“...Mình đã nghe qua từ tiểu thư rồi, nhưng lại không nghĩ rằng cậu ta thực sự tài năng đấy.”
Người đàn ông đã chiến đấu với Rei chỉ một lúc trước đã lẩm bẩm một chút khi gỡ bỏ chiếc mũ giáp che mặt.
Khuôn mặt lộ ra là của một người đàn ông ngoài ba mươi tuổi. Tiếp đến, ông giật mạnh chốt tháo bộ giáp đã bị sứt mẻ tàn tạ. Cuối cùng, cơ thể lực lưỡng đầy cơ bắp của ông ta dần lộ ra, thứ đã trải qua bao khổ luyện tưởng chừng như đám gân kia có thể căng nứt lớp giáp xích bất cứ lúc nào.
“Không đề cập đến việc con điểu sư và cấp độ sức mạnh ma thuật phi lý của cậu ta. Nghĩ rằng một cá nhân xuất sắc như vậy lại nằm vùng ở một nơi xa xôi tận biên giới như thế này. Không, có lẽ nói chính xác hơn thì chính bởi vì đây là một nơi xa xôi... nhỉ?”
Sau khi cởi bỏ hoàn toàn lớp áo giáp toàn thân của mình, người đàn ông cầm lấy cây trường kích của mình - vũ khí yêu thích bấy lâu nay - trong tay và rời khỏi biệt thự trong khi xóa đi sự hiện diện của ông ta.
“Đôi mắt của tiểu thư nhìn người quả không tệ. Điều đó có nghĩa là ngay cả ngài Công tước cũng sẽ hành động sao? Tuy nhiên, ta không nghĩ một người như Margrave Rowlocks sẽ bỏ qua một cá nhân mạnh mẽ như vậy. Nếu ai đó có khả năng chiến đấu như vậy gia nhập phe trung lập, thậm chí đến ngài Công tước cũng sẽ chẳng thèm đoái hoài gì đâu... nhưng với cái bóng của Đế chế Bestir chừng nào còn hiện diện, lão ta không thể đánh mất chính mình trong cuộc đấu tranh quyền lực được.”
Người đàn ông lẩm bẩm.
Nếu Margrave Daska Rowlocks – lãnh chúa của thành phố này – mà ở đây thì danh tính của ông đã nhanh chóng bị lộ rồi. Hay nếu đó là những quý tộc đã đóng quân ở thành phố này, thì hẳn là họ đã bị bỏ mặc cho dù họ đến từ phe trung lập, Hoàng gia hay phe quý tộc đi chăng nữa.
Và lý do cho điều đó thì người đàn ông này là Philma de Giel. Một người đứng đầu của đoàn hiệp sĩ do Công tước Kerebel, một nhân vật trung tâm trong phe Quý tộc kiểm soát.
Trên hết thì, tại sao một người như ông ta lại ở đây - ở một nơi mà đáng lẽ ông không nên tùy ý lui tới? Để trả lời câu hỏi đó, là vì Công tước Kerebel đã nghe về Rei từ cô con gái mình, Elena. Một mạo hiểm giả có sức mạnh vô tận, đi cùng là một con điểu sư – một con ma thú hạng A – và là người sở hữu một lượng sức mạnh ma thuật không thể tin được. Nắm trong tay tiềm năng thậm chí có thể đạt được thứ hạng S vào một ngày không xa. Nghe được tất cả những điều đó, Công tước Kerebel nghĩ rằng nếu thực sự một kẻ mạnh như vậy đang ở đó, thì ông ta phải chạm được một tay lên cậu ấy bằng bất cứ giá nào. Với những suy nghĩ như vậy, ông đã ra lệnh cho Philma, người vừa trở về sau khi kết thúc cuộc điều tra truy bắt Tử tước Sails: đó là hướng về phía Gilm và xác nhận khả năng của mạo hiểm giả tên là Rei.
Nói một cách chính xác, đây không phải là một công việc mà một đội trưởng hiệp sĩ như ông phải làm một cách chính thức. Nhưng nhiều yếu tố khác đã được xem xét và đi đến quyết định rằng Philma sẽ là người thực hiện nhiệm vụ.
Đây là hình phạt cho việc không thể thực hiện thành công việc truy bắt gia đình của Tử tước Sails. Đó là lý do đầu tiên.
Đương nhiên, Công tước Kekebel không thực sự tin rằng toàn bộ gia đình của Tử tước, mà đã chạy trốn đến Đế quốc Bestir, có thể bị giết chỉ bằng một cuộc truy đuổi duy nhất. Vì vậy, cuối cùng ông ta chỉ đơn thuần sử dụng nó như một cái cớ, và bằng cách đó, ông có thể tin tưởng giao nhiệm vụ này cho vị trưởng đoàn hiệp sĩ, người không thể dễ dàng di chuyển trong điều kiện bình thường.
Thứ hai là một lý do đơn giản hơn - đó là vì Philma là người duy nhất mà Công tước Kerebel tin tưởng thậm chí còn hơn cả Elena, Đại tướng Công chúa. Tất nhiên, không hẳn rằng không có ai biết cách thăm dò kỹ năng và năng lực của người khác. Tuy nhiên, hầu hết những người đó bị ràng buộc bởi các nghĩa vụ khác nhau, và bên cạnh đó là năng lực của họ nữa, ông ta không thể tin tưởng họ một cách toàn diện.
Do đó, Philma được phái tới Gilm xa xôi hẻo lánh, một phần cũng là để ông ta được nghỉ ngơi thật xứng đáng. Ông ấy đã vào thành phố trong khi che giấu danh tính của mình, và thông qua liên hệ với những “tay trong”, ông ta biết rằng mục tiêu của mình là người đang có thù địch với Thương hội Azoth. Sau đó ông đi xác nhận bằng chính mắt mình, xem thông tin của Công tước Kerebel cung cấp về khả năng chiến đấu của Rei có đúng hay không.
“Tuy nhiên, ta chưa bao giờ nghĩ rằng khả năng của cậu ấy sẽ mạnh ít nhất là ngang bằng với ta. Không, nhóc chắc chắn mạnh hơn ta, vì thực tế là nhóc rõ ràng đang giữ sức, nhỉ? ...Trong trường hợp này, có lẽ tiểu thư xứng đáng được khen ngợi khi nhìn thấu được khả năng của một người như thế. Chà, ngài Công tước Kerebel sẽ không giữ bình tĩnh được với kết quả mà ta chuẩn bị báo cáo đây.”
Mặc dù ngài ấy có vẻ nghiêm khắc, nhưng rốt cuộc thì, ngài chỉ biểu hiện thái độ đó trước công chúng. Nhớ lại khuôn mặt của vị lãnh chúa yêu thương con gái mình, Philma lộ ra một nụ cười gượng gạo. Biểu cảm mà con gái ngài ấy bộc lộ trên khuôn mặt khi nói về tính cách và khả năng của Rei, trông không giống như một vị Đại tướng Công chúa nên có. Nếu có bất cứ thứ gì để so sánh, thì nhìn tựa như một thiếu nữ mới lớn nói về người yêu của mình vậy.
Elena đã đơn độc đi trên con đường quân sự cho đến bây giờ mà không biết gì về tình yêu. Nhớ lại vẻ ngoài của cô đã mang lại một nụ cười ấm áp trên khuôn mặt ông.
Nhưng Philma nhanh chóng lắc đầu và nghĩ lại về cuộc chiến của ông ta với Rei, trong khi hướng ánh mắt về phía cây kích vốn là bạn đồng hành bao lâu nay của mình.
“Hơn nữa, đó không chỉ là khả năng của cậu ta. Lưỡi hái đó dường như cũng là một vật phẩm ma thuật cấp cao. Rốt cuộc, nó thực sự có thể trao đổi đòn đánh với Nanh Rồng, tác phẩm của nhà giả kim huyền thoại Esta Nord...... Không, thậm chí còn hơn cả thế.”
Thật vậy. Trường kích mà Philma mang theo là Vật phẩm ma thuật mà Esta Nord, nổi tiếng là một trong những người đi theo Zepairu và là nhà giả kim vĩ đại nhất của kỷ nguyên phù thủy, đã tạo ra. Nó có tác dụng tiêu hao sức mạnh ma thuật của chủ sở hữu và tăng sức tấn công tương ứng. Đó là một hiệu ứng đơn giản, nhưng độ tin cậy lại rất cao. Ấy vậy mà Rei đã tung ra một loạt các đòn tấn công dữ dội mà thực tế là ngang... không, thậm chí còn mạnh hơn cả những cú đánh được cường hóa bằng ma thuật của ông ta, từng đợt liên tiếp mà không đổ một giọt mồ hôi.
Và cứ như thế... Philma biến mất vào màn đêm của thành phố, trở về cùng hai bản báo cáo cho lãnh chúa của mình. Tin vui rằng ông ta đã chứng minh sự đánh giá của Elena về nhân vật này là đúng, và thực tế là Margrave Rowlocks đã để mắt đến Rei, khiến việc tuyển dụng anh ta vào phe của họ vô cùng khó khăn.
***
“Gaah!”
Trong khi cất lên tiếng hét đau đớn, thương sĩ - thành viên duy nhất còn lại của nhóm hạng C Sói Đồng Tuyết - đã bị đánh bay và mất ý thức do cú sốc khi hắn ta ngã xuống đất.
“Khó khăn hơn tôi tưởng đấy.”
Rei lẩm bẩm khi cậu liếc nhìn bộ ba đang ngất đi.
Để mà nói thì họ hầu như không là gì với Freon và Brazos. Và tính cả Rei, rõ ràng là họ không có cửa. Tuy nhiên, các thành viên của Sói Đồng Tuyết thậm chí không nghe lời đề nghị của Brazos và đầu hàng. Để rồi Rei tham gia vào phút cuối, họ không thể lật ngược thế cờ, nhưng họ tiếp tục chiến đấu mà không hề thay đổi ý định cho đến khi tất cả đều bất tỉnh.
“Phù... Khi nói về các mạo hiểm giả được thuê bởi Thương hội Azoth, tôi nghĩ rằng họ chủ yếu là mấy tên làng nhàng kiểu méo-mó-có-còn-hơn-không, nhưng ba người này cũng cứng ra phết đấy. Mặc dù từ những gì tôi nghe được ở Hội, họ không tạo cho tôi cảm giác là những người có ý chí mạnh mẽ như vậy.”
Freon lẩm bẩm trong khi điều chỉnh lại nhịp thở ngắt quãng của mình, và Brazos cũng gật đầu như thể hoàn toàn đồng ý.
“Đúng thật. Nhưng cũng chưa lâu lắm kể từ khi nhóm của họ được lên hạng. Có khi vậy lại càng khó khăn, vì họ sợ những tin đồn lan truyền về việc đầu hàng kẻ thù ngay lập tức.”
“Tôi hiểu rồi. Chà, nếu họ bị đồn là một nhóm đầu hàng kẻ thù ngay sau khi lên cấp, họ sẽ bị lợi dụng trong các yêu cầu trong tương lai và bị các mạo hiểm giả khác xem thường, nhỉ.”
Người kiếm sĩ đã ngất xỉu sau khi bị Chiến Búa Earthshaker của Brazos quật vào thân. Một thương sĩ đã bị Freon loại khỏi cuộc chơi với một cú phang cán kiếm vào cổ. Tên thương sĩ còn lại bị tấn công bởi Rei bằng cách sử dụng tay cầm của Lưỡi Hái Tử Thần. Điều không may mắn nhất trong số họ – như dự đoán, hay đúng hơn, một cách tự nhiên – là tên dùng thương đã bị Rei đánh gục. Thương sĩ bị ngất dưới đòn tấn công của Freon thậm chí không bị gãy xương và trang thiết bị của anh ta cũng không bị thiệt hại. Kiếm sĩ đã có một vài xương sườn bị gãy, nhưng áo giáp da của anh ta được làm từ da quái vật và do đó khá linh hoạt, có nghĩa là anh ta cũng không phải chịu đựng cơn đau nhiều. So với họ, cây thương của gã đã nếm đòn từ Rei bị gãy đôi sau khi dùng nó để phòng thủ trước tay cầm của Lưỡi Hái Tử Thần. Không dừng lại, nó cũng làm gãy tay phải của anh ta và cũng đập vỡ luôn áo giáp kim loại cùng với mấy cái xương sườn. Không còn nghi ngờ gì nữa, chàng thương sĩ này quả là nạn nhân chịu nhiều đau thương nhất và xấu số nhất, cả về mặt y tế lẫn tài chính.
“Hửm? Chuyện gì vậy?”
Freon, người đang bày tỏ sự thương hại đến bộ ba ngất xỉu, đột nhiên chú ý đến Murt – thanh niên đang chằm chằm nhìn họ – và Galahat, người đang mang nụ cười gượng gạo trên khuôn mặt.
Murt lườm cô sau khi nhận ra rằng anh cũng được tính cả vào câu nhận xét cuối cùng của Freon, về những mạo hiểm giả được Thương hội Azoth thuê là "không có gì ngoài những tên làng nhàng kiểu méo-mó-có-còn-hơn-không". Galahat lộ ra một nụ cười yếu ớt vì đã không ngăn chặn hành động của anh trai mình cho đến tận bây giờ, ngay cả khi ông tôn trọng anh ấy. Không nhận ra được lý do đằng sau thái độ của họ, Freon chỉ biết gãi đầu khó hiểu.
“Không, không có gì. Thực sự đúng là những mạo hiểm giả được thuê bởi Thương hội Azoth hầu hết là những người làng nhàng như cô vừa nói, kể cả tôi.”
Sau khi Galahat nói như vậy, Freon cuối cùng cũng hiểu tại sao Murt trông rất tức giận. Cô ấy nhìn sang hướng khác trong khi gãi má và cười đánh trống lảng.
(Cô ấy đang làm gì vậy.)
Rei thở dài trong tâm trí khi cậu chứng kiến cuộc chuyện phiếm của họ, và rồi thong thả quan sát xung quanh trong khi gác cây lưỡi hái quá khổ lên vai. Tenda, người đầu tiên xung phong giờ đang nằm bất tỉnh với xương sườn bị gãy và chung số phận với nhóm Sói Đồng Tuyết. Và còn…
“A-ah...!”
“...”
Rei hướng tầm nhìn về phía nữ pháp sư trung niên và cung thủ vẫn còn bị ghim chặt xuống đất bởi Set, những người duy nhất vẫn còn ý thức bên phe địch.
Và sau khi gặp ánh mắt của cậu ta, nữ pháp sư hoàn toàn sợ hãi và chỉ biết quơ chân quơ tay loạn xạ ngậu lên, run rẩy lùi về phía sau, cứ như đôi chân đã quên cách đứng dậy.
(...Trông có vẻ không ổn. Cô ta đang ở trong tình trạng không thể nói chuyện.)
Rei nhủ thầm, nhưng cũng chẳng trách được. Mặc dù cậu vẫn chưa hoàn toàn làm chủ được do vài vấn đề, sức mạnh ma thuật của Rei là rất lớn, đến mức mà có thể tự hào về cả số lượng và mật độ vượt qua cả Zepairu, người được mệnh danh là Ma Nhân. Vì lý do đó, những người có khả năng cảm nhận sức mạnh ma thuật hoặc những người có thể nhìn thấy rõ nó như Runo, đã nhiều lần sợ hãi bởi lượng sức mạnh ma thuật mà Rei nắm giữ. Và điều đó cũng tương tự với nữ pháp sư mà Rei đang đối mặt bây giờ, người đang cuống cuồng trốn thoát. Nhưng không may là cô đã có hành động thù địch với Rei. Chỉ cần tưởng tưởng xem hậu quả của việc bị tấn công bằng loại ma thuật được tạo ra bởi thứ sức mạnh điên rồ kia... cô, người thấy rõ sự khác biệt giữa khả năng của họ với tư cách của một pháp sư, khiến tinh thần chiến đấu của cô ta tan biến hoàn toàn.
“...Anh thấy đấy. Cô ta bị vậy nên tôi không thẩm vấn gì được. Đành nhờ anh vậy ha.”
Rei hướng ánh mắt về phía cung thủ bị đè chặt dưới bàn chân phải của Set.
Tuy nhiên, tên cung thủ đó chỉ đơn giản lườm Rei bằng ánh mắt sắc bén mà không thốt ra một từ nào.
“Ha! Bọn này đã đánh bại mấy người, những thành phần được cho là át chủ bài của Thương hội Azoth đấy. Không còn cơ hội ngoắc ngoải nữa đâu, hiểu chửa? Cho nên là, anh giai tốt hơn hết là nên biết hợp tác chút đi.”
“...”
“Lực lượng các người còn bao nhiêu? Bolton có còn kế hoạch nào nữa không? Người của Thương hội Azoth đã nhúng tay vào chuyện này được bao lâu?”
“...”
Câu hỏi liên tiếp được đặt ra. Nhưng đáp lại cậu chỉ là sự im lặng tuyệt đối.
“...Tôi không thích mấy việc kiểu này, nhưng chẳng còn cách nào khác. Set!”
“Gururu!”
Với một tiếng kêu nhỏ đáp lại mệnh lệnh của Rei, Set dồn thêm lực ấn lên bàn chân phải.
“!?”
Tên cung thủ cảm thấy xương sống của mình phát ra những âm thanh ọp ẹp theo mỗi lực ấn xuống lưng, nhưng vẫn không có một từ nào lọt khỏi miệng của hắn. Thay vào đó, hắn ta thậm chí còn không kêu đau lấy một tiếng.
“Rei, vô ích thôi. Đôi mắt kiên định của anh chàng này nói rằng anh ta tự hào về công việc của mình. Anh ta sẽ không làm bất cứ điều gì có thể khiến chủ nhân của mình gặp bất lợi dễ dàng như vậy.”
Freon lẩm bẩm với một tiếng thở dài trong khi nhìn vào cuộc trao đổi một chiều giữa Rei và tên cung thủ kín miệng.
Nghe vậy, Rei nhìn về phía Brazos và Galahat, nhưng họ cũng lặng lẽ lắc đầu, ngụ ý rằng việc moi thông tin từ anh ta là không thể.
“Thứ hạng càng cao, những người như thế càng nhiều, hử?”
Bình luận điều đó, cậu bất giác đánh mắt về phía Tenda đang nằm xa xa kia.
(Còn cả những kẻ cuồng chiến đấu như anh chàng đó nữa. Mặc dù mình đã nói là 'những người như thế', nhưng đúng là không hoàn toàn theo nghĩa tốt như cung thủ kia. Nếu phải nói chính xác hơn thì mình đoán là, sự xuống cấp trong nhận thức?)
Đảo mắt khỏi Tenda, cậu nhìn về phía Galahat.
“Vậy, chúng ta nên làm gì với hắn? Vì hắn ta không chịu hợp tác, tôi không muốn bỏ mặc hắn ở đây và rồi bị đánh lén đâu.”
“Phải... Thế thì, tôi sẽ hỏi một lần nữa. Anh không có ý định hợp tác với tôi, phải không?”
Cung thủ cũng đáp lại bằng sự im lặng cho câu hỏi của Galahat.
Hai người đối mắt với nhau một hồi lâu. Cuối cùng, Galahat bèn thở dài và lên tiếng.
“Rei, xin hãy đánh ngất anh ta. Khi tôi tiếp quản Thương hội Azoth, đây sẽ là người mà tôi có thể tin tưởng. Tôi không muốn làm xấu mối quan hệ đôi bên ở đây, vào lúc này.”
“Hiểu rồi”
Thở dài, Rei dùng bàn tay chặt vào gáy, khiến hắn gục ngay tức khắc.
“Như thế này, có vẻ như các mạo hiểm giả phía anh trai tôi hầu như đã bị vô hiệu hóa. Có thể có một số còn lại, nhưng chắc không nhiều đâu.”
Gật đầu trước những lời của Galahat, Rei và những người khác rời khỏi phòng khiêu vũ để tiến về phía văn phòng, nơi Bolton hẳn là đang chờ đợi.
“Anh trai, đã đến lúc chúng ta chấm dứt sự lố bịch này.”
Galahat thì thầm trước khi ông nối bước theo Rei và những người khác. Lạ lùng thay những từ ngữ ấy lại chắc nịch, vang vọng, và rồi đọng lại sau cánh cửa căn phòng rộng lớn, nơi không ai có thể nghe thấy được nữa.