng mong đón sự rẽ nhánh trong câu chuyện của hai người.

Kiên nhẫn và kiên nhẫn, tôi chờ đợi và chờ đợi, nhưng bất kể bao lâu trôi qua đi nữa, cô gái vẫn không hé một lời về bản thân. Lời giải thích của cô đã lược bớt đi những thứ có thể sẽ khiến chàng trai phải lo ngại. Cô không tiết lộ bất kì điều gì, mặc cho chỉ còn vỏn vẹn vài ngày để sống.

Cứ đà này thì lễ Giáng Sinh sẽ trôi đi trước cả khi chàng trai kịp hiểu được mọi chuyện. Sau cùng, thay vì nói về bản thân, cô lại liên tục hỏi về cậu.

“Cái gì cơ? Ma thuật không tồn tại ở thế giới của cậu á?” “Uầy, tuyệt quá! Quên hết đi tôi muốn nghe về cái kia cơ!” “Thế giới của cậu nghe hấp dẫn thật đấy!”

“Rốt cuộc cô ấy đang…”

“Ha ha, hỏi tôi chẳng có ích gì đâu. Hừm, có lẽ ngài ấy sẽ nói cho cậu ta trước ngày đó chăng?”

“Ồ, phải. Phải rồi nhỉ. Vào trước ngày đó. Phải kể vào trước ngày đó thì mới là kịch tính. Cô ấy hẳn đang nhắm đến việc để lời tiết lộ sẽ tạo nên một hiệu ứng sân khấu mạnh mẽ… Ừm, lời dạy của tôi đang dần khiến cô đi sai hướng rồi phải không?”

“Chà, miễn bình luận. Vậy thì hãy cứ thong thả và chờ đợi, nhé?”

Nhưng ước nguyên của tôi đã bị tan vỡ không lâu sau đó.

“Tại sao ư? Đương nhiên vì bé Mar có tình cảm với cậu rồi.”

Người Thủ hộ giả đã thốt ra một lời tàn nhẫn.

“...S-Sao cô ta dám! Aghhh! Cô ta làm gì ở thời điểm then chốt này vậy chứ! Ả Thủ hộ giả đó!”

“Nhìn đi kìa…”

“Đừng có đứng nhìn, Palinchron! Dùng kết giới và làm gì—”

“Yêu cầu cao đó. Đúng rằng tôi và chị Alty là cộng sự, nhưng tôi vẫn không thể can thiệp vào hiệp ước của chị với Vart được.”

Palinchron không hành động vì lo ngại vấn đề biên giới. Nhưng cứ thế này thì Kanami sẽ bắt đầu nhìn cô bé nô lệ bằng con mắt khác. Nếu nó xảy ra, mối quan hệ được xây dựng nên từ trước đến nay của chàng trai và cô gái sẽ——

“Thế, Sieg này, rốt cuộc là cậu nghĩ gì về bé Mar vậy?”

Tuy nhiên, cô gái đã tận dụng lời khẳng định của Alty.

Thay vì tức giận, cô đã nhảy thẳng đến việc gán ghép hai người họ. Một cách vui vẻ, cô tận hưởng việc thêu dệt lên lời nói để thúc giục chàng trai.

“A…”

Tôi nhận ra một điều mà bản thân không muốn thừa nhận. Lastiara đang cố mai mối chàng trai với cô bé nô lệ của cậu. Thế nên cô mới không nói gì về bản thân. Cô đã tin rằng vì mình sau cùng cũng sẽ đi tới buổi lễ, bản thân cô không được phép mở lòng với bất kì ai.

Cùng tiếng kế hoạch của mình vỡ vụn vang vọng bên tai, tôi phải đón nhận sự thật cay đắng về ngày lễ Giáng Sinh mà bản thân hằng ngó lơ đã đến gần. Chỉ còn lại vài ngày nữa. Vài ngày nữa thôi là nghi lễ sẽ bắt đầu. Một cơn tội lỗi chạy len lỏi khắp sống lưng tôi khiến việc hít thở trở nên khó nhọc. Giờ thì tôi đã biết rằng kế hoạch đã đổ sông đổ bể, dù có muốn hay không. Chính bản thân cô gái đã nói điều đó ra.

A, vậy là sau cùng, tất cả đều là vô nghĩa. Mục đích của việc tung ra cái trò hề này là để làm gì chứ?

Tôi đỡ mặt mình trước cơn quay cuồng. Mọi thứ đều đã nằm gọn trong lòng bàn tay của những kẻ đứng đầu. Cô gái đã bị điều chỉnh, đã bị ép buộc phải tham dự buổi lễ bằng mọi giá, và đó cũng là tại sao họ mặc kệ cho tôi thích làm gì thì làm mà chẳng hề quan tâm.

Họ đã nắm rõ những nước cờ mà con tốt Hellvilleshine có thể và không thể đi, cũng như đặt con tốt Lastiara ở một nơi mà Hellvilleshine kia sẽ không bao giờ có thể với tới. Nó luôn đã luôn như vậy kể từ ngày cô ấy được sinh ra—Tôi luôn có thể nhìn thấy nhưng cũng không thể nào chạm đến được.

“Xin lỗi nhé Hine, nhưng cái kế hoạch này sẽ không thành công đâu. Bọn họ đơn giản là đã không hợp nhau rồi.”

Không chạm đến. Không chạm đến. Không chạm đến.

A, mình sẽ không bao giờ chạm đến được cô ấy…

Tôi sẽ không bao giờ chạm đến bất kì thứ gì dù có là cô gái hay là giấc mơ của mình. Đi xa được đến nhường này, tôi không khỏi thất vọng trước cái bản thân chưa từng làm được gì mà luôn phụ thuộc hoàn toàn vào người khác. Tôi cảm thấy xót xa cho cái bao cát đáng buồn vẫn chưa thể dỡ bỏ được những cái xiềng xích hằng đeo bám mình.

Mình… Mình quả là một tên hiệp sĩ yếu đuối.

Đó là tại sao mọi thứ lại kết thúc như thế này, là tại sao tôi lại nhận được vị trí này, là tại sao mà tôi được chọn làm gia sư cho cô ấy. Tất cả đều là cách bọn họ chế giễu lấy tôi.

Khốn nạn! Chết tiệt!

“Chắc đây là tất cả những gì ta có thể làm rồi nhỉ?”

Trong khi đó, Palinchron vẫn tiếp tục.

“Có lẽ việc để cho Chủ Nhân rơi vào lưới tình ngay từ đầu đã là sai lầm rồi. Nếu như ta ngăn chặn buổi lễ lại bằng một cách thức khác thì…”

Phải chăng mọi thứ đi chệch hướng vì kế hoạch của tôi đã quá ngây thơ, quá phụ thuộc vào may rủi? Liệu một kế hoạch chỉn chu hơn sẽ đem lại kết quả khác? Tôi cứ ngỡ rằng kế hoạch của mình xoanh quanh sự hứng thú của cô gái, nhưng mọi thứ chỉ là hiểu nhầm của tôi thôi ư?

A, tất cả là vì…vì mình đã quá ngây thơ!

“Hine này, nói thật thì không được nhìn nụ cười ấy lần nữa tôi cũng thấy đau lòng lắm. Có lẽ sau ngần ấy năm nuôi nấng thì tôi cũng bắt đầu có cảm tình với ngài ấy rồi chăng?” 

Cứ thế này thì cô gái sẽ không thể mỉm cười thêm lần nào nữa. 

Không, cô ấy sẽ biến mất――Cô ấy sẽ chết! Cô ấy sẽ chết tiệt đi mất!

“Cứ nghĩ đến việc ngài ấy sẽ phải biến mất trong khi cả cuộc đời bản thân không những đã bị lừa dối kể từ khi được sinh ra mà còn chưa từng một lần một lần chạm tới cái gọi là hạnh phúc dù chỉ nhỏ nhặt nhất… Ý tôi là, đúng việc này là vì lợi ích của quốc gia, nhưng tôi vẫn không khỏi cảm thấy xót thương cho người.”

Vì lợi ích của quốc gia? Cô gái sẽ chết ‘vì lợi ích của quốc gia’?! Trong khi cả quãng đời đã phải sống một cách vô vị?! Và anh bảo với tôi rằng thế là ổn?

Điều như vậy. Một điều như vậy――

“―tôi không cho phép.”

Từ ngữ tuôn ra khỏi đầu môi của tôi. Những câu từ mà tôi đã thề là sẽ không bao giờ thốt lên. Vào khoảnh khắc ấy, tôi có thể nghe được những xiềng xích quấn quanh mình đang rơi xuống kèm theo một tiếng leng keng. Cảm giác như thể một điều gì đó quan trọng đã được giải thoát. Một cảm giác mất mát nhưng lại vô cùng dễ chịu…

“Hửm? Cái gì cơ?”

Giọng nói của Palinchron vang vọng lại trong căn phòng.

“Cậu không cho phép ư? Thế thì cậu làm được gì nào?”

Biểu cảm của anh ta làm tôi nhận thức được một cảm giác bất an. Tài năng chiến đấu bẩm sinh đã giúp tôi xác định lại được. Cội nguồn của cái sự bất an bắt nguồn từ chỗ năng lượng ma thuật đang bám dính và hút chặt lấy cái cơ thể yếu ớt của tôi.

Mình đang bị biến đổi từ bên trong.

Tôi suy nghĩ.

Khả năng cao, là do một ma thuật được kích hoạt bởi vị hiệp sĩ đang đứng trước mặt mình.

“Palinchron. Anh đã dùng ma thuật lên tôi phải không?”

“Ồ, tôi làm đó. Cậu tức à?”

Mắt đối mắt, trong khi chân tay không phòng bị và còn đang nằm trong tầm kiếm, anh vẫn thản nhiên thừa nhận việc đã phản bội lòng tin của tôi. Nhưng sự phản bội ấy khiến tôi vô cùng hài lòng.

“Không. Nhờ ma thuật của anh thì cuối cùng tôi cũng đã có thể nói điều đó ra. Có gì thì tôi phải cảm ơn mới đúng.”

“Không cần cảm ơn. Tất cả mọi thứ tôi làm đều chỉ vì bản thân thôi.”

Palinchron thẳng thừng thú nhận sự ích kỉ của mình.

“Anh đã kích hoạt nó từ khi nào?”

“Ô, từ mấy năm rồi. Lời nguyền tốn nhiều thời gian và sức lực lắm. Mà tôi gọi là lời nguyền thôi chứ bản thân ma thuật không phải là xấu. Nó gia tăng sức mạnh cho cậu nè, và nó còn loại trừ tất cả sự phân vân trong quyết định của cậu nữa. Đúng hai thứ cậu cần cho trận chiến sắp tới rồi còn gì?”

“Công nhận là vậy. Tất cả đúng như anh nói. Giờ thì… Chắc đây là lời tạm biệt nhỉ?”

Tôi linh cảm rằng đây sẽ là lần gặp mặt bí mật cuối cùng giữa hai người. Linh cảm ấy không đến từ việc Palinchron dùng ma thuật lên tôi đã bị bại lộ mà là bởi cái thứ âm thanh cót két của chiếc bánh răng mà tôi nghe được. Âm thanh của một chiếc bánh răng đang quay cuồng không ngừng nghỉ. Và cuối cùng tôi cũng biết được điều Palinchron theo đuổi bấy giờ.

Tại sao tôi lại không bao giờ nghi vấn về việc anh ta chịu tác với mình? Tại sao tôi lại luôn coi điều ấy là hiển nhiên? Tôi thì đoán rằng đó là do bản thân đã bị ảnh hưởng bởi một loại ma thuật—hay có thể nói là một loại lời nguyền. Theo chính lời Palinchron, anh ta hẳn đã nhắm đến viễn cảnh này kể từ ‘mấy năm rồi’.

“Chà, thực ra tôi cũng không chắc liệu thế này có nghĩa là kết thúc hay không. Đúng là tôi đã chạy đi gieo rắc vô số những hạt mầm, nhưng cái nào sẽ ra hoa kết trái thì tôi lại chẳng thể nào đoán trước được. Nên vẫn có khả năng cao ta sẽ tái ngộ. Nếu có vướng vào chuyện của nhau thêm lần nữa thì tôi cũng vui lắm đó.”

“...Tôi hiểu rồi. Cho phép tôi được nói lại, tôi sẽ cứu lấy tiểu thư bằng mọi giá.”

“Đằng này cũng không mong chờ gì hơn.”

“Tôi đi đây…”

“Nhanh chân lên nào. Lỡ mà cậu có chết thì nhớ hãy chết một cách thanh thản. Tôi mong có thế thôi.”

Palinchron sẽ không cầu nguyện cho tôi được thành công hay bình an. Anh ta chỉ muốn tôi không còn gì để nuối tiếc. Tôi khẽ mỉm cười. Bản tính kẻ này mãi không đổi.

“Hờ, phải vậy mới đúng kiểu của anh nhỉ… Tạm biệt nhé, người bạn hiếm hoi của tôi…”

Tôi một mình bước khỏi thánh đường. Đôi chân tôi nhẹ bẫng. Và không chỉ mỗi đôi chân, cả cơ thể lẫn tâm trí cũng vậy. Tôi cảm thấy như bản thân vừa được tái sinh. Quốc gia Whoseyards, gia tộc Hellvilleshine, vị trí trong Thất Thiên Hiệp Sĩ—cha mẹ, anh chị em, đồng nghiệp, cấp trên, bạn bè cố hữu—lần đầu tiên tôi được phóng thích khỏi những xiềng xiếc hằng kiềm hãm mình. Tôi đã không còn yếu đuối nữa. Tôi không còn sợ hãi hay do dự nữa. Tôi đã được tự do khỏi tất cả. Tôi cuối cùng đã có thể cất bước vì hạnh phúc của cô gái, có thể chiến đấu như một hiệp sĩ không còn gì để mất. Vậy thôi là đủ để khiến hạnh phúc ngập tràn trong tim tôi. Bây giờ, để có thể chạm đến con tốt Lastiara, tôi cần phải tiến tới phần lãnh thổ mà một con tốt của Whoseyards sẽ không bao giờ dám mơ đến. Vào khoảnh khắc ấy, Hine Hellvilleshine cuối cùng đã có thể di chuyển con tốt tên Hine.

***

Bây giờ con tốt đã có thể tự do di chuyển, tôi chờ cho đến khi màn đêm buông xuống trước khi tiến tới căn nhà của chàng trai và cô gái. Thay vì ngắm nhìn sân khấu từ đằng xa―Tôi sẽ bước vào chính vở kịch của Lastiara. Sử dụng ma thuật gió, tôi đánh thức cô gái dậy và gọi cô ra ngoài. Cô gái bước ra, dụi dụi đôi mắt, khuôn mặt vẫn còn đang ngẩn ngơ.

Cô cất tiếng ngáp, đoạn hỏi.

“Anh Hine, có chuyện gì mà phải đến lúc tối muộn này vậy?”

“Chà, chỉ còn hai ngày nữa thôi. Nên tôi tới đây để kiểm tra.”

“À, đã sắp đến lúc rồi nhỉ? Anh không cần phải kiểm tra đâu. Tôi tự biết thời gian mà.”

“Thật tốt khi được nghe vậy.”

Nghe được cô khẳng định là sẽ đến đúng giờ để nhận án tử của chính mình khiến tôi muốn chém đôi tất cả những tên khốn đã khiến cô phải thốt ra những lời ấy.

“Anh Hine? Nếu không có gì thì tôi quay lại ngủ nhé.”

“Có vài thứ tôi muốn được giải đáp.”

Tôi muốn biết là liệu cái kế hoạch ngây ngô của mình có chút hữu dụng gì không, hay sau cùng nó vẫn đơn thuần là một thứ vô nghĩa?

“Tôi đã quan sát tiểu thư từ đằng xa. Cô dường như rất hạnh phúc khi ở bên cạnh chàng trai. Cô chắc mình muốn rời xa cậu ta chứ? Liệu cô có hối hận về việc tham dự nghi lễ nếu điều đó đồng nghĩa rằng cô sẽ bao giờ gặp lại cậu nữa?”

“H-Hả, sao tự nhiên lại hỏi thế?”

Cô gái hơi bối rối. Nhưng tất cả chỉ dừng lại ở hơi… 

“Làm ơn hãy trả lời.”

Tôi hỏi lại. Toàn bộ hy vọng của tôi đã được đặt vào trong câu trả lời sắp tới. 

Thế nhưng cô gái đã gạt đi sự bỡ ngỡ và trả lời với một biểu cảm kiên quyết.

“Như vậy cũng không sao. Cảm ơn anh, anh Hine. Nhờ anh mà tôi mới có thể trải nghiệm được thứ gọi là phiêu lưu. Khi được tiếp xúc với điều từng là một phần trong cuộc đời của Thánh Tiara, sự ngưỡng mộ của tôi giờ đã là niềm tin.”

“Cô không muốn được tiếp tục phiêu lưu với cậu ấy ư?”

“Trở thành vị anh hùng—thành thánh Tiara là ước mơ cả đời của tôi. Đó là lý do mà tôi được sinh ra, thế nên…”

Không có chút do dự nào. Tôi nghiến răng lại. Để làm lay chuyển đức tin của một người thì phải cần một thứ to lớn tương tự. Một thứ có thể khiến luân lí đảo lộn và xé toạc đi phần cốt lõi trong trái tim cô gái. 

“Kể cả khi những cả khi xúc ấy là giả tạo? Kể cả khi cô được làm ra như vậy? Kể cả khi chính con người cô đã bị Whoseyards điều chỉnh cho lợi ích riêng còn bản thân thì đã bị lừa gạt, lợi dụng suốt cả cuộc đời?”

Vì hạnh phúc của cô gái trong tương lai, tôi nói ra sự thật, mặc cho điều đó đồng nghĩa rằng từ giờ cô sẽ phải đau khổ—

“Giả tạo cũng chả sao cả.”

Cô trả lời, không chút dao động. Không đau đớn, hận thù hay thậm chí là khinh rẻ. Cô không hề hỏi chi tiết về điều ẩn sau câu từ của tôi. Cô chỉ lặng lẽ trả lời câu hỏi. Cứ như thể mọi thứ đều đã bị bại lộ từ lâu. Vẻ mặt ấy nói rằng cô đã quyết định xong xuôi.

À, vậy là mình đã sai.

Tôi đã không thể nắm vững dù là một chút về trái tim và suy nghĩ của một cô bé chưa đầy ba tuổi. Cô đã biết rõ về sự thật đằng sau việc ‘Lastiara’ được tạo ra. Cô đã biết rằng số phận của mình là như vậy mà chẳng cần một ai mách bảo, và cô sẵn sàng hiến dâng cả bản thân cho nó. Bỏ quả việc liệu điều ấy là kết quả từ yếu tố ngoại cảnh hay nội cảnh, tất cả đã kết thúc.

Tất cả đã kết thúc từ lâu rồi.

Thật là nhẹ nhõm mà. Tôi vốn đã biết là họ sẽ cười vào mặt tôi sau cùng. Mấy kẻ cấp cao đó. Thế nên tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc từ biệt cô gái. Giọng tôi trở nên vô cảm và bơ phờ.

“Tôi hiểu rồi. Nếu vậy thì tôi xin phép được trở về thánh đường.” 

“Được rồi, anh về đi.” 

Quay gót, tôi băng qua con phố trong màn đêm và than thở về cái hy vọng mong manh của mình. Tôi nghĩ đến việc liệu con tốt tên Hine này có thể đi được bao xa trước khi quay về căn phòng ở Thánh đường Whoseyards. Sau đó tôi bày toàn bộ vũ khí mà mình có ra khắp phòng và chuẩn bị tới sáng cho trận chiến chắc chắn sẽ đến. Tới cuối cùng, tôi có hai sự lựa chọn: hoặc nghênh chiến với cả quốc gia, hoặc đánh bất tỉnh cô gái. Dựa trên thái độ của cô gái, cô sẽ không bao giờ đồng ý với việc trốn khỏi quốc gia dù cho tôi có thuyết phục như thế nào đi nữa. Suy cho cùng thì cô đã được điều chỉnh một cách hoàn hảo để cho như vậy.

Do đó, tôi sẽ phải khiến cô bất tỉnh và vác cô đi. Giờ thì tôi đã có đủ quyết tâm để làm vậy nhờ Palinchron. Treo cặp song kiếm ưa thích lên chiếc thắt lưng và đeo vào đôi găng tay da, sau đó đeo vào tay mười chiếc nhẫn có chứa năng lượng ma thuật của bản thân và khoác lên người bộ đồng phục hiệp sĩ, cũng như không quên dấu đi những món đồ ma thuật khác vào sau chiếc áo. Đây là toàn bộ hỏa lực mà tôi có thể thu gom được.

Trên đường rời khỏi thánh đường, tôi có đi ngang qua một số cấp dưới đang há hốc miệng trước đống trang bị đến tận chân răng của tôi. 

“Ngài chuẩn bị đi xử lý con quái vật nào sao, thưa ngài?”

Tôi gượng cười, ấp a ấp úng trả lời.

“Tôi chỉ định đi giúp người khác một tay thôi.” 

Tôi quay trở lại căn nhà vào sáng sớm nhưng gặp mỗi cô bé nô lệ của chàng trai. Có vẻ như hai người họ đã tiến vào Mê Cung. Tôi buộc phải đi đến cánh cổng dẫn vào Mê Cung, len theo con đường mà tôi từng đồng hành với cô gái và tiến tới Tầng 20. Tôi biết chắc rằng nếu cứ đứng chờ ở đây, tất cả rồi cũng sẽ chạm mặt nhau, nên tôi quyết định đợi họ trong căn phòng u ám và lạnh lẽo này. Tôi đợi, đợi và đợi.

Kể từ tôi lần đầu gặp mặt cô gái… Kể từ khi tôi trở thành một phần của Thất Thiên Hiệp Sĩ… Kể từ ngày mà tôi trở nên ngưỡng mộ các hiệp sĩ sau khi đi xem một vở kịch trong thị trấn… Kể từ hồi tôi được sinh ra với tư cách con trai trưởng của Gia tộc Hellvilleshine… Đó là toàn bộ quãng thời gian mà tôi đã dành ra để đợi chờ cho tới khi bóng dáng của hai người hiện lên trước tầm mắt.

“Tôi đang đợi người đây, thưa Tiểu Thư.”

Tôi đã luôn mong đợi khoảnh khắc này. Khoảnh khắc mà tôi có thể phản bội Whoseyards, từ bỏ cái họ Hellvilleshines, và chiến đấu vì người con gái mà bản thân đã tuyên thệ. Bằng tất cả mọi thứ mình có, tôi thách đấu chàng trai và cô gái.

Đòn đánh bất ngờ đã thành công một phần. Y như theo kế hoạch, cô gái đã bị bất tỉnh, nhưng chàng trai thì khác, quả không ngoài mong đợi từ nam chính.

Bằng một sức mạnh nằm ngoài dự đoán của tôi, cậu liên tục đón đầu được những đòn tấn công dữ dội hướng về phía mình. Tôi bắt đầu căng thẳng vì mọi thứ đang dần trật khỏi quỹ đạo, nhưng trong lòng cũng có chút mãn nguyện. Vì điều đó chứng minh—rằng cậu ấy thực sự là người duy nhất. Chỉ có cậu mới có thể thay tôi xóa nhòa đi những sai lầm trong quá khứ của mình. Bản thân chàng trai là một con tốt cực kì quan trọng trong công cuộc cứu lấy cô gái. Chính vào lúc khó khăn thế này tôi lại càng tin vào điều ấy hơn bao giờ hết. Sau cùng, tôi đã để thua trận đấu và làm đi tong kế hoạch đánh bất tỉnh hai người. Nhưng dù cho kế hoạch thất bại, những gì thu lại vẫn là rất đáng mừng. Tôi đã biết được rằng chàng trai đủ sức mạnh để đánh bại những bóng ma độc ác ẩn náu trong Whoseyards.

Sau khi đưa ra vài lời bóng gió về tình hình hiện tại của cô gái, tôi quay gót bỏ chạy. Về tới thánh đường, tôi lập tức lao vào chuẩn bị cho việc bắt giữ hai con người sở hữu sức mạnh vượt trên cả trí tưởng tượng kia. Vì đã sẵn sàng từ bỏ vị trí Thất Thiên Hiệp Sĩ cũng như danh phận là con trưởng của gia tộc Hellvilleshine, tôi đã sử dụng chính tiếng tăm của mình để tập hợp các hiệp sĩ trong Whoseyards lại với mục đích là áp đảo chàng trai bằng số lượng.

Tôi tung tin giả rằng họ cần phải bắt giữ hai vị khách quý đã chạy trốn khỏi Whoseyards và chuẩn bị để tiến vào Mê Cung thêm lần nữa. Rồi, điều đó xảy ra. Như thể đã đứng chờ từ trước, chào đón tôi ở cổng thánh đường là những Thiên Hiệp Sĩ còn lại, tới đây để bắt giữ tôi. Một trong số họ là Pelsiona Quaygar, đội trưởng của Thất Thiên Hiệp Sĩ.

Điều tôi định làm được coi là âm thầm phản bội Whoseyards. Tôi đã lợi dụng các hiệp sĩ để phục vụ mục đích cá nhân, đi ngược lại với lợi ích của quốc gia, cũng như cố gắng bắt cóc công chúa của thánh đường. Khi đội trường hiệp sĩ yêu cầu một lời giải thích, tôi giữ yên lặng. Nhưng tôi đã sẵn vứt bỏ tất cả rồi. Tôi sẽ cứu lấy cô gái bằng mọi cách, dù cho có phải giết chết đồng đội cũ của mình đi chăng nữa. Đánh bay đội trưởng hiệp sĩ bằng một đòn phong thuật bất ngờ, tôi chạy thoát khỏi thánh đường và ẩn náu dưới thị trấn.

Sau khi đảm bảo mình đã khuất khỏi tầm truy đuổi, tôi suy ngẫm lại về phản ứng nhanh đến mức kì lạ của các hiệp sĩ. Có phải những kẻ cấp cao đã tiên đoán được hành động của tôi? Hay tên Palinchron đã lòi đuôi chuột rồi? Cũng có khả năng rằng mọi thứ đã bị lộ ra bên ngoài từ đâu đó. Dù cho không biết về nguyên cơ, việc này cũng không hẳn là tệ. Giờ đã không còn đường lui nữa.

Quyết tâm là thứ giúp cho con tốt của tôi tiến bước. Tôi đã bắt đầu có được cái nhìn thoáng qua về bộ mặt mới của bàn cờ, về những vị trí, vai vế mà các con tốt sẽ được đặt vào trong lễ Giáng Sinh. Đúng như dự tính—tôi chỉ là một nhân vật phụ hạng hai trong khi chàng trai mới là nhân vật chính. Cách duy nhất để chiếu lấy cô gái chính là thông qua con tốt có tên Kanami. Thật sự không còn ai khác phù hợp hơn. Vậy nghĩa rằng vai trò cho con tốt của tôi là…

Chàng trai chắc chắn sẽ tiến đến thánh đường. Tôi tin là vậy. Và công việc của tôi là chuẩn bị mọi thứ bằng cách sắp xếp chúng theo quy củ. Tôi cần phải là dọn dẹp sân khấu cho chàng trai và cô gái. Vết thương dính phải khi cố trốn thoát khỏi thánh đường nhói lên, nhưng tâm trí tôi không còn hướng về nó.

Mỗi một con tốt là sẽ rất khó chiếu lấy cô gái. Thế nên tôi chẳng cần đến một giây để suy nghĩ. Con tốt này đây có đúng một vai duy nhất để đóng. Và để hoàn thành vai diễn đó, tôi phải và chỉ được phép tiến về phía trước. Tôi sẽ cho họ thấy tất cả những gì mình có và tiếp tục tiến lên. Kể cả khi nó đồng nghĩa rằng con tốt tên Hein Hellvilleshine sẽ gục ngã.