Làm gì có chuyện một thằng nhân vật phụ như tôi lại nổi tiếng được đâu, nhỉ?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ra mắt hay Ra đi

(Đang ra)

Ra mắt hay Ra đi

Baek Deoksoo

Câu chuyện về là cuốn nhật ký kể về quá trình thay đổi của nhân vật chính, người bất ngờ bị giao thử thách trở thành thần tượng dù bản thân chưa từng bước vào ngành này dưới lời đe dọa tử vong.

27 159

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

285 7482

Đàn Bồ Câu

(Đang ra)

Đàn Bồ Câu

Nhất Điều Ngưu Nãi Ngư (Một Con Cá Măng Sữa)

Đây là câu chuyện kể về một sinh viên có một chút hardcore hệ vật lý hủy diệt cùng cứu thế, tất cả sự kiện đều xoay quanh các sự thật khoa học, có lẽ đọc lấy cũng không dễ dàng như vậy...

7 32

Tenchi muyo GXP

(Đang ra)

Tenchi muyo GXP

Kajishima Masaki

Tenchi Muyo GXP theo chân Yamada Seina, một cậu bé tuổi teen sống ở vùng nông thôn Okayama người vô tình gia nhập Cảnh sát Thiên hà do bản thân có thiên hướng xui xẻo và bị gia đình ép buộc. Chẳng bao

35 233

Children of the Holy Emperor

(Đang ra)

Children of the Holy Emperor

카페인나무s

Tréo ngoe chồng chất éo le, câu chuyện của Thánh hoàng cùng đàn con thơ bất ổn của anh ấy là như vậy đó.

20 187

[LN] Volume 1 [ĐÃ HOÀN THÀNH] - Chương 12: Một Nhân Vật Chính nữa, hay Một Vai Phản Diện?

Ngày hôm sau.

Giờ nghỉ trưa chỉ mới bắt đầu, và tôi đang ngồi trong lớp. Bất thình lình, Touka kéo cửa lớp tôi cái rầm và la lên, "Yuuji-senpaaai! Mình ăn trưa cùng nhau đi!"

Hử… có vẻ như cô ấy đã trở lại bình thường rồi. Vậy mà tôi lại nghĩ hôm qua tôi đã khiến cô giận rồi cơ, nhưng mà có vẻ là tôi đã lầm.

Tôi đứng lên và tiến về phía cô ấy.

"Hãy đến chỗ quen thuộc của hai ta nào!" cô ấy nở một nụ cười tươi và nói.

Tôi gật đầu và hướng ra phía cửa. Nhưng vào ngay lúc chúng tôi định rời đi thì một giọng nói vang lên gọi chúng tôi lại.

"Này, hai cậu rảnh tay chút chứ?"

Tôi quay lại; và đó là Ike. Trước khi tôi định nói điều gì thì Touka đã nhảy vào, và "xù lông" như thường lệ.

"Không, bọn em không rảnh đâu. Mà đã bảo là anh đừng có nói chuyện với em lúc ở trường rồi mà?"

Dựa trên tông giọng nóng giận và ánh mắt sắc như dao găm của cô ấy đang hướng vào cậu ta, thì có vẻ như cô đang cố gắng hết sức để nói cho cậu ta biết rằng mình đang làm phiền cô. Ike thì trông rất bối rối và lo lắng nên tôi cắt ngang. Ít nhất tôi cũng nên nghe những gì cậu ta muốn nói.

"Có chuyện gì không?"

"Hai cậu có phiền nếu bọn tớ ăn trưa cùng không? Có một chuyện bọn tớ muốn bàn với hai cậu," cậu ta nói với tông giọng điềm đạm như thường lệ.

"Hở? Anh muốn gì đây? Không nhé, bọn em xin từ chối," Touka trả lời cộc lốc.

Tôi hy vọng đây là một phần kế hoạch của Touka để khiến cho cậu ta ghen tị chứ không phải hoàn toàn xuất phát từ ác ý của cô ấy. Tôi nghĩ cô đang hơi thô bạo quá với cậu ta rồi.

"Chờ chút đã, cậu nói là 'bọn tớ' ư…" tôi hỏi. Thế người còn lại đâu?

"Ừ."

Cậu ấy gật đầu. Và từ sau lưng cậu ta bước ra một cô gái.

"C-Cậu ấy đang nói đến tớ!"

Đó là bạn thuở nhỏ của Ike, Hasaki Kana. Mái tóc ngắn màu nâu hạt dẻ của cô ấy khẽ đung đưa lúc cô nhảy ra từ phía sau lưng cậu ta.

"Tại sao chị ấy lại đi cùng chứ? Em không hiểu; hai người đang toan tính gì vậy?" Touka cáu kỉnh nói, rõ ràng đang cảm thấy rất khó chịu vì hai người họ.

Hasaki trả lời ngay, "Ch-Chị chỉ muốn chắc rằng mối quan hệ của em và cậu ấy là trong sáng thôi!"

"Hở? Mối quan hệ này thì đâu liên quan gì tới chị đâu? Tại sao chị lại cần biết để làm gì?" Touka nhún vai hỏi. Chà, khẩu chiến rồi đây. Touka có vẻ không hề nương tay nhỉ?

"Nh-Nhưng đó là một chuyện mà nên là chuyện của chị! Chị…chị rất lo cho em, em biết không?! Và… và… ch-chị cũng lo cho Tomoki-kun nữa!" cô ấy trả lời. Cô khẽ liếc nhìn tôi trong một khắc, nhưng khi tôi đáp lại ánh nhìn ấy, cô lại lảng tránh ánh mắt tôi.

Có vẻ như cô muốn chắc chắn rằng tôi sẽ không lợi dụng mối quan hệ này để làm trò gì đó kì lạ với Touka. Nhưng Touka - cô gái làm tâm điểm của cuộc trò chuyện, thì lại không có vẻ gì là hiểu cho mối lo của Hasaki tí nào, và trông cô khó chịu ra mặt.

"Hởoo? Em vẫn không hiểu tại sao chị lại quan tâm tất cả những chuyện này luôn đấy. Và việc đó khiến em khó chịu hơn bao giờ hết, chị hiểu không?"

Hasaki phát ra một tiếng rên rỉ kì lạ và bước lùi lại trước những lời độc mồm độc miệng của Touka. Tôi cứ tưởng Ike sẽ đến và giải vây cho cô ấy, nhưng cậu ta chỉ im lặng đứng nhìn từ bên ngoài. Điều đó thật sự khiến tôi cảm thấy khá tệ. Hasaki rõ ràng là đang chật vật kìa, và Ike còn không thèm nói đỡ cho cô ấy nữa. Có vẻ là tôi phải tìm cách xoa dịu tình hình một chút rồi.

"Thôi nào, làm sao mà có thể tệ như vậy được. Họ đi theo cũng có sao đâu," tôi nói và nhìn hai người họ.

Hasaki trông rất ngạc nhiên trước câu trả lời của tôi. "Th-Thật sự ổn nếu bọn mình đi cùng sao?" cô ấy hỏi.

Tôi gật đầu mà không nói lời nào.

"Tuyệt vời!" cô ấy khẽ reo lên.

"Cảm ơn cậu nhé," Ike cuối cùng cũng lên tiếng cùng với một nụ cười nhẹ nhàng.

"N-Này! Cái quái gì vậy, Senpai?! Anh không phải là người duy nhất đưa ra quyết định ở đây đâu, được chứ?!"

Mình nên tính tới việc Touka sẽ nổi cáu lên. Cô ấy còn chẳng buồn che giấu cảm xúc nữa, cơn giận của cô đang tuôn trào. Ike chỉ đơn giản nhún vai trước sự phản đối kịch liệt của cô ấy.

"…haaa. Được rồi, nếu đó là điều anh muốn, Senpai, em sẽ coi như là ngoại lệ, nhưng chỉ hôm nay thôi đấy."

"Cảm ơn nhé, Touka."

"Hứ!" cô ấy bĩu môi.

Có vẻ như chúng tôi sẽ cố một giờ nghỉ trưa vui vẻ cùng với hai người này và Touka đang giận dỗi vô cớ.

 Chúng tôi hướng tới chỗ ngồi quen thuộc trong sân trường. Và cũng như mọi khi, chúng tôi là tâm điểm của sự chú ý - nhưng hôm nay chúng tôi còn nổi bật hơn cả bình thường.

Rõ ràng là do nhân vật chính, Ike, đang ở đây. Và tiếp đến là em gái cậu ta, Touka, người mà luôn là tâm điểm chú ý nhờ sự vui tươi và thân thiện của cô ấy. Sau đó chúng ta có bạn thuở nhỏ của Ike, Hasaki Kana, một trong những cô gái dễ thương nhất trường, và còn là át chủ bài của câu lạc bộ tennis. Và cuối cùng nhưng cũng không kém phần quan trọng, đó là tôi - tên du côn của trường.

"Đ-Đã được một thời gian từ lần cuối chúng ta ăn trưa cùng nhau rồi nhỉ, Touka? Từ hồi sơ trung ấy, chúng ta luôn quấn quýt bên nhau, em nhớ không?!"

"…giờ nhắc em mới để ý, cũng đã lâu rồi chúng ta không nói chuyện với nhau nhỉ," Touka trả lời.

"Um, haha… phải nhỉ… chị đã luôn tìm kiếm em đấy."

"Có tìm kiếm cũng vậy thôi, chị thậm chí còn không thèm nói chuyện với em cơ mà."

"Ahaha…"

Chà, rõ ràng là Touka không thích cô ấy rồi. Hay là cô ấy xem Hasaki là đối thủ vì Hasaki thân với Ike?

Hasaki cố gắng nặn ra một nụ cười, và một sự im lặng khó xử bao trùm. Trông cô càng ngày càng bối rối, và cuối cùng cô quay sang phía Ike.

"Ha… Harumaaa…"

Cô cầu cứu cậu ta.

"À, trong khoảng thời gian hai người không gặp nhau, Kana đã trở nên cực kì giỏi tennis đấy. Nên việc cô ấy không thể dành thời gian với em nhiều hơn trước cũng là dễ hiểu thôi. Vì cô ấy còn phải đi thi đấu khắp nơi nữa. Anh còn nhớ là em đã bắt đầu tránh mặt cô ấy, đúng không?"

Haruma này, cậu không nhường nhịn Touka tí nào luôn à.

"Hả? Em tránh mặt chị ấy bao giờ chứ. Anh thật ác độc khi dựng chuyện vô cớ như vậy đấy. Hơn nữa là đừng có nói chuyện với em lúc ở trường."

Touka xỉa xói vào mặt Ike và quay đi chỗ khác, giống như muốn bơ đẹp cậu ta vậy. Trông cậu ta có vẻ buồn trong một tí, nhưng rất nhanh đã quay trở lại với nụ cười thường thấy trên gương mặt lúc cậu ta phát hiện ra tôi đang nhìn mình.

Trời ạ, tôi ước tôi có thể giúp họ hòa đồng hơn bằng cách nào đó. Và tôi thật sự mong như vậy. Vấn đề đơn giản chỉ là "làm như thế nào" thôi. Trong lúc tôi đang vắt óc suy nghĩ, Hasaki lấy lại được dũng khí để nói.

"Ừm, T-Tomoko-kun!" cô ấy hét lên.

"Có chuyện gì?"

Mặt cô đỏ như gấc. Và một lần nữa, lúc cô thấy tôi đang nhìn cô, cô lại quay đi chỗ khác. Tôi cảm thấy có lỗi với cô ấy. Có lẽ rằng cô thấy tôi đáng sợ lắm, nhưng tôi cũng đang cố gắng để tỏ ra thiện hết sức có thể rồi; tôi thề đấy.

"H-Hai cậu thật sự đang hẹn hò với nhau à?!"

Hử, một câu hỏi thú vị. Óc quan sát nhạy bén đấy. Sự thật là chúng tôi thật ra không hề hẹn hò - có lẽ cô ấy đã theo dõi bọn tôi đủ lâu và đủ gần để phát hiện ra rằng tôi và Touka không hề thân nhau như những gì chúng tôi thể hiện ra bên ngoài.

"Bọn tớ đang hẹn hò."

"Nh-Nhưng mà… cảm giác không giống như hai cậu đang hẹn hò tí nào cả!"

Câu trả lời của tôi chỉ khiến cô ấy thêm nghi ngờ, và cô càng lên giọng hơn nữa.

"Hảảảả? Chị có bị mù hay gì không, Hasaki-senpai? Yuuji-senpai và em là cặp đôi tình tứ nhất mà chị có thể tìm thấy đấy. Phải không, Yuuji-senpai?!"

Ôi trời, Touka lại chuẩn bị diễn kịch rồi đấy.

Những biểu cảm trên gương mặt Hasaki đông cứng lại; rõ ràng là cô không thể chấp nhận được câu trả lời của Touka tí nào cả. Tôi không thể đổ lỗi việc cảm thấy buồn bã cho cô ấy được.

"N-Nếu thật sự là như vậy, thì…! Sẽ không có vấn đề gì nếu hai cậu h-hôn nhau ngay bây giờ chứ, đúng không?!"

Cô ấy bộc phát tất cả sự bức bối và hét vào mặt hai chúng tôi. Và cô cũng không hề nương tay tí nào cả - nếu Touka đang muốn gây chiến thì cô đã tìm được đối thủ cho mình rồi.

Tôi không nghĩ bạn có thể ép mọi người làm điều đó, dù cho họ có thật sự đang hẹn hò hay không. Thêm nữa là chúng tôi đang ở trường - và đây không phải là nơi thích hợp nhất để làm vậy.

"Hả? Và tại sao bọn em phải làm thế? Chỉ vì chị nói làm là chúng em phải làm à? Em thật không thể hiểu nổi chị đấy."

"Ch-Chẳng phải em đã nói rằng hai người rất 'tình tứ' hay sao?! Nếu thật sự là như vậy thì hôn nhau một cái có chết ai đâu!"

"…chị nghiêm túc đấy à? Chị có nhận ra rằng chúng ta đang ở trường không hả?"

"Phải, chị nghiêm túc đấy! Thế thì tại sao hai người cũng không nghiêm túc lên nhỉ?!"

"Ugh."

Có vẻ như Touka đã thua cuộc.

"Bình tĩnh nào, Kana."

"Cậu đừng xen vào, Haruma!"

Hasaki đã nóng giận tới mức còn không thèm quan tâm đến cảnh tượng mà cô đang tạo ra. Tất cả mọi người đều đang nhìn rồi. Nếu chuyện này tiếp tục thì cô ấy chắc chắn sẽ không bình tĩnh lại cho tới khi tôi và Touka hôn nhau đâu.

Nói thật là bây giờ tôi đang hơi lo đây. Chúng tôi không phải đang hẹn hò, nên không thể cứ như vậy mà hôn nhau được.

Tôi nên làm gì bây giờ? Chờ đã, tôi vừa mới nghĩ ra một cái cớ cực kì hợp lý và khả thi trong tình huống này rồi.

"Xin lỗi nhé, Hasaki, nhưng tớ không thể hôn Touka ngay bây giờ được."

"Cái quái gì vậy?" Touka giận giữ nói bằng giọng the thé.

Ike nhìn chúng tôi một cách mơ hồ, và Hasaki thì có vẻ rất hứng khởi trước câu trả lời của tôi.

"Tớ biết ngay mà! ...chờ đã, cậu nói vậy là sao?"

Sự hân hoan của cô chỉ kéo dài có vài giây trước khi bị thay thế bởi sự bối rối. Cô ấy nghiêng đầu khó hiểu.

"Dù cậu có nói gì đi nữa, cậu cũng không thể cứ thế mà ép tớ hôn Touka một cách đột ngột như vậy được. Đó không phải chuyện có thể xem nhẹ đâu."

"Hả?"

"Chờ đã, cái gì cơ?"

Touka và Hasaki đồng loạt nói trong sự sửng sốt.

"Tớ đang nói là tớ thật sự hẹn hò với em ấy. Đây không phải là một trò chơi hay gì hết. Và việc xa nhất bọn tớ đã làm cho đến giờ là nắm tay. Thậm chí bọn tớ còn chưa hôn nhau nữa kìa. Tớ muốn trân trọng mối quan hệ này, nên muốn tiến lên từ từ mà không mắc phải bất cứ lỗi lầm nào đáng tiếc."

Hasaki há hốc miệng kinh ngạc khi nghe lời giải thích của tôi. Có thể đây chỉ là một cái cớ do tôi bịa ra thôi, nhưng nếu quan hệ của chúng tôi là thật thì đây là một điều cực kỳ đúng đắn.

Nhưng xui thay, tôi đang nói dối trắng trợn, nên là, ừ. Dù tôi có muốn thành thật với cô ấy đến mức nào đi nữa thì cũng phải bịa ra gì đó.

Hasaki rõ ràng đang xử lý lời nói của tôi trong đầu, vì nét mặt của cô ấy cứ liên tục thay đổi trong sự bối rối như một chương trình tivi vậy. Nhìn cảnh tượng ấy tôi cứ bị buồn cười. Và cuối cùng, mặt cô chuyển sang trắng bệch.

Tôi đoán rằng cô không có vẻ gì là thích thú với lời tuyên bố của tôi về Touka. Phải, tôi vừa mới tự ngộ ra những lời tôi vừa nói lúc nãy đấy… và lúc này tôi đang cảm thấy rất tệ hại đây. Thậm chí Hasaki đã bắt đầu mếu máo luôn rồi.

"Kh-Không đời nào! Sụt sịt, hic! Haruma, cậu là ĐỒ TỒIII!"

Cô ấy hét vào mặt Haruma và bỏ chạy ra khỏi sân trường chỉ trong có vài giây.

"Tại sao lại là tớ chứ?" Haruma nói, lộ rõ vẻ hoang mang lúc cậu ta nhìn bóng dáng Hasaki đang chạy đi.

"Ừmmm… anh thậm chí có thấy xấu hổ tí nào với những gì anh vừa nói không đấy?" Touka hỏi trong lúc cô ngước lên nhìn tôi.

Hả? Cái gì cơ?

"…à, phải rồi. Anh cũng ngại phết đấy chứ chẳng đùa đâu."

Tôi đang bị cái quái gì vậy? Trời ạ, tôi đúng là một thằng ngu. Tôi biết chắc tối nay trước khi đi ngủ tôi sẽ nhớ lại chuyện này và mất ngủ cả đêm vì ngượng. Làm tốt lắm tôi ơi.

Touka cũng đang rất bất ngờ.

"Haizzz…anh ngốc thật đấy, Senpai. Nhìn mặt anh kìa - cứ như quả cà chua í."

"Trời, im dùm đi."

Cô ấy thở dài một cách bướng bỉnh, và cố làm như những lời nói của tôi chẳng ảnh hưởng gì đến cô cả. Nhưng tôi có thể thấy được hai gò má cô ửng hồng, chắc chắn cô ấy cũng đã rất xấu hổ.

"Ừ, thì… bây giờ cứ tạm bỏ qua Kana đi," Ike nói, năng lượng của cậu ta đã hoàn toàn bị hút sạch.

"Được thôi."

Tôi thật sự thấy lo cho cô ấy, nhưng mà nếu cậu ta đã nói vậy rồi thì… ý tôi là, cậu mới chính là người thực sự hiểu rõ Hasaki. Trong lúc đó, Touka vẫn đang nhởn nhơ ăn chiếc bánh sandwich của mình và hoàn toàn bơ đẹp Ike

"Bây giờ tớ sẽ hỏi thêm một số câu nữa; nếu hai cậu thấy ổn với việc đó."

"Được rồi. Cậu cũng có câu hỏi nhỉ. Hãy hỏi đi."

Cậu ta gật đầu.

"Tớ đang thắc mắc rằng liệu hai cậu có thể giúp tớ một tay trong buổi chuyên đề học tập sắp tới được không."

"Anh đang nói về cái quái gì vậy hả?" Touka hỏi.

"Đó là một buổi chuyên đề học tập được tổ chức bởi Hội học sinh. Và diễn ra thường niên trong suốt Tuần lễ Vàng. Đối tượng nhắm tới chủ yếu là những học sinh năm nhất, nhưng những niên học khác cũng được khuyến khích tham gia - họ có thể giúp đỡ nhau cùng học tập và kết thêm bạn mới.”

"Nghe chán thật đấy. Loại em ra khỏi danh sách nhé."

Ike phớt lờ em gái mình và nói tiếp cùng với một nụ cười thoải mái trên gương mặt. "Vậy về căn bản, đó sẽ là một buổi chuyên đề dành cho học sinh năm nhất. Hội học sinh sẽ phát bài kiểm tra của những năm trước cho bất cứ ai đến dự để họ biết cần chuẩn bị những gì và cần ôn tập như thế nào. Sau đó sẽ có một buổi biểu diễn ca nhạc trực tiếp ở phòng thể dục của trường, và câu lạc bộ nấu ăn sẽ nấu bữa cho tất cả mọi người. Hãy xem như đó là một buổi tiệc chào đón dành cho học sinh năm nhất đi."

Ok, nghe có vẻ hợp lý đấy. Mặc dù cậu ta giải thích khá dài dòng nhưng chí ít thì nó cũng khá là dễ hiểu.

"Cái gì ìììì? Không nhé, nghe chán chết đi được. Và, đừng có nói chuyện với em lúc ở trường.”

Vẫn khéo léo như thường lệ nhỉ, Touka. Cô ấy hoàn toàn gạt phăng lời giải thích dông dài của cậu ta như thể nó chẳng có giá trị gì hết vậy. Bây giờ đến cả Ike cũng trông có vẻ trầm cảm luôn rồi.

"Được rồi, tớ sẽ giúp."

Nhưng những lời tôi vừa nói đủ để khiến nụ cười của cậu ta quay trở lại.

"Ồ, thật à? Xin lỗi vì đã nhờ cậu giúp; cậu đúng là một vị cứu tinh đấy. Nhớ để trống lịch trình sau giờ học của cậu để dành cho Tuần lễ Vàng nhé, được chứ?"

"Chờ đã, cái gì cơ?! Rõ ràng là anh ấy không thể cứ thế ngưng những việc bình thường hay làm và dùng thời gian đó cho anh chứ?! Bọn em còn phải ở bên nhau sau giờ học để còn tình tứ nữa, nên hiển nhiên là anh ấy sẽ không có thời gian để giúp anh đâu!"

Có vẻ như cô ấy chẳng thích việc tôi muốn giúp đỡ cậu ta tí nào cả.

"Xin lỗi, Touka, nhưng anh sẽ giúp cậu ấy."

"C-Cái gì ìììì?! Anh muốn giúp đỡ anh trai của em, chứ không phải là dành thời gian với em, nửa kia của anh à?!"

Tôi ước mình có thể làm cô ấy hạ hỏa, vì thậm chí chúng tôi còn chẳng phải đang hẹn hò nữa mà, nhưng vì có Ike ở đây nên tôi không thể. Tôi không muốn hai chúng tôi bị lật tẩy, nên tôi sẽ phải kiểm soát bản thân và giữ im lặng.

"Em chỉ đang phóng đại mọi thứ thôi."

Tôi biết rằng cô ấy đang rất bực tôi, nhưng tôi sẽ chớp lấy cơ hội để làm rõ mọi chuyện khi có thể.

"Kể từ lúc học kì mới bắt đầu, anh đã dành phần lớn những khoảng thời gian sau giờ học cùng với em rồi. Em không nghĩ là anh cũng nên có thời gian dành cho bạn bè hay sao?"

"Rồi rồi - cũng được thôi, nhưng anh biết rằng em dễ thương và tràn đầy sức sống như nào chứ? Biết việc sắc đẹp và học lực của em khiến em nổi tiếng như nào chứ? Và anh có biết việc những tên con trai khác sẽ thử tán tỉnh em nếu anh không ở gần em chứ?"

Trời ạ, cô ấy đã kiêu ngạo và tự tin quá đà vào bản thân rồi. Tới cái tầm này, tôi đã bắt đầu nghĩ cô ấy chỉ nên sống trong cái thế giới nhỏ bé của chính cô ấy thôi.

"Em có chắc là em đủ gan dạ để nói ra điều đó trước mặt mọi người hay không?"

"Thì ý em… là chuyện đó là sự thật mà."

Tôi nhìn Ike - hy vọng rằng cậu ta có thể nói đỡ cho tôi. Cậu ta đang cố nặn ra một nụ cười, nhưng có vẻ cậu ta hiểu được lời cầu cứu mà tôi thầm ám hiệu cho cậu ta khi nhìn tôi rồi.

"Xin lỗi nhé, Touka, nhưng anh sẽ phải mượn Yuuji một chút."

"Hả? Anh đang xin lỗi vì cái gì vậy, tên đầu đất này? Senpai, anh thật sự sẽ giúp anh ta hả?"

"Phải, anh sẽ giúp. Có vẻ ta sẽ không về nhà cùng nhau được trong một thời gian rồi… xin lỗi nhé."

Touka nhìn chằm chằm vào hai chúng tôi như thể cô ấy sắp nổ tung vì giận vậy. Cô ấy hít một hơi thật sâu rồi đột nhiên hét lớn, " Aaaaa! Được rồi, được rồi! Ổn thôi! Việc này sẽ cực kỳ phiền phức đây, nhưng em cũng sẽ giúp. Được chưa?!"

"Hả, cái gì cơ?"

"Hở?"

Ike và tôi đồng loạt thốt lên trong sự bối rối.

"Em chắc chứ? Đó là một sự kiện dành cho những học sinh năm nhất như em mà, nên là em đâu cần giúp nếu không muốn," Ike nói.

"Tại sao Senpai thì được còn em thì lại không chứ? Như em nhớ thì cả em và anh ấy đều đâu có ở trong Hội học sinh đâu." Touka trả lời trong lúc nhìn anh mình bằng một ánh mắt đáng sợ.

Ike có vẻ như đang chìm trong suy nghĩ.

"Anh không phản đối việc em giúp bọn anh đâu nếu em thực sự muốn giúp bất kể thế nào," cậu ta trả lời sau một hồi đắn đo.

"…cậu chắc chắn về việc này chứ?" tôi hỏi.

Tôi không biết cô ấy đang muốn chứng tỏ điều gì khi tỏ ra quá cứng đầu như vậy. Cô ấy sẽ được lợi gì đó khi giúp chúng tôi à?

"Nếu không giúp thì em sẽ không được ở bên anh mất, Senpai à. Hơn nữa, sẽ thật kì lạ nếu các anh làm tất cả những công việc này cho năm nhất mà không có sự xuất hiện hay giúp đỡ của em, các anh có nghĩ thế không?"

"Em không cần phải ép buộc bản thân ở bên anh mọi lúc mọi nơi đâu, hiểu không? Chúng ta vẫn còn giờ ăn trưa mà, và nếu em thấy áy náy vì không giúp được thì em chỉ cần đến thẳng buổi chuyên đề luôn thôi."

Tôi chưa hiểu tại sao cô ấy lại bất ngờ cương quyết phải giúp như vậy.

Chỉ là vài tiếng không đóng vai người yêu trong một tuần sau giờ tan học thôi mà - chuyện đó to tát đến vậy ư?

Touka trông bực bội ra mặt trước những gì tôi nói và hít thở sâu vài lần. Sau khi tự bình tĩnh lại, cô nở một nụ cười không hề giả trân.

"Thôi nào, Senpai - nhờ người bạn gái dễ thương của anh giúp đỡ khó tới vậy à? Anh sẽ làm em buồn lắm nếu anh cứ nói rằng không muốn em giúp ở cái buổi chuyên đề này đó, anh biết hông?"

Giờ cô ấy lại giả vờ tỏ ra tốt bụng à?

Dù cô có cười cũng vậy thôi, vì vẫn có một luồng aura chết chóc như muốn giết chết bất cứ ai tỏa ra xung quanh cô ấy. Và cảnh tượng đó thật sự trông khá đáng sợ.

"…được rồi, thật là vinh dự khi được em giúp. Bạn trai của em thật may mắn khi có em đấy. Hãy cố hết sức mình, nhé?

Touka đáp lại bằng cách nhún vai.

"Làm như em quan tâm anh nghĩ gì ấy. Không phải em giúp vì anh đâu, tên ngốc. Đừng có mà quên đấy."

Càng nghe cách cô ấy nói chuyện tôi càng bị thuyết phục rằng cô ấy là tuýp con gái tsundere. Mặt khác, biểu cảm trên gương mặt và tông giọng cô ấy lúc nói chuyện với Ike thì lại có cảm giác như cô có thể đâm lén cậu ta sau lưng bất cứ lúc nào dù đang tỏ ra thân thiện; và tôi chả thể hình dung được cô ấy thật ra như thế nào nữa.

"Bất kể ra sao đi nữa thì em cũng sẽ cố giúp. Hãy cố gắng hết sức nào, Seeenpai!"

Lúc cô ấy ngước lên nhìn tôi, tôi đột nhiên nhận ra lý do tại sao cô ấy lại đồng ý giúp đỡ: căn bản là, chúng tôi sẽ được ở bên nhau, và có thể công khai thể hiện việc chúng tôi "gần gũi" với nhau thế nào.

Không tệ đâu. Thậm chí còn có thể khiến Ike ghen tị luôn ấy chứ, vậy là một mũi tên trúng hai con nhạn rồi. Nước đi hay đấy.

"Anh cũng thế. Hy vọng em sẽ nhẹ tay với anh nhé."

Touka có vẻ không hiểu lắm ý của tôi là gì lúc tôi nói những lời đó.

Một tuần trôi qua.

Sau khi những tiết học kết thúc, Ike đi thẳng đến chỗ tôi.

"Được rồi, Yuuji - hôm nay sẽ là ngày cậu bắt đầu giúp bọn tớ, nên tớ mong mọi chuyện sẽ suôn sẻ."

"Tớ cũng thế."

Phải, hôm nay là ngày đầu tiên chúng tôi giúp hội học sinh.

Chúng tôi chuẩn bị để rời phòng học. Lúc sắp ra tới cửa, chúng tôi chạm mặt với Hasaki. Ánh mắt chúng tôi gặp nhau, và cô ấy đỏ mặt quay ngoắt đi.

Cô ấy đã hành xử như vậy kể từ vụ mâu thuẫn tuần trước. Tôi cá là cô ấy ghét tôi đến tận xương tủy rồi.

"Này, Tomoki-kun - cậu rảnh không?" Kana hỏi trong lúc nhìn chăm chăm vào cánh cửa thay vì tôi.

Hơ. Tôi đã không nghĩ rằng cô ấy sẽ nói chuyện với tôi đấy. Cô ấy muốn gì đây nhỉ?

"Có chuyện gì không?"

Câu trả lời của tôi khiến cô ấy hơi do dự. Cô liên tục đảo mắt xung quanh, và sau cùng ánh mắt cô dừng lại ở Ike, người đang đứng cạnh tôi.

"Chúng ta đang chắn cửa đấy, nên hãy tìm chỗ khác để nói chuyện nhé. Được chứ?" Ike nói trong lúc quan sát xung quanh.

Đúng là như vậy, có những học sinh đang muốn ra khỏi lớp, nên chúng tôi bước khỏi cánh cửa. Ike tiếp tục cuộc nói chuyện.

"Cậu có chuyện muốn nói với Yuuji mà, đúng không Kana?"

Cô ấy gật đầu một cách sẵn sàng, như thể cô đã chuẩn bị trước cho điều sắp sửa nói với tôi vậy.

"Tớ xin lỗi về ngày hôm trước nhé," cô ấy nói cùng với một cái cúi đầu.

Vậy mà tôi lại ở đây, chuẩn bị tinh thần tiếp tục bị cô ấy chọc ngoáy về mối quan hệ của mình. Tôi đã rất bất ngờ… một lần nữa, tại sao cô ấy lại xin lỗi chứ?

"Cậu xin lỗi vì điều gì vậy?"

"Hôm trước tớ đã ép cậu và Touka phải hôn nhau," cô ấy nói và mặt cô chuyển hẳn sang một màu đỏ như quả cà chua, "Tớ biết điều này nghe như là một cái cớ vậy, nhưng lúc đó tớ đã không suy nghĩ thấu đáo. Tớ đã không xét đến việc chúng ta đang ở trường, và việc hôn nhau trước mặt người khác như thế sẽ… khó xử như thế nào. Chuyện đó sẽ không xảy ra nữa đâu. Tớ hứa đấy."

"Được rồi," Ike nói bằng một giọng nhẹ nhàng.

Gương mặt của Hasaki trần ngập sự hối lỗi và buồn bã.

Ok, tôi hiểu rồi.

"Đừng lo lắng về chuyện đó nhiều quá nhé; tớ không phiền đâu. Chỉ cần cậu nhớ xin lỗi Touka thì sẽ ổn thôi."

Những lời của tôi khiển Hasaki khẽ nở nụ cười. Tại sao chứ?

"Tớ đã xin lỗi Touka lúc sáng, và em ấy cũng nói y hệt vậy: chỉ cần xin lỗi cậu thôi là tớ sẽ ổn."

Ha, tôi hiểu rồi.

Tôi đoán rằng mình có thể hình dung ra cảnh Touka nói những lời đó. Mặc dù nếu là từ miệng cô ấy, tôi cá rằng sẽ chẳng thể văn vẻ hay tế nhị như tôi đâu.

Nếu tôi đặt bản thân vào vị trí của Hasaki thì có thể hiểu được tại sao cô ấy lại có mớ cảm xúc hỗn độn này về mối quan hệ của chúng tôi. Thậm chí việc này còn lạ hơn khi hôm nay cô ấy đã nhận được cùng một câu trả lời từ cả hai người bọn tôi.

"Ồ, được rồi. Nếu là như vậy thì đừng bận tâm nữa. Thật ra tớ rất nhẹ nhõm khi biết bây giờ cậu đã ổn với mọi chuyện rồi."

"Tớ nghĩ những gì mình đã làm là sai, nhưng điều đó thể không thay đổi suy nghĩ của tớ về mối quan hệ của cậu với Touka-chan đâu. Tớ vẫn không thích nó."

"…chờ đã, cái gì cơ?"

Nhận định táo bạo của cô ấy khiến tôi sững người.

"Tớ sẽ nói chuyện với cậu sau, nên hy vọng chúng ta có thể tiếp tục cuộc trò chuyện này vào lúc đó," cô ấy nói một cách nghiêm túc. Thay vì lảng tránh ánh mắt của tôi như lúc trước, lần này cô ấy dùng ánh mắt có phần nghiêm trọng. Wow, bạn thật sự có thể thấy được cô ấy nghiêm túc với việc này đến mức nào. Điều đó cũng thể hiện rõ cô quan tâm tới Touka nhiều chừng nào. Lúc này tôi có cảm giác như mình đã có thể thấu hiểu được cô ấy rồi vậy.

Tôi gật đầu và trả lời, "Được thôi, nói chuyện với cậu sau nhé. Bất cứ khi nào cậu muốn. Tớ không phiền đâu.”

Vì lý do nào đó, câu trả lời của tôi khiến biểu cảm của cô ấy tối sầm lại.

"Dù sao thì cũng xin lỗi vì đã cản đường các cậu nhé. Gặp lại các cậu sau."

Cô ấy rời khỏi phòng học, nhưng rồi quay lại nhìn chúng tôi như thể quên thứ gì đó.

"À quên nữa, Tomoki-kun - cậu sẽ giúp Hội học sinh với buổi chuyên đề học tập đúng không? Tớ thì không thể giúp được vì tớ ở trong câu lạc bộ tennis, nhưng tớ sẽ ủng hộ cậu."

Tôi chỉ xác nhận chuyện đó một cách yếu ớt, bởi cô ấy nói ra điều đó quá đột ngột, nhưng lời xác nhận của tôi vẫn khiến cô ấy mỉm cười.

"Bái bai hai cậu nhé."

Cô ấy vẫy tay chào bọn tôi và rời đi.

Lạ thật đấy… trong cùng một cuộc trò chuyện, cô ấy đã có thể vừa xin lỗi, vừa tuyên bố sự không tán thành mối quan hệ của tôi, và - cuối cùng nhưng không kém phần quan trọng - là rời đi cùng với một nụ cười trên gương mặt. Tới thời điểm này, tôi không thể ngăn mình tự hỏi, cô ấy nghĩ cái quái gì về tôi vậy?

"Cậu đừng để tâm chuyện vừa xảy ra nhé. Cô ấy không hề ghét cậu hay gì đâu, nếu cậu đang nghĩ như vậy," Ike nói trong lúc vỗ vai tôi.

Tôi đoán là tôi đã bị nhìn thấu rồi nhỉ?

"Ồ thật sao? Thật tốt khi biết điều đó."

"Tớ chắc rằng mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. Dù sao thì, đi lên phòng hội học sinh thôi nào, nhé?" cậu ta nói với một nụ cười thân thiện.

Thật sự sẽ ổn sao? Hơn nữa, tôi và Touka cũng đâu phải đang hẹn hò gì đâu, nên chuyện này chỉ càng lúc càng khiến tôi cảm thấy kì lạ hơn thôi. Tôi chẳng thể làm gì nhiều ngoài việc gật đầu trước câu nói của Ike và giữ im lặng; sau cùng thì tốt hơn là không nên nói ra những suy nghĩ đó.

Chúng tôi đi đến phòng hội học sinh.

"Tanaka-senpai, Suzuki - xin lỗi vì đã tới trễ nhé," Ike nói cùng với cái cúi đầu hối lỗi của mình.

Khi chúng tôi bước vào phòng, có thể thấy đã có một nam sinh và một nữ sinh ở trong đó rồi.

"Đừng bận tâm," họ trả lời cùng với một nụ cười thân thiện và vẫy tay chào.

"Tớ sẽ giới thiệu nhé. Yuuji, đây là Tanaka-senpai, còn đây là Suzuki, cũng là một học sinh năm hai. Tanaka-senpai là thư kí của hội học sinh, còn Suzuki là kế toán của bọn tớ."

"Anh nghĩ đây là lần đầu anh gặp cậu, nhỉ? Cảm ơn vì đã giúp bọn anh lúc cậu rảnh nhé. Anh là Tanaka, và anh trên cậu một năm."

Anh ta nhìn tôi một cách thân thiện và cười như thể tôi là một người bạn đã quen biết của anh ta vậy.

"Tớ cũng đã muốn cảm ơn cậu lâu rồi, nhưng chưa có cơ hội. Là lỗi của tớ. Tớ học cùng khóa với cậu, và tên tớ là Suzuki. Tớ mong hai ta có thể hòa thuận với nhau."

Cô ấy cũng mỉm cười với tôi. Mặc dù bằng tuổi nhưng phong thái của cô lại rất trưởng thành.

"Hả? Ý-Ý tớ là…ờ, phải. Tớ cũng thế."

Tôi không thể giấu nổi sự bối rối của mình. Tôi khá chắc hai người họ đã nghe những tin đồn tệ hại về tôi rồi, thế thì tại sao họ lại tỏ ra thân thiện như thế chứ?

Tôi nhìn Ike để tìm câu trả lời. Cậu ta để ý và mỉm cười.

"À, phải rồi… Suzuki, Taketori-senpai chưa đến mà, đúng không?"

"Hừm. Tớ nhớ anh ấy đã nói gì đó về việc giúp đỡ Makiri-sensei trong phòng giáo viên đúng không nhỉ?"

"Ồ, vậy à. Thế tớ cũng sẽ tới đó vậy," Ike trả lời và tiến về phía cửa.

"Ike, đợi chút đã," tôi nói.

Tôi không chắc là mình sẽ biết phải tỏ ra bình thường như thế nào nếu không có cậu ta ở gần.

"Đừng lo, Tanaka-senpai sẽ giải thích cho cậu những việc cần làm. Hơn nữa," cậu ta nói và nở nụ cười, "Tất cả mọi người trong hội học sinh đều là bạn của cậu cả."

Cậu ta rời khỏi phòng.

…họ là bạn tôi ư? Tôi không hiểu lắm

Tôi không nghĩ tôi đã từng gọi ai là bạn hay một đồng minh. Ngoại trừ Ike hay Makiri-sensei, tất nhiên là như vậy rồi.

"Như Ike-kun đã nói, đừng lo. Bọn anh biết cậu luôn giúp đỡ hội học sinh mà, nên chẳng thấy sợ hãi cậu hay gì đâu."

"Phải, như Tanaka-senpai đã nói đấy. Nhưng thật sự là gương mặt của cậu trông khá đáng sợ, nên sẽ phải mất một thời gian để tớ làm quen. Trong lúc đó có thể tớ sẽ bị cậu dọa sợ vài lần, nên tớ xin lỗi trước nhé."

Họ không có vẻ gì là sợ hãi cả… tôi thật sự rất cảm động. Thậm chí sắp khóc đến nơi rồi này.

Có thể đây là lý do tại sao Ike lại muốn tôi giúp đỡ thường xuyên như vậy, đúng không nhỉ? Đó là lời lý giải duy nhất tôi có thể nghĩ ra. Tên đó đúng thật là quá thông minh đối với tôi rồi, phải nói thật là vậy.

"…được thôi."

Tôi đang cố bộc lộ niềm hạnh phúc của mình, nhưng hoàn toàn không hiệu quả. Thay vì tỏ ra thật hào hứng, tôi lại nói như thể sắp chết đến nơi.

"Dù sao thì, tới lúc giải thích việc cần làm cho cậu rồi," Tanaka-senpai nói.

Được rồi, làm thôi nào.

"Chào mọi người! Em vào đấy nhé!"

Một giọng nói vui tươi vang lên từ bên ngoài căn vòng, và Touka bước vào. Khi nhìn thấy ba chúng tôi, cô ấy thốt lên với giọng kinh ngạc, "Hả?! Senpai, anh đang nói chuyện một cách bình thường với người khác mà không phải anh của em kìa?! Không, không thể nào! Anh là ai vậy?! Các người đã làm gì với Yuuji-senpai của tôi rồi??!"

"Cái quái gì vậy?" Tôi hỏi.

"Ồ, phải rồi - sao em lại có thể nhầm anh với một ai khác chứ Senpai? Còn ai trong trường mà có thể có gương mặt đáng sợ như vậy được cơ chứ ♡," cô ấy nói trong lúc thè lưỡi một cách tinh nghịch.

Cô ấy đã đi quá xa rồi.

Tanaka-san lắng nghe những lời giễu cợt của Touka và quyết định tiếp tục cuộc nói chuyện.

"À, phải rồi, em là em gái của Ike-kun đúng không? Hân hạnh được gặp. Anh là Tanaka, học sinh khóa trên. Anh đã được nghe một số điều rất ấn tượng về em đấy, như việc điểm kì thi đầu vào của em cao như thế nào. Mà anh nghĩ nó cũng là điều hiển nhiên thôi, em là em gái của cậu ta mà."

"Tớ cảm thấy tốt hơn rất nhiều khi biết rằng em gái của Haruma cũng sẽ giúp chúng ta đấy. Chị là Suzuki, năm hai. Hy vọng chúng ta có thể hòa thuận nhé."

Họ cùng mỉm cười nhìn Touka trong lúc giới thiệu bản thân.

"Hẳn rồi! Rất vui được gặp hai người!"

Touka đang cười, nhưng tôi có thể thấy cô ấy không cảm thấy vui lắm về điều họ nói, vì lý do nào đó.

"Dù sao thì! Em cần phải giúp gì ạ?"

Cô ấy lập tức đổi chủ đề, và, cùng lúc đó, Tanaka-senpai cũng bắt đầu giải thích công việc cho chúng tôi.

"Thật ra việc cũng đơn giản thôi. Hai đứa chỉ cần đến phòng in ấn, in bài thi thử, và bấm chúng lại cùng với những tài liệu ở đây thôi."

"Ồ, chỉ vậy thôi à? Nghe có vẻ như, kiểu, hơi dễ quá thì phải, anh có nghĩ vậy không?"

"Em có thể nghĩ như vậy, nhưng sự kiện đó sẽ có khoảng hai trăm người tham gia đấy, dù là không bắt buộc. Chúng ta có đủ tài liệu cho bất cứ ai đến dự, từ năm nhất cho đến những khóa cao hơn, nên sẽ mất nhiều thời gian hơn là em nghĩ đấy," Suzuki nhìn đi chỗ khác và nói.

"Sẽ ổn thôi mà! Dù công việc có nhiều, nhưng thật may mắn là chúng ta có Senpai ở đây mà, đúng không?! Touka nói và nhìn về phía tôi cười toe toét một cách ma mãnh.

Tôi đã có thể đoán trước được rằng cô ấy sẽ cứ thế dồn hết công việc cho tôi rồi. Tôi có linh cảm mãnh liệt về chuyện đó.

"Phải, có cậu ấy ở đây thì yên tâm rồi. Dù sao đi nữa, xin lỗi vì phải hối hai đứa, nhưng hai đứa có thể đi đến phòng in ấn và in bài thi thử ra luôn được không. Chúng ta vẫn không biết sẽ có bao nhiêu học sinh lớp E của năm nhất sẽ tham dự, nhưng làm càng sớm thì càng tốt," Tanaka-senpai nói.

"Cái gì? Đó chẳng phải lớp của em sao? Anh vẫn chưa nhận được danh sách à? Em khá chắc là bọn em đã đăng ký danh sách rồi mà," Touka nói.

"Phải, hôm nay là hạn chót, nên người đại diện của lớp em chắc sẽ đến sớm thôi. Sau khi biết số lượng người tham gia, anh sẽ đến phòng in ấn và nói cho hai đứa biết," anh ấy trả lời.

"Được rồi, thế thì! Chúng em phải photo tài liệu nào trong đống này đây?"

"À, phải rồi. Anh quên nói tới việc đó. Đây này," Tanaka-senpai nói trong lúc tay anh ta đưa tôi một xấp giấy.

"Tờ này có hướng dẫn dùng máy in này. Cộng thêm thêm số học sinh mỗi lớp sẽ tham gia sự kiện vào đây. Còn cái này sẽ cho em biết cần phải in bao nhiêu bản," Suzuki nói, và đưa tờ giấy mình đang nói đến cho Touka.

Touka và tôi cùng gật đầu.

"Được rồi, tới lúc đi thôi!" Touka kêu lên.

Tôi khẽ gập người chào và chuẩn bị rời đi. Và ngay lúc chúng tôi chuẩn bị ra ngoài thì…

"Này mọi người, em đã quay lại rồi đây… chờ đã - cậu đang làm gì ở đây vậy, Touka?"

Một nam sinh nữa bước vào phòng cùng với một nụ cười trên gương mặt. Dù trông cậu ta có vẻ nóng tính, nhưng không thể phủ nhận là cậu ta khá ưa nhìn.

"Ồ, Kai-kun! Tớ chỉ đang làm vài việc thôi, cậu biết chứ? Cậu đến đây để đưa danh sách tham gia đúng không? Tên này - với một người làm đại diện cho lớp thì cậu lười quá rồi! Lớp mình nộp danh sách sau cùng đấy!"

"Lỗi của tớ. Tớ sẽ cố gắng cải thiện vào lần sau."

Có vẻ như tên này là người đại diện cho lớp của cô ấy.

Đây là một cái nhìn sâu sắc về cách Touka ứng xử với người khác. Lúc này cô ấy đang tỏ ra cực kì vui tươi và thân thiện. Nhưng cậu ta nên nhìn thấy cô ấy lúc nói chuyện với tôi hoặc Ike kìa.

"Xin lỗi vì đã nộp trễ ạ," Kai nói lúc đưa danh sách cho Tanaka-senpai.

Kể cả khi cậu ta đang xin lỗi, thì giọng điệu của cậu ta vẫn khá thoải mái.

"Đừng lo. Chưa tới hạn chót hay gì đâu mà," Tanaka-senpai trả lời.

Kai tình cờ nhìn về phía tôi, và nụ cười của cậu ta hoàn toàn biến mất.

"Tomoki… senpai? Anh làm gì ở đây vậy?"

Giọng điệu cậu ta có vẻ không thân thiện cho lắm. Cậu ta đang nhìn tôi, không phải với sự sợ hãi hay kinh tởm, mà là với sự ghét bỏ tột cùng.

"Cái gì?"

Tôi đã nghĩ rằng Kai sẽ lảng tránh ánh mắt của tôi khi tôi nói điều đó, nhưng ngược lại, cậu ta nhìn chằm chằm vào tôi mà không hề nao núng.

"Tại sao anh lại ở đây?"

Cậu ta gan dạ đấy; tôi thích thế. Những người khác sẻ chỉ xin lỗi tôi ngoài mặt và nói xấu sau lưng tôi sau đó. Còn đối mặt với những người ghét tôi mà thể hiện rõ ra ngoài thì dễ dàng hơn rất nhiều, như tên này là một ví dụ.

"Anh tớ đã nhờ tớ giúp một tay, và Yuuji-senpai đã quyết định sẽ tham gia cùng vì anh ấy muốn được ở bên tớ! Chẳng phải anh ấy là người yêu ngọt ngào nhất đó sao?!" Touka chen miệng vào trước khi tôi kịp nói bất cứ điều gì.

"Hả? Anh ấy nhờ cậu giúp á? Tại sao anh ấy phải làm như vậy chứ?"

"Không biết luôn! Anh ấy chỉ nhờ vậy thôi; đó là tất cả. Dù sao thì, Kai-kun - hai chúng tớ còn việc phải làm nữa, nên bọn tớ đi nhé!"

Chúng tôi bước tới phòng in ấn. Tôi quay người lại và thấy Kai đứng phía sau nhìn chúng tôi. Nếu mà ánh mắt có thể giết người thì…

"Ugh, em thề đấy, cậu ta đúng là một tên phiền phức," một Touka rõ ràng đang rất mệt mỏi lẩm bẩm.

"Thật ư? Cậu ta trông có vẻ khá tốt và dũng cảm mà."

"Hả? Senpai, anh đang nói thật đấy à?"

Cô ấy trông ngạc nhiên ra mặt.

"Tất nhiên… được rồi, có thể là không."

"Trời ạ, chỉ riêng việc anh không chối bỏ ngay lập tức thôi cũng đã rất lạ rồi," cô ấy nhún vai.

"Dù sao thì, anh cũng không ngờ là em đã nói dối để giúp chúng ta thoát khỏi tình huống đó đấy, nên là cảm ơn nhé."

Thì Ike có nhờ cô ấy giúp đâu. Cô ấy tự cảm thấy phải ép bản thân tham gia để có thể được ở cùng tôi, người mà Ike thật sự nhờ cơ mà.

Và kể cả sau khi bị lôi vào mớ rắc rối này, cô ấy vẫn đứng ra cứu cánh tôi khỏi cái tên Kai kia.

"Không cần cảm ơn em đâu. Cậu ta thật sự là một tên phiền phức mà, nên chủ yếu là vì em muốn tống khứ cậu ta đi thôi.”

"À, được rồi. Dù sao thì vẫn cảm ơn nhé."

Cô ấy không trả lời. Có thể cô ấy đang xấu hổ hay gì đó nhỉ? Tôi ước tôi có thể nhìn cô ấy và đoán ra tại sao cô lại làm như vậy; nhưng, xui thay, tôi không hiểu cô ấy đủ rõ để có thể biết được cô đang nghĩ gì. Nhưng tôi có thể tin cái cớ của cô - đó là tự cô muốn làm như vậy.

"Vậy là cậu ta học cùng lớp với em nhỉ? Cậu ta là ai vậy?”

Tôi cố gắng đổi chủ đề, nhưng cô ấy chỉ lại lần nữa cười một cách tinh quái.

"Ôi trời, Senpai à. Đừng nói với em là anh đã bắt đầu nghĩ đến việc dùng bạo lực rồi nha? Em cá rằng một khi em yêu cầu anh, thì anh sẽ, kiểu đánh cậu ta sấp mặt luôn nhỉ. Hay là anh đang cố tìm ra điểm yếu của cậu ta hay gì đó?”

"Thi thoảng anh lại ước mình có thể biết được việc em nghĩ anh là cái loại người gì đấy."

Những trò đùa của cô ấy đang rất nhanh chóng trở nên cũ rích.

"Em đùa thôi mà! ...được thôi, chủ yếu là đùa. Cậu ta là Kai Rekka, người đại diện cho lớp em. Cậu ta khá nổi tiếng và đối xử công bằng với tất cả mọi người. Cộng thêm việc cậu ta đậu vào trường với điểm đầu vào rất cao nữa. Rõ ràng là cậu ta rất nổi tiếng trong đám năm nhất. Em chỉ nghe đồn thôi, rằng cậu ta đã được, gì nhỉ, ba cô gái tỏ tình rồi," cô ấy trả lời.

"Cậu ta thì nổi tiếng đấy, nhưng anh còn biết một người còn nổi tiếng hơn gấp mười lần cơ."

"Trời ơi, Senpai! Anh đúng là chưa bao giờ bỏ lỡ cơ hội nào để tán tỉnh em nhỉ? Em biết là anh không thể kìm chế được vì em quá dễ thương mà, nhưng hãy cố gắng kiểm soát bản thân nhé! Anh biết đấy, vì chúng ta đang ở trường mà?! ♡"

Có vẻ như tôi đã không phản ứng theo cách mà cô ấy mong đợi, và giọng điệu vui vẻ của cô ấy chuyển sang hờ hững.

"Dù sao thì, cậu ta cũng là con át chủ bài của đội bóng đá mà, dù cho học kỳ mới còn chưa bắt đầu được bao lâu. Nên là ừm… cậu ta căn bản là đang thống trị mấy ngày gần đây," cô ấy giải thích bằng giọng chán chường.

"Ồ quao, cậu ta cứ như là phiên bản năm nhất của Ike vậy."

Vậy là cậu ta vừa thông minh, vừa chơi thể thao giỏi, và đã nổi tiếng luôn rồi sao? Cậu ta chắc chắn đang đi theo con đường mà Ike đã vạch ra rồi. Mặc dù họ vẫn chưa cùng đẳng cấp, nhưng cậu ta đang đi đúng hướng để trở thành người kế vị cho danh hiệu idol của trường.

"…cậu ta giống như là phiên bản giảm giá của tên anh trai đầu đất của em vậy, nếu phải nói thật."

"Chà, gắt ghê nhỉ."

"Vì nó là sự thật mà anh," cô ấy thở dài.

"Anh không hiểu sao cậu ta chưa gì đã nhìn anh bằng ánh mắt như chĩa dao về phía anh vậy… anh không thể nghĩ ra được lý do nào khiến cậu ta ghét anh đến thế dù chỉ vừa mới gặp."

"Cậu ta thích em, nên em đoán là vì cậu ta ghen tị với anh đấy."

"Trời ạ, chỉ có em mới nói vậy thôi… nhưng mà phải nói thật, đó sẽ là lời lý giải hợp lý nhất rồi."

Cô ấy dừng bước và hối lỗi nhìn tôi.

"Em xin lỗi vì đã khiến mọi người ghen tị, nhưng em không thể ngăn mình nổi tiếng được, Senpai à."

"Cái kiểu lời xin lỗi gì đấy?"

...thậm chí nó có phải là lời xin lỗi hay không ấy chứ?

"Chẳng phải anh lúc nào cũng lo lắng về mấy tên con trai khác theo đuổi em sao? Anh biết đấy, bởi vì em siêu nổi tiếng luôn mà."

"Sẽ là nói dối nếu anh phủ nhận… mặc dù anh lo về việc họ sẽ làm với mình hơn những thứ khác."

"Quao, em không nghĩ là anh sẽ diễn theo em đấy… nhưng mà cách anh trả lời khiến em bực đấy."

"Em muốn anh nói rằng anh ‘cực kỳ ghen tị’ khi những đứa con trai khác theo đuổi em vì em 'quá ư là nổi tiếng' à?"

"Chính xác luôn! Khi có người khác ở gần, anh hãy thể hiện sự chiếm hữu nhiều vào, được chứ?! Nói rằng anh ghen tị vì cái gương mặt đáng sợ của mình… mặc dù phải nói thật là, hình dung ra chuyện đó lúc đầu khiến em hơi hoảng, nhưng bây giờ thì em lại rất thích ý tưởng đó!" cô ấy cười khúc khích.

Cô đang hơi quá tự cao rồi.

"Mà em nghĩ anh sẽ ổn thôi," cô ấy tiếp, "Em không thể nào nghĩ ra được trong trường có ai đủ gan để thử đối mặt với anh đâu."

"…ừ, có lẽ là vậy."

Tôi đồng ý với cô ấy. Ít nhất tôi không nghĩ mình sẽ bao giờ phải lo lắng về việc phải gây chiến với bất cứ ai trong trường. Nhưng sau khi thấy cách Kai nhìn tôi đằng đằng sát khí như vậy, tôi vẫn không thể rũ bỏ hoàn toàn suy nghĩ sẽ phải đánh nhau một lúc nào đó được.

Chúng tôi tận hưởng quãng thời gian ngọt ngào trên đường đi, nhưng cuối cùng hai đứa cũng đến phòng in ấn.

Tôi lôi đống tài liệu cần in từ cái túi và đặt lên trên bàn. Trong lúc đó, Touka bắt đầu nhìn tờ giấy hướng dẫn cô được đưa cho và so sánh nó với đống giấy tờ tôi để trên bàn.

"Mà, năm ngoái buổi chuyên đề này vào năm ngoái ra sao với anh vậy?"

"Chả biết nữa, anh không có đi."

"Quao, bất ngờ chưa."

Ồ thôi nào, đừng có nói như vậy chứ. Đau đấy, biết không hả?

Touka để ý rằng tôi không thoải mái lắm với lời bình luận của cô và cười với tôi.

"Vậy thì năm nay, do chúng ta đã phụ trong khâu tổ chức rồi, có thể anh sẽ có cơ hội để đi đấy. Hãy khiến dịp này trở nên tuyệt vời nhất, nhé?"

"Thì, sẽ tốt hơn nếu ít nhất anh cố gắng tìm kiếm niềm vui trong chuyện này thay vì tỏ ra bi quan đúng không, anh đoán thế."

Touka nhận ra sự nản chí của tôi trước thử thách lần này và cười với tôi một lần nữa.

Ngày hôm sau, sau giờ học.

Touka và tôi lại đi đến phòng in ấn.

"Bao giờ cái cực hình này mới kết thúc đây trời?" Touka than vãn, ánh mắt cô bơ phờ và trống rỗng.

Tôi cảm nhận được nỗi đau của cô ấy - cái công việc này quá đơn giản, chưa kể đến việc nó chậm đến mức tẻ nhạt. Và khiến chúng tôi chả có việc gì để làm trong cả một lúc, nên phần lớn thời gian tôi chỉ đi loanh quanh, ước mình có thể nằm xuống và đánh một giấc.

Tôi cũng muốn cái cực hình này kết thúc giống như cô ấy muốn vậy.

"Anh không nghĩ là sẽ xong trong hôm nay đâu," tôi trả lời. Tôi đang bấm ghim thêm một số tài liệu nữa và quẳng chúng vào cái hộp đựng làm bằng bìa các tông cùng với những tài liệu đã được bấm ghim khác.

"Phải rồi… haizzz. Cái công việc này chán thật sự. Tại sao chúng ta lại phải lãng phí tuổi trẻ vì chuyện này chứ?”

Cô ấy trông trầm cảm cực độ luôn rồi. Dù là vậy, nhưng cô vẫn làm việc một cách cực kỳ nghiêm túc và chưa dừng lại lần nào, kể cả khi cô đang than phiền.

Thậm chí nếu cô đã quá chán và quyết định không làm nữa, thì chỉ cần có cô ở đây cũng đã đỡ cho tôi rất nhiều rồi.

Tôi sẽ thừa nhận: Touka thi thoảng có thể rất phiền toái, cô có thể rất thô lỗ, và có thể bị cuốn quá mức vào những trò đùa dai của mình… nhưng, sâu thẳm bên trong, cô ấy là một người tốt.

"…xin lỗi nhé."

"Hả? Anh đang xin lỗi em vì chuyện gì vậy? Tên anh trai đầu đất của em mới nên là người phải xin lỗi vì đã ép em phải làm cái công việc chán phèo này."

"Anh hiểu tại sao hội học sinh lại làm việc này rồi - để chuẩn bị cho những sự kiện như thế này, họ thường bị dính liền với những công việc lặp đi lặp lại. Anh không thấy những việc mà họ phải làm hiện giờ khá khẩm hơn em tí nào đâu."

"Và cái cớ đó thì liên quan gì đến việc anh ta đùn đẩy công việc chết tiệt này cho em chứ? Kiểu gì thì em xứng đáng nhận được một lời xin lỗi."

Chà, cô ấy thật sự nổi cáu lên vì tất cả những chuyện này à. Bây giờ tôi lại cảm thấy khá tệ khi không có Ike ở đây với chúng tôi.

"Ugggh, trời ạ! Em sẽ tới máy bán hàng tự động và mua thứ gì đó để uống đây!" cô ấy đứng lên và hỏi, "Anh muốn uống gì không, Senpai? Em mua cho."

"Quao, em thật sự sẽ tự mình đi mua thứ gì đó cho bản thân ư? Mà không sử dụng anh như một người hầu?"

"Chuyện đó to tát đến như vậy với anh à? Nếu anh không uống gì hết thì em đi đây," cô ấy đáp lại và phồng má lên giận dỗi.

"Lỗi của anh, anh đùa hơi quá. Phiền em mua giúp anh cà phê nhé."

"Đó, phải như vậy mới đúng chứ. Em luôn uống cà phê đen, anh không phiền nếu em mua cho anh loại đó luôn chứ?"

"Được thôi," Tôi nói trong lúc đưa cho cô ấy ít tiền.

"Aaaaa! Nhìn Senpai vung tiền như mưa kìa! Anh sẽ khiến em ướt mất."

Có phải tôi là người duy nhất nghĩ rằng thi thoảng cô ấy có thể rất tục tĩu không? Chỉ tôi thôi sao?

"Được rồi, thế em đi đây! Và không được lười biếng trong lúc em đi đâu đấy nhé, Senpai!"

"Rồi rồi. Nhấc cái mông lên đi đi."

"Baiiii!" Touka nói và rời khỏi phòng.

Bây giờ lúc cô ấy đã đi khỏi, tôi nghe được âm thanh vù vù liên tục một cách nhịp nhàng của chiếc máy in. Nó đang in những tờ giấy một cách không ngừng nghỉ… trời ạ, tôi muốn đánh một giấc ngay bây giờ quá cơ.

Tôi đứng lên và vươn vai để rũ bỏ cơn buồn ngủ. Tôi cầm lên một tập tài liệu mới vừa chạy ra từ chiếc máy in. Bát thình lình, tôi nghe một tiếng gõ cửa.

Đây không thể là Touka được vì cô ấy chỉ vừa mới rời đi để mua đồ uống mà. Bên cạnh có cô ấy có bao giờ gõ cửa trước khi vào đâu."

"Vào đi."

Cánh cửa bật mở, và Makiri-sensei bước vào.

"Cô được biết là Ike-san cũng ở đây nữa, nhưng có vẻ là chỉ có mình em nhỉ."

"Em ấy vừa mới đi mua nước cho hai đứa rồi ạ."

"Ồ thật sao? Vậy thì cô căn giờ không chuẩn lắm rồi," cô ấy nói, trông có vẻ gì đó khó xử.

Ý cô ấy là gì nhỉ?

"Thật ra cô đã mua vài thứ cho các em thay cho lời cảm ơn vì sự giúp đỡ của hai đứa. Cô đã nên đến sớm hơn, và các em sẽ không phải tốn tiền mua nước."

Cô ấy đặt một chiếc bịch nilon trên bàn và bắt đầu lấy những thứ bên trong ra: có hai trai trà và hai que kem. Loại đắt tiền đấy, dựa trên vỏ ngoài.

"Cô chắc là muốn cho bọn em những thứ này chứ?"

"Hừm. Công việc này không dễ dàng đến vậy, đúng không."

"Nó giống như một cuộc tra tấn tinh thần hơn là thể chất ạ."

"Phải, bản chất của công việc này là như vậy mà. Khi Ike-san quay lại thì hai đứa nhớ ăn nhé, được chứ?"

"Được ạ. Cảm ơn Sensei."

Cô ấy mỉm cười.

"Ổn mà; không cần bận tâm đâu. Cô mới phải là người nên cảm ơn hai em - các em là một sự giúp đỡ rất lớn đối với ủy ban hội học sinh đấy."

"Dù sao thì em cũng chẳng có gì hay hơn để làm ấy mà."

Nụ cười của cô ấy chỉ càng tươi hơn.

"Dạo này ở trường thế nào rồi?"

"Gần đây thì em đã có thể nói chuyện với nhiều người hơn ngoài Ike và Touka. Em vừa nói chuyện với Tanaka-senpai và Suzuki từ hội học sinh, nên em thật sự cảm thấy khá vui vì điều đó."

"Cô hiểu rồi. Thật tốt khi được nghe em nói vậy."

"Em phải cảm ơn cô và Ike vì việc đó đấy ạ."

Tôi đang cố giấu sự xấu hổ của mình nhiều nhất có thể. Vì lý do nào đó, Makiri-sensei có vẻ không hài lòng lắm với những lời tôi vừa nói.

"Không phải, đó không phải là do cô - mà hoàn toàn là do nỗ lực của chính bản thân em. Có rất nhiều người để mắt đến em đấy. Cô cá rằng từ giờ em sẽ còn được nói chuyện với nhiều người hơn nữa. Cô đảm bảo đấy."

Cô ấy có vẻ kiên quyết tin rằng tôi được như vậy là hoàn toàn do tôi, và cô ấy chẳng hề giúp gì cả. Trong khi đó, tôi lại biết rằng nếu chỉ có một mình, tôi đã không thể nào đi được xa đến thế này cả. Sự thật rằng có những người luôn cố gắng trò chuyện cùng tôi và biết ơn những nỗ lực của tôi khiến tôi rất hạnh phúc.

"Cô và Ike chắc chắn đã góp một phần rất lớn. Hai người đã cho em một cơ hội.”

"Cô… thật sự đã làm được gì đâu," giọng Makiri-sensei chùng xuống. Trông cô ấy có vẻ buồn bã.

"Sensei?"

Tôi đang định hỏi cô ấy rằng có chuyện gì, nhưng trước khi tôi có thể…

"Em về rồi đâyyyy! …ủa! Là Makiri-sensei kìa! Tại sao cô lại ở đây vậy?"

Touka mở cửa cái rầm, hoàn toàn cắt ngang hai chúng tôi.

"Hừm, cô đến để đưa cho hai em đồ ăn vặt và thứ gì đó để uống thay cho lời cảm ơn. Cảm ơn em nhé, Ike-san."

"Hả? Ồ, cô đâu cần phải bận tâm làm gì. Thật sự thì đâu cần phải trả ơn bọn em chứ. Chờ chút đã! Vậy là em có thể ăn cây kem kia ư?! Trời ơi, Sensei, cô đúng là siêu hào phóng luôn đấy ạ!" cô ấy kêu lên, đôi mắt dán chặt vào cây kem mà Sensei đã mua cho chúng tôi.

"Tất nhiên là được rồi - sau cùng thì cũng là mua cho hai đứa mà. Nhưng mà xui là cô không thể làm gì thêm nữa cả. Dù sao thì, cô sẽ ghé qua phòng hội học sinh để xem mọi thứ đang tiến triển như nào rồi."

"Dạ đượccc ạ."

Tôi cúi đầu cảm ơn lúc cô ấy rời khỏi căn phòng.

Mọi thứ sẽ không vui vẻ nếu tôi đã có thể hỏi được vì sao cô ấy lại trông buồn bã như thế.

"Vậy là có mùi bánh quy sô-cô-la này, và… này! Cây này là vị mới đấy! Em lấy cây này được không, Senpai?!"

"Cứ tự nhiên."

"Tuyệt vờiii!"

Cô ấy đưa tôi lon cà phê tôi đã nhờ cô mua, cùng với que kem.

"Senpai, sao anh trông thẫn thờ vậy. Có chuyện gì à? Hay là anh muốn ăn cây kem vị mới của em thay vì cây vị bánh quy sô-cô-la? Nhưng mà xui quá! Nó đã là của em rồi! Nhưng nếu anh là một đứa trẻ ngoan và chịu cầu xin em, thì em sẽ cho anh cắn một miếng đấy…"

Hử, vậy là cô ấy có thể nhận ra tôi đang không vui à. Được rồi, tôi đoán là cô ấy có thể quan tâm đến người khác nếu cô thực sự muốn như vậy.

"Đừng để tâm. Anh chỉ đang suy nghĩ về một chuyện."

"Hả? Anh đang… suy nghĩ ư? Có vẻ không giống anh lắm nhỉ."

"Em có đang đi hơi xa rồi không?"

"Trời, sao chả được! Em chỉ mừng là không có chuyện gì to tát thôi! Bây giờ em có thể một mình ăn cây kem này mà không cảm thấy tội lỗi rồi! ♡"

Cô ấy bắt đầu ăn que kem, trông không thể nào hạnh phúc hơn. Trông thấy cô như vậy khiến mọi suy nghĩ tiêu cực trong tôi tan chảy. Tôi không nên lo nghĩ nhiều về việc đã xảy ra với Makiri-sensei. Sau cùng thì, chắc chắn trong tương lai tôi sẽ có nhiều cơ hội để hỏi cô ấy thôi.