Vô số ánh mắt đổ dồn vào tôi và Sytry, người đang giả vờ ngủ.
Trước hết, tôi nghĩ mình phải nắm bắt được chuyện gì đang xảy ra đã, nhưng như thường lệ, tôi hoàn toàn không hiểu gì cả.
Nhưng kể từ khi tôi đến Thủ đô Hoàng gia và trở thành thợ săn, tôi đã gặp phải những tình huống này nhiều lần đến mức tôi hoàn toàn quen với chúng ( theo một cách tồi tệ ).
Có lẽ, dòng thời gian ở Thủ đô Đế quốc quá nhanh đối với tôi. Đó là lý do tại sao họ có thể nhìn thấy những điều mà tôi không thể nhìn thấy và nói những điều mà tôi không hiểu một chút nào.
Dựa trên cơ sở nào mà sensei của Lucia―― Sage-san cho rằng tôi đã phá hủy một nửa học viện.
Chính con quái vật đó đã phá hủy học viện cơ mà. Cho dù vận may của tôi có tệ đến đâu, tôi cũng không muốn mọi người nghĩ rằng tôi đã triệu hồi một con quái vật như vậy. Đó là điều tôi ít nhất muốn……
Nếu có thì chẳng phải nhiều khả năng là do một số pháp sư trong phòng thí nghiệm nào đó đã thực hiện một thí nghiệm kỳ lạ nào đó sao ?
Theo những gì tôi nghe được, Học viện phép thuật vẫn tốt hơn Học viện Khoa học Phép thuật mà Sytry thuộc về, nhưng theo quan điểm của tôi với tư cách là một người vô hại, không cái nào tốt hơn cái nào cả.
Ánh mắt hướng về phía tôi càng gay gắt hơn cả khi Lucia và tôi đến đây chào hỏi cách đây nhiều năm. Lúc đó, sự tò mò của ẻm càng mạnh mẽ hơn vì Lucia vừa bước sang tuổi mười lăm――Nhưng rõ ràng, lần này họ đang nghĩ rằng tôi đã làm một điều gì đó rất tồi tệ.
Khi tôi vẫn đang đứng yên, không biết phải làm gì và không nói bất cứ điều gì, giáo sư Sage nói với giọng mỏng manh như thường lệ.
"Theo điều tra của chúng tôi, thợ săn level 8, Cry Andrich, 《Thiên Biến Vạn Hóa》 đã gửi kẻ thù tự nhiên của pháp sư đến Học viện phép thuật Zebrudia, một thứ có khả năng hấp thụ ma thuật cực kỳ mạnh――Bằng cách gửi gốc rễ của thứ sinh vật nguy hiểm đó, nó đã dẫn tới việc phá hủy hoàn toàn 115 trong số 127 lớp rào chắn lịch sử đã được dựng lên trong khuôn viên Học viện. Theo luật của Đế quốc, đây là hành vi vi phạm ba tội và một trong mười tội lỗi, 『Đưa sinh vật ma thuật phá hoại cơ sở hạ tầng vào thành phố』."
Hooo, tôi hiểu rồi, tôi hiểu rồi…… Tôi tự hỏi liệu Cry-san đó có phải là 《Vô Biên Thiên Hoa》 thay vì 《Thiên Biến Vạn Hóa》 không ?
Ngay cả khi cổ nói với tôi điều đó một cách trịnh trọng, tôi cũng không nhớ mình đã làm chuyện đó chút nào, nhưng tạm thời tôi sẽ im lặng lắng nghe vậy.
Sytry vẫn đang ngáy, nhưng khi nào em ấy mới trở lại bình thường vậy ? Có lẽ em ấy bị như vậy là do vòng tròn ma thuật trên mặt đất ư ?
"Trong số 127 lớp rào chắn, một số công nghệ tạo ra lớp rào chắn chưa từng bị phá vỡ trước đây và đã bị thất lạc. Và ngươi đã phá hủy những rào chắn đó." ( pháp sư 1 )
"Như tấm kính dễ vỡ..." ( pháp sư 2 )
Vị pháp sư bên cạnh cô ấy xen vào với vẻ mặt nghiêm túc. Có lẽ bởi vì các pháp sư khác đều là người già, nên việc Sage Clasta gật đầu ở giữa trong khi trông giống như cháu của họ trông giống như một trò đùa vậy. Tôi nghe nói rằng Tinh linh nhân có tốc độ lão hóa chậm, nhưng tôi tự hỏi cô ấy thực sự đã bao nhiêu tuổi vậy……
Sage-san gật đầu theo những gì đồng đội của cổ nói.
"Phải, giống như tấm kính dễ vỡ. Đó là một rào chắn lỗi thời nhưng nó cũng có giá trị về mặt học thuật. Nhờ nỗ lực của 《Hỏa vực diệt vong》 và các pháp sư của trường, sinh vật huyền bí này đã biến thành tro bụi, nhưng nhiều học sinh, chưa kể đến giảng viên và nhân viên, đã trở thành nạn nhân của nọc độc của sinh vật đó và làm cho sức mạnh ma thuật của họ bị vắt kiệt, một số đó vẫn chưa hồi phục sau tình trạng cạn kiệt ma lực. Đây là hành động thù địch rõ ràng đối với Học viện. Ngay cả khi đối phương có là thợ săn level 8, loại hành vi này là không thể tha thứ."
Tôi hiểu rồi…… Nhưng ngay cả khi chúng ta cho rằng tôi đã phạm phải một hành vi phạm tội như vậy, các người vẫn sẽ tha thứ cho hành động của《Hỏa vực diệt vong》ư ?
Tôi nghe nói rằng khi chúng tôi đang đi nghỉ và chơi đùa với những con rồng suối nước nóng, bà già cháy nổ đã gây chiến với Akasha trong thành phố và thiêu rụi nơi này. Chúng ta có nên lên án bà ấy trước tiên không ?
Tuy nhiên, tôi muốn làm sáng tỏ một số hiểu lầm… Tôi không biết tại sao, nhưng vì lý do nào đó, họ dường như không nghi ngờ sự liên quan của tôi trong vụ án này. Thật là một sự tin tưởng khó chịu mà họ dành cho tôi.
Tôi không biết mấy người đã thực hiện điều tra như thế nào, nhưng điều này không thể nào mà công bằng được.
Giọng của giáo sư Sage lạnh lùng và gần như vô cảm. Có thể đó là tính cách của cổ nhưng cổ luôn có phản ứng khắc nghiệt với tôi.
"Và trên hết, anh trai Lucia, cậu đang―― thu hồi lại thứ gì đó. Nếu Sinh vật ma thuật cực kỳ nguy hiểm đó――nếu như《Hỏa vực diệt vong》không đến, phần còn lại của kết giới sẽ bị phá hủy, và ta không biết nó sẽ náo động đến mức nào. Có khả năng các Sinh vật huyền bí đã trốn thoát ra ngoài phạm vi Học viện và mang đến sự diệt vong cho Thủ đô Đế quốc."
Tôi nhìn quanh khoảng hơn chục pháp sư đang vây quanh chúng tôi. Tôi không biết tên họ, nhưng mỗi người trong số họ đều phải là một trong những pháp sư giỏi nhất ở Thủ đô Đế quốc.
Thật kỳ lạ khi không có ai bảo vệ tôi mặc dù có rất nhiều trí tuệ của Thủ đô Đế quốc đang tập trung ở đây.
Và chính Sytry đã yêu cầu thu hồi lại thứ gì đó chứ không phải tôi.
À phải, tôi còn có Franz-san mà. Là Franz-san đấy. Và không giống như Sytry, ông ấy sẽ không trở nên vô dụng.
Hãy gọi trợ giúp sau với《Truyền Âm Thạch》nào. Sensei của Lucia tỏ vẻ thắc mắc khi tôi đưa ra quyết định.
"Tại sao ngươi lại không nói gì cả ? Nếu ngươi có bất kỳ phản đối nào…… thì ít nhất chúng ta sẽ lắng nghe. Nếu không, chúng ta sẽ tuân theo thủ tục thông thường của luật Đế quốc và xử lý vụ việc này theo luật của Học viện."
Học viện này có phải là một lãnh thổ khác không vậy……?
Nhắc mới nhớ, Lucia đã nói với tôi gì đó về việc này. Em ấy nói rằng họ được trao quyền tự chủ trong trường hợp một pháp sư nổi cơn thịnh nộ và gây ra sự cố lớn. Tôi đến đây chỉ là một tai nạn, nhưng tôi đã bước vào một nơi thật khủng khiếp.
Cho dù đó là phản đối hay phản biện…… Tôi chưa bao giờ được lắng nghe khi tôi kháng cáo cho sự vô tội của mình. Tôi muốn giải quyết sự hiểu lầm một cách bình tĩnh nhất có thể nhưng――.
Sau đó, một trong những pháp sư giơ tay lên và nói.
"Nhưng, thưa giáo sư Sage. Anh ta là anh trai của Lucia Roger… Việc xử lý anh ta mà không có sự cho phép của Lucia không phải là vấn đề sao ?"
Cô ấy trông có vẻ nghiêm túc. Trước lời nói của cô, các pháp sư khác cũng lên tiếng.
"《Toàn Năng》 có tài năng sánh ngang với 《Hỏa vực diệt vong》. Và không như Rosemary, người từng bị khiếp sợ vì biến khu vực xung quanh thành biển lửa bằng hỏa thuật, cổ là một người đàng hoàng. Cô ấy cũng đã phát triển một số phép thuật mới."
"Nếu tâm trí Lucia thay đổi sau khi xử phạt 《Thiên Biến Vạn Hóa》, thì đó sẽ là một vấn đề lớn. Những học sinh yêu quý cô ấy sẽ phản ứng thế nào đây――"
Lông mày sensei của Lucia co giật trước những lời các giáo sư khác nói. Có vẻ như imouto của tôi khá nổi tiếng đấy.
Lucia…… Anh trai của em vô cùng hạnh phúc vì em đã trở thành một người tuyệt vời như vậy ! Cố lên nhé Lucia ! Xin vui lòng, làm tốt hơn khả năng của em đi !
Cuộc thảo luận tự nó nóng lên trước mặt tôi khi tôi ủng hộ Lucia trong tâm trí, và nhéo má Sytry khi em ấy ôm tôi và ngáy khi nhắm mắt.
"Ngay từ đầu, 《Thiên Biến Vạn Hóa》 là người thậm chí được chọn để hộ tống Hoàng đế Bệ hạ. Mặc dù chúng ta được phép xử lý mọi thứ theo ý mình, nhưng đó chỉ là phương sách cuối cùng. Trong trường hợp này, làm như vậy quá nguy hiểm."
"Không có sai lầm nào với tội trạng của hắn cả. Lấy ơn đền ơn, lấy oán trả oán, đó là thông lệ của các pháp sư." ( Sage )
"Lucia là người đã mang vật đó đến. Thật vô lý khi chỉ trừng phạt 《Thiên Biến Vạn Hóa》 mà không trừng phạt cả Lucia."
"Nhắc mới nhớ, cũng có vấn đề với cả Anna, người đã sử dụng cây trượng một cách bất cẩn――"
"Tôi không thể không nghĩ rằng phòng thí nghiệm của giáo sư Sage có rất nhiều vấn đề."
"Có lẽ nào…… Đây là sự trả thù của cô cho việc Lucia đã bỏ lỡ Kỳ thi Trượng Tinh linh Hợp chất Cao cấp mà cổ đã đề xuất ?"
Kỳ thi Trượng Tinh linh Hợp chất Cao cấp…… Đúng vậy, tôi khá chắc chắn rằng đó là kỳ thi mà em ấy nói rằng em ấy không thể tham gia vì xung đột lịch trình với Lễ hội Võ thuật Đỉnh cao.
Tôi không phải là người đã mang con quái vật đó vào, nhưng…… tôi rất xin lỗi vì sự bất tiện mà mình đã gây ra !
Cuối cùng, giáo sư Sage trừng mắt nhìn các giáo sư khác sau khi phải hứng chịu một lời buộc tội kỳ lạ.
"Làm sao có chuyện đó ! Tôi chỉ đang thực hiện các quyền hợp pháp của mình. Ngay từ đầu, mọi người có hiểu rằng những kết giới cổ xưa và đáng kính của pháp sư chúng ta đã bị phá hủy rồi không !?"
"Tuy nhiên, dù cô nói là đáng kính đi nữa, nhưng nó đã bị bỏ quên hàng chục năm sau khi được cho biết rằng một ngày nào đó nó cần phải được sửa chữa. Chúng ta không nên biết ơn vì nó đã bị phá hủy sao ?"
"Đây chỉ là suy nhận trên kết quả này thôi ! Loại ngu ngốc nào lại nói cảm ơn sau khi rào chắn bị phá vỡ mà không có sự cho phép trước chứ ! Chuyện đó quá man rợ !"
Sự ưu ái đó dành cho tôi vì là anh trai của Lucia…… thật quá mức. Ít nhất thì đối với tôi, những gì giáo sư Sage nói có vẻ đúng hơn.
Điều duy nhất không đúng chính là…… Nó chẳng liên quan gì đến tôi cả.
Sage-san đang lườm tôi mặc dù tôi không phải là người tranh cãi với cổ.
Nữ pháp sư bên cạnh cổ, người có vẻ ngoài trông già hơn Sage-san ba lần, chỉ vào tôi và thuyết phục Sage-san bằng một giọng the thé.
"Nhưng tôi muốn cô bình tĩnh suy xét, giáo sư Sage. Cậu ta là anh trai của người đó――Lucia Roger, cô biết đấy !"
Phew. Vâng, tôi là anh trai của Lucia Roger đây. Nhưng, điều đó thì có ý nghĩa gì ?―― Ngay từ đầu, chúng tôi còn không có chung dòng máu nữa……
Rõ ràng, có vẻ như các giáo sư đang chia thành hai phe― những người tin rằng 《Thiên Biến Vạn Hóa》 nên được tha thứ vì cậu ta là anh trai Lucia, và những người tin rằng 《Thiên Biến Vạn Hóa》 nên trả giá cho tội ác của anh ta bởi vì anh ta có tội. Còn tôi thì vẫn đang chờ đợi phe cho rằng 《Thiên Biến Vạn Hóa》 là vô tội đến.
Tôi không biết bắt đầu cuộc trò chuyện từ đâu, vì vậy tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài mỉm cười khi Sage-san nhìn tôi với ánh mắt lạnh lùng dường như đã ngưng tụ mọi ánh nhìn lạnh lùng của Lucia lại.
"Tại sao ngươi lại im lặng nãy giờ vậy, tại sao ngươi không nói gì đi, 《Thiên Biến Vạn Hóa》, anh trai Lucia. Ta đã bị gián đoạn một cách không cần thiết rồi――Nhưng, Lucia thuộc về phòng thí nghiệm của ta, và ta có thẩm quyền về những gì đã xảy ra. Không giống như những người khác, ta sẽ không chiều lòng ngươi――Cho dù có là anh trai của đệ tử yêu quý, ta… sẽ không tỏ ra thương hại. Ngay từ đầu, ta đã nghe rất nhiều về những gì ngươi đã làm từ Lucia. Ngươi khó có thể di chuyển bên trong rào chắn đó, và ngươi không thể sử dụng Thánh tích hay Phép thuật mà ngươi giỏi nhất đi nữa."
Tôi không để ý đến nó vì tôi không cố di chuyển đâu.
Sau đó tôi nhận ra gì đó và mở to mắt. Sage-san khịt mũi nhẹ.
"Bây giờ đã quá muộn để thể hiện điều đó rồi. Sự trừng phạt sẽ xảy ra khi ngươi đã phạm tội――Phá vỡ các rào chắn của Học viện Phép thuật Zebrudia là điều chưa từng có. Chi tiết của hình phạt sẽ là kết quả của cuộc thảo luận với những người đứng đầu từng bộ phận nghiên cứu của học viện…… Nhưng với mức độ này. Ngươi nên chuẩn bị cho những hậu quả ngươi gây ra."
Tôi không thể sử dụng Thánh tích hay Phép thuật của mình………… Vậy điều đó có nghĩa là Sytry từ lâu đã là Thánh tích của tôi ư……?
Má của Sage-san giật giật và cổ bắt đầu gõ cây trượng xuống sàn trước mặt như thể cổ cảm nhận được điều gì đó trên nét mặt của tôi.
"!? Này, này, ngươi ngươi đang nghĩ gì vậy hả ! Lắng nghe đây này ! Đầu tiên, Anna đã nói rằng ngươi muốn những Thánh tích quý giá của Học viện, nhưng đó chỉ là tin đồn mà thôi ! Không đời nào một trong những giáo sư đồng nghiệp của chúng ta lại tiết lộ thông tin về Thánh tích quý giá của họ ! Mọi người đang nhảy múa vì điều vô lý này―― Ngay bây giờ, chúng ta đang đánh giá thiệt hại do sinh vật ma thuật này gây ra. Ngươi sẽ bị giam ở đây cho đến khi chỉ thị chính thức được thực hiện ! Nếu chuyện này tuồn ra ngoài, Lucia cũng sẽ gặp rắc rối, hãy hối lỗi về những gì ngươi đã làm !"
Phải chăng cử chỉ của Lucia được kế thừa từ cổ ? Hay sensei của em ấy mới là người đã bị ảnh hưởng bởi ẻm vậy ?
Đây là lần đầu tiên tôi lên tiếng. Nghĩ lại, sẽ thật tệ nếu họ không cho tôi về nhà.
"Ermmm…… Tôi sẽ gặp rắc rối mất nếu cô không thả tôi ra……"
Tủ lạnh trong phòng tôi chứa đầy những cái bánh đã gần hết hạn sử dụng rồi.
"Ngươi gặp rắc rối bao nhiêu tùy thích. Chúng ta mới là người vướng vào gặp rắc rối của ngươi đấy."
Nói lời lạnh lùng như vậy. Tôi biết cô đang gặp rắc rối―― Nhưng lẽ ra tôi không nên đến nếu biết trước mọi chuyện sẽ kết thúc như thế này. Một trong những điểm xấu của tôi là không thể từ chối di chuyển khi bị đẩy đi xung quanh mặc dù tôi không có khả năng giải quyết vấn đề.
"Nghiêm túc đấy, dù ta đang có rất nhiều câu hỏi về lời nguyền từ Viện Chiêm tinh…… Việc gây ra một vấn đề vào thời điểm này thật sự quá đáng rồi."
"Heee, có vẻ sensei cũng giống vậy. Thật là một sự trùng hợp ngẫu nhiên."
"Câm miệng. Ta là sensei của Lucia, không phải của ngươi ! Như ngươi đã biết, Tinh linh nhân không chỉ mạnh về phép thuật mà còn có sức mạnh về lời nguyền. Sức mạnh của tâm trí chúng ta là khác nhau. Hầu hết những lời nguyền được coi là thảm họa cho đến nay đều do Tinh linh nhân gây ra. Điều đó có nghĩa là, ta không muốn mọi người tiếp tục đưa ra những câu hỏi kỳ lạ về phía chúng ta nữa."
Sage-san vuốt tóc mái và thở dài với một cử chỉ hơi quá đà. Cô ấy trông khá mệt mỏi.
Có vẻ như ngay cả một pháp sư được chính Hoàng đế tuyển dụng và nhận được danh hiệu 《Bất tử》 cũng gặp vô vàn rắc rối nhỉ. Tôi không thể không cảm thấy một chút thân thiết ở đây.
Sage-san bắt đầu bước về phía cửa trong khi nhún vai. Lần đầu tiên tôi cố đứng dậy để ngăn cổ lại――Nhưng tôi thậm chí còn không thể di chuyển dù chỉ một chút.
Không phải là tôi không thể di chuyển, mà là có một cảm giác kỳ lạ cứ như những mệnh lệnh từ não không được truyền đến cơ thể vậy. Mặc dù tôi có thể nói chuyện và thậm chí tự véo má mình…… Đây có phải là sức mạnh của loại rào chắn mới nhất của cổ không ?
Dường như tôi không thể làm gì được rồi. Khi tôi bỏ cuộc và thở dài nặng nề, cánh cửa mở ra một cách mạnh mẽ.
Tôi thật thất vọng khi người bước vào không phải là Lucia. Sage-san cau mày nhìn một học sinh pháp sư trong bộ áo choàng sang trọng.
"Có chuyện gì với cô vậy ?"
"Chúng ta đã hoàn tất đánh giá thiệt hại. Tôi có một vài điều muốn báo cáo với ngài."
Người đó liếc nhìn tôi một lần, rồi nhanh chóng đến gần Sage-san và thì thầm vào tai cô ấy.
Sage-san đang trừng mắt nhìn tôi như thể tôi là kẻ giết cha mẹ cổ vậy, nhưng…
"Fumu, cái đó…… ta hiểu rồi――"
"Nó――Không, nhưng, đây chỉ là hậu quả từ hắn mà thôi――" ( Sage )
Có vẻ như có chuyện gì đó bất ngờ đã xảy ra. Cách cô ấy nhìn tôi đã thay đổi.
Sage mở to đôi mắt, biểu cảm của cổ méo mó dữ dội.
"Ban đầu nó thuộc về 《Thánh Kiếm》 ư ? Tsk………… thằng nhóc đó đang nghĩ cái gì vậy chứ――"
"Tsk………… Chắc chắn rồi. Ta rất ghét phải mất điều này, nhưng――"
"Không, không, không, rõ ràng thật kỳ lạ mà. Làm sao nó lại thành ra thế này chứ ?"
"…………………………"
Giọng nói của cổ đầy căng thẳng. Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra vậy ?
Tôi đang ngây người chờ đợi mọi chuyện kết thúc, vị pháp sư đang thì thầm vào tai cô ấy đã rời đi và Sage-san tiến lại gần tôi với vẻ mặt chua chát.
Cô ấy nhìn xuống chúng tôi từ khoảng cách gần một lúc, nhưng chẳng lâu sau cổ tặc lưỡi mạnh và chọc vào vòng tròn ma thuật bằng cây trượng của mình.
Ánh sáng của vòng tròn ma thuật tỏa ra biến mất như thể nó đã mất đi sức mạnh.
Tôi chớp mắt trong khi Sytry đang ngáy và bám lấy tôi, Sage-san nói với tôi đầy khinh miệt.
"Chết tiệt. Thả họ ra… Anh trai của Lucia, tình hình đã thay đổi."
"Thả ? Chuyện gì đã xảy ra thế ?"
Khi Sage-san nhìn những giáo sư khác xung quanh với vẻ ghê tởm, cô ấy nói với vẻ mặt miễn cưỡng.
"Ta chắc chắn, không muốn bị thuyết phục, nhưng ………. tro của con quái vật đó―― có thể là một chất xúc tác, rất có giá trị. Ta, chắc chắn là không bị nó thuyết phục, nhưng―― hầu hết sẽ đồng ý với điều đó và đó là quyết định của trưởng khoa. Trừng phạt ngươi sẽ khiến chúng ta khó đòi lại quyền sở hữu đống tro đó hơn. Chuyện này vẫn không cân bằng chút nào. Theo quy tắc của con người, chuyện này không nên xảy ra――"
"Cô có thể chia sẻ với tôi một chút được không ?"
Sytry hiện đã trở lại bình thường. Sage-san nhìn Sytry một lúc như thể cô ấy đang nghi ngờ sự tỉnh táo của mình nhưng tôi cũng cảm thấy như vậy đấy.
Trước đây em ấy còn rụt rè hơn cả tôi, tại sao em lại trở nên như thế này vậy……?
Sage-san hoàn toàn phớt lờ em ấy và nói với giọng lạnh lùng.
"Lucia đang đợi ngươi bên dưới tầng. Đừng khiến cho em gái của ngươi lo lắng quá nhiều."
§
Chúng tôi rời khỏi căn phòng trên đỉnh tháp và đi xuống cầu thang hình xoắn ốc.
Cơ thể tôi dường như kiệt sức sau vụ bắt cóc đột ngột và bị chỉ trích. Cả ngày dài thật quá dày đặc. Xin hãy cho tôi một chút bình yên đi.
Sytry, người đã hoàn toàn bình phục, nói với vẻ mặt giống nạn nhân khi đi cạnh tôi.
"Thực sự đó là mớ hỗn độn khủng khiếp, phải không Cry-san ?"
Sytry, em chỉ đang ngái ngủ thôi, phải không. Đó là một trong những khoảng thời gian vô dụng nhất của em trong những năm gần đây đấy. Chà, không phải là em đã mất đi nhiều điểm trong tâm trí anh đâu.
Tôi nhìn em ấy với vẻ buộc tội, nhưng Sytry chỉ nhìn tôi một cách kỳ lạ. Sức mạnh tinh thần của em ấy quá khác biệt so với tôi.
Nhân tiện, tại sao chúng tôi lại đến chỗ của Sage-san vậy ? Chúng tôi chẳng có việc gì để làm ở đó cả――Đúng vậy. Đó là vì Sytry bảo tôi làm vậy. Lucia không đi cùng vì Sytry đã khích Kill Kill-kun ngăn cản em ấy, và nếu tôi không nhầm thì tất cả là lỗi của Sytry mà chúng ta mới vướng vào mớ hỗn độn này đấy, phải không ?
"Cuối cùng thì, họ không cho chúng ta bất cứ thứ gì cả…… Giáo sư Sage thực sự keo kiệt. Những Tinh linh nhân sống lâu thường sẽ ít ham vật chất hơn. Em cũng muốn một ít tro mà………… Lẽ ra em nên lén lấy một ít. Sau khi nghe câu chuyện của Lucia, em đã quá tập trung vào định kiến rằng bên kia sẽ cống nạp cho chúng ta. Giá như Cry-san nói với em trước――"
Tôi không biết điều Sytry nói có phải đang đùa hay không.
Nhưng cuối cùng, tôi không bao giờ hiểu được tại sao Sage-san và những người khác lại nghĩ tôi đã làm chuyện gì đó xấu xa.
"Mặc dù lẽ ra họ phải điều tra những người xung quanh trước khi buộc tội anh."
Tôi chắc chắn rằng đó là do một số pháp sư trong phòng thí nghiệm ở đâu đó đang tiến hành những thí nghiệm nguy hiểm.
"Chắc chắn rồi !"
Sytry rất vui vẻ đồng tình với tôi.
Chà, mọi chuyện đều ổn và kết thúc tốt đẹp. Hãy quay trở lại phòng tôi và ăn một ít bánh nào.
Khi tôi đang suy nghĩ về điều đó trong khi đi xuống cầu thang, cánh cửa bên cạnh tôi đột nhiên mở ra.
Thứ gì đó với tấm áo choàng màu nâu bao phủ toàn thân nhảy ra trước mặt tôi.
"Tôi xin lỗi. Tôi thực sự thấy hối hận rồi. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng có một con quái vật như vậy lại lao vào tôi như thế――Tôi rất hối hận, vì vậy xin hãy tha thứ cho tôi nhé !"
Kẻ đó đột nhiên ngăn tôi dừng lại, đẩy một lọ kim loại về phía tôi, nó trèo qua cầu thang xoắn ốc và nhảy từ đó xuống.
Tôi sững người trong vài giây và chạy xuống kiểm tra tầng dưới, nhưng chẳng có ai cả………… Đó có phải là yêu quái hay gì đó không vậy ?
Ngôi trường này thực sự quá đáng sợ. Tôi sẽ không bao giờ đến đây thêm lần nào nữa.
"Đó là gì vậy ạ……?"
"Ai biết được…"
Đôi mắt của Sytry lấp lánh và em ấy nhìn vào cái lọ mà tôi bị buộc phải giữ lại.
Nếu là Liz, em ấy chắc chắn sẽ bắt được cô ta…… Việc đó có phải là điều tốt hay không lại là một câu chuyện khác.
Khi tôi đưa nó cho em ấy, Sytry cẩn thận mở nắp lọ.
Tôi đợi một lúc nhưng không có phản hồi nào từ Sytry, và nó có vẻ cũng không phải là chất nguy hiểm gì nên tôi cúi xuống nhìn vào bên trong.
Thứ bên trong lọ là một chất lỏng có màu hồng nhạt, trông như màu sữa dâu.
Hay đúng hơn là nó có mùi như sữa dâu. Tôi thích sữa dâu, tôi uống khá thường xuyên và dự trữ sẵn trong tủ lạnh nữa.
Nhưng, đột nhiên nhảy ra, bỏ bình sữa dâu lại và bỏ chạy…… Chẳng lẽ người đó thực sự là yêu quái sao ?
Đúng như dự đoán, ngay cả tôi cũng có cảm giác khủng hoảng khi không uống được sữa dâu do một người lạ đưa cho. Khi tôi đang ngán ngẩm nghĩ về nó, tôi nhận thấy Sytry im lặng khi đang cầm cái lọ.
Em ấy chọc vào vai tôi và nói như thể đã lấy lại sự tỉnh táo. Hai má ửng hồng và giọng tràn đầy cảm xúc.
"Màu sắc này, mùi vị này――Có lẽ nào đây là thứ thuốc ma thuật huyền thoại đã bị chôn vùi trong bóng tối vì tác dụng mạnh mẽ và nguy hiểm của nó, 『Lửa dâu - Strawberry Blaze』? Không thể nào――Mọi dấu vết của nó lẽ ra đã bị xóa bỏ, nhưng không ngờ nó vẫn còn tồn tại."
"Heeeh…… Nó tuyệt vời đến vậy ư ?"
Em nói trái dâu, vậy nó không phải hoàn toàn là sữa dâu sao ?
Thật đáng ngạc nhiên nhưng tôi không nghĩ em ấy, một nhà giả kim tài giỏi, sẽ nói đùa về bất cứ điều gì liên quan đến độc dược. Sytry đóng nắp cẩn thận hơn bình thường.
Ồ, anh mừng là em đang có tâm trạng tốt hơn.
Trong khi tôi đang vô tư suy nghĩ về chuyện này, Sytry kể cho tôi nghe một số thông tin không tưởng với giọng run run.
"Vâng ! Nó là một loại thuốc mê có khả năng mê hoặc cả cơ thể và tâm trí của bất kỳ con người nào chỉ với một giọt. Nó được tạo ra bởi một giả kim thuật sư thiên tài――Ba quốc gia đã bị phá hủy, và các quốc gia xung quanh lẽ ra phải hợp tác để xóa bỏ hoàn toàn phương thức sản xuất nó, cả sản phẩm và gia đình của nhà giả kim đã tạo ra nó, nhưng em chưa bao giờ nghĩ rằng sản phẩm thực tế lại có thể như vậy, nó vẫn tồn tại……"
"Nó có tuyệt vời đến vậy không ?"
"Nếu đây là hàng thật…… Chúng ta có thể khôi phục lại phương thức sản xuất và chúng ta có thể thống trị thế giới. Chưa ai có thể sao chép ra nó, nhưng nếu chúng ta có đồ thật thì chúng ta có thể đảo ngược lại nó――"
"Un, un, đúng vậy."
Có lẽ vì quá phấn khích nên tôi lặng lẽ cầm cái lọ em ấy đang cầm lên với vẻ hân hoan hơn thường lệ rất nhiều.
Sytry nhìn tôi với đôi mắt trống rỗng một lúc, nhưng rồi nói bằng một giọng ngọt ngào.
"Cry-san…… Chà…… Lần này anh sẽ đưa nó cho em phải không ạ ?"
"Un, un, đúng vậy. Để nó sau nhé, được chứ ?"
"Yattaaa !"
Sytry bám lấy cánh tay tôi và dụi má vào đó. Tôi gật đầu và xoa đầu em ấy.
Vì vậy… Đây chắc chắn là thứ tôi không nên đưa cho Sytry . Tôi sẽ bí mật vứt nó đi sau.
đúng vậy :v