Let's Aim for the Deepest Part of the Otherworldly Labyrinth

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ra mắt hay Ra đi

(Đang ra)

Ra mắt hay Ra đi

Baek Deoksoo

Câu chuyện về là cuốn nhật ký kể về quá trình thay đổi của nhân vật chính, người bất ngờ bị giao thử thách trở thành thần tượng dù bản thân chưa từng bước vào ngành này dưới lời đe dọa tử vong.

26 156

Đàn Bồ Câu

(Đang ra)

Đàn Bồ Câu

Nhất Điều Ngưu Nãi Ngư (Một Con Cá Măng Sữa)

Đây là câu chuyện kể về một sinh viên có một chút hardcore hệ vật lý hủy diệt cùng cứu thế, tất cả sự kiện đều xoay quanh các sự thật khoa học, có lẽ đọc lấy cũng không dễ dàng như vậy...

7 26

Tenchi muyo GXP

(Đang ra)

Tenchi muyo GXP

Kajishima Masaki

Tenchi Muyo GXP theo chân Yamada Seina, một cậu bé tuổi teen sống ở vùng nông thôn Okayama người vô tình gia nhập Cảnh sát Thiên hà do bản thân có thiên hướng xui xẻo và bị gia đình ép buộc. Chẳng bao

35 223

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

283 7449

Children of the Holy Emperor

(Đang ra)

Children of the Holy Emperor

카페인나무s

Tréo ngoe chồng chất éo le, câu chuyện của Thánh hoàng cùng đàn con thơ bất ổn của anh ấy là như vậy đó.

20 178

I became the Necromancer of Academy

(Đang ra)

I became the Necromancer of Academy

_172

Sau đó, ta sẽ giải thoát cho các ngươi

15 173

(LN) Vol 3 - Chap 1.1: Thiêu rụi lí trí, phán quyết điên loạn (1)

Trans: Yeep

==========================================================

----Trận chiến với Hein-san đã kết thúc.

Với việc ý thức của Lastiara quay trở lại, Hein-san đã chuồn đi khi biết mình sẽ bị dồn thế bất lợi.

Nhờ vào điều đó, hai chân của tôi vẫn còn ở đây. Tuy nhiên, cơn đau đầu và mệt mỏi khiến cho bản thân phải chao đảo, và cơn ớn lạnh bên trong vẫn chưa ngừng lại. Nếu Lastiara chỉ tỉnh chậm hơn một chút, thì có lẽ bây giờ hai cái chân đã chạy khỏi cơ thể này rồi. Hoảng loạn và sợ hãi, hai thứ đó giờ đang tràn ngập trong đầu tôi.

Lastiara hét lên ngay khi chứng kiến cái thể trạng này.

“Sieg! Sieg, cậu ổn chứ?”

Trong khi đang uốn nắn cánh tay theo một hướng không tưởng, Lastiara chạy về phía tôi.

“Tôi ổn. Cứ bình tĩnh đi… Mà tôi lo cho cô hơn đấy.”

Cô đang ép thân thể phải di chuyển. Chỉ riêng cái cánh tay lủng lẳng kia là đủ để tôi hiểu rằng cô ấy bị thương nặng hơn tôi rất nhiều.

“Tôi… ouch! Cái này, hoàn toàn bị gãy rồi. ---Thánh thuật《Cure All》… và Hein-san sao rồi?”

Lastiara hỏi về tình hình sau khi nắn lại cái cánh tay bị gãy bằng phép hồi phục.

“Nếu là về Hein-san, thì bằng cách nào đó tôi đã đẩy lùi được anh ta.”

“Tôi hiểu rồi, ơn trời… Nhưng, aahhhh, rốt cuộc Hein-san đang làm cái quái quỷ gì vậy…!”

Hiện tại thì nguy hiểm đã qua đi, và Lastiara cũng đã an toàn. Nhưng theo sau đó, Lastiara bắt đầu nổi khùng trước cái cảnh tượng tại hại.

“Tôi cũng chịu. Anh ta liên tục lảm nhảm mấy điều vô nghĩa, rồi cứ vậy mà rời đi…”

“Vô nghĩa? Anh ta nói những gì vậy?”

“Đầu tiên thì, nếu anh ta thắng, ta sẽ phải rời khỏi Hợp Quốc.”

Lastiara cau mày lại sau khi nghe được nội dung của phần thưởng.

“Sau đấy, anh nói rằng Lastiara thực chất chỉ là một『Tạo tác』”

“Tôi là 『Tạo tác』? Chẳng phải điều đó hiển nhiên rồi sao. Anh ta nói mấy cái đó ra ở thời điểm này làm gì?”

Lastiara dùng cánh tay vừa được hồi phục để gãi đầu. Hiếm khi thấy cô ấy tỏ ra cáu kỉnh thế này.

“… Um, Lastiara, có phải cô vừa thừa nhận rằng mình thật sự là 『Tạo tác』?”

Lastiara không có vẻ gì là khó chịu trước việc bị gọi là 『Tạo tác』. Cảm thấy kì lạ về việc đó, tôi cố gắng thử xác nhận.

“Không phải tôi đã nói trước đây rồi sao. Cơ thể này ra là để dành cho Thánh Tiara. Đó là vì sao, việc tôi là 『Tạo tác』 là một điều hiển nhiên. Tôi không phủ nhận việc đó.”

Lastiara thừa nhận rằng mình là một 『Tạo tác』. Nhưng so với cái 『Tạo tác』 Hein-san nói ra, sắc thái trong chúng có một sự khác biệt.

“Không, tôi không nghĩ đó là điều Hein-san muốn nói khi động đến từ 『Tạo tác』. Không phải là về cơ thể, mà là một cái gì đó thiên về lí trí. Như cả suy nghĩ và cảm xúc đều là 『Tạo tác』.”

“Lí trí ---- cảm xúc và suy nghĩ của tôi đều là 『Tạo tác』? Chà, đúng là tôi có bị ảnh hưởng một chút bởi những thứ xung quanh mình, nhưng không phải là tất cả đều vậy. Dù gì thì tôi vẫn là tôi mà.”

“Cái đó đúng nhưng…”

Cách mà Lastiara tự tin khẳng định bản thân, tôi không thể tưởng tượng được việc tâm trí của cô chỉ là 『Tạo tác』. Tuy vậy, tôi cũng không tài nào bỏ ngoài tai những lời mà Hein-san đã nói ra tuyệt vọng lúc nãy. Một cảm giác khó chịu không tả nổi dấy lên trong dạ dày tôi.

Vì thế, tôi phơi bày điều khiến tôi lo lắng nhất trong lời nói của Hein-san.

“Cuối cùng, anh ta nói rằng cứ thế này Lastiara sẽ chết…”

“Tôi sẽ chết…?”

Nghe được từ 「Chết」, Lastiara để lộ ra vẻ mặt đầy kinh ngạc.

“Anh ta chắc chắn đã nói vậy.”

“Chết…”

Lastiara lần nữa lặp lại từ 「Chết」, và chuyển ánh nhìn mình xuống mặt đất. Rồi, cô liên tục lầm bầm như thế đang cố gắng tải từ đó vào đầu.

“Hein-san đó, nói vậy ư?”

Lastiara chầm chậm quay mặt về phía tôi.

Tất cả những gì mà tôi làm được chỉ là nhẹ nhàng gật đầu. Khoảng tối trong mắt Lastiara lớn dần lên. Sự điên cuồng mà tôi cứ ngỡ là đã nguôi dịu đi giờ đang dữ dội trở lại. Trong trạng thái đó, Lastiara thở ra một tiếng thì thầm rất, rất nhỏ.

“Thật chứ, tại sao lại phải vào bây giờ… Chỉ một chút nữa thôi mà…, nhưng đấy là điều mà chắc chắn Hein-san sẽ làm…”

----Lầm bầm, với bàn tay đặt lên trán, cô bắt đầu nghiền ngẫm.

Cô ấy đang cư xử rất kỳ quái. Nghe được mình sẽ「Chết」mà vẫn còn giữ được bình tĩnh thì có thể mới là kỳ lạ, nhưng hơn cả vậy, có thứ gì đó không đúng ở Lastiara. Cô ấy được kể là bản thân sẽ「Chết」với không một chút bằng chứng gì, nhưng lại suy nghĩ về nó nhiều như vậy… Cứ thể, cô đã có ý tưởng về việc cái câu nói kia xuất phát từ đâu.

Tôi gặng tiến lại để có thể nghe rõ lời nói của Lastiara.

Tuy vậy, trước khi tôi kịp đến gần được, cô ấy đã nhận ra tiếng bước chân của tôi và hoảng loạn bắt chuyện lại.

“Ah, ahhh, xin lỗi nhé Sieg. Tôi chỉ hơi bất ngờ ấy mà. Không có gì cả đâu. Thật đấy, chỉ tại cái tên Hein-san kia tự nhiên nói mấy cái điều cái điều ngu xuẩn này thôi.”

Lastiara đã quay trở về biểu cảm thường ngày của mình.

Sự kích động của cô đã biến mất, như thể cái khoảng lặng dài vừa nãy chưa bao xảy ra cả.

Tôi do dự… rằng liệu mình có nên nhảy vào hoàn cảnh của Lastiara và Hein-san không. Hay, tôi nên trôi theo ý định của cô và hành động như thể Lastiara chẳng làm gì đáng ngờ cả.

Khi tôi đang khó khăn lựa chọn câu trả lời, Lastiara lại vui vẻ tiếp tục.

“DÙ SAO THÌ! Vấn đề ở đây chính là cách thức mà tên ngốc Hein kia sử dụng. Một khi tôi quay về Whoseyards, tôi sẽ cho anh ta một bài giảng về cái sự dại dột này…”

Cùng những lời đó, Lastiara bước về phía 《Connection》. Với tình thế hiện giờ, bọn tôi buộc phải từ bỏ việc khám phá ngày hôm nay. Nhưng với cô ấy thì chắc chắn cô đang tính quay trở về nhà mình ở Whoseyards để xác minh có chuyện gì đã xảy ra.

“Có muốn tôi cùng cô về Whoseyards không?”

“Nah, tôi ổn. Chỉ là vấn đề gia đình thôi. Xin lỗi về chuyện vừa nãy nhé. Về cuộc đấu---, chúng đáng lẽ ra phải một thứ gì đó vui vẻ cơ…”

Lastiara bảo tôi không cần đi theo vì đây là chuyện gia đình, nhưng kể cả vậy thì nỗi lo của tôi cũng không biến mất.

“Nhưng, Lastiara. Vẫn có khả năng là Hein-san tấn công như lúc nãy, chẳng phải sẽ ổn hơn nếu tôi đi theo sao?”

“Không cần, tôi sẽ không nương tay chỉ vì anh ta là gia đình tôi đâu. Chuyện sẽ kết thúc với phần thắng thuộc về tôi nên chẳng cần lo làm gì. Chỉ cần nhìn sơ qua chỉ số của tôi là rõ rồi mà, đúng không?”

Lastiara tự nhận rằng bản thân cô không có vấn đề gì.

Chắc chắn, theo như chỉ số của họ, mọi chuyện sẽ kết thúc với phần thắng hoàn toàn nghiêng về Lastiara. Gần như toàn bộ các chỉ số của cô đều ăn chọn, ngoài ra thì còn có sự cách biệt trong kĩ năng giữa họ nữa. Nếu chiến đấu bình thường, thì chiến thắng của Lastiara sẽ không phải bàn cãi.

Nhưng, một trận đánh bất thường vừa mới diễn ra----và nó kết thúc với việc Lastiara đã thua.

Nếu như đây là một cuộc một đối một, thì thắng lợi đã nằm gọn trong tay Hein-san ngay từ khi bắt đầu. Dù cho đó có là do Lastiara đã bất cẩn, việc anh ta hạ gục được Lastiara vẫn không thể chối cãi.

Nỗi lo của tôi vẫn không nguôi đi, rồi Lastiara cất tiếng với một vẻ nghiêm túc.

“Sẽ ổn thôi, tôi sẽ không bất cẩn nữa đâu. Nên là, cứ đợi đi.”

Bỏ lại những lời đó, Lastiara bước qua cánh cửa ma thuật. Tôi cũng theo sau và quay về nhà. Điều đón chờ tôi sau cánh cửa, là cái phòng khách rộng rãi cùng một cô bé tóc đen, Maria đang ở trong bếp.

Maria sốc tại chỗ trước chuyến tan làm sớm này.

Tất nhiên em ấy phải vậy rồi. Còn chưa đầy 10 phút kể từ khi bọn tôi bước chân vào hầm ngục.

“Hử? Hai người người gặp chuyện gì vậy? Thế này chẳng phải là quá nhanh sao?”

Maria ngừng việc rửa bát lại và tiến về phía bọn tôi.

Lastiara tỉnh bơ trả lời như thể chẳng có gì xảy ra cả.

“Chà~, chỉ là chị vừa nhớ ra mình có một số công chuyện ở nhà thôi. Nên là hôm nay chị sẽ cuốn gói về Whoseyards. Hai người hôm nay hãy thoải mái mà vui vẻ với nhau đi. Cứ đi săn quái vật hay thậm chí đi săn đồ cũng được.”

Trong khi đang trả lời, Lastiara lại gần cửa sổ căn nhà. Cuối cùng, cô vẫy tay mình rồi nhảy xuống.

“Hẹn gặp lại!”

Cô ta không lãng phí một giây nào.

Maria ngẩn ra trước hành tung của Lastiara, rồi em ấy hỏi tôi về chuyện đã xảy ra. Tôi chỉ có thể trả lời là chẳng có gì đặc biệt cả.

Tôi không muốn Maria phải lo lắng.

Nếu có thể, tôi không muốn có thêm bất kì một vấn đề nào khác nữa cả.

Trước sự vắng bóng cái con người ồn ào kia, căn nhà trở nên tĩnh lặng. Sau đó, Maria hỏi tôi về dự tính của mình từ giờ.

“Em bị Alty-san gọi đi rồi, còn anh tính làm gì đây, Chủ Nhân?”

“Alty? Cô ta vừa đến đấy sao?”

“Không, vào lúc sáng nay, chị ấy đã nói chuyện với em qua ngọn lửa em đang dùng để nấu. Cũng sắp đến giờ bọn em hẹn gặp rồi.”

“Cô ta, cứ thích đi đâu thì đi nấy. Un, em cứ đi đến đó đi. Anh sẽ vào hầm ngục vậy.”

Có vẻ như Alty đã dùng bếp lửa để liên lạc với Maria. Trong khi suy ngẫm về cái năng lực gian lận của Alty, tôi từ chối lời mời của Maria.

Có thể đấy là về việc hướng dẫn ma thuật như đã nói trước đây. Thế thì chẳng cần tôi ở đó làm gì.

“Rõ rồi. Vậy thì, cho em xin phép.”

“Aah, bảo trọng nhé.”

Với việc Maria đã rồi đi, căn nhà trở nên lặng thinh hơn bao giờ.

Sâu bên trong sự im lặng này, tôi ngồi xuống cái ghế ở phòng khách và tự trấn tĩnh bản thân. Tôi bị ảnh hương bởi nó nhiều hơn mình nghĩ. Trước hết, tôi cần phải điều phục đống cảm xúc này đã.

Hít một hơi thật sâu.

Tôi lặp đi lặp lại việc này-----cuối cùng thì, tôi lại cảm thấy một cảm giác cô lập đến kỳ lạ.

Đã rất lâu tôi mới được ở một mình.

Gần đây, vẫn luôn có ít nhất một ai đó kề vai với tôi.

Khi mới đến thế giới này, tôi chỉ cảm thấy cô độc và đau đớn, nhưng trước khi tôi kịp nhận ra, cái sự cô độc này lại đem cho tôi một cảm giác thanh bình. Bản thân tôi có ngỡ ngàng trước cái sự ích kỷ này, nhưng tôi cũng tin rằng đã làm con người thì sẽ như vậy.

Cầu xin khi chẳng có gì, nhưng lại cảm thấy khó khăn khi có nó.

Tôi hoàn toàn nhận thức được sự yếu đuối của bản thân.

Nhưng, vấn đề ở đây là tôi vẫn chỉ là một đứa trẻ. Một đứa trẻ đang cố hết sức mình.

Nếu, nếu như tôi là một người lớn, nếu như tôi đủ khả năng, thì tôi sẽ không phải vô vọng trốn chạy khỏi tình cảm của Maria. Cả mấy chuyện lúc nãy nữa, tôi sẽ không phải để Lastiara đến Whoseyards một mình. Sẽ không xa cách với Alty, sẽ thấu hiểu được những lời cầu xin trong tuyệt vọng của Hein-san, và tôi sẽ không phải để Maria bị tổn thương.

Tuy nhiên, mọi thứ, đều đã trôi qua.

Tôi không thể xử lý chúng vì sự non yếu của bản thân. Tôi không nghĩ, mình đã chọn đúng dù có nhìn như thế nào đi nữa.

Thậm chí bây giờ, tôi vẫn đang hối hận vì đã không ép bản thân đã đi chung với Lastiara. Cùng lúc, tôi lại lo lắng liệu một kẻ ngoài cuộc như tôi có nên nhón chân vào vấn đề cá nhân của cô ấy không.

Aah, rất đơn giản. Chỉ là tôi không đủ mạnh mẽ để đưa ra quyết định.

Nếu là vậy ---- Tôi cần phải trở nên mạnh hơn.

Đó là câu trả lời mà tôi đưa ra.

Thay vì nuối tiếc vì những thứ đã qua, sẽ tốt hơn nếu tôi cải thiện bản thân từng chút một.

Vì vậy, tôi bước qua《Connection》và quay lại tầng 20. Tất nhiên, tôi không tính đi chinh phục một mình. Không phải vì tôi không đủ khả năng, mà là vì nó nguy hiểm hơn so với khi đi hai người. Hơn cả, nếu tôi đi chinh phục mà không có Lastiara, thì khi quay về cô ta sẽ ngồi la tôi một trận.

Thay vào đó, tôi sẽ đi săn quái.

Dù cho chỉ là chút ít, tôi vẫn muốn trở nên mạnh hơn. Đúng là tôi không thể giải quyết cái tâm trí yếu ớt của mình trong khoảng thời gian ngắn được, nhưng tại cái thế giới xa lạ này, tôi lại có thể giải quyết vấn đề về sức mạnh của mình trong khoảng thời gian ngắn. Vì lẽ đó, sẽ hoàn toàn tự nhiên khi đầu tôi nghĩ đến việc đối phó với cái cơ thể của mình trước.

Để có thể đưa ra lựa chọn đúng đắn nhất, ---- và để không phải hối hận, sử dụng thời gian để trở nên mạnh hơn, không thể nào là sai được.

Và để trở nên mạnh hơn, tôi quyết định sẽ đi săn.

Thứ mà tôi có thể tự mình xử lý được với cấp độ hiện tại chính là con quái mạnh nhất ở tầng 21, Fury.

Nhưng mạnh không có nghĩa nó là con mang lại hiệu quả nhất. Đúng là lượng kinh nghiệm lấy được từ Fury rất lớn, nhưng độ trâu bò của nó cũng khủng không kém. Tính toán thời gian kèm với cả kinh nghiệm, Fury chắc chắn không phải là con quái đem lại hiệu quả cao nhất.

Con quái vật lí tưởng ở đây phải là một con mà sẽ chết sau khi ăn phải một kiếm của tôi. Còn phải tính đến thời gian tìm kiếm chúng, cũng như số lượng con quái khi đi theo đàn. Cuối cùng, sẽ là tuyệt nhất nếu chúng gần như không có bất kì khả năng đặc biệt nào.

Bằng những kiến thức từ việc săn kinh nghiệm trong trò chơi ở thế giới cũ, tôi bắt đầu tìm kiếm cho giải pháp phù hợp nhất. Tôi hồi tưởng lại các con quái vật mình đã chạm trán cho đến giờ rồi suy ra từng tầng đáp ứng với từng kiện của mình. Sau khi quyết định được đâu mới là lựa chọn tốt nhất, tôi hướng thẳng đến tầng 15 của hầm ngục.

Như dư đoán, đây chính là nơi lí tưởng để đi săn. Tại đây tôi không ngừng săn tìm, không ngừng thu thập kinh nghiệm lẫn đá ma thuật. ----- Hoàn toàn tập trung vào việc hủy diệt kẻ thù.

Bởi vì tôi có thể giết chết chúng chỉ với một cái vung kiếm, số MP tôi sử dụng khá ít. Vì MP luôn được tăng lên khi thăng cấp, lượng MP hồi phục tự nhiên cũng tăng theo, nhờ đó mà tôi có thể tiếp tục đi săn với một lượng MP bán vô hạn.

Đôi khi, khuôn mặt Lastiara và Maria lại hiện lên. Gương mặt Alty, người mong muốn nguyện ước của mình được ban phát, cũng xuất hiện. ---- Nhưng tôi vẫn vung vẩy thanh kiếm của mình.

Tôi cần phải『Trở về』thế giới cũ.

Và để có thể『Trở về』, điều tốt nhất mà tôi có thể làm hiện giờ là mạnh lên. Trong khi nhắc nhở bản thân về điều đó, tôi hăng hái tiếp tục cuộc săn, như thể đây là đầu tiên động tay vào game sau một khoảng thời gian dài.

Để có thể rũ bỏ những lo âu và nghi ngờ của bản thân, tôi sẽ tiếp tục… cho đến khi mặt trời đổ xuống.