Translator: Drake
_____________________
Thud Thud.
Vua Minotaur, vừa rời khỏi lãnh thổ của Hắc Nhân Ngưu liền bắt đầu chạy vội đi xung quanh. Là con boss của tầng thứ 99, hắn không thể rời khỏi trạm trung chuyển quá 1 giờ mỗi tháng.
Hộc…
“Đây là nơi mùi của thằng 1003 (Woo Cheon-sam) phát ra.”
Hắn chạy theo mùi của đứa đệ nhà mình với tốc độ như tên bắn.
Vừa chạy vừa lần theo mùi hương,
Moo?!
“Gì thế này?! Sao có cả mùi của 1004 (Woo Cheon-sa) ở đây? Lẽ nào…?! Hai đứa nó đi đánh lẻ á? Hai đứa ranh con này!”
Vậy là mọi thứ đã rõ. Lí do mà hai đứa đệ của hắn không trở lại lãnh thổ trong nhiều ngày chính là vì Woo Cheon-sam (Minotaur 1003) đã quyến rũ Woo Cheon-sa (Minotaur 1004) bằng thứ cỏ ngon lành đó.
Giờ thì chẳng còn vị vua đang lo lắng đến phát hoảng cho mấy đứa đệ nhà mình nữa, mà thay vào đó là một con Hắc Nhân Ngưu Vương đang nguyền rủa một cặp đôi.
Moo!!
Hắn gầm lên vì tức giận rồi lại chạy đi như điên theo mùi hương kia.
Đúng lúc đó,
Hộc hộc…
Một mùi hương gì đó lẫn vào trong bầu không khí…
Đây là…?!
Đó là một trong số những mùi cỏ mà hắn đã lệnh cho Minotaur 1003 đi tìm! Và mùi của thằng đệ nhà hắn cũng ở cùng hướng với thứ mùi đó luôn!
“Bắt được rồi! Đám ranh con!”
Vua Nhân Ngưu nhanh chóng chạy theo mùi hương kia, càng lại gần, mùi của thằng đệ với đồ ăn càng trở nên đậm đặc hơn.
Và ngay trước mắt hắn, một cảnh tượng “tươi đẹp” được mở ra. Có một cánh rừng hành lá xuất hiện ngay trên nơi từng là vùng đất hoang. Chắc chắn là hai đứa ranh đó đang ở đây rồi!
Chúng đang vừa ăn cỏ vừa “âu yếm” lẫn nhau kìa!
Tham thì cũng tham vừa thôi chứ!
Ít nhất cũng phải cho ta một ít!
Moo!
Bịch bịch bịch.
Mặc dù có những “con thú lông đỏ” ở ngay bên cạnh ruộng hành lá, nhưng vị vua nào đó giờ chỉ còn nghĩ đến việc trừng phạt cặp đôi Hắc Nhân Ngưu đang hạnh phúc bên nhau nên đã chẳng để ý đến.
Và cảnh tượng mà chúng ta thấy ở đây, chính là một vị vua đã mất hết sạch tôn nghiêm, tỉnh táo mà chạy như điên về núi đồ ăn hành lá.
***********
[Boss tầng thứ 99 – Hắc Nhân Ngưu Vương]
- Vua Minotaur?
Sejun giật mình nhìn con minotaur khổng lồ đang chạy về phía ruộng hành của cậu.
Grào!!!!!
Huyết Đại Hùng mẹ vội vàng đặt con nó xuống với Sejun rồi chạy đi chặn đường vua Minotaur.
Mặc dù vị vua của tộc Hắc Nhân Ngưu có thể là thực thể mạnh nhất tại tầng 99 này, nhưng đã hứa thì không thể nuốt lời được. Thế nên gấu mẹ đang mạo hiểm tính mạng của mình vì nó đã hứa rằng sẽ bảo vệ nơi này.
Và rồi,
Loạt xoạt, loạt xoạt
Hắc Nhân Ngưu Vương đang điên cuồng tìm kiếm trong ruộng hành như thể hắn chẳng có hứng thú gì với nó.
Nhưng khi hắn chẳng tìm được thứ gì.
Măm măm măm
Hắn bắt đầu nhai mấy lá hành mà chẳng thèm cắt xuống.
Măm măm măm
Mùi hương ngon lành của cỏ lấp đầy miệng của hắn, cảm giác vừa mềm vừa dai của cỏ thật tuyệt vời.
Moo~
Vị vua nào đó vui quá đến mức hắn chẳng thể kiểm soát nổi sự phấn kích của mình mà gầm lên đầy sung sướng. Và rồi hắn ngồi phịch xuống đất, nhổ thẳng cả lá cả rễ của mấy cây hành rồi ăn chúng.
Măm măm măm
Chỉ trong thoáng chốc, khoảng một phần tư ruộng hành biến mất vào trong cái bụng của hắn.
- Chuyện gì vậy?
Grào?
Grr?
Píp?
Bbang?
Sejun cùng đám thú nhìn về phía vua Minotaur bằng con mắt không hiểu nổi chuyện quái gì đang xảy ra. Nỗi sợ của họ đối với con quái vật kia hoàn toàn biến mất. Mà thay vào đó trong mắt họ thì hiện giờ…
Chỉ là một con bò thôi mà…
Chỉ là một con bò khổng lồ… cực kì thích hành lá mà thôi…
Và một lúc sau,
Vua Minotaur như đang hối tiếc vì hắn không thể ăn được nhiều hơn rồi đứng dậy khỏi chỗ của mình, nắm lấy một đống hành lá rồi chạy về phía trạm trung chuyển.
- Đó là con boss của tầng 99 à?
Sejun chán nản nhìn theo thằng vua nào đó vừa ăn hết một phần bốn ruộng hành của cậu rồi chạy đi. Đáng lẽ cậu phải nghĩ đến việc ra chỗ trạm trung chuyển sớm hơn chứ!
- Mình phải đi đòi lại cả vốn lẫn lãi mới được.
Nhưng hiện tại thì chẳng cần phải tự trách bản thân thế làm gì nữa cả. Vì vị Nhân Ngưu Vương kia đã phạm phải sai lầm lớn rồi. Hắn ta dám phá hủy ruộng hành của cậu, thậm chí còn ăn mà không trả tiền!
- Tên đó dám làm loạn ruộng của mình lên, thậm chí còn dám ăn rồi chạy nữa chứ?!
Khi trước, lúc cậu nói chuyện với Minotaur 1003, cậu cũng nhận ra rằng tộc Hắc Nhân Ngưu rất coi trọng danh dự của một chiến binh. Vậy nên chẳng nghi ngờ gì mà chắc chắn là Hắc Nhân Ngưu Vương cũng sẽ như vậy. Hoặc còn hơn thế, vì đó là người đứng đầu của cả một bộ tộc, vậy nên chắc chắn vua Minotaur coi trọng danh dự hơn tất cả những người khác.
Sejun bắt đầu thầm tính trong đầu với nụ cười nham hiểm hiện lên môi. Như có cái bóng đèn lóe sáng lên trên đầu cậu, một ý tưởng tuyệt vời để lật ngược thế cờ.
Vốn là cậu muốn chạy ngay đến trạm trung chuyển để “nói chuyện” với vua minotaur, nhưng sau cùng cậu vẫn quyết định chờ Theo vẫn hơn, không có phiên dịch thì làm sao mà đàm phán cho được?
Ừm thì đúng là Aileen cũng có thể làm phiên dịch được, nhưng cậu vẫn cứ hơi lo vì dạo này thấy cổ cứ chốc chốc lại ngủ gật. Thôi thì cẩn tắc vô ưu, chờ Theo về rồi tính.
Sejun bắt đầu dọn dẹp lại ruộng hành mà như vừa mới bị cơn bão đen hình bò nào đó lướt ngang qua phá hủy. Mặc dù rõ ràng đây là việc phiền chết đi được cơ mà trên mặt cậu chàng lại chẳng thấy phiền gì cả.
- Hehehe…
Mà ngược lại, có thể nói là tâm trạng cậu đang khá tốt đấy chứ? Vừa ngân nga vừa cười rạng rỡ thế kia cơ mà?
- Mình nên bảo hắn ta cho mình sử dụng trạm trung chuyển nhỉ? Hehehe. Và rồi…
Cậu vừa nghĩ xem liệu mình có thể bắt ông vua nào đó làm cho mình, vừa làm việc không ngơi tay.
*************
Một ngày sau hôm vua Minotaur làm loạn ở ruộng hành của cậu.
Buối sáng, Sejun nhanh chóng thu hoạch cà chua bi rồi dọn dẹp lại ruộng hành mà hôm qua vẫn chưa làm xong. Cậu cũng bắt đầu cắt hành lá.
Xoẹt xoẹt xoẹt
Nhiệm vụ cắt hành cũng kết thúc nhanh chóng. Nhờ có Nhân Ngưu Vương hôm qua đã ăn hết hơn một phần tư ruộng hành nên cậu cũng bớt đi chút việc.
- Thất vọng ghê~
Khẽ lẩm bẩm, Sejun ngồi xuống sau khi hoàn thành hết công việc buổi sáng và cắt hành lá.
Grrr!
Gấu con sau khi giúp cậu chất hành lá lên thành các núi thì đem đến một bình mật ong đưa cho cậu. Bé muốn mật ong!
- Được rồi.
Cậu mở nắp bình,
Pop.
Gấu con vội vàng chìa tay ra.
Tọc…
Sejun cẩn thận đổ một miệng bình lên chân nó.
Liếm liếm liếm
Khi Sejun đang nghỉ ngơi, nhìn bé gấu con vui vẻ liếm lấy liếm để món mật ong ưa thích của thằng bé.
[Vụ Mùa Bội Thu Lv.1 đã được kích hoạt]
[Vụ Mùa Bội Thu gây ảnh hưởng lên 70 mét vuông ruộng hành lá]
[Sản lượng thu hoạch sẽ tăng 50% trong tuần kế tiếp]
- Ruộng hành á?!
Thump-thump.
Âm thanh của sự sống đâm chồi nảy lộc vang lên, chạm đến bên tai cậu.
- Huh?!
Sejun vội vàng nhìn về phía ruộng hành lá. Những cây hành vừa mới được cắt giờ đang lớn trở lại với tốc độ mắt thường có thể quan sát.
Cậu xin phép rút lại mấy lời hối hận vừa rồi. Giờ thì một ngày có thể thu hoạch được khoảng 3 lần hành lá rồi.
Và…
Keku-ee!
Gấu con – hành lớn lên thì sẽ phải làm việc, mà làm việc thì sẽ nhận được thêm mật ong – giơ chân lên hoan hô đầy vui sướng. Tuyệt vời!!!
****************
Tầng thứ 75 của tòa tháp.
Theo đã đến khu vực mua sắm cùng hai “vệ sĩ”, hiện tại cậu nhóc đang trên đường đến cửa hàng tạp hóa để mua mấy lọ thủy tinh mà Sejun yêu cầu. Đường hôm nay đông quá, đâu đâu cũng thấy toàn thương nhân với thương nhân.
- Phải cẩn thận tránh họ ra mới được, meow/
Theo đang nghĩ mình nên cẩn thận để không dẫm lên chân người ta. Thì…
Whoosh
Các thương nhân dẹp sang hai bên, tạo thành một đường cho cậu nhóc.
“Gì vậy, meow?”
Theo ngạc nhiên. Cậu nhóc vốn nhỏ, lúc nào cũng phải né chân của người khác ra, cẩn thận để tránh bị dẫm lên hoặc mình dẫm lên người ta… vậy mà hôm nay, vì lí do nào đó mà những thương nhân cao ráo lại đi chủ động nhường đường cho cậu.
“Hehehe. Hẳn là bọn họ nhận ra mình là một thương nhân lưu động trung cấp rồi, meow.”
Ưỡn ngực ngẩng cao đầu, Theo tự tin đi vào cửa hàng tạp hóa cùng với các minotaur.
Và khi cậu nhóc vừa tiến vào bên trong cửa hàng,
- Cậu thấy không hả?!
- Ừm… Tôi có đang mơ không vậy? Wow! Các Hắc Nhân Ngưu đang ở đây sao?
- Nhưng tại sao họ lại đến khu vực mua bán này? Theo như tôi biết thì đến giờ không có hắc nhân ngưu nào làm thương nhân lưu động cả.
- Hay là họ làm lính đánh thuê tự do?
- Wow, thật á? Một thương nhân lưu động đi thuê Hắc Nhân Ngưu làm người hộ tống cho mình. Ước gì tôi được nhìn thấy họ một lần.
- Phải rồi. Tôi cũng muốn biết người nào mà can đảm được đến thế…
Không một thương nhân nào biết rằng người thuê các Hắc Nhân Ngưu kia vừa mới đi ngang qua họ…
Bên trong cửa hàng tạp hóa,
Thud.
Theo đặt 20 lọ thủy tinh lên quầy.
Huff. Huff
Woo Cheon-sam (Minotaur 1003) và Woo Cheon-sa (Minotaur 1004) đang đứng đằng sau Theo, vác trên vai 3 con sói, từ trên cao nhìn xuống người chủ quầy.
- Giá bao nhiêu vậy, meow?
- Uh… uh… một bình là 0.15 đồng, vậy tổng là 3 đồng.
Người chủ quầy run rẩy đáp
- Giảm giá cho tui đi, meow!
Theo bắt đầu trả giá
- Vậy thì… tôi sẽ để cho cậu 1.5 đồng.
“Gì vậy, meow?”
Cậu nhóc thoáng khựng lại một chút, cậu không nghĩ là ông chủ lại giảm tận 50% như thế.
“Hehehe… Ông ta đang cố tạo ấn tượng tốt với một thương nhân lưu động cấp trung như mình ấy mà, meow”
Mặc dù giá cả đã giảm xuống một nửa như vậy nhưng Theo vẫn cần trả giá thêm 2 lần nữa như Sejun đã hướng dẫn.
- Giảm giá cho tui nữa đi, meow!
- Nữa á?!
Nghe thế, chủ tiệm kêu lên như sắp khóc.
- Không thì…
- Không… không! Tôi sẽ để cho cạu 0.5 đồng tháp!
Ông chủ hét lên với gương mặt trắng bệch. Một cái lọ kia đã là 0.1 đồng rồi, ông đang phải bán lỗ đây này! Cơ mà… như thế còn hơn biến thành mấy cái xác trên vai lũ Hắc Nhân Ngưu kia!!!
“Gì vậy, meow? Mình đang định nói là mình rời đi cơ mà…”
Cậu nhóc cảm thấy có gì đó sai sai nhưng rốt cuộc vẫn trả giá thêm lần nữa.
- Giảm giá thêm chút nữa đi, meow!
- Tôi đúng là có mắt không tròng mà, thật ngu xuẩn làm sao… Hãy cứ lấy hết đi, xin hãy tha cho tôi!
Ông chủ quỳ xuống sàn cầu xin.
- Uh…? Cảm ơn, meow.
Theo khó hiểu nhìn ông chủ, cất 20 lọ kia vào túi rồi rời khỏi cửa hàng tạp hóa.
- Quả nhiên lời Park Sejun nói lúc nào cũng đúng mà, meow!
Một lần nữa, cậu nhóc lại nhận ra được sự vĩ đại của Sejun.
Và khi cậu cố trả giá ba lần tại tiệm rèn,
- Xin hãy cứ lấy đi ạ, làm ơn…
- Cảm ơn, meow!
Bọn họ còn để cậu nhóc quay số trúng thưởng ở quầy miễn phí.
Cơ mà…
- Chẳng có gì bắt mắt cả, meow.
Cơ mà vì dù gì cũng là miễn phí nên cậu chọn bừa một cái cho xong.
- Đi thôi, meow!
Sau khi đã hoàn thành hết nhiệm vụ, Theo cùng hai con minotaur đi theo thương nhân lộ lên tầng 99.
Sau phi vụ mua bán “kinh hoàng” vừa rồi, tin đồn lan ra khắp chốn rằng một Minotaur đen đã đe dọa một thương miêu, thiết lập hợp đồng lính đánh thuê và gây hỗn loạn trật tự, khiến điều kiện để thuê một Hắc Nhân Ngưu làm lính đánh thuê càng trở nên nghiêm minh hơn.
****************
Khi Sejun đi xuống động để ăn tối sau khi đã cắt xong 3 lần chỗ ruộng hành có ảnh hưởng bới [Vụ Mùa Bội Thu]
- Huh?!
Cậu không thấy thỏ đen đâu cả. Mà giờ mới để ý, từ trưa tới giờ cậu chưa thấy thằng nhóc đâu rồi.
Píp!
Pee-yah!
Và những cón thỏ trắng khác cũng để ý là không thấy thỏ đen đâu và bắt đầu đi tìm nó.
Đúng lúc ấy,
Splash!
Thỏ đen nổi lên, thở ra một hơi nhẹ nhõm do đã lặn dưới nước.
- Huh?! Rõ ràng mình đã kiểm tra chỗ hồ rồi mà?
Khi Sejun vẫn còn đang thấy khó hiểu,
Pyaang!
Thỏ đen, sau khi đã bình ổn lại nhịp thở, chỉ vào cái hố bên trong hồ. Nhìn kĩ hơn một chút thì sẽ thấy cái hố đó chính xác là đã rộng hơn nhiều so với trước rồi!
Pyaang!
Thỏ đen vờ đập vào tường bằng cái chuôi búa của nó. Cháu đập nó ra đấy!
Sau cái vụ đầu độc hồ nước ấy, khi không có piranha hay tôm càng ở gần hồ là thỏ đen lại chui qua cái lỗ đấy để tìm con mồi.
- Này! Nguy hiểm lắm đấy!
Sejun tức giận. Mặc dù cậu biết là nước hồ đã được pha loãng và tẩy sạch cho hết độc nhưng vẫn còn những con quái vật nguy hiểm ngoài piranha với tôm càng như con lươn điện khổng lồ hôm trước kia kìa!
Nhưng…
Pyaang! Pyaang!
Thỏ đen phản kháng.
Cháu là một chiến binh! Và một chiến binh thì cần phải trở nên mạnh hơn!
Là một chiến binh, nó cảm thấy mình có nghĩa vụ phải bảo vệ Sejun, bảo vệ gia đình nó và cả khu ruộng nữa.
Tuy nhiên…
Nó cũng biết chứ. Nó biết rằng mình là người yếu nhất ở đây. Chỉ mạnh hơn Sejun mà thôi.
Sejun chẳng hề biết rằng cậu đang bị coi là người yếu nhất ở đây.
Vậy nên, khi lũ cá piranha và tôm càng – nguồn cung điểm kinh nghiệm cho mình – biến mất, thỏ đen cảm thấy lo lắng và bắt đầu khám phá bên ngoài cái hồ nước ấy. Hơn nữa việc Sejun nhắc đến có lươn điện khổng lồ bên ngoài hồ nước cũng góp phần vào việc nó đưa ra quyết định này.
- Thỏ đen… mày…
Sejun nhận ra… cậu đã hoàn toàn lờ đi cảm xúc của thỏ đen. Chú mày muốn ăn thịt đến thế à?
Pyaang!
Thỏ đen tưởng Sejun hiểu ý mình liền gật đầu.
Haiz… Râu ông nọ cắm cằm bà kia, ông nói gà bà nói vịt mà.
Ngày thứ 206 sống trong tháp – Mặc dù đã sống chung với ngay gần nửa năm, nhưng thỏ đen với Sejun vẫn chẳng thể “tâm đầu ý hợp” cho được.
********************
Drake: Theo như trans eng thì bản Hàn đều ghi là Minotaur 1003, Minotaur 1004 gì gì đó, ổng chỉ dịch tên ra cho nó hay thôi, từ chap này trở đi là ổng sẽ linh hoạt dùng cả hai kiểu. Đôi lúc sẽ dùng số theo chữ số, đôi lúc sẽ để thuần chữ không luôn. Mình cũng sẽ dịch theo thế nhé.
P/s: Nay sẽ cố thêm chap nữa để bù cho thứ 3 nhé
Drake: Đứa 1004 là con cái nhé, cho nên ông vua ổng mới tưởng vậy. Drake: Chậc… đúng là miếng ăn là miếng nhục mà… Drake: Yeb, chỉ là một con bò thôi, chỉ là một con bò thôi~ Drake: Các bác hiểu ý nghĩa tên chap rồi đấy, ổng ăn rồi chạy à :))))))))) Drake: Chuẩn bị có thêm nô lệ không vui mới lạ :)))))) Drake: Mặc dù tôi cũng là gấu, nhưng nhìn con gấu này tôi thấy sao sao ấy. Thằng nhỏ thực dụng quá… Drake: Tội nghiệp thằng bé… cảm giác tồn tại của bé thấp quá… Drake: Chà… thảm quá… Drake: Ui bé cưng tội nghiệp, lại đây chú thương nào~ Drake: O^O??????????