Có vẻ như Lucia đã bị Kill Kill-kun ngăn lại, và Sage-san trở về và yêu cầu em ấy chờ đợi ở dưới.
Ở dưới cùng của tháp. Tôi tham gia cùng Lucia, người đang chờ đợi với vẻ mặt hờn dỗi, và Kill Kill-kun, người bị buộc phải quỳ gối trước mặt em ấy.
Ở bên ngoài, một nhóm lớn các pháp sư đang thu thập tro rơi dưới đất. Tôi ngay lập tức kéo tay Sytry để ngăn em ấy lại khi em ấy chuẩn bị loạng choạng đi về hướng đó.
Rõ ràng vẫn còn một số bộ phận bị hư hại bởi vòng tròn ma thuật. Không, em không thể. Ngay cả khi em có nhìn anh với đôi mắt van xin như thế, em cũng không thể làm được điều mà em không thể làm.
Trong khi đi, tôi hỏi Lucia về tình hình. Lucia cung cấp cho tôi thông tin mới với vẻ mặt như thể tôi đã biết về nó là điều hiển nhiên vậy.
"Nghiêm túc đấy, em chưa bao giờ nghĩ sẽ xảy ra chuyện lớn thế này ――Nii-san, Đế quốc không phải là hộp đồ chơi của anh, anh có biết không hả !? Họ đã hỏi em rất nhiều thứ――"
"C-Chà, mọi chuyện đều ổn cả rồi, chẳng phải nó đã ổn rồi sao."
"Mooooh !"
Sau ngần ấy thời gian, tôi không thể ngừng đổ mồ hôi được. Rõ ràng, nguồn gốc của Cây Thế giới Đen đó là cây trượng mà tôi nhận được từ 《Thánh Kiếm》. Họ nói rằng nó trở nên như vậy là do nó đã hấp thụ sức mạnh ma thuật xung quanh mặc dù không có ai kích hoạt nó.
Nói cách khác, lời của giáo sư Sage hoàn toàn đúng.
Nhưng đây không phải lỗi của tôi mà phải không ? Người có lỗi chính là《Thánh Kiếm》ấy. Tôi luôn cảm thấy tiếc cho những rắc rối mà Luke đã gây ra cho ông ta, nhưng việc ông ta trả thù theo cách này―― Ông ta trông có vẻ là một người tử tế, nhưng không phải vậy chút nào.
Sytry, người có lẽ không hiểu gì nhiều hơn tôi, đập tay và gật đầu với vẻ đã thông suốt.
"Em hiểu rồi…… Đó là lý do tại sao giáo sư Sage rút lui…… Ngay cả khi họ có là học viện phép thuật, họ vẫn muốn tránh xung đột với bên《Thánh Kiếm》."
"Anh hiểu rồi. Vậy là, em có thể lấy độc trị độc."
"……….Moh ! Tại sao anh lại nói như thể nó không liên quan gì đến anh vậy ?"
Nó quá phi thực tế. Ý tôi là, bây giờ tôi nghĩ lại, toàn bộ quá trình đó thật kỳ lạ.
Tôi đã định ở lại Thủ đô Hoàng gia một thời gian, nhưng khi tôi đưa thanh kiếm tôi nhận được từ Eliza, thực chất nó là một Thanh kiếm ma thuật ? Còn cây trượng được trao cho tôi thực chất là một sinh vật nguy hiểm ? Và trên hết, vì lý do nào đó mà giờ đây tôi đã có trong tay một lọ potion nguy hiểm nữa.
"Nghĩ xem, có chuyện gì xảy ra khiến cái cây đó liên tục tấn công tòa tháp đó phải không ?"
"Không. Cái cây bị thu hút bởi một sức mạnh ma thuật mạnh mẽ nên em đã kiểm tra nó sau khi ngọn lửa được dập tắt để xem nó có vấn đề gì không, nhưng em không tìm thấy điều gì đặc biệt cả. Có dấu hiệu cho thấy thứ gì đó đã bị lấy đi, nhưng phòng thí nghiệm của các pháp sư chứa đầy những bí mật――Nhưng em nghĩ nó là thứ gì đó quan trọng vì nó được giấu kín ngay cả với người bên trong."
"Chị hiểu rồi. Những điều kỳ lạ vẫn xảy ra phải không Cry-san ?"
"Eh !? …………………… Nii-san ?"
Sytry nói với một nụ cười rạng rỡ. Em ấy đang cố gắng ám chỉ điều gì đó. Lucia không cười, nhưng em có vẻ ấy cũng đang cố ám chỉ điều gì đó.
Tôi không có gì để nói cả. Điều duy nhất tôi học được hôm nay là Lucia rất nổi tiếng.
Ngay lúc đó,《Truyền Âm Thạch》lại bắt đầu rung. Đừng có đổ chuông vào những thời điểm tồi tệ nữa đi.
Franz-san có biết vụ náo động này là lỗi của tôi không ? Không, đó không phải lỗi của tôi, mà đúng hơn, thủ phạm chính là《Thánh Kiếm》――.
Nhưng mọi thứ đều kết thúc tốt đẹp rồi. Sẽ không còn những lời nguyền rủa phiền phức nào nữa. Ngay cả tôi cũng sẽ không bao giờ dẫm lên một quả mìn mà tôi có thể nhìn thấy nó ! Và cái gì mà "thuốc kiểm soát" vậy chứ !
Tôi thở dài và kích hoạt《Truyền Âm Thạch》. Ngay lập tức Franz-san hét vào tai tôi.
『《Thiên Biến Vạn Hóa》…… Ta đã nghe về chuyện đã xảy ra.』
"Aaaah. Tôi biết rồi, là về chuyện đó phải không ? Không sao đâu, thế là chấm dứt những lùm xùm ồn ào về lời nguyền rồi."
『!? Ha, này――』
"Tôi đang bận nên tắt máy đây. Gặp lại ông sau."
Tôi nhìn xuống 《Truyền Âm Thạch》. Tôi đợi một lúc nhưng nó không rung nữa. Có vẻ như ổng đã bỏ cuộc.
Tôi xin lỗi Franz-san. Bây giờ tôi hơi mệt………… Không sao đâu, tôi sẽ cho ông thấy rằng tôi có thể ngăn chặn bất kỳ sự náo động nào xảy ra.
"Sytry, anh thấy em đang có tâm trạng rất tốt."
"Tất nhiên rồi ạ, vì giờ đã đến lượt em !"
Sytry đang có tâm trạng vui vẻ đến mức bạn có thể dễ dàng nhận ra. Em ấy đang nhảy và xoay vòng. Anh xin lỗi, nhưng lượt của em sẽ không đến đâu.
Em ấy là bạn thân nhất của tôi, tôi nợ tiền của em ấy, tôi không muốn làm em ấy phải buồn, nhưng tôi không thể liều lĩnh được. Cứ cho là tôi lỡ tay ném nó mất rồi vậy.
§
"Lần tới em sẽ bắt anh phải đi cùng để xin lỗi !"
"Chà, anh hiểu rồi. Có vẻ như cổ đã quan tâm đến em rất nhiều nên anh cũng phải vững vàng như anh trai em vậy. Anh trai của em !"
"Đúng thế."
Suy cho cùng, chính nhờ mối quan hệ của anh với tư cách là anh trai em đã cứu lấy anh. Nhưng bây giờ anh phải đối phó với Sytry đã.
Nếu tôi không xử lý sự kiện tiếp theo đúng cách, chỉ thực hiện dogeza sẽ không thể cứu được tôi nữa. Đối với tôi, điều tồi tệ nhất là cố gắng làm điều gì đó nhưng lại quên béng mất.
Chúng tôi bước vào văn phòng Clan Master. Thợ săn bị cấm vào đây, nhưng cả Lucia và Sytry đều tự nhiên đi theo sau.
Sytry không nói gì, nhưng em ấy đang dùng toàn bộ cơ thể để cầu xin tôi đưa cho ẻm cái lọ thuốc càng sớm càng tốt. Lý do Lucia đi theo với vẻ mặt không hài lòng có lẽ là vì em ấy cảm thấy có gì đó trong tình trạng của Sytry.
Sytry của ngày hôm nay định đi theo tôi cho đến khi lấy được cái lọ thuốc. Thông thường, tôi sẽ nhượng bộ và đưa cho ẻm cái lọ thuốc, và nghĩ rằng sẽ ổn thôi vì đó là Sytry-chan.
Nhưng tôi chắc chắn sẽ không quên cách em ấy bám lấy tôi trong khi ngáy ngủ đâu.
"Chờ ở đây một chút."
Tôi bảo Sytry và Lucia đợi trong văn phòng Clan Master, kích hoạt cơ chế bí mật và đi vào phòng riêng của tôi. Hãy nhanh chóng loại bỏ nó trước khi tôi quên béng nó.
Phòng của tôi được thiết kế để tôi có thể sống một cuộc sống ẩn dật. Ngoài bộ sưu tập Thánh tích và chiếc giường, còn có tủ lạnh, nhà vệ sinh, bồn tắm, bồn rửa và nguồn cấp nước.
Bước vào phòng riêng trong khi duỗi thẳng lưng, tôi đặt lọ thuốc nguy hiểm lên bàn. Sau đó, mắt tôi dừng lại ở chiếc tủ lạnh được đặt cạnh giường.
Tôi mở tủ lạnh và lấy ra một chai sữa dâu bên trong. Chiếc bánh sắp hết hạn là một món quà, nhưng sữa dâu là thứ tôi đã bí mật đặt mua vì sở thích đồ ngọt bí mật của mình.
Sau khi rót ra ly và cất gọn chai vào tủ lạnh, tôi so sánh nó với lọ thuốc có cái tên ngộ nghĩnh trên bàn.
Màu sắc giống hệt nhau………… Màu và mùi của nó cũng giống nhau. Đây thực sự là một loại potion nguy hiểm đến vậy sao ? Tôi thấy rất khó tin.
Có vẻ như nó được gọi là 『Lửa dâu』, nhưng tôi tự hỏi liệu họ có đặt tên đó vì nó có mùi dâu tây hay không. Họ dùng dâu tây làm nguyên liệu à ? Trên thế giới thực sự có một số loại độc dược kỳ lạ nhỉ.
Để kiểm tra, tôi lấy lọ đưa lại gần miệng. Và ở đó, một trong những chiếc nhẫn trên ngón tay tôi trở nên nóng hơn.
Một Thánh tích Nhẫn có khả năng phát hiện nguy hiểm――『Trí tuệ của chuột con, Disaster Slip』. Có vẻ như không còn nghi ngờ gì nữa rằng chất lỏng này rất nguy hiểm, vì không thể nào nó phản ứng với sữa dâu được.
Nếu là một potion bình thường thì không sao, nhưng nếu những gì Sytry nói là đúng thì loại potion này chính là thứ đã hủy diệt nhiều quốc gia. Tôi không nghĩ Sytry sẽ lạm dụng nó, nhưng sẽ quá nguy hiểm nếu để nó lại cho một Sytry vô dụng.
Anh xin lỗi, nhưng anh,《Thiên Biến Vạn Hóa》, sẽ nối bước những người đi trước và chôn cái lọ thuốc ma thuật này vào bóng tối.
Không chút do dự, tôi đổ lọ thuốc vào bồn rửa. Chất lỏng có màu sữa dâu và giống sữa dâu xoáy quanh bồn và chảy xuống cống.
Trong khi cẩn thận để thuốc không dính vào da, tôi rửa bình nước bằng nước và rửa sạch hoàn toàn.
Đây là một sự nhẹ nhõm. Zebrudia bây giờ đã an toàn. Đây là toàn bộ tiềm năng của level 8 đấy.
Tất cả những gì còn lại phải làm là đi xin lỗi Sytry thôi. Tôi vừa đổ một lọ potion đi nhưng tôi thở phào nhẹ nhõm như thể mình đã hoàn thành công việc. Sau đó tôi nhìn chằm chằm vào cái lọ kim loại ở đó.
"…………"
Tôi lần lượt kiểm tra cốc sữa dâu và cái lọ trên bàn.
Tôi thản nhiên cầm chiếc cốc lên và cẩn thận rót nó vào lọ kim loại mà tôi vừa đổ đi.
Tôi kiểm tra lại, nhưng chất lỏng lắc lư trong nước không thể phân biệt được với thứ tôi vừa vứt đi. Điểm khác biệt duy nhất là Thánh tích Nhẫn không còn cảnh báo nguy hiểm nữa. Nếu các lọ chứa giống nhau thì sẽ không thể phân biệt được chúng nếu không có Thánh tích Nhẫn này của tôi.
Nếu mi không thể phân biệt được khi đặt cạnh sữa dâu thật thì ngươi là cái quái gì vậy『Lửa dâu』…………
Khi tôi không nói nên lời và cảm thấy nửa ấn tượng và nửa chết lặng thì Sytry và Lucia bước xuống nhà, có lẽ vì họ đã mệt mỏi vì phải chờ tôi.
"Cry-san, anh vẫn chưa xong à ? ………… !? A-Anh đang làm gì vậy !"
"Aaaah, đây là, uh――"
Sytry nhìn thấy cái lọ và cái cốc trên tay tôi liền chạy tới.
Khi em ấy nhìn thấy những thứ trong lọ và chiếc cốc vẫn còn vết sữa dâu, em ấy sững sờ nhìn tôi với vẻ mặt kinh ngạc.
"Mất đi một chút…… Đ-Đừng nói là…… anh đã uống nó sao !?"
"Không, không phải―"
"Thật kinh khủng――Em không thể tin được anh lại uống nhiều đến vậy, hơn nữa còn không pha loãng nó… Chúng ta phải nhanh tạo ra thuốc giải…… Nếu mọi chuyện cứ tiếp diễn, Cry-san sẽ trở thành con rối chỉ biết nghe lệnh mất――"
"Haaah !? Syt, chị vừa nói gì thế !?"
Sytry xanh xao chết người. Mặc dù làn da của em ấy vốn đã trắng nhưng bạn không thể nhìn thấy máu chảy trên mặt em ấy và nước mắt đang tích tụ ở khóe mắt. Có lẽ do bối rối nên suy đoán của em ấy không chính xác. Nghĩ đến việc Sytry luôn điềm tĩnh và tự chủ lại thay đổi làn da của ẻm đến vậy… Có vẻ như đây là một điều tồi tệ hơn tôi nghĩ.
Ngay khi em ấy lấy cái lọ kim loại từ tay và đóng chặt nắp lại, Sytry đã hét vào Lucia trong tuyệt vọng.
"C-Chị sẽ đi đây ! Chị sẽ tìm thuốc giải bằng mọi giá ! Lucia-chan, hãy để Cry-san nghỉ ngơi đi !"
"Ah, chờ――"
Trước khi Lucia có thể ngăn em ấy lại, Sytry đã chạy lên cầu thang chỉ bằng một bước nhảy. Không có thời gian để tôi nói bất cứ điều gì. Kể từ khi em ấy đi xuống, tất cả những gì tôi có thể nói là, “Aaaah, đây là, uh” và “Không, không phải―”.
Cuối cùng chỉ còn lại Lucia và tôi. Sytry là một người điềm tĩnh và tự chủ nhưng trước đây em ấy có hơi vụng về. Có vẻ như em ấy chỉ giấu nó trong bóng tối và chưa thực sự vượt qua nó được.
Lucia đang choáng váng. Đúng như dự đoán, ngay cả imouto của tôi, người có danh tiếng tốt ở học viện, cũng không thể hiểu được cái tình huống này nếu không có thông tin trước.
"Anh đang tính nói với em ấy rằng anh không có uống nó."
"Ha, haah………… Nii-san, anh thấy ổn chứ ?"
Khi em nói điều đó, anh có thể cảm thấy có hơi lười biếng đây………… Un, un, đúng vậy. Tôi luôn cảm thấy như vậy mà.
Tôi lấy sữa dâu lạnh từ tủ lạnh ra và đổ vào cốc.
Sau khi xác nhận rằng chiếc nhẫn không thấy nguy hiểm, tôi nhấp một ngụm. Vị ngọt và thơm của dâu hòa quyện với vị đậm đà của sữa.
Phải, phải rồi, chính là nó. Đây chính là sữa dâu. Nhưng làm sao ngay cả một người chuyên nghiệp như Sytry cũng có thể không nhận ra điều đó ngay từ cái nhìn đầu tiên vậy……
"Em ấy đi đâu đó, để cố làm thuốc giải độc cho sữa dâu đấy."
"Ta có nên đuổi theo chị ấy không ?"
Lucia im lặng nhìn tôi một lúc nhưng rồi nói với ánh mắt lạnh lùng không kém gì sensei của em ấy.
chú sẽ dẫm đấy :v