Legend

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3546

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1325

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 327

Hồi 4: Thương Đoàn Azoth (110-167) - Chương 152

Sakant và Fader đều là lính canh cổng cho dinh thự của Bolton. Kể cả hai người có dư thời gian đi nhậu nhẹt bù khú và ngủ cả ngày, họ vẫn không được quên nhiệm vụ canh gác suốt đêm và chẳng còn cách nào khác ngoài việc phàn nàn về nó.

Tuy nhiên, phần lớn những lời than vãn toàn đến từ Fader, còn Sakant chỉ gật gù cho có lệ.

Ít ra thì, tiền lương mà họ nhận được cũng bõ công sức bỏ ra. Ngay cả khi chứng kiến số lượng lớn mạo hiểm giả được gọi đến dinh thự, họ cũng không hề mảy may quan ngại gì về công việc của mình.

“Dù sao đi nữa, tao vẫn không thể hiểu nổi ông Galahat đang nghĩ cái quái gì. Đi chống lại ngài Bolton như thế.”

“Tao chịu. Cứ tập trung vào nhiệm vụ là được rồi. Nãy giờ, gần như toàn bộ các mạo hiểm giả của Thương hội Azoth đều đang đổ về đây. Galahat sẽ không ngu ngốc tấn công trừ khi ổng muốn tự sát…”

Ngay khi Sakant vừa dứt lời, Galahat, kẻ đến đây để thực hiện cuộc tấn công ngu ngốc đó, xuất hiện lù lù trước mặt họ. Thêm vào đó, không chỉ có Galahat. Bên cạnh sự hiện diện không quá khó đoán đó là Murt, người thân cận gần như anh em với Galahat, còn có sự góp mặt của vài người khác nữa. Và trên hết là, một gương mặt mà bọn họ không dám nhớ tới.

“R-Rei!?? Và còn cả…íii-!”

Fader giật bắn lên khi thấy bóng dáng của Set theo sau Rei. Kế bên anh ta, Sakant cuối cùng cũng thu hết can đảm để lên tiếng.

“Ô-ông Galahat. Ông là nghi phạm cho các hành động nổi loạn chống lại Thương hội Azoth. Xin hãy đầu thú!”

“Nổi loạn...…chà, từ khi tôi quyết định hạ bệ anh ấy thì cũng là lúc những hành động đó chính thức được coi là nổi loạn rồi.”

Hai tên gác cổng vô thức nuốt khan khi nghe câu trả lời của Galahat. Nhưng rồi Sakant nhanh chóng quay đầu lại nhìn qua cổng dinh thự. Vẫn chưa có động tĩnh gì cả, anh ta liền thở phào nhẹ nhõm.

May mắn thay cho nhóm Rei, lúc này, các mạo hiểm giả trong dinh thự đang ỷ vào số đông mà lơ là tập trung. Thay vì cảnh giác trước cuộc tấn công của kẻ thù, chúng chỉ túm lại ngồi quanh vườn nói chuyện nhàn rỗi. Mặc dù câu chuyện vẫn chưa đi đến mức quá xa như nốc rượu phè phỡn, tất cả vẫn tự mãn vì số lượng mà chúng tự cho rằng là áp đảo. Toàn cảnh đã khác nếu đây là những mạo hiểm giả cấp cao hơn. Ngay cả trong tình huống an toàn như vậy, họ vẫn sẽ cẩn thận. Đáng tiếc rằng, hầu hết các mạo hiểm giả tập trung trong khu vườn đều là hạng E hoặc F. Có một số khác trong đó thậm chí chẳng phải là mạo hiểm giả, và chỉ được tập hợp để thêm vào cho đủ số lượng yêu cầu.

Tất nhiên, có những mạo hiểm giả khác cấp cao hơn được thuê bởi Thương hội Azoth. Mặc dù không bằng Galahat, mạo hiểm giả hạng B duy nhất tại đây, nhưng vẫn có những mạo hiểm giả hạng D ở một mức độ nào đó và một vài người hạng C.

Nhưng hầu hết bọn họ đều ở trong dinh thự để hộ tống trực tiếp Bolton, hoặc cảm thấy thông cảm và đồng tình với Galahat - mặc dù ở trường hợp này thì số lượng ít hơn nhiều.

“Ông Galahat, chúng tôi đã từng mang ơn ông trước kia. Làm ơn đừng nói những lời như vậy. Xin ông có thể nhận lỗi với ngài Bolton và dừng cuộc nổi loạn của ông lại được không?”

Hưởng ứng theo lời cầu xin của Sakant, Fader đứng bên cạnh gật đầu lia lịa.

Dù là bất kỳ lý do nào, chính họ đã phạm phải sai lầm khi đuổi Rei đi vào lần đầu tiên gặp mặt, chỉ vì đánh giá thấp qua vẻ bề ngoài. Nếu không phải nhờ Galahat nói đỡ thì giờ này họ đã không còn đứng ở đây.

(Nhưng mà…)

Tự nhủ thầm, Sakant đánh mắt sang Rei và Set.

(Người mà khiến cho ông Galahat phải ra tay giúp đỡ chúng ta cũng đang ở đây, không thể nói là mình không để ý được.)

Họ đã cố gắng khẩn cầu Galahat, nhưng ngay cả khi đó là Galahat, ông ấy cũng không thể ngăn được điều tất nhiên sẽ xảy ra này. Các nhóm thương nhân từ trước đến giờ đều đang bị đàn áp bởi Thương hội Azoth. Margrave Rowlocks cũng đã nghe tất cả mọi chuyện từ Rei và đã ngầm cho phép cậu loại bỏ Bolton. Hơn nữa…

Galahat thoáng liếc qua Rei.

Mặc dù ông chỉ kết nối với anh trai mình bằng nửa dòng máu, kể cả anh ta có rẻ rúng mình, kể cả anh ta có trở nên độc ác. Để báo ơn cho số thuốc mà Bolton đã giúp khi mẹ Galahat bị ốm, ông không muốn Rei giết Bolton lúc này. Nếu ông bỏ cuộc bây giờ, ông tin chắc rằng điều mà mình lo sợ nhất sẽ xảy ra.

“Rất tiếc nhưng tôi không thể quay đầu được nữa. Tôi cũng lấy làm tiếc cho anh trai, nhưng ý tôi đã quyết. Bằng bất kỳ giá nào, đêm nay sẽ là đêm cuối cùng anh ấy được ngồi trên chiếc ghế Chủ tịch Thương hội Azoth!”

“Bằng bất kỳ giá nào……sao?”

Galahat gật đầu quả quyết trước câu hỏi của Sakant, kẻ đang trưng ra bộ mặt chua chát.

Họ nhìn nhau một lúc… đoạn Sakant hít một thật sâu, trước khi chĩa thương vào Galahat.

“Xin thứ lỗi.”

Hắn nhỏ giọng, rồi lia mắt sang Fader cũng đang chĩa thương về phía Rei.

Làm công việc gác cổng với nhau đủ lâu để Fader có thể hiểu được ý định của đồng nghiệp, anh ta la lớn.

“Kẻ thù tấn công! Galahat đang hướng cuộc nổi dậy tới ngài Bolton! Tất cả vào vị trí!”

Tiếng hét vang vọng tới khu vườn trong dinh thự.

Ban đầu mọi người không chắc có nên tin vào những lời đó hay không, nhưng vẫn đổ xô hết ra khỏi cánh cổng đang mở để kiểm tra.

Sự đình trệ vài giây đầu trong chuyển động chứng tỏ rằng, đa số chúng chỉ là những tên côn đồ hoặc mạo hiểm giả hạng thấp với kĩ năng ít ỏi.

“Ô, chúng thực sự đến này! Chỉ có năm đứa thôi.”

Một tên côn đồ chạy đến nơi sớm nhất nói lớn.

Hầu như tất cả bọn họ đều tỏ vẻ khinh bỉ Galahat, người đang đứng ở phía trước của nhóm cũng như Murt, người đang bảo vệ ông ta. Tiếp theo, chúng nhìn về phía Rei, người mặc Long Phục với phầm mũ trùm được kéo sụp xuống mắt, và sở hữu một vóc dáng nhỏ bé tới mức mà họ không thể tin được đó là một mạo hiểm giả. Chúng chỉ cảnh giác hơn ở phía sau, đó là Freon với thanh trường kiếm và Brazos với cây búa Earthshaker, cả hai trông có vẻ là lão luyện. Và còn…

“C-cái gì kia? Một con điểu sư!?”

Tất cả ánh mắt đều dừng lại trước con điểu sư ngay kế bên Rei.

“Ê khoan đã. Điểu sư á? Sure kèo vcl đấy là thằng nhóc trong lời đồn đang rộ lên gần đây đúng không? Tao nghe nói là nó đã solo cân cả cái nhóm tên là Vuốt Ưng đấy.”

“Thế á? Tao không nhớ là có nghe về mấy cái đó. Còn con điểu sư kia thì tao biết, nó là linh vật được yêu quý cả thành phố này ấy...”

Cứ thế, chúng xì xào bàn tán loạn hết cả lên cho đến khi Brazos bổ cây búa khổng lồ xuống nền đất.

Rầm! Dù chỉ là ngẫu nhiên đập xuống cũng đủ để tạo chấn động mạnh lan ra xung quanh. Cùng lúc, một vết lõm lớn xuất hiện sau khi chiếc búa được nhấc lên.

Trong khi cả đám loạng choạng do sức mạnh đáng kinh ngạc, Brazos bắc chiếc Búa Earthshaker qua hai vai.

“Bất kì kẻ nào không có ý định chiến đấu nghiêm túc thì phắn! Ta sẽ xử gọn đám còn lại... Tuy nhiên, nếu đã quyết định ở lại, ta sẽ coi là bây kẻ thù. Chỉ có kẻ nào có gan nhận lấy đòn tấn công của ta mới nên đứng ở đây.”

“...”

Có một sự lay động nhẹ trong đám đông nọ. Nhìn thứ sức mạnh tạo ra cái vết nứt trống rỗng kia cũng đã thấy thốn rồi. Đám loi choi liền im bặt. Cả hai tên gác cổng cũng vậy.

Tuy đã được cảnh báo, cơ mà với tình hình hiện tại có vẻ sẽ không ai bỏ đi cả. Sau cùng thì, nếu là kẻ đầu tiên bước ra khỏi đây thì sẽ bị coi là hèn nhát ngay lập tức. Lại còn ngay trước mặt rất nhiều người như thế này nữa. Bên cạnh đó, đây là dinh thự riêng của Bolton, một trong những người quyền lực nhất thành phố này. Một khi đã bị gán cho cái tội danh phản bội, thì sau buổi sáng ngày mai chúng sẽ khó mà được tiếp tục sống yên ổn.

Nhưng mà, nếu được bảo phải tấn công Brazos, chúng thấy còn mạo hiểm hơn sau khi chứng kiến điều ông ta vừa làm.

Một trong số chúng đã quyết định tấn công bằng lời thay vì bằng cơ bắp.

“Mày, mày nghĩ mày có thể chống lại Thương hội Azoth chỉ với tư cách là một mạo hiểm giả hạng quèn à? Cúp đuôi và biến về nhà bú mẹ đi. Rồi bọn tao sẽ tha mạng cho.”

“Đúng đúng, chúng mày thử xem lại phe mình có bao nhiêu người? Nếu đã thấy sự khác biệt số lượng rồi thì còn không mau cút lẹ. Chúng mày bị ngu à?

“Hiểu rồi thì cút cmm đê!”

Hiệu ứng đám đông lan ra nhanh chóng. Có vẻ chúng định đe dọa bằng sự áp đảo số lượng. Nhưng ngược lại, đối với Rei, chúng chỉ như một bầy cún con đang tập sủa.

Thậm chí đến cả Murt, người yếu nhất nhóm cũng còn cảm thấy như vậy. Mặc dù họ đang bị bao vây phần nào, anh rất ngạc nhiên khi thấy bọn chúng vẫn không kẻ nào dám tiến lên một bước. Cơ mà cũng chẳng lạ gì. Ngoại trừ Rei, người yếu nhất nhóm là Murt chí ít cũng ở hạng D. Họ vẫn mạnh hơn đa số đám hổ lốn trước mặt. Thêm nữa là Murt đã từng được chứng kiến cơn phẫn nộ của Rei khi cậu đối mặt với Bolton vài ngày trước. Không khí lúc đó bị ngột ngạt bủa vây bởi sự khát máu của cậu ấy. So với đám người trước mặt anh lúc này, thì chẳng là gì cả.

Sau khi nhìn bọn chúng lao nhao một lúc, Rei quyết định không thể để tình hình như vậy tiếp tục được nữa và bước lên.

Ngay tức khắc cả đám liền dạt lùi hết xuống. Trấn tĩnh lại rằng bản thân có lợi thế, chúng lại bắt đầu mở miệng.

“G-gì hả? Mày nghĩ mày ăn được chỉ vì có con điểu sư làm thú cưng à? Thứ chuột hôi! Đừng có hống hách!”

Rất nhiều sự kiện liên quan đến Rei đã xảy ra cho đến giờ. Kết quả là, một định luật bất thành văn được các mạo hiểm giả dạy bảo nhau rằng, đừng có dại mà gây sự với Rei. Thế nhưng, những câu chuyện đó chỉ được lan truyền trong giới mạo hiểm giả mà thôi. Đa phần những kẻ côn đồ trong khu vực đều không hề biết đến Rei. Thực ra có một số mạo hiểm giả thâm chí chỉ nghe phong phanh, cho rằng tất cả là nhờ sự phụ thuộc của Rei vào Set, một con điểu sư.

Tuy nhiên nhìn qua thì cũng không thể trách được. Rốt cuộc, chiều cao của Rei còn chưa đến mét bảy và cơ thể thì không hề vạm vỡ chút nào.

“...Hầy.”

Rei không dư thời giờ để chú ý đến đám người này. Hôm nay quả là một ngày bận rộn, và ngày mai cậu còn phải ngồi ê mông để phỏng vấn những người nhận yêu cầu của mình, cũng như phân tách nguyên liệu từ đống xác lũ điểu yêu nữ nữa. Cậu bèn xác định trong đầu rằng sẽ quét sạch hết cái đám này, mau chóng xong việc rồi về nhà ngủ.

Tất nhiên, cũng còn đó yêu cầu từ Galahat rằng không được giết bất kì ai cả, và tránh gãy xương hết mức có thể nữa.

Rei lướt qua danh sách vật phẩm của Nhẫn Sương Mù trong đầu, rồi chọn Lưỡi Hái Tử Thần như mọi khi.

Đám người vây quanh trợn mắt lên nhìn cây lưỡi hái khổng lồ xuất hiện từ hư không.

“Mất thì giờ quá. Lên hết một thể đi.”

Dứt lời, cậu xoay Lưỡi Hái một vòng trên không rồi hạ nó xuống vai. Chẳng ai dám lại gần cả. Không, nói đúng hơn, ngay cái khoảnh khắc Lưỡi Hái Tử Thần xuất hiện, chúng đã lùi một khoảng cách đáng kể với cậu rồi.

“......Hửm? Sao thế? Quả nhiên chỉ biết to mồm thôi à? Ầy, cũng dể hiểu thôi khi đây chỉ là một bầy nhặng èo uột không bằng cái móng chân của lũ yêu tinh lùn. Cho nên là nhé, đừng có bắt chước con người nữa, lủi về cái hang bẩn thỉu của chúng mày và run rẩy hết với nhau đi.”

Một cú móc mỉa không thương tiếc. Rõ như ban ngày rằng Rei đang cố tình chọc giận chúng. Nhưng chỉ có vài người để ý đến. Lũ còn lại mơ hồ không hiểu gì, nhưng ngay khi nhận ra, chúng liền đỏ mặt tía tai lườm muốn cháy mặt cậu ta. Ấy thế mà vẫn không kẻ nào dám dứt khoát lao lên cắn trả.

(Chỉ một chút nữa thôi.)

Quan sát tình hình, Rei lại tiếp tục (khẩu nghiệp) đổ thêm dầu vào lửa, với hai nụ cười gượng gạo của Freon và Brazos làm nền phía sau.

“Ơ sao thế này? Thậm chí đã bu lại thành một lũ một lĩ với nhau như ruồi bu *** thế kia rồi mà vẫn run như cầy sấy á hả, sao không ngưng dối lòng và quỳ xuống cho đỡ mỏi chân ấy? Biết đâu tôi có thể xem xét lại thì sao?”

Với một cái nhướn mày, Rei hất hàm trong khi nhìn xuống bọn chúng kèm theo một nụ cười nhếch môi đầy khinh bỉ.

“Câm con mẹ mày ngay thằng nhãi ranh! Tao sẽ dạy mày cách tôn trọng người lớn!”

Một tên côn đồ bắt gặp ánh mắt của Rei và gào lên, lao vọt tới với một con dao trong tay.

=============

~Đôi lời từ người dịch: Dịch chương này sướng mồm... ý tôi là sướng tay vcl ạ :") Gì chứ khẩu nghiệp là nghề của tôi rồi :")