Translator: Drake
________________________________
Bữa tối của Sejun đành phải hoãn lại vì sự xuất hiện của Theo. Mà nói đúng hơn thì là vì sự xuất hiện của 3 con sói mà cậu nhóc này mang tới.
- Theo, sao cậu lại mang mấy con sói này tới đây?
- Tui muốn bọn họ phải trả giá vì đã đe dọa tính mạng của tui, meow! Nhưng tui lại hông biết mình nên đòi bọn họ bao nhiêu cả, meow (=。ノω\。=)! Chủ tịch Park, ngài quyết định đi, meow!
Theo lôi ra bản hợp đồng đã kí sẵn chưa điền điều kiện gì và đưa nó cho Sejun.
- À, cũng có khó gì đâu?
Sejun hờ hững viết một con số vào trong tờ giấy
- 10 000 Đồng Tháp
- Oh! Mạng sống của tôi đáng giá đến vậy sao?!
Theo bị cảm động trước những lời đó của cậu. Cậu nhóc không thể tin được gằng bản thân mình lại được Sejun đánh giá cao đến vậy.
- Đương nhiên! Cậu là đại diện phụ trách việc phân phối của nông trại chúng ta mà!
“Hehehe. Quả nhiên, Park Sejun không thể làm được gì mà không có mình mà, meow!”
Theo vội vàng bỏ hết đồ trong túi ra bởi vì chỉ còn 1 tháng nữa là hết thời gian đại diện của cậu rồi.
Thud.
Từ trong túi lôi ra có tiền mà cậu kiếm được từ việc buôn bán ở tầng dưới, mấy lọ thủy tinh kiếm được miễn phí và mấy thứ gia vị với cà phê mà cậu nhận được sau khi chụp ảnh với con người kia. Lần này, cậu chụp khá nhiều ảnh nên hiện tại cậu nhóc đoán rằng mình có thể kiếm được khoảng 30 giờ đại diện đây.
- … 2870 đồng tháp?
- Lần này tôi nhận được bao nhiêu giờ đại diện nữa vậy, meow?
Theo hỏi Sejun vẫn đang mải đêm lại doanh thu lần này với giọng điệu đầy chờ mong. Doanh thu lần này khá lớn nên cậu nhóc đang ngóng xem được thêm bao nhiêu nữa đây.
- Từ giờ trở đi sẽ không có thêm giờ đại diện nào cho cậu nữa.
- Ý ngài nà sao hả, meow?!!!! Σ(=°ロ°=)
Cậu nhóc hoảng loạn kêu lên. Cậu sẽ không được thêm giờ đại diện nữa!!!!!
- Ngài đang định bỏ tui đi sao, meow?! Chủ tịch Park, ngài quá đáng lắm, meow! Tui đã làm việc chăm chỉ thế mà, meow!
Hức…(= ; ェ ; =)
Theo khóc nức nở ôm chặt lấy chân Sejun. Cậu dám đá tôi ra sao?! Thế còn đùi của cậu thì sao?! Tôi phải làm gì nếu không có đùi của cậu nữa đây?!!!!
Nếu không có đùi của Park Sejun nữa thì cậu chẳng là gì ngoài một thương miêu lưu động thấp hèn cả!!! Trước mắt cậu nhóc giờ đây chỉ còn là một tương lai đen tối trở thành một thương miêu lưu động đơn mèo độc túi trên con đường kinh thương…
Meow…
Đôi tai mèo của cậu nhóc cụp xuống… trông thật đáng thương…
Tuy nhiên… có vẻ như Theo đang hiểu lầm gì đó rồi.
- Cậu đang nói cái gì vậy hả? Đời nào tôi lại đá một thương miêu lưu động tài giỏi như cậu được chứ, hả Theo? Từ giờ trở đi cậu sẽ tiếp tục là đại diện nên không cần phải thêm giờ gì nữa.
- …!
- Tôi chính thức bổ nhiệm cậu làm đại diện phân phối chính thức của nông trại chúng ta! Đây là tiền hoa hồng của cậu.
Sejun đưa 145 đồng tháp cho cậu nhóc.
- C…Cảm ơn ngài, meow! Từ giờ trở đi tôi sẽ cố gắng làm việc chăm chỉ hơn nữa, meow!
Theo đưa tay quệt nước mắt nước mũi rồi kêu lên.
- Và cũng để chúc mừng việc thăng chức lên thành người đại diện của cậu, tôi sẽ để cậu làm chủ tịch trong 1 ngày.
- Chủ tịch… Chủ tịch Theo?! Nghe tuyệt quá, meow!!!
Mặc dù vừa mới được thăng chức đại diện nhưng thằng nhóc tham lam nào đó cảm thấy thích thú với cái danh chủ tịch hơn.
“Mình sẽ trở thành chủ tịch, meow!”
Theo, ngay khi vừa mới được thăng chức, đã lập tức đặt mục tiêu mới là trở thành chủ tịch.
- Có mùi gì vậy, meow? Thơm quá, meow!
Và chú mèo đầy tham vọng nào đó, trong khi vẫn mơ màng về thứ quyền lực to lớn, rung rung mũi ngửi lấy cái mùi thơm ngon tuyệt hảo nào đó mà chảy nước miếng. Quả nhiên không hổ là Theo – kẻ cuồng cá – không chút lơ là mùi hương của lươn nướng.
- Mọi chuyện để mai rồi tính đi, giờ ta đi ăn tối đã.
Phải có thực mới vực được đạo, Sejun cậu đang đói meo đói mốc rồi đây. Cậu buộc chặt chân trước chân sau của mấy con sói vẫn còn đang bất tỉnh bằng sợi dây thừng làm bằng hành lá.
Và rồi,
- Nói Minotaur 1003 với 1004 hôm nay nghỉ lại đây và trông lũ sói đi. Bảo chúng là tôi sẽ chuẩn bị đồ ăn vặt và bữa sáng ngày mai.
Lí do mà cậu nhờ Theo chuyển lời như vậy là vì ngày mai cậu cũng muốn đem hai con nhân ngưu kia đi gặp để lấy phần thưởng từ Nhân Ngưu Vương.
- Đã rõ, meow! Cứ để đó cho chủ tịch Theo, meow!
Khi cậu nhóc lớn tiếng chuyển lời của Sejun đến cho tụ nhân ngưu.
Moo! Moo!
Woo Cheon-sam và Woo Cheon-sa vui vẻ kêu lên đồng ý với lời đề nghị của Sejun. Chúng chẳng có lí do gì để từ chối cả, được ở lại ăn vậy mà!
- Được rồi, giờ ăn thôi. Các cậu có thể ăn đống lá ở ruộng hành.
Moo. Moo.
Hai con Hắc Nhân Ngưu vui vẻ vác bọn sói trên vai mà di chuyển ra ruộng hành, còn Sejun và Theo cũng leo xuống hang để dùng bữa tối.
Chít! Chít! Chít!
Lũ thỏ vốn đã chờ chủ trang trại xuống để cùng ăn nhao nhao kêu lên gọi cậu nhanh xuống vì chúng đói lắm rồi.
- Xin lỗi nhé. Chúng mày chờ lâu không? Đầu tiên ta ăn hành lá giải độc đã nhé.
Măm măm măm
Sejun cùng Theo và lũ thỏ, mỗi người cầm một cây hành lá giải độc nướng mà ăn ngon lành. Dù sao cũng phải đề phòng, lỡ đâu vẫn còn độc trong thịt lươn thì sao?
- Ăn xong hết chưa? Giờ thì… mời cả nhà ăn cơm.
Ngay khi cậu vừa dứt lời, cả nhà thỏ vội vàng ăn lấy ăn để món lươn lần đầu thưởng thức.
- Theo, cậu chờ một tí nhé.
Sejun bỏ miếng lươn sống lên lửa để nướng cho cậu nhóc.
- Đã rõ, meow. Tui chờ được, meow!
Cậu nhóc nào đó bị rù quyến bởi hình ảnh miếng lươn sống được nướng trên lửa, vừa quệt nước miếng vừa đáp.
Sejun ăn một cây hành lá giải độc rồi nhặt một miếng lương nướng muối lên. Lớp da chín đều và phần thịt thì đang lấp lánh rám vàng.
- Nướng được đấy.
Sejun bỏ miếng lươn đã được nướng chín đều vào trong miệng.
[Bạn đã ăn phần thịt bị nhiễm độc của Lươn Điện Khổng Lồ]
[Vẫn còn một lượng nhỏ chất độc tồn lại trong thịt của Lươn Điện Khổng Lồ]
[Bạn đã bị nhiễm độc Tê Liệt cấp E]
[Giải độc]
[Bạn đã bị nhiễm độc A-xít cấp E]
[Giải độc]
Cấp E?
Nhìn thấy dòng thông báo ấy, Sejun không nhịn được mà cảm thấy nhẹ nhóm nhắm mắt lại và tận hưởng hương vị tuyệt hảo của món lươn. Cậu đã ăn hẳn Hành Lá Giải Độc cấp D+ cơ mà? Sợ gì ba cái cấp E này?
Rốp
Phần da nướng giòn vỡ ra, vang lên âm thanh trong trẻo. Hương vị đầu tiên mà cậu cảm nhận được nơi đầu lưỡi là vị mặn của muối được rắc lên trên phần da lươn, và rồi phần thịt của con lươn đã sống qua cả nghìn năm ngập vào bên trong răng đậu, mang lại cảm giác mềm mềm dai dai mỗi khi nhai.
Và rồi,
Ực…
Càng nhai, vị đậm đà ngọt lịm của nước thịt lươn nướng lan ra khắp khoang miệng cậu.
Ực.
Sejun vội vàng lấy thêm miếng nữa bỏ vào miệng. Cậu không muốn phá vỡ cái vòng tuần hoàn hương vị ngon lành tuyệt hảo này.
Vừa ăn cậu vừa lật đi lật lại miếng lươn nướng của Theo để tránh phần ăn của cậu nhoc hóa thành than. Một lúc sau, lươn nướng của Theo cũng đã chín.
- Nào, dùng đi.
- Cảm ơn ngài ạ, meow! Hoo! Hoo!
Theo cố gắng thổi thổi bớt cho phần lươn của mình nguội đi, người ta hai nói lưỡi mèo nhạy cảm với nhiệt độ mà, có vẻ như cậu nhóc sẽ mất một lúc nữa mới ăn được đây.
Cúng lúc đó,
Choo choo.
Sejun rắc thêm tí tiêu lên chỗ lươn của cậu. Biết là lươn nướng muối cũng ngon đấy, nhưng cậu cần vị của tiêu để triệt đi cái mỡ ngấy đặc trưng của loài cá.
Và rồi cậu cùng với đám động vật, lấp đầy cái bụng của mình bằng lươn nướng rồi thở một hơi dài đầy thỏa mãn.
- Ah, không ăn được nữa rồi…
- Tui nó quá, meow…
Chii…
Chii…
Chii…
Môi ai nấy cũng bóng loáng lên vì dầu trong thịt lươn.
- Được rồi, ăn chút đồ tráng miệng nào!
Có vẻ như ai cũng cảm thấy phát ngán với chỗ mỡ trên phần thịt họ vừa mới ăn mà vọi vàng đớp vài quả cà chua bi vừa chua vừa ngọt để tẩy vị rồi lên giường đi ngủ.
Và…
Liếm, liếm
Âm thanh của nhà thỏ với Theo liếm lấy liếm để phần lông bị rây đồ ăn cứ vang vọng trong hang đội suốt cả đêm dài.
************
Elka, sau khi bị đấm cho ngất vài lần, không tiếng động mà mở mắt.
- ……
Sororong.
Sororong.
Nó nhìn thấy hai con Hắc Nhân Ngưu đang gà gật trước mặt mình.
“Phải chạy thôi!”
Nhai nhai nhai
Nó cẩn thận ngậm lấy phần dây thừng đang buộc hai chân, nhai cho đến đứt
Và khi nó vội vã cố đánh thức mấy người bạn của mình dậy để chạy trốn,
Grào!!
Một cái bóng lớn đổ xuống người họ.
*********
Sáng hôm sau.
Grào!!!
Whine!
Whimper!
Tiếng gầm của Huyết Đại Hùng mẹ và tiếng hũ rên rỉ của lũ sói đánh thức Sejun khỏi giấc ngủ.
- Có chuyện gì vậy?
Và khi cậu vội vàng leo lên mặt đất,
Grừưưưư!
Gấu mẹ đang đè chặt hai con sói xuống bằng chân trước của mình và
Grào!!
Một con còn lại bị gấu con giữ lấy, thằng nhỏ đè lên lưng con sói và bóp cổ nó. Một hình ảnh đặc trưng cho câu nói “Lấy thịt đè người”.
- Có chuyện gì vậy?
Umm…
Umm…
Woo Cheon-sam (Minotaur 1003) và Woo Cheon-sa (Minotaur 1004), hai thủ phạm đã để lũ sói chạy mất, tiến đến gần cậu mà gãi gãi đầu.
- Họ nói họ ngủ quên mắt, meow!
Theo đang bám lấy chân Sejun vội vàng phiên dịch. Có vẻ như là khi ngai người này ngủ quên mất thì lũ sói nhai dây thừng rồi cố chạy thoát, nhưng kết quả là bị hai mẹ con Huyết Đại Hùng bắt lại.
Grào?!
Gấu con chảy dãi nhìn về lũ sói. Bé ăn được hông?!
- Không!
Cậu cần phải đòi số tiền mà bọn này phải trả vì tội dám nhắm vào Theo nữa chứ!
Grào…
Trông gấu con cực kì thất vọng khi bị Sejun nói là không được ăn con mồi mà thằng bé đã săn được. Là bé bắt được mà… (。ノω\。)
- Thay vào đó thì ta ăn lươn nướng đi.
Grào!!
Vừa nghe thấy đồ ăn phát là mắt thằng nhỏ sáng quắc lên. Đồ ăn!!!
Sejun và lũ thỏ đem phần lươn nướng còn thừa hôm qua lên để đền bù, gấu con ăn cũng ngoan lắm.
Và,
Haiz…
Gáy của Sejun có hơi nóng. Có vẻ như cậu phải chuẩn bị cả phần lươn cho gấu mẹ ăn trưa nữa rồi.
Bịch bịch bịch
Huyết Đại Hùng mẹ rời đi để đi tuần, trong khi lũ thỏ, Theo, gấu con và hai Hắc Nhân Ngưu bao vây lấy bọn sói.
- Tại sao các ngươi lại tấn công đại diện Theo của bọn ta?
- Chúng tôi thành thật xin lỗi, hỡi Hắc Long vĩ đại! Chúng tôi không biết rằng vị thương miêu này lại là thuộc hạ của người! Tôi là tộc trưởng của tộc Bạc Lang, xin người hãy nguôi giận, tôi nguyện lấy mạng mình ra đền bù!
Elka vội vàng quỳ rạp xuống khóc lên và trả lời câu hỏi của Sejun, có vẻ như nó có chút hiểu lầm danh tính của cậu.
Một người có thể hời hợt ra lệnh cho những con thú tầng 99 như thế, và những con quái vật mà đáng lẽ phải đánh nhau vậy mà trước mặt người này lại có thể thân thiết đến vậy. Thế nên Elka mới nghĩ rằng chuyện này là không thể trừ phi sự tồn tại trước mắt nó phải là Hắc Long vĩ đại.
“Hắc Long vĩ đại?”
Sejun vừa định từ chối,
[Quản lý tòa tháp nói rằng cho phép bạn giả mạo Hắc Long vĩ đại]
[Nhiệm vụ đã được tạo]
[Nhiệm vụ: Cho bọn sói của tộc Bạc Lang thấy phẩm giá của Hắc Long vĩ đại]
Phần thưởng: Aileen vui
Từ chối: Aileen thất vọng!
[Quản lý tòa tháp cổ vũ bạn thể hiện phẩm giá của Hắc Long vĩ đại]
Người còn chưa lộ mặt ra với tư cách là Hắc Long như Aileen lại muốn cảm nhận được sự tôn sùng của bọn sói thông qua Sejun.
- Ngươi đang nói cái gì vậy, meow?! Chủ tịch Park là… ah!
Sejun vội vàng bịt miệng cậu nhóc.
Cậu sẽ được hưởng lợi từ việc Aileen thích mình sớm thôi, nên cậu tuyệt đối không thể làm cô thất vọng được. Mặc dù đúng là hiện tại cả hai cũng khá thân với nhau nhưng mà… ai biết được một mối quan hệ có thể bị phá vỡ bởi những thứ nhỏ nhặt thế nào?
Vậy nên cậu sẽ làm nhiệm vụ này. Ngu gì lại đi đạp đổ miếng bánh từ trên trời rơi xuống thế này, khi mà đích thân quản lý tòa tháp đồng ý để cậu giả mạo chính bản thân mình.
- Phải. các ngươi nên biết tội của mình lớn thế nào khi dám cản trở công việc của Hắc Long ta đây.
- Hắc Long vĩ đại! Chúng tôi thực sự xin lỗi. Chúng tôi đã không biết đó là thuộc hạ của ngài.
- Ngu dốt không cứu các ngươi khỏi tội lỗi đâu. Tội vẫn là tội dù cho có không biết đi chăng nữa. Nhưng ta sẽ cho các ngươi một cơ hội để được tha thứ.
Sejun lôi ra tờ hợp đồng.
- Cái giả khi dám nhắm vào mạng sống của Đại Diện Theo là 10 000 đồng tháp. Nếu các ngươi trả hết số tiền này, các ngươi sẽ được tha thứ.
- Cái giả?! 10 000 đồng tháp?! Làm sao… chúng tôi có thể trả được số tiền lớn vậy chứ…
- Nếu không có tiền thì trả bằng thân thể của các ngươi, meow!
Từ đằng sau, Theo kêu lên. Cậu nhóc đã muốn nói câu này từ lâu lắm rồi! Nhìn Sejun nói điều này với Minotaur 1003 ngầu thế cơ mà!
- Trả bằng thân thể của chúng tôi?!
Đầu óc Elka quay mòng mòng với những lời mà Theo vừa nói rằng trả 10 000 đồng tháp bằng thân thể của bọn chúng. Giao kèo với Grid là trả sau, với lại cũng chẳng có bất lợi gì đặc biệt khi hủy hợp đồng ngang như vậy cả.
Nhưng khi nó phải trả nợ bằng thân thể này, thì những con sói non khác ở trong tộc sẽ ra sao…
- Thưa… Hắc Long vĩ đại, xin hãy cho phép chúng tôi mạo phạm người để hỏi. Cả bộ tộc của chúng tôi sẽ trả số tiền ấy. Chỉ xin người đừng để chúng tôi đói đến chết!!
Nhìn những nông sản đang được trồng ở khu vực quanh đây, Elka cảm thấy nếu nó cùng đồng bọn làm việc dưới trướng Sejun thì có lẽ sẽ không cần phải chết đói nữa.
- Được! Từ giờ trở đi, chủ tịch Theo sẽ quản lý các ngươi.
- Các ngươi, từ giờ trở đi phải nghe theo ta đấy, meow!
Nghe những lời đó của Sejun, Theo vui vẻ kêu lên với lũ sói. Mặc dù cậu nhóc vẫn đang thắc mắc về việc làm chủ tịch thì có gì tốt nhưng cậu đã chiếm được đùi của Sejun rồi nên chẳng muốn gì hơn nữa cả.
Nhưng…
- Puhuhu… có vẻ như trở thành chủ tịch nghĩa là có thêm thuộc hạ!
Theo vui vẻ thu những thuộc hạ mới về dưới trướng.
- Đã rõ! Từ giờ trở đi chúng tôi sẽ đi theo chủ tịch Theo theo lệnh của Hắc Long vĩ đại. Cảm ơn người rất nhiều hỡi Hắc Long vĩ đại!
[Bạn đã hoàn thành nhiệm vụ]
[Quản lý tòa tháp ngất ngây trong vui sướng khi Hắc Long vĩ đại được tôn sùng]
Và thế là Sejun nhận lấy cái danh Hắc Long vĩ đại, đem cả tộc Bạc Lang về dưới trướng và mở rộng quyền lực của mình.
Drake: Dựa vào cái này thì tôi nghi là con lươn là chết là vì không có thuốc giải độc, kiểu chết dần chết mòn vì độc chứ không phải 1 phát chết luôn ấy :)))))) Drake: Tội sói… Amen Drake: Quả nhiên các cụ nói chuẩn… miếng ăn là miếng nhục mà…