Lễ Giáng Sinh đã tới.
Tôi thức dậy trước khi mặt trời mọc để kiểm tra tình trạng bản thân. Có thể là do khung giờ sinh học đã thay đổi, cũng vì phần lớn là do căng thẳng, tôi lại vô cùng tỉnh táo.
Theo kế hoạch thì tôi sẽ khởi hành vào lúc bình minh. Dia đã nói rằng nghi lễ sẽ kết thúc trước giữa trưa để họ có thể ra mắt Thánh Tiara cho công chúng vào buổi chiều. Do đó mọi thứ cần phải được tiến hành từ sáng sớm.
Tôi định tận dụng chút thời gian ít ỏi còn lại để đi tới phòng khách làm một bữa sáng nhẹ, trước khi hú hồn khi nhìn thấy bóng dáng Maria đã ở trong phòng từ bao giờ. Tôi đã nói với em ấy rằng mình sẽ không làm gì cả. Suốt bữa tối hôm qua cả hai cũng không đề cập đến điều gì quan trọng nên đương nhiên là tôi sẽ không thể ngờ đến việc sẽ chạm mặt em ấy ngay tại đây vào lúc sáng sớm thế này. Kế hoạch ban đầu là mang Lastiara trở lại trước khi Maria thức giấc, nhưng giờ thì dự định đã đi tong trước cả khi bắt đầu.
Em ấy nhìn chằm chằm vào tôi với khuôn mặt giữ nguyên vẻ vô cảm.
“Vậy là sau cùng anh vẫn sẽ đi…phải không…Chủ Nhân…”
Em ấy biết hết tất cả. Tôi đã đánh giá thấp sự nhạy bén của con bé. Có lẽ em đã thức trắng đêm đứng chờ sau khi đoán được ý định của tôi. Chuyện đến nước này thì tôi không còn có thể giữ im lặng được nữa.
“Ừ. Anh sẽ mang Lastiara quay lại cùng mình, nên là Maria, em đợi anh ở nhà được chứ?”
Maria không nói gì, khuôn mặt vẫn vô cảm. Dù cảm thấy có gì đó kì lạ, tôi tiếp tục.
“Sau khi bọn anh quay về, cả hai sẽ chạy đến một quốc gia khác. Maria, em đ-”
Em định sẽ làm gì?
Tôi ngập ngừng. Hỏi thế chẳng khác gì bảo rằng dù em ấy có làm gì thì cũng chẳng liên quan tới tôi. Một câu hỏi quá nhẫn tâm.
“-i cùng bọn anh chứ? Chạy khỏi nơi này, cả ba người chúng ta.”
Anh nhìn thờ ơ trên khuôn mặt em ấy vẫn không một chút dao động.
“Chạy khỏi đây? Còn căn nhà thì sao?”
Căn nhà á? Tôi không ngờ là sẽ phải nói về căn nhà. Trong mắt tôi thì nó chỉ là một thứ tạm bợ, nhưng có lẽ với Maria, căn nhà có ý nghĩa nào đó sâu xa hơn.
“Tuy rất tiếc nhưng anh nghĩ chúng ta sẽ phải bỏ nó lại. Thật phí phạm phải không, anh biết vậy chứ…”
Cuối cùng, cảm xúc cũng quay về khuôn mặt em ấy.
“Không… Không, em không muốn thế.”
Một biểu cảm tôi chưa từng nhìn thấy trước kia, tính cả khi em ấy còn đang là một nô lệ. Em run rẩy, và ánh nhìn trên khuôn mặt như thể tận thế đã đến.
“Hử?”
Tôi cứ nghĩ cả hai đều đang bình tĩnh trò chuyện, nhưng câu trả lời của tôi dường như đã là vô ích. Nếu có ích gì thì là nó đã khiến cho em ấy xiêu lòng hơn.
“Chủ Nhân, anh đừng đi mà. Em xin anh đấy, làm ơn đừng đi đâu cả!”
“Maria… Em sao vậy?”
“Nếu anh đi, em sẽ không bao giờ có thể chạm đến anh nữa. Em sẽ bị bỏ lại phía sau cho đến khi bị mục rữa tới chết thì thôi...”
Vẻ mặt Maria tiếp tục xám xịt cho đến khi nó chạm đến cái vẻ điên loạn không thể thấu hiểu của Lastiara khi trước.
“N-Nào, Maria, bình tĩnh đi. Anh đã nói là chúng ta sẽ cùng nhau chạy đi, phải không? Anh hứa là sẽ không bỏ em lại đâu. Ngay từ đầu thì làm gì có chuyện anh bỏ rơi em được?”
“Nói dối. Dù cho cả ba chúng ta có trốn chạy, em biết rằng sau cùng mình cũng sẽ bị bỏ lại. Việc em có ở đó hay không vốn đã chả quan trọng rồi… Em không muốn vậy…!”
Việc qua lại thế này giống khi nói chuyện với một Lastiara đang hưng phấn, giống ở điểm là tôi không thể nào đuổi kịp cách hai người họ vội vàng kết luận mọi thứ. Tin chắc Maria đang không tỉnh táo, tôi tiếp tục tìm kiếm nguyên nhân. Trong khi đó, Maria bắt đầu nói thêm.
“Tại sao anh lại muốn đi cứu chị Lastiara chứ? Em tưởng anh không thích chị ấy cơ mà?”
Có phải chuyện này là do ghen tị? Nhưng Maria điềm tĩnh và kiên định hơn vậy. Thật kì lạ khi nhìn thấy em bùng nổ thế này. Có lẽ cảm xúc lãng mạn của em ấy đã dâng trào vì cách hành xử có vấn đề của tôi. Nhưng tất cả mọi người, ai cũng đều nhận thức rằng tình cảm ấy không phải là điều quá to tát. Thứ gì đã khiến em ấy cảm thấy bí bách như này?
“Tại sao là sao cơ? Không phải Lastiara là cộng sự của chúng ta ư? Cô ấy là người đồng đội không thể thiếu cho việc tiến sâu vào Mê Cung kể từ giờ. Đời nào anh lại có thể bỏ mặc cô ấy.”
“Tiến sâu hơn vào Mê Cung kể từ giờ? Anh còn tính tiến vào nơi đó đến khi nào nữa?!”
Em ấy hét lớn.
“B-Bình tĩnh nào, Maria!”
“Nếu là anh thì chắc chắn là chị Lastiara sẽ được cứu! Nhưng thế thì mọi thứ sẽ quay về như trước kia! Em cóc quan tâm tới việc chạm được đến nơi sâu thẳm của cái Mê Cung khốn nạn đó! Không đi vào Mê Cung thì anh cũng đâu có mất gì đâu phải không?! Thế thì cứ việc sống thầm lặng ở căn nhà này đi, vậy là đủ rồi mà!”
Em ấy gào lên, trút bỏ toàn bộ những nỗi lòng hằng kìm nén.
Tôi không thể đồng tình với điều trên. Nó hoàn toàn đi ngược lại với mục tiêu và lý do sống của tôi ở thế giới này. Để có thể truyền đạt ý định của mình, tôi một lần nữa cố gắng xoa dịu em ấy.
“Maria, anh không thể làm vậy. Anh không thể từ bỏ việc thám hiểm Mê Cung được. Anh tham gia Liên Minh Mê Cung chính là để chạm đến nơi sâu thẳm nhất của Mê Cung, nên…”
“Ấy chỉ là tham lam mà thôi! Anh đâu cần phải chạm đến nơi sâu thẳm nhất! Anh có thể dễ dàng kiếm tiền một cách an toàn ở quanh Tầng 10 và sống một cuộc đời vô tư không âu lo! Đó là điều em muốn thấy! Và thế thì chẳng cần chị Lastiara làm gì cả, đúng không?!”
Maria nổi cơn thịnh nộ.
Đây rõ ràng không phải Maria mà tôi hằng biết. Bằng quyết tâm mãnh liệt trong mình, tôi lại gần, nắm lấy vai và nhìn thẳng vào đôi mắt em ấy.
“Maria, nghe anh nói đây, vấn đề không phải là vậy! Nếu mọi chuyện cứ tiếp diễn thì Lastiara sẽ chết mất! Thế nên anh phải cứu cô ấy! Em muốn để mặc cho Lastiara chết đi ư, Maria?
Đôi mắt lờ đờ của Maria mở to. Có lẽ vì tâm huyết của tôi đã được truyền tải tới em ấy qua ngôn từ; tôi có thể cảm thấy các thớ cơ của cô bé đang giãn ra qua bàn tay mình. Maria yếu ớt cụp mắt xuống.
“Chị Lastiara là một người tốt. Em không muốn chị ấy phải chết.”
“Đúng chứ? Do đó ta cần phải cứu cô ấy. Vì chúng ta là đồng đội mà.”
Tôi có thể cảm nhận được rằng cơ thể Maria đang thả lỏng.
Tốt. Maria bình tĩnh lại rồ—
“Đồng đội? Là vậy sao? Chủ Nhân tự đặt mình vào nguy hiểm chỉ vì chị ấy là ‘đồng đội’ ư?”
“À, ừ…”
Xung quanh Maria tỏa ra một áp lực kì quái. Xác định được rằng thứ áp lực ấy không gì khác ngoài ma lực, tôi lùi lại nửa bước.
“Ừ nhỉ. Bời vì chị ấy là ‘đồng đội của chúng ta’. Dối trá. Ai lại muốn bỏ mạng vì điều đó chứ? Đúng vậy. Sẽ chẳng ai làm thế cả. Nghe đây. Em biết rồi. Em hiểu rồi. Anh chỉ muốn khoe khoang điểm tốt của mình cho chị ta phải không?! Anh chỉ muốn thể hiện với chị ta, nhưng với em thì không, em đoán đúng chứ?! Kể cả khi cô ta không có mặt ở đây, anh vẫn muốn mình trở nên thật cao thượng trong mắt người khác!!!”
Cùng với tiếng hét, ngọn lựa nổi bùng lên từ cơ thể em ấy.
Tôi lập tức nhảy về sau trong khi vắt chéo tay để bảo vệ mặt mình khỏi ngọn lửa. Qua kẽ hở trên hai cánh tay, tôi nhìn thấy Maria lôi ra một thanh kiếm lửa. Em ấy cầm nó lên trong khi từ từ bước lại gần.
Một trận chiến.
Là điều mà linh tính mách bảo tôi, nhưng tôi không thể rút một thanh kiếm từ『Túi đồ』của mình được. Lý do rất đơn giản. Tôi tuyệt nhiên không lựa chọn phương án phản kháng lại Maria bằng vũ khí.
Tôi kích hoạt ma thuật của mình trước khi bắt lấy Maria bằng tay không.
“Ma thuật:《Dimension: Calculash》, ma thuật:《Freeze》!”
Đầu tiên, tôi làm suy yếu đi ngọn lửa trong căn phòng bằng《Freeze》trong khi rút ngắn khoảng cách giữa cả hai. Maria phản ứng bằng cách vung thanh kiếm từ trên xuống. Tôi gập người lại để né đòn và nhắm đến phần cổ tay, nhưng đôi mắt phi thường của Maria đã thấy trước được điều đó. Quấn quanh bàn tay còn lại bằng ngọn lửa, em ấy nắm lấy cổ tay tôi. Ngọn lửa ấy thiêu cháy làn da, khiến cho tôi điêu đứng tại chỗ.
“Đauuu!”
Maria cố gắng tận dụng lợi thế bằng cách vung kiếm lên phía trên, nhưng thứ nó chạm phải chỉ là không khí. Nhờ vào《Calculash》mà tôi đã tiên đoán được đường kiếm. Sau tất cả thì vẫn chẳng đời nào Maria có thể đánh thắng tôi trong một trận cận chiến. Cách biệt chỉ số giữa cả hai chỉ đơn giản là quá lớn. Sử dụng toàn bộ chỉ số Sức mạnh mà mình có, tôi giải thoát khỏi thế kìm kẹp, nắm lại lấy cổ tay và gập nó về phía sau em ấy. Vì không thể nào theo kịp được sự nhanh nhẹn của tôi, cả hai tay của em đều đã bị ghim chặt vào sau lưng. Hai người cùng ngã xuống đất. Tôi lập tức sử dụng『Phân tích』 để kiểm tra trạng thái trong khi vẫn ghì chặt lấy Maria.
【Trạng thái】
Hoảng loạn: 4.23
Đây rồi. Không thể nhầm lẫn được nữa; đây không phải là Maria thường ngày. Không đời nào Hoảng loạn có thể tăng đến nhường này một cách bình thường cả. Cái này chỉ có thể là do em ấy đang phải chịu ảnh hưởng từ một ma thuật hoặc kỹ năng.
Tôi thử nghĩ xem liệu ai có thể gây ra điều này.
Tay vẫn giữ chặt em ấy, tôi hét lên.
“Maria, nghe anh này! Có phải gần đây em đã gặp một kẻ có tên Palinchron không?!”
“P-Palinchron?”
“Tên hiệp sĩ đã mua được em trong buổi đấu giá tại chợ nô lệ! Kẻ có đôi mắt sắc lẹm, cao hơn anh một chút và mặc quần áo thương gia! Cái tên trông có vẻ tinh quái ấy!”
“Không… Anh quan tâm làm gì chứ!”
Em ấy cố gắng thiêu cháy tôi từ bên dưới bằng cách phóng ra nhiều lửa hơn từ bàn tay, nhưng tôi vẫn thể chịu được nhờ việc cường hóa《Freeze》.
“Maria, có ai niệm ma thuật lên em không? Chỉ số hoảng loạn của em cao đến bất thường đấy?!”
“Ma thuật? Hoảng loạn?”
Tôi rót toàn bộ năng lượng ma thuật mình có vào《Freeze》. May thay là tôi vừa luyện tập khả năng sử dụng băng thuật của mình vào hôm trước, nên khả năng điều chỉnh nhiệt độ của tôi hiện đang trên cả hoàn hảo. Không chỉ làm yếu đi được ngọn lửa của Maria, lượng nhiệt tỏa ra từ cơ thể em ấy cũng giảm đi. Tôi đang giúp em ấy làm nguội cái đầu theo đúng nghĩa đen. Nói đùa vậy chứ cách làm này thật sự hiệu quả. Cơ thể Maria thả lỏng ra và em ấy bắt đầu bình tĩnh trở lại.
“Đúng vậy; cứ từ từ thôi… Hít vào, thở ra…”
Maria làm theo lời tôi bảo dù cho lúc đầu có hơi gay gắt. Và khi cơ thể hoàn toạn hạ nhiệt, em ấy dường như đã tỉnh lại.
“Hử? Đợi đã, cái gì thế này?”
“Maria, em ổn chứ? Bình tĩnh lại chưa?”
Chỉ số Hoảng loạn của em ấy đã thụt giảm cùng cơn hưng loạn.
【Trạng thái】
Hoảng loạn: 0.44
Nghi ngờ của tôi là ngọn lửa Maria sử dụng được liên kết tới chỉ số Hoảng loạn. Vậy thì Alty, người đã dạy em ấy hỏa thuật, chính là nghi phạm số một. Nhưng không bao giờ một giải pháp ép buộc như vậy sẽ giúp ích cho Maria được. Cũng có thể mục tiêu của cô ta là lấy mạng tôi, nhưng Maria lại quá yếu để có thể làm vậy; Alty hẳn đã đoán trước việc tôi sẽ phải kiềm chế Maria như bây giờ.
Không thể xác định được mục đích của Alty, tôi nghiến răng.
“Em… Em xin lỗi? Em đã làm gì thế này?!”
Maria hối hả xin lỗi với khuôn mặt còn ửng đỏ.
“Không sao đâu. Anh biết là em không cố ý, tất cả là do Hoảng loạn thôi.”
Khi tôi bắt đầu buông em ấy ra, ánh nắng ban mai đã rọi chiếu qua khung cửa sổ. Kế hoạch đoạt lấy Lastiara vốn đã có thời gian hạn hẹp, đã vậy tôi còn gặp phải trục trặc. Có lẽ mục tiêu của thủ phạm là để can thiệp vào việc giải cứu Lastiara. Nhưng xét theo khía cạnh khác, tôi mới chỉ quyết định đi cứu cô ấy vào hôm qua. Chỉ có Maria, Dia và Alty là những người biết tới chuyện ấy. Thế có nghĩa Alty là tình nghi duy nhất ư?
Nhưng cô ta sẽ không làm vậy. Alty không có ác cảm gì với Lastiara, ít nhất là theo những gì tôi biết. Tôi đã theo dõi biểu cảm của cô ta vào ngày hôm qua. Nếu Alty thực sự ghét Lastiara, cô ta đã che giấu rất tốt.
“Em xin lỗi, Chủ Nhân. Em xin lỗi. Em xin lỗi…”
Hiện tại thì tôi nên tập trung vào xoa dịu Maria. Đặt tay mình lên để xoa đầu em ấy.
“Thực sự không sao đâu. Em không cần phải xin lỗi. Bỏ qua chuyện đó đi; em có bị thương ở đâu chứ? Anh nhìn thấy chỉ số Hoảng loạn của em dịu xuống rồi, cơ…”
“Dạ, em thấy bản thân mình trở lại bình thường rồi. Em xin lỗi…”
Xét theo ánh nhìn, em không biết đã có chuyện gì xảy ra, nhưng thế cũng không có nghĩa là em đã quên nó đi. Em đã bình tĩnh trở lại, vậy là đủ để phó mặc căn nhà cho em ấy. Nhưng—chỉ là cá nhân thôi—tôi có linh cảm xấu về điều đó.
Đáng tiếc là tôi không có thì giờ để luyên thuyên về chuyện này với em ấy được. Trời đã rạng sáng rồi. Nếu còn chậm trễ hơn bất kì giây nào nữa, tính mạng Lastiara sẽ không còn được đảm bảo. Mặc cho sự khó chịu trong thâm tâm vẫn chưa biến mất, tôi đưa ra lựa chọn. Một lựa chọn mà rất có thể tôi sẽ phải hối hận đến mãi về sau.
“Maria, anh sẽ đi đoạt lại Lastiara. Không tốn nhiều thời gian đâu, mọi thứ sẽ xong xuôi trước cả khi em kịp để ý đấy.”
“D-Dạ, em hiểu rồi. Nếu đó là quyết định của Chủ Nhân, em sẽ tuân theo.”
Maria ngoan ngoãn trả lời.
Dư âm từ cơn Hoảng loạn khiến cho em ấy không ngừng run rẩy.
“Tới bọn anh quay lại, nếu được thì hãy em hãy đợi ở nhà. Bọn anh sẽ quay lại sớm thôi, anh hứa đấy.”
Nếu được thì tôi mong là có thể giao phó em ấy cho ai đó mình có thể tin tưởng, nhưng tôi không tài nào nghĩ ra được một ai. Tôi từng có ý định để em ấy lại trong quán rượu, nhưng Maria giờ đã mạnh hơn cả chủ quán rồi. Do đó tôi không còn lựa chọn nào ngoài để em ấy chờ mình ở nhà. Việc giải cứu Lastiara có lẽ chỉ diễn ra trong chớp nhoáng, và vì không tốn nhiều thì giờ, mọi chuyện sẽ ổn thôi.
“Dạ, đã rõ. Em sẽ ở đây…chờ hai người…”
Ánh mắt Maria chứa đựng tia sáng của lí trí. Cơn điên loạn khi trước đã biến mất. Nếu vậy thì tôi đã có thể an tâm—ít nhất là phần nào đó. Tuy cũng lo lắng cho Maria, nhưng mặt khác Lastiara có thể sẽ ra đi bất cứ khi nào. Sự cấp bách của vấn đề khiến tôi phải chọn Lastiara làm ưu tiên hàng đầu.
“Gặp em sau, Maria.”
Một quãng lặng.
“Vâng. Bảo trọng nhé, Chủ Nhân.”
Tôi miễn cưỡng quay lưng với em ấy và chạy nước rút ra khỏi ngôi nhà, lao về phía Whoseyards. Tôi phải làm vậy. Tôi phải rũ bỏ ánh nhìn trên khuôn mặt em ấy khi cả hai tạm biệt, phải chạy đi.
Rút ra một chiếc khăn quàng lớn từ『Túi đồ』, tôi lập tức quấn nó quanh cổ và kéo lên mũi để che đậy đi khuôn mặt. Dù đã biết là nó không có tác dụng gì, tôi vẫn muốn che giấu danh tính của mình nhiều nhất có thể. Đủ để người biết sẽ nhận ra và ngược lại. Lí tưởng thì là vậy.
Tôi băng qua khung cảnh thị trấn Vart được nhấn chìm trong ánh bình minh, sải bước qua biên giới và tiến vào Whoseyards. Mặc cho vẫn còn đang sớm tinh tươm, đã có rất nhiều người dân đi lại quanh đây. Họ hẳn là những người tham dự sự kiện lễ Giáng Sinh. Mọi người đều nhanh chóng hướng đến Thánh Đường. Cả một tuần dài để hướng ứng cho lễ Giáng Sinh đã khiến cho tinh thần bọn họ phấn chấn hơn bao giờ. Tất cả, từ những bậc phụ huynh dẫn theo con cái đến những người cao tuổi, đang trò chuyện sôi nổi về buổi lễ lớn mà bọn họ sắp được tham dự ở Thánh Đường. Tôi thầm tạ lỗi với tất cả về điều bản thân sắp làm trong khi phóng hết tốc lực dọc theo đại lộ.
Tới khi bóng dáng của Thánh Đường hiện lên ngoài tầm mắt, tôi bắt đầu cảm nhận được một nguồn ma lực dị thường phát ra từ nơi mình đang hướng đến. Đúng hơn là nó tỏa ra từ bên ngoài Thánh Đường thay vì là bên trong. Ở đó, có một người đàn ông đang đứng yên giữa đại lộ, hòa mình vào đám đông. Người đàn ông với cái tên Hine Hellvilleshine. Vị hiệp sĩ của gió có mái tóc vàng óng ả.
Tôi không thể rời mắt khỏi anh ấy. Anh là một trong số rất nhiều những hiệp sĩ mạnh mẽ sẽ xuất hiện ở đây mà tôi không được phép ngó lơ. Tôi chầm chậm giảm tốc và dừng lại trước mặt anh. Từ lúc nào, đám đông trên con đường đã rẽ ra làm hai; bầu không khí tỏa giữa tôi và anh Hine đã khiến cho mọi người xung quanh phải giữ khoảng cách với hai người.
Anh Hine vận một bộ đồ gần giống với lần cuối cùng bọn tôi gặp nhau. Điểm khác biệt duy nhất là bộ đồ đó giờ nát bét đến nhường nào. Khắp người anh chi chít vết chém; quần áo anh thì rách chỗ này chỗ nọ. Trên tay anh chỉ còn hai chiếc nhẫn, một thanh kiếm của anh cũng đã biến mất. Không cần kiểm tra trạng thái thì tôi cũng biết rằng anh đang bị thương nặng.
“Cuối cùng cậu cũng tới, chàng trai.”
Vị hiệp sĩ bầm dập tơi tả cất tiếng.
Anh Hine đang đợi tôi. Anh hẳn đã đoán trước được rằng tôi sẽ đi qua đây. Và thế đồng nghĩa một trong hai điều: hoặc anh đến để cản tôi, hoặc là ngược lại. Tất nhiên là tôi đã biết rằng cái nào là đúng trong hai khả năng trên. Từ những gì tôi nhìn thấy, người duy nhất cho tới ngày hôm nay luôn cố gắng đuổi Lastiara ra khỏi quốc gia này, chính là anh ấy. Đó là tại sao tôi lại tiếp cận anh với không một chút do dự, và anh đã đáp lại bằng một nụ cười thân thiện. Cũng như lần trước, nụ cười của người này vẫn đẹp đến mức sởn cả da gà. Nhưng không hiểu vì sao, tôi lại cảm nhận được bóng dáng của cái chết phất phơ trên khuôn mặt ấy. Người đàn ông này đã sẵn sàng để hy sinh bản thân. Sức nặng mà anh ấy tỏa ra khiến tôi tin là như vậy. Trong thoáng chốc, năng lượng ma thuật của anh—
“Vừa đi vừa nói chuyện nhé.”
Sau khi nhận được sự đồng thuận, anh quay tấm lưng không phòng bị về phía tôi và bắt đầu đi về phía Thánh Đường. Tôi đi theo sau, gạt suy nghĩ đánh lén ra khỏi đầu. Biểu cảm ấy, phong thái ấy, cử chỉ ấy—tất cả đều chỉ ra một điều, anh thực sự muốn được cộng tác với tôi.
Khi hai người bước đi, anh Hine cất câu hỏi.
“Giờ thì chuyện đã đến nước này, chúng ta không có nhiều lựa chọn. Cậu hiểu ý tôi chứ, chàng trai?”
“Ừm… Tôi nghe được rằng trong quá trình thực hiện buổi lễ, những xiềng xích ràng buộc Lastiara sẽ được gỡ xuống. Tôi định là nhắm vào thời điểm đó.”
Sánh bước bên cạnh, tôi thật lòng trình ra toàn bộ kế hoạch của mình.
“Được đấy. Chỉ còn lại việc quyết định xem ta sẽ tận dụng thời điểm ấy để bắt cóc cô gái, hay là để đe dọa kẻ tổ chức. Là một trong hai cái đó.”
“Đe dọa người tổ chức?”
“Tôi đang nói đến Chưởng ấn Pheydelt cũng như người đại diện của Thượng Viện. Nếu hai người họ kết luận rằng buổi lễ không thể được diễn ra, cái chết của tiểu thư sẽ được ngăn chặn. Sẽ có rất nhiều vị khách quý cũng như quý tộc từ vô số các quốc gia khác nhau đến tham dự; giả sử có chuyện gì đó xảy ra với họ, những kẻ tổ chức sẽ phải lựa chọn hủy bỏ, hoặc điều chỉnh lại buổi lễ.”
“Vậy là còn có lựa chọn đó nữa.”
Hai người bọn tôi vốn đã chạm đến ngưỡng giới hạn rồi; nhưng có thêm một phương án nữa khiến cho tôi mất phương hướng. Tôi không có ý phủ định nó, nhưng cũng phải thứ nhận điều ấy khiến tôi có chút do dự.
“Làm ơn hãy nhớ rằng nó chỉ là một phương án dự phòng thôi.”
Anh Hine hẳn đã nhận ra điều ấy, bởi anh không hề ép buộc tôi.
“Được rồi.”
Cả hai đi tới chiếc cầu kéo của Thánh Đường. Đám đông đang xôn xao bàn luận, đợi chờ khoảnh khắc trọng đại. Ngay khi nghi lễ của Lastiara kết thúc, buổi lễ đầy đủ sẽ được bắt đầu bên trong Thánh đường. Những người dân đều háo hức chờ cho cánh cổng tòa lâu đài mở ra để có thể tham dự buổi lễ.
Tôi hướng ánh mắt về phía tòa công trình. Ở chính giữa chiếc cầu cất là vô số các hiệp sĩ cầm kiếm, dàn trận thành một bức tường bằng người. Hơn nữa, rất nhiều hiệp sĩ có thể được nhìn thấy trên cửa thành cũng như ở khu vực nghỉ ngơi đằng sau. Với vẻ mặt không hề nao núng, anh chỉ tay vào cổng chính và bắt đầu giải thích.
“Ta sẽ vượt qua cổng chính để đi vào Thánh Đường. Tôi đã xem xét các lối đi khác vào hôm qua và cả hôm nay, tất cả đều được canh gác rất nghiêm ngặt. Nếu đã vậy thì ta sẽ đột phá qua cổng trước, nơi mà ít nhất ta sẽ không bị lạc đường.”
Tôi không phản đối lấy một câu. Bởi bản thân không biết gì nhiều về bên trong, tôi kiểu gì cũng sẽ gặp khó khăn nếu sử dụng một lối đi nào khác ngoài cổng chính. Nói chung thì kế hoạch vẫn như ban đầu.
“Đã rõ. Cùng cứu lấy Lastiara nào, anh Hine.”
Tôi truyền đạt quyết tâm của mình tới anh Hine.
Tuy nhiên, khi nghe được vậy, anh chỉ nhẹ nhàng mỉm cười và lắc đầu.
“Cậu hiểu sai rồi, chàng trai.”
Anh đáp lại, vẻ mặt anh đau đớn nhưng tông giọng anh tràn đầy mãn nguyện.
“Cậu sẽ là người cứu cô ấy. Chỉ mình cậu thôi.”
“Chỉ mình tôi?”
“Cậu còn nhớ những gì tôi từng nói trong Mê Cung chứ? Tôi đã nói rồi mà nhỉ? Tôi chính là tòng phạm. Và điều ấy là sự thật. Tôi chính là kẻ đã dạy dỗ cô ấy. Tôi vốn biết rằng làm vậy là sai trái, nhưng vẫn cứ tiếp tục nhắm mắt làm ngơ. Để rồi để cuối cùng, tôi đã không thể nhận ra cảm xúc thật sự của cô gái, không thể thấu hiểu được bất kì ai—dù cho đó có là một Lastiara đã đưa ra quyết định của mình hay là cô gái bé nhỏ đang cầu xin sự cứu rỗi… Vì vậy, tôi đã đánh mất đi tư cách để cứu lấy cô ấy.”
Tôi không thực sự hiểu ‘mất đi tư cách’ ở đây nghĩa là gì. Theo tôi thì anh chỉ đơn giản đang hối hận vì đã bỏ mặc vấn đề của Lastiara quá lâu.
“Tôi không nghĩ ‘tư cách’ có liên quan gì tới chuyện này. Nếu anh nói vậy thì cả tôi cũng…”
Tôi cũng đâu có tư cách.
Tôi đã không nói gì khi cô ấy cầu cứu mình. Cảm xúc của tôi dành cho cô cũng đã bị lấy đi. Thực chất, tôi còn không chắc liệu Lastiara có ý nghĩa đối với mình nhiều như cô ấy đối với anh Hine không.
“Sai rồi. Chỉ vài ngày ngắn ngủi mà cậu đã có thể đi được tới đây. Còn tôi thì phải mất đến tận ba năm. Cậu đã bỏ xa tôi một trời một vực. Thực sự, khác biệt đến vậy đó…”
Anh liên tục tăng tốc trong khi không ngừng buông những lời chế giễu bản thân. Tới khi cả hai không còn sánh bước nữa, tôi dần bị bỏ lại phia sau. Để theo kịp, tôi cũng bắt đầu tăng tốc.
Ngay khi đó, tôi phát hiện ra một nguồn năng lượng ma thuật kì lạ theo sau bóng lưng trước mặt.《Dimension》tiếp xúc được với nguồn năng lượng và—tôi bật tỉnh trước sức nặng khó tưởng của nó. Một sức nặng mà tôi thề là anh ấy có thể đã xé toạc linh hồn mình ra. Không biết tại sao nhưng tôi linh cảm là anh đã động tay tới ma thuật cấm vì lợi ích của Lastiara.
Theo trực giác, tôi hiểu rằng anh đang sử dụng thứ gì đó tương tự một lời nguyền, và nó đang ép năng lượng ma thuật tràn ra khỏi người anh như cái giá phải trả. Không chắc tại sao tôi lại nghĩ như vậy. Kì bí thay, nhìn đến bóng lưng anh ấy khiến lòng tôi tràn trề cảm giác hoài niệm. Cứ như tôi đã từng nhìn thấy lời nguyền ấy đâu đó trước kia vậy. Một ai đó tại đâu đó đã phải trả một cái giá tương tự…
Hối thúc bởi cảm giác hoài niệm kỳ lạ, tôi vươn tay tới nguồn năng lượng. Và khi năng lượng ma thuật của tôi chạm vào—khi mà không gian thuật tiếp xúc nguồn năng lượng tràn ra từ phần linh hồn—khung cảnh trước mắt tôi bị biến đổi và bóp méo. Trong thoáng chốc, thị trấn đã được thay thế bởi một nơi khác, tựa hồ cõi giới của trần gian đã lệch khỏi quỹ đạo.
Anh Hine giờ đang bước đi dọc đại lộ của Whoseyards. Dưới bầu trời đầy nắng vàng, cây cầu dẫn đến Thánh Đường có thể được nhìn thấy ở đằng xa. Bọn tôi đang ở ngoài trời; không cần phải bàn cãi gì cả. Ấy mà, trong một khoảnh khắc, dường như mắt tôi đã nhìn thấy Hine đang bước xuống một hành lang u ám và tối tăm.
Không, mắt tôi vẫn đang thấy vậy. Kể cả bây giờ, tôi có thể nhìn thấy anh Hine bước đi trên một hành lang ngầm. Như là hai không gian khác nhau đang được đặt chồng lên nhau. Một giấc mơ khi tỉnh—nhưng cũng giống như một cuộc hồi tưởng.
Hồi tưởng? Của anh Hine?
Tôi biết rằng thay vì kĩ năng『???』, hiện tượng này xuất phát từ《Dimension》, thứ đang phân tích năng lượng ma thuật được lấy từ linh hồn anh Hine. Nguồn năng lượng ấy dày đặc, và gần như vô hạn các khung cảnh đang tràn vào đầu tôi dưới dạng thông tin. Chúng chính là những kí ức về quãng thời gian anh ấy đã dành ra với người mà anh đã cố hết sức để cứu lấy, là những kí ức về nỗi ân hận đủ để anh nguyền rủa lấy thế giới này.
――Tôi ‘chứng kiến’ câu chuyện của con người ấy qua đôi mắt mình.