Làm gì có chuyện một thằng nhân vật phụ như tôi lại nổi tiếng được đâu, nhỉ?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Hãy hẹn hò với cô gái siêu cấp dễ thương như tớ đi!

(Hoàn thành)

Hãy hẹn hò với cô gái siêu cấp dễ thương như tớ đi!

Mikami Kota

Trong lớp học, trước mắt tôi cô ấy cứ như là một con mèo giả nai vậy, thật ra mọi hành động và lời nói của một người tự yêu bản thân này quả thật quá là phiền phức.

22 103

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

252 5322

Tearmoon Empire

(Đang ra)

Tearmoon Empire

Nozomu Mochitsuki

“Làm mọi thứ có thể để thoát khỏi lưỡi máy chém!”

268 9142

Tôi bắt gặp một cô gái xinh đẹp vô cảm trước cửa nhà

(Đang ra)

Kamitachi ni Hirowareta Otoko (LN)

(Đang ra)

Kamitachi ni Hirowareta Otoko (LN)

Roy

Dưới sự bảo vệ của các vị thần, một cuộc sống dễ chịu cùng với loài slime ở một thế giới khác bắt đầu!

160 10037

[LN] Volume 1 [ĐÃ HOÀN THÀNH] - Chương 16: Người bạn cùng lớp

Touka nhìn tôi và nở một nụ cười mê hoặc lòng người. Nhìn cô ấy như vậy khiến lòng tôi buồn man mác --tôi đã nên đoán được rằng cô ấy ghét việc phải tiếp tục cái mối quan hệ giả tạo này nhiều như thế nào.

"À, này! Senpai, anh ăn trưa chưa?" Touka nói, cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.

"Chưa."

Touka đã gọi tôi lên đây sớm nhất có thể, nên tôi chưa có thì giờ để cho gì vào bụng cả. Thật ra tôi đang dự định sẽ mua gì đó ở cửa hàng tiện lợi để làm bữa trưa.

Touka thở phào nhẹ nhõm và đặt một tay lên trước ngực.

"Tuyệt, lúc nhắn tin em không có nói gì về việc ăn cùng nhau cả, nên em tưởng rằng hôm nay ta sẽ không được làm vậy.

Cô ấy lấy ra từ trong túi một chiếc hộp được bọc trong khăn và đưa nó cho tôi.

"Đây là gì đây?"

"Một hộp bento. Do chính tay em làm đấy nhé."

"…chờ đã, thật ư? Tại sao chứ?"

Trong tất cả những thứ cô ấy có thể đưa cho tôi, chắc chắn tôi đã không ngờ đến việc đó là một hộp bento tự làm cả.

"Phải, thật đấy ạ. Sau tất cả những rắc rối mà hôm qua em đã kéo anh vào, thì em nghĩ rằng mình nên làm việc này như một lời xin lỗi. Chẳng phải đây là tố chất lớn nhất một người bạn gái cần có sao? Anh nghĩ sao, hả? Được một cô gái làm bento cho luôn cơ mà. Sướng chưa?

"Phải, dù anh không hiểu tí nào đoạn 'tố chất bạn gái', nhưng mà chắc chắn là anh phải vui rồi."

Touka kinh ngạc trước câu trả lời của tôi

"V-Vậy thì tốt rồi! Anh là một người rất may mắn đấy, Senpai à! Được một cô gái dễ thương làm riêng cho mình một hộp bento luôn! Cá chắc là anh có lục tung cái trái đất này lên cũng không tìm được ai may mắn hơn mình đâu!" cô ấy lí nhí liến thoắng, hai má cô đỏ lên.

"Phải, anh thật may mắn. Cảm ơn nhé."

Gương mặt cô ấy càng thêm đỏ bừng, nước da cô ấy đã chuyển từ màu đỏ hồng sang đỏ ửng. Có lẽ cô vẫn chưa quen với việc tôi thẳng thừng như vậy, nên cũng không trách được vì sao cô lại ngạc nhiên đến thế.

"Hừm! Được rồi, em phải về lớp đây! Dù rất muốn ở lại để hai chúng ta có thể đút cho nhau ăn bữa trưa em làm, nhưng hiện giờ em vẫn chưa dám làm vậy đâu. Chán quá nhỉ?!"

Cô ấy xách cặp lên và ba chân bốn cẳng chạy về phía cánh cửa.

"Được rồi, Touka. Chúc em học tốt nhé."

Cô ấy dừng bước ngay trước cánh cửa và quay lại.

"Còn anh thì hãy cố gắng hết sức với việc tổ chức sự kiện nhé, Senpai!"

Cô ấy cười toe toét và vẫy chào tôi, rồi rời khỏi tầng thượng.

Sau khi cô đã đi khỏi, tôi tìm một chỗ tốt để ngồi ăn hộp bento. Tôi tìm được một chỗ thoải mái, ngồi xuống, mở nắp hộp và quan sát bên trong. Có nhiều loại thức anh đủ màu sắc được sắp xếp một cách rất bắt mắt bên trong hộp. Trông thật là đẹp. Trời ạ, nhìn cái này đi… có vẻ như cái vụ 'tố chất bạn gái' của cô ấy không phải là nói xạo nhỉ.

Tôi thử miếng karaage đầu tiên -- miếng gà chiên mà cô ấy đã làm. Tôi cầm đũa lên và gắp miếng gà cho vào miệng.

"Hừmm… ngon thật."

Tôi ăn xong phần bento của Touka và đứng đợi trên tầng thượng một lúc. Tôi cần phải giết thời gian cho tới một giờ chiều; đó là khi tôi phải xuống phòng thể dục và phụ giúp cho buổi sự kiện.

Ngay khi đến giờ, tôi đi tới phòng thể dục. Đã có những thành viên của các câu lạc bộ thể thao ở đó và đang phụ dọn dẹp căn phòng. Có một tên nam sinh đang đứng trên bục sân khấu để đưa ra chỉ đạo cho tất cả mọi người. Có vẻ đó là trưởng câu lạc bộ bóng chuyền mà Ike bảo tôi nói chuyện.

Mặc dù tôi cũng chẳng biết mình ở đây để làm gì nữa. -- những người này trông có vẻ vẫn hoàn toàn ổn mà chẳng hề cần đến tôi. Mà kệ, đã tới đây rồi, nên tôi cũng nên giúp gì đó. Tôi bước đến chỗ tên ở câu lạc bộ bóng chuyền đang đứng."

"Ike đã nhờ tớ đến đây phụ. Nên nếu có chuyện gì tớ có thể giúp thì cậu cứ nói nhé."

Cậu ta đang quá bận nhìn vào đống giấy tờ in cấu trúc của căn phòng, nên đã trả lời luôn mà chẳng thèm nhìn mặt tôi.

"Hửm? Ồ, tuyệt, vậy là cậu cũng đến giúp à. Vậy thì, có một nhóm đang mang ghế và bàn ra khỏi tầng hầm, nhưng có vẻ là họ cần thêm người. Hay là cậu đến đó giúp một tay đi? Còn một người nữa từ câu lạc bộ bóng chuyền ở đó, cậu ta sẽ nói cho cậu biết mình cần làm gì."

"Được thôi."

Sau khi tôi trả lời, cuối cùng cậu ta cũng ngước mắt lên và nhìn tôi. Cậu ta chuẩn bị nói gì đó, nhưng lúc cậu ta nhìn thấy tôi…"

"Được rồi, cảm ơ- Aaa! T-Tomoki… kun? Ờ, thì, cái tầng hầm đang, um…”

Cậu ta bắt đầu lắp bắp một cách khủng khiếp, rõ ràng đang rất lo sợ.

"Gì cơ?"

"Kh-Không có gì đâu. Hãy cố gắng hết sức nhé, ahaha…"

"Đượccc thôi."

Tôi bước xuống tầng hầm. Lý do mà cậu ta lo sợ tới vậy sau khi gặp tôi thì đã quá rõ rồi mà -- còn nhớ mặt tôi đáng sợ thế nào chứ? Phải, đó là một chuyện lớn đấy. Xin hãy thứ lỗi cho tôi hỡi những sinh linh tội nghiệp dưới tầng hầm chuẩn bị được tôi giúp đỡ. Mà, làm việc dưới đó với vài ba người thì chắc chắn sẽ hay hơn là phải khiến tất cả mọi người trong phòng thể dục hoảng sợ và đau khổ. Đó là một sự hi sinh nhỏ bé để đổi lấy cái lợi lớn hơn.

Bỏ qua chuyện đó, tôi bước xuống tầng hầm. Asakura Yoshito đang ở đó. Cậu ta là một thành viên khác của câu lạc bộ bóng chuyền, và tôi đoán rằng cậu ta chính là cái người mà tên đội trưởng nói với tôi lúc nãy. Có vẻ như cậu ta chỉ có một mình… họ đang làm như cậu ta có thể một mình khiêng hết đống bàn ghế này à? Hỏi sao tên kia lại nói rằng cậu ta cần được sự trợ giúp.

"Đội trưởng của cậu bảo tôi tới đây để giúp, nên hãy cho tớ biết mình cần làm gì đi."

Cậu ta vẫn cắm đầu làm và nói mà không nhìn vào tôi.

"Ồ thật ư?! Tuyệt vời, lúc nào có thêm người cũng tốt hơn cả! Thế cậu mang giúp tớ mấy cái ghế ống này lên phòng thể dục giúp tớ được không?"

Cậu ta cuối cùng cũng quay lại và nhìn vào tôi.

"Whoa! T-Tomoki-kun?!"

"Ồ, mấy cái ghế này đúng không? Tớ hiểu rồi."

Lúc này tôi cảm thấy thật tệ cho Asakura -- mặt tôi đáng sợ đã đành, giờ còn cộng thêm cả điều kiện thiếu sáng và căn hầm tối tăm còn khiến chuyện tệ hơn nữa. Tớ xin lỗi nhé, anh bạn à. Thật lòng đấy.

Tôi sẽ không nói gì cả, vì tôi không muốn cậu ta bằng cách nào đó hiểu nhầm tôi và càng sợ hãi hơn nữa. Tôi sẽ cứ lờ cậu ta đi và bắt đầu làm vậy. Chắc chắn rằng lúc đầu cậu ta sẽ sợ chết khiếp, nhưng hi vọng rằng, cậu ta sẽ hiểu rằng tôi chỉ đây để làm việc, không hơn không kém. Và tôi chả có ý đồ gì xấu xa hay gì cả.

Cậu ta không nói thêm gì nữa; và cũng tiếp tục làm việc mà chẳng nói một lời nào. Hên thật đấy, được làm việc dưới này mà không phải lo sẽ dọa người khác sợ, và cậu bạn này cũng có vẻ cũng đang chấp nhận dần sự hiện diện của tôi.

Làm tốt lắm, đội trưởng đội bóng chuyền ạ -- cậu đã làm rất tốt trong việc phân chia nhiệm vụ cho tôi đấy. Cho cậu một like.

"Chà, Tomoki-kun, cậu thật sự đang làm việc rất nghiêm túc đấy nhỉ."

Một giọng nói vang lên phía sau lưng tôi. Và chắc chắn đó không phải là của Asakura, thế nên tôi quay lại nhìn xem đó là ai. Và bất ngờ chưa, đó là Tanaka-senpai… và cả Suzuki cũng ở đây nữa.

"Ồ, là hai người à. Mấy cái bài thi thử mà hai người phải phát cho năm nhất sao rồi?"

"À, tớ và Tanaka-senpai chỉ đang nghỉ giải lao một chút thôi, cậu biết đấy?" Suzuki trả lời.

Vậy thì tại sao họ lại ở đây? Họ nên, bạn biết đấy, nghỉ ngơi đi chứ thay vì đến tận đây.

"Phải, đó là lý do tại sao bọn anh đã quyết định sẽ xuống đây trong lúc nghỉ và chào cậu một tiếng bởi cậu đã giúp đỡ rất nhiều rồi," Tanaka nói với một nụ cười trên gương mặt.

"Hai người muốn tới để chào em ư?"

"Đúng rồi đấy. Tớ nghĩ là Ike-kun cũng muốn đi cùng nữa, nhưng mà cậu ta quá bận rộn nên không có thời gian. Đó là tại sao tớ và Tanaka-senpai đến đây, vì chúng tớ cũng có một ít thời gian rảnh."

"Thật ra thì, nói là rảnh thì cũng không đúng lắm, nhưng mà ừ…" Tanaka-senpai nói chen vào. Anh ta vẫn đang mỉm cười, nhưng đồng thời trông cũng khá bồn chồn. Rồi anh ta tiếp, "Mà, dù sao thì, nhờ cậu và Asakura-kun, mọi thứ đang tiến triển rất thuận lợi, cảm ơn nhé."

Asakura có hơi chững lại khi tên mình được nhắc đến, và cậu ta đáp gọn lỏn, "Ch-Chắc chắn rồi."

"Em chỉ phụ vì mình rảnh thôi. Nên không cần cảm ơn hay gì đâu ạ." Tôi đáp.

Tanaka-senpai và Suzuki mỉm cười trả lời.

"Thật ra, Ike cũng có nói như vậy -- rằng bọn anh không cần phải cảm ơn cậu làm gì vì cậu cũng sẽ gạt đi thôi."

"Không đùa đâu, nhưng mà thấy cậu hành xử y hệt như cậu ấy mô tả buồn cười thật đấy."

Tôi đang cố gắng giấu đi sự xấu hổ của mình, nên cứ thế cúi gằm xuống và tiếp tục làm việc. Mặc dù tôi đoán rằng nguyên nhân khiến tôi im lặng đã quá rõ ràng tôi, vì sau khi quan sát tôi một lúc, họ bắt đầu cười khúc khích.

"Làm phiền người khác khi họ đang làm việc là không hay đâu, Tanaka-senpai," Suzuki nói một cách giễu cợt.

"Phải rồi nhỉ. Chúng ta chỉ tới đây để kiểm tra tình hình. Biết mọi thứ vẫn theo như kế hoạch rồi thì về thôi."

Anh ta bước về phía lối ra, và Suzuki cũng nối gót theo sau.

Tôi nhìn theo lúc họ rời đi. Tôi đã muốn nói gì đó với họ trước khi họ rời khỏi, nhưng đã không biết phải nói gì. Nhưng ngay trước khi họ ra khỏi cửa, Tanaka-senpai đột nhiên quay người lại.

"Được rồi." anh ta nói, "Nếu lát nữa cậu rảnh, thì chúng ta nói chuyện đi, được không?"

"Tạm biệt các cậu nhé!" Suzuki vẫy tay nói.

Lát nữa, tôi có một "chuyện phải" giải quyết với Kai, nên thật lòng cũng không chắc rằng mình sẽ rảnh để trò chuyện cùng Tanaka-senpai hay không nữa.

Tôi vui vì họ lo cho tôi -- ý à họ đã dùng giờ giải lao ngắn ngủi của họ để xuống kiểm tra xem tôi thế nào rồi. Nếu không tính Ike và Makiri-sensei, thì hai người họ là những người đầu tiên làm vậy với tôi. Điều đó thật sự khiến tôi cực kỳ hạnh phúc. Còn nói gì được nữa bây giờ? Có lẽ tôi cảm thấy vui vì đã có thêm những người không màng đến vẻ bề ngoài của tôi.

Tôi gật đầu với Suzuki, và họ cuối cùng cũng rời khỏi.

"…này, Tomoki-kun."

Asakura chắn ngang dòng suy nghĩ của tôi.

"Hửm? Có chuyện gì vậy?"

Cậu ta đắn đo một lúc để lựa lời rồi nói.

"Ừm, Ike đã nói với tớ rằng cậu không hề bị ép phải giúp đỡ ở đây hay gì cả, và cậu thật sự phụ giúp cho hội học sinh được một thời gian rồi. Và cậu ta còn nói gì đó nữa về việc cậu đã góp công rất lớn cho buổi sự kiện hôm nay?"

"Mà, cũng đúng, có thể cho là như vậy."

"Vậy thì, uh, đừng hiểu nhầm nhé, nhưng tớ muốn hỏi cậu cái này."

"Tùy vào câu hỏi thôi, nhưng mà cậu cứ hỏi đi."

"Vậy, cậu có thật sự cậu có phải là một tên tội phạm như mọi người đồn thổi không, hay là…?"

"Cũng không hẳn, không phải đâu."

Cậu ta thở dài một cách rõ nhẹ nhõm, có lẽ vì tôi đã không sừng cộ lên hay gì đó như cậu ta đã nghĩ.

"Được rồi, vậy chuyện là như thế à. Tớ đã luôn tưởng rằng cậu là một tên tội phạm hay gì đó…nhưng sau khi nghe những người ở hội học sinh kể về việc cậu đã giúp đỡ họ nhiều thế nào, và sự đã giúp của cậu ở đây nữa, điều đó khiến tớ cảm thấy như mình đã hoảng sợ vô cớ rồi."

"Vậy là cậu không sợ tớ?"

"Rất sợ là đằng khác. Cậu có thể trở thành ngôi sao của bất cứ bộ phim kinh dị nào luôn đấy, anh bạn à"

"Eh… cũng không thể nói là tớ đang ngạc nhiên được."

"X-Xin lỗi nhé. Tớ đã làm cậu giận à?"

"Cũng không lắm."

Tôi thật ra cũng chả bất ngờ gì lắm với cách phản ứng của cậu ta.

"Vậy thì, ummm… kể cả với cái gương mặt kinh dị rồi này kia, thì ít ra là hiện tại, tớ đã biết được rằng cậu không phải người xấu hay gì cả…. um, tớ đang muốn nói là, có lẽ tớ chả có lý do gì để hoảng sợ đến vậy cả, cậu biết không?"

Ít nhất cậu ta cũng biết xoa dịu tình huống đấy.

"Cậu là một người tốt, Asakura."

"Nah. Tớ có bao giờ giúp hội học sinh được cái gì đâu vì tớ không phải thành viên. Chờ đã, vậy là… cậu ở trong hội học sinh à?"

"Cậu ta nghiêng đầu lộ vẻ khó hiểu. Tôi định nói rằng mình không phải, nhưng cậu ta đã cắt ngang trước khi tôi định nói.

"Này, Tomoki-kun -- tớ muốn hỏi cậu chuyện này."

Tôi gật đầu ra hiệu cho cậu ta nói tiếp.

"Cậu có thật sự đang hẹn hò với em gái của Ike không vậy?"

"…có."

Cậu ta hỏi một cách nghiêm túc đến mức khiến tôi hơi bất ngờ. Phải mất một vài giây tôi mới trấn tĩnh lại được để gật đầu. Mặc dù chúng tôi không phải một cặp đôi thật sự, nhưng việc tự nhận chúng tôi là một cặp thực sự rất ngượng.

"Chậc, Aaaah, trời ạ! Vậy ra đó là sự thật à? Chết tiệt thật, trời ạ! Cậu biết đấy, nếu tớ mà biết có một cô gái dễ thương như cô ấy trong hội học sinh thì tớ cũng đã lao đầu vào giúp rồi! Anh bạn àaaaa, sao cậu số hưởng thế! Tớ cũng muốn có một người bạn gái siêu dễ thương như vậy mà! Kiểu, thử hình dung cảnh cô ấy mời tôi ăn trưa cùng xem! 'Asakura-senpai, mình ăn trưa cùng nhau nhé♡!' Aaah, trời ơiii!

Chà, cậu ta nóng hết cả lên rồi.

"Vậy tớ đoán là cậu không có bạn gái nhỉ?"

"Chắc chắn là không rồi đ*t mẹ!"

"Cậu ta trông trầm cảm luôn rồi. Ôi trời.

"Thật ư? Trông cậu hút gái thế cơ mà."

"Chờ đã, cậu nói thật à?" cậu ta hỏi, gương mặt đầy hy vọng nhưng cũng đầy hoang mang.

"Ừ. Cậu cực kì gan dạ này, còn rất vui vẻ và hòa đồng nữa. Cậu còn chơi cả thể thao này, nên là…"

Tôi chế ra cái vế "gan dạ" là do cậu ta đã dám nói chuyện với tôi.

"C-Cậu là một người tốt, Tomoki-kun à. Đây là lần đầu tiên ai đó nói thế với tớ đấy," cậu ta nói, và quay mặt đi dùng ngón tay gãi mũi trong sự xấu hổ

"Cũng không phải ngày nào tớ cũng được gọi là người tốt đâu. Nhân tiện, hãy gọi tớ là Tomoki."

Cậu ta ngước mặt về phía tôi, rõ ràng đang rất sửng sốt. Ồ… hay là tôi đang thân thiện quá mức với cậu ta rồi? Cậu ta vẫn còn quá sợ hãi để có thể nói chuyện một cách bình thường với tôi nhỉ?

Tôi làm hỏng việc rồi. Trời ạ…

"Oh, được rồi, Tomoki -- tớ biết là một tháng sau mới nói điều này cũng là khá trễ rồi, nhưng chúng ta học cùng lớp, nên hãy hòa thuận với nhau nhé!" cậu ta nói với một nụ cười tươi và chìa tay về phía tôi.

Tôi chợt nhớ lại lời Makiri-sensei nói hôm trước: rằng có rất nhiều người để mắt đến mình, kể cả nếu tôi không nhận ra đi nữa. Và trước cả khi tôi kịp nhận thức được, tôi đang mỉm cười. Tôi cảm thấy hạnh phúc về chuyện này. Làm sao mà tôi lại không hạnh phúc cơ chứ? Mặc dù tôi không muốn cậu ta nhìn thấy mặt này của bản thân. Để cậu ta nhìn thấy một gương mặt đang cười nham nhở của tôi là điều cuối cùng tôi muốn làm lúc này -- nó sẽ chỉ khiến cậu ta bĩnh ra quần và phá hủy cái khoảnh khắc này mất.

Tôi cố kìm nén niềm hạnh phúc và ngăn bản thân nở ra cái nụ cười nham nhở kia hết sức có thể lúc chìa tay mình ra. Chúng tôi bắt tay nhau, và tôi cuối cùng cũng trả lời, "Hẳn rồi, anh bạn. Tớ cũng mong hai ta có thể hòa thuận với nhau."

Mất khoảng ba giờ đồng hồ để chuẩn bị. Và mọi thứ có vẻ đã được chuẩn bị sẵn sàng. Những học sinh đã tham gia phụ lúc nãy, bây giờ đang hướng về phía tòa nhà còn lại để nhận thức ăn từ câu lạc bộ nấu nướng. Những học sinh từ câu lạc bộ âm nhạc, ngồi ẩn phía sau tấm màn sân khấu kiểm tra lại nhạc cụ của mình một lần cuối cùng. Sau khi tất cả đã xong, đám học sinh năm nhất bắt đầu huyên náo ùa vào căn phòng. Và tôi nhìn thấy Haruma đi theo sau.

Và buổi tiệc cuối cùng cũng khai màn.

Về phần tôi, thì tôi đang đứng trên ban công tầng hai và quan sát tất cả mọi thứ đang diễn ra. Bằng cách này, sẽ không có ai chú ý đến tôi cả. Asakura không muốn bỏ tôi lại một mình, nhưng sẽ thật thô lỗ nếu tôi cứ bám dính lấy cậu ta. Lúc này cậu ta có lẽ đang tận hưởng bữa tiệc mà cậu ta đã phụ chuẩn bị cùng với những thành viên khác của câu lạc bộ bóng chuyền rồi.

Tôi nhìn thấy Ike bước lên sân khấu, và mọi người lập tức im phăng phắc nhìn về phía cậu ta. Trời ạ, Ike đúng là một cục nam châm hút người bẩm sinh mà-- tất cả họ đều tập trung vào cậu ta như thể đang bị ai đó dí súng vào đầu vậy.

"Kính thưa các bạn thân mến, ngày hôm nay các bạn đã làm rất tốt! Vậy thì, các bạn năm nhất, buổi chuyên đề như thế nào rồi? Những Senpai của các bạn đã làm việc rất chăm chỉ để tổ chức sự kiện này cho các bạn đấy. Nếu các bạn thấy hài lòng, thì đó đã là một món quà lớn đối với bọn anh rồi. Anh chỉ muốn nói thế thôi. Không cần phải lịch sự nữa đâu -- hãy cùng tận hưởng buổi trình diễn của câu lạc bộ âm nhạc, thức ăn của câu lạc bộ nấu nướng cùng với nhau nào. Tại sao chỉ nói chuyện với bạn cùng lớp chứ? Hãy cứ thoải mái trò chuyện cùng với những học sinh khác khóa nữa. Miễn là đừng quá điên rồ, thì ta có thể làm bất cứ điều gì mình muốn, nên là cháy hết mình nào!"

Cả khán phòng có thể nghe thấy tiếng cậu ta dù còn chẳng cần phải dùng mic. Cậu ta đúng là có hai lá phổi khỏe mạnh đấy. Dù sao thì tất cả mọi người cũng đang dồn sự chú ý vào Ike mà -- có rất nhiều nữ sinh năm nhất bị Ike hút hồn, và rất nhiều nam sinh nhìn anh ta với ánh mắt ngưỡng mộ.

"Vậy thì, nào các bạn, bùng nổ thôi!"

Vừa dứt câu, tấm rèm sau lưng cậu ta bật mở và câu lạc bộ âm nhạc xuất hiện; Ike rời sân khấu. Họ bắt đầu chơi nhạc, cả căn phòng thể dục tràn ngập tiếng nhạc sống động. Mọi thứ tiến triển rất nhanh chóng, và không khí đã bắt đầu giống một buổi tiệc thật sự.

Lúc này, khi mọi chuyện đã đâu vào đấy và đang diễn biến rất suôn sẻ, thì tôi cũng nên đi lên sân thượng thôi. Tôi còn chẳng biết Kai có ở trên đó hay không, nhưng tôi cũng không muốn dây dưa ở đây làm gì; tôi sẽ chỉ phá hỏng bầu không khí thôi. Đột nhiên tôi nghe có tiếng ai đó gọi tên mình.

"Hôm nay em làm tốt lắm, Tomoki-kun."

Tôi quay lại và nhìn thấy Makiri-sensei.

"Tại sao cô lại ở đây?" tôi hỏi.

"Ừ, thì, cô vẫn cần phải ở đây để quán xuyến mọi việc chứ. Cả cô và những giáo viên 'ma mới' nữa," cô ấy nhún vai trả lời.

Tôi cũng biết là như vậy. Nhưng thứ tôi muốn biết, là tại sao trong bao nhiêu người thì cô ấy lại bắt chuyện với tôi cơ chứ? Tôi đứng tuốt ở trên này luôn cơ mà, càng xa trung tâm buổi tiệc càng tố.

"Đây, cái này cho em. Cầm lấy đi."

Cô ấy lấy ra một lon cà phê đen, đưa cho tôi.

"Đây là cho việc gì a?"

"Phần thưởng ngày hôm nay của em. Em thích cà phê mà, đúng chứ? Cô nhớ là lần trước đến phòng in ấn cũng thấy Ike-san mua cho em cà phê."

Tôi rất ngưỡng mộ và cảm kích sự để tâm đến những tiểu tiết của cô. Cô ấy rất quan tâm đến những thứ nhỏ nhặt, như lon cà phê này chẳng hạn. Đó là một điều tôi rất quý ở cô ấy. Tôi nhận lấy lon cà phê, còn cô ấy thì cụng chai trà của mình vào lon cà phê của tôi như thể đang cụng ly vậy.

"Cảm ơn vì mọi việc em đã làm cho buổi sự kiện này nhé. Cô rất cảm kích, Tomoki-kun."

"Cô không cần phải cảm ơn em đâu, thật đấy ạ… và cảm ơn cô vì lon cà phê."

Nụ cười của cô ấy khiến tôi cảm thấy ngượng và buộc bản thân mình phải quay đi chỗ khác. Tôi mới phải là người nên cảm ơn cô ấy chứ, đúng không? Tôi uống một ngụm cà phê rồi nói tiếp.

"Đúng y như lời cô nói ạ."

"Ý em là gì?" cô ấy hỏi và hớp một ngụm trà.

"Cô đã nói rằng có rất nhiều người xung quanh để mắt đến em và những việc làm của em. Hôm nay em chỉ vừa nhận ra điều đó, nên là cảm ơn cô."

Lúc đầu cô ấy có vẻ ngạc nhiên, nhưng biểu cảm đó nhanh chóng được thay thế bằng một nụ cười.

"Em không cần phải cảm ơn cô vì việc đó đâu. Em nên tự hào về bản thân mới đúng."

Tôi thật sự rất hạnh phúc vì những lời Makiri-sensei đã nói đang trở thành hiện thực, rằng mọi người đang dần nhận ra rằng tôi không hề phải là một tên du côn. Nhưng đó không phải là công sức của mình tôi -- tôi không thể nào làm được tất cả những chuyện này một mình cả. Nhờ có hai người đó mà tôi mới có thể tiến xa được tới đây. Ike là người đã cho tôi niềm tin vào người khác, và Makiri-sensei thì luôn bảo bọc tôi, khiến tôi yên tâm để cố gắng hết sức mình -- nhưng tôi đã làm gì để xứng đáng được nhận tất cả những điều đó chứ?

Dù sao đi chăng nữa, tôi vẫn cảm thấy nhất định mình phải cảm ơn cô ấy. Nhưng xui thay, cái sự gượng gạo của tôi lại ập đến lần nữa, và tôi đã không thể nói ra được những lời mình muốn nói với cô ấy từ tận đáy lòng.

"…'Dạ," tôi lầm bầm, "À thì, em vẫn còn chút chuyện phải giải quyết, cô thứ lỗi cho em nhé."

Nụ cười, ánh mắt hiền dịu của cô ấy… Tôi muốn trốn chạy khỏi tất cả. Những lời khen của cô ấy đã đủ khiến tôi xấu hổ rồi, và lòng tốt của cô ấy cũng không giúp tình thế khá hơn được. Hơn nữa, tôi cảm thấy thật tồi tệ vì không thể cảm ơn cô ấy một cách đàng hoàng, vì cô ấy cứ nhất quyết không chịu nhận mình đã giúp tôi. Tất cả những điều đó khiến tôi cảm thấy thật bất lực.

"Được rồi, vậy thì gặp lại em sau nhé," cô ấy nói trong lúc tôi vẫn đang ngoảnh mặt đi chỗ khác.

Tôi khẽ cúi đầu để chào tạm biệt và bước thẳng ra khỏi phòng thể dục.

Tôi hướng đến tòa nhà chính, nơi có lối lên tầng thượng. Đã gần đến giờ chúng tôi hẹn gặp rồi -- tôi chắc rằng Kai đã ở trên đó đợi sẵn, hoặc đã sắp lên đến nói rồi.

"Yuuji!" Ai đó gọi tôi từ phía sau lưng.

"Hửm?"

Tôi đã biết tỏng đó là ai, dựa trên giọng nói, nhưng vẫn ngoái lại nhìn.

"Buổi tiệc chỉ mới bắt đầu mà cậu đã đi đâu rồi vậy?" Ike hỏi và mỉm cười thân thiện.

"Tớ cần phải giải quyết một số thứ, nên tớ sẽ về nhà sớm."

"…cậu đang kìm chế quá rồi đấy. Cậu nên cố thả lỏng bản thân và tận hưởng một chút niềm vui đi chứ, cậu biết đấy?" cậu ta nói và thở dài ngao ngán.

"Um, tớ đâu có kiềm chế gì đâu. Tớ thật sự có việc phải giải quyết mà."

Tôi chắc chắn sẽ phá hủy bầu không khí của buổi tiệc nếu tôi tham gia, nên tôi cần phải ra khỏi đó SỚM NHẤT CÓ THỂ… kể cả việc đó có nghĩa là phải đi lên sân thượng gặp tên kia đi chăng nữa. Rõ ràng là tôi không thể nói cho Ike về chuyện đó rồi.

"Được rồi -- lát nữa mình cũng phải nói chuyện với Tanaka-senpai và Suzuki, nhưng mà có vẻ là hôm nay không được rồi. Phiền cậu xin lỗi họ thay tớ nhé?"

"Cậu tự xin lỗi vào lần sau gặp họ đi," cậu ta vặn lại.

Trông cậu ta có vẻ rất mệt mỏi… tôi đoán cậu ta cũng đang chán tôi lắm tôi.

"Được thôi, tớ sẽ làm vậy. Và, thì…lúc trước tớ chưa thể nói cậu điều này, nhưng mà cảm ơn nhé. Tớ đã rất vui khi làm những việc này."

"Hả? Cậu đang cảm ơn tớ vì cái gì vậy? Tớ chỉ nhờ cậu giúp vì bọn tớ bị thiếu người thôi, và cậu là người đầu tiên tớ nghĩ đến. Bởi vì cậu là bạn của tớ cơ mà, và tớ biết cậu sẽ làm đến nơi đến chốn." cậu ta nói một cách kinh ngạc, giống như đó là những việc hiển nhiên nhất trên thế giới này vậy.

Tôi không tán thành, nhưng tôi mừng là cậu ta đã quan tâm đến tôi nhiều như vậy.

"À, đúng rồi, cậu vẫn còn nợ nớ vì đã giúp cậu hôm trước đúng không."

Ike cười toe toét nói, "Ừ, đúng đấy. Tớ còn nói rằng sự giúp đỡ của cậu ở sự kiện này sẽ được cộng thêm vào khoản nợ nửa. Nên lần tới ta đi chơi cùng nhau, tớ sẽ đãi cậu một bữa ra trò. Mặc dù, nếu phải nói thật thì, tớ đã có thể hình dung ra được Touka nhìn tớ giận dữ vì dám chen vào giữa hai người cậu, nên là…"

"Nếu cả ba đứa cùng đi luôn thì có tệ lắm không?"

Cậu ta hơi bất ngờ trước lời gợi ý của tôi, nhưng rất nhanh cậu ta đã bật cười và trở lại như bình thường.

"Thuyết phục cô ấy là nhiệm vụ của cậu cơ mà," cậu ta nói.

"Tớ không hứa trước đâu, nhưng tớ sẽ cố."

"Hẳn rồi, anh bạn à."

Tôi không nghĩ rằng Touka sẽ có vấn đề gì với việc cậu ta đi cùng. Cô ấy đã trở lại bình thường rồi và đang tìm cách để "đánh bại" cậu ta cơ ,à. Hy vọng rằng -- họ sẽ thật sự hòa thuận và có một khoảng thời gian vui vẻ với nhau -- bấy nhiêu cũng đã đủ làm tôi hạnh phúc rồi. Và tôi cũng ở đó với họ nữa, điều đó sẽ khiến mọi thứ càng vui hơn.

"Được rồi, thế gặp cậu sau nhé."

Tôi quay quay người lại và bước đến tòa nhà.

"Hẳn rồi, tạm biệt nhé,' cậu ta gọi với theo lúc tôi rời khỏi,

Tong lúc bước về phái tòa nhà, tôi hồi tưởng lại cuộc gặp gỡ ngày hôm nay với Tanaka-senpai và Suzuki của hội học sinh và với Asakura. Có lẽ nếu tôi cứ tỏ ra thật chân thành như với những người khác, tôi cũng có thể làm thế với Kai. Có lẽ nếu tôi thật lòng, và cứ nói cho cậu ta sự thật, thì cậu ta sẽ hiểu rằng tôi không phải là một mối nguy hiểm đối với Touka.

Tôi vẫn đang rất lạc quan về chuyện này.

Tôi lên đến tầng thượng, và ngay lúc mở cánh cửa, tôi được chào đón bởi Kai.

"Tôi đã chờ đợi anh, Tomoki Yuuji" cậu ta gào lên tên tôi và nhìn tôi bằng ánh mắt hình viên đạn.

Uh, nghĩ lại thì, tôi cũng không lạc quan lắm về chuyện này nữa. Có vẻ như cậu ta sẽ không cho tôi cơ hội nào để thanh minh cả. Chịu rồi.