Dịch giả: Siefen
______________________________________________________________________________
Cuộc chiến xảy ra gần chuồng ngựa phía sau nhà trọ Lúa Hoàng Hôn. Mà nó còn chẳng đáng được coi là một cuộc chiến đúng nghĩa nữa. Trong lúc Rei đang băn khoăn không biết nên làm gì với cơ thể bốn tên mạo hiểm giả bất tỉnh, thì Vettman, người đứng đầu thương đoàn vũ trang hiện đang trọ tại Lúa Hoàng Hôn, xuất hiện.
“Đúng là tôi có gây ra chút tiếng ồn, nhưng mà,… Tôi không nghĩ là nó lớn đến mức thế.”
Mặc dù Rei không trong tư thế sẵn sàng vung Lưỡi Hái nữa, ánh mắt cậu vẫn cảnh giác theo một cách nào đó.
“À thì, người trong đoàn của tôi có các kĩ năng rất phong phú. Với lại, tôi đã nghe về tình huống của cậu. Sẽ không phiền néu chúng tôi giúp một tay chứ? Tất nhiên, ý tôi không phải là sẽ tham gia chiến đấu đâu.”
“Mục đích của anh là gì?”
“Tôi không có mục đích cụ thể gì cả. Nhưng, nhờ vậy tôi có thể kết giao với một mạo hiểm giả nổi tiếng. Tôi nghĩ tốt hơn là nên giữ vững mối quan hệ của chúng tôi. ……Tóm lại là, một cuộc đầu tư đấy.”
“Nổi tiếng? Ờm…”
Rei liếc về phía Brazos và Freon trong chốc lát.
Trong trường hợp này, cậu không hề mảy may cân nhắc gì về Murt, người trông thoáng có chút thất vọng. Nhưng như dự đoán, Murt chẳng buồn ho he kiến nghị gì cả.
“Không không, không phải hai người đó, mạo hiểm giả nổi tiếng mà tôi đang nói đến là cậu cơ, Rei. Hai người họ chắc chắn là những mạo hiểm giả kì cựu và kinh nghiệm đầy mình. Tuy nhiên, theo như tôi nhận thấy, cậu là người tài năng nhất đấy, cậu Rei.”
Với một nụ cười, Vettman hướng thẳng cái nhìn sắc lẹm vào Rei. Cậu thoáng rùng mình.
“Kể cả thế, tôi vẫn chỉ là một mạo hiểm giả hạng D. Mới chưa đầy một năm kể từ khi tôi được thăng cấp nữa.”
“Mặc dù thứ hạng là thước đo kĩ năng của một mạo hiểm giả, nhưng tôi đánh giá rằng, nó không phải là một cách thức công bằng tuyệt đối. Thì, tôi luôn nhận thức được sẽ có những thiểu số khác biệt trên thế giới này. Và ngay từ đầu, sẽ thật là kỳ cục khi cho rằng một người với một con điểu sư được thuần hóa lại không có kĩ năng.”
Trong một chốc, Vettman liếc qua Set, con vật đang lặng lẽ đứng cạnh Rei. Đáng chú ý là anh ta có thể giữ bình tĩnh khi nhìn thẳng vào một con điểu sư như thế. Thực ra, cả những người đi cùng Vettman đều rất bình thản khi họ nhìn nó.
Thấy vậy, Freon và Brazos im lặng nhìn cuộc nói chuyện ngắn ngủi đó rồi trao đổi bằng ánh mắt với nhau.
Rằng, liệu người đang đứng trước mặt họ đây có đáng tin cậy hay không.
Sau khi đi đến kết luận, Brazos lên tiếng.
“Rei, đúng là họ không thể tham chiến cùng chúng ta, nhưng còn việc hợp tác với họ tại đây thì sao? Để nói về Vettman, anh ấy đã gây dựng một thương đoàn uy tín nổi tiếng. Tôi không nghĩ là anh ta sẽ cố lừa dối chúng ta khoản này đâu.”
Họ đã phát triển một thương đoàn vũ trang nổi tiếng, một thương đoàn đã từng chu du khắp từ những nơi tương đối an toàn như Hoàng Đô đến những nơi bất ổn ở biên giới. Như cái tên gọi “vũ trang”, họ không thuê hộ tống và duy trì kinh doanh như vậy mười năm rồi. Kết quả là, cái tên Vettman trở nên nổi tiếng với giới mạo hiểm giả. Đặc biệt là ở thành trấn tiền tuyến Gilm, những mạo hiểm giả và thương nhân chưa bao giờ nghe danh anh ta hầu hết là các tay mơ……hoặc như Rei, người thiếu thốn kiến thức chung trầm trọng.
Dù sao đi nữa, Rei nhìn lại bốn tên mạo hiểm giả nằm trên đất sau khi nghe đề xuất của Brazos.
“Nếu là như vậy, nhờ anh để mắt đến bốn tên này giúp nhé? Chúng ta không thể giết chúng vì rất nhiều lý do phức tạp và nếu cứ để như vậy, chúng sẽ chuồn về phe địch.”
“……”
Nhắm mắt lại vài giây đắn đo, cuối cùng anh ta cũng mở mắt ra và gật đầu.
“Tôi hiểu rồi. Như vậy là đủ nằm trong khả năng của tôi. Vậy thì, chúng tôi sẽ trông chừng bọn chúng trong phòng. Sẽ mất bao lâu?”
“Đúng rồi……tôi nghĩ là sẽ đến tầm sáng mai, nếu muộn hơn, chúng tôi sẽ gửi người về thông báo. Vậy ổn chứ?”
“A, à. Tôi nghĩ là chúng tôi sẽ xoay sở được bằng cách nào đó nếu mọi chuyện kết thúc quá muộn vào sáng mai.”
Nhìn Murt đang đơ mặt vì hoảng sợ, Vettman mỉm cười thân thiện.
“Là thế đó. Nếu có thể, chúng tôi sẽ vui lòng liên hệ với Thương Hội Azoth, vì họ là đầu nguồn thị trường vũ khí ở Gilm. Dù sao thì, công việc làm ăn của chúng tôi ở đây đang gặp khá nhiều cản trở một thời gian rồi……mà thôi, chả có ích gì để kể cho cậu nghe chuyện đó hết.”
Nhìn nụ cười chua chát của Vettman, Rei thấy hài lòng với sự giúp đỡ của họ.
Lại nhắc đến tính cách của Bolton, hắn ta sẽ không bao giờ giao dịch công bằng ngay từ đầu. Để trục lợi từ điểm yếu của đối thủ, quá dễ đoán rằng hắn sẽ tìm cách bào giảm sức nặng kí của Vettman. Thay vì muốn trả đũa, Vettman chỉ muốn giao kèo một hợp đồng lợi cả đôi bên, chứ không phải ăn đứt từ một phía. Đó là những gì Rei suy đoán.
“Ừ, tôi hiểu là anh muốn hợp tác làm ăn. Tuy nhiên, kể cả anh có giúp chúng tôi lúc này, tôi không thể bảo đảm rằng chúng tôi sẽ có thể giúp tạo điều kiện kinh doanh cho anh, anh chắc chứ?”
“Vâng, vâng. Tất nhiên rồi. Tôi không đòi hòi đối đãi đặc biệt đâu. Những gì tôi kỳ vọng là một cuộc hợp tác công bằng.”
“……”
Rei nhìn về phía Murt như đang hỏi.
“…..Ể? Tại sao lại là tôi?”
“Không, trong số những người được thuê bởi Thương Hội Azoth, anh mới là người duy nhất có thể được coi là cấp dưới của Galahat. Ngay từ đầu, tôi bị đe dọa từ Bolton còn Brazos và Freon thì hoàn toàn không liên can.”
Murt bối rối nhưng vẫn bình tĩnh hiểu được những gì Rei nói.
“Nghĩ lại thì, cũng đúng. Hẳn là, vị trí của tôi chính xác là như thế. ……A. anh Vettman. Tôi đã nghe rất nhiều về anh. Rằng là, anh đã nhận ra chính sách thí mạng những người sống nơi tiền tuyến và nhiều việc khác nữa của Bolton là hành động không thể dung thứ. Chắc chắn, nếu ngài Galahat trở thành chủ tịch của Thương Hội Azoth, tôi không nghĩ là ngài ấy sẽ cố ép buộc anh làm điều gì quá đáng, nhưng tôi không thể hứa được. Sau cùng thì, ngài Galahat không có vốn kiến thức quản lý công ty. Về cơ bản, theo tái tổ chức cơ cấu công ty, các quyết định sẽ được đưa ra bởi sự hợp tác giữa ngài Galahat và các quản lý thương hội. Vậy, tất cả những gì tôi có thể làm là báo cáo cho Galahat rằng các anh đã giúp chúng tôi……như vậy ổn không?”
“Vâng, tất nhiên. Hơn cả thế, tôi không muốn bắt anh phải trả ơn huệ cho chúng tôi. Làm những việc như thế là đi ngược lại đạo đức kinh doanh của chúng tôi.”
“Vậy thì……Tôi sẽ giao lại tất cả cho anh.”
Murt cúi nhẹ đầu về phía Vettman. Mặc cho có thoáng chốc ngạc nhiên với hành động của Murt, Vettman vỗ vai anh với một nụ cười.
“Cứ để đó cho chúng tôi. Vậy, mọi người cứ thoải mái oanh toạc đi. ……Tuy nhiên, làm ơn hãy bảo đảm rằng mọi người đây không bị đánh bại. Cho dù chỉ một chút, nhưng chúng tôi đã giúp đỡ. Nếu để phe kia thắng, mục đích hợp tác của chúng tôi sẽ càng trở nên khó hơn bao giờ hết.”
“……Vậy thì, liệu anh có thể ngoài việc trông chừng chúng còn sử dụng tối đã sức mạnh không? Cho đến khi mấy kẻ đó hiểu ra tình hình, chẳng phải tên tuổi thương đoàn của anh sẽ tăng sức ảnh hưởng sao? Cụ thể thì, tôi nghĩ như vậy còn giúp các anh nhận được hậu đãi về tương lai lâu dài nữa.”
Đáp lại thắc mắc hiển nhiên của Rei, Vettman lắc đầu cười gượng gạo.
“Không may thay, chúng tôi không thể làm vậy. Chúng tôi là thương nhân, không phải lính đánh thuê. Kể cả có là thương nhân vũ trang, thì cũng chỉ là tự vệ. Chúng tôi không phải là lính đánh thuê đem rao bán sức mạnh của mình như một món hàng. Mặc dù cậu có thể cho rằng chúng tôi vô tâm, nhưng đây là lời tuyên thệ của chúng tôi, hoặc cũng có thể nói, luật lệ, đối với những thương nhân. Bất kể chúng tôi có bị tấn công hay không, tôi không thể phá luật với tư cách là một thương đoàn trưởng.”
Ngay lúc này, trước mặt Rei là một người đàn ông kiên định không bao giờ từ bỏ con đường mình đã chọn. Rei nhận ra điều đó và cúi đầu.
“Tôi hiểu rồi, thật lòng xin lỗi. Dường như tôi đã đưa ra cho anh một yêu cầu vô lý mà không màng đến cách làm việc của anh.”
“Không sao, đừng bận tâm. Từ quan điểm nhìn của người khác, chúng tôi như những kẻ ngốc vậy. Thực chất, có những đoàn vừa là thương nhân cũng vừa là lính đánh thuê. ……Cho nên, cứ để bốn tên này cho chúng tôi lo và hành động càng nhanh càng tốt. ……Chúng tôi sẽ trông chừng cẩn thận.”
Với những lời cuối, Vettman ra hiệu với đồng đội đằng sau, người gật đầu nhận lệnh trước khi bắt đầu mang bốn tên kia vào trong nhà trọ. Sau khi nhìn họ rời đi, Rei, Set và hai người còn lại quay về phía Murt.
“…….Nào, đi thôi.”
Nghe theo Murt, cả nhóm liền rời Lúa Hoàng Hôn.
.
“Trời tối lắm rồi.”
Freon lẩm bẩm trong khi cùng mọi người hướng về khu ổ chuột.
Đi theo Murt dẫn đường, họ tiến về vị trí ẩn náu của Galahat. Vô số hàng tiệm, quán rượu và những nơi giải trí ban đêm có tiếng nối tiếp nhau dọc hai bên đường. Bình thường thì, người dân sống quanh đây chẳng khá giả gì mấy, giờ này nhà nào cũng tối om hết cả; chỉ còn ánh trăng huyền ảo soi rọi màn đêm thu lành lạnh.
(……Cho dù là ở thế giới khác, mặt trăng cũng y hệt.)
Rei vô thức ngước nhìn vầng trăng tròn vành vạnh và tự nhủ. Đáng lẽ phải như trong mấy câu chuyện giả tưởng, mặt trăng ở thế giới khác sẽ có hai hoặc ba cái cùng một lúc……hoặc có khi mang màu xanh hay tím. Tuy nhiên, ở đây lại chẳng có sự khác biệt nào so với mặt trăng mà Rei biết từ Trái Đất. Không, trái lại, có rất nhiều điểm khác biệt theo góc nhìn chuyên môn, nhưng Rei chỉ là một học sinh cao trung sống ở nông thôn và chẳng thể thấy điều gì khác biệt cả.
“Chết tiệt, nếu có thể thì tôi đã chạy rồi.”
Murt tặc lưỡi rủa thầm.
“Nói năng linh tinh! Ngay từ đầu, cậu là một trong số ít người biết được nơi ẩn náu của anh ta. Cậu muốn dẫn mọi người theo bằng cách chạy bán sống bán chết à? Với sức lực của cậu, cậu sẽ chẳng trụ lại được một tên mạo hiểm giả quèn từ Thương Hội Azoth.”
“Hừ…..!”
Murt như bị giội một gáo nước lạnh bởi những câu trách móc của Brazos.
Tất nhiên, Murt chỉ là một mạo hiểm giả hạng D. Theo đó, sức mạnh của anh tốt hơn mặt bằng chung và hơn cả là, anh được huấn luyện bởi Galahat và không tin rằng mình sẽ thua một thằng hạng D nào khác.
(Nếu có một hạng D ngoại lệ nào khác, thì đây.)
Hình ảnh của Rei, cậu nhóc đang đi theo đằng sau, lập tức hiện lên trong tâm trí anh.
Rei cũng là một mạo hiểm giả hạng D. Nhưng đồng thời cũng là con quái vật tăng hạng nhanh chóng mặt kể từ khi cậu xuất hiện ở thành phố Gilm. Sức mạnh của cậu không thể nào ở hạng D. Sau cùng thì, khi Rei nhìn Bolton với đôi mắt hừng hực sát khí, Murt đã không thể đứng nổi và hoàn toàn câm nín suốt lúc đó.
(……Khoan. Mặc dù sát ý của cậu ta không hướng vào mình, nhưng luồng khí khát máu ấy cũng đủ làm mình lạnh gáy. Nhưng mà, Bolton lại có thể đối mặt trực tiếp……và cho dù hắn cũng chẳng khá khẩm gì hơn, thế thì chẳng phải là Bolton dũng cảm hơn mình để mà mở miệng ra nói à?)
Suy nghĩ đến đó, anh lắc đầu rùng mình.
“Đúng là ngài Galahat là mạo hiểm giả hạng B duy nhất được thuê bởi Thương Hội Azoth. Tuy nhiên, cùng với đó cũng còn cả đống mạo hiểm giả hạng C và D nữa. Nếu là tôi, sẽ là tự bóp nếu cứ thế đối đầu trực diện.”
Về điều này, Murt hoài nghi, liệu anh thực sự kém hơn Bolton ở khoản dũng cảm à?
Anh liền lắc đầu rũ bỏ suy nghĩ đó.
Đồng tình với nhận định của Murt, Brazos gật đầu trong khi theo sau anh trong đêm tối.
“Vậy là cậu hiểu đấy. ……Bỏ chuyện đó qua một bên, chúng ta đã tẩn nhừ đòn gần mười tên mạo hiểm giả từ Thương Hội Azoth, nhưng kiểu gì cũng còn lại cỡ ba mươi tên nữa. Cậu có nắm được sức mạnh hay thứ hạng đặc biệt gì từ đám còn lại đó không?”
“Tôi không biết chính xác, nhưng tôi có thể đưa ra dự đoán sơ bộ. Có một số ít ở hạng C, và hạng D cũng không nhiều lắm. Chủ yếu là hạng E và F. Nếu một cuộc đổ bộ diễn ra, thì mấy người chắc chắn sẽ không thấy bất kì hạng G hay H nào.”
Murt giải thích trong khi đi dọc trên con đường tắm đẫm ánh trăng đêm. Nghe vậy, Freon thắc mắc.
“Sao lại thế? Cái bọn có cùng kỹ năng với đám đã bị bón hành bởi Set bên ngoài tiệm rèn của Pamidor, và đám đã tấn công Set ở Lúa Hoàng Hôn được thuê môi giới?”
“A, cái đó không thể đâu. Cùng lắm thì chỉ là vài tên cướp thôi.”
“Gururu~?”
Set không biết tại sao tên mình được nhắc tới, nó ngóc đầu lên với một tiếng hỏi trong khi theo sát mọi người.
Đáng nói là, như mong đợi ở một con điểu sư, nó có một tầm nhìn ban đêm đáng kinh ngạc, và không hề có chút do dự nào trên mỗi bước chân của Set đương lúc đêm tối thế này.
“Đừng bận tâm, nhóc làm tốt lắm!”
Freon nhẹ nhàng vuốt ve đầu Set.
“Guru~”
Nhìn Set kêu lên vui vẻ, Murt cảm thấy bao nỗi lo lắng vô cớ bỗng chốc liền tiêu tan hết.
Cả đội cứ thế đi qua màn đêm, và cuối cùng, một túp lều (lý tưởng :v) quen thuộc hiện ra trong tầm mắt của Murt. Thoạt nhìn, nó trông khá là cũ và dường như chẳng thể nào có người ở được. Tuy nhiên, thiết kế bên trong được tính toán kĩ lưỡng và cả công trình được che phủ bởi cái vẻ ngoại trông thật thậm tệ.
“……Đây rồi…”
Đó, là nơi mà Galahat đang ẩn mình.